Tuy vậy, tôi vẫn là thành viên của CLB Làm vườn trong tuần đầu tiên của tháng Mười Hai; đó là bởi Ayaka vẫn cứ lôi tôi đi làm hoạt động hàng ngày mỗi khi tan học. Sao cô ấy cứ phải quấy rầy tôi như vậy nhỉ? Tôi thực sự không hiểu, và tôi có cảm giác đầu mình sắp nổ tung tới nơi.
Vì tôi chẳng biết gì về làm vườn. nên tôi vẫn chỉ bám lấy lan can một cách đờ đẫn và ngắm nhìn đường phố như mọi khi. Hôm đó, bầu trời trong xanh ngắt trải dài tới tận chân trời. Chỉ có hai ba đám mây trông như những mẩu giấy dán lên bầu trời, làm lóa mắt những ai nhìn vào nó quá lâu.
Tôi luôn muốn hỏi Ayaka: “Tại sao cậu lại nói những điều đó vào cái hôm bọn mình trở về từ tiệm ramen?” Nhưng, tôi chẳng biết phải hỏi thế nào cho phù hợp, và thế là tôi cứ tiếp tục nhìn về phía bên kia của lan can.
“Thật là, cậu nên giúp mình một chút chứ!”
Ayaka nói, phùng hai má của cô ấy lên, tay cầm một cây kéo chuyên để tỉa cành.
“...Mình còn chẳng biết làm gì, mà hoa thì đã tưới cả rồi.”
“Thế thì giúp mình đổ mấy cái ống ampoule này vào gốc cây, mỗi cây một ống.”
Ayaka đưa tôi mấy cái ống ampoule đựng phân bón. Cái ống trông như cái lọ xì dầu nhỏ trong mấy cái hộp bento chà bá; nhưng thay vì đựng xì dầu, nó chứa một thứ chất lỏng màu vàng xanh.
“Mở ống ampoule khó lắm chứ đừng đùa nhé! Nếu mở to quá, phân bón sẽ chảy ra quá nhanh; mấy cái mình vừa mở thực ra là kĩ năng chuyên nghiệp đó”
Ayaka nói bằng giọng đắc thắng trong khi lấy kéo để cắt một vết nhỏ trên cổ của cái ống rồi cắm nó vào chậu cây.
“Mình cắt cho, cậu cứ cắm nó vào chậu cây là được.”
“Mình ghét làm việc lắm.”
Tôi lẩm bẩm lời phàn nàn trong khi dốc ngược những cái ống xuống để cắm chúng vào chậu.
“Mình nghĩ không hẳn là cậu ghét làm việc đâu. Chỉ là cậu chưa hình dung nổi chính mình làm việc thôi!”
“Hime-sama, sao người luôn sắc sảo trong những chuyện như thế này vậy?” Tôi lúng túng và lỡ dùng kính ngữ với cô ấy.
“Vì trước kia anh mình cũng nói vậy. Anh ấy nói chẳng hiểu sao con người ta phải làm việc để sống, nên anh ấy đã bỏ học ngang cấp ba. Thậm chí anh ấy còn chẳng đi làm, và cứ chỉ lang thang khắp nơi mà chẳng có mục đích gì hết.”
‘Không hiểu vì sao con người phải làm việc để sống’. Quả đúng vậy, tôi cũng nghĩ như thế. Nếu ngày đó tới, liệu tôi có thể chấp nhận sự thật rằng tôi phải làm việc để sống trên cuộc đời này? Hay tôi sẽ trở thành một trong những gã đằng sau tiệm Hanamaru?
Tôi nhún vai, xua tan hình ảnh kinh khủng về tương lai trong tâm trí mình, và hướng sự chú ý tới việc cắm những cái ống thuốc vào chậu cây. Đã quá mùa hoa từ lâu; lá và cành khô nằm la liệt dưới đất. Giờ là lúc để chuẩn bị cho mùa hoa tiếp theo.
