Công quốc Bladefield.
Thành Kiếm Cơ đang chìm trong một mớ hỗn loạn không thể vãn hồi.
Trên không trung xa thẳm, những cánh cổng ma phương bỗng nhiên hiện ra, vô số binh lính đổ bộ từ trên trời xuống, nhanh chóng chiếm giữ nội thành và các vùng quanh lâu đài. Thiên Giới Kỵ Sĩ Đoàn, với sức mạnh quân sự áp đảo đáng kinh ngạc, đã phát động cuộc xâm lăng.
Lâu đài này chỉ có số ít binh lính canh gác, thế nhưng lại không lập tức thất thủ. Tất cả là nhờ sự hoạt động tích cực của các Bách Kiệt thuộc Thất Đức Viện. Tuy nhiên, đó dường như cũng chỉ là vấn đề thời gian…
Không lâu trước đây.
Tại Ryskisffol, một thị trấn gần Song Kiếm Vương Đô.
Cư dân của thị trấn cổ kính này, mang tên của một nhà hiền triết từng phò trợ Thất Đức Viện, đã chứng kiến cảnh tượng những ma phương khổng lồ liên tiếp xuất hiện trên bầu trời Thành Kiếm Cơ, và từng toán người mặc áo giáp kiểu Tây ồ ạt đổ xuống từ những ma phương ấy, hướng về lâu đài. Tương truyền, cảnh tượng đó khiến mọi người nhớ đến những thiên thần giáng trần trong Sách Khải Huyền, với mục đích tiêu diệt nhân loại.
Cùng thời điểm đó.
Dưới lòng đất Vương Thành, tại Phòng Đối Sách Chiến Lược của Thất Đức Viện.
“Ma phương môn xuất hiện trên không trung ư!? Là thiên thần sao!? Sớm hơn 15.000 giờ so với dự đoán của mô hình 41 được mô phỏng trong Ma Đạo Thư cơ đấy?!”
Tiếp nhận báo cáo từ đội quan sát, Bách Kiệt số 2 của Thất Đức Viện, Alicia – Tsukimugi, sặc cả trà.
“Không phải!! Không phải thiên thần!! Đó là Thiên Giới Quân… Thiên Giới Kỵ Sĩ Đoàn!!”
“Cái gì?!”
Tsukimugi cứng họng.
Thiên thần, tuy là một chủng tộc với cấu trúc tinh thần cấp cao và năng lực mạnh mẽ, nhưng lại không phải là những cá thể phù hợp để chiến đấu; hơn nữa, Thiên Thần Quân do Thần Giới cử đến, về mặt tổ chức đội ngũ, bản chất của họ khó có thể coi là lực lượng chiến đấu chủ lực.
Nhưng mười sáu Thiên Giới Kỵ Sĩ Đoàn thì khác. Mỗi người đều là tinh binh thuần túy chuyên về chiến đấu, là những chiến đoàn thành thạo chiến thuật cao cấp, liên tục tái diễn những trận đại chiến thảm khốc với Minh Giới.
“Chúng đã từ bỏ chiến tranh điện tử với Ma Đạo Thư, chuyển sang trấn áp vật lý sao?!” Tsukimugi gào lên.
“Hơn nữa còn cử những kẻ còn tệ hơn cả thiên thần đến.”
No.100 – N, đang trong trạng thái chờ lệnh, rời lưng khỏi bức tường dựa vào và tiến lên.
“Ý là các vị thần đã từ bỏ lòng tự tôn, sử dụng Thiên Giới sao…” Tsukimugi đáp lại.
“Có lẽ có thể nói rằng, việc xua đuổi thiên thần đã chọc giận các vị thần đến mức này. Dù sao đi nữa… Nếu là Thiên Thần Quân thì còn khó nói, nhưng đối thủ là Thiên Giới Kỵ Sĩ Đoàn, sự chênh lệch chiến lực giữa ta và địch đã quá rõ ràng. Dù đối phương chỉ là một nửa sức mạnh của Kỵ Sĩ Đoàn, chúng ta cũng không thể thắng nổi.”
“Huống hồ hiện giờ No.0 và các Bách Kiệt cấp cao khác gần như không có mặt ở lâu đài này cơ mà…”
Sắc mặt Tsukimugi trở nên khó coi.
“Dù sao thì, bây giờ có gọi họ quay lại cũng không kịp đâu.”
“Gần như tuyệt vọng rồi…”
Các Bách Kiệt của Thất Đức Viện đến xin chỉ thị, lộ rõ vẻ bất an khi lắng nghe cuộc đối thoại bi quan của Tsukimugi và N.
Nhận ra điều đó, N khẽ “Ưm…” và suy nghĩ.
“…Đầu hàng, sao?”
“Chúng ta sẽ mở cửa thành mà không kháng cự ư!?”
“Không, để đánh lạc hướng địch và yểm trợ pháo đài cuối cùng, chúng ta cần kháng cự ở một mức độ nhất định. Dù sao thì, nếu quá dễ dàng giương cờ trắng, chúng sẽ nghi ngờ.”
“Pháo đài cuối cùng…? Mục đích của đối phương không phải là trấn áp lâu đài này, từ đó nắm giữ Ma Đạo Thư sao? Từ trước đến nay, các thiên thần gây chiến đều vì mục đích đó mà?”
“Hồi đó thì đúng vậy. Nhưng đến bây giờ, đó phải nói là một phương tiện hay… đúng hơn là một điểm dừng chân. Mục tiêu của đối phương không phải là trấn áp Ma Đạo Thư bằng phương tiện vật lý, mà chuyển mục tiêu đến đây, có lẽ là…”
N vừa nói vừa suy nghĩ, rồi quay sang Tsukimugi:
“Alicia – No.2. Tôi mong bà hãy đưa Công chúa Nanami và Hoàng tử Sōta rời khỏi lâu đài.”
“Cô bé Nanami và cậu bé Sōta…? Không phải Quốc Vương Aria sao?”
“Đúng vậy. Càng nhanh càng tốt, càng xa càng tốt.”
“…Lão thân đã rõ.”
Thực tế, Tsukimugi lo lắng cho Sōta và Nanami hơn là Quốc Vương Aria, nên đề xuất này dễ chấp nhận hơn nhiều so với việc bảo bà đưa Quốc Vương Aria chạy trốn.
