Sau khi về tới nhà trọ, tôi bước vào căn phòng nơi nhà công tước đang ở.
Araune ngay lập tức đón tôi, dẫn tôi đến cái bàn nơi bốn thành viên trong gia đình đang ngồi.
“Chào mừng trở lại, Ryoma.”
“Chào mừng trở lại.”
“Thật tốt khi em đã về đến đây, chị nghe nói hôm nay rất mệt mỏi đúng không?”
“Cháu không nên ép bản thân quá.”
Có vẻ như họ đã được nghe về chuyện xảy ra hôm nay.
“Cảm ơn mọi người rất nhiều… Giờ thì có một việc em cần nói với mọi người.”
Những lời tiếp sau câu cảm ơn của tôi khiến mọi người trở nên nghiêm túc.
“Có chuyện gì vậy? Em cứ nói ra đi.”
“Có chuyện gì xảy ra à, Ryoma?”
Reinhart giục tôi nói tiếp với biểu cảm nghiêm trọng, trong khi Eliaria nhìn tôi lo lắng.
“Em đã quyết định việc mình muốn làm trong tương lai. Trước giờ em đã mang ơn mọi người rất nhiều rồi… nhưng giờ em muốn rời đi và sống tự lập.”
Ngay khi tôi nói vậy, Eliaria bật dậy khỏi ghế và tiến tới chỗ tôi. Ba người còn lại vẫn ngồi nguyên đấy.
“Tại sao cậu đột nhiên lại nói thế?!”
“Nếu cứ như thế này, mình sẽ tiếp tục được mọi người nuông chiều và trở thành một con người vô dụng mất. Hai tuần vừa qua, mọi người đã đối xử với mình rất tử tế. Mình đã bắt đầu xem nhẹ việc này. Mình muốn sống tự lập để rèn luyện bản thân.”
“Nếu cậu muốn rèn luyện bản thân, sao cậu không đi cùng nhà mình? Nhà mình biết rất nhiều người có thể dạy cho cậu mà…”
“Ở cùng mọi người chỉ khiến mình biến thành một đứa trẻ được nuông chiều thôi. Đó là lý do mình muốn rời khỏi mọi người một thời gian.”
Đó là lúc Elise hỏi, “Khi em nói là một thời gian, ý em là không phải mãi mãi đúng không?”
“Vâng. Em không rời khỏi đây vì em không thích mọi người, không có chuyện đó đâu. Đó là lý do em mong mọi người vẫn sẵn sàng gặp lại em, sau khi em thỏa mãn với quá trình rèn luyện của mình.”
“Đương nhiên là chúng ta sẽ làm thế rồi! Em biết là em luôn có thể tỏ ra hư một chút với chúng ta mà, đúng không? Em mới có 11 tuổi thôi, đây là độ tuổi hoàn toàn bình thường để sống với cha mẹ. Miễn là em muốn, em có thể quay lại bất cứ lúc nào!”
“Mẹ! Mẹ không định ngăn cậu ấy sao?”
“Elia, cũng không phải là con sẽ không thể gặp cậu ấy nữa mà. Giống như con phải đi học, Ryoma cũng muốn tự học nữa. Mặc dù mẹ nghĩ chuyện đó là không cần thiết. Chị nghĩ cái em cần là được nuông chiều nhiều hơn ấy.”
“Nào, nào, Elise. Chúng ta đã đồng ý về chuyện này rồi mà, nhớ không?”
“Em biết chứ. Đó là lý do em không phản đối. Em chỉ đang nêu ý kiến cá nhân của mình thôi.”
Đã đồng ý? Đồng ý cái gì?
“Umm… mọi người đã đồng ý chuyện gì ạ?”
Reinbach và Sebas là người trả lời câu hỏi này.
