Kanojo ga Flag wo Oraretara

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

[TS] I Became a B-Class Female Lead of Erotic Game

(Hoàn thành)

[TS] I Became a B-Class Female Lead of Erotic Game

Đợi đã, Tag của trò chơi này là gì?

22 30

Trò chơi chữa lành của tôi

(Đang ra)

Trò chơi chữa lành của tôi

Ngã hội tu không điều

Đồng chí cảnh sát , nếu tôi nói đây là một trò chơi thư giãn chữa lành, các anh tin không?

40 42

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

229 2453

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

50 997

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

(Đang ra)

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

Mê Mang Tiểu Trùng

Vô số kỷ nguyên sau, không một thần ma hùng mạnh nào có thể ngăn cản Weir đoạt lại quyền năng vốn thuộc về mình.

90 241

Tập 01: Sau khi chuyển đi, tôi sẽ về quê và cưới cô gái đó. - Flag 7: Câu thần chú hồi sinh

Flag 7: Câu thần chú hồi sinh

Vào ngày hôm sau khi lời tuyên bố "Akane Mahougasawa và Souta Hatate hẹn hò đi" được ban bố.

Kết quả là, tối qua Nanami Knight Bladefield cứ nhốt mình trong phòng, chăn của tôi cứ thế không lấy lại được. Cuối cùng, tôi đành phải mượn Megumu Touzokuyama cái chăn thơm nức mũi quấn lấy người, trải qua một đêm trên chiếc ghế sofa ngủ không mấy thoải mái.

Cũng vì thế mà, đêm đó tôi ngủ không ngon giấc chút nào, thế nên tôi đành phải mang theo cơn buồn ngủ rũ rượi đến trường.

Tệ hơn nữa là, thái độ của Akane Mahougasawa đối với tôi trở nên vừa cứng nhắc vừa khó xử, vì thế mà nhóm Quest Dorm vốn luôn hòa thuận vui vẻ cũng trở nên khác hẳn ngày thường, bao trùm một bầu không khí căng thẳng.

Nói đi cũng phải nói lại, Quest Dorm có thể thành lập được cũng là nhờ công của Akane Mahougasawa. Akane Mahougasawa luôn là cây hài trung tâm của Quest Dorm, đến hôm nay, tôi mới thấm thía nhận ra sự tồn tại của cậu ấy quan trọng đến nhường nào.

「Phù, quả nhiên nhà cửa làm người ta thấy yên tâm ghê!」

Ngược lại, Kikuno Shoukanji thì có vẻ tùy tiện hơn nhiều. Vừa về đến ký túc xá, cậu ấy liền ngồi thụp xuống ghế sofa.

「Đằng sau rõ ràng đang thi công loảng xoảng, vậy mà cậu vẫn yên tâm được à...」

Quest Dorm hiện tại đang trong tình trạng đâu đâu cũng thi công dở dang, đó là vì Takumi và thuộc hạ của cô ấy thường xuyên lui tới, tùy ý tiến hành các công trình cải tạo ở khắp nơi mà chẳng thèm để tâm đến luật tiêu chuẩn xây dựng.

「Hay là xây hầm trú ẩn dưới lòng đất đi.」

「Rồi xây tháp trên nóc nhà làm đài quan sát nữa.」

「Mấy người đủ chưa vậy!」

Thuộc hạ của Takumi đang tán gẫu thì bị Takumi nghe thấy, cô ấy lập tức lớn tiếng quát.

「Phải lắp đặt băng chuyền ở hành lang trước, làm thành lối đi tự động chứ!」

Bọn họ không chừng đang có ý định gây chiến với thứ gì đó cũng nên.

Nếu cứ để mặc bọn họ, khó mà đảm bảo họ sẽ không thực sự bắt tay vào làm. Thế là tôi đến gần họ và nói:

「Tôi nói này... chúng ta không cần mấy thiết bị kỳ quái đâu... Mà này chị Takumi, không gian sống về cơ bản đã hoàn thành rồi, không cần phải câu nệ tiểu tiết ở mọi nơi như vậy đâu——」

「Đồ ngốc này!! Ở đây chỗ nào cũng là phòng còn chưa sơn phết gì cả, cũng có gần một nửa số phòng chưa được cải tạo đâu nhé! Nhà bếp chẳng phải cũng chưa lắp cửa tủ sao!? Đúng là không thể tin nổi!!」

Sự tỉ mỉ đến từng chi tiết của Takumi thật sự thừa thãi một cách không cần thiết.

Vì thế, tiếng loảng xoảng choang choang rầm rầm, dù nghe thế nào cũng là tiếng thi công giống như đang phá hoại vang vọng khắp ký túc xá.

「Đúng là một không gian không thể nào yên tâm nổi mà!」

「Rốt cuộc là có yên tâm được không hả!?」

Thật là hết chỗ nói. Nhìn thấy đám người trọ lười biếng lãng phí cuộc đời, Takumi không khỏi nảy ra ý định sai bảo bọn họ, tay cầm cưa nói với tôi:

「Này, mấy người nếu có rảnh rỗi chơi bời, thì đi dọn đồ đạc trong mấy phòng trên tầng hai ra đi. Chỗ đó có một đống đồ cũ, không dọn ra thì không thể nào xử lý được.」

「A, vâng ạ.」

「Phiền phức thật đấy...」

Đám người trọ lẩm bẩm làu bàu leo lên tầng hai, mỗi người chạy vào một phòng cần dọn dẹp.

Tôi vốn định vào căn phòng gần mình nhất, nhưng ngay khoảnh khắc tôi chuẩn bị nắm lấy tay nắm cửa, lại cảm giác như có thứ gì đó lướt qua khóe mắt, thế là tôi dừng động tác lại.

「...?」

Tôi nhìn kỹ lại về hướng đó.

Ở cuối hành lang tối om, nơi cửa sổ bị đóng ván lại, thật sự có thứ gì đó.

「...Flag?」

Nhìn kỹ lại, ở đó thật sự có một cây Flag. Tôi như bị nó thu hút, bất giác tiến về phía sâu trong hành lang.

Nơi đó phủ đầy bụi, trông như đã một thời gian dài không có ai đến, chỉ có một cây Flag không rõ hình thù kỳ lạ dựng đứng trước cửa.

Tôi nhìn cây Flag này, trong lòng bất chợt cảm thấy một cơn ớn lạnh chưa từng có trước đây.

Khác với những cây Flag bình thường khiến tôi theo phản xạ muốn bẻ gãy, cây Flag này lại dấy lên trong tôi những cảm xúc vô cùng xa lạ.

Sợ hãi.

Run rẩy.

Chán ghét.

Buồn nôn.

Đủ loại cảm xúc tiêu cực trào dâng.

「Đây là... Flag gì vậy...?」

Từ trước đến nay tôi chưa từng thấy Flag nào không thể nhận diện được. Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải một Flag 「không rõ ràng」đúng nghĩa.

「............」

Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định mở cửa.