“Trận chiến kháng cự sẽ do tôi chỉ huy. Bà hãy dẫn hai người đó, rời khỏi đất nước này bằng con đường cũ dưới lòng đất.”
“Lão thân đã hiểu! N, chúc ngài võ vận hanh thông!”
“Đừng lo, tôi chỉ mong không ai phải chết, chứ sẽ không cố gắng đến mức nào đâu.”
Tsukimugi và N gật đầu chào nhau rồi chia tay.
N nhìn bóng Tsukimugi lao ra khỏi Phòng Đối Sách Chiến Lược và thầm nghĩ:
“’Long Kỵ Sĩ ngự thần long phóng ngựa đi xa’… có lẽ thích hợp hơn tôi nhỉ?”
Sau đó, anh ta nói với các Bách Kiệt Thất Đức Viện đang chờ lệnh:
“Như các ngươi đã nghe. Vì No.0 vắng mặt, chỉ huy sẽ do ta đảm nhiệm. Mọi người hãy kháng cự ở mức độ vừa phải để địch không cần dốc hết sức, rồi đầu hàng khi còn sức. Nghe rõ đây, phải đầu hàng… đương nhiên đừng quên diễn như thể đang chiến đấu hết mình đấy. Nếu đối phương thắc mắc tại sao không có ai tử trận, hãy nói rằng: ‘Vì người chịu trách nhiệm cao nhất thường trực không có mặt, hệ thống chỉ huy không rõ ràng. Chúng tôi đã nhận được chỉ thị từ trước là trong trường hợp này không cần kháng chiến triệt để.’ Rõ chưa?”
Chỉ thị này đã được truyền đạt không sai sót đến tất cả các Bách Kiệt. Bởi vì tất cả các Bách Kiệt bị bắt đều khai báo giống hệt nhau, Thiên Giới Kỵ Sĩ Đoàn lại nghi ngờ có thể là một cái bẫy, và do sự hoài nghi đó thúc đẩy, họ buộc phải tiến hành cuộc xâm lăng một cách thận trọng.
Mặt khác, Alicia Dragoons – Ryūkishi Haratsuki Mugi từ dưới lòng đất Vương Thành đi đến Hội Trường Thất Đức Viện, sau đó chạy khắp Vương Thành để tìm vị trí của Sōta và Nanami.
Đúng lúc này, năm Kỵ Sĩ thông thường của Thiên Giới Quân chắn ngang hành lang hiện ra trước mắt. Tsukimugi không nghĩ ngợi gì, lập tức rút vũ khí cất giữ trong không gian phụ ra.
“Ma Thương – Brionac!!”
Chỉ một cú vung thương, năm kỵ sĩ lần lượt trúng đòn như tia chớp, ngã vật xuống đất.
“Hừm. Tuy nói là Thiên Giới Quân, nhưng Kỵ Sĩ thông thường chỉ đến mức này thôi sao… Dù vậy…”
Những vết thương trông có vẻ chí mạng khiến các kỵ sĩ này rên rỉ quằn quại trong đau đớn, nhưng lại không có dấu hiệu dẫn đến cái chết.
“Với sức chịu đựng như thế này, nếu cứ kéo dài thì dù là Bách Kiệt ở hàng đơn vị cũng khó mà thắng nổi… Huống hồ là những Bách Kiệt xếp sau nữa…”
Sự lựa chọn của N khi đề nghị đầu hàng quả nhiên là đúng đắn. Tsukimugi vừa nghĩ vậy, vừa tiếp tục lao đi.
Sau đó, ba Kỵ Sĩ địch nữa xuất hiện. Tsukimugi nhảy lên bức tường cạnh những kỵ sĩ đó, giữa không trung vừa điều khiển trường lực, vừa gia tăng tốc độ và sức mạnh lên gấp mấy chục lần, đạp tường đâm một nhát vào kỵ sĩ đầu tiên từ bên cạnh; tiếp đó lại đáp xuống thẳng đứng trên bức tường đối diện, trực tiếp bay lên trần nhà, dùng sức bật nhảy tam giác, nhắm vào kỵ sĩ thứ hai ngay bên dưới và lao xuống đâm từ phía trên. Ngay khi tiếp đất, bà lập tức rút thương ra, chỉ thấy đầu mũi thương phát ra tia sét, và một khắc sau, kỵ sĩ thứ ba đã bị tia sét bắn ra từ mũi thương đánh trúng.
Những động tác trên gần như hoàn thành trong chớp mắt, các kỵ sĩ bị chế ngự đồng loạt ngã xuống đất.
“Không có hồi kết sao?!”
Bỏ lại những kỵ sĩ đang nằm bất động, Tsukimugi vòng qua tiến lên, chợt nhận ra một cô hầu gái đang run rẩy ngồi xổm bên một cái vại lớn ở góc hành lang.
“Cô có biết cậu bé Sōta và cô bé Nanami đang ở đâu không?!”
“Điện… Điện hạ và các vị ấy thấy lâu đài dần thất thủ, đã chạy về phía hầm ngục rồi ạ, các hầu gái khác nói vậy ạ!”
Nghe lời Manaka Shaman, cô hầu gái đang sụt sịt, nói, Tsukimugi nhếch một bên khóe miệng cười.
“Còn nhớ chuyện lúc đến đây trong thế giới giả lập không? Lối đi ngầm chính là ở đó đó.”
Dựa vào thông tin Manaka, vẫn đang hoảng loạn, cung cấp, Tsukimugi lao nhanh về phía hầm ngục.
Cùng thời điểm đó.
Sōta dẫn theo Nanami, nắm tay Akane, đang chạy vội trên cầu thang dẫn xuống hầm.
Khi kết thúc buổi diễu hành và quay về phòng thay đồ, Sōta tình cờ nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện vô số ma phương liên tiếp hiện ra trên không trung, một dự cảm chẳng lành lập tức bao trùm lấy cậu.
Sau đó, cậu vội vàng lao ra khỏi phòng, kéo Nanami và Akane, định xông vào Hội Nghị Thất Đức Viện, nhưng thấy lối đi đã bị địch chiếm giữ trước, ngay cả lối ra vào cũng bị chiếm đóng, cậu đành bất đắc dĩ đặt hy vọng vào lối đi ngầm, bước xuống dưới lòng đất lâu đài.
“Sōta!! Những người từ trên trời rơi xuống kia là gì vậy?!”
