旗谷學園,運動會第三天。
眾人從途中就隱約察覺運動會該舉辦額競賽、與球技大賽該舉辦的的競賽,在第一、二天就已經幾乎消化完畢,變不出花樣的運動會實行委員會於是推出相當離譜的競賽。
×
×
「雖然可以理解早上需要提升血糖值啦,但是!」
在上學途中的路上,凜從放在折疊桌上的托盤抬起沾滿麵粉的臉這麼大喊。
號稱改良了第一天舉行的從宿舍到操場之上學途中吃麵包比賽,現在正在進行按摩宿舍到操場之上學途中吃糖果比賽。
時間是清晨三點半。
「早知道這樣,就不要洗過澡再出門了!」
反復從托盤取出糖果→大喊→跑到下一個托盤,每次都會弄得全身上下都是麵粉。凜再怎麼說也還是在乎外表的少女,如今已經要發飆了。
凜氣的咬碎糖果,把糖果裡面的小片分數卡吐出來回收;在她身旁,颯太被滿嘴糖果弄得快哭出來。
總而言之,今天早上在學園各處都看見學生與麵粉與糖果與睡意的格鬥風波四起。
這種渾身沾滿麵粉的人,通常綽號叫小粉。不過,等到搭電車時,乘客通通是小粉,分不清(不是粉不清喔)誰是誰,因而免於被取綽號的危機。
×
×
一身白粉的學生集合起來。他們在天色還沒亮以前就參加了使用夜間設施的競賽,其內容是必須一直比到其中一方奪得第一百分的一百分足球賽。
反正要到大約八十分以後才進入比賽高潮,因此雙方從一開始就幾乎放棄防守,只是一味猛攻,已經堪稱是別種競賽了。
一拿到球就射門,不管從任何位置都照樣射門,無論如何都要射門,不然比賽就不會結束。
盡管如此,颯太和凜還是一搶到球就傳給琉璃,讓她射門。
『把球集中傳給琉璃,拿個十分、二十分,就能成為得分王了吧。畢竟這項比賽可以無限更換選手,應該沒有人能夠打那麼久才對。』
這是凜的作戰。
至於颯太的作戰則是……
「你的球技真厲害。你是日本梅西。」
「你的踢球風格之犀利,簡直就是日本的C羅。」
……像這樣贊美對手,接連讓對手豎起「人稱日本○○的選手都不會成大器」的失敗旗標,藉此擾亂敵對選手的表現。這個失敗旗標的恐怖之處,在於怎麼看都像是在贊賞對方。
再加上琉璃經過高度物理模擬的無旋轉射門奏效,盡管球路離譜得要命,卻還是正確無比地進球。
隊友覺得這種魔球射門很有趣,都開始拚命傳球給琉璃。
就這樣,得到約四十分的時候,有有東西從操場彼端揚起塵土飛奔而來。
「?」
全操場的人都關注那個伴隨陌生聲響逐漸接近的東西,琉璃則毫不在意,把球踢進無人妨礙的球門得分。
不久,隨著神秘物體漸漸展現全貌,琉璃說:
「有六雙腿、兩雙手、四顆眼球的生物,猜猜看是什麼呢?(Enter?)」
「騎著馬的茜!?」
「正確答案!」
看凜答對,不知為何似乎對此感到驚訝的茜在馬上開始鼓掌。
圖
「你怎麼會騎馬過來!?」
「我剛剛參加馬術比賽。」
「比賽怎樣了?」
「贏了喲。」
得意地挺胸的茜的雙波一陣搖晃。
白馬發出「噗嚕嚕嚕嚕嚕」的嘶鳴。
「不是啦,比起勝負,重點是……既然比賽結束,為什麼還騎著馬?」
重新體認到茜是懂得馬術的千金小姐,在內心與颯太抱持同樣意見的凜這麼問。
「不知不覺就騎過來了。」
「怎麼可以不知不覺就騎過來了!」
白馬發出「嘶嘶——!」的叫聲。
「我想直接回去了,颯太同學要參加下一場比賽嗎?」
「對……」
「那麼我載你去!」
「不用了,沒關系……咦?喂!琉璃、阿凜,你們干麼抬我上馬!」
颯太雖然是堂堂大男人,卻快被平常就有鍛煉身體的凜以及名副其實超越常人的琉璃抱起來。他試圖掙扎抵抗。
但是,一百分足球的參賽者不分敵我地蜂擁而來,推颯太上馬。
「大家做得真好呢!」茜說了。
「你們這些傢伙!」
颯太大叫的同時,茜說了句『駕!』,馬急速起跑。
「詛咒你們————————————————————!」
颯太留下的詛咒產生卜勒效應,罵遍了留在操場揮手道別的眾人,但他們只是以關愛的眼神目送而已,等到看不見馬,又三三兩兩地散開。並不是※三三九度。要嫁人了嗎?(譯註:日本神社結婚儀式,類似交杯酒。)
×
×
「到了!」
雖然是短短幾分鐘的路程,但是途中說『颯太同學,不抓緊的話會摔下去死掉喔』的茜,被颯太緊緊抱住,因此又羞又喜、情緒激昂,發揮精妙的騎馬技巧跳過路人、飛牆走壁、甩尾過彎(明明是馬),搞得颯太臉色蒼白、顫抖不已。
就算茜叫他,嚇得魂不附體的颯太依然緊貼著茜,不肯下馬。
「颯、颯太同學?到了喲。」
完全從背後被抱住的茜難以轉身,只有頭轉向後面這麼說,但就連聲音都發不出的颯太仍牢牢抱住茜,沒有放開的跡象。
馬上的颯太假使愛面子地說了『誰要抓緊女人』,就此插上死亡旗標的話;他現在恐怕早就落馬,不在人世了吧?
雖然想必又是頭上的死亡旗標差點招來死亡,但這時候的颯太因為害怕和茜騎馬而飽受折磨,沒空想這件事。
「來,颯太同學,下馬了。」
此時馬兒屈膝坐下,茜從馬上下來,也這麼催促颯太,但颯太搖搖頭,依然抓著茜不放。
「雖然很高興,但傷腦筋了……」
馬也一臉傷腦筋地看著傷腦筋的茜。
不久,凜和琉璃追過來了。
下一場比賽也是三個人一起參加,茜和馬卻還在這邊,這情況當然出乎她們的意料。
而且,颯太還抱著茜的腰不放,凜盡管差點要羨慕地說:『好、好好喔……』但總算還是把持住自己。
「這幅德性是怎麼回事……?」
「似乎是太掛心剛剛稍嫌刺激的特技駕駛了。」
「竟然那麼恐怖嗎……沒事吧,颯太?你、你要抓緊我也行喔?這、是救援行動,並沒有非非非、非分之想。」
並沒有非非非、非分之想的凜摸摸颯太的頭這麼說,結果颯太依然用右手抱緊茜,伸出左手抱住凜。
本人恐怕不知道自己在做什麼吧?
「……看來很恐怖呢。真可憐……」
「因為颯太同學難得那麼興奮,我或許不小心得意忘形了。對不起,颯太同學……」
被「乖——乖——」摸摸頭的颯太,不管對方說什麼都只會搖頭,像個擔驚受怕的孩子。
「…………」
琉璃不知道怎麼演算這個狀況,也試著接近颯太,結果颯太有如條件反射般抱住琉璃;只見他就這麼用雙臂環著茜和凜,再用兩人夾住琉璃。
「這個後宮狀態是怎麼回事!」
發現颯太把臉埋進三名女生的腰部略上方黏著不放,上學途中的學生會長!‧美森嚇得心驚膽戰。
然後,又率先回過神來大喊:
「你們太要好了!!」
然後,美森似乎很生氣地離開現場,卻馬上轉身大聲說:
「被男生抱住的人生真不錯啊!!」
然後,才見她再度邁步離開,旋即又回頭說:
「你們這些可惡的人生勝利組!!」
然後,她這回當然又是先佯裝要走掉,再次調頭說:
「你們這些可惡的人生勝利組!!」
為什麼要說兩次呢?為什麼要說兩次呢?
×
×
接近下午——
照平常時間作息的菊乃和菜波、清晨就寢終於起床的惠、結束馬術競賽後回宿舍補眠再過來的茜,與凜、琉璃、颯太會合,冒險寮七名成員全數到齊,進入慣例的便當時間。如果是※降靈的便當時間,成員會變成八個——這也太恐怖了,是多了誰?(譯註:日文「慣例」音近「降靈」。)
吃完便當,就是本日的主要競賽。
「教室掠奪戰之生存游戲騎馬打仗……?」
菜波因為對瑣事不感興趣,幾乎沒看程序表,如今才得知自己即將參加的項目而皺起眉頭。
「各組分別從第一校舍各層的西端和東端出發,在一間教室內保持一定時間沒有敵人的到二樓的樓梯、二到三樓的樓梯也視同一間教室比賽將持續到紅、白、藍等其中一組壓制整棟第一校舍,或是運動會期間結束為止。各組要使用光束搶互相射擊,若馬上騎士頭上的HP(Hit Point)計數器數值歸零,或是落馬跌到地上,該組人馬就算輸。另外,走廊是自由戰斗領域。」
「愈來愈像文化祭舉辦的活動哪!」菜波吐槽。
在局外人看來,運動會要素的確頂多只剩騎馬打仗和體育服。
「最終搞不好會舉行炒麵鬼屋長跑。」
「那個已經有了。」
「Có thật sao!」
Người ngoài nhìn vào thì thấy, yếu tố hội thao bây giờ chỉ còn độc mỗi môn chạy dài với đồng phục thể dục. Không ngờ ban tổ chức hội thao lại dần có tư duy giống Akane, Nanami vừa lẩm bẩm than thở vừa cảm thấy sợ hãi vô cùng.
「Tạm gác món mì xào kia đã, nói về trò chơi sinh tồn này… Nghe có vẻ là kiểu nội dung thi đấu mà con trai sẽ thích đấy.」
Nghe xong lời giải thích của Ruri, Rin nói gọn lỏn một câu nhận xét.
Tổng chỉ huy tác chiến của Đội Trắng là Tổng soái Seiteikōji Misamori đích thân chỉ huy. Sōta cùng mọi người được lệnh làm tiền phong cho đội kỵ binh tinh nhuệ với số lượng ít ỏi, đang đợi lệnh trong phòng học.
