Đã hai tuần trôi qua kể từ buổi trò truyện, đúng hơn là bị vặn hỏi, bởi Sayama-san ở quán nước.
Tôi không còn cảm thấy có chuyện gì căng thẳng tột độ như hôm đó nhưng những việc như Tsukasa chủ động nắm tay tôi sau khi chúng tôi đi qua nhà ga trên đường từ trường về, hay làm điệu bộ “a~” đút cho tôi ăn mỗi khi cả hai ra ngoài dùng bữa vẫn cứ diễn ra đều đều. À, còn có một lần, tuy là sự cố thôi, Tsukasa đột kích vào phòng tắm lúc tôi đang trần truồng ở trỏng.
Tôi vẫn chưa quen nổi với những lúc bị úp sọt bất ngờ, tôi nghĩ mình cũng đã dần dà học được cách xoay xở.
“……Chào buổi sáng”
Giọng nói ngái ngủ của Tsukasa cất lên từ ngay bên gối.
“Chào buổi sáng”
Chẳng biết tự khi nào, thói quen cả hai cùng ngủ trên một chiếc giường đã trở thành quen thói. Chuyện tôi và cậu ấy mỗi người ngủ một nơi người trên giường kẻ dưới sofa chỉ diễn ra đúng một lần duy nhất.
Mở mắt ra đã thấy gương mặt mỹ nhân ở ngay trước mặt, tôi vẫn chưa thể nào quen được.
Vô tình khi nhìn gương mặt của Tsukasa, tôi khẽ khàng nhích người ra xa một chút.
Mặt khác, việc học hành của chúng tôi lại tiến triển rất thuận lợi. Vào những ngày trong tuần, sau giờ học, tôi và Tsukasa dành ra ít nhất hai tiếng mỗi ngày để học cùng nhau. So với hồi ôn thi vào cấp ba thì khoảng thời gian này có lẽ hơn ngắn chút xíu. Tôi nghĩ có còn hơn không có, học cùng Tsukasa hiệu quả hơn hẳn so với lúc tôi tự học một mình.
Trái với ưu điểm là việc tôi đảm đang gần như toàn bộ việc nhà bao gồm cả nấu nướng, nhưng tôi đã sớm chấp nhận số phận an bài từ tuần trước rồi.
Hôm nay cũng như mọi ngày, tôi lại làm bento rồi đến trường.
“Ò, Haijima. Chào buổi sáng”
“Chào buổi sáng, Yumiri”
Tôi vẫn chưa kể cho Yumiri nghe về chuyện bị Sayama-san gọi tra khảo.
Cũng khó mà nói đây là chuyện riêng tư gì nữa rồi, mà có hơi, không hiểu sao tôi thấy thật khó mở lời.
Hai tuần trước Yumiri từng nói cô ấy sẽ thấy rất khó chịu nếu đặt vào vị trí của Sayama-san, không biết bản thân Sayama-san thì nghĩ gì nhỉ.
Tôi nói chuyện trên lập trường, và tôi tin vào lập trường của mình.
Thế nhưng, thời gian trôi đi, tôi cứ bất giác thử đặt mình vào vị trí của Sayama-san. Có thể cô ấy không bận tâm lời tôi nói──bị Tsukasa nói những lời tương tự, cô ấy sẽ cảm thấy thế nào? Cô ấy đã mang biểu cảm ra sao?
Bởi vì, người đã đề nghị giữ khoảng cách là Sayama-san, người vẫn còn thích Tsukasa rất nhiều vẫn là Sayama-san.
Yumiri mà biết chuyện chắc cô ấy sẽ lại lên giọng dạy cho tôi một khóa học để đời mất.
Mà bỏ qua mấy chuyện đau đầu đó đi, chỉ riêng việc để Yumiri biết tôi trả lời dứt khoát đủ để khiến đầu tôi ong ong rồi.
“Mà nè, chuyện 「hỌc hành」 với Aomi-san vẫn thuận lợi chứ?”
Yumiri hỏi, hình như cậu ấy cố tình nhấn nhá vào hai chữ “học hành” thì phải.
“Tsukasa dạy dễ hiểu lắm, nên tớ nghĩ là việc học đang tiến triển rất tốt. Hơn hết, ngày nào tớ cũng chăm chỉ học hành, quả là tấm gương sáng”
“Đừng có tự khen mình thế chứ bà nội..… Thế còn chuyện sinh hoạt thì sao?”
“Ừm, cũng quen dần rồi. Tsukasa lúc học thì nghiêm túc lắm, nhưng mấy cái gọi là kỹ năng sinh hoạt thì coi như vứt. Đột nhiên việc nhà nhân đôi lên làm tớ hơi vất vả, nhưng mà cũng tạm ổn..…”
“Hừm”
Yumiri nheo mắt gật gù ra vẻ đã hiểu. Cảm thấy cuộc trò chuyện có chút khó nói, tôi tiếp lời.
“Bù lại thì thời gian lướt tiktok của tớ bị giảm đi, chủ đề để chat chít ít hơn….. Tsukasa lúc rảnh rỗi cũng toàn đọc tiểu thuyết thôi, bọn tớ cũng chẳng mấy khi nói chuyện về sở thích”
“Hừm hừm”
Phản ứng của Yumiri thật khó đoán, chẳng biết là cậu ấy có hứng thú hay không nữa.
“Dạo này, cậu hay nhắc đến Aomi-san ghê”
“Vậy à? Nhưng mà vừa rồi là do Yumiri hỏi tớ mà, đúng không?”
“Ai biết, quên mất tiu rồi~. Nhưng mà nếu mọi chuyện thuận lợi thì chắc bài thi thử trong trường sắp tới cậu cũng sẽ đạt thứ hạng cao”
“Há?”
“Cái giọng gì thế kia. Đừng nói là cậu quên rồi nhé?”
Nghe Yumiri hỏi, tôi gật đầu lía lìa năm cái liền.
“Nè, cuối tuần sau đó. Bài thi người ta bảo sẽ dán bảng xếp hạng ấy, tổ chức vào cái thời điểm tệ nhất là một tuần trước kỳ thi cuối kỳ. Nghe nói là độ khó của nó cao hơn hẳn so với thi định kỳ đó nhen~”
Nghe Yumiri giải thích, tôi lờ mờ nhớ lại lời của giáo viên. Cuối tuần sau, nghĩa là vẫn còn mười ngày nữa kể từ hôm nay.