Nanami vừa nãy đã hỏi rất nhiều lần, nhưng vì mọi người đang bận chạy trốn nên bị bỏ qua. Lúc này, cô bé lại mở miệng hỏi Sōta câu hỏi đó.
“Em cũng chẳng hiểu gì cả… Chỉ là, đối phương chiếm giữ lâu đài, bắt giữ binh lính canh gác và hầu gái… Chuyện này không hề đơn giản.”
“Chuyện này… Bản cung cũng biết không hề đơn giản mà… Không ngờ một quốc gia nhỏ bé vùng biên thùy này lại bị người ngoài hành tinh xâm lược.”
“Đây là lần đầu tiên em thấy người ngoài hành tinh!!”
Akane, ý thức hoàn toàn tập trung vào việc nắm tay Sōta bỏ trốn, hoàn toàn quên mất mình đang lâm vào cảnh tuyệt vọng, đã phản ứng lại từ khóa mà Nanami nhắc đến.
Với cách xuất hiện như vậy, đối phương có lẽ là đồng bọn của thiên thần hay gì đó – Sōta vừa cười khổ vừa đoán, thầm hạ quyết tâm, dù thế nào cũng phải để Nanami và Akane trốn thoát an toàn.
“Thì ra người ngoài hành tinh không phát ra tiếng ‘KIROKIRO’ chói tai nhỉ.”
“Nói đúng ra, đó là quái vật vũ trụ chứ?” Nanami đáp lại Akane.
“Thế ư? Em không rành ngành vũ trụ nên không rõ lắm… Sōta-kun, từ nhỏ cậu còn muốn làm phi hành gia, hẳn là cũng rất rành ngành vũ trụ nhỉ?”
Trên chuyến bay đến Bladefield, Akane và Sōta đã trò chuyện rất nhiều về nhau, cô bé dường như rất vui mừng vì có thể lập tức vận dụng kiến thức của Sōta.
“Không… Em không học nhiều về người ngoài hành tinh hay quái vật vũ trụ đến thế đâu…”
Ba người vừa trò chuyện những chuyện như vậy, vừa đúng lúc đến được nơi mà họ nhớ là cửa dẫn đến ga tàu điện ngầm dưới lòng đất, không ngờ…
“…!!” Có người đến!?”
Một loạt tiếng bước chân lao xuống từ cầu thang vừa đi qua, khiến Sōta rùng mình.
Nhưng…
“Cậu bé Sōta! Cô bé Nanami! Hai đứa có ở đó không!? Có sao không!?”
“Bà…!”
Một giọng nói quen thuộc vọng đến từ cầu thang tối tăm, kèm theo tiếng bước chân nhanh chóng, Sōta vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu bé Sōta!!”
Tsukimugi xuất hiện ở chiếu nghỉ cuối cùng của cầu thang quanh co, thấy mặt hai đứa trẻ thì nhẹ nhõm hẳn, từ cầu thang nhảy xuống và lao vào lòng Sōta.
“Mừng quá!! Con không sao là tốt rồi!!”
Ôm chầm lấy mặt Sōta, Tsukimugi ghì chặt cậu vào lồng ngực đồ sộ của mình. Mặt Sōta từ đỏ bừng chuyển sang xanh lè, tay chân vẫy vùng loạn xạ.
“Buông ra, loli kia!! Ngươi đừng có lấy ngực đè Sōta!!”
Nanami quát lên, giật phăng Tsukimugi ra khỏi người Sōta.
“Khụ… khụ… khụ… Tớ… tớ cứ tưởng mình chết mất rồi…”
“Yên tâm đi. Đã có lão thân đây rồi thì ngươi chết làm sao được.”
“Đâu ra vậy… Chính bà suýt giết cậu ấy đó chứ…”
Đúng lúc Tsukimugi và Nanami chuẩn bị lao vào nhau thì Sōta, người vừa được hít thở không khí trở lại, vội vàng can ngăn.
“Bà Tsukimugi, rốt cuộc những kẻ đó là ai vậy ạ?”
“Là một phe trong số những kẻ đó thôi. Xem ra mục tiêu của chúng là các ngươi đó…”
“Chúng con…?”
Nếu ở trong thế giới ảo tưởng của Ma Đạo Thư thì còn có thể hiểu được, nhưng chí ít Sōta không thể nghĩ ra bất cứ lý do gì mà những kẻ siêu phàm đó lại nhắm vào cậu lúc này. Huống hồ, ngay cả Nanami và Akane cũng trở thành mục tiêu thì cậu càng không có manh mối nào.
Tất nhiên, lúc này từ “các ngươi” mà Tsukimugi nói là chỉ Sōta và Nanami, không bao gồm Akane, nhưng Sōta lại không biết điều đó.
Vì vậy, cậu càng thêm lo lắng.
Sōta suy nghĩ với vẻ mặt khó xử rồi lên tiếng:
“Bà Tsukimugi, phía trước có tuyến tàu điện ngầm đúng không ạ?”
“Ừm. Tàu thì ngừng chạy rồi, nhưng có một chiếc xe đẩy. Dùng cái đó đến sân bay…”
“…Nanami và Akane nhờ bà nhé, bà Tsukimugi…”
““Sōta (cậu)!””
Nghe lời Sōta nói, Nanami và Akane cùng kêu lên thất thanh.
“Cháu sẽ làm mồi nhử, đánh lạc hướng chúng. Bà Tsukimugi hãy nhân cơ hội đó đưa hai người họ đến sân bay. Ở đó có chuyên cơ riêng của Akane, cháu và Akane đã đi bằng cái đó, hãy dùng nó đưa hai người về Nhật Bản.”
Sau khi địch lùng sục khắp lâu đài mà không tìm thấy ai, chúng sẽ bắt đầu kiểm soát các phương tiện di chuyển đường dài, chiếm giữ sân bay và các trạm trung chuyển. Sōta cho rằng, cần phải đánh lạc hướng đối phương khỏi những nơi đó trước khi mọi chuyện trở nên tệ hơn.
“Mồi nhử gì chứ, Sōta… Không được đâu!!”
“Đúng đó! Nếu cần mồi nhử, cứ để bản cung…”
Akane và Nanami nắm chặt lấy Sōta, khẩn khoản van xin.
Hai cô gái giữ chặt lấy áo cậu, rõ ràng không muốn buông ra. Sōta nhìn Tsukimugi với vẻ mặt bối rối.
“Bà Tsukimugi…”
“…Haizz. Thật bó tay với con mà.”
