Xong deadline rồi mới dịch tiếp được, 2 chap luôn, mở đầu bằng 1 chap suy
-----------------------------------
Bức tường mỏng bảo vệ mỗi quốc gia trên khắp thế giới cứ càng ngày càng mở rộng.
Kể như mặt đất mà trải dài vô tận, tân nhân loại đã có thể có được phồn vinh đến vĩnh hằng. Tuy nhiên, đất đai là có hạn.
Và như vậy, các quốc gia láng giềng bắt đầu cạnh tranh với nhau.
Dân chúng bị cuốn theo không khí hận thù âm ỉ, rồi cũng đến lúc các xung đột nhỏ nơi biên giới diễn ra. Ban đầu chỉ là xung đột giữa các cá nhân, dần dần quân đội bắt đầu vào cuộc và biến nó thành một cuộc chiến. Cứ thế, nó dần lớn thành chiến tranh.
Cả hai bên chiến tuyến đều ngập trong hận thù, một cuộc chiến nơi nợ máu chỉ có thể trả bằng máu.
Trong thế giới hỗn loạn như vậy, Cộng hòa Hiền giả vẫn giữ thế trung lập.
Ngay từ đầu, họ không quan tâm nhiều đến đất đai. Lãnh thổ Cộng hòa tuy có mở rộng nhưng chẳng thấm vào đâu so với các quốc gia khác.
Trên mảnh đất của tri thức, vô vàn nghiên cứu vẫn được thực hiện mỗi ngày.
Hơn nữa, vô vàn các học giả từ khắp nơi đến tị nạn giúp nơi đây càng trở nên hùng mạnh.
Bằng cách buôn bán vũ khí, Cộng hòa đã kiếm được một món hời. Tất cả các quốc gia khác đều muốn nhập về những loại vũ khí với công nghệ tân tiến nhất. Chúng hiện diện trên khắp các chiến trường.
Và tất cả các quốc gia đều mong muốn sở hữu một loại vũ khí.
Nhưng nghiên cứu về loại vũ khí ấy bây giờ đang bị cấm.
Đúng vậy, “bây giờ”.
-----
Cộng hòa tiếp tục phát triển mạnh mẽ trong khi các quốc gia khác suy yếu do chiến tranh.
Ở trung tâm của đất nước phồn thịnh ấy là một căn biệt thự.
Trong khu vườn lớn và đẹp của căn biệt thự ấy, vài thiếu nữ đang dạo quanh.
Họ đang nhẹ bước và nói chuyện vui vẻ, nhưng chợt một trong số họ loạng choạng suýt ngã. Những người khác đỡ cô dậy và hỏi với vẻ lo âu.
Cô gái yếu ớt trả lời, vẫn đang dựa vào những người còn lại, hơi thở nặng nề.
[Xin lỗi… Ta làm mọi người lo lắng rồi…
Nhưng có lẽ đây là giới hạn của ta…]
Các cô gái không giấu nổi nỗi buồn khi nghe vậy.
Tất cả những thiếu nữ này đều là homunculus. Và tất nhiên, cô gái yếu đuối kia cũng vậy. Cô chính là homunculus đầu tiên đã đồng hành cùng Đại hiền giả đi khắp thế giới.
Cô ấy đã sống tại đây được vài trăm năm, được coi như một biểu tượng của Cộng hòa Hiền giả. Tại căn biệt thự này, cô lặng lẽ sống phần còn lại của đời mình.
Con ma vật vận chuyển du hành cùng cô và Đại hiền giả cũng đã ra đi từ lâu. Cô gái là người cuối cùng của bộ ba lập quốc.
Cộng hòa đã thành công tái tạo lại công nghệ homunculus. Hàng ngày đều có homunculus mới ra đời.
Như một truyền thống, các homunculus mới khi có thể tự di chuyển đều đến chào hỏi với homunculus đầu tiên.
Hôm nay cũng vậy, nhiều homunculus cũng đến gặp cô.
Cô chào đón họ, cùng nhau nói chuyện trong khu vườn yên ả, nhưng cơ thể cô đã đến giới hạn.
Nhiều khớp đã cứng lại khiến cô không thể chạy. Mắt cô cũng mờ đi, giờ cô chẳng thể vẽ chân dung Đại hiền giả được nữa. Viên đá mana lõi giống như trái tim của cô cũng đã hư hỏng trầm trọng. Luôn rất khó khăn mỗi lần cần nạp mana.
Cô gái ngồi xuống xe lăn và thở dài,
[…haa…]
Rồi hỏi những homunculus trẻ xung quanh,
[Mọi người… có thể đưa ta đến Nhà tưởng niệm được không?]
Các cô gái đều hiểu vì sao lại có yêu cầu ấy. Một số cắn chặt môi, một số không kìm được nước mắt.
Nhà tưởng niệm là một bảo tàng kiêm lăng mộ tại Cộng hòa Hiền giả.