“Sự thực thì, chúng ta đã đoán trước được sẽ có một ngày cháu nói thế kể từ hồi đặt chân đến đây rồi. Ta đã sống khá lâu rồi mà. Đồng nghiệp, cấp dưới, kẻ thù. Mặc dù vị thế có thay đổi, ta đã thấy rất nhiều người giống cháu trước đây. Chúng ta sẽ không ngăn cản cháu. Tuy nhiên, cháu không được ép buộc bản thân quá. Ngay cả khi cháu làm việc chăm chỉ, nếu không biết cách nghỉ ngơi thì toàn bộ công sức bỏ ra sẽ đổ sông đổ bể.”
“Cậu Ryoma có thể nghĩ rằng mình đã được nuông chiều, nhưng chúng tôi không nghĩ thế. Mặc dù nhà công tước đã cho cậu chỗ ăn và chỗ ở cho chuyến hành trình này, đó là tất cả. Cậu Ryoma, cậu chính là người đã đăng kí tại hội và nhận việc, cống hiến năng lực của mình cho họ. Cứ như thể đó là một việc hiển nhiên vậy… Đó là lý do tại sao chúng tôi nghĩ rằng một ngày nào đó cậu sẽ nhắc đến chuyện này. Mặc dù nó diễn ra sớm hơn nhiều so với dự đoán.”
Reinhart tiếp tục sau lời của Sebas.
“Khi anh nhìn vào em, đôi lúc anh liên tưởng đến một người bạn thân của anh. Mặc dù hai người có tính cách hoàn toàn trái ngược. Em lúc nào cũng nghiêm túc, còn cậu ta thì vô lo. Cậu ta luôn cố đùn những việc rắc rối cho cấp dưới của mình, sau đó chạy đi làm việc riêng… Mặc dù chúng ta không muốn em thành con người như thế, em vẫn cần phải có một chút gì đó như vậy cho chính mình. Hãy thường xuyên nghỉ ngơi và dựa dẫm vào người khác, đúng như Sebas và cha anh đã nói. Những điều tốt đẹp sẽ đến từ việc đó nữa. Đó là cách mà bạn anh vẫn sống tốt cho đến giờ đấy.”
…Tôi thực sự rất biết ơn với tất cả những lời khuyên họ cho tôi. Tôi đã không nhận ra rằng họ đã luôn tính trước mọi việc thế này.
Trước khi tôi nhận ra, hai hàng nước mắt đã chảy xuống.
“Cảm ơn mọi người… rất nhiều.”
“Đừng lo về chuyện đó. Thay vào đấy, chúng ta muốn em hứa một số điều. Đầu tiên, em có thể đi bao xa tùy ý, nhưng em phải trở về với chúng ta. Thế giới này là một nơi nguy hiểm, và còn nguy hiểm hơn nhiều đối với một mạo hiểm giả. Anh hiểu là em đã biết chuyện này rồi, nhưng chúng ta muốn gặp lại em, còn sống. Em có thể thỉnh thoảng đến gặp nhà anh được.”
“Thứ hai, cháu phải viết thư cho chúng ta thường xuyên, và nói cho chúng ta biết nếu có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra. Nếu chúng ta nhận thấy cháu đang tỏ ra liều lĩnh, chúng ta sẽ gửi lại thư cảnh báo.”
“Hoặc tôi sẽ đến tận nơi để thăm Cậu Ryoma bằng ma pháp không gian.”
“Và thứ ba, em không được do dự nhờ chúng ta nếu cần việc gì! Cái này là bắt buộc! Chúng ta biết rằng với kiến thức, ma thuật, cũng như kĩ năng chiến đấu hiện tại của em là quá đủ rồi. Em giỏi đến mức có thể được tuyển dụng, vậy nên luôn có lựa chọn làm việc cho nhà chị nữa.”
Tôi không biết phải nói gì với họ nữa… Giờ tôi chỉ thấy niềm biết ơn vô hạn mà thôi. Những lúc như thế này, vốn từ vựng hạn chế của tôi thật rắc rối…
“Ryoma.”
Tôi quay ra nhìn Eliaria. Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nói.