Tsukimugi thở dài thườn thượt, rút cây trường thương cắm xuống đất khi nãy lao vào Sōta, nói:
“Lão thân không thể từ chối lời thỉnh cầu của cháu trai được. Nhưng tiểu đệ Sōta này, tuyệt đối đừng cố chấp nhé? Vạn nhất tình huống nguy cấp thì cứ đầu hàng đi. Rồi tìm người đàn ông tên N, bách kiệt số 100 của Shichitokuin mà hỏi. Hắn nhất định sẽ giúp tiểu đệ Sōta thoát thân đó.”
“N…”
Cứ như đang trả lời Ruri vậy… Vừa cảm thấy hoài niệm, vừa nghĩ bụng “Đáp là N chẳng phải có nghĩa là sẽ không giúp mình trốn thoát sao?”, Sōta lúc này cũng có thể nói là đã rơi vào tuyệt cảnh và vẫn còn bàng hoàng.
“Dừng lại đi, loli kia! Dám bỏ Sōta lại, bản cung không cho phép… Ư!!”
“Á á á!?”
Tsukimugi nhìn thế nào cũng rõ ràng là một loli tay không tấc sắt, nhưng khi bà dùng mũi giáo móc lấy quần áo xách Nanami lên, rồi vác Akane lên vai, hai cô gái không khỏi phát ra tiếng hét đáng yêu, tay chân vẫy vùng loạn xạ.
“Vậy thì tiểu đệ Sōta, chúc con may mắn nhé. Đợi đến khi tiểu đệ Sōta thoát khỏi hiểm nguy, thì đến học viện Hatagaya hội họp nhé.”
“Vâng. Bà Tsukimugi cũng phải bình an vô sự nhé.”
“Ừm. Tiểu đệ Sōta đã giao tiểu muội Nanami và các cô bé khác cho lão thân, nếu không thể đưa các nàng bình an đến nơi, lão thân sẽ không còn mặt mũi nào gặp tiểu đệ Sōta nữa đâu.”
“Nanami, Akane… Xin lỗi. Chúng ta sẽ gặp lại sau nhé.”
Mặc dù cảm thấy câu này giống như một điềm gở, nhưng Sōta không thể nói gì khác được.
Tsukimugi mở cánh cửa bí mật và bước vào.
Từ phía sau cánh cửa đang dần đóng lại, tiếng Nanami và Akane giận dữ mắng mỏ lẫn khóc lóc cùng vọng tới: “Gào –! Loli buông ra –! Buông bản cung ra mau –!”, “Hức hức hức, Sōta –! Sōta –!!”. Sōta thoáng chốc lộ vẻ mặt buồn bã, nhưng cậu lập tức mím môi, quay người phóng lên cầu thang.
“Khụ khụ, Điện hạ!! May quá người vẫn bình an vô sự, Điện hạ Sōta!!”
“Manaka!?”
Leo lên cầu thang, vừa trở lại trong lâu đài, Sōta bất ngờ bị một vật thể pha trộn màu nâu cổ điển và trắng bám chặt không buông, giật mình hoảng hốt. Cậu không kiềm được mà đạp đối phương bay ra, nhưng cũng đồng thời nhận ra vật thể đó và kêu lên tên đối phương.
“Phụt á!? Hức hức hức hức… Điện hạ, người ác quá, thật là đáng ghét mà~…!!”
“Xin lỗi, xin lỗi… Tớ cứ tưởng cậu là kẻ thù.”
Sōta vừa đưa tay đỡ Manaka dậy, vừa xin lỗi cô hầu gái đang rưng rưng nước mắt.
“Dù cả thế giới có đối đầu với Điện hạ, Manaka, Shaman này cũng sẽ mãi mãi đứng về phía Điện hạ thôi mà…”
“Nói thì nói thế, nhưng nãy giờ cậu trốn ở đâu vậy…?”
“Em đã cố gắng trốn chui trốn nhủi khắp nơi, rồi lạc đường luôn…”
“Cậu… ở ngay nơi làm việc của mình…?”
Lúc này, Sōta nhận ra không có thời gian để nói chuyện phiếm ngu ngốc như vậy, cậu nhớ ra mình cần vừa phải thu hút sự chú ý của địch một cách thích đáng, vừa phải rời khỏi lâu đài và chạy trốn ngược hướng sân bay.
“Không đúng, giờ không phải lúc đứng đây nói chuyện. Tớ sẽ làm mồi nhử, giúp Nanami và các cậu ấy thoát thân. Tớ sẽ rời lâu đài từ cửa hông, đợi một lúc nữa, cậu hãy cố gắng loan truyền tung tích của tớ thật to cho địch biết, nghe rõ chưa?”
Sōta giải thích cặn kẽ và dặn dò Manaka như vậy rồi định rời đi, thì Manaka bất ngờ tóm chặt lấy chân Sōta không buông, khiến cậu suýt ngã.
“Ối!? Nguy hiểm lắm đấy!? Cậu làm gì vậy!?”
“Á ứ!? Đau quá, Điện hạ…”
Sōta dùng đòn *Địa ngục đâm* vào trán Manaka để trả đũa. (Địa ngục đâm: một chiêu vật trong đấu vật, tương tự kỹ thuật bốn ngón tay xuyên của Karate, tức là duỗi thẳng bốn ngón tay trừ ngón cái ra và đâm vào đối thủ.)
“Em cũng sẽ đi cùng Điện hạ.”
Cảm giác mềm mại từ bộ ngực đàn hồi rời khỏi chân Sōta, Manaka đứng dậy.
“Mục tiêu của chúng là tớ. Có lẽ sẽ nguy hiểm đấy? Cậu cứ ngoan ngoãn ở lại đây, tránh gặp nguy hiểm.”
“Dù có nguy hiểm đến đâu, em vẫn là người hầu gái riêng của Điện hạ! Em tuyệt đối sẽ không rời khỏi Điện hạ nửa bước!”
“Cậu vừa mới rời đi mà…”
“Ừm… ưm!!”
Mặc dù bị chọc đúng chỗ đau, nhưng ý chí của Manaka dường như rất kiên định, cô nắm chặt gấu áo Sōta.
Cảnh tượng này khiến Sōta không khỏi nhớ đến Aina, không nỡ lòng nào hất Manaka ra. Đồng thời, Sōta cũng nhớ lại chuyện Aina đã đứng ra bảo vệ cậu và phải chịu một số phận bi thảm.