“Nếu mình hiểu nhầm, thì mình xin lỗi nhé. Nhưng mình nghĩ cả cậu và anh trai mình đều có một căn bệnh còn nghiêm trọng hơn là bệnh ghét làm việc nữa.”
“Eh? Cái đó cũng là một căn bệnh sao?”
“Chẳng hạn nhé, nhiều người hồi nhỏ ghét cà rốt và cần tây, nhưng khi lớn họ lại có thể ăn được! Nhưng nếu mình bảo cậu ăn ủng hay kim cương, đó là những việc mãi mãi không thể làm được. Vấn đề không phải là thích hay ghét; chúng hoàn toàn không thể ăn được.”
“Ý cậu là: ‘mình không thể hình dung nổi chính mình ăn cà rốt hay cần tây’, hử?”
“Chính xác.”
“Phép so sánh của cậu làm mình nản quá.”
“Vui lên nào!” Ayaka vỗ lưng tôi. Ôi cho tôi xin, chính cậu khiến tôi ủ rũ như thế này từ đầu cơ mà!
“Mọi người ở ‘Hanamaru’ có vẻ thích Fujishima-kun lắm đó, chắc vì cậu cũng có thần thái giống như bọn họ! Tetsu-senpai bảo mình lại đưa cậu tới nữa.”
“Mình đã quyết định sẽ không tới đó nữa.” Nếu tôi lại tới đó, chắc chắn tôi sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một trong số bọn họ.
“Đi mà! Mọi người đều đang đợi cậu đó!”
Tôi có gì đáng để họ ngưỡng mộ thế nhỉ? Tôi gần như chẳng bao giờ tự nguyện mở lời với ai, nên kĩ năng giao tiếp của tôi tệ vô cùng.
“Cậu không phải là người hướng nội hay là loài bọ viên như cậu vẫn nghĩ đâu!”
“Thật à?” Tôi có so sánh bản thân với loài bọ bao giờ đâu.
“À đúng rồi, cậu toàn tự nói chuyện một mình nữa.”
Tôi lỡ cắm nhầm cái ống vào giày của mình.
“Mình… mình hay tự nói một mình lắm à?”
“Ừ, mình nghĩ chính vì vậy mà cậu có thể nói chuyện với bọn họ. Cậu có sao không? Trông cậu thảm quá!”
Tôi không hoạt động bình thường nổi nữa.
“Nhưng nếu cậu không nói ra những gì cậu nghĩ, sẽ chẳng có ai hiểu được cậu cả!”
“Mình toàn quên cách để nói chuyện.” Tôi trả lời bừa. Nhưng nghĩ kỹ lại, mọi chuyện quả đúng là như vậy. Ayaka nhìn chằm chăm tôi một lúc, rồi thở dài.
“Vậy thì cậu nên luyện tập đi chứ! Đúng không nào?”
*
Cuối cùng thì, tôi cũng không thể từ chối cô ấy, và biết đi theo Ayaka tới tiệm ramen. Hôm đó, không có ai ở phía sau cánh cửa bếp của ‘Hanamaru’. Mặc dù trời đã tối, vẫn không có vị khách nào ngồi đó cả.
“Cậu lại tới đây à, Narumi?”
Nét ngạc nhiên hiện lên trên gương mặt của Min-san, và chị ấy vừa nói vừa thái bắp cải, và lườm tôi nữa. Giống như hôm trước tôi vừa thấy, chị ấy mặc một chiếc áo khoác và quấn băng sarashi quanh ngực, một ngoại hình tạo ấn tượng rằng người khác có thể dễ dàng lợi dụng chị ấy.
“Thôi quên đi, chị cứ nghĩ là cậu sẽ trở thành ra như vậy từ lần trước chúng ta gặp nhau.”
“Thành thế nào cơ?”
“Vẫn chưa quá muộn đâu!” Min-san chỉ nói như vậy. Cái gì chưa quá muộn mới được chứ?
“Nếu cậu luyện tập kĩ năng giao tiếp của mình, có lẽ cậu sẽ không trở thành NEET.”