“Một phần là để tránh trùng lịch với kỳ thi định kỳ hay bài test của khối năm hai trở lên nên rốt cuộc chỉ có khối năm nhất là phải thi vào thời điểm này đó~”
“Thế thì khỏi thi luôn đi..…”
“Cậu nói với tớ thì tớ nói với ai giờ, tớ cũng hoàn toàn đồng cảm với Haijima mà~. Mà, ở một khía cạnh nào đó thì chẳng phải nó rất ra dáng một trường chuyên hay sao?”
“Ừm, chắc là vậy”
Nghĩ lại lý do mình vào được trường Sakuragi rồi đi than phiền chuyện học hành kể cũng lạ. Chắc hẳn Yumiri cũng hiểu điều đó, nhưng mà, con người vốn là một sinh vật đầy mâu thuẫn mà.
“Lại sắp bận tối mắt tối mũi rồi đây~. Từ hồi lên cấp ba, Haijima chẳng thèm ngó ngàng gì đến tớ nữa”
“Đó là vì tớ bắt đầu sống một mình..…”
“Tớ biết. Rồi lại còn bắt đầu học sống chung với Aomi-san nữa chứ”
“Ừm. Với lại, Yumiri cũng bận rộn với câu lạc bộ bóng rổ còn gì, tớ ngại không dám rủ cậu đi đâu?”
“Ể──Haijima, đã có lúc nào cậu định rủ tớ đi chơi thật á?”
Tôi đã nghĩ đây chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường, không ngờ Yumiri lại hăng hái đến vậy.
“Đi quán nước hay nhà hàng gia đình, rồi xem phim hoặc đi khu trò chơi điện tử này nọ đó”
“Thật không á..…?”
“Nhưng mà câu lạc bộ bóng rổ gần như ngày nào cũng tập, Chủ Nhật cũng thường có trận đấu, rồi cậu còn phải dành thời gian cho bạn bè trong câu lạc bộ nữa chứ…..”
“Không sao, không sao! Hoàn toàn không sao hết! Thời gian thì tớ có thể thu xếp được mà!”
Yumiri nhoài người về phía trước, nói bằng một giọng quả quyết. Dù cậu ấy nói cho tôi an tâm nhưng tôi vẫn tận mắt thấy cậu ấy bận tối mặt với câu lạc bộ suốt. Tôi vẫn tự hỏi liệu có thật là vậy không.
“Ơ, ờm..…”
Trước thái độ lấn lướt của cậu ấy, tôi đành chịu thua.
Yumiri liền chớp lấy thời cơ, nói luôn bằng cái giọng ban nãy: “Vậy thì!”.
“Tuần này đi xem phim không? Tớ được nghỉ buổi câu lạc bộ đúng hôm bộ phim tớ muốn xem ra rạp luôn đó”
Nói rồi Yumiri đưa màn hình điện thoại cho tôi xem. Bộ phim mà ngay cả tôi cũng biết tên, hình như được chuyển thể từ một cuốn tiểu thuyết ánh sáng khá nổi tiếng. Dù không rành về phim ảnh hay tiểu thuyết cho lắm, nhưng việc tôi biết đến cái tên này là có lý do.
“A, đây là tác phẩm mà Tsukasa đã đọc bằng sách Cậu ấy có bảo không biết lên phym sẽ như thế nào”
Yumiri trông có vẻ muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, tôi cứ thế nói ra những gì mình đang nghĩ.
“Mà khoan đã, Chủ Nhật tớ còn phải học với Tsukasa nữa….. sắp có bài thi thử trong trường thì lại càng phải học..…”
“VẬY THÌ!”
Yumiri đột nhiên hét lớn, làm tôi giật bắn cả mình. Tôi đã nghĩ cậu ấy sẽ nói tiếp nhưng thay vào đó lại là..…
“Ực..… ứ ư..… grừ ừ…………”
…..Một tràng âm thanh rên rỉ khe khẽ như đang cố nén nhịn điều gì đó. Và rồi, cậu ấy lấy lại bình tĩnh.
“Vậy thì, sao mình không rủ cả Aomi-san đi cùng? Xem phim xong, cả bọn cùng học bài..… nhà của Haijima”
“Ra là vậy. Cũng còn tùy Tsukasa nữa, nhưng nếu thế thì….. khoan, học ở nhà tớ?”
“Chẳng phải tớ đã nói là muốn đến nhà Haijima từ lâu rồi sao?”
“Ừ thì cũng có….. nhưng mà, ừm, chắc cũng chẳng có lý do gì để từ chối cả. Vậy để tớ hỏi Tsukasa rồi báo lại cho cậu nhé”
“Nhờ cậu đó! À….. lỡ Aomi-san không đi được đi, mình Haijima đến thôi cũng hoàn toàn ngon, không sao cả”
“Ừ, đúng là vậy thật”
Đầu hai đứa hòa làm một bonus chuông reo. Hòa với tiếng chuông, thầy Seo chủ nhiệm bước vào lớp và buổi sinh hoạt bắt đầu.
Tan học, Yumiri lại đến câu lạc bộ như mọi khi.
Đúng như tôi nghĩ, Yumiri bận thật. Chắc cậu ấy không để ý chứ tôi hay bắt gặp cảnh nhỏ này nói chuyện với bạn bè trong câu lạc bộ.
Tôi cũng thu dọn đồ đạc rồi đi về phía tủ giày.
“Xin lỗi đã để cậu đợi”
Cùng về nhà với Tsukasa chẳng biết tự khi nào đã trở thành một phần trong cuộc sống thường ngày của tôi.
Cả hai chúng tôi đều không tham gia câu lạc bộ, không đi học thêm──chẳng biết là xấu hay tệ nữa. Bạn bè đã không nhiều, người yêu thì..… Tsukasa thì có nhưng lại đang trong mối quan hệ mỗi người một nẻo. Thành ra, thời gian của chúng tôi rất dễ sắp xếp.
“Tớ không có đợi đâu. Tớ đọc sách thay rồi mà”
“Nói thế thì chẳng phải cũng tính là đợi sao….. à”
Tsukasa nhắc đến sách, tôi sực nhớ ra chuyện đã nói với Yumiri.
Đi bộ về nhà, tôi kể cho Tsukasa nghe chuyện được rủ đi xem phim và học nhóm sau đó.
“Được thôi”
Tsukasa đáp gọn lỏn.
Dù có vẻ như cậu ấy chưa từng nói chuyện với Yumiri, nhưng việc đi cùng nhau thì có chuyện gì xảy ra chứ.
“Bộ phim này, hình như là phim mà Tsukasa bảo muốn xem đúng không?”
“Tớ không nói là muốn xem, tớ đọc trên tiểu thuyết rồi nên cũng có chút tò mò”
“Nó kể về chuyện gì vậy?”
