Nhờ Katamimi, anh lính trẻ có thể nghỉ ngơi đủ để hồi phục cho lịch trình hôm sau.
Ngay khi tỉnh dậy, anh vừa ăn sáng vừa kiểm tra các kế hoạch trong ngày, còn Katamimi và vài homunculus khác giúp anh chuẩn bị trang phục.
Anh tham gia vài buổi lễ và cả những bữa tiệc trà với các tiểu thư và quý bà tầng lớp cao.
Buổi tối, anh tham gia vào một bữa tiệc, nơi toàn bộ quan khách là những chính trị gia quan trọng hoặc các tướng lĩnh quân đội cấp cao.
Giữa mỗi sự kiện, anh đều phải thay trang phục, chải lại đầu tóc và hồi phục lại tinh thần.
Khi đã hoàn toàn kiệt quệ, anh trở về phòng, nơi Katamimi đã đợi sẵn trên giường.
Anh ôm lấy cô trong khi vẫn mặc lễ phục, và cứ thế chìm vào giấc ngủ.
Katamimi bế anh lên giường và thay pajama cho anh.
Rồi cô cũng nằm lên giường, cô ngủ mà vòng tay vẫn nhẹ ôm lấy anh.
Mỗi ngày đều như vậy trong vài tuần.
Anh sẽ được nhận cấp bậc, quân hàm và vị trí mới.
Anh vốn dĩ là một lính mới ở cấp độ thấp nhất ở ngoài tiền tuyến, thì giờ đã trở thành một sĩ quan hoạt động ở hậu phương. Giờ anh đã là một sĩ quan trẻ.
“…Đúng là…căn phòng này trống trải quá…” anh sĩ quan trẻ nói vậy khi nhận phòng làm việc mới của mình.
Katamimi trả lời lời độc thoại của anh, [Tài liệu có nói là “Nếu anh cần gì, cứ đề xuất”.] và đưa tập tài liệu dày cộp cho anh.
Anh sĩ quan trẻ nhìn tập giấy và thở dài…
“Quân đội thì cũng chỉ là một loại cơ quan nhà nước… Mà tôi có nghe lời đồn. Quân đội sẽ tập trung chiến đấu trên phương diện chính trị nhiều hơn, và sẽ chỉ huy động toàn lực khi không còn cách nào khác…”
Katamimi động viên anh.
[Hãy cố hết sức nào. Đây là chiến trường mới của chúng ta.]
Nơi làm việc mới của anh sĩ quan trẻ là một cơ sở phục vụ cho việc tái sử dụng các lính homunculus.
Nhiệm vụ chính ở đây là tạo công việc mới cho các homunculus bị thương trên chiến trường.
Cơ quan này được Tổng bộ Đế quốc lập nên sau khi biết được sự thật về cuộc chiến của anh lính trẻ.
Những ghi chép về “chiến công anh hùng” cho thấy những homunculus được tái sử dụng thì có tinh thần và sĩ khí cao hơn những homunculus mới.
Tuy vậy, vẫn có rất nhiều khó khăn tồn đọng nếu đưa các homunculus được tái chế về lại tiền tuyến.
Các homunculus không chỉ là vũ khí mà còn là thứ để đảm bảo nhu cầu thiết yếu cho các lính con người.
Nếu các homunculus tái chế được đưa lại tiền tuyến, nhiều khả năng sẽ có hàng loạt lời phàn nàn kiểu “Tôi phải dùng hàng second hand!!!” từ quân lính.
Nhiều khả năng sự bất mãn của quân lính sẽ tăng lên.
Kết quả là, Tổng bộ Đế quốc quyết định rằng những homunculus tái chế sẽ chỉ đảm nhận những công việc ở hậu phương.
Tổng bộ muốn “anh hùng” chỉ đạo các homunculus tái chế để cải tạo các cơ sở ngoài tiền tuyến.
Nhưng họ không biết quá trình chuẩn bị cần những gì, và chỉ có thể nói những thứ như:
“Mà, cậu ta đã có kinh nghiệm rồi, nên cứ để cậu ấy lo hết vậy.”
