劍姬城。
那是布列德費爾德公國的王城。
下了列車,在七德院百傑圍繞戒護之下入城的菜波、茜與颯太,在一進城堡入口就看見的大廳,遇見了等候三人的蓄胡須男子與藍禮服女子。
「「颯太!!」」
鬍子男與禮服女一看到颯太的臉,就沖過去抱住他。
「……爸爸……媽媽。」
是父親埃裡亞與母親理沙。
「真高興你來了……!!你平安無事……你平安無事真是太好了……!!」
「對不起喔……颯太,你明明住院了,爸爸媽媽卻沒辦法陪在你身邊……!!」
如今一家人重聚,在感動得快要落淚的菜波身後,茜嚎啕大哭,反而導致菜波的滿腔情緒難以宣洩。
月麥等七德院百傑確認了這幕以後,便朝議會所在的區域離開了。
一家人移動到公王夫妻的個人房間,共度沒有外人打擾的片刻團圓。
「我本來也覺得讓你長途旅行還太早……你還好吧,颯太?」
「嗯,我不要緊喔,爸爸。」
埃裡亞擔心地湊近看颯太的臉,颯太回以微笑。
理沙溫柔地摸摸颯太的頭。
「因為菜波很擔心颯太,一天比一天憔悴,於是媽媽就和爸爸商量,看看是不是讓你們早點見面比較好喔。」
「什麼!?本、本宮才沒有那麼擔心颯太哪!」
「原來菜波……並不擔心我。」
「什麼!?」
看到颯太顯得有些落寞,菜波焦急起來。埃裡亞和理沙好像對颯太直呼菜波名字這件事感覺到事有蹊蹺,但他們似乎決定現在先不過問,等之後再來慢慢問個仔細。
「那、那是那個哪!!該說是語病嗎?還是該說並不是不擔心嗎!……好、好啦!!本宮很擔心汝哪!擔心得不得了哪!!汝這個不肖弟弟!!」
颯太對使出飛身攻擊撞過來的菜波輕輕一笑,菜波見狀紅了臉頰。
「汝、汝這傢伙,故意裝出寂寞的樣子哪!!」
「啊哈哈,好痛喔,菜波!」
看到姊弟倆很有精神地打打鬧鬧,埃裡亞和理沙依偎著彼此的肩膀,幸福地看著兩人。
「……對了,也得和茜小姐好好打聲招呼才行啊。颯太,去請人家過來。」
「嗯……倒是爸爸你們不要擅自答應別人的婚約啦……」
「沒有啦,因為很有政治結婚的感覺,就想說『噢!好酷!』這樣。」
「…………」
『這麼俗氣,當得了公王嗎……』颯太以白眼瞪著父親,去迎接在別間房間等待的茜。
之後,和亢奮到亂了手腳的茜實際接觸後,埃裡亞和理沙心想:「娶到不得了的媳婦了。」但提到或許是颯太要入贅時,兩人又心想:「哦,早說嘛,那樣就沒問題。」
帶茜到客房並與她分開以後,菜波帶颯太去他的房間;替颯太準備的房間就在菜波房間隔壁,從這邊走過去很近。
「從今天起這裡就是汝的房間了哪……話雖然這麼說,汝並不打算在這個國家久留對吧,颯太?」
「……我還沒決定好要怎麼辦。」
「汝進入青春期以後,怎麼一直都是迷惘少年哪!」
半是看不慣地這麼說的菜波,接著說:『歇口氣以後,本宮帶汝和茜一起參觀城堡哪!』便在颯太房間前與他告別;沒多久她發出『啊』的一聲,想起有件事忘記告訴颯太,但思考過後又覺得算了,就這麼走回自己的房間。
颯太則是對於眼前王子殿下專用房間那扇格外豪華的房門心生怯意,但最後還是走進房間去。然而……
「歡迎回來,颯太殿下!」
在房間裡守候的女僕,彷彿要把腰折斷般鞠躬迎接颯太。
「我是颯太殿下專屬貼身女僕,名叫……」
後腦勺戴著點綴白色抽皺蕾絲的女僕帽,身上穿著復古褐色(sepia)女僕裝配白圍裙,頭上系著水藍色緞帶的女僕抬起臉來,提起裙擺可愛地微笑。
「真奈花,薩滿。」
真奈花整個人散發軟綿綿輕飄飄的氛圍,份量相當驚人的最大級豐滿胸部,強調著非比尋常的存在感。
「什麼……!?」
颯太見到眼前那名少女,頓時啞口無言。
這可以說是回到現實以來的最大級沖擊。
這是因為站在他面前的這名少女是……
「愛菜……!!」
「啊哇!?」
雖然頭發和眼睛的顏色不一樣,但那正是颯太的青梅竹馬——巫女神愛菜。
颯太感動至極地抱緊女僕少女,發出顫抖的聲音。
「愛菜……你……!!你還活著……原來你還活著……愛菜!!」
