Tại Trái Đất trong một tương lai xa.
Nơi đó có một hòn đảo khổng lồ đơn độc giữa biển lớn.
Một hòn đảo được xây dựng bởi tộc người cổ xưa.
Các Tiền nhân.
Trên hòn đảo chỉ rải rác những căn nhà. Không nhà máy, siêu thị hay bất cứ công trình nào khác.
Mỗi căn nhà đều cách nhau khá xa, mỗi căn đều có vườn tược rộng rãi, nhưng lại có rất ít dấu hiệu của con người.
Tuy nhiên, được chăm sóc bởi các robot, các căn nhà đều được giữ ở tình trạng tốt nhất.
Trong một ngôi nhà nhỏ, cất lên một giọng nữ ngân nga.
Cô gái ấy đang nấu bữa cơm trong căn bếp nhỏ xinh của mình.
Đôi lúc, cô tháo tạp dề xuống, đi dạo quanh và xem xét tấm màn chắn bao phủ hòn đảo.
Sau khi ngắm nhìn rào chắn một lúc lâu, cô mỉm cười thỏa mãn, trở về và tiếp tục nấu nướng.
Trên cả hòn đảo rộng lớn, cô là cư dân cuối cùng.
Nói một cách chính xác thì cô là con người cuối cùng trong vũ trụ này.
Cô là truyền nhân cuối cùng của Tiền nhân, là kết tinh của khoa học và công nghệ của họ.
Khoảng 200 triệu năm trước, loài người tiến hóa từ vượn cổ.
Loài người sau đó đã nhanh chóng phát triển, đạt nhiều bước ngoặt khoa học, công nghệ.
Với công nghệ đó, loài người đã từ Trái Đất tiến ra xa hơn ra ngoài vũ trụ.
Đồng thời, Tiền nhân với sức mạnh quân sự vượt trội, vô số hành tinh đã bị thôn tính, không ngừng mở rộng tầm ảnh hưởng của mình.
Trước tình hình đó, các hành tinh thuộc địa đã liên kết tạo nên “Liên hiệp hành tinh”, đứng lên chống lại Trái Đất. Tuy nhiên, mọi thứ là vô ích trước sức mạnh áp đảo của loài người.
Từng hành tinh một ngã xuống, đẩy Liên hiệp hành tinh đến bước đường cùng.
Thời kì khám phá và thuộc địa hóa đã trở lại nhưng lại không kéo dài lâu.
Nói ngắn gọn, các Tiền nhân đã kiệt sức.
Tiền nhân đã kiểm soát một phần vũ trụ quá rộng lớn.
Như một lẽ tất yếu, chiến tranh xảy ra hàng ngày để giữ gìn trật tự.
Thêm nữa, mọi lĩnh vực khoa học đã được nghiên cứu và đạt đến độ hoàn hảo nhất.
Loài người khi đó đã biết mọi thứ có thể biết trên vũ trụ này.
Ngay cả đứa trẻ sơ sinh cũng hiểu được công nghệ dịch chuyển cơ bản.
Đối với họ, bất tử chỉ là chuyện cỏn con.
Mọi vấn đề năng lượng, môi trường, phân biệt chủng tộc, tôn giáo, và hàng tỉ vấn đề khác chỉ còn là chuyện trong quá khứ.
Và vũ trụ trở nên nhàm chán trong mắt con người.
Do đó, tài nguyên, thuộc địa chẳng còn nghĩa lí gì nữa. Lần lượt từng hành tinh được trả tự do.
Những hạm đội khổng lồ, nhưng hành tinh trù phú, sự thống trị tuyệt đối của Tiền nhân…
Tất cả đều bị bỏ lại.
Tiền nhân, như ánh chiều tà, biến mất khỏi vũ trụ này.
Như có bản năng mách bảo, những Tiên nhân từ mọi ngóc ngách lần lượt trở lại quê nhà, Trái Đất.
Và do nhiều nguyên nhân, dân số họ đang từ hàng tỉ từ từ sụt giảm.
Tại thời điểm đó, các Tiền nhân đã quyết định rời bỏ siêu lục địa đã hình thành sau hàng triệu năm để xây dựng một hòn đảo nhân tạo nơi học có thể sống.
Khi kết tinh trí tuệ của hòn đảo được hoàn thành, dân số của họ chỉ còn dưới mười nghìn, nhưng chẳng có ai coi đó là vấn đề cả.
“Cuối cùng thì biên niên sử của con người cũng đã đến hồi kết.”
Những suy nghĩ và cảm xúc như vậy xuất hiện trong lòng những Tiền nhân.
Có lẽ, vẫn còn vài người còn sống trên các hành tinh xa lạ, nhưng chẳng còn gì quan trọng nữa rồi.
Mọi người luôn nghĩ: “Ai cũng có thể trở về Trái Đất nếu muốn. Nhưng nếu không thì làm điều gì là tùy bạn”
Trên hòn đảo nhân tạo, cái kết tiến đến chậm rãi.
Từng người từng người một từ bỏ cuộc sống bất tử của mình.
Nghệ thuật, khoa học, công nghệ và ngay cả nấu ăn cũng không thể giữ bước những Tiền nhân.
Có lẽ khoảng 100 triệu năm trước, tôi trở thành Tiền nhân cuối cùng.
Người cuối cùng tôi còn gặp là người hàng xóm cũ.
Chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện, thậm chí là chào hỏi. Thứ duy nhất bên cạnh tôi là bức tranh của một người đã khuất.
