“Mọi thứ sẽ thay đổi. Tất cả những gì chúng ta đã và đang cho rằng là đúng sẽ thay đổi.
Tương lai của tân nhân loại và homunculus từ bây giờ sẽ bước sang một chương mới hoàn toàn...”
Tôi ngồi trong phòng mình và quan sát các học giả.
(Đúng vậy.
Bộ phận giới hạn suy nghĩ của Katamimi đã bị phá hủy hoàn toàn.
Không chỉ riêng Katamimi.
Giới hạn suy nghĩ trên tất cả lính homunculus sống sót sau cuộc chiến ác liệt đó cũng đều bị phá hủy.
Trước lúc đó, nó vẫn hoạt động bình thường.
Katamimi và những homunculus khác đã phải suy nghĩ trong khi chịu đựng những cơn đau đầu khủng khiếp từ bộ giới hạn.
Và trong cuộc chiến ấy, họ đã chứng kiến anh lính trẻ bật khóc.
Chính vào lúc ấy.
Một "sóng năng lượng" được sinh ra bên trong bộ não đơn giản và linh hồn đơn giản, hoàn toàn phá hủy bộ giới hạn suy nghĩ.
Ngay cả tướng quân cũng không để ý, nhưng ngay sau khi không còn giới hạn suy nghĩ, đã có “ánh sáng” trong ánh mắt họ.
Đó là khoảnh khắc các homunculus trở nên hoàn thiện.
Vậy, “sóng năng lượng” đó chính xác là gì?
Còn gì khác được.
Đó là “sức mạnh của tình yêu”.
Họ yêu anh ấy từ sâu thẳm tâm can.
Và sức mạnh từ tình yêu đó đã phá hủy giới hạn suy nghĩ của họ.)
Vị tướng ôm chầm lấy Katamimi vừa rời khỏi bể nước thí nghiệm.
Cái ôm thật nhẹ nhàng, và Katamimi mỉm cười hạnh phúc.
Các nhà nghiên cứu vẫn không hết bối rối.
“Bây giờ, những người đã từng lo sợ các homunculus nổi loạn sẽ phản ứng như thế nào?
Đây là một bước ngoặt cực kì quan trọng
Tương lai của homunculú và tân nhân loại sẽ thay đổi rất nhiều phụ thuộc vào phản ứng của họ.
…Nếu…nếu các bạn ấy đưa ra quyết định sai lầm…
Nếu các bạn vẫn chọn gạt bỏ ý chí của homunculus và tiếp tục coi họ như công cụ mà không trao cho họ tình yêu...
…Thì các bạn sẽ trải qua cùng một bi kịch như Tiền nhân chúng tôi...
…Một cuộc nổi loạn...
Hôm đó, thông tin về thí nghiệm của Katamimi đã lan truyền một cách chóng mặt trong giới học giả của Cộng hòa Hiền giả.
“Homunculus không có giới hạn suy nghĩ vẫn làm việc bình thường và không bỏ chạy.”
Phát hiện chấn động này đã khiến nhiều học giả từ các viện nghiên cứu khác vội vàng đến Viện Nghiên cứu Homunculus.
Trong phòng thí nghiệm, nơi đang cực kì ồn ào, các học giả thi nhau tiến gần Katamimi với cơn mưa câu hỏi.
“Cô thấy như thế nào khi không còn giới hạn suy nghĩ?”
[Trước kia, cứ mỗi lần thử tự mình suy nghĩ thì tôi lại phải chịu đau đầu và tầm nhìn bị mờ đi, tuy vậy chúng đã không còn kể từ sau trận chiến hồi ấy, và giờ tôi có thể thoải mái suy nghĩ về nhiều thứ, cứ như làn sương mờ mịt khi trước đã tan biến đi.]
“Suy nghĩ về nhiều thứ… Cụ thể là về cái gì?”
[Tôi nghĩ về Đại tướng.
Làm sao tôi có thể giúp công việc của ngài thoải mái hơn?
Làm gì để giúp cuộc sống của ngài tốt hơn?
Tôi chủ yếu nghĩ về những điều ấy.]
“Cô nghĩ sao về nhân loại?”