Ngay khoảnh khắc đó, Flag biến mất.

Tôi nhìn vào trong cửa, chỉ thấy căn phòng này dường như được dùng làm một nhà kho tạm. Trông không có gì đặc biệt, chỉ có tủ, ghế, thùng carton, lò sưởi, bàn, giường và các đồ đạc khác. Một vài món đồ cùng loại còn chất chồng lên nhau, bừa bộn đến mức đi vào cũng khó khăn.

Giữa đống đồ lộn xộn ở góc phòng, có một vật trông giống như hộp đựng đồ nhỏ có ngăn kéo. Tôi vừa nhìn thấy thứ đó, liền nhíu mày.

Cái hộp đựng đồ nhỏ đó thu hút sự chú ý của tôi, là vì ở đó đang dựng một cây Flag y hệt như lúc nãy.

「Gọi là đâm lao thì phải theo lao... phải không nhỉ?」

Tôi không chọn phương án 「dừng tay tại đây」, mà kéo mở ngăn kéo của chiếc hộp đựng đồ chỉ lớn hơn bàn tay tôi một chút.

Ngay khoảnh khắc đó, Flag lại biến mất lần nữa, cùng lúc đó, dù không biết có phải thật sự xuất hiện cùng lúc không, trong ngăn kéo xuất hiện một bức thư được niêm phong.

「...Thư?」

Souta Hatate cảm thấy đây là một loại tín hiệu nào đó mà Flag phát ra. Vì vậy, với tâm trạng thờ ơ, cậu lấy thư ra xem cả mặt trước và mặt sau.

……Nhưng mà——

Mặt sau của phong bì được niêm phong, có một dòng chữ nhỏ viết bằng nét chữ cũ kỹ, mờ nhạt và phai màu—— nội dung của dòng chữ khiến tim Souta Hatate như ngừng đập.

【Gửi Souta Hatate】

「……Gửi cho tôi?」

Thật khó tin, dòng chữ mực đó trông như đã có lịch sử hơn hai ba mươi năm, nhưng lại ghi rõ đích danh cậu.

Trải nghiệm này thật quá kinh khủng, nhưng Souta Hatate cố nén cơn rùng mình, đọc một mảnh giấy trong phong bì, nội dung rất ngắn gọn:

【Hãy tìm ra】

【Công chúa kỵ sĩ, pháp sư, thánh chức giả, ninja】

【Kiếm và phép thuật của họ, sẽ cắm xuống Cờ số 1】

「……Đây là cái gì?」

Thư chỉ có vậy.

Nội dung có thể nói là khó hiểu.

Lá thư này đã ở đây từ trước khi cậu sinh ra, rồi lại chỉ đích danh cậu sao?

Đương nhiên, lá thư này cũng có thể là gửi cho một người khác trùng tên trùng họ…… nhưng, liệu đây có phải là sự trùng hợp?

Lẽ nào, cậu đã xông vào lĩnh vực không nên xông vào…… bị giam cầm trong cái lồng ngục quái dị mang tên học viện này sao?

Hay là, cũng có liên quan đến vụ đắm tàu đáng ghét đó……?

Một cảm giác bất an gần như tuyệt vọng ập đến với Souta Hatate.

Dù đọc đi đọc lại bao nhiêu lần, trong thư cũng không có câu trả lời mà cậu thực sự muốn.

Nỗi bất an bao trùm tâm trí Souta Hatate, lúc này chỉ đơn thuần là "bất an" mà thôi.

Đúng vậy——

——Chỉ giới hạn trong khoảnh khắc này.

Buổi tối hôm đó, sau khi dọn dẹp đồ đạc đến mức người đầy bụi bẩn——

Kikuno Shoukanji vì muốn giảm bớt cơn đau cơ do vác đồ nặng, đến giờ vẫn còn ngâm mình trong phòng tắm. Còn Akane Mahougasawa thì đã kiệt sức giữa chừng lúc tắm, cả người nằm liệt trên giường trong phòng. Còn Megumu Touzokuyama thì đã mệt đến mức không thể cử động được nữa.

Chỉ có Nanami Knight Bladefield, người gần như không hề vác đồ nặng, tỏ ra ung dung. Cô đang ngồi trên chiếc ghế sofa dài trong phòng khách, với tư thế duỗi thẳng hai chân khá thô lỗ, ngồi ở vị trí gần đây đã trở thành chỗ riêng của cô để đọc sách.

……Nhưng, Nanami Knight Bladefield hoàn toàn không lật trang nào, trông có vẻ lơ đãng.

「…………」

「Sao vậy, Nanami Knight Bladefield?」

Souta Hatate vừa rửa xong bát đĩa bữa tối, vừa lau tay vừa bước vào phòng khách. Theo lịch phân công, lẽ ra Akane Mahougasawa phải rửa bát, nhưng vì cô ấy mệt đến mức không làm được việc, nên cuối cùng Souta Hatate phải làm thay.

Souta Hatate, người vốn dĩ rất lạnh lùng với mọi người, lại để ý đến Nanami Knight Bladefield và chủ động quan tâm, đây là một hành động tích cực hiếm thấy.

「Ngươi trước đây…… từng nói rằng ở bên cạnh người khác sẽ mang lại bất hạnh cho họ…… đại loại như vậy nhỉ.」

Giọng nói trầm tĩnh của Nanami Knight Bladefield khiến Souta Hatate nhíu mày.

「……Chuyện đó sao?」

「Là vì sức mạnh đó? Hay là vì bóng ma của vụ tai nạn vẫn còn đó?」

「Ngươi hỏi thẳng thắn thật đấy.」

「Ta cũng đã nói rồi mà. Ta để ý đến những kẻ kỳ lạ, ngươi trở nên chán đời như vậy, rốt cuộc là vì sao nhỉ…… Ta rất tò mò.」

Nanami Knight Bladefield ngước nhìn Souta Hatate đang nở nụ cười tự giễu.

「Tôi nghĩ…… cả hai đều đúng.」

Souta Hatate không nói rõ. Kết quả là vẫn không thể hỏi ra được nguyên nhân vết thương lòng của cậu. Nhưng Nanami Knight Bladefield lại cũng từ đó mà nhìn ra được sự sâu sắc của vết thương lòng đó.

「Tại sao ngươi lại hỏi chuyện này?」

「Chuyện…… nói ra thì dài lắm.」

Nanami Knight Bladefield nói lấp lửng, đồng thời bắt đầu nhớ lại chuyện xảy ra vào ban ngày khi dọn dẹp đồ cũ trên lầu hai.

「Tôi nói này Akane Mahougasawa.」

Trong căn phòng đầy bụi——

Nanami Knight Bladefield, người vẫn luôn lười biếng không làm việc, gọi Akane Mahougasawa đang hăng hái dọn dẹp những đồ cũ không còn dùng nữa.