Nói xong, Ayaka bước vào bếp và đeo tạp dề. Tôi thở dài, rồi ngồi xuống cái thùng phuy. Mấy người thích nói thế nào cũng được!
“À đúng rồi, cậu có muốn làm thêm ở đây nữa không, Fujishima-kun?”
Min-san trả lời ngay lập tức: “Narumi trông như cậu ta chẳng biết làm gì hết. Cửa tiệm không cần người như vậy đâu.”
Chán nản, tôi cầm cái thìa lên và trộn cốc kem cà phê của mình. Min-san lấy ra một cái bát và thò đầu ra khỏi bếp.
“Đúng rồi, có việc này mà cậu có thể làm được.”
“Việc gì vậy?”
“Mang cái này lên cho Alice.”
Một bát mì Dan Dan kiểu Nhật kèm rau, nhưng lần này, có cả vài cọng mì xen lẫn giữa đại dương rau.
“Lần trước cậu cầm lên, Alice đã ăn hết. Trước đây, con bé toàn bỏ dở, nên hãy giúp chị hôm nay nữa. Nếu trong bát mà còn gì, chị sẽ đập cậu một trận!”
*
“Cái gì thế này? Tôi gọi món mì Dan Dan, nhưng không có mì, cà rốt, nấm hay thịt cơ mà.”
Alice phùng má lên, liếc nhìn món ăn trong bát với ánh mắt khó chịu.
Ngày hôm ấy, điều hòa trong văn phòng thám tử vẫn để ở mức rét run, nhưng Alice chỉ mặc pajama in hình gấu bông. Cô ấy không thấy lạnh sao?
“Nhưng ở đây rõ ràng có cả mì, thịt, và một đống thứ nữa! Hãy cho tôi một lý do để tôi phải ăn những thứ này.”
“Min-san nói rằng cô sẽ suy dinh dưỡng mất.”
“Ồ, vậy là có tiêu chuẩn cho suy dinh dưỡng nữa à? Vậy anh thử khai sáng cho tôi về tiêu chuẩn của anh xem nào. Nói luôn cho rõ này, tôi đã sống mười năm chỉ với Dr.Pepper, và tôi sẽ không thèm nghe mấy lý do vô lý, và đừng có kiếm mấy cái cớ vớ vẩn để thuyết phục tôi. Tôi sẽ hủy diệt hoàn toàn lý luận của anh.”
Tôi thở dài. Không biết Alice có thực sự là một thám tử không, nhưng đúng là cô bé nhỏ nhắn này nói rất nhiều. Tôi biết thừa là không thể thuyết phục cô ấy, nên tôi nhanh chóng sử dụng bí thuật mà Min-san đã chỉ cho tôi.
“Min-san nói rằng cô sẽ không được ăn kem nếu không ăn hết bát này.”
Alice cứng đơ người, và môi cô ấy run run.
“... T-thật là đáng ghét… Theo điều 222 của bộ luật hình sự, cái này có thể coi là đe dọa người khác, cũng như vi phạm Luật cạnh tranh về việc từ chối bán hàng nữa.”
Alice mếu máo khua khoắng hai tay, liệt kê ra những bộ luật đáng ngờ, hết cái này đến cái khác. Tôi thấy việc này khá thú vị, nên tạm thời tôi yên lặng ngắm nhìn cô ấy
Cô ta chịu thua rồi hử? Alice nhặt đôi đũa lên trong khi bĩu môi.
“Lấy cho tôi Dr.Pepper! Ba lon vào!”
“Cô muốn uống sau khi ăn chứ?”
“Tôi muốn vừa ăn vừa uống! Làm sao tôi có thể ăn cà rốt và thịt không được?”
Alice, một tay đang cầm cái lon màu đỏ thẫm trong tay, đang ăn bát mì Dan Dan với đôi mắt ngấn lệ, quả là một cảnh đáng chiêm ngưỡng.
“Đừng có nhìn chằm chằm nữa!”