“Nếu cậu phàn nàn rồi để vấn đề biến thành việc ai chịu trách nhiệm pháp lí thì rắc rối đấy.”
“Vậy nên, cứ nhớ rằng nếu cậu làm sai thì cũng không sao, còn nếu làm tốt thì lợi ích sẽ rất lớn.”
“Nếu thế thì, chỉ cần ngân sách vừa phải thôi nhỉ.”
Cuộc họp kết thúc, và những gì có ở phòng làm việc cũ kĩ anh vừa nhận chỉ là bàn ghế và vài tủ sách.
Nhìn căn phòng đầy bụi bẩn, anh sĩ quan trẻ vẫn rất hào hứng.
“OK!!! Trước hết thì lau dọn nào!!!”
Đã lâu rồi anh mới lại được điều chuyển đến một nơi làm việc khác.
Công việc tái chế những người lính homunculus khá vất vả, vì mặc dù đây là công việc anh mong muốn, mỗi ngày anh đều chìm trong đống giấy tờ từ phía tiền tuyến gửi về.
Ở khu vực bên cạnh tòa nhà anh đang làm việc, nhiều homunculus đang học cách xây dựng các loại cơ sở khác nhau với trượng đặc dụng cho ma thuật xây dựng.
Nhờ công sức của anh và các homunculus tái chế, các cơ sở tiền tuyến của quân đồng minh đã được nâng cấp đáng kể, giúp họ ngăn chặn được bước tiến của địch.
Nhiều nước khác vì thế mà cũng lập nên những cơ sở tương tự và cũng bắt đầu quá trình tái chế homunculus.
Kết quả là, số lính homunculus sống sót qua các cuộc chiến đã giảm, nhưng vì các cơ sở tiền tuyến của các bên đều được nâng cấp, tình hình vẫn hết sức căng thẳng.
Các nước đều phải mua thêm số lượng lớn vũ khí từ Cộng hòa Hiền giả để không bị tụt lại.
Lúc này, anh sĩ quan trẻ quyết định giao cho các homunculus một công việc khác.
Đây là một ý tưởng đột phá vượt khỏi những suy nghĩ đương thời, và sẽ là nền móng cho những thành tựu tương lai của anh.
Tại một quán ăn nhỏ nọ, đôi vợ chồng già chủ quán đang thì thầm với nhau.
“Là hôm nay à? Cuối cùng cũng đến lúc sao?”
“Có vẻ như một sĩ quan quân đội sẽ đến để bàn về nó.”
Họ nói chuyện trong khi chuẩn bị các món ăn cho khách.
Có tiếng gõ cửa vang lên.
Cả hai vợ chồng dừng tay và ra mở cửa.
Một người lính và một cô gái đang ở đó.
“Eh… đúng địa chỉ chưa nhỉ?”
Anh lính kiểm tra lại giấy ghi nhớ rồi gật đầu.
“Oh, tốt quá. Đúng là đây rồi. Cảm ơn vì đã đợi. Đây là homunculus được cung cấp cho hai người.”
Anh lính nhường chỗ cho cô gái bước lên.
Cô tiến một bước và nói,
[Từ hôm nay xin nhờ mọi người hỗ trợ!]
Và cô cúi đầu.
Trong thời đại này, đất nước nào cũng bị lôi kéo vào những cuộc chiến kéo dài.
Vì vậy, các nước đều dồn hết tài nguyên vào quân đội, làm cho cuộc sống của người dân chịu đủ loại áp lực: thuế má nặng nề để chi trả cho vũ khí và homunculus mua từ Cộng hòa Hiền giả, nhân công trẻ tuổi bị mang đi để chế tạo vũ khí ngoài tiền tuyến, các nghiên cứu cũng chủ yếu về mặt quân sự. Chẳng có chút sức sống nào trên các con phố.
Người dân chẳng còn cách nào ngoài việc tuyệt vọng sống qua ngày.
Thị trấn mất đi vẻ náo nhiệt, an ninh cũng trở nên lỏng lẻo.
Ai ai cũng không khỏi phẫn nộ trong thời buổi khó khăn này.
Rồi một ngày.
Anh sĩ quan trẻ dạo quanh khu thương mại, đã lâu rồi anh chưa ăn bên ngoài.