「Trong chiến tranh, phương thức thông thường là lấy số đông thắng thế mà. Chẳng phải lúc nào cũng là đại quân ồ ạt tấn công sao?」
「Lấy ít địch nhiều, sau chiến tranh đánh giá sẽ cao hơn. Đây là một phần trong kế sách giúp chúng ta giành được MVP đấy.」
「Nhưng mà, nếu không thành công, cuối cùng không chỉ bị chê là giở trò, mà còn thành kẻ thất bại ư…」
「Cứ xem bản lĩnh của quân sư Seiteikōji Misamori-senpai thế nào.」
Nghe Rin và Nanami đối thoại, Sōta nghĩ thầm: *Hai người này đúng là nhiệt tình bất thường thật…*
Cứ thế, thời khắc khai chiến đang tới gần, đúng lúc này Misamori vẫy tay ra hiệu Nanami lại gần.
「Nanami-kun — lại đây một chút —」
「Có chuyện gì?」
Nanami đang cưỡi con ngựa do Sōta và mọi người tạo thành, nghe gọi liền rời khỏi vị trí.
Xét về thể hình và trọng lượng, Nanami là kỵ sĩ cưỡi con ngựa do Ruri, Rin, Sōta kết hợp thành. Còn Kikuno và những người khác thì lần lượt cưỡi những con ngựa khác. Kikuno đến phút chót vẫn khăng khăng: “*Chị muốn A-Sō làm ngựa cơ mà —*”, nhưng nếu làm vậy, cô chị sẽ cứ mãi lo lắng cho Sōta mà không thể tập trung vào trận đấu, vì thế Rin đã buộc phải tách hai người ra.
Chẳng mấy chốc, Nanami từ chỗ Misamori trở về, phát ra một tiếng cười khan.
「Sao vậy? Misamori truyền cho kế hay ho lắm hả?」
「Người xem chắc chắn sẽ vui vẻ lắm… nhưng người bị sai khiến và người chịu họa thì vui hay không lại là chuyện khác đấy.」
Nanami vừa nói vừa kể cho Sōta và mọi người nghe chủ trương tác chiến.
Sōta và mọi người nghe xong lời thì thầm, không kìm được mà lộ ra vẻ mặt tương đồng y hệt Nanami vừa nãy.
×
×
Tất cả loa phóng thanh ở Tòa nhà học số Một đồng loạt vang lên tiếng còi báo hiệu khai chiến.
Tiếng gầm giận dữ hùng tráng vang vọng theo tiếng còi, nhấn chìm cả khu nhà.
Đó quả là một bản hùng ca tuổi trẻ.
Có thể thấy, học sinh của học viện này đã dốc hết tâm sức vào cuộc thi đấu điên rồ này.
Làm điều thiện, rồi tận hưởng cuộc đời. Về hai điểm này, học sinh của Học viện Hatagaya thể hiện vô cùng xuất sắc.
Con ngựa mà Nanami cưỡi vừa ra khỏi phòng học, lập tức phi nước đại trên hành lang.
Không lâu sau, đại quân kỵ binh của Đội Đỏ ồ ạt kéo đến.
Đội Đỏ định tấn công tiền phong của Nanami, nhưng vẫn chưa vào được tầm bắn hiệu quả.
Đúng lúc này —
Nanami nhìn thấu tầm bắn, rồi từ trên ngựa biến mất.
「Hừaa!」
Cô ấy nhảy một cú thật lớn.
「Sát a á!」
「!!」
Nanami hạ cánh xuống lưng con ngựa của kẻ địch đang ngạc nhiên, dùng hết sức đá bay khẩu súng ánh sáng trong tay kỵ sĩ địch.
「Không thể nào!」
Sau đó, cô ấy cứ thế không thể cản phá mà liên tiếp nhảy sang ngựa của kẻ địch, đá bay tất cả súng ánh sáng mà quân địch đang cầm.
Sōta và mọi người nhặt những khẩu súng đó lên, dốc sức bắn những kỵ sĩ tay không tấc sắt.
「Có lộn không vậy, ngựa mà cũng có thể bắn súng sao!」
Chiến thuật này đã không còn là cưỡi ngựa đánh trận nữa, ngay cả kẻ địch cũng xen lẫn tiếng kêu thảm thiết mà phản đối.
「Nếu không phục thì các ngươi cũng có thể cầm súng mà chiến đấu đó!」
「Đừng có mà nói khó quá vậy!」
Người làm ngựa thông thường không thể cầm súng mà chiến đấu. Đó là vì người làm ngựa phải chở kỵ sĩ, hoàn toàn không rảnh tay.
「Quy tắc không hề cấm hành vi này. Trong trường hợp kỵ sĩ chưa tiếp đất, cũng không có điều khoản nào cấm ngựa không được bắn súng ánh sáng.」
Ruri bình thản bắn súng, từng người từng người loại bỏ kỵ sĩ địch, không ngừng tiến công.
Cộng thêm việc đội địch, Đội Đỏ, lại tiến công với số lượng đông đảo, giờ đây lại càng thêm họa chồng họa. Cho dù muốn rút lui cũng không thể động đậy, trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, họ chỉ đành để Nanami tự do ra vào trên lưng ngựa chật kín mà không hề vấp chân, kết quả là trong chớp mắt các kỵ sĩ đã mất hết vũ khí.
Đợi đến khi đội chính do Akane và mọi người làm kỵ sĩ đến từ phía sau Sōta và mọi người, thắng bại đã dễ dàng phân rõ.
Sau khi chiếm được đại bản doanh của Đội Đỏ, khống chế tầng ba, Đội Trắng thừa thắng xông lên, bất ngờ tấn công từ phía sau Đội Xanh và Đội Vàng đang giao tranh quy mô nhỏ ở trung tâm tầng bốn, một đòn tiêu diệt cả hai bên.
Tầng năm cũng được công phá bằng chiến thuật tương tự. Tiếp đó, nhân lúc bốn thế lực đang hỗn chiến quy mô lớn ở tầng hai, họ lợi dụng địa hình thuận lợi trên cầu thang, chiếm giữ vị trí cao hơn từ trên cầu thang, tập trung tấn công vào sườn yếu kém, ngồi mát ăn bát vàng.
Cộng thêm việc Tổng soái Misamori đích thân ra tiền tuyến chỉ huy, càng làm tăng thêm sĩ khí của phe ta.
「Xem ra thắng rồi.」
Misamori thản nhiên mỉm cười nói, Sōta thấy trên đầu cô dựng lên lá cờ chiến thắng.
×
×
Nghe đài phát thanh trong trường nói rằng đội của Nanami với súng ánh sáng đã lập được chiến công phi thường, được chọn là đội xuất sắc nhất, khi cả nhóm giải tán, Rin chợt khẽ nhướng cằm.
「Xem ra lại gần hơn một bước đến đội MVP rồi. Chỉ có điều, có một chuyện tôi rất thắc mắc.」
「?」
Các thành viên ký túc xá Mạo Hiểm đồng loạt nhìn về phía Rin.
「Tổng thể mà nói, tầm bắn của kẻ địch hình như ngắn một cách bất thường.」
Người thản nhiên trả lời câu hỏi này trong tích tắc là Ruri.
「Bởi vì tầm bắn của đội thành viên ký túc xá Mạo Hiểm là 5.38 lần tầm bắn của kẻ địch.」
「Gì cơ! Ăn gian!」
「Không phải.」
Ruri vẫn bình thản trả lời.
「Vậy là…?」
「Khẩu súng ánh sáng mà đội này cầm đã được tôi gỡ bỏ bộ giới hạn.」
「Hả, ý là cậu đã tự ý sửa đổi nó sao!」
Kikuno biểu hiện ra thái độ kiểu “Chị thấy việc để em trai tham gia gian lận không tốt chút nào”.
「Mặc dù quy tắc có đề cập phải sử dụng súng ánh sáng được phân phát, nhưng không hề nói là không được sửa đổi.」
「Vì thông thường sau khi vũ khí được phân phát xong là trận đấu sẽ bắt đầu ngay, nên không ai nghĩ sẽ có người tháo súng ra để sửa đổi… Huống hồ chúng ta còn dùng súng nhặt được.」
Trước câu nói của Rin, Ruri để móng tay trỏ nhấp nháy ánh sáng điện tử đáp lại.
「Tôi không tháo rời. Trước khi nhặt lên đưa cho mọi người, đầu nối dạng móng tay của tôi đã tiếp xúc với lỗ cắm pin, kết nối trực tiếp mạch điện.」
「Là đã liệu được điểm này nên mới bố trí trận pháp như vậy sao…? Seiteikōji Misamori, không thể xem thường được.」
Mọi người vốn cho rằng Misamori chỉ là một người làm việc tùy tiện, lúc này đều bắt chước Rin khoanh tay trầm ngâm.
×
×
Tối hôm đó.
Tại Ký túc xá Mạo Hiểm, khi các thành viên đang quây quần bên nhau ăn tối, một vị khách không mời mà đến.
「Mấy đứa!」
Là Hội trưởng Hội học sinh – Seiteikōji Misamori.
*Bốp!* Misamori đập mạnh xuống bàn ăn, mọi người vừa nhai vừa nhìn cô. *Nhai nhai nhai.*
「Các em nỗ lực quá sức rồi!」
「「「「「「「…Hả?」」」」」」」
Không ngờ lại nhận được lời than vãn như vậy, đám thiếu niên thiếu nữ đồng thanh hỏi.
Cô Miyuki vẫn ung dung, mỉm cười ăn cơm. Món hôm nay là bắp cải cuộn.
「Với thành tích của các em, Ký túc xá Mạo Hiểm chúng ta giờ đang dẫn đầu.」
「Chẳng phải tốt lắm sao? Mà ‘chúng ta’ là sao, chẳng liên quan gì đến ngươi cả.」
Nanami vừa đưa cơm nấm tùng nhung vào miệng vừa kết thúc câu chuyện.
「Không hề tốt!」
Câu chuyện không hề kết thúc.
「Các em có vẻ quá nổi bật rồi, nếu chỉ đơn thuần giành chiến thắng thì không sao, nhưng đằng này tình cảm nam nữ của các em quá tốt… hình như đã gây ra lòng ghen tị từ nhiều phía. Thế là… các thế lực phản kháng gia tăng đột biến đã triển khai công tác phá hoại, một trong những thành quả của họ, là từ ngày mai, các hạng mục thi đấu trong hai ngày đã bị thay đổi.」
「Có vấn đề gì sao?」
Akane vừa nhai kỹ nuốt từ từ món măng tây trộn miso xong thì hỏi vậy, đôi mắt cô mở to tròn xoe, tạo cảm giác như đang giả vờ ngây thơ.
「Các hạng mục thi đấu mà các em đã đăng ký trong hai ngày đã bị hủy, thay vào đó là các hạng mục khác…」
Rin từ chỗ Misamori đang nói dở đoán được chuyện chẳng lành, cô đặt đũa xuống, ngăn Misamori nói tiếp.