Alice nhanh chóng xử lý lon Dr.Pepper đầu tiên, nhặt cái vỏ lon và ném nó về phía tôi, trong khi tôi chỉ có thể cố nín cười mà quay lưng đi. Nhưng thực sự Alice cực kì kén ăn! Cô ta có phải là người Trái Đất không vậy?
“Vậy cô làm gì với bữa trưa dinh dưỡng ở trường? Cô không bị mắng sao?”
Tôi chợt nghĩ tới chuyện đó và hỏi Alice.
Alice lặng yên một lúc, rồi trả lời tôi:
“Tôi chưa từng tới trường bao giờ.”
“Eh?”
“Tôi biết bữa trưa dinh dưỡng là cái gì, nhưng tôi chưa từng theo học tại một cơ sở giáo dục nào từ nhỏ tới giờ.”
Tôi không nghĩ Alice có cuộc sống bình thường, nhưng tôi không ngờ cô ấy còn chưa học cả tiểu học.
“Theo lời Tetsu, những NEET chưa tốt nghiệp tiểu học là những người siêu việt hơn cả. Hmph, tôi hoàn toàn không thèm quan tâm tới cái xếp hạng đó.”
Kể cả như thế, tôi có cảm giác rằng nếu Alice có đi học như những người khác đi chăng nữa thì cô ấy vẫn sẽ thấy cuộc sống bình thường rất vô vị.
“Không có đâu. Tôi không coi thường những thứ bình dị.”
Tôi giật mình và quay đầu lại. Chắc là tôi lại buột miệng nói ra suy nghĩ của mình rồi.
“Tôi thực sự quyết tâm về việc tốt nghiệp tiểu học và trung học. Dù tôi căm ghét sự ấu trĩ, nhưng cái đó không có liên quan gì tới sự bình dị hết. Đi học là một điều tôi chưa từng được trải nghiệm, và đó cũng là một điều làm tôi hối tiếc. Nhưng khi những đứa trẻ cùng tuổi khác trải qua giáo dục bắt buộc, anh thử đoán xem tôi đang làm gì nào?”
Alice ngừng lại để lùa một miếng mì vào miệng, nhăn mặt và nuốt trôi nó xuống cùng với một ngụm Dr.Pepper. Có vẻ như cô ấy muốn nghe ý kiến của tôi.
“Tập luyện để trở thành một người vợ hoàn hảo?”
Alice suýt chút nữa thì phun hết thức ăn khỏi miệng.
“... Khiếu hài hước của anh khó hiểu thật đấy, thảo nào anh toàn bị người khác xa lánh. Tôi lấy làm buồn cho anh.”
Giờ tôi còn được thương hại nữa cơ đấy, nhưng Alice nói có lý.
“Vậy câu trả lời đúng là gì?”
“Eh? À, câu trả lời chính là như anh đang thấy đó——mở những cánh cửa vào thế giới ảo, theo dõi thế giới hạn hẹp và lắt léo này.”
Ánh mắt của Alice rơi lên những cỗ máy màu đen phủ kín bức tường phía sau cô ấy.
“... Hàng ngày sao?”
“‘Hàng ngày’ mà tôi nhắc tới còn tệ hơn những gì anh hình dung nữa. Cuộc sống của tôi chỉ bao gồm việc nhồi nhét thông tin vào cơ thể, và rửa trôi sự bất lực của bản thân bằng Dr.Pepper. Tôi vẫn luôn tìm kiếm ý nghĩa cho sự tồn tại của chính mình. Anh biết không? Trên Trái Đất, cứ mỗi 3.6 giây, lại có một đứa trẻ chết vì đói nghèo, và thực sự, tất cả đều là do ‘lỗi của tôi’.”
“... Hả?”
Tôi không khỏi kêu lên vì ngạc nhiên. Cô ấy đang lảm nhảm cái gì vậy?