「Chuyện gì vậy?」

「Gần đây ngươi ít nói chuyện với Souta Hatate nhỉ.」

Vừa nhắc đến tên Souta Hatate, Akane Mahougasawa giật mình run lên, chiếc ghế trên tay cũng theo đó mà rơi xuống.

「Ta biết ngươi rất hay xấu hổ, nhưng cứ thế này, Souta Hatate có khi bị Megumu Touzokuyama cướp mất đấy?」

「…………」

Akane Mahougasawa nở một nụ cười khổ trông rất phiền não, cúi đầu xuống.

「Tôi nghĩ người như tôi…… không thể làm cho Souta Hatate-kun hạnh phúc được.」

Nanami Knight Bladefield cảm thấy câu nói này hình như đã nghe ở đâu đó, bèn nhìn chằm chằm vào Akane Mahougasawa.

Akane Mahougasawa dường như đã thua trước áp lực từ ánh mắt của Nanami Knight Bladefield…… cũng như cuối cùng đã định trút bỏ những nút thắt trong lòng mà cô đã giữ kín bấy lâu, cô nhìn ra ngoài cửa sổ bám đầy bụi bẩn, nhìn khung cảnh rừng cây xanh mướt bên ngoài rồi cất tiếng.

Cứ như đang ở trong ngục tù của chính lòng mình, nhìn ra thế giới tươi đẹp bên ngoài……

「Đó là chuyện của năm năm trước……」

Lúc đó——

Akane Mahougasawa thường xuyên trốn học các lớp năng khiếu, đến thư viện gần đó lang thang.

Đó là để gặp một cô gái mà cô đã kết bạn ở đó.

Bạn bè…… đối với Akane Mahougasawa, cháu gái của chủ tịch tập đoàn Mahougawa, điều đó có nghĩa là những người hầu được người thân tặng cho cô.

Lúc đó, để mở rộng tầm nhìn cho Akane Mahougasawa, gia sư đã tích cực đưa cô đến những nơi cô có hứng thú. Và những nơi Akane Mahougasawa có hứng thú, cũng bao gồm cả thư viện. Hành động "mượn sách", đối với một tiểu thư khuê các như cô mà nói, rất thú vị.

Mặc dù đã quên mất quá trình quen biết, nhưng cảm giác lần đầu tiên có được "người bạn bình đẳng" ở đó, đối với Akane Mahougasawa rất mới mẻ, khiến cô vui mừng khôn xiết, đến nay vẫn khó quên.

Tuy nhiên, một ngày nọ, việc hai người âm thầm qua lại cứ thế bị bại lộ như một lẽ dĩ nhiên.

Vì hai người đề nghị trao đổi bảo vật, cô bé đưa cho Akane chiếc kẹp tóc được trang trí rất dễ thương; còn Akane tặng lại cô bé cây bút máy quý giá vô cùng. Cây bút máy này bị cha mẹ cô bé nhìn thấy, từ đó biết được sự tồn tại của Akane.

Điều không may cho Akane và cô bé là, cha của cô bé, lại là ứng cử viên lãnh đạo của một doanh nghiệp liên quan đến tập đoàn Mahougasawa.

Mối giao tình vốn không liên quan đến thân phận địa vị của hai người, cứ thế dễ dàng sụp đổ.

Cô bé không còn dùng từ ngữ nào khác ngoài kính ngữ để nói chuyện với Akane, cũng không còn vô tư cùng nhau cười đùa nữa.

Ánh mắt như thể đang nhìn một 『thứ』 thuộc về thế giới khác của cô bé, khiến Akane đau lòng khôn xiết.

Khi đó, Akane nhìn vào gương, mãi mãi không thể quên được dáng vẻ của mình lúc ấy.

Đó là dáng vẻ của một 『người đáng thương』.

Dù có lòng, nhưng lại chẳng thể nào cứu được con người vô cùng, vô cùng, vô cùng đáng thương ấy.

Akane gặp Souta Hatate, phảng phất như nhìn thấy chính mình của năm xưa, một con người đã rất lâu không gặp.

『Lần này biết đâu lại là cơ hội để cứu đối phương chăng?』

Cô nghĩ vậy. Cô hy vọng suy nghĩ của mình là đúng.

Đồng thời,

『Liệu có lại giống như lúc đó, giống như cô bé ấy, làm tổn thương trái tim cậu ấy không?』

Cô nghĩ vậy. Cô không thể không nghĩ vậy.

Cô bé từng là bạn, chắc chắn cũng đã phải chịu tổn thương theo một cách khác, cô bé nhất định cũng rất đau khổ.

『Giá như không có mình thì…』

Ý nghĩ này, đến giờ vẫn bén rễ sâu trong lòng Akane.

Akane cho Nanami Knight Bladefield xem chiếc kẹp tóc dễ thương, kỷ vật của cô bé mà cô vẫn luôn mang theo bên mình như một lá bùa hộ mệnh. Nói xong, Akane thở dài một hơi thật sâu.

「…Tớ cảm thấy, nếu tớ là người thân thiết nhất với cậu Souta, sẽ khiến cậu Souta không còn hạnh phúc nữa.」

Giống như tình cảnh của cô bé đó vậy.

「Tớ… không muốn bị cậu Souta nhìn bằng ánh mắt đó. Nếu chuyện đó xảy ra lần nữa, lần này tớ chắc chắn không chịu nổi. Cho nên…」

Akane cười.

「…Cho nên, tớ không thể ở vị trí gần Souta nhất.」

Nụ cười cô đơn đến thế, Nanami Knight Bladefield cả đời này chưa từng thấy qua.

Rõ ràng đang cười, mà vẻ mặt lại trông như đang khóc.

Vì vậy Nanami Knight Bladefield cười.

Để lộ nụ cười như mọi khi.

Cô nở nụ cười châm biếm, nụ cười mà Souta Hatate đánh giá là 「ngụy ác」.

「Hừ, hai ngươi đúng là một cặp trời sinh. Souta cũng… tên đó cũng từng nói những lời tương tự. Nào là hắn ở bên cạnh thì sẽ khiến đối phương không hạnh phúc các kiểu. Mặc dù điểm xuất phát trong suy nghĩ của hai ngươi có lẽ khác nhau…」

Chắc là vì tai nạn chìm tàu, bị người ta buông lời vô tình 「tại sao chỉ có mày sống sót」, nên mới canh cánh trong lòng chuyện chỉ mình cậu ta sống sót, đó là suy đoán của Nanami Knight Bladefield.

Tiếp đó, Nanami Knight Bladefield cố tỏ ra vẻ mình rất phiền phức với hai người này, như thể đang nói 「hai người đều là những kẻ cố chấp」, nhún vai rồi nói thêm:

「Không phải muốn bản thân hạnh phúc, mà là muốn đối phương hạnh phúc. Vì hai người đều là hạng người như vậy, nhất định có thể tạo ra một chuỗi hạnh phúc không bao giờ đứt đoạn nhỉ.」

Câu nói này, khiến đôi mắt Akane lấp lánh những vì sao khác thường.