Nghe tôi hỏi, Tsukasa vừa che miệng vừa trả lời.
“Ừm..… Tớ nói ra có được không?”
“Cũng đúng nhỉ. Hay là thôi không hỏi nữa. Chắc là không biết gì thì xem sẽ thú vị hơn”
Thật ra tôi chẳng bận tâm chuyện bị tiết lộ nội dung, hay nói đúng hơn là trên mạng có đầy rẫy những bài spoil nội dung của đủ loại tác phẩm nên có để ý cũng bằng thừa. Thế nhưng lần này lại là một dịp hiếm hoi được đi xem ngay sau khi phim vừa ra thành phẩm. Nếu có thể thưởng thức nó với một tâm thế tươi mới thì còn gì bằng. Ai mà chẳng muốn thưởng thức một miếng bánh nóng hổi vừa ra lò cơ chứ.
“Nhưng mà, cậu vẫn còn nhớ cơ à”
“Hửm..… À, chuyện về cuốn sách hả?”
Tsukasa gật đầu, tôi nói tiếp.
“Tsukasa hay đọc tiểu thuyết lắm, tớ thấy tò mò. Cậu thích sách lắm à?”
“Chắc rứa. Tớ thích những câu chuyện..… thích được đắm mình vào thế giới của những câu chuyện”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe Tsukasa nói rằng cậu ấy thích một thứ gì đó. Dĩ nhiên là trừ chuyện liên quan đến Sayama-san.
Từ chuyện ăn uống cho đến quần áo, tôi luôn có cảm giác cậu ấy không mấy vướng bận đến vật chất. Vì thế, khi được nghe cậu ấy nói rõ ràng về thứ mình thích như bây giờ, tôi cũng cảm thấy có chút vui vui.
“Đúng là vậy thật! Tớ không hay đọc tiểu thuyết nhưng cũng không hẳn là ghét, hồi nhỏ tớ đọc khá nhiều nên tớ đã muốn hỏi thử xem có cuốn nào hay không”
“Vậy sao….. Cậu cứ nói với tớ là được mà”
“Tại tớ sợ làm phiền đến khoảng thời gian riêng tư của cậu..… trông cậu có vẻ tập trung lắm”
“Chuyện đó thì, không sao đâu”
Tsukasa bĩu môi đáp.
Hình như tôi cũng từng nghe Yumiri nói một câu gì đó gần giống như lời Tsukasa vừa nói.
“Vậy, tớ trả lời Yumiri luôn nhé”
Tôi tranh thủ nhắn lại ngay kẻo quên, liền lấy điện thoại ra và nhanh chóng gửi tin báo Tsukasa cũng đồng ý. Yumiri chắc vẫn đang ở câu lạc bộ nên chắc phải đến tối mới có hồi âm.
Sau đó, chúng tôi nói chuyện về sách và chuyện ở trường.
Bốn giờ chiều sau khi đi mua sắm và về đến nhà, chúng tôi sẽ có thời gian rảnh cho đến khoảng 6h từ lúc bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Dù cho có việc nhà hay những cám dỗ từ Tiktak, manga và game, chúng tôi vẫn có thể dành khoảng thời gian này mỗi ngày để học.
Về đến nhà, rửa tay, súc miệng, thay đồ xong, chúng tôi ngồi vào bàn trong phòng khách để học ngay.
Tôi sẽ chuẩn bị trà và một ít bánh kẹo. Quy trình trở thành một thông lệ quen thuộc.
“À, mà cậu có biết sắp có bài test không?”
“Ừm”
Nghe Tsukasa đáp ngay tôi điếng người nhận ra chỉ có mỗi mình là đã quên béng mất rồi lầm bầm buông một câu.
“À, um..… Tại tớ chẳng thấy cậu nhắc gì đến nó cả, nên cứ ngỡ Tsukasa cũng quên rồi..…”
“Yuki quên thật à?”
“..…Ừm. Tớ đã quá lơ là rồi”
Tôi rũ vai thừa nhận rồi lại ưỡn ngực “Nhưng mà”.
“Thì điều kiện để được sống một mình vẫn chỉ là kỳ thi định kỳ thôi. Chỉ cần đạt kết quả tốt trong kỳ thi cuối kỳ là được. Còn bài thi thử trong trường thì, ừm thì, tớ cũng sẽ cố gắng..…”
Tôi cố nói lảng sang chuyện khác, điện thoại bỗng thông báo. Là tin nhắn từ ứng dụng trò chuyện. Tôi đã nghĩ đó là hồi âm từ Yumiri, nhưng không phải.
“A………… dì..… Kaori..…”
Tin nhắn được gửi đến chỉ vỏn vẹn một dòng dài ngoằng, không thể nào Yumiri gửi cái này được.
Nội dung lại đúng ngay chuyện chúng tôi vừa nói, liên quan đến bài test trong trường.
“…..Dì Kaori là người nhà của Yuki đúng không? Có chuyện gì sao?”
Qua tông giọng của Tsukasa, tôi biết cậu ấy đang lo lắng cho mình. Nhưng dù vậy tôi cũng chẳng thể nào vui vẻ lên được. Tôi chỉ đành đáp lại bằng đúng cái giọng ỉu xìu đó.
“Đúng vậy. Dì ấy là người đã nuôi tớ khôn lớn. Tớ đã kể cho cậu nghe về dì Kaori rồi à?”
“Cậu có nhắc tên dì ấy một lần. Tớ không biết chi tiết nhưng cũng đoán được đó là người giám hộ của cậu”
“Vậy sao..… Ừm, đúng là thế”
Tôi cảm nhận được gương mặt mình đang dần cứng, lại chẳng buồn che giấu. Tôi kể cho Tsukasa nghe nội dung tin nhắn.
“Nếu có bài nào bị điểm liệt trong bài test thì việc sống một mình sẽ chấm dứt….. Dì Kaori đã nhắn như vậy. Kèm theo đó là một sớ văn đầy quở trách vì đã không báo cáo”
“Tại sao dì ấy lại biết về bài test?”
“Dì ấy nói “Dì vừa xem lại thời khóa biểu thì thấy có ghi trong đó””
Nhận ra giọng mình đang khản đặc, tôi vội hớp một ngụm trà.
Cổ họng được thấm ướt đã ngay lập tức khô lại.
Nếu tôi thành thật nói rằng mình đã quên, chắc chắn dì ấy sẽ chì chiết tôi vì đã quên béng một chuyện quan trọng. Nhưng không nói ra thì việc tôi cố tình giấu giếm sẽ trở thành sự thật.