“Đành chịu vậy… Cho dù cảm thấy nguy hiểm, cũng tuyệt đối không được đứng ra bảo vệ tớ nhé? Nếu cậu đảm bảo làm được điều này, thì có thể đi cùng.”
“Tuân lệnh!! Dù có chuyện gì xảy ra, em tuyệt đối sẽ không đứng ra bảo vệ Điện hạ!! Em sẽ tích cực lấy Điện hạ làm lá chắn đó!!”
“Không cần đến mức đó đâu!?”
Manaka lại bị Sōta dùng đòn Địa ngục đâm vào trán, phát ra tiếng kêu “Ú u!?” rất giống một loài thú quý hiếm.
Trên đường đi, họ gặp những hầu gái khác. Như đã dặn dò Manaka, Sōta bảo các hầu gái sau một khoảng thời gian nhất định thì truyền đạt việc cậu đã bỏ trốn, rồi tiếp tục tiến về phía cổng nhỏ phía sau lâu đài.
Tuy nói là cổng thành, nhưng cánh cổng nhỏ ở bức tường phía sau chỉ vừa đủ cho một cỗ xe ngựa đi qua. Sōta và Manaka sau khi ra khỏi lâu đài liền lao về phía đó.
Nhưng…
“Này này, các ngươi định đi đâu thế?”
Một người đàn ông nãy giờ vẫn ngồi trên tường thành nhìn về phía cổng sau lâu đài, cất tiếng gọi to Sōta và Manaka.
“!?”
Sōta ngẩng đầu nhìn lên, người đàn ông đó ở ngay trước tầm mắt cậu.
Nói dễ nghe thì giống lính đánh thuê dạn dày kinh nghiệm, nói khó nghe thì giống thủ lĩnh băng cướp, người đàn ông mặc bộ giáp phong cách lính châu Âu trung cổ, trông có vẻ là một kẻ du côn.
Gã giáp sĩ lao xuống trước cổng hông với tốc độ còn nhanh hơn cả trọng lực, chặn đường Sōta và Manaka.
“Thì ra là hầu gái… và thị đồng à? Thôi kệ. Bọn ta đang tìm hoàng tử và công chúa của đất nước này, những kẻ khác không quan trọng.”
Xem ra gã giáp sĩ không biết mặt Sōta. Có lẽ còn cho rằng hoàng tử của đất nước này phải trông giống người phương Tây hơn chăng.
Sōta thở phào nhẹ nhõm, định nói “Vậy thì mọi chuyện là thế…” rồi định lách qua người đàn ông để rời đi thì—
Manaka hùng hổ quát.
“!! Vô lễ!! Ai là thị đồng hả!! Ngươi có biết vị đại nhân đây là ai không!! Mạo phạm thay, vị đại nhân đây chính là Hoàng tử đầu tiên của Công quốc Bladefield!! Điện hạ Sōta Bladefield!!”
“Đồ ngốc!! Ngốc ơi là ngốc!!”
“Á á!? Đau quá!!”
Sōta liên tục dùng đòn chém cạnh tay vào trán Manaka, trong lòng hối hận khôn nguôi vì đã đưa cô theo.
“Ồ? À, cám ơn cô đã nhiệt tình nói cho ta biết nhé. Vậy thì Hoàng tử điện hạ. Mời ngài đi cùng ta nhé? Ngài cũng không muốn chịu đau đớn đâu nhỉ?”
“…………”
“Đau quá… là đau đớn đó…”
Manaka xoa xoa trán đang nhói đau, Sōta lườm cô bằng đôi mắt ba tròng, im lặng đứng bất động.
Gã giáp sĩ định tóm lấy tay Sōta, nhưng Manaka đã gạt tay gã ra.
“Kẻ tầm thường không được phép chạm vào Điện hạ!”
“Ngu… cô…!?”
Manaka chống lại gã giáp sĩ rõ ràng là một đấu sĩ, khiến Sōta rùng mình kinh hãi. Tuy nhiên, Sōta cũng vì thế mà hiểu ra một điều, đó là Manaka dù là một hầu gái vụng về, nhưng cô đã cố gắng hết sức mình vì Sōta. Nhưng đó cũng chỉ là hiểu ra mà thôi, chẳng giúp ích gì cho tình hình hiện tại cả.
“…………”
Gã giáp sĩ dường như có chút khó chịu vì bị Manaka chọc tức, gã không nói lời nào, vươn tay về phía Manaka đang dang rộng người chắn trước Sōta.
“Manaka!!”
“!!”
Manaka sợ hãi co mình lại, bàn tay của gã đàn ông vươn tới cổ họng cô.
Đúng lúc này…
Ma lực đặc trưng của Ma tộc từ dưới đất trào lên, sức mạnh đó không lành, như muốn tóm lấy linh hồn của vạn vật, nhưng lại quyến rũ đến lạ.
Năng lượng ma thuật tuôn trào từ sâu thẳm bên dưới phế tích hầm ngục thành Kiến Cơ.
Cái thực thể vốn đang ẩn mình, từng gửi tinh thần vào thế giới ảo kia, giờ đây xé toạc mặt đất, vươn tay ra.
Từ lòng đất, một cánh tay to như cây cột gỗ thô trồi lên, chặn đứng bàn tay của gã giáp sắt trước khi kịp chạm vào Manaka.
“...Hôm nay đúng là ngày chẳng thể chạm tới mục tiêu gì cả.”
Gã giáp sắt cười nhạt, pha chút tự giễu trước sự bất như ý của mình.
Cánh tay to như cây cột gỗ thô, phát ra trường năng lượng lạ thường ấy, từ một cái rồi thành hai, ba cái... Vừa rung chuyển, vừa xé toạc mặt đất, số lượng cánh tay cứ thế tăng lên, cuối cùng là sáu cánh tay xuất hiện.
Tiếp đó, sáu cánh tay bấu víu vào mép vết nứt đất mà chúng tạo ra, giúp chủ nhân của chúng hiện thân.
Một gã đàn ông sáu tay vạm vỡ... cứ như bước ra từ cơn ác mộng – sở hữu thân hình khổng lồ cao hơn hai mét, vô cùng cường tráng. Hắn ta vung tay, hất văng gã giáp sắt đi như vứt một tờ giấy vụn, nhưng gã giáp sắt chỉ như không có chuyện gì, lướt mình giữa không trung rồi tiếp đất nhẹ nhàng.
