Ý tưởng của anh sĩ quan trẻ rất đơn giản.
Anh đề xuất với các lãnh đạo rằng lính homunculus nên được bán cho các công ti tư nhân.
Ban đầu, bộ phận quản lí nhân lực quân đội khá lưỡng lự trước đề xuất này. Họ lo về số lượng lớn homunculus chiến đấu trên thị trường, cho dù đó là homunculus phiên bản cũ hay những homunculus tái chế.
Thêm nữa, nếu có sự cố gì xảy ra, họ sẽ là những người chịu trách nhiệm pháp lí vì đã phê duyệt đề xuất.
Tuy nhiên, sự thật là nền kinh tế cũng đang tăng trưởng trì trệ.
Cuộc họp diễn ra rất lâu, và quyết định cuối cùng được đưa ra là các lính homunculus sẽ được thương mại hóa.
Đầu tiên, các homunculus sẽ được đặt tại những nơi quân đội dễ theo dõi – ví dụ như những nhà máy quân đội – và quản lí tình hình.
Nếu không có vấn đề gì xảy ra, họ sẽ dần dần mở rộng hoạt động cho các bên tư nhân.
Thỏa mãn với quyết định này, anh sĩ quan trẻ liền tập hợp số lượng lớn lính homunculus để học những kĩ năng làm việc tại các nhà máy quân đội.
Khi đáp ứng đủ yêu cầu, các homunculus lần lượt được phân bổ về các cơ sở, và họ đều hoàn thành tốt công việc được giao mà không gặp trở ngại.
Anh sĩ quan trẻ báo cáo cho các lãnh đạo một cách đầy tự hào, và được cấp quyền phân phối lính homunculus cho các bên tư nhân.
Hệ thống sử dụng homunculus tồn dư này giúp những công nhân con người được tự do làm những việc khác.
Thêm nữa, một lượng lớn lính homunculus cũng được điều về các thị trấn để hỗ trợ cuộc sống của con người.
Nhờ đó mà khung cảnh sôi động tấp nập trước chiến tranh phần nào được dựng lại, và mọi người đã có thể nhìn thấy một tương lai tốt đẹp hơn.
Chuỗi cung ứng nội địa được khôi phục, các sản phẩm nhu yếu phẩm hàng ngày cũng được tăng cường sản xuất.
Và những cảnh tượng mà chẳng ai có thể nghĩ tới trước chiến tranh giờ có thể bắt gặp ở mọi nơi.
Đó là sự xuất hiện của những cựu binh homunculus.
Một homunculus đang mặc trên mình bộ đồng phục xinh đẹp tại một quán cà phê.
Một homunculus trong bộ đồ cũ đang làm việc ở một tiệm rèn.
Trên cánh đồng, một homunculus đội mũ rơm đang sử dụng các loại ma thuật nông nghiệp.
Bây giờ, không ngày nào tôi không thấy các cựu binh homunculus giúp đỡ con người trên các con phố.
Chẳng ai có thể tưởng tượng ra khung cảnh này trước kia.
Vốn dĩ ban đầu, các homunculus sản xuất bởi Cộng hòa Hiền giả có giá thành không hề rẻ, và chỉ có những tổ chức lớn với kinh tế dồi dào mới có thể chi trả.
Kết quả là người dân bình thường gần như không được tiếp xúc với các homunculus, nên hai bên chưa thể ngay lập tức hiểu rõ về nhau.
Tuy vậy, nhờ nỗ lực của anh sĩ quan trẻ, các homunculus đã đi vào cuộc sống thường nhật, giúp con người và homunculus tương tác với nhau nhiều hơn mỗi ngày.
Chứng kiến mọi chuyện, anh sĩ quan trẻ không khỏi mỉm cười mãn nguyện.
Vài thập kỉ đã trôi qua kể từ khi anh sĩ quan trẻ bắt đầu hệ thống nhân lực homunculus.
Ông đã được thăng lên bậc tướng, nằm trong bộ máy lãnh đạo cao cấp của quân đội.
Dù đã lên chức bậc cao, ông vẫn ở lại với bộ phận tái chế homunculus, nơi hiện giờ đã có thêm nhiều nhân lực con người hỗ trợ.
Quy mô của công việc đã vượt ra khỏi quốc gia, và ông đã đến Cộng hòa Hiền giả làm việc nhiều lần.
Vị tướng đang nhìn tập tài liệu trên chiếc xe mana rung lắc.
Tập tài liệu khô khan toàn những vấn đề kĩ thuật chuyên môn, người không trong ngành khó có thể hiểu được.
Nội dung của nó là về mẫu homunculus mới được phát triển ở Cộng hòa Hiền giả.
Cũng không khó hiểu vì sao ông lại có những tài liệu này.
Ông là một đối tác cùng phát triển homunculus với Cộng hòa.
Hệ thống nhân lực homunculus của ông đã cho thấy các thị trường ngoài quân sự cũng có nhu cầu homunculus rất lớn, và Cộng hòa đã mời ông về cùng nghiên cứu phát triển những homunculus tinh giản cho mục đích thông dụng.
Ông đọc qua tập giấy rồi lẩm bẩm:
“Hmm… Công nghệ homunculus là đỉnh cao của công nghệ ma thuật hiện đại…”
Katamimi rót trà và tiếp lời.
[Nếu ngài làm việc quá sức, ngài sẽ kiệt sức trước khi đến được Cộng hòa mất.]
“Oh, không sao. Chỉ là… một ước mơ từ rất lâu rồi của tôi sắp thành hiện thực. Tôi sẽ nghỉ ngơi đủ mà.”
Ông cười nhẹ và nhấp trà.
Sau khi đi qua nhiều biên giới các nước, chiếc xe mana của Đại tướng đã đến được Cộng hòa Hiền giả.