Đằng nào đi nữa, tôi cũng không thể thoái khỏi việc bị dì Kaori mắng cho một trận. Chỉ bị mắng thôi thì cũng không phải vấn đề.
Từ bỏ cuộc sống một mình nếu bị điểm liệt, đối với tôi, mới là chuyện tàn ác tày trời hơn.
“Làm sao bây giờ..… Bài tesy trong trường khó hơn bài thi giữa kỳ nhiều lắm đúng không..…?”
“Tớ có nghe Reira nói rồi. Cậu ấy nghe các anh chị khóa trên nói là vì bài thi này định hướng cho kỳ thi đại học nên rất khó”
Vậy thì có lẽ Yumiri cũng nghe được điều tương tự từ các đàn chị trong câu lạc bộ bóng rổ. Nhưng điều quan trọng nhất lúc này là việc bài thi thử rất khó không còn là lời đồn nữa, mà là sự thật.
“Tớ lỡ hứa với Yumiri rồi, chắc phải xin lỗi rồi hủy hẹn thôi…..”
“Không, chúng ta sẽ làm tất cả”
Tsukasa vừa nói, vừa đặt tay lên bàn tay tôi đang cầm điện thoại.
“Nhưng mà, thời gian học…..”
“Con người, không thể nào học suốt hai mươi bốn tiếng một ngày được. Có thể Yuki nghĩ, đó là một sự mạo hiểm, đúng với cậu. Nhưng với tớ điều quan trọng là phải xác định được Chủ Nhật này chúng ta sẽ đi xem phim nào, rồi từ tiền đề đó mà suy nghĩ xem nên học như thế nào”
“Giữa kỳ tớ còn bị điểm liệt mà, tớ…..”
“Chúng ta đã nói về chuyện tự nhận thức bản thân rồi, đúng không?”
“..…Ừm”
“Cứ cho là cậu có thể học liên tục không ngừng nghỉ, tớ nghĩ sẽ chẳng có chuyện bị điểm liệt đâu. Nhưng cậu dám chắc mình duy trì được cuộc sống đó suốt ba năm không?”
“Tớ..… không thể”
Tsukasa siết chặt tay tôi hơn. So với lần cậu ấy nắm tay tôi ở quán nước, lần này tôi cảm nhận được một sự mạnh mẽ đầy dịu dàng.
“Với lại, còn một điều nữa. Bài test chỉ có ba môn: Văn, Anh và Toán. Chỉ cần Yuki phát huy hết thực lực của mình ở thời điểm hiện tại, cậu sẽ không bị điểm liệt môn nào cả. Tớ tin là cậu được”
“Thật….. sao..…?”
“Nếu cậu suy sụp thì mọi chuyện sẽ trở nên vô nghĩa. Bởi vì──..…”
Vẫn nắm chặt tay tôi, Tsukasa định nói điều gì đó bằng một giọng đầy quả quyết rồi lại thôi. Dù rất tò mò về ý nghĩa của câu nói, tôi vẫn im lặng chờ đợi lời tiếp theo của cậu ấy.
Tsukasa khẽ “Ừm” một tiếng để lấy lại nhịp rồi mở lời.
“Yuki sẽ ổn thôi. Tớ, người học cùng cậu, xin đảm bảo. Cho tớ mượn điện thoại một lát”
Cuốn theo khí thế trong lời nói của Tsukasa, tôi đưa điện thoại cho cậu ấy.
“A, này, cậu làm gì đấy──”
Tsukasa lạch cạch gõ gì đó trên điện thoại rồi trả lại cho tôi.
Trong phần tin nhắn nháp có ghi: “Không bị điểm liệt là điều hiển nhiên rồi ạ. Chuyện nhỏ thôi mà dì. Không vì vậy thì con đã báo dì rồi nên con đã không báo lại. Dì cứ để tâm thế yên tâm như ngồi trên một con tàu lớn sang trọng mà chờ đợi từ con đi.”
“…..Phụt”
Đọc dòng tin nhắn nháp, tôi bất giác bật cười thành tiếng.
“Sao cậu lại cười?”
“Nghĩ đến Tsukasa là tớ mà nhắn, tớ thấy buồn cười quá. Bình thường cậu có nói chuyện kiểu này đâu, đúng không?”
“…..Hừm”
Dáng vẻ phồng má của Tsukasa thật đáng yêu.
“Với lại, bình thường tớ cũng có bao giờ nhắn tin với dì Kaori kiểu này đâu”
“Tớ thấy Yuki có vẻ đang bối rối không biết nên trả lời thế nào, tớ đành viết giúp cậu”
“Tớ biết mà….. Gửi này!”
Tôi cứ thế bấm nút gửi đi nguyên văn dòng tin nhắn mà Tsukasa đã soạn.
Có hơi sợ không biết dì Kaori sẽ phản ứng thế nào đây. Thay vì sợ thì tôi lại có cảm giác rằng chỉ cần có Tsukasa ở bên thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Dù cho cảm giác đó chẳng hề có một chút căn cứ nào.
“Ha ha ha, gửi đi mất rồi”
Tôi sợ phải xem tin nhắn trả lời nên vội vàng khóa màn hình điện thoại chờ phép màu.
Quay sang nhìn Tsukasa, tôi thấy cậu ấy đang nở một nụ cười hiền hậu.
“Rồi, quyết định vậy. Nào, cố gắng học thôi!”
“Ừm. Cứ coi như có phần thưởng đang chờ đi, chúng ta hãy cùng nhau học nhồi nhen nhét hơn nữa để đạt tới vinh quang nào”
Tsukasa kiên quyết đặt một chồng sách bài tập lên bàn.
Chẳng hiểu sao tôi lại cảm nhận được một áp lực mạnh mẽ hơn trước đây, nhưng đồng thời, một ý chí quyết tâm cũng trỗi dậy trong cõi nòng.
Trong khoảng mười ngày cho đến bài test, chúng tôi quyết định sẽ tập trung ôn luyện ba môn chính là Văn, Anh và Toán. Văn và Anh thì còn đỡ chứ Toán thảm thôi rồi, tôi quyết định sẽ ưu tiên cho môn Toán hơn cả.
Cảm giác sợ sệt như trước đây đã giảm đi rất nhiều. Dù vậy, tôi vẫn thấy sự thay đổi lớn nhất chính là tôi đã bắt đầu nỗ lực để hiểu được đề bài.