「Là thơ đó! Thật quyến rũ!!」

Nanami Knight Bladefield nhận ra mình lại lỡ lời, làn da trắng như tuyết lập tức ửng hồng, ngay cả tai cũng đỏ bừng. Thái độ ung dung tự tại của cô không còn nữa, hoàn toàn luống cuống tay chân.

「Vừa, vừa rồi không tính! Quên, quên nó đi! Mau quên cho bản cung, meo––!!」

Rõ ràng vừa rồi còn đang nói chuyện với Souta Hatate, Nanami Knight Bladefield lại đột nhiên vừa kêu meo meo vừa khua tay múa chân trên ghế sofa, điều này khiến Souta Hatate nhìn Nanami Knight Bladefield bằng ánh mắt vô cùng nghi hoặc.

「Cậu không sao chứ…? Tớ thấy cậu nên đi tắm rồi ngủ đi.」

「Ừm… Cứ làm vậy đi.」

Nanami Knight Bladefield cùng Souta Hatate, người đang định đi vệ sinh, rời khỏi phòng khách, bước vào hành lang.

Rẽ qua góc hành lang, Souta Hatate dừng lại trước cửa nhà vệ sinh, còn Nanami Knight Bladefield thì đi thẳng vào phòng tắm bên trong, hai người cứ thế tạm biệt.

Sau đó, Souta Hatate sau khi mở cửa nhà vệ sinh ra,

「…………」

Trước mắt là Akane Mahougasawa đang ngồi trên bồn cầu, chiếc quần lót màu trắng đã tụt xuống dưới đầu gối. Cô giật giật khóe mắt, ngẩng đầu nhìn Souta Hatate đang đứng sững người trong tư thế mở cửa.

Một bên là Souta Hatate không thể cử động, ngay cả hít thở cũng khó khăn, một bên là Akane Mahougasawa hoàn toàn ngừng suy nghĩ. Thay đổi duy nhất trên người họ, chỉ có khuôn mặt dần đỏ bừng, và mồ hôi lạnh chảy ròng ròng cùng lúc. Rõ ràng nói là duy nhất mà lại có đến hai thay đổi!

Tóm lại, phản ứng của cả hai đã nói lên họ đang hoảng sợ đến mức nào. Lúc này, khóe mắt Nanami Knight Bladefield thoáng thấy bộ dạng không ổn của Souta Hatate, thế là cô từ phòng thay đồ quay lại, bước vào nhà vệ sinh.

「Ngươi đang làm gì đó, Sa…」

Lời của Nanami Knight Bladefield mới nói được một nửa, thì nhìn thấy Akane Mahougasawa trước mặt Souta Hatate, điều này cũng khiến cô sững người.

Nhưng Nanami Knight Bladefield không phải người trong cuộc, tốc độ hoàn hồn cũng nhanh hơn một chút. Cô để lộ vẻ mặt giữa khóc và giận, vung tay đấm vào đầu Souta Hatate.

「Ngươi nhìn cái gì!!」

「Đau quá!!」

Do trạng thái cân bằng khi cả hai đứng hình nhìn nhau bị phá vỡ, đầu óc vốn đang trống rỗng của Akane Mahougasawa cũng biến thành một màu vàng tươi. Nhưng mà, đó rốt cuộc là màu của thứ gì vậy nhỉ?

"——Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa——!!"

Tiếng hét thảm thiết chói tai của Akane vang vọng khắp ký túc xá.

Cùng lúc đó, Akane vớ lấy thanh gỗ đặt cạnh bồn cầu, dùng để đóng tủ, ném thẳng vào mặt tôi. Ăn trọn cú này, tôi ngã ngửa ra sau, đập vào tường hành lang.

"Ựa!"

Cú đánh này "Bốp!?" một tiếng, vang lên một âm thanh như báo hiệu sự sụp đổ, tôi cứ thế trọng thương.

Nhìn cảnh bạo lực diễn ra ngay trước mắt, lần này đến lượt não của Nanami không theo kịp tình hình nữa rồi. Cô ấy trợn tròn mắt, sững sờ đứng chết trân tại chỗ.

Chỗ.

"……Hả!?"

Ngược lại, Akane là người hoàn hồn sớm nhất, lao về phía tôi.

"Cậu Souta!? C-có sao không!? Cậu chỉ bị thương nhẹ thôi! Tỉnh lại đi!"

Mặc dù tôi bị lay qua lay lại, nhưng tôi vẫn trợn trắng mắt, hai tay buông thõng, không có phản ứng.

Đúng lúc này……

"Akane-chan!! Vừa rồi nghe thấy tiếng hét lớn lắm, có chuyện gì vậy!?"

Kikuno quấn một chiếc khăn tắm lao từ phòng thay đồ ra hành lang——

"Akane-chan…… tiếng hét thảm vừa rồi là sao vậy……?"

Megumu nghe tiếng hét sợ đến mức đứng không thẳng nổi, lại thêm cơ bắp đau nhức, chỉ có thể lảo đảo bước đi——

Hai người họ nhìn thấy, là Akane và Nanami đang cố hết sức lay tôi đang bất tỉnh, còn bộ dạng của Akane, khiến cả hai bất giác đồng thanh nói:

""Akane-chan, cậu nên kéo quần lót lên thì hơn (đó)(nhé)……""

"Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!?"

Vài phút sau——

Phòng của Akane bao trùm trong một bầu không khí nặng nề.

Akane và tôi như đang chơi một ván Shogi, ngồi đối mặt nhau trong im lặng.

Còn Nanami, người vì vụ ồn ào này mà đến giờ vẫn chưa tắm được, đang ở vị trí mà nếu ví như một ván cờ thì tương đương với bình luận viên, nhìn hai người chúng tôi vẫn tiếp tục im lặng.

"……Trước tiên, tớ muốn xác nhận một chuyện."

Akane mặt mày xám xịt, sau một khoảng lặng vô cùng, vô cùng nặng nề, mới cất tiếng cùng một hơi thở dài.

Nanami và tôi không biết cậu ấy sẽ hỏi vấn đề gì, đều nín thở chờ đợi câu nói tiếp theo.

"……Cậu Souta…… đã nhìn thấy những chỗ nào?"

Vào thẳng vấn đề! Nanami hít ngược một hơi khí lạnh. Đây là một câu hỏi rất quan trọng đối với một thiếu nữ.

"Kh-không, không không không không, không thấy! Tôi không thấy gì hết! Chỉ là, l-liếc, liếc qua một chút…… q-quần lót…… thật sự chỉ một chút xíu thôi…… Xi-xi-xi-xi-xin, xin lỗi!"

Thấy Akane mặt đỏ bừng, mắt rưng rưng lệ, vẻ mặt đầy bất lực, tôi lập tức dập đầu xin lỗi. Tôi ra dáng đấng nam nhi nhảy khỏi ghế, lùi lại vài bước rồi quỳ xuống. Nói thêm, từ vị trí này nhìn lên, lại có thể thấy quần lót của Akane, khiến cậu ấy vội vàng giữ chặt váy, khép nép hai đùi.