[Chúng tôi đều hiểu nhân loại tuyệt vời đã tạo nên mình, và chúng tôi cần nỗ lực hết sức vì nhân loại.]
“Cô có nghĩ nếu bỏ đi giới hạn suy nghĩ của các homunculus tinh giản thì chất lượng lao động sẽ tăng lên không?”
[Có.
Tôi nghĩ hiệu suất làm việc sẽ tăng lên nếu suy nghĩ không bị hạn chế.
Đây chỉ là trải nghiệm cá nhân, nhưng nếu không thể tự do suy nghĩ, tôi đã không thể sống sót qua cuộc chiến đáng sợ ấy.
Nếu chiến đấu chỉ với những dữ liệu được cung cấp, chắc chắn chúng tôi sẽ chết.
Và khi đó, Đại tướng, người mà chúng tôi cần bảo vệ cũng sẽ chết.
Vì không bị hạn chế, chúng tôi có thể suy nghĩ tự do và chiến đấu hiệu quả hơn lính homunculus của địch.]
Từ những câu trả lời của Katamimi, các học giả quyết định tiến hành thí nghiệm loại bỏ giới hạn suy nghĩ của các homunculus.
Đối tượng đầu tiên là các homunculus cấp cao bảo vệ viện nghiên cứu.
Tất nhiên vẫn có biện pháp phòng ngừa trường hợp xấu nhất, nhiều lính homunculus vũ trang đầy đủ vẫn được triển khai xung quanh như lúc thí nghiệm với Katamimi.
Dưới sự bảo vệ ấy, các học giả bắt đầu gỡ bỏ bộ giới hạn suy nghĩ của các homunculus trong bể nước.
Mọi công đoạn đều suôn sẻ, không giống như trường hợp của Katamimi.
Khi những homunculus ấy bước ra khỏi bể thí nghiệm, các học giả đều chuẩn bị tinh thần.
...Ai cũng lo lắng.
Không có gì đảm bảo tất cả homunculus sẽ giữ được bình tĩnh như Katamimi.
Giờ khi giới hạn suy nghĩ đã không còn, nếu các homunculus ấy nổi loạn, thì không thể không dùng đến vũ lực để ngăn chặn.
Các học giả cũng đều cầm trượng trong tay, tập trung quan sát và sẵn sàng sử dụng ma thuật nếu các homunculus có dấu hiệu bạo lực.
Tuy nhiên, những homunculus chỉ đi quanh phòng với đôi chân trần mà không có phản ứng gì đặc biệt.
Sau đó, họ lấy quần áo từ trên tủ, mặc lên người và xếp thành hàng.
...Tất cả những người trong phòng đều lặng thinh mất một lúc.
Các học giả vẫn quan sát các homunculus với cây trượng nắm chặt.
Những cô gái ấy, không còn giới hạn suy nghĩ, vẫn đứng đó nhìn các học giả và chờ đợi.
Sau một lúc lâu nữa, một học giả hạ cây trượng và tiến lại gần các homunculus.
Anh vụng về bước đi, đến khi cách các cô gái khoảng một cánh tay.
Anh đưa tay chạm vào đầu của cô gái homunculus đứng trước mặt và nhẹ nhàng vuốt ve.
Cô gái nhẹ nghiêng đầu và nhíu mắt, hạnh phúc dụi đầu vào tay anh.
Các học giả khác thấy vậy cũng hạ trượng và tiến đến chỗ các homunculus.
Họ cũng nhẹ nhàng vuốt ve đầu các cô gái.
Chính thời khắc này, mối liên kết mới giữa con người và homunculus đã được sinh ra.
Chính thời khắc này, các homunculus đã không còn chỉ là công cụ răm rắp nghe lệnh loài người.
Họ được công nhận là có ý thức độc lập và có thể sánh bước cùng nhân loại.
Giống như nữ học giả và homunculus đầu tiên, tân nhân loại và homunculus từ giờ sẽ coi nhau là những người bạn, những người cộng sự.
---------------------------
Ngày đầu kì nghỉ tết: Thôi còn hơn chục chap nữa, rush nhanh để sang năm mới làm bộ mới
Hôm nay:
Anyway HPNY mọi người, mong mọi người vẫn tiếp tục ủng hộ truyện và những project khác trong tương lai!