Trước đây, hễ gặp bài khó là tôi liền bỏ cuộc như kiểu ăn nhanh chóng chán, thậm chí còn chẳng buồn suy nghĩ. Nhưng từ khi được Tsukasa chỉ dạy, tôi đã học được cách kiên trì hơn một chút, hay nói đúng hơn là bắt đầu suy nghĩ xem đề bài đang hỏi gì và mình cần phải trả lời cái gì.
Kết quả—tôi nghĩ bản thân cũng đã dần tiến bộ.
“—Xong….. Hử, khoan đã”
Tôi học đến một đoạn vừa ý, không để ý trời đã tối mịt mùng.
“Yuki, cậu tập trung ghê nhỉ..… giỏi lắm.”
Nhìn khẩu hình miệng của cậu ấy, có vẻ như Tsukasa đã nhận ra thời gian trôi qua khá lâu rồi.
Và rồi, tôi nhận ra mình lại đang cảm thấy vui một cách bất ngờ khi được khen. Tôi thấy ngượng vì khóe môi cứ bất giác cong cong, liền nói lớn để lảng đi: “Nè!”.
“Giờ mà nấu cơm thì muộn mất, mà cũng hơi mệt rồi nhỉ. Hay hôm nay mình ra ngoài ăn đi?”
“Ừ, làm vậy cho tiện”
Dọn dẹp sách vở, chúng tôi thay bộ đồ mặc nhà ra và mặc thường phục.
Tôi liếc nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ tối.
Cũng tầm giờ này vào cái hôm tôi tình cờ gặp Tsukasa ở đền thờ, tôi cũng đã ra khỏi nhà. Có điều hôm đó tôi không học hành gì cả mà chỉ lười biếng giết thời gian một cách vô vị. Điều kiện phải chấm dứt cuộc sống một mình nếu bị điểm liệt và thành tích kém, nhưng nghĩ lại thì lúc đó tôi đúng là đã quá ung dung tự tại.
“Tsukasa mới đến đây được hơn hai tuần một chút thôi nhỉ”
“Sao vậy?”
Có vẻ như Tsukasa nghe thấy lời tôi lẩm bẩm.
“Không có gì, chỉ là tớ chợt nghĩ vậy thôi. Cuộc sống của tớ thay đổi nhiều quá. Mà….. chắc không thấm vào đâu so với Tsukasa nhỉ, hehe”
“Ừ. Mà kể cũng lạ, tớ không còn đi muộn hay nghỉ học nữa.”
“Không, ý tớ không phải thế..… ha ha. Thôi kệ đi, mình đi nào”
Chỉ riêng chuyển từ nhà Sayama-san sang sống ở nhà tôi đã là một sự thay đổi cực lớn rồi, nhưng cậu ấy không hề đả động đến chuyện đó khiến tôi thấy thật thú vị.
Bộ đồ Tsukasa đang mặc là do chính tôi chọn. Đó là một chiếc váy len dệt kim dáng ngắn tôn lên vóc dáng chuẩn và đôi chân thon dài của cậu ấy.
Tôi đã thấy cậu ấy mặc bộ này vào thứ Bảy tuần này rồi, nhưng quả thực nó rất hợp với cậu ấy.
Sayama-san không mấy khi khen cậu ấy. Mà cũng chẳng phải vì lý do đó mà Tsukasa luôn thẳng thắn khen ngợi tôi, tôi cũng—
“Quả nhiên là hợp với cậu thật. Dễ thương lắm”
“………………Ừm…………cảm ơn”
Tsukasa tránh ánh mắt của tôi đáp lại bằng một giọng lí nhí.
“Cái thái độ gì thế kia. Tớ đã nghĩ cậu sẽ trả lời một cách thờ ơ như lần trước chứ”
“…..Tớ có vui mà”
“Nếu vậy thì được rồi. Chỉ là cảm giác như bị hụt hẫng một chút”
Dù sao thì tôi cũng đã nói ra những gì mình nghĩ, nên cứ cho là vậy đi.
“Ra ngoài vào buổi tối cũng có chút gì đó háo hức nhỉ”
“Vậy sao? Tớ thì hay ra ngoài ăn tối lắm”
“Với Sayama-san à?”
Tôi cũng không hiểu rõ ý đồ trong câu hỏi của chính mình.
“Cũng có, nhưng phần lớn là đi một mình”
Tại sao tôi lại hỏi những chuyện này cơ chứ..… Tôi thầm nghĩ vậy, Tsukasa có vẻ không mấy để tâm vẫn trả lời một cách bình thường.
“Vậy, mình ăn gì đây?”
Ở khu vực trước nhà ga gần nhà tôi nhất, cũng là nhà ga gần trường nhất, có khá nhiều hàng quán. Có cả những chuỗi cửa hàng lớn lẫn những quán ăn gia đình. Tôi thì không hay đi, nhưng nếu rẽ vào trong hẻm thì cũng có thể thấy vài quán nhậu.
“Có những quán như thế nào?”
Nghĩ lại thì, đây là lần đầu tiên tôi và Tsukasa ra ngoài ăn tối cùng nhau.
“Nhà hàng gia đình, quán mỳ Ý, cà ry, cơm thịt bò..… nói chung là có đủ cả. Nhưng tớ cũng ít khi đi lắm.”
“Sao cũng được”
Tôi đưa tay lên đặt trên đầu mình.
“Câu đó mới là khó nhất đó….. Mà lâu lâu mần chút ramen cũng hay đấy nhỉ”
“Ramen….. Hình như tớ chưa từng ăn với Reira”
“Thật sao?”
Nói vậy thì cũng đúng với hình tượng cao ngọa của Sayama-san thật. Chắc cô ấy sẽ hợp với những nơi sang chảnh một chút như quán cà phê hay nhà hàng Ý. Cái quán nước mà cô ấy dắt tôi đến cũng vừa sang trọng vừa đắt tiền.
“Vậy thì, mình đi ăn ramen nhé!”
“Sao cậu có vẻ vui thế?”
“Ramen ăn ở tiệm nó khác hẳn luôn đó. Vả lại…..”
Tôi định nói tiếp rồi lại thôi.
Tsukasa có vẻ đang chờ tôi nói hết câu, nhưng tôi lại lảng đi: “À không, không có gì đâu”
Lại giống như lúc nãy. Chính tôi cũng không hiểu được cảm xúc của mình, nên đã bối rối trước những lời nói chực trào ra một cách tự nhiên.
—Được làm cùng Tsukasa những điều mà cậu ấy chưa từng làm với Sayama-san, khiến mình thấy có chút vui vui.
Nghĩ được như vậy, thật chẳng hiểu nổi.
“A, vậy quyết định chọn quán này nhé!”
