Kami to Yobare, Maou to Yobarete mo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 322

Arc 3 - Chương 66: Những ai được cứu

Anh lính trẻ nằm dài trên chiếc giường cứng như đá, trằn trọc suy nghĩ việc nên làm tiếp theo.

(Hôm nay trung úy đã giúp mình, nhưng không thể nhờ cậy ông ấy mãi được. Một điều gì đó thôi… Phải có gì đó làm lí do chính đáng chứ? Mười homunculus đã được mình cứu hôm nay, và mình muốn tiếp tục giúp đỡ những cô gái ấy.

Nhưng… mình có thể làm gì?)

Trong khi đau đầu vì những suy tính, anh chợt nghe tiếng gọi.

[Đội trưởng, tôi mang bữa tối đến.]

Anh vội bật khỏi giường rồi nhìn qua khung sắt và nhận ra đấy là tiếng của Katamimi.

“Lạ thật… Tôi tưởng là không ai được đến thăm chứ? Hơn nữa, lính cảnh sát giải tôi đến đây cũng nói ‘Không được ăn tối khi đang bị phạt’ mà?”

Katamimi đáp với giọng điệu như đang nói một lẽ hiển nhiên.

[Đội trưởng, homunculus chúng tôi dảm nhận mọi thứ từ phục vụ ở căng tin đến bảo vệ khu nhà kho này.

Khi tôi đến căng tin, một suất ăn vẫn “còn thừa”. Khi tôi định mang suất ăn đến nhà kho, homunculus bảo vệ “bỗng không thấy đâu.”

Vì vậy, tôi có thể mang bữa tối đến cho ngài.]

Katamimi đưa bữa tối cho anh và tiếp tục.

[Trong nhiệm vụ hôm nay, ngài đã cứu sống một vài homunculus chiến đấu. Quân đội sẽ không chịu trách nhiệm, vì dù gì họ cũng định sẽ tiêu hủy cả những homunculus bị thương, nên cũng chẳng ai quan tâm ta làm gì với họ.

Sau khi xem xét lại kết quả ngày hôm nay, tôi nhận thấy rất khó để đảm bảo hỗ trợ hậu cần thuận lợi chỉ với mười homunculus. Nếu có thêm nhân sự, tôi cho rằng chúng ta sẽ có kết quả tốt hơn.]

Nghe vậy, anh lính trẻ chợt lóe lên ý tưởng.

“Đúng rồi!! Nếu có thêm “một vài” homunculus nữa, thì nhiệm vụ sẽ dễ dàng hơn hẳn!! Chắc chắn là thế!!

Nhưng mà, còn vấn đề mấu chốt! Một lính mới như mình thì đâu có dễ được cấp thêm homunculus dưới quyền! Vậy ~~~ thì, phải làm sao bây giờ… Chẳng phải đây là một vấn đề lớnnnnn~~~ hay sao?”

Khóe môi anh cong lên một nụ cười.

“Ah, khó thật đấy, khó thật đấy”

Anh lớn tiếng nói trong khi ăn bữa tối của mình.

Khi anh ăn xong, Katamimi thu dọn và định rời đi ngay, nhưng anh đã ngăn cô lại.

“Nhân tiện thì, những cô gái homunculus ngoài biên chế giờ đang ở đâu?

Họ có được phép vào phòng chuẩn bị không?”

Katamimi trả lời mà không ngoái lại.

[Hiện tại, họ đang chờ tại phòng của ngài.

Xin hãy yên tâm, tôi đã dặn họ không được phép đụng chạm vào đồ đạc cá nhân trong phòng.]

Hơi khó hiểu vì bầu không khí kì lạ từ Katamimi, anh lính trẻ quay lại giường ngủ và lên kế hoạch cho nhiệm vụ ngày mai. Niềm vui hiện rõ trên gương mặt say ngủ của anh.

-----

Sáng hôm sau.

Kết thúc bữa sáng, anh lính trẻ di chuyển từ nhà kho đến nơi tiểu đội homunculus đã tập hợp sẵn. Tiểu đội của anh sẽ tiếp tục công việc hỗ trợ hậu cần được bàn giao lại từ nhóm làm ca đêm.

Trong đội hiện giờ đang có 10 homunculus ban đầu cùng với 10 homunculus phục chế được cứu hôm qua.

“Tứ chi của những cô gái này đều là của những homunculus khác chắp vá vào, nên cũng chẳng lạ nếu họ chẳng thể di chuyển bình thường được…”

Anh lo cho vết thương của họ, nhưng hóa ra chỉ là thừa thãi.