“Đây chỉ hoàn toàn là giả sử nhé. Nghe này, nếu tôi có đủ tài nguyên và phương tiện để sản xuất thực phẩm, tôi đã có thể cứu những đứa trẻ đói ăn ấy. Tôi không lo lắng về sự nghèo đói, cũng chẳng phải là thần thánh gì. Tôi nhắc lại, đây chỉ là một giả sử thôi. Nếu tôi có đủ năng lực, tôi đã có thẻ cứu những đứa trẻ đang chết dần chết mòn, và vì vậy cái chết của những đứa trẻ ấy là vì tôi không có đủ năng lực để cứu chúng. Tương tự như vậy, khi một chiếc máy bay bị không tặc tấn công và đâm vào một tòa nhà, đó cũng là vì tôi không có đủ sức mạnh để ngăn chặn điều đó. Những thiệt hại do động đất và sóng thần cũng là vì tôi không có đủ năng lực để dự báo trước chúng.”
Hoàn toàn là một giả sử.
Nhưng nếu nói vậy, chẳng phải mọi thứ xảy ra trên đời này đều là lỗi của Alice sao?
“Tôi sống qua ngày như vậy đấy, dành thời gian để khẳng định sự vô dụng của chính mình. Chính xác thì, khoảng tám năm rồi, nhỉ? Tôi muốn biết một kẻ vô dụng như mình có thể làm gì cho thế giới này, chẳng hạn, cho những người đã chết trong tuyệt vọng, hay tôi chẳng thể làm gì cho họ cả.”
Tám năm. Ngớ ngẩn thật đấy.
“Chính vì tôi cảm thấy bị giới hạn, tôi đã bỏ trốn khỏi nhà. Tôi giam mình trong một pháo đài mới, và tiếp tục mở những cánh cửa sổ nhìn vào thế giới này. Hehe, thực ra bây giờ tôi đang bị gia đình truy lùng, nên tôi không còn cách nào ngoài mở những cánh cửa sổ nhìn vào thế giới thật.”
Alice cười tự giễu, và nhìn vào những cái màn hình la liệt ở phía bên phải giường của cô ấy. Mấy cái màn hình đều bé tí nên tôi chưa nhìn ra chúng là cái gì. Mãi tới khi tấm rèm ghi ‘Hanamura’ hiện ra trên màn hình tôi mới nhận ra chúng là cảnh quay khu vực xung quanh ngôi nhà này và nhà bên cạnh, và cả ở bên trong nữa.
“Bị truy lùng ư…?”
“Gia đình tôi không phải bọn đần, nên chắc họ cũng đoán ra chỗ tôi đang ẩn náu rồi. Đây chỉ là một biện pháp để đề phòng trường hợp họ sử dụng một phương thức mờ ám nào đó để tìm kiếm tôi! Tôi đã bỏ chạy khỏi nhà, bỏ chạy cùng với sự vô dụng của mình, và chạy khỏi thế giới đang dần lụi tàn vì sự yếu ớt của tôi… Nhưng kể cả khi đó tôi vẫn chưa tìm được câu trả lời của mình, nên…”
Tôi nhìn vào khuôn mặt của Alice, sững sờ.
Cô gái này đang nghiêm túc, dù tôi cứ tưởng rằng cô ấy chỉ đang nói đùa.
“Nên tôi quyết định trở thành một thám tử.”
“... Xin lỗi nhé, cô nói làm tôi mông lung quá. Tôi chưa hiểu lắm.”
“Anh không hiểu sao? Trên thế gian này, chỉ có hai nghề nghiệp có thể giúp được những người đã chết, hay đã đánh mất thứ gì đó: nhà văn và thám tử. Nhà văn có thể làm họ sống lại trong giấc mơ, còn thám tử có thể đào lên những thông điệp từ dưới nấm mồ. Đó là việc mà những vị giáo hoàng, những chính trị gia, người đào huyệt, hay người lính cứu hỏa không thể làm được.
Tôi không biết phải nói gì vào giây phút ấy. Alice cúi đầu xuống với vẻ cô đơn, cầm đôi đũa lên và đảo đi đảo lại chỗ thức ăn còn lại trong bát mì.