“Ơ, ừm”
Có lẽ vì tôi đã có phần ép buộc câu chuyện, Tsukasa trông có vẻ hơi bối rối.
Quán tôi chọn là một quán ramen tonkotsu kiểu Hakata. Tôi đã đến đây một lần rồi. Nước dùng không hề có mùi hôi, màu nước đục nhưng vị lại rất trong trẻo mặc dù đó là tonkotsu.
“Là ramen tonkotsu à, đây là lần đầu tớ ăn”
“Thật á!”
Quả nhiên, không hiểu sao tôi lại cảm thấy vui.
Để che giấu cảm xúc bất chợt, tôi bắt đầu giải thích về thực đơn. Có lẽ vì tôi nói quá nhanh nên đã làm cậu ấy bối rối
“À, vậy Yuki quyết định đi”
…..cuối cùng lại thành ra như vậy.
Tsukasa ăn ít nên đã gọi một bát ramen tonkotsu shoyu cơ bản, ít dầu. Còn tôi gọi một bát ramen tonkotsu shoyu dầu mè đen, thêm trứng lòng đào và thịt xá xíu. Cả hai chúng tôi đều chọn sợi mì dai nhất.
Chúng tôi ngồi cạnh nhau ở quầy, Tsukasa khẽ thở dài.
“Kiểu này, khó ghê nhỉ”
“Ừm, nghe nói trên đời còn có những quán ramen mà mình phải đọc ‘thần chú’ để gọi món nữa đó”
Tôi cũng chỉ mới thấy trên mạng, hình như có những quán ramen siêu to khổng lồ kiểu như vậy. So với đó thì quán này chỉ cần chọn trên máy bán vé, không khí cũng yên tĩnh hơn một chút, tóm lại đây là một quán khá dễ ăn.
Trong lúc chờ đợi, Tsukasa buộc tóc lên. Phần gáy lộ ra khi cậu ấy vén tóc lên trông thật đẹp. Khoảng năm phút sau, ramen được dọn ra. Bụng dù đã đói cồn cào, tôi vẫn chờ Tsukasa ăn miếng đầu tiên.
“…..Ngon”
Không biết có phải tôi tưởng tượng không, mắt cậu ấy trông như đang tỏa sáng lấp lánh. Tôi thấy vui vì cậu ấy đã thích một thứ lần đầu tiên tôi giới thiệu.
Tôi hơi lo không biết có hợp khẩu vị của Tsukasa không, nhưng giờ thì tôi có thể yên tâm thưởng thức bát ramen của mình rồi. Đang ăn giữa chừng thì…..
“Này, Yuki”
“‘Kae-dama’ là gì vậy?”
“Ừm, cậu nhìn nhé”
Tôi gọi nhân viên, gọi thêm một phần ‘Kae-dama’, cũng là loại mì cứng nhất. Khoảng ba mươi giây sau, một đĩa mì được mang ra.
“Là gọi thêm mì không như thế này này. Tsukasa có muốn gọi không?”
“Không, tớ đủ rồi. Tớ no lắm rồi”
Tsukasa cứ nhìn tôi chằm chằm. Khi tôi nhận ra ánh mắt của cậu ấy, cậu ấy liền mỉm cười.
“Không cần phải vội đâu. Hehe, tớ sẽ ngắm Yuki ăn thật nhiều”
Không hiểu sao tôi lại chết lặng trong giây lát mới buột miệng đáp lại bằng những từ ngữ nảy ra trong đầu sau một khoảng trễ.
“N-nhìn thế tớ không tự nhiên đâu”
Sau đó, tôi gọi thêm ‘Kae-dama’ hai lần nữa rồi chúng tôi mới rời khỏi quán.
Giờ cao điểm ăn tối đã qua, lúc chúng tôi ra về thì quán đã kín chỗ.
“Yuki..… cậu ăn nhiều thật đấy”
“Tại tớ đói. Cậu thấy sao?”
“Hửm? Như tớ đã nói đó. Rất ngon. Nhưng vì vị hơi đậm nên thỉnh thoảng đi ăn thì được”
“Ừm, cũng đúng… A”
“Sao vậy?”
Tôi nhận ra trong lúc ăn, ứng dụng tin nhắn trên điện thoại đã có hai thông báo mới.
Một là từ Yumiri, trả lời về việc Tsukasa cũng đồng ý đi chơi vào Chủ Nhật.
Tin còn lại là từ dì Kaori.
Câu trả lời cho thái độ hỗn láo của tôi lúc nãy, chỉ có một câu: “Dì hiểu rồi.”
“Đừng nói là….. tin nhắn lúc nãy, cậu bị mắng à?”
“Không, ngược lại cơ. À không, cũng không hẳn là ngược lại, nhưng kiểu kiểu vậy….. Khoan đã”
Kì lạ, tôi thầm nghĩ.
Tầm nhìn của tôi bỗng nhòe đi. Sâu trong hốc mắt nóng ran và mí mắt thì trĩu nặng.
Tôi bất giác chớp mắt, một giọt nước mắt long lanh rơi xuống.
Đến nhường này, tôi không thể chối bỏ việc mình đang khóc được nữa.
“A….. xin lỗi..… chẳng hiểu sao nữa, cứ nghĩ đến việc mình không bị mắng, nước mắt lại…..”
“Đi chỗ khác đi”
Tsukasa nắm lấy tay tôi và kéo đi.
Lòng bàn tay cậu ấy thật ấm áp.
Chúng tôi đi đến một công viên nằm giữa nhà ga và nhà tôi.
Cũng chính là công viên mà tôi đã chứng kiến cảnh Tsukasa và Sayama-san hôn nhau. Tiết trời tháng sáu vẫn dễ chịu, không oi bức, những cơn gió thoảng qua.
Chúng tôi đến được công viên, nước mắt tôi ngừng rơi hẳn.
Cả hai ngồi xuống một chiếc ghế dài, uống vài thứ nước mua từ máy bán hàng tự động. Tsukasa uống cà phê lon, còn tôi là một chai trà xanh.
“Xin lỗi cậu nhé. Tớ ổn rồi. Chắc là do trút được gánh nặng nên mới vậy”
“Này, Yuki”
Không đáp lại lời tôi, Tsukasa gọi tên tôi bằng một vẻ mặt nghiêm túc. Tôi lặng lẽ gật đầu.
“Hãy cho tớ biết lý do Yuki muốn sống một mình đi”
“Vì ở nhà tớ không thấy thoải mái, với lại nhà cũng xa nữa. Là để tập trung học hành..… đó”
“Không phải. Ngay cả tớ cũng hiểu đó chỉ là lý do bao biện thôi”
“…..Ừm. Tại sao cậu lại hỏi vậy?”
