“Ôi… ánh sáng thật đẹp làm sao… Vẻ đẹp tuyệt diệu ấy… có tồn tại trên thế giới này ư…”
Tôi cảm nhận ánh sáng xanh sắc trên chiến trường kia, cứ như đang bị nó mê hoặc.
Hiện giờ, tại nơi chiến trận ấy, “tình yêu” cũng chỉ là một loại ánh sáng giữa khoảng trời…
Những người lính homunculus dưới quyền chàng trai ấy vẫn đang quyết tâm chiến đấu, sử dụng thứ vũ khí có thể vỡ nát bất cứ lúc nào, và cố gắng di chuyển cơ thể đầy thương tích.
Tất cả những cô gái đang chiến đấu ấy đều có chung một mục tiêu.
Đó là gì?
Họ chiến đấu vì thắng lợi của quân đội?
Họ chiến đấu vì đất nước này?
Họ chiến đấu vì cuộc sống yên bình của những người dân ở đằng sau tiền tuyến?
Không, hoàn toàn không phải.
Họ không chiến đấu vì những lí do “thấp kém” ấy.
Vậy, họ quyết tâm vì điều gì?
Rất đơn giản.
Đơn giản mà thuần khiết, nhưng cũng có phần bí ẩn.
Đúng vậy…
Họ chỉ có một mục tiêu…
“Bảo vệ chàng trai ấy!”
-----
Cảm xúc của họ rực sáng giữa bóng đêm của cái chết trên chiến trường!
Hãy yêu lấy bản thân! Và chàng trai tôi yêu!!!
Tôi muốn sống thêm một chút nữa thôi! Họ hạnh phúc khi được hiến dâng mạng sống này!
Chính vì thế! Cho dù đối mặt với một đội quân quá đỗi áp đảo, họ vẫn không lùi bước!
Không được chùn bước!!!
Tiến lên!!! Tiến lên!!! Tiến lên!!!
Phải chặn lại! Phải chặn lại!!!
Không thể để địch tiến thêm chút nào nữa!!!
Cho dù chỉ còn một mình!!!
Cho dù chỉ còn một cánh tay!!!
Cho dù chỉ còn một ngón tay!!!
Hãy dùng cả mạng sống này!!!
Giảm sức mạnh của địch! Dù chỉ một chút!!!
Tất cả!!! Những cảm xúc ấy chứa đầy trong bộ não đơn giản của họ!!!
Khi một homunculus với trượng ma thuật bị thổi bay!
Thì một homunculus khác nhặt cây trượng đang đỏ rực vì nhiệt lên và tiếp tục chiến đấu!
Một homunculus bị thổi bay một bên tay!!! Một người khác tấn công liều chết dù dịch cơ thể đang không ngừng chảy dài!!!
Những homunculus núp trong hào! Họ nhảy ra và bắt lấy lính con người của địch!!!
Quân địch đang bị giữ chặt bởi các homunculus! Họ cảm nhận được nỗi sợ!
Vẻ mặt ấy của địch! Các homunculus nhìn và cười hài lòng!!! Và họ trở thành ánh sáng xanh!!!
Cuộc chiến tiếp tục! Tưởng chừng như không hồi kết!
Nhưng cuộc chiến càng kéo dài, họ càng mạnh mẽ hơn!!!
Vì sao!?
Vì họ biết!!!
Họ biết rằng chàng trai đang chạy đi với hai hàng nước mắt!!!
Chàng trai đã thấy khoảnh khắc ấy!!! Và rơi lệ vì họ!!!
Các homunculus vì thế càng quyết tâm hơn!!!
Họ cảm thấy mình có thể chiến thắng mọi thứ!!!
Là vì họ biết…
Họ hiểu từ tận sâu trong tim!!!
Chàng trai sẽ khóc vì họ!!!
Chàng trai sẽ buồn vì họ!!!
Những homunculus vì thế mà chiến đấu! Như thể đang ở chốn địa ngục!!!
Họ đã vượt qua giới hạn vận hành mà Cộng hòa Hiền giả đặt ra!!!
Với vô số thương tích, cũng chẳng lạ khi họ ngừng hoạt động! Thế mà, họ vẫn không hề dừng lại!
Tổn thương từ trận chiến! Lõi ma thuật, đá mana lộ ra ngoài và nứt vỡ!!! Cho dù vậy, họ vẫn chiến đấu!!!
Đây rồi!!! Đúng vậy!!!
Chính là đây! Sức mạnh của tình yêu! Sức mạnh của mối liên kết!
Ah ah!!!
Đúng là!!! Cuối cùng!!! Tôi đã không sai!!!
Chàng trai ấy chắc chắn sẽ làm được!!!
Những sai lầm của Tiền nhân!!! Anh ấy phải ngăn nó!!!
Vì anh! Có đủ sức mạnh!!!
Trên đôi vai nhỏ ấy! Tương lai của tân nhân loại và homunculus đang nằm ở đó!!!
Hãy tiến lên! Chạy! Chạy đi!
Cho dù lá phổi bị tổn thương!
Cho dù đôi chân sắp gãy!
Hãy tiếp tục chạy! Tiếp tục trốn thoát! Và sống sót khỏi địa ngục này!
Hãy sống! Sống! Sống sót!
Và tân nhân loại! Homunculus! Anh! Dẫn đường!”
-----
Tôi cảm nhận cuộc chiến với nụ cười lớn trên môi.
Tôi nhảy múa và ca hát như điên dại.
Một cô gái trong bộ đồ hầu gái chỉ lặng yên nhìn tôi như vậy.
Cô cứ nhìn tôi với ánh mắt như thương hại.
Susume! Shinzou wo Sasageyo!!