Đó là vì tôi chưa bao giờ đi ra khỏi nhà. Chỉ đơn giản chờ đợi thòi gian trôi qua trong vô vị.
Một ngày nọ, tôi đang xem một bộ phim đen trắng.
Chỉ đơn giản là nhìn vào màn hình. Chẳng suy nghĩ hay thích thú gì.
Ngay khi đó, một thông báo hiện lên.
Một thông báo từ hòn đảo nhân tạo.
<Bạn là Tiền nhân cuối cùng. Hòn đảo giờ đây dưới quyền của bạn.>
Một tin nhắn mang cả niềm vui và nỗi buồn.
Tôi hiểu rằng người bạn hàng xóm đã phát ngấy cuộc sống này và chọn cách ra đi.
Tang lễ của anh ta được tổ chức đơn giản.
Không di chúc, không lời nhắn tự sát, mấy con robot chỉ đơn giản đến và tổ chức tang lễ.
Di hài anh ta được hỏa thiêu cẩn thận.
Tôi đến buổi lễ trong bộ váy tang và trở thành người cuối cùng từ biệt anh.
Khi tôi ra đi sẽ chẳng có ai khóc cho tôi.
Di hài tôi chắc cũng sẽ được hỏa thiêu bởi bọn robot.
Nhưng tôi chẳng nghĩ gì nhiều.
Ngày hôm sau, tôi chậm rãi nghe nhạc và đọc sách giết thời gian.
Tôi khá thoải mái khi sống một cuộc sống đơn giản như vậy.
Nhưng sự thoải mái đó chỉ kéo dài vài trăm năm.
Một ngày, khi đang đi dạo ngoài công viên, tôi bắt gặp một con sâu đang bò về phía tôi.
Khoảnh khắc ấy, tôi không hiểu vì sao mình dừng bước, và đôi mắt không thể dời khỏi sinh vật nhỏ bé kia.
Con sâu xanh đang ăn lá cây và di chuyển không ngừng.
Và tôi thì đứng đó, chăm chú quan sát.
Một thời gian sau, con sâu bắt đầu nhả tơ, đóng kén.
Từ cái kén, nó trở thành một con bướm xinh đẹp cất cánh bay lên trời cao.
Con bướm bay lượn xung quanh, hút mật, đẻ trứng và chết đi.
Tôi thực sự không muốn chia tay con bướm.
Nhưng khi định thần lại, tôi nhận ra 1 năm đã trôi qua.
Một năm trời không ăn uống nhưng đấy không phải vấn đề.
Với tộc Tiền nhân cùng sức mạnh như Chúa trời, nó chẳng là gì cả.
Mấy con kiến tìm thấy con bướm chết bên lề đường và mang nó về tổ. Con bướm giờ đây trở thành thức ăn của kiến.
Khoảnh khắc đó,
Tôi bật khóc.
Tôi vẫn đang khóc.
Cơ thể tôi ngập tràn cảm xúc.
Cứ như thể, mắt tôi đã mở lại.
Chẳng hiểu vì sao.
Hàng ngàn thứ cảm xúc kì lạ cứ trào dâng.
Khi đó, tôi đã bật khóc rất to lần đầu tiên trong đời.
Từ đó, tôi dành tất cả thời gian quan sát côn trùng và động vật.
Cứ mỗi lần như vậy, cảm xúc trong tôi lại trào dâng hệt như lần đầu vậy.
Tôi tiếp tục quan sát mọi loài sinh vật thường thấy tại đây.
Thời gian là thứ vô nghĩa đối với tôi.
Tôi có thể ngắm nhìn chúng bao lâu tùy ý.
Và sau khi thấy đủ loài sinh vật trên hòn đảo, tôi hướng sự chú ý thế giới bên ngoài.
Chẳng còn Tiền nhân nào ngoài đấy cả.
Tôi tin rằng các sinh vật không bị ảnh hưởng bởi hệ thống điều hòa khí hậu trên hòn đảo nhân tạo này sẽ vô cùng thú vị.
Ý nghĩ ấy khiến tôi phấn khích đến mức đầu muốn nổ tung.
Những con drone bay lượn như chốn vô trọng lực, và sau khi rời khỏi hòn đảo, chúng sẽ tỏa đi khắp nơi với vận tốc gấp nhiều lần vận tốc âm thanh.
Chúng sẽ lặn xuống biển, đi sâu vào lòng đất hay đơn giản là lượn quanh trên bầu trời.
Nhìn qua sẽ không thể thấy bất kì thiết bị thu phát âm thanh hay hình ảnh nào.
Nhưng tôi có thể cảm nhận mọi thứ chúng cảm nhận.
Bằng cách chia sẻ các giác quan, mọi thứ drone nghe, nhìn, nếm, cảm nhận, … đều sẽ truyền đến tôi.
Não bộ sẽ nổ tung nếu tiếp nhận lượng thông tin khổng lồ như vậy; nhưng giống như mọi vấn đề khác, điều đó chẳng là gì với Tiền nhân.
Não bộ Tiền nhân đã được rèn dũa đến độ hoàn hảo.
Và như vậy, tôi chỉ việc ngồi lên ghế và tận hưởng thế giới bên ngoài.
Những dòng sông nước chảy, nhưng tia sét rạch ngang trời, những cơn động đất rung chuyển núi non,…
Và hàng ngàn những sinh vật bên ngoài khác.
Tôi tận hưởng quan sát thế giới này một thời gian.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage