Bản dịch tiếng Việt được chuyển ngữ từ trang Qingzhiguodu (輕之國度).
Bản quyền hình ảnh: Yoko Yoko.
Biên tập: zbszsr.
Chuyến dã ngoại hoành tráng từ Kyoto sang Pháp đã kết thúc, nhưng dư âm náo nhiệt vẫn chưa tan thì Học viện Hatagaya đã dần bước vào không khí mùa hè.
Mở đầu cho chế độ mùa hè là hoạt động mở cửa hồ bơi, sau đó là Đại hội Bơi lội tầm cỡ.
Không chỉ tràn ngập những mũi tên báo hiệu, mà chữ "đại" trong "Đại" hội Bơi lội "Đại" cũng lặp lại hơi thừa rồi.
Trong bộ đồ bơi khoác ngoài chiếc áo thun, Mahōzawa Akane – cô tiểu thư bỏ nhà đi bụi được trang bị chiếc cọ chà sàn – đang hì hụi cọ rửa đáy hồ bơi trống.
“△※Dù là… ruột thịt… hay là… dọn bể bơi…” (Ghi chú của người dịch: cải biên từ bài hát Enka “Anh em trượng nghĩa” của Nhật Bản.)
“Cái điệu nhạc quái dị gì thế kia!?”
“Fa!?”
Bị Nanami K. Bladefield – Công chúa thứ nhất của Công quốc Bladefield – bất ngờ bật lại từ phía sau, Akane giật mình, vội ôm chặt lấy tay Hatate Sōta – người đang lau sàn cạnh cô, chẳng khác nào em trai của Nanami.
“Là ca khúc chủ đề của việc dọn hồ bơi đấy.”
“Nghe lạ hoắc à nha!”
“Này! Akane-chan! Cậu ăn mặc phong phanh thế mà cứ ôm Hatate mãi vậy hả!? Đó là ăn đậu hũ công khai đó nha!!”
芹芹 (Seri-chan) – nữ thần tượng quốc dân Gin'yuuin Serika – đã “giành” lấy tay Sōta, kéo cậu ra khỏi vòng tay Akane.
“A! A! Seri-chan, tớ xin lỗi, làm cậu ghen rồi!”
“Ai ai ai ai ai, ai ghen chứ!? Cái loại Hoàng tử Hài kịch Lãng mạn như Hatate đây, tớ vui vẻ nhường hẳn cho Akane-chan đó nha!!”
“Hoàng tử Hài kịch Lãng mạn…”
Bị gán cho cái danh hiệu đầy nhục nhã là Hoàng tử Hài kịch Lãng mạn, Sōta chống hai tay hai chân xuống đáy hồ bơi, tạo thành dáng vẻ “orz”, cúi gằm mặt chán nản.
Mặt khác, Serika cũng trưng ra vẻ mặt “Aizzz! Lại lỡ lời rồi! Nanami-chan thân yêu của tớ ơi, tớ phải làm sao đây…” rồi rưng rưng nhìn Nanami. Nanami vừa nghĩ đến việc phải dọn dẹp hậu quả rắc rối đến mức nào, vừa thấy choáng váng đầu óc, vừa tiếp tục thực hiện hoạt động giao lưu công chúng của địa phương.
Nửa sau câu nói chẳng có ý nghĩa đặc biệt gì, tựa như một linh vật địa phương vậy.
Dưới cái nắng gay gắt, Sōta và mọi người vừa định kỳ xịt nước bằng vòi, vừa vui vẻ dọn dẹp hồ bơi, thế nhưng…
“Nhắc mới nhớ, nơi này khác với hồ bơi bình thường. Đây là khu hồ bơi vui chơi có cầu trượt mà, vậy có tổ chức đại hội bơi lội ở đây không nhỉ?”
Tōzoku Yama Megumi – người không hiểu sao được phân cho bộ đồ bơi học sinh nữ và vẫn mặc nó, được mệnh danh là học sinh dễ thương nhất trường – ban đầu khi bắt đầu dọn dẹp thì ánh mắt có vẻ vô hồn, nhưng giờ thì đã dần quen với tình hình, vừa không ngừng kéo vạt áo thun che đi bộ đồ bơi học sinh vừa hỏi; chỉ thấy Seiteikōji Misamori – Hội trưởng Hội học sinh, đồng thời là thành viên ban chấp hành Đại hội bơi lội – tự mãn ưỡn ngực, lắc lư nói:
“Đại hội bơi lội năm nay, sẽ là một Đại hội Bơi lội tầm cỡ kết hợp cả hồ bơi ngoài trời, hồ bơi trong nhà, hồ bơi dành cho câu lạc bộ bơi lội, kênh đào nhân tạo Hatagaya, và cả hồ bơi mini có cầu trượt dành riêng cho Ký túc xá Bōken này… Đại hội đó nha!”
‘Vừa ưỡn ngực vừa đổi giọng đầy mưu mẹo kìa.’
‘Vừa ưỡn ngực vừa đổi giọng đầy mưu mẹo kìa.’
‘Vừa ưỡn ngực vừa đổi giọng đầy mưu mẹo mà.’
Sōta thầm nghĩ – Đại hội thể thao ngoài đời thực khác với thế giới ảo, chỉ có quy mô bình thường, phải chăng vì vậy mà mới có thêm chuyến dã ngoại và Đại hội bơi lội này?
Thấy Sōta im lặng, Daimyōji Naru – thành viên mới No.0 của Shichitokuin, Hội đồng Công quốc Bladefield – dường như đã nghĩ ra điều gì đó. Cô nhẹ nhàng tiến lại gần Sōta, thì thầm vào tai cậu:
“Hatate Sōta, cậu không sao chứ? Lại phải tham gia Đại hội bơi lội…”
“Ừm…”
Naru hiểu rõ Sōta khi ở thế giới ảo, nên lo lắng cho cậu vốn rất sợ biển.
“Cái này thì, tuy tớ không mấy tích cực muốn bơi… nhưng cũng không đến mức bài xích như ở thế giới ảo…”
“Thật sao? Nhưng tớ nghĩ vẫn nên tập làm quen trước thì tốt hơn đó?”
“Là vậy sao… Có lẽ thế…”
Lúc này, Shōkanji Kikuno – người hễ thấy các bạn nữ nói chuyện riêng với Sōta là lại vui vẻ chạy đến hỏi han, có mối quan hệ thân thiết như chị em với Sōta – như thường lệ cười hì hì tiến đến nói:
“Sō-chan, cậu với Naru-chan thân nhau quá đi mất à nha~ Hai đứa đang nói gì thế? Nói nhỏ cho chị nghe được không? Hửm? Hửm?”
Cô chị không thích em trai giấu giếm chuyện gì với mình.
Chỉ là, một khi bị cô chị biết, có nguy cơ bị cô chị biến thành tin độc quyền khoe với các bạn nữ khác.
Hơn nữa, dù biết rõ điều đó, cậu em vẫn không dám chống lại yêu cầu của cô chị.
“Không có gì đâu, bọn tớ chỉ đang bàn xem có nên làm quen với việc xuống nước trước hay không thôi.”
“Ôi chao!! Naru-chan lấy cớ làm quen với việc xuống nước để hẹn hò riêng với Sō-chan ở hồ bơi sao!?”
“Tại sao vậy!? Tại sao vậy!?”
Kikuno tỏ vẻ cực kỳ vui vẻ, khiến Naru đỏ bừng mặt mà bật lại như thế.
“…………”
Sōta vừa cười khổ bên cạnh Naru đang hoảng loạn, thì có một người lặng lẽ nhìn Sōta với ánh mắt lạnh lùng, đó là Ninja Hayashi Ruri – cô gái với cơ thể người máy.
Dù gần đây không còn bị mắng “biến thái” vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy nữa, nhưng vẫn bị cô ấy liếc mắt khinh bỉ à – Sōta nghĩ vậy, nụ cười khổ trên mặt càng sâu hơn.
“Biến thái.”
Vẫn bị mắng.
“Nếu đã vậy, chi bằng bây giờ mọi người cùng nhau mở cửa hồ bơi trước đi~”
Khoác tay Ruri, người vui vẻ đề nghị là Daishikyō Kawa Kurumiko – cô em út của Ký túc xá Bōken, Tổng thư ký Tổ chức Phúc lợi Trẻ em Sợ hãi Phép thuật.
Kurumiko đã nói thế, ngay cả Ruri cũng đành phải dịu giọng lại.
Đây có thể nói là bản chất của cô em út được mọi người yêu mến.
“Ý hay đó, Kurumiko!!”
Thấy Akane và Kurumiko vui vẻ đập tay ăn mừng, hai đàn chị hơn Sōta một khóa – Eiyūzaki Rin, và Kagura Bladefield – họ hàng của tổ tiên Sōta, cựu No.0 của Shichitokuin – lắc đầu thở dài.
“Thật là, dù kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc, nhưng mấy đứa cũng lơ là quá đấy.”
“Vận mệnh của Công quốc còn chưa rõ ràng, thật là đau đầu.”
Rin và Kagura khoanh tay, thực chất trong đầu đầy rẫy nỗi băn khoăn nên mua loại đồ bơi nào. Họ cũng quá lơ là rồi, thật là đau đầu.
Lúc này, Manaka Shaman – cô gái có vòng eo hơi lỏng lẻo, đồng thời là hầu gái riêng của Sōta – len qua bức tường các cô gái xung quanh Sōta, ngượng nghịu tìm Sōta nói chuyện:
“Xin, xin hỏi Điện hạ… Em muốn đi mua đồ bơi, người có thể đi chọn cùng em không…?”
“Không cần đâu, em cứ mặc đồ bơi học sinh là được rồi.”
“Ể, Điện hạ là người ủng hộ phe đồ bơi học sinh không khoan nhượng sao?”
“Tại sao lại nói vậy!?”
Bị gán cho tội danh không có thật, Sōta tức giận trợn tròn mắt há hốc mồm.
Nhưng nghe đoạn đối thoại này, Ryūkishi Haratsuki Mugi – cuốn từ điển sống của học viện, vừa mới chuyển đến gần đây – hài lòng lắc lư vòng một đồ sộ ẩn dưới bộ đồ bơi học sinh nói:
“Ừm ừm, tốt lắm, tốt lắm. Biết thưởng thức đồ bơi học sinh chứng tỏ Sōta-kun đã lớn rồi đấy.”
“…………”
Sōta thầm nghĩ, tuy Ruri nhìn mình với ánh mắt lạnh lùng, nhưng dù sao cô ấy cũng đã quen với kiểu nói chuyện này rồi. Xem ra mình không đến mức bị mắng “biến thái” đâu, cậu nở một nụ cười khổ.
“Biến thái.”
—Vẫn bị mắng.
“Không, ý tôi không phải vậy. Đại hội bơi lội chẳng phải quy định phải mặc đồ bơi học sinh sao?”
Sōta điều chỉnh lại tâm trạng, vừa dứt lời thì cô giáo Miyuki Makenshi – vừa là quản lý Ký túc xá Bōken, vừa là giáo viên chủ nhiệm lớp F năm nhất của Sōta và các bạn – mỉm cười trả lời:
“Ôi chao, nghe nói Đại hội bơi lội năm nay không bắt buộc phải mặc đồ bơi đâu nha~ Chỉ có điều mặc quá hở hang cũng không được, nên chỉ giới hạn trong các loại đồ bơi được bán tại các cửa hàng chỉ định trong khu phố thương mại của học viện thôi.”
“Đồ bơi sao? Đồ bơi sao?”
Hakua B. Bladefield – em gái cùng cha khác mẹ của Sōta và Nanami – vốn vẫn luôn tìm cơ hội tham gia vào câu chuyện rôm rả, cuối cùng cũng thò đầu vào chen lời.
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Manaka, em sắp bị Hakua lây bệnh rồi đấy?”
“Nghe các bạn nữ trong lớp nói, hình như có bán nhiều đồ bơi dễ thương lắm… Không được sao ạ? Điện hạ?”
Dù đối phương là Manaka, một khi bị con gái dùng ánh mắt nũng nịu năn nỉ thì khó mà chống cự được, đó là bản tính vô phương cứu chữa của một cậu trai.
Sōta dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, cậu lập tức ú ớ không nói nên lời, chỉ đành thở dài gật đầu đồng ý.