Akane và Nanami lần đầu tiên thấy tôi hoảng hốt đến mức này, chỉ riêng điểm đó thôi, cũng đã đủ để họ cân nhắc tha thứ cho tôi rồi. Hai người này đúng là dễ tính thật.

"Kh-không, không không không không, không sao đâu! Tớ sau khi nói chuyện với Nanami xong, cứ ngẩn người ra nghĩ ngợi…… quên khóa cửa cũng là lỗi của tớ…… Tớ không có ý trách cậu Souta đâu…… Chỉ là…… tớ không thể lấy chồng được nữa rồi……"

Nói đến cuối, giọng Akane đứt quãng, rồi bật khóc nức nở. So với việc bật cười sằng sặc vào lúc này thì vẫn tốt hơn nhiều, nhưng thực ra cũng không hẳn. Nếu lúc này mà phá lên cười sằng sặc thì đúng là kinh dị thật.

"Chỉ là cái quần lót thôi, có gì to tát đâu? Cũng đâu có mất miếng thịt nào. Nếu chỉ có thế mà đã suy sụp tinh thần, thì những ngày gió to chẳng phải sẽ thành thảm kịch chết người à."

"Hu hu hu hu hu hu……"

Nanami cố gắng an ủi Akane, nhưng Akane vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.

"Đ-đúng rồi! Để tôi, cái tên đầu sỏ gây tội này, chịu trách nhiệm cưới cậu là được rồi. Hừm! Viên mãn giải quyết! Tuy tên này trông có vẻ vô dụng, nhưng ít nhất cũng tìm ra được một ưu điểm nào đó chứ. Đúng không? Đúng không? Ngươi thử nghĩ xem, ví dụ như, sẽ được khuyến mãi thêm một bà chị gái lúc nào cũng cưng chiều hết mực."

"Đó không phải là ưu điểm của tôi mà!? Hự!"

Đuôi câu của tôi sở dĩ hơi kỳ lạ, là do tôi kinh ngạc vì mình bất ngờ lại chẳng có ưu điểm nào, đang trong tư thế quỳ ngẩng đầu lên phản đối——thì bị Nanami duỗi bàn chân nhỏ đi đôi tất lụa trơn bóng, dùng lòng bàn chân mềm mại giẫm lên đầu bắt tôi im miệng mà phát ra tiếng đó.

"……Hu hu. Kh-không được. Nếu vì người như tớ mà phải chịu trách nhiệm, thì cậu Souta tội nghiệp quá……"

"Theo ý bổn cung, người bị tôi chịu trách nhiệm là ngươi mới đáng thương thì có……"

Cảm tính của hai cô gái chẳng hề có chút giao điểm nào.

"Thật sự…… không thấy toàn bộ……?"

"Không thấy toàn bộ! Tôi thề."

"Nói xạo phải không."

Thái độ không rõ là bạn hay thù của Nanami khiến tôi chịu đả kích lớn.

"Những phần quan trọng tôi gần như không thấy…… chắc là vậy!"

Sau khi cố sức gào lên, tôi bắt đầu ôm đầu kêu trời, hối hận vì đã ăn nói lung tung.

"Toàn bộ..." Vẻ mặt Akane, người lúc nào cũng chực khóc, chuyển sang một nét u sầu khác hẳn từ trước đến nay.

"Souta-kun... dù cậu có thấy toàn bộ con người tớ, cậu cũng đừng thay đổi, được không?"

"Akane...?"

Đó rõ ràng không phải là phản ứng thường thấy của Akane, nên Souta lấy làm lạ.

"Dù biết toàn bộ về tớ, cậu vẫn sẽ là Souta-kun không hề thay đổi chứ?"

Nghe Akane xác nhận nhiều lần, Souta nhận ra giọng điệu của cô rất nghiêm túc.

Thế nên, Souta cũng nghiêm mặt thì thầm.

"Nếu có thể thay đổi... tớ cũng muốn thay đổi lắm."

"...!"

Câu nói đó của Souta khiến Akane vừa vui mừng lại vừa đau buồn.

Vui mừng là vì tâm trạng của chính mình.

Đau buồn là vì đồng cảm với Souta.

Rồi, thầm nghĩ——

A a...

Con người này... nhất định vẫn là con người này.

Bất kể có thay đổi hay không...

Bất kể trở thành thế nào, nhất định vẫn sẽ xem mình là 'mình'!

Akane khẽ nắm tay trước ngực, trông rất hạnh phúc nhắm mắt lại.

Tâm trạng Akane dường như đã tốt hơn. Souta thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, rồi đột nhiên phát hiện...

Vô số cờ tình yêu trên đầu Akane đã thay đổi...?

Chỉ thấy những lá cờ tình yêu lần lượt tụ lại, cuối cùng biến thành——một lá cờ tình yêu siêu khổng lồ.

Sự tồn tại áp đảo đến khó tin của lá cờ đó khiến Souta thở dài thườn thượt.

Không biết Akane có hiểu lòng cậu không, hai má cô ửng hồng, mỉm cười hạnh phúc.

Dù có muốn tự lừa dối mình——

Thì trái tim thiếu nữ đã kìm nén bấy lâu, nỗi lòng yêu mến một người, nhìn thế nào cũng thấy như đã bùng nổ trong phút chốc.

Nếu chỉ có vậy... Souta còn chỉ cần đau đầu là đủ, nhưng...

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cảnh tượng trước mắt khiến tim cậu đau nhói.

"...!"

Bởi vì sau lá cờ tình yêu khổng lồ của cô ấy...

Có một lá cờ tử vong.

"............"

"............"

...Akane và Souta, mang theo những ý nghĩa khác nhau, lặng lẽ nhìn nhau.

Nhìn ánh mắt nồng nhiệt của hai người...

"X-xin hỏi... có phải thần không nên ở đây thì tốt hơn không?"

Nanami, người từ giữa chừng đã hơi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không vui hỏi ý kiến hai người.

Mấy ngày tiếp theo——

"Souta-kun, nếu tiện, chúng ta cùng uống trà nhé?"

"Souta-kun, xin hãy để tớ dọn phòng cho cậu."

"Souta-kun, có muốn nói chuyện với tớ một lát không?"

Cứ như vậy, Akane thường xuyên dùng thái độ ý tứ, khiêm nhường, có chút e dè để gợi ý với Souta.

Ngay từ đầu, tính cách không thể bỏ mặc người đáng thương của Akane đã khiến cô đặc biệt quan tâm đến Souta; thêm vào đó, Souta muốn giữ khoảng cách với mọi người nên ngay từ đầu đã không ôm hy vọng gì với đối phương, tỏ ra thái độ không thể nói là tốt hay xấu... những yếu tố này dường như khiến cờ tình yêu cắm ngày càng vững. Dù không nhìn cờ, chỉ cần nhìn ánh mắt cô ấy, cũng có thể thấy cô ấy đã hoàn toàn chìm đắm trong lưới tình.