“Nhưng đôi lúc tôi vẫn thấy phát ói. Một thám tử chỉ có thể hành động khi đã có thứ gì đó bị đánh mất, phải không nào. Họ không thể giải quyết những việc chưa xảy ra, giống như đào xới một ngôi mộ chưa tồn tại. Vì vậy, tôi vẫn hoàn toàn không thể làm gì cho những người phải chịu đau khổ trong tương lai.”
Sau đó, Alice lặng yên và hướng sự chú ý vào phần còn lại của bát mì. Tôi lại quay đi vì xấu hổ. Không hiểu vì sao, tiếng Alice cắn miếng bắp cải nghe thật buồn.
Một lúc rất lâu sau, Alice cuối cùng cũng xử lý hết bát mì. Tôi lặng lẽ đưa cô ấy ly kem vanilla mà tôi đã giấu từ nãy, nhưng Alice chỉ để nó lên bàn mà không thèm động vào nó, và ngẩng đầu lên để nhìn thẳng vào mặt tôi.
“Eh… có chuyện gì sao?”
“Không, tôi chỉ cảm thấy không thể hiểu được, vì sao tôi lại kể với anh nhiều như vậy.”
Tôi cũng khó hiểu; chưa bao giờ tôi nghĩ Alice lại kể cho tôi nhiều như vậy về bản thân, và khiến tôi lo lắng cho tương lai của cô gái bọc trong bộ pajama này—— dù tôi biết rõ tôi không hề có tư cách để lo lắng cho người khác.
“Anh cứ nói thẳng những gì anh nghĩ! Đừng ngại.”
“Được.” Tôi nói ra suy nghĩ thật của mình, dù có hơi ngập ngừng, vì tôi hiểu một lời nói dối vô hại cũng có thể gây tổn thương đến mức nào. “Những gì cô vừa nói trừu tượng quá; tôi chẳng hiểu cô vừa nói gì hết.”
Tôi nghĩ Alice sẽ ném cái lon thứ hai vào người tôi, nhưng thay vào đó, cô ấy bật cười. Alice, với mái tóc dài đen nhánh - lúc này đang rối tung lên, vừa gạt những giọt nước mắt trên khóe mi vừa nói:
“Anh đúng là một người thú vị. Chỉ nghe những gì Ayaka nói về anh, tôi cứ nghĩ anh là một người vô phương cứu chữa chứ! Có vẻ là không phải như vậy rồi.”
“Ayaka… nói gì về tôi với cô à?”
“Hmph, vậy anh cũng để ý tới chuyện đó sao? Ngạc nhiên đấy, tôi tưởng anh không quan tâm người khác nghĩ gì về mình cơ.”
Alice cười tinh nghịch.
“Đương nhiên tôi không quan tâm.” Tôi không thể nào không cãi lại.
“Vậy sao? Thế thì chẳng có lý do gì mà tôi phải trả lời anh.”
Tôi cắn môi, và nhận ra mình đang cảm thấy bứt rứt. Đương nhiên tôi quan tâm Ayaka nghĩ thế nào về mình. Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, Alice cuối cùng cũng trả lời.
“... Ayaka nói anh giống Toshi.”
“Toshi? Là ai vậy?”
“Anh ta là anh trai của Ayaka! Anh ta cũng là một tên bỏ học hay chơi với Tetsu và những người khác, nhưng dạo này anh ta không tới đây. Nhắc mới nhớ, vô dụng nữa, mỗi khi tâm trạng không vui thì lầm lì không nói năng gì, hay nói một mình và luôn làm phiền Ayaka; những điểm này thì giống anh một cách khủng khiếp.”
Những điều Alice vừa nói vượt quá khả năng tiếp thu của tôi. Khi tôi nghĩ về hoàn cảnh lúc Ayaka nói về anh trai của cô ấy, một cảm giác kì lạ xâm chiếm lấy tôi. Liệu rằng có phải là do sự lo lắng của Ayaka dành cho tôi - người rất giống với anh trai cô ấy, đã khiến cô ấy mời tôi vào Câu lạc bộ Làm vườn? Tôi không khỏi cảm thấy rằng những suy nghĩ của mình thật ngớ ngẩn.
