“Yo! Cũng lâu rồi mới lại thấy tân binh đến đây.
Có phải đi xa không? Đau mông chứ?
Đi bằng xe ma thuật đúng là trải nghiệm tệ mà~
Gyahahaha!!”
Người chỉ huy cười lớn chào đón anh lính trẻ. Ông đưa anh tới trung đội của mình.
Ông cũng là một trong số ít con người tại khu đồn trú này.
“Mà, tôi đang nói cái khỉ gì ở đây thế chứ, đến đây nào! Chúng ta sẽ đến phòng của cậu.”
Người chỉ huy tràn đầy năng lượng dẫn cậu đến khu doanh trại lính. Anh lính trẻ vẫn chỉ ở cấp độ thấp nhất, nhưng vẫn được xếp phòng riêng. Và ở đó đã có sẵn một bộ “trang bị” đang chờ.
[Nghiêm chào!!]
Một giọng nói vang lên khi anh vừa bước vào phòng, trong đó một nhóm cô gái trẻ đang cúi đầu chào anh.
“Trang bị của cậu đây.
Khiên, giáp, trượng, homunculus và… gì nữa nhỉ…
Mà, kệ đi.
Trang bị được quốc gia cung cấp, nên là, dùng cho cẩn thận đấy.”
Trung đội trưởng rời đi sau đó. Chỉ còn lại anh lính trẻ và trang bị của mình trong phòng.
Nhóm homunculus vẫn đứng trong tư thế chào.. Anh nhìn sang họ, nói nhỏ hiệu lệnh,
“Nghiêm!!”
Tất cả họ ngay lập tức đứng thẳng lưng.
Nhìn họ, anh nghĩ,
(Waa- toàn bộ các homunculus này đều dưới quyền mình sao?
Trong lúc huấn luyện, mình mới chỉ thực hành chỉ đạo một homunculus, nhưng ở đây có tận 10 người!!
Mười cơ đấy! Dưới quyền mình, chỉ mình!
Chẳng biết mình có làm tốt được không nữa…)
Anh lại quan sát nhóm homunculus đang xếp hàng, rồi nhận ra một điều.
Cô gái…, không, homunculus đứng đầu hàng chỉ có một bên tai chó.
Không chỉ vậy. Vẻ bề ngoài cơ bản là giống nhau, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ có thể nhận ra nhiều điểm khác biệt của mỗi người.
Có vẻ ngay cả Cộng hòa Hiền giả cũng không thể tạo ra homunculus có vẻ ngoài giống nhau hoàn toàn, vẫn có sai lệch khi sản xuất số lượng lớn.
“Nghỉ.”
Anh lính trẻ ra lệnh, rồi nói với homunculus với một bên tai.
“Cô, tên là gì?”
Cô gái trả lời mà mặt không biến sắc.
[Tôi có nên nói số hiệu nhận dạng không?]
(Ah, phải rồi.
Mấy đứa trẻ này không có tên.
Chúng bị coi là vũ khí, nên tất nhiên chẳng cần tên tuổi, chỉ có số hiệu nhận dạng… Mình hoàn toàn quên mất.)
Anh gãi đầu tỏ vẻ bối rối.
“Nah, số hiệu thì rắc rối lắm. Được rồi… từ bây giờ, tôi sẽ gọi cô là Katamimi.
Nếu tôi gọi Katamimi, cô phải trả lời.
Hiểu chứ?”
Nhận được lệnh, Katamimi nghiêm chào,
[Mệnh lệnh đã nhận, thưa chỉ huy]
Biểu cảm cô vẫn không đổi, câu trả lời chẳng có chút cảm xúc nào.
-----
Anh lính trẻ dỡ hành lí với sự giúp đỡ của nhóm homunculus. Họ đặt số khiên chắn, giáp trụ, trượng và đồng phục vào đúng chỗ, và chưa đến một giờ sau mọi thứ đã ngăn nắp.
Công việc vừa kết thúc, họ lại quay lại xếp hàng. Thấy vậy, anh hỏi Katamimi một câu bâng quơ.
“Các cô luôn xếp hàng như thế này khi không có lệnh à?”
[Khi không có mệnh lệnh nào, chúng tôi sẽ chuyển về chế độ chờ tại phòng nạp mana.]
“Phòng đó ở đâu?”
[Là phòng ngay bên cạnh.]
“Ra vậy. Không còn mệnh lệnh nào nữa, các cô có thể đi.”
[Đã nhận lệnh.]
Các homunculus xếp thành hàng với Katamimi đứng đầu, rồi cô hô,
[Nghiêm chào!!]
Anh lính trẻ gật đầu và mở cửa cho họ. Khi cô gái cuối cùng đi khỏi, anh tự nhủ,
“Quả nhiên… họ dễ thương thật…
Không, phải là dễ thương quá mức rồi?”
Anh nhớ lại, hai má chợt nóng lên.
-----
“Đúng vậy đấy!! Vì những cô gái dễ thương thì cho chúng ta hứng thú hơn là nếu họ xấu xí.”