"C-cái đó... nếu cậu không muốn, xin cứ nói thẳng."

Nói xong, Akane hai má ửng đỏ, cười e thẹn.

"Tớ không phải là... không muốn."

Còn đối với Souta, so với cờ tình yêu, cậu càng để tâm hơn đến lá cờ tử vong lúc ẩn lúc hiện phía sau, rơi vào tình trạng muốn rời đi mà không thể rời.

Bởi vì cậu không bẻ được nó.

Bình thường trong đầu sẽ tự động hiện ra lời nói hành động để bẻ cờ, vậy mà giờ đây lại hoàn toàn bó tay.

Thế nên, cậu vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy tìm manh mối.

"...Vậy, chúng ta nói chuyện gì đây?"

"Ể...? Đ-đương nhiên là... chuyện tình yêu?"

"Ngưỡng cửa cao quá!"

"C-cũng đúng nhỉ, đối với tớ, chủ đề này có lẽ cũng hơi gượng ép, a ha ha..."

Dù cảm giác cuộc trò chuyện không mấy sôi nổi, nhưng bản thân cuộc đối thoại như vậy dường như cũng là một loại hưởng thụ, Akane trông rất hạnh phúc.

Điểm này Akane dường như cũng tự nhận ra, bắt đầu thường xuyên nói những lời như thế này:

"Tớ luôn cảm thấy bây giờ rất hạnh phúc."

Nhưng, câu nói này thực ra sẽ dẫn đến một lá cờ vô cùng xui xẻo.

Souta nhạy bén cảm nhận được điều này...

"Cái gì?... Ngươi vừa nói gì vậy, Souta?"

Sau khi Souta phán đoán rằng khó có thể giải quyết một mình, cậu đã tìm đến Nanami, người mà hễ cứ bàn chuyện về cờ là sẽ tự động tìm đến. Và lúc này, Nanami khẽ hỏi lại Souta.

Dù Nanami không hề hé răng, nhưng gần đây Souta rất ít khi ở bên cạnh cô, khiến cô cảm thấy vô cùng, vô cùng cô đơn. Nanami nói 'Hừ, hừ! Cần gì phải tìm thần, ngươi cứ cùng Akane muốn nói chuyện hay uống trà gì đó đi', nhưng vừa nghe Souta muốn tìm cô bàn chuyện cờ, cô lập tức lộ ra vẻ mặt có vẻ vui mừng.

Nhưng, sau khi nghe xong tình hình, Nanami không khỏi nhíu mày.

Bởi vì nội dung có chút xui xẻo.

"Trên đầu Akane... đã dựng lên một lá cờ tử vong."

"...Cái gì!?"

Dù Nanami mong được nghe ba chữ "đùa thôi mà", nhưng nếu Souta biết nói đùa một cách khéo léo như vậy, thì cậu đã sớm trở thành một người được mọi người yêu mến rồi.

Nghĩ đến đây, Nanami bắt đầu suy nghĩ theo hướng có tính xây dựng hơn.

"Nếu đã dựng lên, thì bẻ đi là được rồi. Đây không phải là sở trường của ngươi sao?"

"Nếu có thể dễ dàng phá bỏ, tôi đã không đến tìm cậu bàn bạc rồi. Cứ cảm thấy Flag của Akane dường như không giống người bình thường… Nhưng, tôi không thể để Flag này tiếp tục được dựng lên. Tuyệt đối không thể…"

Mặc dù thời gian quen biết chưa lâu, nhưng Nanami chưa từng thấy Souta Hatate nghiêm túc như vậy.

Thấy Souta Hatate sa sầm mặt, Nanami có vẻ hơi ngạc nhiên nhìn cậu.

"……? Sao vậy?"

"Không có gì. Bản cung chỉ đang nghĩ, ngươi vậy mà cũng nói ra được những lời tha thiết như thế."

"…………"

Bị Nanami chỉ ra điểm này, Souta Hatate lộ vẻ cay đắng, ngậm miệng giữ im lặng.

"Hễ liên quan đến người yêu… ngay cả kẻ như ngươi, một kẻ không hứng thú với người khác, cũng sẽ liều mạng sao?"

"Đừng có tùy tiện ghép đôi người ta chứ… Hơn nữa, tôi vốn dĩ không có tư cách đó…"

"Cá-cái gì chứ, ra là các ngươi vẫn chưa hẹn hò à… Vậy à, vậy à…"

Giọng điệu của Nanami như thể chê cậu vô dụng, thái độ vừa như tức giận vừa như hờn dỗi mà nói vậy. Nhưng, trong giọng nói của cô ấy dường như cũng phảng phất một sự an tâm.

"So với chuyện này, tôi muốn hỏi Nanami có manh mối nào không hơn?"

"Hả? Không có đâu, chẳng có gì lạ cả."

Nanami khoanh tay trước ngực, ngước nhìn trời, nhưng không nghĩ ra được gì.

"Cậu ấy có kể chuyện gì đặc biệt, hay buột miệng nói ra lời nào không may mắn không?"

"Không biết nữa… Cùng lắm là nghe chút chuyện xưa của cậu ấy thôi."

Nanami thản nhiên nói, nhưng Souta Hatate vì thế mà không nói nên lời.

"Sao lại thế được…! Cậu ấy kể chuyện xưa sao!"

Kể chuyện xưa là một yếu tố để dựng lên Death Flag.

Nếu kể cho người khác nghe chuyện xưa quan trọng đã định hình tính cách của mình, sau đó sẽ có sự kiện chết người ập đến.

"Tệ lắm sao…?"

"Kể chuyện xưa còn đáng sợ hơn Death Flag bình thường… Vì gốc rễ nằm ở sự kiện quá khứ không thể thay đổi, hơn nữa, nếu không cẩn thận kể hết thì…"

"Thì…?"

Souta Hatate đau đớn chìm vào im lặng.

Lúc này, cùng với tiếng gõ cửa vang lên, Akane Mahougasawa bước vào.

"Nanami, cậu có thấy bạn Souta Hatate đâu không… A! Bạn Souta Hatate, ra là cậu ở đây… Ây, ây da? Mình có làm phiền hai cậu không? X-xin lỗi… M-ời, mời hai cậu cứ từ từ nói chuyện…"

Với vẻ mặt buồn bã rõ ràng là có điều e dè, trông rất đau khổ, Akane Mahougasawa lưu luyến định rời khỏi phòng Nanami.

"Đ-đừng hiểu lầm!! K-không phải như ngươi nghĩ đâu!!"

"Nhưng mà… nếu là Nanami và bạn Souta Hatate… m-mình sẵn lòng ủng hộ hai cậu! Vì cả hai cậu đều là những người bạn quan trọng, mình rất quý mến!"