「殿殿殿殿殿、殿下!!這這這、這樣我很為難!我的確是願意為了殿下做任何事!才志願擔任專屬女僕,但這這這、這種事,要完成愛的告白以後才可以做!咦,這就是愛的告白嗎!?」
「才不是咧!?」
女僕被颯太輕輕彈指打了一下。
「Ouch!好、好過分喔,殿下~~……」
「你叫誰殿下……倒是愛菜,你到底在這種地方扮成女僕做什麼?叔叔和阿姨也很擔心……」
「殿、殿下,暫停一下……我、我是真奈花喔。雖然我很高興殿下馬上就用小名『※真奈』稱呼我……還有,叔叔阿姨是指……?」(譯註:日文「愛菜」音同「真奈」。)
「…………」
樣子不對勁。
會發覺這點,是因為颯太知道愛菜不是能夠演戲裝出這種發愣表情的人。雖然愛菜不必演戲就一直都是呈現發愣的表情。
假使颯太出現在眼前……和颯太以那種方式分開的愛菜,不可能家這樣若無其事地與他對話。
『這個人怎麼看都是愛菜。但卻不是愛菜。是這樣嗎……?』
「你不是我的青梅竹馬巫女神愛菜……是嗎……?」
「不是喔~剛才不是說過了嗎?我是真奈花‧薩滿才對喔~」
「…………」
就算是剛好長得很像,也未免太像了。
而且,這和瑠璃的情況不一樣。
瑠璃的情況是,一個是在假想世界的人形機器人,一個是在現實世界的人類。但現在的情況是,和現實世界的愛菜擁有同一張臉、同一副長相的人,在現實世界的異國之地。
就在這時,敲門聲響起,菜波走了進來。
「颯太嗎?抱歉哪,本宮忘記告訴汝一件事了。本來想算了,但後來果然還是覺得不能不講哪。」
「菜波……」
「唔嗯……汝果然一臉大吃一驚的表情哪……這也難怪哪。本宮當初也是這樣。」
「這話什麼意思……?」
「眼前這名叫作真奈花的女僕,和愛菜是不同人哪。之前請城裡的人調查過,薩滿家似乎是住在城裡的古老家族哪。她據說是在之前的王位繼承權斗爭中捲入了私兵之間的槍擊戰之中,失去家人的孤女哪。」
「……這麼說,她真的和愛菜是不同人?」
「似乎是哪。」
「…………」
颯太重新觀察真奈花。
被盯著看的真奈花雙頰泛紅地低下頭。
就連這個反應都和愛菜一模一樣。
盡管如此,既然是不同人,就必須接受這個事實……正常來說是這樣。
但是見識過這個世界諸多不可思議的颯太,無法坦然接受一切。
『是不是隱藏著什麼秘密……我會不由得這麼想,是因為在假想世界看過太多事了吧……』
颯太在思索的同時,真奈花也懵懂地仰望颯太。
「……我的貼身……專屬女僕。」
「是!殿下的生活大小事都包在我身上!」
「……不需要。」
「嗄?」
「我自己會照顧自己,不需要什麼女僕。」
最重要的是,要是身邊有個和愛菜長得一模一樣的人,總覺得會被迫體認到自己犯的罪。
雖然理性也一直告訴自己,假使她真的有什麼秘密,就應該將她安置在自己身邊才對……
「………………」
聽到颯太的話,真奈花的反應宛如時間靜止了一樣。
實際上,真奈花的腦部活動或許真的靜止了一瞬間。
「……開除……的意思嗎?」
「這個嘛……簡單說,就是你不必當我的貼身女僕。」
真奈花至今軟綿綿的表情,轉眼間染成清一色的絕望,她當場仰天嚎啕大哭起來。
「嗚哇!!當菜波公主殿下的貼身女僕被開除,要是連當颯太殿下的貼身女僕都再被開除的話,我就不能待在這座城堡了啦——!!我已經連家都沒有了,該怎麼辦才好啦——旦嗎噎噎噎噎噎噎噎噎噎噎!!」
「天啊……!?不、不需要哭成這樣吧……」
「嗚噎噎噎噎噎噎噎噎噎噎噎噎噎噎噎噎!嗚噎噎噎噎噎噎噎噎噎噎噎噎噎噎噎噎噎噎噎噎噎噎噎噎噎噎噎噎噎噎!!」
看真奈花哭到根本聽不進颯太的安撫,颯太覺得好像看到「秀才遇到兵」旗標那樣,判斷束手無策。
「好了啦……我知道了啦……我不開除你就是了……」
「嗚噎……真的嗎?殿下!?」
“Ta định là hễ có cơ hội là sẽ cho cô thôi việc, nhưng chừng nào cô chưa làm ta có cớ thì cứ giữ lại đã.”