Sōta ngước nhìn bóng lưng của gã đàn ông sáu tay vạm vỡ, trông như thể từ lòng đất sống dậy, bất giác cất tiếng gọi tên hắn.
“Mirohas!?”
“Đã lâu không gặp, Điện hạ. Ngày ấy không thể kề bên Điện hạ đến cùng, thuộc hạ vô cùng hổ thẹn vì bất tài của mình. Biết làm sao được, ta và Thiên Sứ vốn tương khắc về thuộc tính.”
Gã vạm vỡ ấy, người đang phát ra tiếng cười trầm đục vang dội, khí thế áp đảo vạn người, chính là — Mirohas, số Một của Thất Đức Viện (Shichitokuin).
Hắn ta từng cùng Sōta chiến đấu với Thiên Sứ trong thế giới ảo, là cao thủ mạnh nhất của Thất Đức Viện.
“Mirohas...? Trường năng lượng bất tường này... là Ma nhân sáu tay, Mirohas sao...?”
“Chính xác. Một tên kỵ sĩ tép riu còn chẳng biết phép lịch sự mà xưng danh sao?”
Mirohas khiêu khích trêu chọc gã giáp sắt, và gã giáp sắt đáp lại bằng một nụ cười khó lường, không hề nao núng:
“...Thất lễ rồi. Ai bảo ta xuất thân là đạo tặc vùng quê chứ. Ta là thủ lĩnh đội kỵ sĩ Hòm Thánh, đội quân hùng mạnh của Thập Lục Kỵ Sĩ Đoàn Thiên Giới...”
Rồi, gã giáp sắt rút kiếm.
“Jethro Forted!!”
“Thập Lục Kỵ Sĩ Thiên Giới à... Đầu tiên là Thiên Sứ, giờ lại thêm một đám rắc rối...!”
“Không ngờ một trong những ma tộc mạnh nhất lại ra tay giúp một hoàng tử của quốc gia hạ giới này... Đây có phải là lý do mà Thiên Đế Điện hạ muốn có được không? Tuy nhiên, được giao đấu với Ma nhân Mirohas danh tiếng lẫy lừng khắp các dị giới, đây quả là niềm hạnh phúc vô bờ của một kỵ sĩ!!”
Jethro vừa dứt lời đã lao tới, Mirohas tức thì triệu hồi một cây chiến phủ, bật văng thanh kiếm của Jethro.
Nhận thấy đòn tấn công của mình quá yếu ớt, Mirohas tặc lưỡi trong lòng.
*“Chậc... Vừa mới tỉnh ngủ lại còn ở hạ giới, ma tố quá loãng, không thể phát huy trường năng lượng đủ để đánh bại tên này. Dù vậy, không thể cứ thế chịu đòn...”*
Rồi Mirohas liếc nhìn Sōta nói:
“Điện hạ. Người ở đây sẽ bị vạ lây. Chỗ này cứ để ta lo, xin người hãy mau chóng rời khỏi lâu đài.”
“...Ư!”
Đừng nói mấy lời dựng lên cái cờ khó chịu đó... Sōta thoáng hiện lên ý nghĩ ấy, rồi lại cười khổ khi nhớ ra thực tế không hề tồn tại "cờ", rồi nắm lấy tay Manaka.
“Nhờ cả vào anh, Mirohas.”
Sōta định nói “Đừng chết nhé”, nhưng lại nghĩ đến “Đây là dựng thêm cờ tử” với một ý nghĩ gần như mê tín, kết quả là nuốt ngược câu nói ấy vào trong.
“Đã rõ. Lần này ta sẽ lập công.”
Có phải là do khinh suất nhiệm vụ, cho rằng lúc nào cũng có thể bắt được người? Hay là bản năng chiến binh bị khiêu khích bởi kẻ địch mạnh mẽ trước mắt? Nguyên nhân có lẽ là vế sau, tóm lại Jethro chẳng thèm để tâm đến Sōta và Manaka đang bỏ chạy, mà đối mặt với Mirohas.
Khi xác nhận Sōta và Manaka đã đi qua cánh cửa, Mirohas hỏi:
“Một chọi một được không? Kỵ sĩ Thiên Giới?”
“Ngài đã nói vậy, quả thực không cần phải đường đường chính chính quyết đấu làm gì.”
Tuy Jethro nói vậy, nhưng hoàn toàn không có ý định gọi thuộc hạ đến; Mirohas thầm cảm ơn tính cách chiến binh này của hắn.
*“Thế này là có thể tranh thủ thời gian cho Điện hạ thoát thân rồi.”*
Ra khỏi thành, Sōta chạy băng băng trên con đường lớn về phía thị trấn phía bắc, nghe thấy tiếng nổ kinh hoàng từ phía sau, cậu không kìm được quay đầu lại.
Chỉ thấy một luồng sáng tựa như một quả bom khổng lồ phát nổ, vừa phá hủy tường thành, vụ nổ và khói bụi dần dần di chuyển về phía tây.
Những người qua lại trên con đường lớn nhìn thấy cảnh tượng đó, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ồn ào chỉ trỏ về phía trung tâm vụ nổ mà lùi lại.
Trong sự huyên náo bất ngờ, Manaka nửa mơ màng nhìn trận chiến công thủ của những sinh vật vượt xa trí tuệ loài người, gây ra cảnh tượng đổ nát như ác mộng.
“...Cái, cái này là sao đây?”
“Là mấy người vừa nãy đang chiến đấu đó...”
Sōta nhớ lại trận chiến với Thiên Sứ trong thế giới ảo, sống lưng không khỏi lạnh toát.
“Vậy ra mình vừa nãy suýt chút nữa thì ‘nổ banh xác’ sao!?”
Manaka, người từng đối mặt với kiểu đối thủ đó, suýt nữa thì tè ra quần.
“Nhưng, nhưng mà... Chỉ cần có thể bảo vệ Điện hạ tránh khỏi vụ nổ, thần sẵn lòng... nổ tung!”
“Đến lượt Manaka nổ tung sao...”
Lúc thì tè ra quần, lúc thì nổ tung, Manaka dần trở thành một nhân vật chẳng ai muốn lại gần.
Không xa con đường lớn là một thị trấn có tàu hỏa, có thể đi tàu đến Pháp, rồi từ Pháp bay về Nhật Bản — Sōta làm theo lộ trình Manaka gợi ý, nắm tay Manaka đang chạy không nhanh lắm, xuyên qua khu phố.