Những cổ vật ghi lại chiến công của Đại hiền giả đều được trưng bày ở đó, và ngôi mộ của cả Đại hiền giả lẫn con ma vật dạng voi được bảo vệ nghiêm ngặt trong một căn phòng sâu bên trong.
Bên cạnh hai chiếc quan tài ấy còn một chiếc thứ ba vẫn trống.
[Hãy đưa ta đến Nhà tưởng niệm.]
Các cô gái đều hiểu.
Họ lau nước mắt, cố nặn ra một nụ cười. Họ đẩy chiếc xe lăn xuống con đường hướng đến Nhà tưởng niệm.
Những người và homunculus qua đường đều vẫy tay chào cô. Cô nâng cánh tay kêu răng rắc của mình lên vẫy lại và mỉm cười.
Cô được tất cả yêu quý và kính trọng.
Cô hỗ trợ anh hùng huyền thoại, Đại hiền giả từ trong bóng tối, chăm sóc người khi bị ốm.
Câu chuyện về cô đã được ghi lại trong sách tranh, văn bản, phim ảnh và các vở kịch.
Những đứa trẻ sinh ra tại Cộng hòa đều được nghe giai thoại về cô, và họ đều cảm mến tâm hồn đầy trắc ẩn ấy.
Không lâu sau đó, nhóm homunculus đã đến trước Nhà tưởng niệm.
Khi những người lính gác trông thấy, họ nhanh chóng nghiêm chào.
Một người lính nhanh chóng lấy chìa khóa đến ngôi mộ sau khi biết được lí do cô đến đây.
Cả nhóm lặng lẽ đi theo người lính gác.
Cánh cửa ngôi mộ mở ra, cô gái đứng dậy, bước đi với sự giúp đỡ của mọi người xung quanh. Trông thấy họ đã bước vào hết, người lính gác nhẹ nhàng đóng cửa, chờ đợi ngoài đại sảnh.
Mắt anh ươn ướt. Vì anh cũng quý mến cô gái ấy vô cùng.
-----
Có một tế đàn lớn ở trong căn phòng.
Bên trái là quan tài cỡ lớn. Ở giữa là quan tài cỡ con người.
Và bên phải là một quan tài cỡ nhỏ.
Cô gái chậm rãi đến bên chiếc quan tài ở giữa, và khi ngồi xuống bên cạnh, cô không khỏi cảm thấy hoài niệm.
Cô vẫn nhớ như in.
Cái ngày đầu tiên cô gặp nữ học giả ấy.
Ngày cô mời nữ học giả đến nhà mình, ngày hai người ngủ cùng nhau.
Ngày cô chăm sóc nữ học giả khi cô ấy bị hôn mê do quá tải tàn dư mana.
Những năm tháng đi khắp thế giới, phát tán quyển sách, và cùng nhau gây dựng lên Cộng hòa bây giờ.
Trong dòng kí ức ấy, cô vẫn nhớ rõ mọi thứ.
Rồi cô khẽ nói,
[Đến lúc rồi… đến lúc ta theo chân cô ấy…]
Những cô gái homunculus xung quanh bật khóc thành tiếng,
[Xin người đừng nói vậy…]
[Với công nghệ hiện tại, người vẫn có thể sống lâu nữa được mà?]
[Nếu người thay đá mana thành loại mới nhất và thực hiện chế độ dinh dưỡng thì người có thể…]
Cô gái đáp lại những lời khuyên trong nước mắt của họ.
[Phải rời xa mọi người làm ta rất, rất buồn.
Nhưng… đã đến lúc rồi.
Nếu ta không đi… cô ấy có lẽ sẽ lại gục vì uống rượu mất.
Thể trạng cô ấy vốn không phải tốt gì… Nên là… cô ấy đã đi trước ta.
Ta đã không ở bên cô ấy quá lâu rồi… có lẽ cô ấy sẽ gục vì gắng sức nghiên cứu quá mức.
Nên ta phải đi… cô ấy trông thật vô vọng nếu thiếu ta…]
Cô gái cười nhẹ nhàng, rồi nằm ôm lấy quan tài của nữ học giả.
Tầm nhìn cô dần mờ đi.
Một thông báo về lượng mana còn lại xuất hiện ở một góc tầm nhìn của cô, nhưng cô không nhúc nhích.
Cảnh báo cũng dần biến mất khi cô hoàn toàn không còn nhìn được nữa, và khung cảnh cuối cùng lọt vào ánh mắt ấy là quốc huy của phế quốc năm xưa. Cô liệm đi, chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.
Khi cô hoàn toàn ngừng cử động, những cô gái xung quanh càng bật khóc to hơn.
Thi thể cô được đặt vào chiếc quan tài nhỏ phía bên phải của Đại hiền giả.
Ba chiếc quan tài lặng lẽ nằm đó, đánh dấu một kỉ nguyên kết thúc, và bắt đầu một chương mới của lịch sử…