“Mỗi khi nói về người nhà..… về dì Kaori, Yuki lại có chút gì đó là lạ. Cảm giác cậu đang tự mình ôm đồm mọi thứ lại thiên về hơn”
“Nhưng mà…..”
“Cứ coi như là để chúng ta học cùng nhau cũng được. Tớ càng biết nhiều về Yuki, thì việc chỉ dạy sẽ càng dễ dàng hơn—lý do này thì sao?”
Tôi hiểu ý nghĩa đằng sau cách nói vòng vo mà Tsukasa đã cố tình dùng.
“Nếu là để cậu chỉ bài cho tớ thì….. đành chịu thôi nhỉ, ừm”
Vì thế, Tsukasa đưa ra một lý do—một cái cớ cho tôi, thực sự là một điều đáng quý.
Tôi tự thấy tính cách mình thật phiền phức.
Tôi uống một hơi hết gần nửa chai trà dù mới chỉ nhấp môi, quyết định sẽ kể hết mọi chuyện.
“Bố mẹ tớ, đã mất trong một vụ tai nạn lúc tớ mới ba tuổi. Vì lúc đó còn quá nhỏ nên tớ chỉ nhớ mang máng về họ thôi, nhưng chuyện là như vậy đó”
Giờ đây, tôi chỉ có thể hiểu về sự việc đó qua những thông tin được kể lại. Thông tin cho rằng họ đã không may gặp phải tai nạn trên đường đi công tác.
“Dì Kaori là em gái của bố tớ. Nghe nói là hồi bố mẹ đi làm vắng, tớ hay được gửi sang nhà dì ấy, thường thì tớ cũng rất quấn quýt dì ấy. Thế là, dì ấy đã nhận nuôi tớ”
“…………Ừm”
“Vì vậy, dì Kaori chính là người đã nuôi nấng tớ. Nhưng từ nhỏ tớ đã mơ hồ hiểu được hoàn cảnh của mình, tớ không thể nào gọi dì ấy là mẹ được. Thế nên tớ vẫn luôn gọi là dì Kaori. Tớ không biết dì ấy nghĩ gì về chuyện đó. Không biết nữa, nhưng dì ấy vẫn luôn nuôi nấng tớ. Vẫn chu cấp tiền bạc cho tớ. Vẫn lo lắng cho tớ. Điều đó không thể nào sai được. Nhưng mà…..”
Tôi cảm nhận được đôi môi mình đang run lên. Gió thổi qua, tạo ra tiếng lá cây xào xạc. Tsukasa nắm lấy tay tôi. Giống như lúc nhận được tin nhắn của dì Kaori vào buổi chiều được Tsukasa nắm tay, tôi lại có cảm giác rằng mình có thể nói tiếp câu chuyện này.
“Dì Kaori, hình như đã có người mà dì ấy thích”
Nói xong, tôi im lặng một lúc lâu. Tôi biết mình nên nói gì tiếp theo nhưng tôi lại không thể nào thốt thành lời.
Tsukasa trong khoảng thời gian mà tôi cảm nhận là chừng năm phút. Cậu ấy không nói một lời, không hề nhấp môi uống nước, chỉ lặng lẽ chờ đợi tôi nói tiếp.
“Tớ đã vô tình nghe được cuộc điện thoại của dì Kaori nói chuyện với gia đình. Dĩ nhiên, dì ấy không nói thẳng ra như vậy nhưng..… dì ấy nói rằng vì có tớ ở đây nên cũng có nhiều điều bất tiện”
“…………Ừm”
“Tớ nghĩ mình đang trở thành một vật cản. Một vật cản trong thanh xuân của dì Kaori. Dì Kaori cũng muốn kết hôn, cũng muốn có con. Chắc hẳn dì ấy cũng muốn vạch ra một kế hoạch cho cuộc đời mình như vậy. Nói ra điều này nghe thật kỳ cục, nhưng tớ biết đó không phải là vấn đề tiền bạc”
Tôi đã cố lựa lời để nói, nhưng không thể. Vì vậy, tôi quyết định nói ra hết những gì mình đã nghĩ.
“Không phải vì dì ấy phải tiêu tiền cho tớ, mà là sự tồn tại của tớ đã khiến dì ấy phải bận tâm—tớ đang cướp đi thanh xuân của dì Kaori”
Nói ra mất rồi, tôi thầm nghĩ.
Tôi biết mà, tôi biết mà.
Dì Kaori không hề nghĩ như vậy đâu. Dì ấy không phải là một người tồi tệ như thế.
Nhưng, nhưng mà tôi đã nghĩ như vậy.
Những cảm xúc thoáng chốc đã nảy sinh trong lòng tôi.
Một khi đã như vậy rồi, tôi không thể nào ở lại nhà mình được nữa.
—Mà một nơi đượm nỗi lo có còn là nhà của mình hay không, tôi cũng không biết nữa.
“Tớ vẫn chưa nói gì với dì Kaori cả. Về lý do muốn sống một mình, tớ chỉ đưa ra những lý do ích kỷ như trường xa hay ở nhà không tập trung được thôi”
Tôi chắc rằng dì Kaori hiểu được lòng tôi.
Và trên cơ sở, chị ấy đã đưa ra điều kiện hiện tại.
“Dì Kaori là một người tốt. Chắc chắn là vậy. Người có suy nghĩ tồi tệ là tớ. Nhưng mà, việc tớ biến mất chắc chắn cũng sẽ có mặt tốt của nó. Chắc hẳn chính dì Kaori cũng ghét bản thân mình vì đã có những suy nghĩ như vậy..… tớ cảm thấy thế”
Dì Kaori là người đã nuôi nấng tớ. Thật lòng, tớ không biết điều đó khác gì với một người mẹ. Không biết, nhưng có những khoảnh khắc tớ cảm nhận được một sự khác biệt rõ rệt—nhưng, vì dì ấy cũng là mẹ nên cũng có những điều tôi có thể thấu hiểu.
“Vì vậy, điều kiện để được sống một mình, chính là để dì Kaori có thể tha thứ cho chính bản thân mình”
Tsukasa không đáp lời mà chỉ gật đầu. Thái độ đó của cậu ấy khiến tôi cảm thấy thật biết ơn.
“Kỳ lạ thật nhỉ, kỳ lạ quá. Tớ chẳng chịu đối mặt với sự thật, tất cả chỉ là do tớ tự suy diễn mà ra”
“Không, không kỳ lạ chút nào”
“Ể──”
Trong khoảnh khắc, tôi cảm nhận được hơi ấm. Tiếp đó là sự mềm mại. Sau đó nữa, là sự mạnh mẽ.