Tất cả homunculus chiến đấu vốn đều chung một khuôn mẫu sản xuất hàng loạt, nên không có bất kì sự cố nào liên quan đến tương thích bộ phận. Cũng không hề có sự giảm sút hiệu năng, dù màu da của họ có thể không đồng nhất ở vài chỗ, hoặc một số giờ còn có hai bên màu mắt khác nhau. Thậm chí, vẻ ngoài độc lạ ấy lại là một điểm lợi khi có thể dễ dàng nhận diện những ai trong đội mình ngoài chiến trường.

Cả 20 homunculus tập trung những homunculus bị thương hoặc đã chết về nhà kho theo chỉ dẫn của anh. Anh vẫn làm những gì đã làm hôm qua nhưng với hai điểm khác biệt chính.

Thứ nhất là năng suất.

Theo “lời khuyên” của Katamimi, 10 người là không đủ để làm tốt công việc hỗ trợ hậu cần.

Với nhân lực giờ đã gấp đôi, anh có thể hoàn thành nhiệm vụ trong khi vẫn có thể cứu thêm nhiều homunculus hơn hôm qua.

Thứ hai là phản ứng từ xung quanh.

Một vài cựu binh dừng lại quan sát anh lính trẻ tay thì dùng ma thuật lửa, miệng không ngừng đưa ra chỉ dẫn cho các homunculus.

Kết luận cuối cùng của họ là:

“Không thể bảo được thằng ngu này đâu.”

Dù gì thì anh lính trẻ vẫn hoàn thành nhiệm vụ, nên họ chẳng muốn rước thêm phiền phức vào người.

Hơn nữa, lính con người thời nay hiếm khi bị thương hay bỏ mạng. Trường hợp đội trưởng tiền nhiệm của Katamimi là một tai nạn hi hữu.

Vì thế, họ quyết định để mặc anh muốn làm gì thì làm.

Anh lính trẻ tiếp tục công việc mà không bị ai ngăn cản.

Với nhiều nhân lực hơn, số lượng homunculus hôm nay anh cứu được cũng tăng lên con số 15. Nâng tổng số homunculus dưới quyền cậu lên 35.

Khi nhóm phụ trách ca tiếp theo đến, anh đành thu xếp quay lại doanh trại. Anh nhập hội với một số cựu binh khác trên đường về. Mỗi người họ đều chỉ có không đến 20 homunculus dưới quyền.

Anh bây giờ là một trong số những người có nhiều homunculus dưới quyền nhất tại doanh trại này.

-----

“Mình đã lo từ trước rồi, nhưng mà khó thật đấy…”

Anh lính trẻ nhìn quanh phòng, gãi đầu gãi tai. Xung quanh chật cứng những homunculus chiến đấu.

Không khó để tưởng tượng điều này sẽ xảy ra khi hơn 30 người tập hợp trong một căn phòng chỉ được thiết kế cho 1 lính con người và 10 homunculus.

Không phải bỗng dưng mà một tân binh như anh lại có phòng riêng rộng đến vậy.

Hầu hết quân đội các nước hiện nay đều sử dụng các homunculus chiến đấu được sản xuất hàng loạt tại Cộng hòa Hiền giả, dẫn đến nhu cầu nhân lực trong quân đội giảm sút. Lính nghĩa vụ được trở về quê nhà, bỏ lại chiến trường chỉ toàn lính tình nguyện. Chỉ cần một số lượng nhỏ nhân sự để quản lí doanh trại và các cơ sở quốc phòng. Thêm vào đó, homunculus không cần nhiều diện tích. Chúng chỉ cần một cái ghế để ngồi khi sạc mana.

Vì thế, chỉ có rất ít người còn lại ở các khu doanh trại rộng lớn. Cả trung đội có thể xếp vừa một phòng, nhưng nếu các căn phòng khác không được sử dụng thì sẽ bị xuống cấp nhanh chóng.

[Thật là lãng phí nếu phá bỏ cả khu doanh trại lớn này!]

[Có thể chúng sẽ có ích trong tương lai.]

Như thế, quyết định mọi quân nhân đều có phòng riêng đã được các tướng lĩnh phê duyệt. Vậy là anh lính trẻ dù chỉ là lính mới cũng được nhận một căn phòng siêu rộng.

Giờ thì anh thực sự biết ơn chuyện đó. Chỉ với thêm một phòng nhỏ cho một lính con người nữa cũng đủ để xếp khoảng 25 homunculus vào trong.

Nếu sắp xếp tối ưu thì số lượng homunculus có thể ở trong phòng sẽ còn nhiều hơn, khi sử dụng đến võng treo hay giường tầng.

Khi anh vẫn nhìn quanh căn phòng chật chội để vạch ra đủ cách làm sao tối ưu diện tích nhất có thể, một homunculus tới gần anh,

[Đội trưởng, vai ngài có mỏi không?]

-----------------------------

Sorry vì delay lâu để ôn thi, giờ xong rồi quay lại tiến độ cũ.