"Ủng hộ thì miễn đi! B-bản cung mới là người mong các ngươi qua lại thuận lợi… Đủ rồi! Chuyện đó thế nào cũng được! Mà ngươi đến đây là có việc đúng không!? Có chuyện gì hả!?"

Trước khi hành động nhường nhịn Souta Hatate cho nhau trở nên càng lúc càng rối rắm, Nanami đã kết thúc tranh luận, chuyển chủ đề. Dù Nanami tự cho rằng đây không phải là nhường cho đối phương mà là dúi cho đối phương, nhưng đó chỉ là bản thân cô tự nghĩ vậy thôi, ngoài cô ra ai cũng thấy không phải thế.

Nghe Nanami nói, Akane Mahougasawa gật đầu mấy cái, thừa nhận mình có việc tìm Souta Hatate, rồi lại quay vào phòng Nanami.

"Thật ra là thế này, mình muốn mời tất cả những người đã góp sức giúp xây dựng lại ký túc xá đến dự một buổi tiệc cảm ơn."

"Ồ. Đó tuy là ý hay, nhưng một vài người vẫn đang bận mà?"

Nanami vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài có thể thấy bóng dáng của Tượng và những người khác, họ đang bắt đầu làm móng để xây dựng thứ gì đó mới trên khu đất trống cạnh ký túc xá.

"...Những người đó dần dần đã chẳng còn liên quan gì đến mục đích cải tạo hay xây dựng lại nữa rồi."

Souta Hatate nhìn theo ánh mắt của Nanami, từ cửa sổ thấy đám người đang đào hố đóng cọc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Nhân tiện nhắc tới, tầng hai ký túc xá không biết có phải do sửa được nửa chừng thì chán rồi không, cứ thế mà bỏ dở dang, có thể nói họ dường như bận rộn thi công đến mức sắp quên cả mục đích ban đầu rồi. Nếu những lời này không thể nói ra, thì cũng đã quá muộn rồi, hy vọng sau này sẽ thông báo qua cách khác.

"Cho nên, tóm lại, hiện tại coi như tạm ổn một giai đoạn… Hơn nữa ngoài bạn Tượng ra còn có nhiều người giúp đỡ, như các bạn trong lớp chẳng hạn…"

"Ừm, không có lý do gì để phản đối cả."

"Nếu có lý do phản đối, Nanami định kiên quyết phản đối đến cùng sao?"

"Không, cũng không đến mức đó…"

Akane Mahougasawa vẫn như mọi khi lại nói ra những lời kỳ lạ, Nanami có chút không hiểu, nhưng cũng tạm thời đáp lại cô.

"…Khoan hãy nói chuyện đó. Này, Akane Mahougasawa. Tôi có chuyện nghiêm túc muốn nói với cậu…"

"Ể!? Mình có thể đi tắm rửa đánh răng rồi quay lại được không!?"

"…Tuy tôi không biết cậu đang nghĩ gì, nhưng không phải như cậu tưởng tượng đâu, cậu cứ như vậy là được rồi."

"Ra là cậu thích kiểu người giữ nguyên như thế này! Mình hiểu rồi, mình sẽ giữ nguyên như thế này!"

Dù chẳng khác nào ông nói gà bà nói vịt, nhưng mục đích coi như đã đạt được, vì vậy Souta Hatate không tiếp tục xoáy sâu vào chuyện đó nữa.

Souta Hatate định giải quyết vấn đề Death Flag, nhìn Nanami gật đầu. Đáp lại, Nanami cũng gật đầu, nhưng ném cho cậu ánh mắt đầy nghi ngờ, như muốn nói: "Không được làm chuyện bậy bạ đâu đấy nhé."

Quả thực là nói chuyện như gà với vịt.

"Chuyện ngày xưa cậu kể cho Nanami-sama nghe, tớ cũng muốn nghe."

"Ể!?... Nanami-sama, cậu nói ra rồi sao?"

"Ta cũng không nói gì nhiều. Hiếm khi Souta chủ động muốn biết mọi chuyện về Akane, sao em không kể cho cậu ấy nghe đi?"

Nanami-sama khéo léo khích lệ, Souta nhìn cô ấy, im lặng phản đối "Ý tớ không phải như vậy chứ!?", nhưng Nanami-sama lại huýt sáo như không có chuyện gì xảy ra.

"Tớ, tớ biết rồi. Vậy thì..."

Akane tin lời Nanami-sama, đỏ mặt ngượng ngùng kể lại.

Souta chăm chú lắng nghe câu chuyện của Akane.

Cậu nghĩ, có lẽ trong đó có manh mối để bẻ gãy Flag.

Thế nhưng, dù đã nghe cặn kẽ câu chuyện, vẫn không tìm ra manh mối nào.

Xem ra Death Flag đã được xác định, tiếp theo chỉ còn chờ Flag phát huy tác dụng thôi sao... Ngay khi Souta dần trở nên chán nản.

"Đây là chiếc kẹp tóc lúc đó... A!"

Akane kinh ngạc kêu lên.

"Kẹp tóc – để quên ở phòng đó rồi."

"Phòng đó? Là căn phòng lúc trước nói chuyện với ta sao?"

"Vâng ạ. Lúc em lấy ra cho Nanami-sama xem, hình như tiện tay để ở đó rồi quên mang đi. Xin đợi em một chút, Souta, em đi lấy ngay đây."

Akane cười e thẹn, vẫy tay rồi bước ra khỏi phòng.

Souta vô tình liếc nhìn bóng dáng cô ấy, ý thức sắp sửa lại rơi vào suy nghĩ, ngay khoảnh khắc đó – Souta dường như nhìn thấy bóng dáng Akane rời đi trong khung cảnh nền trắng đang chuyển động chậm.

"...Chết rồi!!"

Nhìn thấy cảnh tượng vô cùng xui xẻo đó, Souta chạy theo Akane.

Thế nhưng, trong tầm mắt của Souta khi ra đến hành lang, đã không còn thấy bóng dáng Akane đâu nữa.

"...Akane!"

Mặt khác –

Akane chạy lon ton lên lầu hai, nhanh chóng bước vào căn phòng đã bỏ quên chiếc kẹp tóc.

Sau đó, cô nhìn quanh quất, phát hiện chiếc kẹp tóc trên bàn, vui mừng khôn xiết cầm lấy nó.

"Tìm thấy rồi...!"

Akane trân trọng ôm chặt nó vào lòng bằng cả hai tay.

Lúc này, từ hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Tiếng bước chân dừng lại trước căn phòng – căn phòng bị tháo mất cửa – nơi Akane đang ở.

"Akane...!"

"Souta? Sao vậy? Cậu muốn xem kẹp tóc ngay lập tức đến thế à?"

"...Cũng gần như vậy."

Souta hơi yên tâm, gật đầu cười gượng.

"Thật hết cách với cậu—"

Akane cười e thẹn, vừa vui vẻ bước một bước thì...

Rắc rắc rắc!! Sàn nhà cũ kỹ mục nát bị giẫm thủng.

"...Ể?"

Lần này đến lượt Akane nhìn thấy cảnh vật xung quanh chuyển động chậm.

Cơ thể mình từ từ, từ từ, từ từ bay lơ lửng trong không trung, như thể bị bàn tay ác quỷ nắm lấy chân, mạnh mẽ kéo đi.

Như vậy, bị hút xuống tầng dưới.

Cảnh tượng Souta lao tới biến thành từng khung hình một.

Souta đến bên mép lỗ thủng, vươn tay ra.

‘Nguy hiểm quá.’

– Dù muốn nói như vậy, nhưng cảm giác rơi xuống không ngừng khiến tim Akane thắt lại, cô không thể chuyển câu nói đó thành lời.

Akane ôm lấy ý nghĩ muốn nắm lấy bàn tay Souta đang cố gắng vươn tới, cũng đưa tay lên.

Chỉ một chút nữa thôi.

Chỉ một khoảng cách nhỏ nữa thôi.

Thế nhưng, đầu ngón tay của hai người chỉ cách nhau một chút rồi lướt qua nhau, hụt mất.

Trong mắt Souta, là Akane với vẻ mặt dường như không biết chuyện gì đang xảy ra, và...

...Death Flag dựng đứng một cách đáng ngại trên đầu cô ấy.

Như bị ai đó giật phăng đi mà rơi xuống, khắc sâu cùng với tâm trạng gần như tuyệt vọng.

Trầm thấp.

Đáng ghét.

Âm thanh nặng nề, tĩnh lặng, truyền vào căn phòng ở tầng dưới.

Souta rùng mình một cái, rồi lập tức tỉnh táo lại vì run rẩy, quay người lao về phía cầu thang.

Cậu loạng choạng chạy đến căn phòng ngay bên dưới căn phòng vừa rồi, với tâm trạng như đang cầu nguyện mà bước vào đó.

"...Akane!"

Akane nằm trên sàn nhà, tư thế không khác gì lúc nhìn từ trên lầu xuống.

"Akane... Akane, cậu tỉnh lại đi!!"

Vì tiếng gọi của Souta, đôi mắt gần như nhắm nghiền của Akane yếu ớt mở ra.

"Rõ ràng là... tớ đã giảm cân rồi mà... thật là một cái sàn nhà vô lễ..."

Giọng nói không có chút khí phách nào, xen lẫn hơi thở gấp gáp.

"Tớ đi gọi xe cứu thương ngay!"

"...Kẹp tóc."

"Ể...?"

"Cái kẹp tóc... mà đứa bé đó tặng tớ..."

Souta không thể chống lại giọng nói yếu ớt của cô, cậu nhặt thứ gì đó giống như kẹp tóc rơi gần đó lên, đưa cho Akane cầm.

"Là cái này phải không?"

Akane yếu ớt gật đầu, mỉm cười có chút buồn bã.

"Đúng vậy......... Có phải con bé ghét tớ, ghét đến mức muốn tớ rơi xuống không?"

"Đồ ngốc... Chắc chắn không phải như vậy đâu."

Souta cụp mắt xuống, Akane nhìn chằm chằm vào cậu.

"Đứa bé đó chắc chắn muốn hòa giải với Akane. Con bé sẽ luôn bảo vệ cậu... cho đến ngày hai người gặp lại nhau."

Giọng nói dịu dàng.

"Vì vậy, cậu không thể chết được... Cậu phải gặp con bé, hòa giải với con bé."

"........."

"Rơi xuống... là vì không mang theo bên mình cẩn thận."

"........."

Cảm giác giọng nói ấm áp thấm vào lòng, khiến Akane bất giác lắng nghe đến say mê.

"Akane?"

Souta lo lắng cho Akane đang bất động, gọi tên cô.

"Ừm... Souta quả nhiên không phải là người thích cô đơn."

Giọng nói dịu dàng.

"Giống như thế này, giống như đối với tôi vậy... Cậu là người có thể dùng lời nói mang lại hy vọng cho người khác."

Giọng nói ấm áp.

"Tôi hy vọng bên cạnh cậu có thể có thêm nhiều người vây quanh, hy vọng cậu dành sự quan tâm tương tự cho nhiều người hơn nữa."

Nhưng, sức sống trong giọng nói ấy bắt đầu trào ra, nhanh đến mức có thể đoạt mạng.

Lúc này tôi đột nhiên nhận ra—

Death Flag đã kích hoạt sức mạnh cưỡng chế thi hành.

"Tôi biết rồi... Đợi Akane khỏe lại, tôi sẽ làm như vậy."

Không đúng.

Điều tôi muốn nói không phải là những lời này.

Đây là những lời khiến Death Flag cắm sâu thêm.

Nhưng, sức mạnh Death Flag của Akane, đã khiến tôi nói ra những lời không nên nói.

"..."

Akane khẽ mỉm cười.

Sau đó, sắp mất mạng.

'Không được, Death Flag này mạnh quá...!!'

Đây là lần thứ hai tôi tuyệt vọng trước Death Flag.

'Tôi không bẻ gãy được...'

Tôi nghiến chặt răng hàm, nắm đấm siết chặt run rẩy, tôi chìm vào vực sâu tuyệt vọng, đồng thời gục đầu xuống.

"..."

...Nhưng—

'Đúng rồi...!'

Ngay lúc tôi sắp từ bỏ việc bẻ gãy Flag, tôi đã nhìn thấy ánh sáng.

'Nếu Death Flag đã mạnh như vậy, đến cả tôi cũng không thể bẻ gãy...'

Đây là lối suy nghĩ ngược chỉ có thể thấy được khi thất ý.

'Chỉ cần cắm Flag là được... Tôi sẽ cắm một Flag có cường độ vượt qua Death Flag... Survival Flag!'

Tôi dùng sức ôm lấy Akane, người có ngọn lửa sinh mệnh sắp lụi tàn.

Akane đã không còn phản ứng.

"...Đừng hận tôi, Akane!"

Tôi nhắm thẳng vào đôi môi của Akane, người sắp ngừng thở...

...hôn xuống.

"..."

"..."

Môi kề môi.

Lúc này, Death Flag trên đầu Akane... đã bị Survival Flag xuất hiện cùng với ánh sáng rực rỡ đè lên.

"...Ưm."

Gương mặt mất đi huyết sắc của Akane, dần dần hồng hào trở lại.

Rồi—

"...Ưm ưm!?"

Cô ấy nhận ra chuyện gì đã xảy ra với mình, đôi mắt đang từ từ mở ra trợn tròn, giọng cao lên.

"Oa oa...!?"

Hai chân và hai tay vòng ra sau lưng không ngừng cử động như côn trùng, xoạt xoạt! Akane lùi lại rất mạnh.

Akane mặt đỏ bừng, tay bụm chặt môi, nước mắt lưng tròng run rẩy toàn thân...

"Oaaa—!"

...phát ra tiếng hét vang dội khắp cả ký túc xá.