Khi anh đến một quán ăn nọ vì hương thơm tỏa ra, các nhân viên đều vui vẻ chào mừng,
“Oh! Ngài anh hùng! Chào mừng đến quán của chúng tôi!”
Các phục vụ đều tươi cười.
Anh sĩ quan trẻ cười lại và nhìn vào thực đơn được đưa cho, rồi bất ngờ trước số lượng món ăn hiện có.
“Hm? Chỉ có nhiêu đây à?”
Người phục vụ cảm thấy xấu hổ và xin lỗi.
“Mong ngài hiểu cho, thưa Anh hùng. Con trai tôi bị mang đi làm công nhân và không thể đứng bếp. Vậy nên chúng tôi chỉ có thể chuẩn bị những món này. Các quán khác cũng vậy. Đâu đâu cũng thiếu nhân lực… ai cũng kêu than rằng công việc quá khó khăn…”
Nghe vậy, anh sĩ quan trẻ chọn lấy một món trên thực đơn.
Người phục vụ nhanh chóng quay vào bếp và chuẩn bị.
Anh vẫn đưa mắt nhìn theo dáng vẻ ấy…
Một chồng tài liệu lớn đang đợi anh khi quay lại văn phòng, và trước khi nhận ra thì trời đã tối.
Làm việc xong, anh lại nghĩ về câu chuyện ở quán ăn kia.
Anh cũng đang gặp phải vấn đề.
Hiện giờ, số lượng homunculus tái chế đã trở nên rất lớn, và càng ngày càng ít những nơi mà họ có thể giúp ích.
Gần như toàn bộ những cơ sở cần thiết ngoài tiền tuyến đều đã được xây dựng và nâng cấp, và cả đội tiếp tế hay liên lạc cũng không cần thêm nhân lực.
Thêm một vấn đề nữa làm anh lo lắng hơn.
Lính homunculus đời mới đã ra đời.
Cộng hòa Hiền giả nâng cấp công nghệ homunculus qua từng ngày, và các lính homunculus đời mới cũng được liên tục đưa đến các quốc gia.
Mà, không có nghĩa là toàn bộ lính homunculus đời cũ sẽ ngay lập tức bị thay thế.
Ban đầu thì lính homunculus đời mới sẽ được ưu tiên sử dụng ở các vị trí trọng điểm, nhưng rồi dần dần họ cũng xuất hiện ở mọi nơi trên chiến trường.
Nếu tất cả mọi nơi đều dùng lính homunculus đời mới thì những homunculus đời cũ sẽ trở nên lỗi thời.
Từ trước đến nay, các mẫu đời cũ không còn được sử dụng sẽ bị tiêu hủy, nhưng anh không hề nghĩ đến chuyện đó.
Nhưng không may là chẳng còn việc cho họ nữa.
Nếu có quá nhiều homunculus tái chế không có việc làm, chẳng biết cấp trên sẽ làm gì nữa.
Đó là vấn đề lớn nhất lúc này.
(Hiện giờ, quân đội đang thừa rất nhiều lính homunculus tái chế và mẫu đời cũ.
Họ có thể là quân lính, có sức chịu đựng và tuân theo mệnh lệnh, nhưng khá khó để có ý tưởng công việc mới cho họ.
Tuy vậy, họ có thể làm tốt những gì được dạy.
Hm… quân đội thì gặp rắc rối vì thừa nhân lực, còn các thị trấn thì rắc rối vì thiếu nhân lực…
Nhiều người dân đã bị điều đến các nhà máy quân đội, khiến cuộc sống họ gặp nhiều áp lực.
Không có đủ nhu yếu phẩm và thực phẩm tại các khu chợ, là một trở ngại lớn đến sự phát triển của nền kinh tế…)
“Chẳng phải điều đó!? Có thể được giải quyết sao!?”
((Hình như là trans eng tự vẽ) Katamimi khi được anh sĩ quan trẻ vuốt ve)
Câu này khá tối nghĩa, mà bên eng lẫn khi dùng gg dịch raw lại khác hẳn nhau, nên đây chỉ là theo ý hiểu