Tất nhiên là trên đường họ cũng phải đi qua vài quốc gia đối địch.
Khi đến cửa khẩu của một trong số các nước đó, người lính gác kiểm tra xe và giật mình khi nhìn thấy người ngồi bên trong.
“Đ-đây là… anh hùng nước địch! Oi! Nhanh lên và liên lạc với tổng bộ! Hỏi chỉ dẫn về hành động tiếp theo!!!”
Một người lính khác nhanh chóng thi triển ma thuật liên lạc, nhưng người tài xế chỉ bình tĩnh gọi anh lính.
“Chúng tôi đang vội. Cho chúng tôi qua nhanh đi.”
“Vô ích thôi!”
“…Tôi có giấy phép của đất nước này. Nhanh mở cửa khẩu cho chúng tôi qua.”
“Đúng vậy! Chẳng phải đại tướng của địch đang trên xe sao! Làm sao có thể bỏ qua được?”
“… Anh không nhìn thấy quốc huy trên xe à…?”
Người tài xế chỉ tay về phía quốc huy của Cộng hòa Hiền giả được khắc trên xe.
“Đây không phải xe thông thường. Anh có hiểu không? Đây là chiếc xe đặc biệt. Trên đây là một người cực kì quan trọng được Cộng hòa Hiền giả mời đến. Không ai được phép chặn đường.”
Những lời của tài xế càng làm người lính gác bực tức hơn.
“Gì hả!?”
“Tôi vẫn không thay đổi yêu cầu. Hãy mở cổng. Ngay.”
“Mày…!!”
Cơn giận lên đến đỉnh, người lính gác mặt đỏ bừng, đưa tay đến cây trượng bên hông.
Lúc ấy, một sĩ quan trang phục chỉnh tề nhảy xuống từ trên cổng, cúi đầu thật sâu và nói to:
“Tôi vô cùng xin lỗi!!! Làm ơn!!! Làm ơn hãy đi qua!
… Các cậu đang làm gì vậy!!! Này!!! Mở cổng nhanh lên!!!”
Những lính gác bị quát mở cổng một cách đầy bất mãn.
Người sĩ quan đưa cho tài xế một túi giấy chứa đầy thứ gì đó và tuyệt vọng xin lỗi.
“Tôi vô cùng xin lỗi! Có vẻ như liên lạc giữa các bên hơi bị trì trệ!
Làm ơn!!! Hãy giữ bí mật giúp chúng tôi!”
Tài xế kiểm tra chiếc túi rồi cười.
“Mà, cũng chẳng hiếm chuyện lính cấp thấp bất tuân lệnh.
Không phải lo, tôi sẽ không báo lại gì đâu.”
“Cảm ơn! Cảm ơn rất nhiều!!!”
Người sĩ quan tiếp tục cúi thấp đầu kể cả khi chiếc xe chậm rãi đi qua cổng, rời khỏi cửa khẩu.
Một lính gác đến và hỏi người sĩ quan vẫn trong tư thế ấy.
“…Đội trưởng, trên xe đó có tướng địch đúng chứ?
Sao lại cho qua…”
Người sĩ quan bừng bừng tức giận.
“Cậu bị ngu à!? Đó là chiếc xe đặc biệt!!! Từ Cộng hòa Hiền giả!!! Trên xe là một người đặc biệt!!! Dám dừng chiếc xe đó ư!? Cậu nghĩ cậu đang gây chuyện với ai!? Nếu Cộng hòa Hiền giả ngừng bán vũ khí, đất nước chúng ta sẽ sụp đổ ngay!!!”
Ông hét thẳng vào mặt chàng lính gác, mặt đỏ bừng và thở gấp.
Những lính gác cũng dần nhận ra độ nghiêm trọng của vấn đề.
Ai nấy xanh mặt khi nhìn chiếc xe mana đi xa dần.
Ngoài sự cố đó, chiếc xe đã đến được Cộng hòa Hiền giả mà không gặp trở ngại.
Những nhà nghiên cứu vui vẻ chào mừng vị tướng khi xe dừng lại ở Viện nghiên cứu Homunculus.
Nhưng khi cánh cửa xe mở ra và vị tướng bước xuống, các học giả đều không khỏi trống mắt lên ngạc nhiên.
Họ bất ngờ vì sự xuất hiện của Katamimi.
“Hey, homunculus đó…”
“Oh… Vẫn còn một cá thể hoạt động.”
“Mẫu này là từ đời nào rồi vậy?”
“…Ít nhất thì cũng 10 thế hệ trước rồi…”
“…Tôi… tôi mới chỉ thấy mẫu này trong bảo tàng…”
“Yeah… mẫu này được nghiên cứu từ khi cha tôi còn trẻ…”
Vị tướng nghe thấy những lời bàn tán vậy thì bật cười.
“Cũng chẳng khó hiểu tại sao mọi người lại ngạc nhiên. Cô bé này chắc chắn yếu hơn nhiều so với các mẫu đời mới. Tuy vậy, nếu xét về công việc bàn giấy thì cô ấy không thua kém gì đâu. Không, đúng hơn là, vì đã là cộng sự của tôi lâu năm, nên cô ấy hiểu rõ thói quen của tôi, và có thể điều chỉnh phù hợp với tốc độ làm việc của tôi.
Nói vậy, vị tướng xoa đầu Katamimi.
Cô khẽ híp mắt vui sướng, dụi đầu vào tay ông.
Các nhà nghiên cứu thấy vậy không khỏi hưng phấn.
Khung cảnh ấy cứ như tái hiện lại nữ học giả và cô gái homunculus trong quyển sách tranh năm xưa.
tạm dịch từ homunculus surplus system