Giờ ăn tối.
Anh lính trẻ đang ăn ở căng tin với trung đội trưởng.
Khu đồn trú này nằm ở một nơi vắng vẻ, với chỉ vài con người điều hành. Anh đã thấy nhiều bóng người, nhưng phần lớn là homunculus.
Sau khi dỡ đồ, anh đi ngủ và tỉnh dậy khi tiếng chuông giờ ăn tối vang lên, và giờ anh đang ăn với trung đội trưởng đã chào mừng anh lúc mới đến.
“Tôi hiểu ý anh.
Nhưng có thực sự cần vẻ ngoài đến vậy không?”
Anh nói, trong đầu nhớ lại Katamimi và thở dài. Trung đội trưởng thấy vậy thì cười,
“Ah, ra vậy, ra vậy.
Thế là cậu chưa biết!”
Ông dừng lại một lúc, không khí xung quanh chìm vào im lặng.
“Nghe này, những điều tôi sắp nói là bí mật quân sự siêu quan trọng. Đừng có nói với ai đấy, hiểu chứ?”
Ông nói với anh lính bằng vẻ mặt nghiêm túc.
“Trong lúc huấn luyện cơ bản, có thể cậu đã biết,
Homunculus chiến đấu không có các cơ quan bên trong trừ phần đầu, thay vào đó chỉ có các thớ cơ, xương, dịch, và đá mana.
Nhưng mà, nó không đúng đâu.
Thật ra… vẫn còn một vài nội quan.
Chúng ở chỗ nào thì… sao cậu không đoán đi?”
Trung đội trưởng nhếch mép cười.
“Nó ~ ở ~ đây ~ này ~”
Và chỉ xuống phần dưới của mình.
“Dù ở thời nào, dù đông hay tây, quân đội và quan hệ tình dục đều đi đôi với nhau.
Đó là mấu chốt. Những người mà có thể chết ngay ngày mai thì chẳng cần quan tâm cái thứ đạo đức phù phiếm. Trừ việc cậu có thể hãm hiếp tùy thích phụ nữ ở đất nước kẻ thù, nhưng phải kiềm chế khi còn ở nước mình. Nhưng chẳng có gái điếm hay nhà thổ để chúng ta giải tỏa tại khu doanh trại nơi đồng không mông quạnh này.
Cho nên, tổng chỉ huy quân đội của nước ta đã quyết định.
Hãy để quân lính được giải tỏa với homunculus!
Cho nên các homunculus đều phải có vẻ ngoài xinh đẹp.
… chỉ là tin đồn thôi, nhưng có lẽ chính đại tướng đã thiết kế vẻ ngoài cho họ…?
Ngay từ đầu thì, homunculus là hàng bỏ đi được.
Dù cậu có làm gì, chúng cũng không hỏng, và cũng sướng nữa.
Và cậu thấy đó.
Chỗ đó của chúng vừa khít vừa mềm… khi cậu đã thích một lần là sẽ nghiện luôn.
Nhưng cũng hơi nản là chúng gần như không có biểu cảm gì, nên nhiều lúc tôi cảm thấy như mình đang chơi búp bê.
Những lúc như thế, tôi khuyên cậu nên dùng bịt mắt, nút miệng, và còng tay! Nếu không có, chúng có đầy ngoài cửa hàng, giá thì rẻ. Với “bộ ba thánh vật” ấy, kiểu gì cậu cũng thấy hưng phấn.
Sử dụng những thứ ấy, và tận hưởng vẻ mặt và giọng nói dâm đãng của chúng! Đêm nào tôi cũng vui vẻ như thế!
Tối nay cậu cũng nên thử đi!
Đàn ông phải dũng cảm lên! Phải biết thử sức với mọi thứ!
Cho~dù! Nếu cậu mạnh bạo quá và làm nó hỏng, cậu chỉ cần mang chúng ra tiền tuyến cho kẻ thù lo liệu! Đơn giản là đề đơn lên và cấp trên sẽ cấp hàng mới cho ta! Nên không cần lo!”
Trung đội trưởng, với giọng nói to dần, vừa cười vừa vỗ lưng anh lính trẻ.
Những người lính khác nhìn họ cũng cười, vài người còn làm dáng đẩy hông.
Anh lính trẻ đỏ bừng mặt, nhớ lại các homunculus trong đội mình, rồi nhanh chóng ăn nốt bữa tối và về phòng.
Anh vẫn nghe thấy vài giọng nói vọng theo,
“Đừng mạnh bạo quá đấy~!”
“Chúng ta có một tên trai tân này!! Nhiệm vụ bắt đầu từ mai, nên làm vừa phải thôi!!”
“Tôi mong chờ cuộc chiến đầu tiên của cậu đấy, tân binh!”
Tiếng cười đùa của các tiền bối vang vọng khu phòng ăn.
Eng note: Katamimi viết bằng katakana, nhưng theo kanji dịch ra là "một tai"