“Cho đến hiện tại, mình không có nhiều cơ hội được chơi cùng với một ai khác. Nên là mình đang hơi buồn… nhưng nếu cậu đã quyết định như vậy, mình sẽ tôn trọng điều đó. Tuy nhiên!”
Tiểu thư chỉ tay vào tôi và tuyên bố, “mình sẽ đặt thêm một điều kiện vào đó!”
“…Điều kiện?”
“Thêm vào ba điều kiện mà cha, ông nội, và mẹ đã nêu ra. Chúng ta phải gặp lại nhau trong thời gian ba năm, và sáu năm tới.”
“Ba và sáu năm… nhưng tại sao lại thế?”
“Mình tin là mình đã nói với cậu rồi, nhưng mình sẽ đến thủ đô và học ở đó. Mình sẽ tốt nghiệp sau sáu năm, nhưng trước đó sẽ có một đợt nghỉ dài hạn sau ba năm. Đó là lý do mình muốn chúng ta gặp lại. Trong thời gian đó, mình sẽ cố gắng học tập và rèn luyện, biết được thêm nhiều loại ma thuật mới và tự phát triển bản thân.”
Tôi hiểu rồi, vậy ra đó là ý của cô ấy.
“Mình hiểu.”
“Tốt. Nếu cậu lại đam mê chuyện gì quá và quên mất… Mình sẽ không tha thứ cho cậu đâu!” Cô ấy nói và lườm tôi. Đúng là có đôi lúc tôi cũng mải mê vì thứ gì đó và quên đi cả thời gian…
“Mình sẽ cố hết sức để nhớ nó.”
“Đáng nhẽ cậu phải nói là cậu nhất định sẽ không quên chứ! Hmph…”
Cô bé phồng má lên giận dỗi. Sau đó, Reinhart bật cười hỏi tôi, “Hahaha, cha chắc mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhân tiện, Ryoma. Em đã quyết định sẽ làm gì chưa?”
“Em có đàn slime, nên chắc em sẽ sống đâu đó ở ngoại ô thị trấn. Sau đó em sẽ sống ở đây với tư cách một mạo hiểm giả và tiếp xúc với những người khác nữa.”
“Anh hiểu… Nếu vậy thì anh có thể nhờ em một chuyện không?”
“Gì thế ạ? Em sẽ rất vui nếu giúp được.”
“Anh muốn em quản lý khu mỏ mà đang có nhiệm vụ diệt quái ấy. Nó mới bị bỏ hoang có một năm thôi mà đã có nhiều quái vật làm tổ như vậy… Có một tổ quái vật gần thị trấn như thế thật không hay chút nào. Đó là lý do anh muốn em thường xuyên tuần tra khu mỏ và tiêu diệt quái vật. Nếu việc đó là quá sức đối với một người thì hãy đăng việc lên hội. Anh cũng định xây lấp lối vào, cơ mà bọ ngựa hang có thể tự đào hố bằng chân trước của mình nên cũng chả có ý nghĩa gì mấy.”
“Nếu anh chỉ cần có thế thì em sẽ làm được.”
“Cảm ơn em. Đổi lại, em có thể dùng hầm mỏ thế nào tùy ý. Cứ tự nhiên mà luyện ma thuật ở đó, sẽ chẳng có ai đến làm phiền đâu.”
“Nếu vậy thì…”
Thì quá tiện cho tôi! Tôi sẽ có không gian để tự xây nhà và sống cách xa khỏi thị trấn, với lại ít người ghé qua sẽ càng tiện hơn cho việc tự huấn luyện, để cho lũ slime lang thang thỏa thích, và chế thỏi sắt nữa. Đối với tôi, việc này thật vô giá.
