Kami to Yobare, Maou to Yobarete mo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

(Đang ra)

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

Aien Kien

Tôi, một kẻ từng làm chân sai vặt cho một băng đảng mafia và ước mơ cuộc đời bình dị. Nhưng biết đâu, tại nơi đây, tôi có thể tận hưởng một cuộc sống học đường đầy ắp niềm vui thì sao?

9 251

Cô chỉ là thường dân mà láo xược thật đấy!

(Đang ra)

Cô chỉ là thường dân mà láo xược thật đấy!

Inori

CÁC BẠN TÌM ĐỌC <TÔI YÊU NỮ PHẢN DIỆN> TRƯỚC KHI XEM NHA, TRUYỆN CÓ SẴN TRÊN MẠNG HOẶC MUA SÁCH ĐỂ ĐỌC

67 1

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

(Đang ra)

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

Jepaepgagyeokinsangnieun

Mà tôi có thấy vậy đâu.

2 2

Phù thủy thì không thể bị xiềng cổ

(Đang ra)

Phù thủy thì không thể bị xiềng cổ

夢見 夕利

Một câu chuyện hành động giả tưởng về anh chàng bị những người cộng sự (phù thủy) quyến rũ đùa giỡn!

1 2

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

72 196

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

239 4332

Arc 3 - Chương 67: Yêu cầu của chỉ huy

Anh lính trẻ dừng dòng suy nghĩ, nhìn về phía homunculus vừa lên tiếng. Cô có đôi mắt song sắc và làn da nhiều màu.

“Nah, vai tôi cũng không mỏi lắm… sao tự dưng cô lại hỏi thế?”

Cô gái nhẹ cúi đầu và nói,

[Tôi nghe từ Katamimi. Rằng đội trưởng coi chúng tôi là ‘cộng sự’. Vì là cộng sự, tôi muốn trở nên có ích nhất có thể.]

Anh lính trẻ trả lời với biểu cảm phức tạp

“…Mà nghĩ lại thì, có lẽ tôi cũng hơi mỏi vai… Cô vẫn sẽ giúp mát xa chứ?”

Cô gái homunculus ngẩng đầu lên, và có cảm giác như nét mặt cô rạng rỡ hơn đôi chút. Anh ngồi xuống giường, còn cô gái ngồi phía sau anh. Khi đang tận hưởng mát xa, anh chợt để ý hàng loạt ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía lưng mình.

Anh quay lại, và chạm mắt với tất cả homunculus đang ở trong phòng. Không ai cử động, họ chỉ đơn giản là nhìn thẳng vào vai và lưng anh.

Anh không khỏi bất ngờ trước sự đồng nhất ấy.

(Sao mà… mình cứ như một con vật nhỏ đáng thương bị bao vây bởi một đàn thú ăn thịt vậy… Bọn họ cũng muốn làm gì đó cho mình ư?)

Rồi anh lên tiếng thăm dò,

“Ah, có vẻ như tôi bị nhức mỏi toàn thân rồi. Chạy đi chạy lại suốt hai ngày đúng là quá sức mà!”

Anh chỉ biết cười cay đắng khi vừa dứt lời đã cảm nhận được những cô gái ấy tiến lại gần mình.

-----

Có tiếng gõ cửa nhẹ vang lên.

[Xin lỗi.]

Katamimi bước vào phòng.

Và rồi cô đứng hình.

Trước mặt cô là cảnh anh lính trẻ đang được bao quanh bởi các homunculus. Anh đang nằm dang rộng hai chân hai tay. Từ đầu xuống chân, kể cả các đầu ngón tay, mọi chỗ đều đang được mát xa bởi đội homunculus.

Khoảnh khác cô “hiểu được” cảnh tượng trước mắt, cô đứng hình.

Tại sao cô lại như vậy?

Chính cô cũng không hiểu.

Dù đã cố gắng ngăn bản thân lại, nhưng chân cô vẫn tự động tiến đến gần chiếc giường. Rồi cô rời đi ngay sau khi đặt vài tài liệu gì đó lên bàn.

Dừng lại giữa hành lang, Katamimi tự nhìn xuống chân mình một cách đầy mơ hồ. Sau đó, cô chỉ im lặng quay về phòng chờ.

-----

Sau khi Katamimi đi khỏi, các homunculus vẫn tiếp tục mát xa cho anh lính trẻ. Anh vì thế mà chẳng thể đọc được tập tài liệu vừa được để lại.

Anh ra lệnh cho một homunculus đọc to thành tiếng. Cô ấy nhanh chóng mở tập giấy,

[Tôi muốn những homunculus đang không trong biên chế chính thức thực hiện nhiệm vụ bảo trì khu doanh trại. Nếu kết quả tốt, tôi có thể cung cấp cho anh vài tòa nhà bỏ trống.]

Trông có vẻ là một yêu cầu hơn là mệnh lệnh đến từ Đại tá. Sau cùng thì, như Katamimi nói, với những homunculus đáng lẽ đã bị loại bỏ, kể cả sau khi được sửa chữa thì họ cũng không có trong biên chế chính thức.

Cũng có thể nói họ được coi là không thuộc quân đội. Dù quân đội có lớn đến mức nào thì cũng đều được kiểm soát bởi các quan chức.

Những quan chức chính phủ thì chỉ có thể hành động khi có cơ sở và quy định tương ứng. Và ngược lại, nếu không có quy định cụ thể, họ không được phép làm theo ý mình. Điều này cũng áp dụng cho quân đội, vốn là một dạng của cơ quan chính phủ. Không có quy định nào cho phép Đại tá ra lệnh cho những homunculus đang dưới quyền anh lính trẻ.

Hơn nữa, trường hợp của anh lính trẻ là chưa từng có tiền lệ.

Vì không có lí do chính đáng, cũng chẳng thể đối chiếu với những trường hợp trước đó, quân đội không thể sử dụng những homunculus này. Vậy nên, người Đại tá chỉ có thể “yêu cầu” anh lính trẻ qua một bức thư thay vì ra lệnh.

Nghe xong nội dung bức thư, anh suy ngẫm về những gì nên làm.

(Số lượng homunculus chắc chắn sẽ còn tăng thêm trong thời gian tới. Và chắc cũng phải có giới hạn số lượng mình có thể mang theo khi làm nhiệm vụ hỗ trợ hậu cần. Nếu mình đưa theo quá nhiều, những cựu binh chắc chắn sẽ lại gây chuyện.

…không, đó không phải vấn đề duy nhất. Sẽ đến lúc mà căn phòng này không thể vừa cho tất cả nữa. Đến lúc ấy mình sẽ gặp rắc rối nếu bây giờ làm phật lòng chỉ huy. Mình cứ nhận yêu cầu vậy.)

Từ hôm sau, anh gửi một vài homunculus đi làm nhiệm vụ bảo trì cơ sở trong doanh trại.

Còn những homunculus đã quen với việc hỗ trợ hậu cần thì tiếp tục theo anh đến khu kho chứa ngoài tiền tuyến.