“Điện hạ, người quá đáng thật đấy ạ!!”
Hatate Sōta nhìn Manaka Shaman đang thút thít, vô thức lại hành xử như thể đang đối xử với Aina.
“Ồ? Cãi lời ta à?”
“Không không không không không, không phải ạ, không phải ạ!! Hức hức… Điện hạ thật xấu xa mà~…”
“…………”
Nhìn dáng vẻ Manaka sụt sịt, Sōta bất giác thấy lòng trào dâng một cảm giác hoài niệm.
Thấy vậy, Nanami K. Bladefield hiện lên vẻ mặt phức tạp, để lại một câu ‘Vậy hẹn gặp lại nhé’ rồi rời khỏi phòng.
Sau khi cúi chào tiễn Nanami đi, Manaka khẽ lướt váy và tạp dề, quay người lại mỉm cười với Sōta.
“Vâng, ừm, Điện hạ… Đường xa chắc người cũng mệt rồi nhỉ? Người có muốn dùng trà không ạ?”
“Ừm, cũng được. Vậy làm phiền cô nhé.”
“Vâng ạ~!”
Manaka vội vã pha trà, miệng ngân nga vui vẻ: ‘Pha trà cho Điện hạ~ pha trà cho Điện hạ~~ uống cho thật sảng khoái~’ Sōta ngồi trên ghế sô pha nhìn cô.
“Trà đây ạ! Điện hạ, mời, mời, mời, mời, mời, mời dùng trà ạ!”
“Cô đừng đổ trà đầy đến mức sắp tràn ra ngoài chứ!?”
Manaka run rẩy đặt tách trà xuống trước mặt Sōta, trên đường đi đã làm đổ không ít trà ra đĩa.
“Tôi muốn Điện hạ được uống thật sảng khoái ạ…”
“Cô xem, tràn ra hết rồi còn gì…”
“Rất, rất xin lỗi ạ…!!”
Đúng lúc này, Sōta nghe thấy tiếng chuông nội bộ từ điện thoại có màn hình trên tường.
“…Văn phòng Công vương… Là cha sao?”
Vừa nhấn nút nghe, Eria đã xuất hiện trên màn hình.
《Sōta, ta quên chưa nói với con. Ta đã bố trí nữ hầu cận thân của con đợi sẵn trong phòng… nhưng đó là nữ hầu đã bị Nanami đuổi việc. Nghe nói là một nữ hầu vô cùng vụng về. Ta đã sắp xếp cô ấy làm nữ hầu của con theo nguyện vọng của bản thân cô ấy, nếu con muốn đổi người khác thì cứ nói thẳng đừng ngại.》
“…………”
Manaka liếc nhìn Sōta, vội vã run rẩy, mắt đã ầng ậc nước.
Dáng vẻ đáng thương đó khiến Sōta liên tưởng đến Aina. Sōta thở dài rồi nói với Eria:
“Không cần đâu, Manaka là đủ rồi. Như bây giờ, cô ấy vừa pha cho con một tách trà rất ngon.”
Sōta vừa nói vừa nâng tách trà lên uống. Đúng như lời cậu nói, tách trà đó rất ngon, khiến cậu có chút bất ngờ.
《…Vậy sao, dù sao thì còn yếu tố dung mạo… cũng có phần khó phân định tốt xấu… Tóm lại, con đã nói được thì được vậy. Vậy thôi nhé.》
Eria có lẽ lo lắng đến chuyện của Aina, ông nói xong những điều cần thiết một cách ngắn gọn rồi ngắt cuộc gọi.
“Điện, Điện, Điện hạ! Tôi, Manaka Shaman, vô cùng cảm động trước tấm lòng dịu dàng của Điện hạ Hatate Sōta!! Tôi xin nguyện dâng hiến cả đời để侍奉 Điện hạ!!”