「Khoan đã. Chẳng lẽ cậu định nói, các hạng mục mới thêm vào đã được các đội khác đăng ký hết rồi, không còn chỗ cho chúng ta đăng ký lại nữa sao?」
「May mắn là chỉ có hai ngày thôi, vẫn còn cách cứu vãn.」
「May mắn cái nỗi gì! Cậu là hội trưởng hội học sinh mà, đừng dễ dàng bị người khác ngầm giở trò đánh bại chứ!」
「Đúng là kiêu binh ắt bại nha, hì hì.」
Misamori nũng nịu cười, tinh nghịch lè lưỡi lên, cố gắng đánh trống lảng, nhưng hình như không có tác dụng, cô bị Rin bóp cổ.
「Hai ngày thi đấu bị ảnh hưởng, chỉ có thể coi là trong cái rủi có cái may thôi… Nhưng tại sao không phải là nhiều ngày hơn?」
Đợi đến khi Rin được Kikuno và Akane an ủi xong buông Misamori ra, Megumi hỏi.
「Bởi vì các thế lực phản kháng chỉ riêng việc suy nghĩ lại để chuẩn bị cho hai ngày thi đấu đã mệt phờ người rồi!」
Mặc dù không hiểu có gì đáng tự hào, nhưng Misamori tự hào ưỡn ngực, cảm giác như bộ ngực căng tròn đang rung rinh.
「Kể từ khi hội thao bắt đầu, chúng ta đã nỗ lực không ngừng nghỉ 24/24 đến giờ, lúc này nghỉ ngơi một chút chẳng phải tốt hơn sao?」
Câu nói đầy tích cực này của Akane đã giúp các thành viên ký túc xá thả lỏng đôi vai đang căng thẳng, nét mặt trở nên tươi tắn.
Rin cảm nhận được điều đó, mỉm cười gật đầu đầy thấu hiểu.
「Nói cũng phải, chúng ta cứ dưỡng sức cho tốt, để chuẩn bị cho hiệp hai vậy.」
「Có, được không? Có sao không? Các em không định dùng câu ‘Hội trưởng, tôi muốn cậu chịu trách nhiệm làm bạn gái tôi!’ để uy hiếp tôi sao?」
「Đó là kiểu chịu trách nhiệm gì vậy chứ~」 Megumi nói.
Cô Misamori đã học năm ba cấp ba rồi mà vẫn chưa có bạn trai nào, trong lòng có chút lo lắng.
Câu chuyện suýt nữa lệch khỏi chủ đề chính, nhưng Akane không hề bận tâm, trông cô ấy khá vui vẻ.
「Oa! Nghỉ phép!」
「Dù có nghỉ phép, chừng nào tôi còn hơi thở, thì không được sống lười biếng!」
Akane đang giơ cao hai tay reo hò thì vì lời quở trách của Rin mà rụt cổ tay lại.
「Được đi ngủ sớm rồi, vui quá đi thôi!」
「Cũng không bị gọi dậy lúc ba giờ sáng nữa.」
Megumi thở phào nhẹ nhõm, Sōta khẽ cười đáp lại.
Với chế độ chiến đấu toàn diện, xông pha ngang dọc thi đấu xong nửa đầu hội thao, các thiếu niên thiếu nữ của Ký túc xá Mạo Hiểm sắp sửa đón chào một quãng nghỉ ngơi nhỏ…
×
×
Tuy nhiên —
Cũng có người không thể an lòng.
Đó là Sōta, đang cuộn mình trong chăn ở góc phòng, ánh mắt trống rỗng.
Khi vận động thì còn có thể quên đi, nhưng một khi dừng lại, trong đầu lại toàn là chuyện về lá cờ tử vong trên đỉnh đầu mình.
Anh chẳng thể nào nằm xuống giường mà ngủ được.
Cứ mỗi lần thiếp đi trên giường, lá cây ngoài cửa sổ lại từng chiếc, từng chiếc rơi xuống – dù cho đó là mùa cây cối đâm chồi nảy lộc. Chờ đến khi chiếc lá cuối cùng lìa cành, đó chính là Lá Cờ Tử Vong sẽ cướp đi sinh mệnh của Sōta.
Gần sáng, cuối cùng anh cũng chợp mắt được đôi chút, nhưng rồi lại tỉnh dậy, chập chờn không sâu giấc, cho đến khi Sōta thức dậy rời phòng trước buổi trưa.
×
×
Dù sao cũng đã quá ngọ, mọi người dường như đã dậy cả, đang rôm rả chuyện trò về đủ thứ chuyện con gái ở phòng khách cạnh nhà ăn. Tuy cũng có lẫn một người lẽ ra không phải con gái, nhưng "nữ tính lực" của cậu ấy thì cao nhất, nên cũng chẳng thành vấn đề gì.
Chợt thoáng thấy cảnh tượng đó ở lối vào, Sōta lặng lẽ quay gót, định bụng đi làm vệ sinh cá nhân.
Đúng lúc ấy, Akane đang cười ha hả bỗng như cảm thấy vừa thoáng thấy bóng lưng Sōta, liền ngừng cười.
"Kìa? Vừa nãy có phải Sōta-kun ở đó không?"
"Phải. Cậu ấy rời đi với vẻ mặt vô cùng cô độc. Chắc hẳn khi thấy mọi người đang mở tiệc trà, cậu ấy cảm thấy xa cách tột độ, rồi cho rằng nơi này không cần mình, mọi người sẽ vui hơn khi không có mình, nên đã rũ vai bỏ đi."
Chưa kịp đợi Ruri nói dứt lời, tất cả mọi người đã đồng loạt đứng dậy đuổi theo Sōta.
Họ tìm thấy Sōta đang xả nước vào bồn rửa mặt, liền cùng nhau túm lấy lưng anh mà tuôn ra lời lẽ:
"Không phải vậy! Sōta, nghe em nói này! Bọn em không hề có ý định tẩy chay Sōta đâu!"
"Đúng rồi, Sō-chan! Chỉ là bọn tớ không nỡ đánh thức cậu dậy thôi!"
"Nếu không có Sōta-kun, bọn em sẽ buồn lắm đấy!"
"Nếu không có Sōta-kun, ký túc xá này sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa! Thế nên, Sōta-kun, cậu đừng nghĩ rằng không có mình sẽ tốt hơn nhé!"
Rin, Kikuno, Megumi, Akane gần như đồng loạt tuôn ra một tràng liên tục, nhưng Sōta bị họ từ phía sau đẩy mạnh, cả khuôn mặt cắm thẳng vào bồn nước rửa mặt, nước sủi bọt ùng ục như tiếng rên rỉ hấp hối.
"Aaaaaaaaaa! Sō-chan! Tỉnh lại đi, Sō-chan!"
"Phù ha!… Mấy cậu đang nói cái gì thế?"
Sōta mặt mũi ướt sũng, Akane và mọi người xúm vào tranh nhau dùng khăn tay hay tạp dề lau cho anh, vừa lau vừa cố sức phân trần:
"Sōta-kun, xin lỗi cậu… Em không ngờ Sōta-kun lại sợ cô đơn đến thế… Em đúng là chậm hiểu quá."
"Chị cũng nên tinh tế hơn mới phải. Xin lỗi em, Sōta."
Đợi đến khi mặt không còn nhỏ nước, Sōta cuối cùng cũng hiểu Akane và Rin cùng mọi người muốn nói gì, anh liền sa sầm mặt.
Tuy nhiên, anh nhận ra mình không bị phát hiện chuyện có Lá Cờ Tử Vong, thế là thở phào nhẹ nhõm.
"Không phải đâu, nghe tôi nói đã…"
"Sōta-kun, lại đây, có bánh ngọt nhỏ này! Nào, há miệng ra nào—"
"Sōta, uống trà đi, tớ thổi nguội cho cậu nhé, phù— phù—"
"Còn có cả pudding nữa đó, Sōta-kun? Há miệng ra nhé, a—"
"Mấy, mấy cậu gian xảo quá! Chị chưa làm được gì cả~!"
Chưa kịp để Sōta nói, Akane và mọi người lại một lần nữa xúm vào, suýt chút nữa đè bẹp anh.
"Ôi… các cậu…!"
Đúng lúc này, Nanami cuối cùng cũng thức dậy sau giấc ngủ bù, cô bước vào để rửa mặt, và khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô bỗng chốc lặng người.
"Sao mọi người cưng chiều Sōta đến thế nhỉ…?"
×
×
Dù chưa ăn trưa, nhưng Sōta vừa ngủ dậy đã bị ép ăn vặt, nên anh liền đến phòng của Nanami sau khi cô làm vệ sinh cá nhân xong.
"Ngươi tìm bản cung có chuyện gì bàn ư?"
Mặc dù Nanami trông có vẻ không vui, nhưng bản tính công chúa, một khi ai đó đến cầu giúp đỡ thì không thể từ chối, vẫn còn nguyên vẹn.
"Cô không thấy gần đây mọi người đặc biệt quan tâm tôi, đặc biệt tốt với tôi sao?"
"Đó đâu phải chuyện mới bắt đầu… Ngược lại, ngươi vốn dĩ có tự giác như thế sao… Vậy thì sao?"
"Nếu được, tôi mong mọi người đừng để ý đến tôi, nhưng họ cứ không hiểu ý tôi… Tôi muốn dùng cách hòa bình nhất để mọi người hiểu."
Bị trêu chọc hay bị coi là đồ chơi thì thôi đi, đằng này đối phương lại không kìm lòng được mà muốn vun đắp tình cảm với ngươi, có gì mà bất mãn chứ? – Tuy Nanami không phải không có ý nghĩ đó, nhưng cô cũng hiểu rất rõ bệnh cô độc của Sōta – hay đúng hơn là cái tính tự ngược gần như dị ứng với hạnh phúc; thế là cô đành bỏ cuộc không châm chọc nữa, ngồi xếp bằng trên giường ngước nhìn trần nhà suy nghĩ.
"Nói cho cùng, là vì ngươi đáng thương, Akane mới tìm đến ngươi đó."
"Nhưng tôi biết phải làm sao đây…"
Giờ mà có cố giả vờ hạnh phúc, đối với Akane chắc hẳn cũng chẳng có tác dụng; mà thật ra, Sōta cũng chẳng có kỹ năng ứng xử khéo léo đến thế.
Hơn nữa, Akane và Rin đã dựng cờ "Công Lược Hoàn Thành". Nếu là trong trò chơi, một khi đã dựng Lá Cờ "Công Lược Hoàn Thành" thì gần như sẽ không xuất hiện nữa, nhưng trong thực tế thì ngày nào cũng phải gặp mặt, vậy thì gần như không thể tránh khỏi việc họ cứ xán lại gần.
"Rồi, theo Akane đến, Megumi hay Kikuno cũng sẽ đến theo."
"Cứ như zombie vậy…"
"Đúng vậy. Họ là những con zombie hạnh phúc, kéo những đứa trẻ đáng thương vào vòng tròn bạn bè hạnh phúc của mình."
"…………"
"Không, không tính! Lời vừa nãy không tính!"
Thấy Sōta có vẻ á khẩu nghĩ "Cái hình dung này thật hay…", Nanami dường như đã hiểu lầm sự im lặng của anh, chỉ thấy cô, biết mình vừa nói hơi mất mặt, luống cuống vẫy tay phủ nhận. Hành động này trông cũng giống như đang xua đuổi zombie vậy.
"Đủ rồi! Nếu đã vậy, ngươi cứ nói với họ như thế này xem sao!"
Nanami, muốn chuyển đề tài, nói trước như vậy rồi truyền cho anh một kế hay, Sōta gật đầu.
"…Đúng là vậy, cứ làm thế đi."
×
×
Sau bữa trưa ở Ký Túc Xá Phiêu Lưu, Sōta gọi mọi người lại và nói "có chuyện muốn nói".
Thấy Nanami, người vừa thoáng nhìn qua anh, không nói một lời mà ra hiệu "hành động", Sōta gật đầu.
"…Chuyện là… tôi không quen được người khác đối xử tốt, nên, mọi người quan tâm tôi quá, tôi sẽ thấy không thoải mái. Thế nên, mong mọi người đừng làm như vậy nữa…"
Chỉ thấy biểu cảm của những người ở ký túc xá, trừ Nanami, đều phủ một lớp u ám, Sōta hơi chần chừ.
"Sao lại thế được…"
"Lúc trước xin lỗi Sōta."
"Ừm, chị phải tự kiểm điểm."
"Xin lỗi Sōta."
Các cô gái buồn bã hơi cúi đầu, lần lượt sám hối.
"Không có gì đâu, chỉ cần các cậu hiểu là được…"
Thấy Akane và mọi người thất vọng đến tột cùng, ngược lại, Sōta lại hoảng hốt.
Giữa bầu không khí buồn bã, Rin nghiêm túc nói một câu:
"Quả nhiên giống như Ruri nói."
"?"
Sōta, đầu hiện dấu hỏi, chưa kịp quan sát sắc mặt Ruri, Akane và mọi người đã xúm lại.
"Em biết rồi, Sōta-kun! Để giúp cậu sớm quen với thiện ý của người khác, từ nay về sau bọn em sẽ càng tích cực quan tâm cậu hơn nữa!"
"Đúng vậy! Sō-chan, chị lúc trước vô dụng quá! Từ nay về sau chị sẽ còn thân thiết hơn cả anh em ruột thịt, càng chiều chuộng Sō-chan hơn nữa!"
"Phải đó, tuy tôi không giỏi chiều chuộng người khác, nhưng cậu cũng có thể nũng nịu với tôi mà không cần kiêng nể gì đâu, Sōta."
"Ng, người ta lúc trước cũng quá xa cách với Sōta-kun rồi! Từ giờ người ta sẽ luôn ở bên cạnh quan tâm Sōta-kun, để Sōta-kun không còn cảm thấy không thoải mái nữa!"
Tình hình trở nên tệ hơn rồi.
Sự cưng chiều tập thể tệ hại đến mức khiến người ta phải che mặt thất sắc, Nanami đã che mặt thất sắc rồi.
Và rồi, Nanami mặc kệ Sōta đang nhìn cô cầu cứu, lộ liễu ngoảnh mặt đi.
"Này… cô…!"
Sau đó, Nanami vội vàng bỏ chạy.
"Kẻ, kẻ phản bội…!"
Nhìn Nanami bỏ mặc ánh mắt trách cứ của Sōta mà chạy về phòng, Akane và mọi người như muốn che khuất bóng dáng Nanami khỏi tầm mắt Sōta, liền tụ tập lại xung quanh anh.
"Sōta-kun, bọn mình nói chuyện đi. Để hóa giải hiểu lầm, em muốn hiểu Sōta-kun hơn nữa!"
"Sō-chan, cúc áo của em sắp tuột rồi. Chị giúp em khâu nhé."
"Sōta, phòng có bừa bộn không? Có cần tôi giúp dọn dẹp không?"
"Sōta-kun, tóc cậu có vẻ hơi dài ra rồi phải không? Người ta rất giỏi cắt tóc, có thể giúp cậu cắt một kiểu tóc thật ngầu đó!"
Mặc dù họ dường như ai nấy đều chìm vào thế giới riêng, không nghe những cô gái khác nói gì; Sōta chuẩn bị tâm lý, thở dài một hơi.
Cứ cảm giác nếu không phải là lời nói thật lòng, họ căn bản sẽ không nghe lọt tai.
Nhận thấy vẻ mặt của Sōta có chút bất lực, như thể sắp sửa bỏ đi, Akane và mọi người dừng lại hành động.
Và rồi, Sōta vẫn giữ nguyên biểu cảm, với giọng lạnh lùng như có làn gió bi thương thổi qua, anh lầm bầm thổ lộ:
"…Đừng để ý đến tôi nữa."
Sōta hơi quay mặt đi.
"Tôi… không như mọi người nghĩ, không quá để tâm đến sự cô đơn, có lẽ… nhất định là…"
Có lẽ trước đây không phải như vậy.
Nhưng, những suy nghĩ như thế, đã bị tước đoạt cạn kiệt rồi.
Trái tim đã bệnh, đã mục ruỗng… Cứ cảm giác bản thân hiện tại sống rất giả tạo.
Đây có lẽ là sức mạnh do Lá Cờ Tử Vong mang lại.
Cứ cảm giác, việc cố gắng hết sức vì một người như anh, là chuyện vô cùng phí công, ít nhất trong mắt Sōta hiện tại là như vậy.
"…"
Sōta nói nhàn nhạt, Akane và mọi người ngước nhìn anh với vẻ khó tin.
"Thế nên, các cậu không cần phải gượng ép quan tâm tôi, can thiệp vào tôi…"
Trước mặt Sōta đang quay đi, Akane và mọi người vây quanh anh, lần này biểu cảm của họ như thể bị tổn thương nghiêm trọng, Sōta á khẩu.
Akane và họ… đã nhạy cảm nhận ra Sōta đang từ chối thế giới, và cú sốc họ nhận được còn nghiêm trọng hơn họ tưởng rất nhiều.
Nhìn thấy Sōta bề ngoài có vẻ sống khá ổn, họ đã luôn muốn lột bỏ lớp ngụy trang của anh, và giờ đây cuối cùng đã phát hiện ra một Hatate Sōta mục ruỗng đáng thương ẩn sâu bên trong lớp vỏ bọc ấy.
Mặc dù lời nói của Sōta giữ khoảng cách xa vạn dặm, nhưng lại không hề có gai nhọn, mà vô cùng dịu dàng.
Cử chỉ ấy, thay cho lời nói, đã diễn tả đầy đủ bản chất của Sōta, khiến Akane và những người khác xúc động sâu sắc.
"…"
Chỉ thấy Akane và Rin im lặng, bất giác cùng nhau nắm lấy tay phải và tay trái của Sōta.
"…Em có thể làm gì cho Sōta-kun? Nói cho em biết đi, hiện tại em chưa làm được gì? Em sẽ cố gắng cải thiện… Từ nay về sau sẽ nỗ lực hết mình để cải thiện…"
Không cần nhìn cờ cũng biết, công tắc "không thể bỏ mặc người đáng thương" của Akane đã bật lên. "Dù là vậy, chỉ cần Sōta không thấy phiền, tớ vẫn muốn quan tâm Sōta… V, vì chúng ta là bạn thân mà. Đây chính là tình bạn, đúng vậy, tình bạn."
Còn Rin thì, Lá Cờ Công Lược Hoàn Thành của cô đã gần bão hòa, một Lá Cờ mới đã đẩy một Lá Cờ khác cạnh nó, thế nên dù không muốn nhìn cũng nhất định sẽ nhìn thấy Lá Cờ.
Phía sau, Kikuno và Megumi cũng liên tục gật đầu tán thành ý của Akane và mọi người.
「Nói chị nghe nào, Sōta, chị có điều gì chưa tốt hả?」
「Đúng vậy đó, người ta không muốn thấy Sōta-kun trưng ra cái vẻ mặt buồn thiu như thế đâu nha.」
Cứ thế, những tâm tư lẽ ra không nên được truyền đạt lại cứ thế đến được với người kia. 「…………」
Sōta cảm thấy trên đầu mình đang dựng lên lá cờ báo hiệu thất bại thảm hại trong trận chiến này.
Vì cậu hoàn toàn không ngờ những cô gái đang yêu lại có thể mạnh mẽ đến mức đáng sợ như vậy.
Sau khi kế hoạch "cắt đứt liên lạc" với Akane và mọi người thất bại –
Sōta sau đó ra sao ư?
「…………」
Sōta đang đi trên hành lang thì không nói một lời quay đầu lại.
Chỉ thấy Akane, Rin, Kikuno và Megumi đang bám sát phía sau. Xa hơn một chút, thậm chí còn thấy cả bóng dáng lén lút của Ruri.
Thấy Sōta muốn nói lại thôi, Akane và mọi người vẫn án binh bất động, cứ như những chú cún con bám người, mong chờ Sōta sẽ bắt chuyện với họ.
Vì không biết phải nói gì, Sōta cuối cùng vẫn không thốt ra lời nào mà tiếp tục bước đi, Akane và mọi người đương nhiên cứ thế mà bám theo. Trông họ lúc này không khác gì một đàn vịt con đang nối đuôi mẹ vịt.
「……」
Đi được một lúc, Sōta lại không nói một lời quay đầu nhìn về phía sau, rồi đổ mồ hôi lạnh hỏi:
「Tại sao các cậu lại đi theo tôi…?」
「Chúng tôi không thể để Sōta một mình! Cô đơn lắm!」
「Đúng vậy đó, Sōta-kun à, dù cậu có đột ngột quay đầu hay vô tình nhìn sang bên cạnh, lúc nào cũng sẽ có một ai đó trong bọn tớ ở bên cạnh cậu đó!」
Cái sự cưng chiều của họ không chỉ tệ hơn mà còn có vẻ như sắp bước vào giai đoạn cuối.
「Nhưng mà… tôi muốn ở một mình một lát.」
Nếu không nhanh chóng chấn chỉnh lại thái độ, cậu sẽ lại bị Akane và mọi người dắt mũi mất.
「Không được đâu. Chính vì ở một mình mới dễ suy nghĩ những chuyện không hay đó, Sōta. Đừng quên có bọn chị ở đây nhé.」
Hiện tại, cậu đang ở trong tình trạng muốn quên cũng không thể nào quên được.
「Đúng đó, Sōta, chị hối hận vì hồi đó không ở bên Sōta nhiều hơn để tâm sự. Đúng vậy, dù sao ‘chuyện đó’ (vụ tai nạn tàu khách) đã xảy ra, làm sao có thể không sao được chứ. Vì Sōta trông như không có chuyện gì… Chị xin lỗi, chị đã không hề nhận ra. Chị đúng là vô dụng mà…」
Riêng cái sức mạnh cưng chiều của chị ấy thì lại càng bùng nổ.
「…………」
Sōta không nói nên lời, đành kéo theo một "xâu bánh ú" Akane và mọi người đang cười tủm tỉm theo sau, mở một cánh cửa trên hành lang rồi bước vào.
Akane và mọi người cũng định đi theo vào… Thế là Sōta vội vàng nói:
「Đây là nhà vệ sinh đó!」
「Hà wa!?」
Các cô gái, đứng đầu là Akane, đỏ mặt lùi lại.
「Chị có cần giúp em lau không?」
Nhưng, chị ấy vẫn như vậy, sẽ không vì chuyện nhỏ này mà lùi bước.
「Không cần!」
「Ơ~ Thật là, chị còn thay tã cho Sōta nữa là, đến nước này thì còn gì mà phải ngại nữa chứ.」
Akane và mọi người nhìn Kikuno với ánh mắt “Ước gì…”, nhưng giọng Sōta hoảng hốt đã cắt ngang họ.
「Đâu có đâu có đâu có, rõ ràng chúng ta chỉ cách nhau một tuổi thôi mà, làm sao có chuyện đó được chứ, chị Kiku!」
「Sōta nói câu đầu tiên là ‘chị ơi’ đó? Sōta hồi bé đáng yêu lắm đó nha.」
「Đó chắc chắn là lừa bịp!」
Trong tâm trí chị ấy, ký ức không chỉ được tô hồng mà còn sản sinh ra những ký ức chưa từng xảy ra, biến thành việc chị ấy đã chăm sóc Sōta từ lúc mới lọt lòng cho đến tận bây giờ.
Nếu cứ để mặc, ai mà biết được chị ấy có thể nói ra những chuyện như từng thay mẹ cho bú sữa chẳng hạn. Sōta ngăn cản người chị như vậy, đuổi tất cả mọi người ra ngoài rồi đóng cửa lại, thở phào nhẹ nhõm được một lát thì—
Có tiếng "cốc cốc" gõ cửa, kèm theo giọng Kikuno.
「Sōta—? Không sao chứ? Có thấy cô đơn không~?」
「Tôi là đứa trẻ sợ đi vệ sinh đêm hay sao mà!」
Bị quấy rầy định kỳ nên chẳng thể yên tâm, Sōta đành chán nản bước ra khỏi nhà vệ sinh, chỉ thấy Akane và mọi người, đứng đầu là Kikuno, đang tranh nhau chìa khăn tay ra cho cậu dùng.
Bị buộc phải nhận lòng tốt, Sōta bước đi, Akane đi đến bên cạnh cậu và hỏi:
「Cậu đi đâu thế, cậu đi đâu thế?」
「…Về phòng.」
Akane gật đầu vẻ nửa hiểu nửa không mà chẳng nói thêm lời nào, cùng Sōta bước vào phòng cậu, Rin và mọi người cũng đương nhiên theo sau.
「Tại sao lại vào đây!」
「Vì đây không phải nhà vệ sinh.」
「……」
Sōta cảm thấy đây chẳng khác gì một câu đố mẹo. Rin đảo mắt nhìn quanh phòng cậu rồi nói:
「…Mà này, phòng của Sōta đúng là buồn tẻ thật đó.」
「Tớ thấy phòng của Rin cũng xêm xêm…」
Phòng của Rin, một cô gái mê các câu lạc bộ thể thao, tự nhiên toát lên vẻ "Simple is best" đơn giản. Chẳng liên quan gì đến cha xứ hay Louis cả. Mà nói đến đây, Louis là ai chứ! (Chú thích: "simple is" viết bằng Katakana là "シンプル・イズ" [shimpuru izu], nếu ngắt thành "シンプ・ルイズ" [shimpuru ruizu] thì nghe gần giống tiếng Nhật của "cha xứ Louis".)
Lúc này, Megumi vỗ tay rồi đề xuất:
「Hay là chúng ta trang trí bằng ảnh đi?」
「Ồ, ý hay đó!」
Rin vốn định mang cái khung treo thư pháp "Tâm Kỹ Thể" do chính tay mình viết đến, nay rất tán thưởng ý tưởng đầy "nữ tính" của Megumi.
「Có phải sẽ dán ảnh của tôi thật to không!?」
「Tôi là fan của Akane à!?」
Đến nước này Sōta cũng phải lên tiếng châm chọc.
Megumi vô tình thoáng tưởng tượng ra căn phòng dán đầy ảnh Akane, liền vội vàng vẫy tay chỉnh lại hướng đi.
「Không, không phải đâu, là dán ảnh chụp chung của mọi người đó. Không chỉ ảnh kỷ niệm, mà cả ảnh sinh hoạt đời thường nữa.」
Ruri, nãy giờ vẫn im lặng, lúc này khẽ phát ra giọng nói:
「Nếu cần ảnh sinh hoạt đời thường, có thể cung cấp tập tin hình ảnh từ cơ sở dữ liệu của tôi. Có cần in ra không? (C/K)」
「C! Ruri, làm tốt lắm, công lớn đó! Đúng là trẻ con nhà mình có khác! Nói cách khác, đây là công của tôi!」
Mặc dù Akane đã "cướp công" của Ruri, nhưng Ruri dường như không bận tâm, cô đưa tay ấn lên cuốn sổ trên bàn của Sōta, phát ra tiếng "ù ù" của máy móc.
Tất cả mọi người đều ghé đầu nhìn chằm chằm vào tay Ruri, xem cô ấy đang làm gì. Chỉ thấy trên cuốn sổ dần dần in ra bức ảnh mọi người cùng nhau ăn bento.
「Ruri tiện lợi ghê!」
「Nhà nào cũng nên có một Ruri…」
「Không phải một chiếc, mà là một người.」
「À, đúng rồi.」
Akane và Megumi nắm tay nhau, nhìn nhau mỉm cười, tỏa ra một bầu không khí ấm áp. Ngoài ra còn có mùi xà phòng thơm ngọt, trong trẻo. Đặc biệt là Megumi, mùi hương ấy nồng nàn hơn cả.
「Vậy thì, cứ nhờ Ruri in thêm vài tấm ảnh, rồi dán lên nhé?」
「Rồi dán thêm bản đồ ghim kim và các bài báo nữa?」
「Đó là hang ổ của tội phạm đó!」
Ý tưởng táo bạo của Akane khiến Sōta bị sốc.
「Thủ phạm chính là Sōta-kun!」
Akane chỉ vào Sōta.
「Xem đây, bắt Sōta đây~」
Người chị cực kỳ thích gần gũi ôm chặt lấy tay Sōta, bộ ngực đầy đặn áp vào cánh tay cậu.
Đàn ông bình thường chắc chắn sẽ gục ngã vào lúc này, nhưng Sōta dù sao cũng đã sớm thấm thía cái gọi là "đã xem là em trai thì sẽ không xem là đàn ông", nên cậu chỉ thở dài gỡ tay Kikuno ra, một lần nữa trịnh trọng khẳng định:
「…Nghe tôi nói đây, tôi thật sự hy vọng các cậu đừng để ý đến tôi nữa.」
Thấy Sōta nghiêm mặt, Akane vòng tay ra sau lưng, nghiêng người, mặt viết rõ chữ "Cậu đang nói gì vậy?", rồi ghé sát vào mặt cậu nói:
「Chỉ có Sōta-kun nghĩ thế thôi, thực ra không phải vậy đâu.」
「Đúng đó phải không? Sōta chỉ giả vờ ngầu thôi, thực ra rất muốn hòa đồng với mọi người, chị hiểu mà.」
Mặc dù chị ấy chẳng hiểu gì cả, nhưng ý thật của Sōta là không muốn làm tổn thương họ, nếu giờ mà cậu lại cố tình tỏ thái độ khó chịu khiến họ buồn, thì đó lại là việc làm sai trái rồi, kết quả là Sōta đành trưng ra vẻ mặt khó xử.
「Nói đến buồn tẻ, mấy cái phòng ký túc xá này còn chưa dán giấy dán tường nữa.」
「Ồ, vì lúc sửa ký túc xá bọn tớ muốn ưu tiên tính thực dụng, nên chỗ nào cũng đơn giản~…」
Nghe lời Rin nói, Megumi dù cười khổ nhưng vẫn nói "chẳng dễ thương chút nào đúng không~" một cách rất dễ thương.
「Đã được nghỉ rồi, mọi người có muốn cùng nhau đi mua sắm cho đầy đủ không?」 Akane đề nghị.
「Ý hay đó!」
「Cứ mua luôn đồ cho cả các phòng khác nữa nhé.」
Ý chí của Sōta hoàn toàn bị bỏ qua, ngày nghỉ của cậu dần dần bị nhuộm màu Akane và những cô gái khác.
×
×
Vì trong khuôn viên trường có đủ mọi tiện nghi, nên học sinh Học viện Hatagaya hầu như không cần ra khỏi trường vẫn có thể sống được. Thế nhưng, vì hiếm có cơ hội, và theo yêu cầu của Akane và Kikuno muốn có thêm nhiều lựa chọn, nên toàn bộ học sinh nội trú đã cùng nhau ra phố để mua đồ dùng trang trí ký túc xá.
「Nhưng mà, như thế này có ổn không… Hiện tại dù sao cũng đang là mùa hội thể thao, lang thang ở những nơi như thế này liệu có ổn không…」
Nghe Sōta phát biểu như một người đứng đắn, Nanami, người bị kéo đi mua sắm, hừ mũi một tiếng. Nếu là tiếng bụng réo thì là do đói bụng rồi. Mặc dù các cậu đã ăn trưa rồi mà!
「Trong khi đám dân thường đổ mồ hôi hột, thì chúng ta lại được thong dong ra ngoài mua sắm… Chẳng phải rất vui vẻ sao?」
「Đúng vậy! Hơi phấn khích rồi đó!」
Khác với Sōta, một người bình dân có phần gượng gạo, Công chúa và Tiểu thư khuê các đích thị là những nhân vật tầm cỡ.
「Vậy thì, chúng ta nên xem từ món nào trước nhỉ?」 Akane hỏi.
「Giấy dán tường, thảm, thiết bị chiếu sáng, đồ nội thất và đồ dùng nhà bếp…」
Mặc dù Takumi và những người khác đã dùng vật liệu thừa để làm tạm bàn và giường, lại còn có ghế gấp từ giảng đường A và đồ dùng nhà bếp từ phòng kinh doanh gia đình A, nhưng ngoài ra thì hầu như không còn gì. Mà những thứ "lượm lặt" từ phòng A cũng phải trả về chủ cũ trước khi chuyện vỡ lở. Một khi chuyện vỡ lở, dù thế nào cũng phải trả lại. Và rồi, cách đây không lâu, vì cô giáo Miyuki gia nhập ký túc xá, nên chuyện đã thực sự vỡ lở rồi.
×
×
「Giấy dán tường thì đều khá bình thường nhỉ.」
Nhìn chung, cả nhóm quyết định đi mua giấy dán tường trước, và đến một trung tâm nội thất khá lớn. Họ đã quyết định nhờ cửa hàng vận chuyển đến ký túc xá, rồi nhờ Takumi và mọi người giúp dán.
Mặc dù khi Sōta và mọi người thông báo về việc đi mua sắm hôm nay, họ đã nhận được phản ứng ngạc nhiên như bão tố – "Bây giờ là mùa hội thể thao đó à!? Các cậu tùy tiện quá đi!!!" – vậy đấy.
「Chắc là do những mẫu giấy dán tường độc đáo bán không chạy nhỉ? Nếu quá kỳ lạ thì sẽ thấy khó chịu lắm đó.」
「Giấy dán tường thế nào thì gọi là độc đáo…?」
Nghe cuộc đối thoại của Megumi và Sōta, Akane, người có vẻ đang rất vui vì bạn bè đi mua sắm, chen vào nói:
「Ví dụ như viết lời trăn trối chẳng hạn?」
「「Lạ đời quá đi mất!」」
Nghe hai cậu con trai đồng thanh nói, Akane liền làu bàu: 「Hứ, lại chẳng thèm cho mình nhập cuộc.」
「Hơn nữa, nếu giấy dán tường đã chằng chịt toàn là lời trăn trối thì khi thực sự muốn để lại tin nhắn, chẳng phải sẽ bị lẫn lộn hết sao?」
「Ơ, có ai chọn giấy dán tường với mục đích để lại lời trăn trối đâu chứ!?」
Câu nói quá đỗi bạo gan của Kikuno khiến Sōta không khỏi rùng mình.
「Gì cơ, chẳng lẽ đã định trước là bị ai đó giết rồi sao...?」
Nanami lộ vẻ mặt chẳng muốn ở chung với kiểu người như vậy.
「Kẻ tình nghi cho thù giết người thì lại là người thân thiết nhất cơ chứ.」
「Là Sōta sao?」
Nghe suy luận của Kikuno và Akane, mọi người đều nhìn nhau bằng ánh mắt đồng tình: 「Chắc là Sōta rồi.」
「Vậy thì cứ chọn màu trắng cho dễ để lại lời trăn trối nhé.」
Thế là, tất cả mọi người đều chọn giấy dán tường màu trắng, phòng khi bị Sōta giết chết thì có thể dùng được.
Sōta, người bị dựng lên lá cờ tử thần, không khỏi cảm thấy tình thế đã bị đảo ngược.
「Em nghĩ Sōta hợp với cái này hơn ạ.」
「Là loại giấy dán tường nào vậy?」
Mặc dù không phải để chuẩn bị cho việc bị giết, nhưng khi Sōta cũng đang định chọn giấy dán tường màu trắng thì Akane tinh mắt giới thiệu mẫu giấy cô bé vừa tìm thấy.
「Hoa văn song sắt.」
「Là hoa văn nhà giam sao!?」
「Bị tóm gọn nhanh vậy à...」
Nanami chẳng hiểu sao lại chắp tay hướng về phía Sōta, cầu mong cậu siêu thoát sớm.
『Thì ra Nanami là tín đồ Phật giáo à.』Kikuno cảm thấy lạ lùng về tín ngưỡng của Nanami tóc vàng mắt xanh.
「Cái đó khó chịu lắm chứ!? Hơn nữa, cái loại giấy dán tường này là để cho ai dùng ở đâu vậy chứ!」
「Với lại, cứ cảm thấy hoa văn này trông giống chuồng thú hơn là nhà giam.」
「Vì Sōta là cầm thú mà...」
「Akane, đừng có nói như thể cậu biết gì đó vậy chứ!」
Nghe câu nói của Kikuno bị Akane bổ sung theo kiểu đó, Sōta thực sự sốc nặng.
「Chị đây Akane biết nhiều chuyện lắm đó.」
「Cậu lại biết gì nữa rồi!?」
「Ví dụ như hoa văn giấy dán tường phòng của Sōta chẳng hạn.」
「Là hoa văn gì?」
「Hoa văn song sắt.」
「Thế nào thì tôi cũng bị định là phải vào tù sao!?」
Tình thế chuyển biến khiến Sōta một lần nữa bị "nhốt" vào căn phòng có hoa văn nhà giam.
「À, nhưng không được đâu, chị không muốn Sōta sống trong lồng giam, mà muốn Sōta được sống cuộc đời tự do bay lượn trên bầu trời cơ.」
Dù trọng tâm hình như hơi sai lệch, nhưng Kikuno vẫn đưa tay ra giúp đỡ Sōta.
「Vậy thì, chọn giấy dán tường có bầu trời bên ngoài song sắt.」
「À, thế thì được đấy.」
「Không được đâu!」
Cánh tay giúp đỡ lập tức mất đi hy vọng.
Cuối cùng, vì không có giấy dán tường nào có bầu trời bên ngoài nhà giam, Akane đành miễn cưỡng đồng ý với giấy dán tường màu trắng.
× ×
Tiếp đó là khu vực bán thảm.
「Tiếp theo là chọn thảm! Lần này nhất định phải tìm được hoa văn bầu trời!」
「Trải sàn như thế thì cảm giác không an toàn chút nào! Mà Akane phấn khích thật đấy...」
「À, nhưng chị cũng hơi hiểu tại sao Akane lại phấn khích... Em nhìn xem, trông chẳng giống hẹn hò đôi sao?」
Kikuno kẹp ngón trỏ vào khóe môi, khúc khích cười, hình như đang ngượng ngùng với từ ngữ mình vừa nói ra.
「Hẹn... hẹn hò!? Hẹn hẹn hẹn... hẹn hò!? Lại dám quên bổn phận học sinh mà làm chuyện vô liêm sỉ như vậy!!」
Tất nhiên là Rin, người lần đầu tiên hẹn hò trong đời, phẫn nộ lên tiếng.
Tuy nhiên, phần lớn những người có mặt đều thuộc phe 「Là học sinh mà không hẹn hò thì còn gì là đời」, không có tư cách nói người khác 「Có vẻ cô ấy đã sống một cuộc đời học sinh cô độc cho đến tận bây giờ」, nên tất cả đều không đả động gì đến bản thân, chỉ nhìn Rin bằng ánh mắt đầy yêu thương.
「Nhưng hẹn hò đôi...? Rõ ràng là sáu người mà?」Nanami thắc mắc.
「Vậy thì là hẹn hò ba đôi... Hai nhóm đôi nữ.」Akane đính chính.
「…………」
Megumi ngồi xổm xuống, ánh mắt đầy ai oán.
「Cũng có nhóm đôi nam nữa mà.」
「Sōta, em vui quá đi mất!!」
Nghe Sōta nói mình là con trai, Megumi vui sướng như nhảy cẫng lên, ôm lấy tay Sōta như một thiếu nữ vừa được tỏ tình thành công.
Những chị gái đi ngang qua trong cửa hàng vừa nhìn Sōta và Megumi, vừa khúc khích cười.
「Cái gì vậy, cặp đôi nhỏ dễ thương quá ~」
「Đúng vậy ~」
『Rõ ràng không phải như thế này!!』Megumi, tức giận với những chị gái đã bỏ đi, buông Sōta ra; Nanami, nhìn thấy tất cả, mặt không chút ngạc nhiên, trầm ngâm khoanh tay nói:
「Không biết cặp đôi không dễ thương thì sẽ trông như thế nào nhỉ?」
「Cái đó... ví dụ như —」
Akane đột nhiên mắt rưng rưng lệ, rồi lập tức sấn sổ đến gần Sōta nói:
「Cái gì vậy, Darling! Anh không phải đã nói là chia tay với cô gái kia rồi sao! Anh đúng là đồ Sở Khanh!」
「Đó không phải là cặp đôi, đó là một bãi chiến trường thông thường rồi!?」
『Không phải sao?』Akane nghiêng đầu hỏi. 『Ái chà!』Megumi vì Akane đột ngột sấn đến mà sợ hãi nép sau lưng Sōta, đáng yêu thốt ra tiếng kêu nhỏ.
Thấy Megumi mắt ngấn lệ, Akane nói 「Xin lỗi, xin lỗi」 rồi xoa đầu cậu bé, sau đó mỉm cười nói:
「Hì hì, em chỉ muốn nói thử một lần thôi mà.」
Nghe câu đó, Kikuno cũng thầm nghĩ 『Chị cũng muốn nói thử một lần...』đó là bí mật.
「Thôi không nói mấy chuyện này nữa, phải nhanh chóng chọn mẫu thảm thôi. Dù sao cũng còn nhiều thứ khác phải mua sắm nữa.」
「Là Nanami đã nói lạc đề mà, là Nanami đã nói lạc đề mà!」
Sōta vô thức lặp lại hai lần lời nói của mình, Nanami coi lời cằn nhằn của Sōta như gió thoảng bên tai, bắt đầu tìm kiếm thảm.
「À, Sōta, cậu muốn giống của mình không? Hay là cùng kiểu khác màu?」
「Tại sao cậu lại muốn trang trí theo kiểu tạo cảm giác thân mật đặc biệt như vậy!?」
「Tại vì Sōta toàn ăn ý với Nanami hoặc Megumi thôi, chẳng có cảm giác hòa hợp với mình gì cả.」
Akane kẹp chặt nách, bất mãn lắc lư người để phản đối; ngược lại Nanami phản ứng còn lớn hơn cả Sōta, cười khổ nhìn Akane nói:
「Có sao? Trông đã dần dần hòa hợp rồi mà.」
「Vậy sao?」
「Hừ, hơn nữa, cái tên đó cứ hòa hợp với người khác là trên trán lại hiện lên truyền thuyết văn chương mà.」
「Cái đó là cái gì vậy, trông như bằng chứng của một dũng sĩ vô dụng!」
Sōta bị sốc nặng. Lúc này, Nanami túm cổ cậu bắt cúi xuống như khi bị muỗi đốt, lén Akane dùng móng tay bấm một chữ X lên trán Sōta.
Trong lúc Sōta được thả ra và đang xoa trán, 「Oa ôi!」Akane há hốc mồm, trợn tròn mắt nhìn vào chỗ đó.
「Đó là truyền thuyết văn chương!」
「Nhưng mà, cứ cảm thấy cái văn chương đó hiện ra là vì Sōta đã có hành động thân thiết với Nanami đấy?」
「Nanami gian xảo quá! Sōta, em biết có truyền thuyết văn chương chỉ hiện ra khi người ta trở nên thân thiết, xin hãy để văn chương đó hiện ra trên người em nữa đi!」
Nếu có thể tùy ý hiện ra theo yêu cầu của Akane, thì dường như cũng có nghĩa là cơ chế xác định mức độ thân thiết đã bị hỏng rồi.
「Cái này... dù cậu có nói vậy, tôi cũng khó xử lắm...」
Bị Akane yêu cầu một cách tùy hứng, Sōta gãi gáy; lúc này Kikuno vòng ra sau lưng Sōta, lén lút dùng móng tay vẽ một chữ X lên gáy cậu.
Tuy nói là lén lút, nhưng Sōta vẫn cảm thấy đau, nên tất nhiên sẽ phát hiện ra.
「...Đau đấy, chị Kikuno.」
Sōta khẽ than vãn, Kikuno bảo cậu quay người lại, tươi cười nói:
「Lại đây, lại đây, em xem này ~」
「Đó là truyền thuyết văn chương xuất hiện khi tâm ý chị em đồng điệu!!」
「Sao chị lại nhìn ra ngay thế, Akane!?」
Akane phản ứng như nhìn thấu suy nghĩ của Kikuno, khiến Sōta vô cùng kinh ngạc.
「Nhưng mà, đó đúng là một truyền thuyết đáng ghét...」
「Đúng vậy...」
Nanami bày tỏ cảm nghĩ – xét cho cùng thì tất cả đều do một câu nói của cô bé gây ra một loạt xáo trộn, không có tư cách nói người khác – Rin gật đầu đồng tình.
「Không có chuyện đó đâu! Đó là một truyền thuyết tuyệt vời! Đúng không, Sōta!? Sōta là đứa trẻ ngoan, nhất định sẽ hiểu mà!?」
Kikuno lôi Sōta, người đang dần lẫn lộn về tiêu chuẩn tốt xấu của truyền thuyết, vào cuộc.
Bị Kikuno nói vậy, Sōta được Kikuno hết mực cưng chiều tất nhiên không thể lắc đầu, chỉ thấy cậu miễn cưỡng gật đầu đồng ý, đồng thời đưa hai tay ra trước mặt Akane.
「Cậu xem, tôi cũng xuất hiện dấu hiệu thân thiết với Akane rồi, thế này được chưa?」
「…………」
「Akane? Sao thế...?」
Đối mặt với bàn tay Sōta chìa ra trong nụ cười khổ, Akane dán mắt vào nhìn không chớp.
Sōta vốn tưởng Akane sẽ vui mừng thái quá, thấy Akane không phản ứng, cậu không khỏi hơi ngớ người lại gần nhìn mặt Akane.
Chỉ thấy Akane vẫn vô cảm ngẩng mặt đáp lại tiếng gọi của cậu, im lặng nhìn sâu vào mắt Sōta một lúc...
「…………」
...Cuối cùng, cô bé nở một nụ cười rạng rỡ như hoa, nói:
「Không sao ạ. Sự dịu dàng của Sōta khiến em rất vui.」
「Ưm...」
Akane tất nhiên cũng biết dấu hiệu đó là do Sōta tự tạo, nhưng chính điều này đã làm Akane cảm động; đồng thời, Akane khẳng định sự dịu dàng đó một cách có phần quá đáng, khiến trái tim Sōta cũng đập thình thịch.
「…………」
「…………」
Không biết có phải là do cả hai cùng cảm nhận được điều này hay không, Akane và Sōta đều trông khá ngượng ngùng, bẽn lẽn nhìn nhau.
「Ồ, không khí tốt ghê nhỉ.」
Nanami nói giọng trêu chọc như vậy, Akane và Sōta liền nhanh chóng quay mặt đi.
「Không! Không phải! Hơi khác một chút!」
「Đúng! Đúng vậy! Khác nhau!」
Akane hoảng loạn tột độ và Sōta tức giận, xét về một khía cạnh nào đó, phản ứng của họ hoàn toàn đối lập.
Đúng lúc này, Megumi, người nãy giờ không biết lén lút làm gì ở gần đó, xen vào:
「Lại đây, lại đây, Sōta. Mu bàn tay của em, cũng có dấu hiệu tình bạn nam nhi của em và Sōta đấy!」
Megumi cười toe toét, hồn nhiên khoe dấu hiệu tình bạn, tất cả mọi người nhìn vào đều nghĩ:
『『『『Sao lại là hình trái tim...?』』』』
「Cứ cảm thấy mọi hành động của Megumi đều siêu ấm áp ấy nhỉ.」
「Đúng vậy đó.」
「Ơ? Ơ??」
Megumi được Kikuno mỉm cười xoa đầu, ngứa ngáy vặn vẹo người; và Megumi bối rối vì những lời khen không thể hiểu nổi, khiến mọi người cảm thấy ấm áp gấp bội.
× ×
Sau khi mua sắm và ghé uống trà, cả nhóm quay về ký túc xá thì thấy Takumi, Hội trưởng Câu lạc bộ Nghiên cứu Công trình Dân dụng, đã đứng chờ sẵn ngay cổng.
"Các cậu chậm quá! Cửa hàng đó được nhà ta chống lưng, nên ta đã buộc họ phải đưa đồ đến ngay lập tức để bắt đầu thi công rồi đấy! Phải biết ơn ta đi chứ! Tóm lại, hiện giờ chỉ có phòng của Ha... Ha... Ha... Hatate Sōta... được dán xong giấy dán tường thôi."
Thật kỳ lạ. Takumi ban đầu hùng hổ bao nhiêu thì càng về sau càng rụt rè, nói lí nhí nhỏ dần.
Thế nên, Akane nghe không rõ, nghiêng đầu hỏi: "Ủa? Phòng ai cơ? Em không nghe rõ."
"Không biết đâu! Cứ chọn đại một phòng rồi dán thôi! Là ngẫu nhiên mà! Là phòng của cái tên ngốc nghếch kia kìa, cái tên mà đến cả tên ta cũng chẳng nhớ nổi ấy!"
Takumi không hiểu sao lại gào lên như sắp khóc, rồi "vèo" một tiếng, chạy vụt vào ký túc xá như thỏ thoát thân.
"Rõ ràng không cần phải gấp gáp thi công ngay hôm nay, vậy mà cậu ấy vẫn cố tình đến sớm, đúng là người tốt bụng."
Akane với suy nghĩ cực kỳ tích cực, hoàn toàn tin vào thiện ý của Takumi, mỉm cười với mọi người.
Đúng lúc đó, Ruri, người được phân công trông nhà, bước ra đón Akane và mọi người. Cô bé thu thập những mảnh thông tin rời rạc, tiến hành phân tích và đưa ra phán đoán với xác suất 98.9% về nhân vật được nhắc đến, rồi đứng thẳng tắp hỏi: "Chào mừng trở về. Có muốn xuất thông tin của Hội trưởng CLB Nghiên cứu Công trình Dân dụng bằng giọng nói không? (C/K)"
"À, thông tin của hội trưởng là sao?"
Lời nói vô cảm, máy móc sau câu chào hỏi của Ruri khiến Rin nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.
"Phán đoán là C. Cô ấy đã đến thi công một mình, vừa tủm tỉm cười nói 'Hê hê hê, không biết tên đó có vui không nhỉ?' vừa dán giấy dán tường."
Chỉ riêng đoạn Takumi tự lẩm bẩm được Ruri tái hiện hoàn toàn bằng giọng của Takumi, và đó là một giọng điệu ngọt ngào chưa từng nghe thấy. Ruri cứ thế, với vẻ mặt vô cảm đúng kiểu người máy, đưa ra bản báo cáo "nhẫn tâm" đó.
Mọi người biết được "tâm cơ" bất ngờ của một người bất ngờ, thi nhau nhìn Sōta với ánh mắt "quan tâm đặc biệt".
"Đúng là có chiêu đấy nhỉ, Sōta. Được yêu thích thật đấy, Sōta. Chị đây cũng thấy vinh dự lây."
"Hatate Sōta vừa dịu dàng lại vừa đẹp trai, đúng là mẫu con trai lý tưởng, điều này cũng dễ hiểu mà."
"Đúng, đúng vậy, vì Sōta là người tốt mà, thế nên cũng dễ hiểu thôi, ừm."
Kikuno và Megumi vui mừng như chuyện của chính mình, còn Rin thì dường như phải cố gắng lắm mới nói ra được câu đó.
"Người mà muốn thấy người khác vui vẻ thì là người rất tốt. Lát nữa em sẽ đi cảm ơn cô ấy."
Chỉ có Akane dường như không biết Takumi có "tâm cơ" gì khác, ngây thơ nói.
"Người bình thường phải ghen chứ, các ngươi đúng là hòa bình thật đấy——..."
Nanami thốt lên cảm thán này, mà không hề nhận ra Rin có chút gượng ép, điều này cũng rất giống Nanami.
Akane nhìn Nanami với vẻ mặt tinh quái.
"Bổn cung ghen gì chứ!?"
"Thế à? Nếu Nanami thật sự ghen, vì Nanami còn dễ thương hơn cả em, gia thế cũng tốt, Sōta chắc chắn cũng sẽ rất vui, em sẽ ủng hộ hai người..."
"Dường như ngay cả Rin cũng lờ mờ cảm thấy Sōta và Nanami rất thân thiết, điều này có vẻ gần với suy nghĩ thật lòng."
"Em cũng sẽ ủng hộ hai người."
"Không... được... ủng... hộ... meo——!!"
Thấy Akane và Rin không chịu nghe, Nanami dùng chiêu "đẩy tay" trong sumo mà vỗ vào hai người.
"'A ha~' cái gì mà 'a ha~', 'em biết rồi' cái gì mà 'em biết rồi'!"
"Nanami ghen trông đáng yêu thật."
Akane vẻ mặt điềm nhiên chọc cho Nanami nổi trận lôi đình, Nanami tức giận giẫm mạnh vào chân Sōta rồi căng vai đi về phòng.
Và rồi, khi mọi người đang vây quanh Sōta đang đau đớn ngồi xổm xuống, dỗ dành cái chân cậu ấy "đau đau bay đi nhé~", Nanami lại lập tức quay lại.
"Phòng của bổn cung đang được thi công dán giấy đấy."
×
Cả nhóm vừa ra ngoài mua đồ đã uống trà rồi, vậy mà về ký túc xá lại uống trà một lần nữa để lấy lại tinh thần. Lúc này, Akane giơ tay phát biểu: "Mà này, phòng của Hatate Sōta đã dán xong giấy dán tường rồi phải không!"
"Vâng, ảnh cũng đã được thêm vào rồi."
"Ruri giỏi thật đấy."
"Hừm, vậy thì chúng ta hãy đi chiêm ngưỡng căn phòng 'tái sinh' của Sōta thôi."
Theo sự thúc giục của mọi người, Sōta đứng dậy, đi đến trước cửa phòng, và khoảnh khắc cậu mở cửa nhìn vào bên trong—
Cậu quỳ rạp cả tay chân xuống đất, tạo thành tư thế "orz".
"Oa! Trở thành một căn phòng tuyệt vời quá!"
Akane lướt qua Sōta đi vào phòng, Nanami và mọi người cũng theo sau. Nhìn thấy căn phòng đã thay đổi hoàn toàn, không ai không ngạc nhiên đến sững sờ.
Thật kỳ diệu. Mấy tiếng trước còn là căn phòng đơn điệu với tường xi măng trần trụi, giờ đây không chỉ được dán giấy dán tường mà còn treo một hàng ảnh khổ người thật của Akane, Nanami, Kikuno, Megumi và Rin.
"Sao tự nhiên em cứ thấy như thành idol vậy, ngượng ghê, Hatate Sōta."
"Đừng nói chuyện với tôi!!"
Sōta vẫn quỳ trên sàn, ngẩng đầu gầm lên.
Nanami nhìn bức ảnh khổ người thật của mình—đó là một bức ảnh chụp nhanh cô bé đang mặc váy mini để lộ quần bảo hộ, tham gia trận đấu tennis trong hội thao—mặt cô bé càng lúc càng đỏ bừng, và run lên bần bật.
"Biến thái! Đây là phòng của tên biến thái!"
"Tôi đã bảo rồi, đừng nói với tôi!!"
Một căn phòng mà dán đầy ảnh khổ người thật của bạn học, ngoài những kẻ cuồng loạn ra, thì chỉ có thể là thủ phạm của hiện tượng "thu gom" từng người bạn học vào hậu cung, nói thẳng ra thì Sōta gần với vế sau hơn.
"Làm gì có chuyện đó! Con trai tuổi dậy thì, hành động thế này cũng khó tránh. Chị đây đứng về phía Sōta nhé?"
"Tôi đã bảo rồi, đừng có nói với tôi mà!"
Bị các cô gái đồng loạt tấn công, Sōta có thể nói là đã lấy lại tinh thần, cũng có thể nói là dần dần mất đi sinh khí.
Mặt khác, các cô gái sau khi mãn nguyện ngắm nhìn ảnh của mình một lượt, rồi lại dán mắt vào một bức ảnh khổ người thật nào đó, theo một nghĩa nào đó cũng mất đi sinh khí tương tự.
"...Tuy nhiên, ảnh của Megumi đúng là dễ thương thật..." Rin nói.
"Em cũng nghĩ vậy..." Akane đáp.
"Không hiểu sao, tự nhiên thấy thua thiệt... là sao vậy nhỉ..." Nanami bày tỏ.
Không chỉ ảnh khổ người thật, khi nhìn thấy những bức ảnh thường ngày khác—như ăn bento hay đi học, tan học—mọi người lại một lần nữa run rẩy cảm nhận được "nữ tính lực" cao ngút của Megumi. Nhưng, Akane chợt nhận ra điều bất thường ẩn chứa trong những bức ảnh đó.
"À phải rồi, không có ảnh của Ruri."
"Đây là file ảnh được chụp bằng camera dạng nhãn cầu với độ phân giải 165 triệu pixel, vì vậy không có ảnh của tôi."
"Độ phân giải kinh ngạc thật... còn giỏi hơn cả con người ấy nhỉ?"
"Thông thường, số lượng pixel của mắt người được cho là nằm trong khoảng từ 6 triệu đến 8 triệu."
"Vượt qua con người rồi đấy..."
Ruri và mọi người đang trò chuyện những điều nghiêm túc—"Không phải! Em không muốn nói về chuyện đó!"—nhưng Akane đáng yêu vẫy tay phản đối.
"Quan trọng là, không có ảnh của Ruri, như vậy tội nghiệp lắm!"
"Nó lại xuất hiện rồi! Cái bệnh không thể bỏ mặc người đáng thương của Akane!"
"Mặc dù nói vậy, nhưng nhiếp ảnh gia không xuất hiện trong ảnh cũng là điều đương nhiên..."
Rin nhướng cằm đưa ra luận điểm hiển nhiên, nhưng Akane lắc đầu lia lịa.
"Không được, không được! Như vậy tội nghiệp lắm!"
"Tôi được sinh ra là để làm cho cuộc sống của con người trở nên tốt đẹp hơn. Vì vậy, xin đừng bận tâm đến hạnh phúc của tôi. Ý nghĩa tồn tại duy nhất của tôi là để mọi người đạt được hạnh phúc."
"........................"
Ruri thể hiện sự dứt khoát như vậy, hẳn là vì chương trình đã được cài đặt như thế, khiến cô bé nói ra một cách đầy tin tưởng; đúng lúc Akane hiếm khi không thể phản bác—
"...Có gì quan trọng đâu?"
Đúng lúc này, một giọng nói bất ngờ từ một hướng không ngờ tới vang lên, khiến mọi người đồng loạt quay đầu nhìn.
Chỉ thấy Sōta với vẻ mặt có chút buồn bã, nhưng lại mang theo vài phần dịu dàng, ngồi dưới sàn nói: "Tương lai còn rất dài. Ruri, chẳng bao lâu nữa, em nhất định sẽ tìm thấy hạnh phúc chỉ thuộc về riêng mình."
Đúng vậy.
Ruri, người có được cái gọi là tương lai vĩnh cửu, sở hữu vô vàn khả năng,
Không giống như mình, người mà cuộc đời sắp kết thúc...
"Đúng là Hatate Sōta! Nói hay lắm!"
"Tên này đối xử với người khác thì dịu dàng, còn với bản thân thì lại quá hà khắc mà..."
"Trông Sōta với Ruri có tướng phu thê ghê~"
Lời của Kikuno tiếp sau Nanami khiến Ruri giật mình kinh ngạc.
"Phu... thê..."
"Ồ! Ruri quả nhiên cũng là con gái. Muốn làm cô dâu sao? Nhưng mà, không được chọn Hatate Sōta đâu nhé. Bởi vì anh ấy đã có chị Rin rồi."
"Gì chứ...! Người phải gả cho Sōta là, là Akane mới đúng chứ!"
"Hí hí hí... là chị Rin mới đúng~"
Ruri nhìn "đặc sản" của Ký túc xá Bōken, màn nhường "biển hiệu ngược" cho nhau, lẩm bẩm:
"...Hệ thống sắp gặp lỗi nghiêm trọng rồi."
Và ý nghĩa của câu nói này, ngay cả Ruri cũng không hiểu...
×
×
Vậy thì—
Ký túc xá Bōken về cơ bản đang trong kỳ nghỉ hội thao, nhưng họ vẫn phải tham gia vào một số môn thi đấu đặc biệt.
Chẳng hạn như cuộc thi chạy tiếp sức 7 ngày mà tất cả học sinh đều bắt buộc phải tham gia.
Cuộc thi này không thể hủy bỏ, chỉ cần đến lượt sắp xếp, là phải ra sân.
Hôm nay đúng lúc đến lượt Nanami, Sōta và Megumi.
"Phải chạy bao lâu vậy?"
"Trong suốt thời gian đại hội khoảng 150 giờ, số người là khoảng 40 người mỗi lớp nhân với 3 khối, vậy nên trung bình mỗi người phải chạy hơn một tiếng. Rồi mỗi người chạy 10 km, nên tính trung bình thì lịch sắp xếp cũng khá thoải mái, đại khái là vậy. Khi cuộc thi kết thúc, người chạy cuối cùng sẽ lần lượt về đến đích thôi..."
Sōta đang đi trên con đường dẫn đến khu vực giao nhận dây chạy tiếp sức, Akane và Rin đi theo sau trò chuyện.
Trong lúc Sōta đang khởi động, nữ sinh năm ba của đội Trắng đã tăng tốc về đích, chuẩn bị trao dây tiếp sức cho Sōta.
"Hatate Sōta, cố lên! Mục tiêu là trở thành đội MVP!"
Thấy Akane khích lệ Sōta đang vào vị trí, những nam sinh khác cùng chuẩn bị xuất phát đều nhìn cậu ấy với ánh mắt ngưỡng mộ.
"Đừng để người khác làm xáo trộn nhịp độ, cứ chạy theo nhịp của mình, Sōta."
"Sōta, phải hít vào bằng mũi, thở ra bằng miệng nhé?"
「Tôi đã dùng bộ phận làm lạnh ở bụng dưới để làm mát nước uống thể thao rồi, chỉ để bổ sung nước giữa chừng thôi, lúc nào cũng có thể rót ra được đấy。」
「Rót ra từ đâu ra chứ!」
Mọi người đổ dồn ánh mắt vào phần bụng dưới của Ruri, ai cũng thấy mặt Ruri hình như hơi phớt hồng.
Hatate Sōta cứ thế nhận lấy dây đeo túi, với tâm trạng nửa tin nửa ngờ bắt đầu chạy.
「Sōta-kun, tăng tốc! Tăng tốc lên!」
「Sớm quá rồi đấy!」
Hiếm khi Sōta lại liên tục cằn nhằn. Thấy Mahōzawa Akane đuổi kịp và chạy song song với Sōta, Eiyūzaki Rin, Shōkanji Kikuno và Ninja Hayashi Ruri cũng theo sát sau.
「Tốt lắm, Sōta, cứ giữ nhịp này!」
「Với tốc độ hiện tại có hy vọng giành được giải phân đoạn. Cứ giữ tốc độ này nhé.」
Sōta vừa lắng nghe những lời khuyên ấy, vừa ngơ ngác tự hỏi không biết những người này định theo mình đến bao giờ.
Rồi, khi anh vẫn đang mơ màng suy nghĩ thì......
「Cậu làm gì thế, Nanami, vung tay lên nào, tay đó!」
Rin, người đã chạy theo suốt mười cây số, khi Nanami K. Bladefield tiếp nhận dây đeo túi từ Sōta, lại tiếp tục cất tiếng chỉ đạo, cứ thế theo Nanami chạy tiếp.
「Người đó, tràn đầy năng lượng thật!」
「Hộc… hộc… Dân thể thao, thật đáng nể…」
Cựu "Kawazaru" (Tên riêng của một kỹ năng hay biệt danh của Rin, theo ngữ cảnh là người có sức bền đáng kinh ngạc) đã thể hiện hết tài năng của mình.