Một mặt, vì lễ diễu hành vừa kết thúc, không ít người vẫn nhớ mặt Sōta, hơn nữa một thiếu niên nắm tay hầu gái chạy toán loạn trông khá nổi bật; mặt khác, từ phía lâu đài lại truyền đến tiếng ầm ầm; thế là đám đông tưởng đó là một phần của màn trình diễn phụ nên xôn xao náo loạn. Nhưng Sōta và Manaka cuối cùng cũng lên được tàu, tìm thấy chỗ ngồi trên chuyến tàu đường dài không quá đông người mà thở phào nhẹ nhõm.
“Phù —... Phù —... Mình, lần cuối cùng mình chạy như thế này là bị con mèo đột nhập vào nhà đuổi khắp nơi...”
“Thế mà lại cùng đẳng cấp với mèo sao...”
Không phải đuổi mèo khắp nơi, mà là bị mèo đuổi khắp nơi, điểm này có thể nói rất giống với Manaka, nhưng thực ra là cô ấy đuổi mèo trước rồi mới bị mèo phản công.
“Mà này Manaka, chẳng lẽ cô định theo tôi đến Nhật Bản sao?”
“Hả!? Chẳng lẽ Điện hạ định bỏ rơi thần sao!? Thần Manaka Shaman, dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không rời nửa bước khỏi Điện hạ đâu ạ. Dù là nhà vệ sinh hay phòng tắm, vì chăm sóc Điện hạ là sứ mệnh của một nữ hầu riêng mà! Thần cũng tuyệt đối sẽ không thua cái thứ được cho là đỉnh cao công nghệ vệ sinh của Nhật Bản là ※Washlet đâu!” (Chú thích của người dịch: Washlet là tên thương hiệu bồn cầu thông minh có chức năng rửa nước ấm của TOTO.)
“Cô định chiến đấu với Washlet sao...”
Sau đó, lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác của Washlet khi đến Nhật Bản, Manaka đã phát ra tiếng “Oa!” rồi nhổm hẳn người lên, nếm trải mùi vị thất bại trước Washlet, nhưng điều này không liên quan đến cốt truyện chính.
Chuyến tàu thú vị sẽ tiếp tục đến Pháp... Họ vốn mang tâm trạng may mắn ấy, nhưng giữa đường tàu bất ngờ phanh gấp, kẹt lại ở một nơi không phải nhà ga. Ngoài ra, vừa nãy không phải là nghĩ đến ※cua đâu. Vì đột nhiên nhắc đến cua thì rất kỳ lạ. (Chú thích của người dịch: Từ “may mắn” trong tiếng Nhật (kōkō) đồng âm với từ “cua” (kani).)
“Có chuyện gì vậy nhỉ?”
“Dừng lại ở chỗ này khá lạ đấy... Có phải là tai nạn không...”
Lúc này, người soát vé từ toa trước hớt hải chạy đến tìm Sōta.
“Ngài là Hoàng tử Sōta Điện hạ đúng không!? Bọn cướp yêu cầu kiểm tra chuyến tàu này! Xin ngài hãy trốn thoát từ toa sau! Nhanh lên!!”
Đội Kỵ Sĩ Thiên Giới đã phát hiện Sōta không còn ở trong thành, nên đã phái quân truy đuổi.
“Nhanh hơn dự kiến sao...? Cũng đành chịu thôi.”
Sōta vốn định làm mồi nhử, nên việc kẻ địch tập trung chú ý vào phía này lại càng tiện.
Sōta cảm ơn người soát vé, vừa chuẩn bị chạy thoát từ toa sau, vừa nhớ lại chuyện đã cùng Nanami và Hakua chạy trốn trong tàu hỏa ở thế giới ảo.
Thoát khỏi tàu, Sōta và Manaka vì xung quanh không có chỗ nào để ẩn nấp, đành đi vào khu rừng nhỏ gần đó.
Nếu quân truy đuổi biết, hoặc phỏng đoán chắc chắn Sōta và Manaka đã đi chuyến tàu vừa nãy, thì có lẽ chúng cũng sẽ tìm đến khu rừng này thôi. Điều này rất dễ hình dung. Bởi vì xung quanh, khu rừng này là nơi che chắn duy nhất.
Kết quả, suy luận này dường như là chính xác, từ phía sau đã vang lên tiếng gầm giận dữ của quân truy đuổi.
“Thằng đàn ông nhất định phải bắt sống nguyên vẹn! Con nhỏ tuy mặc đồ hầu gái, nhưng cũng có thể là công chúa cải trang! Nhất định phải bắt sống nguyên vẹn!”
“Thế không phải là cả hai đều phải bắt sống nguyên vẹn sao!”
“Đừng có nói vòng vo nữa!”
Có lẽ vì nghiệp chướng quá sâu nặng, đám kỵ sĩ Thiên Giới nội bộ lục đục đó hình như có vấn đề về nhân cách.
Nhưng tiếng gầm của chúng đã đủ khiến Sōta và Manaka lo lắng, cả hai lảo đảo đến một công trình kiến trúc trong rừng.
“Nhà thờ ư?”
“...Là tu viện... thì đúng hơn nhỉ?”
“Ra vậy... Tu viện...”
Sōta lớn lên ở Nhật Bản nên khó phân biệt được sự khác nhau giữa hai thứ đó, nhưng nói chung, Sōta và Manaka vẫn đi vòng qua công trình ấy mà tiến về phía trước.
Trong căn phòng cao nhất của tháp chuông tu viện.
“............”
Một bóng dáng thiếu nữ từ cửa sổ ngắm nhìn thiếu niên nắm tay cô hầu gái chạy xuyên qua bức tường bao quanh tu viện.
Thiếu nữ tóc bạch kim không nói một lời, vươn ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cửa sổ, trông có vẻ hơi kinh ngạc, hơi hoài niệm, hơi buồn... nhưng sâu thẳm trong đôi mắt nàng tràn đầy nhiệt huyết và tình yêu thương, chăm chú dõi theo thiếu niên – Hatate Sōta.
Rồi, từ hướng khu rừng, tiếng gầm giận dữ vang lên, không hề phù hợp với không khí tĩnh lặng thường ngày. Nhận ra tình hình này, thiếu nữ tóc bạch kim gọi thị nữ đến.