Manaka nhào tới ôm chầm lấy Sōta, bộ ngực đồ sộ và mềm mại vô cùng ghì chặt lấy mặt cậu.
“Ưm!? Kh, không thở được…!!”
“Á á!? X, xin lỗi, Điện hạ Sōta…”
“Phù…! M, tôi cứ tưởng mình sẽ chết mất…”
Giả sử Sōta cứ thế mà chết, thì ngày mai trên trang nhất báo của Bladefield chắc chắn sẽ đăng mấy tít lớn như ‘Hoàng tử cả bị ngực đè chết!!’ hoặc ‘*Vịt trời di cư đến hào nước Hoàng cung!!’ (*Chú thích: Tại quận Chiyoda, Tokyo, Nhật Bản, hàng năm vào một thời điểm nhất định có thể bắt gặp cảnh tượng vịt trời cả đàn băng qua đường để di cư, được truyền thông Nhật Bản đưa tin rầm rộ.)
“…À mà, nói về nguyện vọng cá nhân, Manaka là tự nguyện muốn làm nữ hầu của tôi sao?”
“Vâng ạ! Tôi vẫn luôn mong chờ được phục vụ Điện hạ!”
“Thế là vì sao vậy…?”
Sōta không nhớ mình đã từng làm bất cứ điều gì khiến nữ hầu hay vịt trời phải ngưỡng mộ.
“Trước đây khi侍奉 Công chúa Nanami, tôi đã được Công chúa kể rất nhiều về những ưu điểm của Điện hạ. Chẳng hạn như sự dịu dàng, sự nghiêm túc, sự đẹp trai của Điện hạ Hatate Sōta…”
“…………”
“Tôi thấy một người đầy tình cảm như Điện hạ Sōta rất hợp với loại hoa văn này, thế nên trước khi Điện hạ nhập thành, tôi đã thêu rất nhiều trái tim lên ga trải giường của Điện hạ rồi ạ!”
“Đừng có tự ý làm mấy chuyện thừa thãi!”
Bị Sōta dùng đòn đẩy sumo vào trán, Manaka liền làm khuôn mặt > < như thể muốn khóc.
“Ouch! Quá, quá đáng quá, Điện hạ~…”
“Cái cô làm này… y như giường của bé gái tiểu học, hoặc là giường trong khách sạn chỉ dành cho người lớn thôi vậy…”
Sau khi nghe Manaka nói vậy, Sōta nghiêng người nhìn vào bên trong chiếc giường có màn, xem xong cậu không khỏi chóng mặt.
“Chỉ dành cho người lớn…? Lời này có ý gì vậy ạ?”
“Đỡ lời!”
Bị Sōta dùng đòn đẩy sumo vào trán, Manaka liền làm khuôn mặt > < như thể muốn khóc.
“Ouch! Quá, quá đáng quá, Điện hạ~…”
Sōta lập tức muốn sa thải Manaka.
“…Kỳ lạ? Manaka năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mới tròn mười sáu tuổi vào tuần trước nữa ạ.”
“Bằng tuổi tôi…”
“Điện hạ Sōta lớn lên ở Nhật Bản mà lại hỏi tuổi tôi, là để xác nhận tôi có thấp hơn Điện hạ một bậc trong xã hội phân cấp dựa trên thâm niên của Nhật Bản không ạ?”
“Không phải!!”
Sōta nhớ lại trước đây Hakua B. Bladefield cũng từng hỏi câu này trong thế giới giả lập, dần cảm thấy rùng mình: ‘Ở đất nước này, họ dạy dân chúng Nhật Bản là một quốc gia như thế này sao…?’
“Nhân tiện, ‘Manaka’ là tên Nhật Bản đúng không? Manaka là con lai à?”
“Điện hạ Sōta lại quan tâm đến tôi sao!! Vâng ạ!! Mẹ quá cố của tôi là người Nhật Bản!”
“Vậy… sao…”
Manaka kiên cường giả vờ bình tĩnh trả lời, nhưng sự giả vờ đó không hoàn hảo, vẫn để lộ bản tính thật thà của cô.
“Nanami nói… cô bị cuốn vào cuộc tranh giành của gia đình Công vương, vậy cô không căm ghét gia đình Công vương sao?”
