Tôi đinh ninh rằng mình không có cái dũng khí đôn tình yêu của mình lên tất thảy mà bất chấp làm tổn thương người khác.
Tôi tin rằng bản thân mình tuyệt đối sẽ không không chung thủy, không vì bất cứ lý do đạo đức hay triết lí nào cả.
(Sao một đứa đến cả mảnh tình vai giắt còn chưa có như tôi lại đi suy nghĩ chuyện này, có chút phức tạp... à không, cũng không đến mức đó, nhưng là vì một nỗi niềm khó nói có phần phiền phức.)
“Ne, Yuki, đi hướng nào ra ga thế?”
“Đằng kia kìa. Tuần trước tớ với Tsukasa cũng có đi qua lần rồi mà.”
Giữa phố Shibuya, tôi, Yuki Haijima, Yuki, vừa chỉ về hướng đông bắc vừa trả lời câu hỏi.
Đáp lại tôi là một câu “Vậy à” yếu ớt, tôi thầm thở dài trong lòng.
Cũng bởi vì cô bạn Aomi Tsukasa đi cùng này hiện đang ở nhờ nhà tôi, tôi mới phải suy nghĩ về những chuyện mà trước đây chưa từng để tâm đến.
Aomi Tsukasa có bạn gái.
Tôi chưa từng hỏi cặn kẽ về đối tượng yêu đương của Tsukasa có chỉ giới hạn ở nữ giới hay không. Nhưng người Tsukasa yêu chắc chắn là con gái, tôi cũng là con gái mà, nên tôi không thể không để tâm được.
Chính vì không có một ranh giới rạch ròi giữa đâu là phạm trù bạn với bè đâu là mập với mờ nên tôi mới ra nông nỗi phải đắn đo từng thửa một như thế này.
Hôm nay tôi và Tsukasa cùng nhau đi mua quần áo, rồi cùng nhau ăn cơm và bây giờ đang trên đường về nhà.
Bạn gái của Tsukasa tất nhiên không biết chuyện tôi và Tsukasa đi chơi riêng như thế này.
Tình huống này thật…..
“Không phải, không phải như vậy!”
“……?”
Tôi bất giác buột miệng la lên, Tsukasa nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.
Đi mua sắm cùng bạn bè là một chuyện hết sức bình thường. Hôm nay cũng chỉ là đi mua quần áo, chẳng có gì phải thấy cắn rứt cả.
“A, Yuki, đợi đã.”
Ngay lúc tôi định rảo bước nhanh về phía nhà ga, Tsukasa đã gọi giật tôi lại.
Phố Shibuya ngày Chủ nhật người đông như mắc cửi, chỉ cần hai đứa cách nhau một khắc thôi là có thể lạc mất nhau ngay.
Ngay khi tôi đang đăm chiêu, một vật thể ấm áp áp lên lòng bàn tay tôi.
“A——”
Tsukasa nắm lấy tay tôi. Tay trái của tôi và tay phải của Tsukasa đan vào nhau, biến thành hình thái tay trong tay.
Tsukasa đuổi kịp tôi, người vừa sững lại trong giây lát, và cứ thế chúng tôi tay trong tay bước về phía trước.
Tay trong tay đi trên phố với một cô gái đã có bạn gái. Chuyện này…...
“Không, thế này cũng không đúng!”
“Giật cả nảy.”
Tôi đảo mắt nhìn quanh một chút, có rất nhiều cặp nữ sinh nắm tay nhau. Tôi biết không phải tất cả họ đều là người yêu nhưng kiểu gần gũi thế này cũng thường thấy thôi.
Vả lại đây cũng là để tránh lạc mất Tsukasa.
Tôi cũng chẳng có gì phải thấy cắn rứt cả dù Tsukasa có bạn gái đi chăng nữa.
Chuyện tương tự trước đây cũng từng xảy ra, lúc đó cũng chẳng có gì đặc biệt diễn ra cả.
Ít nhất về điểm này, tôi có thể tự tin khẳng định rằng nó chưa tính là mập mờ, và nói thật, tôi cũng đã vài lần tự vạch rõ ranh giới trong lòng.
Vấn đề nằm ở chỗ, phải phán đoán thế nào với những chuyện xảy ra đột ngột.
Trên đường ra ga, tôi cảm thấy có vài giọt mưa rơi đọng trên má.
“Eh… Mưa rồi?”
Linh cảm chẳng lành lập tức thành sự thật, mưa bắt đầu nặng hạt đến mức có thể thấy rõ bằng mắt thường.
“Oa——! Đống quần áo mới mua của mình sẽ ướt hết mất!”
Tôi bước lên trước một chút định tìm mái hiên gần đó, thì một tấm biển hiệu đập vào mắt tôi.
“A…”
Tôi bất giác dừng bước. Những giọt mưa đang táp vào đỉnh đầu.
“Nghỉ ngơi, chỉ từ 6.000 yên. Qua đêm…”
Tsukasa đứng bên cạnh đọc thành tiếng những dòng chữ trên biển hiệu.
“Oa——!”
Tôi hét lên theo phản xạ, át cả tiếng của Tsukasa.
Trước mắt là một khách sạn tình yêu. Tí thì quên, khu này chỉ cần rẽ nhầm một ngỏ là sẽ lạc vào cái gọi là phố đèn đỏ ngay.
“Trú mưa ở đây không?”
Tsukasa hỏi với một vẻ mặt không để lộ cảm xúc.
“Tsukasa có biết đây là nơi làm gì không?”
“Ùm, khách sạn tình yêu.”
“Ư——!”
Thấy Tsukasa trả lời mà không thèm nhíu mày lấy một cái, tôi chỉ biết phát ra những âm thanh vô nghĩa để phản đối. Rõ ràng là biết, tại sao còn hỏi mình? Đó chính là sự phản kháng của tôi.
Bởi vì, nói đến chuyện làm trong khách sạn tình yêu, thì đó là...
“Oa oa, oa oa oa oa oa…!”
Vì chỉ có kiến thức suông nên trong đầu tôi chẳng hiện lên được hình ảnh gì, nhưng tóm lại là cảm giác xấu hổ cứ ngày một dâng trào.
Trong lúc đó thì những giọt mưa vẫn không ngừng trút xuống đỉnh đầu tôi.
“Tuy tớ chưa vào bao giờ, nhưng nếu cậu muốn vào thì cũng được thôi nhỉ?”
Tôi vừa nhìn tấm biển hiệu, vừa nghe Tsukasa nói vậy.
Cái từ "được thôi" của Tsukasa chắc chắn khác với từ "được thôi" của bao cặp tình nhân đứng trước khách sạn, tôi biết câu nói đó không có tầng ý nghĩa kia.
Có một vấn đề ở đây.
Hiện tại trời đang mưa.
Chúng tôi là đồng giới, bạn học bình thường, Tsukasa lại có bạn gái.
Vào khách sạn tình yêu để trú mưa, có được tính là hành vi mập mờ không?
Tuy từng thấy trên mạng có những gói dịch vụ cho hội con gái, nhưng đó chắc không dành cho người vị thành niên, với lại nếu không làm gì cả thì cảm giác cũng chẳng khác gì đi du lịch với bạn bè
(Ừm).
“Quả nhiên là không được! Thế là không được!”
Có lẽ vì bị mưa làm cho ướt sũng mà đầu óc tôi nhất thời cứng đơ ra. Chẳng có gì phải đắn đo cả, như vậy tuyệt đối không được.
Nghe tôi nói vậy, Tsukasa mỉm cười đáp lại.
“Hô, bên kia đường có cửa hàng tiện lợi kìa, mua ô không?”
“Thật kìa, sao không nói sớm chứ…”
“Thì, hehe, thế này vui mà.”
Tôi lẩm bẩm với vẻ chán nản, rồi nắm tay Tsukasa đi về phía cửa hàng tiện lợi ngay đối diện.
Từ ngày sống chung với Tsukasa, những lần một mình tôi cuống cuồng lên thế này hình như ngày một nhiều. Tôi chẳng hiểu Tsukasa đang nghĩ gì, cảm giác như chỉ có mình tôi bận tâm đến chuyện có phải là bắt cá hai tay hay không.
Nhưng suy cho cùng, tôi vẫn hiểu rõ.
Điều quan trọng nhất, là có tình cảm yêu đương hay không.
Ngay cả khi có người yêu, việc tiếp tục ở chung nhà với bạn bè dường như cũng là chuyện thường tình. Ngay cả một đứa chưa từng yêu như tôi cũng biết sống chung không đồng nghĩa với hẹn hò.
Điều mà bạn gái của Tsukasa để tâm, có lẽ là giữa Tsukasa và tôi có tình cảm yêu đương hay không mà thôi.
Về điểm này, tôi có thể khẳng định là hoàn toàn không có vấn đề.
Bởi cuộc sống chung nhà của chúng tôi, chẳng qua chỉ được xây dựng trên nền tảng lợi ích của cả hai bên đều được thỏa mãn.
Không có chỗ cho tình cảm yêu đương xen vào.
“A…”
Lúc cầm lấy chiếc ô ni lông vừa mua, tay chúng tôi lại chạm phải nhau, tôi bất giác kêu lên một tiếng.
“Sao thế?”
“Không, không có gì.”
Tôi đã do dự có nên rụt tay lại khỏi chỗ đang chạm vào Tsukasa hay không, nhưng cuối cùng lại thôi.
Bạn bè bình thường không có tình cảm yêu đương thì sẽ chẳng ai để tâm đến chuyện nhỏ nhặt như vừa rồi. Đáng là phải là như vậy.
“…Um, không có gì đâu.”
Tôi lặp lại một lần nữa, Tsukasa lại tỏ vẻ khó hiểu.
Vừa che ô ni lông bước đi, tôi vừa suy nghĩ.
Nhớ lại ngày mà cuộc sống này bắt đầu, cũng là một ngày mưa rơi bất chợt như ngày hôm nay…..