Tsukasa đã vòng tay ra sau lưng, kéo tôi lại gần. Cứ thế, cậu ấy ôm tôi thật chặt.
Do có sự chênh lệch về vóc dáng và cơ thể tôi đang nhướng một bên, đầu tôi vừa vặn áp vào khoảng ngực của Tsukasa.
“Ặc!”
Cảm nhận được sự đàn hồi và mềm mại từ lồng ngực Tsukasa, tôi bất giác thốt ra một tiếng kêu kỳ quặc.
“Hihi, tiếng gì thế?”
Tsukasa mỉm cười, cất lên một giọng nói vừa tinh nghịch vừa có chút bất lực. Nghe thấy giọng nói đó, lòng tôi chợt bình yên trở lại.
“Nè, ở một nơi công cộng thế này….. sẽ bị người khác nhìn thấy..…”
“Hi hi, không ai thấy đâu”
“Không, chính tớ là minh chứng đây này….. Mà thôi, kệ đi. Ấm thật”
Tựa người vào Tsukasa, tôi có cảm giác như được bao bọc hoàn toàn, cảm giác thật bình yên.
“Dù cho đó chỉ là suy diễn của Yuki, tớ nghĩ cũng không sao cả. Đó chắc chắn là những gì Yuki đã cảm nhận..… là sâu thẳm trong trái tim của Yuki, đúng không?”
“Tsukasa…..”
Tôi cảm nhận được một sự bao dung khác hẳn với một Tsukasa thờ ơ thường ngày. Cảm giác an tâm còn lớn hơn cả sự bối rối, khiến tôi chỉ có thể gọi tên cậu ấy.
Nghe vậy, Tsukasa lại càng ôm tôi chặt hơn.
Mặt tôi vùi sâu vào lồng ngực Tsukasa, tôi thậm chí còn cảm thấy dễ chịu trong hơi ấm đó.
“Vì đó là trái tim của Yuki, nên t-tớ nghĩ cậu có quyền trân trọng nó”
“…………Thật vậy sao? Vì đây là..… chuyện phiền muộn vừa trẻ con vừa chỉ do một mình tớ tự chuốc lấy thôi mà?”
“Ừm, có lẽ vậy. Nhưng như thế cũng được mà”
“…………Ừm”
“Cảm ơn cậu đã kể cho tớ nghe. Tớ cũng muốn trân trọng những cảm xúc mà Yuki đã cảm nhận được”
“Ể..…”
Tôi cảm nhận được lồng ngực mình vang lên một tiếng ‘thịch’. Từ sâu bên trong làn da đang kề sát, tôi còn nghe được cả nhịp đập từ trái tim cậu ấy. Cùng với hơi ấm xoáy sâu vào màng nhĩ của tôi.
“Tớ không thể hiểu hết mối quan hệ giữa Yuki và người dì tên Kaori đó chỉ qua lời kể được. Nhưng tớ nghĩ, có những chuyện nếu không kiên trì theo đuổi đến cùng thì sẽ không bao giờ hiểu được”
“..…Ngạc nhiên thật. Không ngờ Tsukasa lại nói những lời như vậy”
“Vậy sao..… chắc là vậy thật. Nhưng đó là những gì tớ thực sự nghĩ”
“Ừm. Cảm ơn cậu”
“Bản thân mình mong muốn làm một điều gì đó, tớ nghĩ đó là một điều rất, rất tốt. Là một điều rất tích cực. Vì vậy, chúng ta hãy cùng nhau giữ lời hứa về việc sống một mình, và cả việc cố gắng học hành vì mục tiêu đó”
Tsukasa ngừng lại một nhịp rồi nói tiếp.
“Nhà của Yuki là một nơi rất thoải mái đối với tớ. Vì thế, tớ không muốn chúng ta không thể ở đó được nữa đâu”
Câu nói lẩm bẩm như thể tự nói với chính mình ấy, nghe có chút trẻ con hơn Tsukasa thường ngày, và thật đáng yêu. Vài giây sau khi thấy cậu ấy đáng yêu, tôi cảm nhận được nhịp tim của mình lại càng đập nhanh hơn nữa.
Tsukasa ôm tôi thật chặt một lần nữa, rồi từ từ buông tay ra. Dù cơ thể đã tách rời, gò má tôi, nơi đã áp vào lồng ngực cậu ấy, vẫn còn vương lại một cảm giác ấm áp, mềm mại.
“Cùng cố gắng nhé”
Trước những lời khích lệ, tôi mạnh mẽ gật đầu. Chẳng hiểu sao, tâm trí tôi bỗng trở nên trống rỗng—rồi nhẹ nhõm, và khi tôi nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi, nước mắt lại chực trào ra.
Lại khóc nữa thì ngượng lắm, tôi cố kìm nén để rồi không thể thốt ra lời nào cho trọn vẹn.
Như thể đoán được ý nghĩ của tôi, Tsukasa lại kéo tôi vào lòng và ôm chặt lấy.
“Yuki bé nhỏ ghê nhỉ….. hì hì”
“…..Thôi nào, nói gì thế!”
Vì đang vùi mặt vào lồng ngực mềm mại của Tsukasa, vì không cần phải nhìn mặt cậu ấy, nên tôi đã có thể nói chuyện như bình thường.
Chẳng hiểu sao tôi lại thấy ngượng khi nhìn mặt Tsukasa.
Có phải là vì tôi vừa mới kể hết chuyện của mình không? Hay là vì tôi vừa để cậu ấy thấy mặt yếu đuối của mình?
“Vậy, mình đi thôi. Cảm ơn cậu nhé!”
Tôi nói rồi đứng dậy khỏi băng ghế. Dù đã uống cạn chai trà chỉ bằng một hơi, hơi nóng mà tôi cảm nhận được lúc nãy vẫn còn vương lại.
Chúng tôi nắm tay nhau, cùng sải bước trên con đường về nhà trong làn gió đêm.
Và cùng lúc đó, tôi bất giác nghĩ.
A, tại sao──Tsukasa lại là bạn gái của người khác cơ chứ.
Sau đó, chúng tôi về nhà, chuẩn bị đi ngủ, leo lên giường.
Có Tsukasa nằm bên cạnh lại khiến tôi nhớ đến cái ôm ở công viên, lòng tôi cứ bồn chồn không yên.
“Ha….. ha…”
Sau khi Tsukasa đã chìm vào giấc ngủ, tôi phải cố gắng lắm mới dằn được lòng mình xuống, ngủ thiếp đi.