“Chuyện này… Nhưng, nhưng, Bệ hạ Eria và gia đình Bệ hạ lại là chuyện khác. Khi cha mẹ tôi qua đời và tôi lang thang trên đường phố, chính Bệ hạ Eria đã đón tôi về sống trong tòa lâu đài này. Tôi muốn báo đáp ơn lớn của Bệ hạ, thế nên đã xin Bệ hạ cho tôi làm công việc nữ hầu dù không quen… nhưng lại không giúp được gì cho Công chúa Nanami… Tôi mong ít nhất có thể cố gắng hết sức chăm sóc tốt Điện hạ Sōta.”
“…Ừm. Thì ra cô đã trải qua nhiều thăng trầm như vậy… Vậy xin hãy giúp đỡ tôi nhiều hơn nhé.”
“À, vâng ạ! Xin tuân lệnh! Điện hạ nói như vậy, tiểu nữ không dám nhận đâu ạ!”
“Bỏ qua chuyện đó đã, cô mau sửa lại chỗ thêu trên giường đi.”
“Người quá đáng thật đấy, Điện hạ!”
Manaka làm ra vẻ mặt > < khi thấy công sức thêu thùa tỉ mỉ của mình không được đối phương đón nhận.
Sōta uống trà một lúc trong phòng, sau đó nghe tiếng gõ cửa, liền tuân theo tiếng gọi của Nanami, dẫn Manaka (cô ấy đã ầng ậc nước mắt tháo bớt một phần chỗ thêu ra) rời khỏi phòng.
“Bổn cung sẽ dẫn bọn ngươi tham quan trong thành nào.”
“Ồ, ừm.”
Sau lưng Nanami, Akane Mahōzawa đang cười hì hì đứng đó. Nhìn Akane dù là tiểu thư danh giá nhưng vẫn rất háo hức được tham quan lâu đài, Sōta khẽ mỉm cười.
Nhưng thực ra Akane đang rất vui vì có thể cùng Sōta đi tham quan lâu đài như một buổi hẹn hò, đáng tiếc là Sōta đang ở trạng thái không nhìn thấy lá cờ, nên không thể nói là nhạy bén với tâm lý tinh tế của các cô gái.
“Ưm? Ngươi định dẫn nữ hầu đi cùng sao? Bọn ngươi có vẻ đã trở nên thân thiết lắm rồi nhỉ?”
“Cũng không hẳn… Là vì cô ấy nói phận nữ hầu phải luôn túc trực bên cạnh để có thể đáp ứng mọi yêu cầu của tôi bất cứ lúc nào.”
“…Thôi được rồi.”
Akane, một tiểu thư siêu giàu đã quen với việc có nữ hầu theo hầu, dường như không hề thắc mắc, bình thản sánh bước cùng Sōta tiến về phía trước.
“Tòa lâu đài này cổ kính thật đấy nhỉ.”
“Nghe nói là được xây dựng sau Trăm năm chiến tranh đấy. Đại khái tính ra cũng đã năm, sáu trăm tuổi rồi nhỉ.”
Bốn người vừa trò chuyện những chuyện như vậy, vừa lần lượt đi qua các phòng, sau đó đến sân giữa.
“…………”
Sōta phát hiện một tấm bia đá ở góc sân giữa liền tiến lại gần, Akane và Nanami cũng đi theo.
“Là ngài bia đá?”
“Ừm. Bổn cung lần đầu tiên thấy có người gọi bia đá là ngài, nhưng bỏ qua chuyện đó… Nghe nói tấm bia đá này, có ghi chép về truyền thuyết được lưu truyền ở quê hương của vị tiên vương lập quốc – Kagura Bladefield – của đất nước này…”
“Ồ~ cô Kagura. Trùng tên với chiếc du thuyền sang trọng kia nhỉ.”
“Đúng vậy. Đó chính là nguồn gốc của tên con thuyền đấy. Dù không biết vì sao cô ấy lại có một cái tên mang phong cách Nhật Bản, nhưng mọi người vốn dĩ chẳng biết gì về cô ấy cả. Bệ hạ Kagura đời đầu dường như là một người đầy bí ẩn đấy nhỉ.”
Akane quan tâm đến Sōta hơn cả một nhân vật bí ẩn, cô ấy lập tức chuyển cuộc trò chuyện sang Sōta.
“Sōta-kun, tấm bia đá này có chuyện gì sao?”
“…Không, không có gì.”
Ký ức đó giờ đây thật hoài niệm.