Chạy qua bên cạnh tu viện, Sōta thấy cánh cổng gỗ phía sau không xa phát ra tiếng cọt kẹt mở ra, cậu nâng cao cảnh giác mà dừng bước. Nếu nó mở ra tiếng “Rắc!”, thì có nghĩa là cánh cửa vừa mở vừa hỏng, tốt nhất nên sửa chữa.
Người bước ra từ cánh cổng gỗ phía sau là một nữ tu.
“Xin chào, xem ra ngài là Hoàng tử Sōta.”
“............”
“Xem ra ngài đang bị truy đuổi. Xin mời đi lối này.”
Sōta và Manaka ban đầu nhìn nhau, nhưng cảm thấy tiếng truy đuổi ngày càng gần, nên họ vẫn đi theo nữ tu vào tu viện.
「Sao cô lại cứu tôi vậy?」
「…Có một người thân phận cao quý mong tôi giúp đỡ Điện hạ.」
Vị nữ tu thản nhiên đáp, thoáng liếc nhìn đỉnh tháp chuông của tu viện một cái.
「…Cao quý?」
Từ những từ khóa như "tu viện" và "cao quý", Sōta chợt nhớ đến cô gái tóc bạc dài toát ra vẻ bí ẩn... Cô gái đã thân mật gọi mình là "Sōta-san, Sōta-san" trong thế giới giả lập. Nhưng cửa sổ trên đỉnh tháp, nơi nữ tu nhìn tới, tối đen không nhìn rõ.
Nếu mà từ những từ khóa "tu viện" và "cao quý" lại nhớ ra một tu viện cao quý thì chắc chắn sẽ bị than là "Có khác gì đâu!". Đã bảo là có khác gì đâu mà!!
Tóm lại, cô gái tóc bạc dài đó được cho là lớn lên trong ký túc xá của tu viện. Vậy thì...
「Điện hạ?」
Sōta suýt chút nữa dừng bước, nghe thấy giọng Manaka Shaman đầy vẻ nghi hoặc mới hoàn hồn, lại nhanh chóng bước theo sau vị nữ tu.
Bước vào bên trong tu viện, Sōta và Manaka Shaman được vị nữ tu đưa cho hai mảnh vải đen gấp gọn, trên đầu cả hai đồng loạt hiện lên dấu hỏi chấm.
「Mời hai vị thay quần áo.」
Nghe theo lời nữ tu, Sōta vào phòng khác thay đồ nhưng mãi không thấy ra, Manaka Shaman liền gõ cửa thình thịch.
「Điện hạ~? Nếu ngài không tự thay được thì Manaka Shaman đây sẽ dốc hết sức mình giúp ngài nha~ Vì đây là bổn phận của một hầu gái mà.」
「Không cần đâu!!」
Sōta dùng sức quá đà mở cửa, người anh giờ đây cũng khoác lên mình bộ trang phục nữ tu y hệt Manaka Shaman vừa thay xong.
「…Điện hạ, bộ trang phục này rất hợp với ngài đấy ạ.」
「Cô đừng có vừa nói vừa quay mặt đi chỗ khác thế kia!! Nhìn ngứa mắt quá!」
Manaka Shaman bị Sōta dùng nắm đấm kẹp hai bên thái dương mà xoay xoay, phát ra tiếng rên rỉ "Á ơ… Á ơ…".
「Xin hỏi… Tại sao tôi lại phải ăn mặc thế này…?」
Dù không biết tại sao Sōta lại thay bộ đồ nữ tu trước khi đặt câu hỏi này, nhưng Sōta đã hỏi như vậy.
「Không nói đến chuyện đó nữa, mau lên. Xe đã chuẩn bị sẵn ở phía sau rồi.」
Dưới sự thúc giục của nữ tu, Sōta và Manaka Shaman, mấy lần suýt bị bộ đồ nữ tu vướng víu làm vấp ngã, cuối cùng cũng đến được chiếc xe. Nữ tu lái xe bon bon trên đường chính. (Đoạn này nhắc đến nữ tu hơi nhiều nhỉ.)
Giữa đường, họ bị một người đàn ông mặc áo giáp kiểu kỵ sĩ chặn lại.
「Xin hỏi có chuyện gì không? Chúng tôi là người phục vụ Chúa, đang trên đường đến một trường học gần đây để truyền đạo.」
Vị nữ tu vừa nói với kỵ sĩ xong, người kỵ sĩ liền liếc nhìn Sōta và Manaka Shaman đang ngồi ở ghế sau, cúi đầu thấp xuống, che mặt một chút bằng khăn trùm đầu nữ tu, rồi cúi đầu thật sâu hành lễ.
「Xin lỗi vì đã thất lễ. Mời quý vị đi qua.」
Đối với họ mà nói, họ đã may mắn gặp được người kỵ sĩ này, vốn là một tín đồ thành kính khi còn sống. Trong số những người được triệu hồi lên Thiên giới, cũng có rất nhiều người tốt bụng dù phạm phải những lỗi lầm bất đắc dĩ.
Dù sao thì, việc yêu cầu Sōta và Manaka Shaman thay đồ là để ngụy trang cho những tình huống như thế này, chứ không phải sở thích của vị nữ tu. May quá.
Sōta và Manaka Shaman thở phào nhẹ nhõm, theo chiếc xe xóc nảy, vượt qua biên giới dẫn đến Pháp...
Cùng lúc đó.
Cô gái tóc bạc dài từ cửa sổ một căn phòng trong tu viện dõi theo chiếc xe khởi hành, dù đã không còn thấy bóng xe, nàng vẫn nhìn chằm chằm về hướng đó; một hầu gái bước vào phòng báo cho nàng:
「Điện hạ Nanami, Điện hạ Sōta đã được nữ tu đưa đi rồi ạ.」
「Vậy sao. Vậy sao.」
Cô gái nở một nụ cười mãn nguyện.
「…Như vậy có ổn không, Công chúa Điện hạ? Không gặp mặt Điện hạ một lần…」
「Không sao. Không sao… Chỉ cần còn sống, sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại thôi. Sẽ gặp lại thôi. Bây giờ, việc quan trọng nhất là phải đảm bảo an toàn tính mạng, nhanh chóng trốn thoát. Nhanh chóng.」
*Có cảm giác như mỗi lời Công chúa Điện hạ nói đều thật nặng nề…* Hầu gái vừa nghĩ thầm, vừa cúi đầu thật sâu hành lễ.