“Đây là trao đổi chính thức nhé. Có rất nhiều dạng quái vật nguy hiểm ngoài kia. Nếu một trong số đó làm tổ ở đây và sinh sôi, thị trấn này sẽ gặp nguy hiểm. Thông thường, chính quyền là bên phải chịu trách nhiệm cử một nhân viên đến kiểm tra, sau đó thuê người để xử lý, nhưng… Có vẻ như chính quyền ở thị trấn này chả có quản lý cái gì hết, vậy nên anh sẽ tự thuê người có đủ kĩ năng mà mình tin tưởng. Mặc dù người quản lý thường sẽ nhận được một phần thưởng riêng biệt, chúng ta nghĩ là cứ để em dùng nơi này thế nào cũng được là tốt nhất, vì nó đằng nào cũng không mang đến lợi ích gì cho thị trấn. Không phức tạp, không tốn kém.”
…Mặc dù chuyện đó vẫn có thể xảy ra, tôi có thể nhận ra lý do này chỉ hợp với hồi trước mà thôi. Dù sao thì những nhân viên bỏ bê công việc cũng đã bị xử phạt. Hiện giờ bọn họ chắc hẳn sẽ phải làm việc tử tế dưới chính quyền mới rồi.
Reinhart có vẻ đã nhận ra tôi đang suy nghĩ đến chuyện đó, vì anh ấy nở một nụ cười bối rối, “Thật tình, em lúc nào cũng nghiêm túc quá… Đừng để mấy việc nhỏ nhặt đó làm phiền đến mình. Hay là làm thế này đi: nếu em tạo ra sắt trong lúc đang ở đó, chúng ta cũng sẽ được hưởng lợi nữa. Chỉ là đừng có quá gắng sức làm chúng là được.”
“…Em hiểu rồi. Em sẽ cố hết sức để hoàn thành việc của mình!”
Tôi sẽ tự đặt ra hạn ngạch hàng tháng và thường xuyên ghé thăm cửa hiệu của Serge. Nếu tôi không làm được việc cỏn con đó thì việc này không thể tính là trao đổi công bằng được.
“Không, em không cần phải hào hứng như thế đâu…”
“Thêm nữa, bọn chị muốn em ở lại nhà trọ này cho tới lúc chúng ta rời khỏi đây.”
“Nhưng như thế…”
“Chị không muốn nghe nhưng nhị gì hết. Chị đã mong em đi cùng nhà chị một thời gian dài nữa. Nhưng em đã quyết định tự lập và trưởng thành nhanh như thế rồi. Đó là lý do chị đã quyết định việc này!”
“Sẽ chỉ mất nhiều nhất là từ một đến hai tháng nữa thôi. Cháu luôn có thể tự huấn luyện mình sau đấy mà. Chuyện này là quá hợp với một người nghiện làm việc như cháu.”
…Nếu tôi không từ chối họ luôn bây giờ, tôi sẽ tiếp tục bị––
“Chúng tôi sẽ không tiếp tục nuông chiều cậu đâu, Cậu Ryoma.”
Sebas đọc được suy nghĩ của tôi à?!
“Ryoma. Suy nghĩ của cháu hiện đầy lên mặt kìa.”
“Khuôn mặt của em dễ đọc vị thật đấy.”
Rõ ràng vậy sao?
“Dù sao thì! Em sẽ ở lại nhà trọ này trong lúc nhà chị vẫn đang trong thị trấn. Hiểu chưa?”
“Nhưng…”
“Chị nói là: hiểu chưa?”
“Nhưng…”
“Em đã hiểu rồi đúng không?! Đúng không?!”
Elise rõ ràng là không chấp nhận bất cứ câu trả lời nào khác ngoài từ vâng… Thôi được rồi… Nhưng ý chí của tôi lúc nào cũng yếu thế này à…? Mặc dù tôi cũng rất biết ơn với đề nghị này…
“Em hiểu rồi, em sẽ tiếp tục để mọi người chiều chuộng cho đến khi mọi người rời khỏi thị trấn…”
“Tốt lắm! Thật nhẹ nhõm mà.”
Cuối cùng thì tôi cũng không thể từ chối.
Tôi không thể bỏ qua lòng tốt của họ, với lại, tôi rất hạnh phúc khi biết có người quan tâm đến mình.
Tôi cảm ơn mọi người và trở về phòng.