Rời khỏi tấm bia đá đầy kỷ niệm, Akane và Sōta vừa đi vừa nói cười vui vẻ. Manaka ban đầu nhìn hai người với vẻ mặt phức tạp, nhưng sau đó cuối cùng không nhịn được, nhẹ nhàng đi đến bên Nanami.
“Xin hỏi… Công chúa Nanami?”
“Có chuyện gì thế nào?”
“Cô gái đang trò chuyện vui vẻ với Điện hạ Sōta là tiểu thư nhà nào vậy ạ?”
“Ồ. Cô ấy là tiểu thư của tập đoàn Mahōzawa đấy. Là… vị hôn thê của Sōta đấy.”
“…Hả?”
“?”
Nanami quay đầu nhìn Manaka đột ngột dừng bước.
“…Vậy sao.”
Manaka dường như bị đả kích, khẽ cúi đầu lẩm bẩm.
Rồi cô ấy buồn bã nhìn bóng lưng của Sōta và Akane.
“…Manaka, chẳng lẽ ngươi——”
“!!”
Nghe thấy giọng nói nghi hoặc của Nanami, Manaka như bật nảy người xông đến bên Sōta cúi đầu chào.
“Điện, Điện hạ Sōta, xin chúc mừng Điện hạ đã đính hôn!”
“…Cảm ơn.”
Bị người có khuôn mặt giống hệt Aina nói những lời này, Sōta cảm thấy tâm trạng khá phức tạp.
“Ưm? Ưm?” Akane đầy nghi vấn ghé sát nhìn mặt Sōta, thế là Sōta giới thiệu Manaka với cô ấy.
“À… đây là nữ hầu cận thân riêng của tôi, tên là Manaka Shaman. Giống Aina lắm đúng không?”
“Ồ, ra là một cô gái có dung mạo rất giống! Tôi là Mahōzawa Akane. Là… cái đó… à… b-bạn cùng lớp của Sōta-kun.”
Nhìn Akane đang ngượng ngùng, Manaka vừa nghĩ ‘người này thật đáng yêu’, vừa cảm thấy tình cảm ngưỡng mộ dành cho cậu tràn ngập tâm trí, cô ấy lại tự nhủ một lần nữa trong lòng.
‘Chúc mừng người…’.
Sau khi dạo quanh hết các điểm tham quan chính trong lâu đài, vì Akane ngỏ ý muốn xem phòng của Sōta, thế là tất cả cùng kéo nhau về phòng cậu. Nếu chỉ mình Nanami bị bỏ lại thì tội nghiệp lắm, sao mà cứ động một tí là muốn đẩy Nanami ra rìa thế nhỉ?
“Oa! Phòng tuyệt ghê. Dù phòng của tớ cũng thế, nhưng đúng là cảm giác y như ‘the (eɪ) lâu đài’ luôn!”
“Là the (e?) lâu đài mới đúng chứ…”
“Ồ! Quả không hổ là hoàng tử nước ngoài, cực kỳ nghiêm khắc trong việc dùng từ đúng ngữ pháp nha!”
“Đâu có… Tớ đâu có quen thuộc nước ngoài như cậu nói đâu chứ…”
Nanami thấy Akane và Sōta cứ rủ rỉ mấy chuyện đó thật ngốc nghếch, toan ngả lưng lên giường Sōta thì lại giật mình bởi cảnh tượng lạ lùng trên đó.
“Cái… cái cái cái cái, cái gì thế này!?”
“Sao thế, Nanami? Ể, oa!? Giường của Sōta-kun sao lại hồng phấn, toàn trái tim, ngọt ngào đến mức này chứ!?”
“Sō—ta—! Ngươi đừng có vì đi du lịch trước hôn nhân với vị hôn thê mà hưng phấn quá đà chứ!! Chẳng lẽ ngươi còn định dẫn Akane vào tận phòng ngủ sao!?”
Mỗi khi chị gái nổi giận là hóa thành một sinh vật đáng sợ bậc nhất – Nanami, với yếu tố đó, túm chặt cổ áo Sōta khiến cậu kêu “Ái!” một tiếng.
“Không không không, không phải thế! Là Manaka tự ý làm đấy!”
“A… ái chà…! Vì, vì chuyện của tôi mà hỏng bét rồi…!”
Nghe nói lúc đó Manaka đã chuẩn bị tinh thần để bị sa thải.
“Na… Nanami, đừng giận mà! Sōta-kun muốn vun đắp tình cảm, tớ thấy mừng lắm! Thế nên, bây giờ cậu hãy cố gắng nguôi giận đi đã nhé!”
“…Ư… Haizz, đã Akane nói thế rồi thì thôi vậy. Mà này, hoàng đệ lại đặc biệt bày biện cái giường để tỉ tê với vị hôn thê, hoàng muội cứ thấy càng lúc càng ngốc nghếch thế nào ấy…”
“Không phải… Đã bảo không phải như Nanami nghĩ mà…”
Nanami không chịu nghe Sōta giải thích, khẽ hừ một tiếng rồi ngoảnh mặt bỏ đi khỏi phòng. Sōta nhìn theo Nanami với ánh mắt tuyệt vọng, cộng thêm Akane còn tựa vào bên cạnh, càng khiến Sōta cảm thấy mình như rơi vào đường cùng.
Ngoài ra, Manaka đang co ro run rẩy ở một góc phòng.
Đêm đó, Sōta và mọi người dùng bữa tối đầy ngượng nghịu, rồi ai nấy về phòng đi ngủ sớm… nhưng có lẽ vì lệch múi giờ, nửa đêm Sōta tỉnh giấc hoàn toàn, cảm thấy muốn ra ngoài hóng gió nên đi đến hành lang.
Mặc dù nói là tỉnh giấc hoàn toàn, nhưng không phải từ tay cậu bốc lên Hắc Khí (Dark Aura) màu máu tươi (Flash Blood) rồi thi triển chiêu tất sát Luyện Ngục Cực Lạc Trảm (Hell and Heaven Dynamic). Rốt cuộc là màu máu hay màu đen? Là Luyện Ngục hay Cực Lạc?
“Không ngủ được à?”
“Nanami…”
Cũng như trong thế giới giả lập, vừa ra đến sân trong, cậu đã gặp Nanami đang ngước nhìn bầu trời sao.
“Dù sao thì cũng lệch múi giờ nhiều mà. Không trách ngươi được đâu.”
Nanami vỗ vỗ chiếc ghế dài trong sân trong, ý bảo Sōta ngồi xuống cạnh mình; giọng cô bình tĩnh, dường như đã quên hẳn chuyện giận dỗi vì cái giường trước đó.
“Ngày xưa chúng ta thường cùng nhau ngắm sao như thế này mà. Vì ngươi thích sao lắm mà.”
“Phải rồi…”
Cậu đã không còn cùng Nanami ngắm sao từ khi nào nhỉ? Sōta cố lục tìm ký ức trong đầu.
“Trước mặt Akane không tiện hỏi ngươi… Ngươi không tự làm bản thân chán nản đấy chứ?”
“…Chuyện hôn ước à?”
“Cũng là một phần trong đó… Nghe nói ngươi vào Học viện Hatagaya phải không? Sao không học ở Eisei Tōshū nữa?”
“Ồ… Không phải đâu, vì tôi có suy nghĩ khác — không chỉ muốn học hành, học hành, mà còn muốn nhìn ngắm những thứ khác… đại loại thế. Còn về chuyện hôn ước, đúng như tôi đã nói đấy. Ông của Akane bảo, đó chỉ là hình thức thôi.”
“Vì ngươi là người quá tốt bụng mà. Kết một hôn ước hữu hình vô thực với một đại tài phiệt như nhà Mahōzawa, nhỡ có gì không hay, khó mà giữ được danh tiếng của một tiểu thư khuê các phải không…?”
“…Cậu đừng nói những lời đáng sợ như thế.”
Sōta rõ ràng đã cố gắng hết sức để không nghĩ đến chuyện đó.
“Nhưng… đúng như hoàng muội nghĩ, xem ra ngươi thực sự sống rất tốt, hoàng muội cũng yên lòng rồi. Mãi… mãi mới có thể hai người riêng tư trò chuyện đàng hoàng với nhau nhỉ.”
Nhìn khuôn mặt nghiêng của Nanami…
Sōta chợt nhớ lại lời tỏ tình của Nanami trong thế giới giả lập, tim cậu đập mạnh một tiếng.
‘…Mình đang nghĩ gì vậy? Nanami cô ấy… dù không có quan hệ huyết thống… vẫn là chị gái mà…’
Nhưng, một giả thuyết khác cũng đồng thời trỗi dậy sâu thẳm trong lòng cậu.
‘Nếu… nếu như chúng ta là người ngoài hoàn toàn xa lạ, không có quan hệ huyết thống, cũng không lớn lên cùng nhau… vậy Nanami đối với mình…?’
“? Sao tự nhiên lại nhìn chằm chằm hoàng muội thế?”
“A! Không, không có gì, không sao đâu! A, a…”
“Ngươi đúng là đồ kỳ quặc… Này, Sōta? Ngươi định làm gì tiếp đây? Không thể về Nhật Bản tiếp tục sống được đâu. Sớm muộn gì cũng phải ở đất nước này, cùng với phụ vương, mẫu hậu, và cả hoàng muội tái hợp…”
“Ừm… Thật lòng mà nói, dù có đột ngột bảo tôi là hoàng tử, cũng chẳng có chút cảm giác thực nào. Nanami mới giỏi ấy chứ. Gần như đã là công chúa rồi.”
“Ngốc. Hoàng muội cũng chẳng có cảm giác thực nào đâu. Chỉ là cố gắng ép bản thân phải trở thành như vậy thôi mà. Biết đâu… cũng như những người trong Shichitokuin trung thành với ngươi ấy, chỉ cần ngươi có tâm, có lẽ sẽ làm tốt hơn hoàng muội nữa.”
“…………”
“…Tuy nói vậy, nhưng hoàng muội sẽ không ép buộc ngươi. Cứ làm theo ý mình đi. Nếu ngươi có ý muốn trở thành vua một nước, dù là Thái tử hay gì đi nữa hoàng muội cũng sẽ nhường cho ngươi; nếu ngươi không muốn, thì đất nước này cứ giao cho hoàng muội là được.”
“Còn ý muốn của Nanami thì sao?”
“Vì hoàng đệ… thứ đó có cũng như không thôi mà.”
“Nanami…”
Chị gái thật mạnh mẽ. Chị gái là vô địch. Sōta một lần nữa nhận ra điều đó.
“…À mà vẫn chưa tìm được Aina nhỉ.”
“Ừm. Nhưng, nói ra thật kỳ lạ. Tôi cứ có cảm giác như cô ấy cũng đang cố gắng sống sót ở một nơi nào đó vậy.”
“Dù sao thì tên đó cũng lì lợm bất ngờ mà.”
Nanami mỉm cười dịu dàng, không hoàn toàn tin lời Sōta.
Nhưng, vì em trai tin như vậy, cô cảm thấy mình cũng nên cùng cậu mơ giấc mơ đó, nên mới gật đầu đồng tình.
“Thế còn, ngươi thấy Manaka thế nào?”
“…Cái đó à…”
“Đừng tỏ ra vẻ mặt đó. Tuy cô ấy đúng là không phải một hầu gái tháo vát, nhưng tấm lòng muốn cống hiến vì người khác thì là thật lòng thật dạ đấy. Đặc biệt là đối với chúng ta. Thế nên ngươi phải bao dung nhiều hơn, cho cô ấy cơ hội thể hiện đấy.”
“Hả? Nếu Nanami nghĩ vậy, sao ban đầu lại sa thải cô ấy?”
“Sau khi hoàng muội kể vài chuyện về ngươi, hình như tên đó bắt đầu thích ngươi rồi. Hoàng muội đây là đang tinh ý tạo cơ hội cho cô ấy đấy.”
Ý của Nanami là, cô cố tình giao phó Manaka cho Sōta.
Cảm nhận được một chút hơi hướm của sự nhượng bộ ẩn chứa trong lời nói này, Sōta khẽ mỉm cười cay đắng.
“Vậy thì… từ ngày mai, sẽ bắt đầu chuẩn bị lễ chào mừng ngươi đấy, Sōta. Ngươi về phòng ngủ bù một chút đi.”
“…Lễ chào mừng!? Của tôi ư!?”
“Nói đúng ra, là của chúng ta đấy. Vì trước đây ngươi ở trong tình trạng đó, nên vẫn cứ hoãn mãi đến bây giờ.”
“…………”
Xem ra chuyến này sẽ vất vả đây… Sōta bắt đầu hối hận trong lòng.
Vài ngày sau.
Lễ chào mừng diễn ra suôn sẻ.
Công vương và Vương phi, Công chúa và Hoàng tử cùng xuất hiện công khai.
Tin vui hiếm có này khiến Công quốc Bladefield ngập tràn hân hoan.
Sau khi kết thúc lễ diễu hành, Sōta trở về lâu đài, về phòng và được Manaka giúp cởi bỏ bộ lễ phục không quen thuộc. Đúng lúc đó –
Sự cố đã xảy ra.
Thiên giới khai chiến, xuất binh áp chế Công quốc Bladefield.