“Anh không cần phảu lo lắng, hai người không giống nhau đến vậy đâu, hơn nữa, anh đâu có phải là NEET.” Alice nói với tôi, người đang lặng thinh. “Ít nhất thì, Toshi không cứng đầu như anh…”
Alice đột nhiên dừng lại, đôi mắt dán chặt vào cái màn hình bên giường.
“... có chuyện gì sao?”
“Chà, nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo xuất hiện. Toshi đây này.”
“Eh?”
“Sao anh ta lại đi ra từ trong nhà nhỉ?”
Nhìn theo Alice, tôi hướng ánh mắt lên màn hình, trên đó là một dáng người gầy gò bên cạnh cái hộp rỗng thứ ba từ bên phải. Khu vực xung quanh mấy cái thùng phuy mà hội NEET hay tụ tập được ghi hình bởi một cái máy quay từ trên xuống. Bóng người kia mặc một chiếc áo khoác trùm đầu màu xanh nước biển, đứng yên không nhúc nhích. “Narumi, tóm lấy gã cho tôi. Anh ta định đi về đấy.”
“Tại sao…”
“Vì Ayaka lo lắng cho anh ta. Đừng hỏi nữa, đi mau lên!”
*
Khi tôi bước xuống cầu thang, bóng người kia đã bước sâu hơn vào con hẻm, quay lưng về phía tôi. Tôi gạt núi rác ở bên cạnh qua một bên trong khi đuổi theo anh ta.
“Này!”
Bóng hình trong chiếc áo khoác thể thao giật mình trong giây lát, rồi quay đầu lại. Anh ta có gương mặt gầy gò, nhợt nhạt, và một ánh mắt đờ đẫn nhìn vào vô định đằng sau cặp kính. Có thể nhận ra ngay anh ta là anh trai của Ayaka; đôi mắt của họ giống hệt nhau. Nhìn thấy sự bồn chồn của anh ta, tôi, người lúc đầu định nói chuyện với anh ta, đột nhiên không thể nghĩ ra điều gì để nói.
“Onii-chan?”
Giọng nói của Ayaka vang lên trong con hẻm. Tôi quay lại, và nhìn thấy Ayaka, đang đeo tạp dề, thò một nửa người ra khỏi bếp.
Anh trai của Ayaka —— Toshi thở dài, như thể anh ta vừa phải từ bỏ thứ gì.
“Nếu anh về thì anh có thể gọi điện cho bọn em mà.”
“Điện thoại của anh bị cắt vì anh không trả tiền.”
Ayaka lôi Toshi ra từ khe hẹp giữa hai ngôi nhà, kín đáo lấy ra một ít tiền trong ví và đưa cho anh ta. Whoa, trên đời này còn có một thằng anh trai ăn hại tới mức này; tôi chỉ có thể vờ như không thấy gì.
Toshi, người vừa quay lại tiệm ramen, ngồi lên bậc cầu thang và nói vọng vào bếp: “Min-san, cho một cây kem! Tôi sắp chết khô rồi.” Min-san, người vừa bước ra khỏi bếp, nhíu mày, nhìn Toshi chằm chằm và nói: “Cậu lại ăn thứ vớ vẩn gì đó phải không? Nếu cậu ăn đồ lạnh cậu sẽ nôn sạch đấy.” Nói xong, chị ta quay vào trong bếp.
Ayaka nói: “Onii-chan, đợi em một lúc, em sẽ làm món gì đó nóng cho anh.” Rồi cô ấy cũng quay vào bếp.
Toshi chẹp miệng, rồi lấy ra một cái túi nhựa nhỏ từ trong túi, bẻ đôi một viên thuốc trong cái túi đó làm đôi, nghiền nát, rồi nuốt chửng mà không cần uống nước, rồi nhìn tôi chằm chằm sau khi ăn xong chỗ thuốc.
“Ayaka có kể tôi nghe về cậu hồi trước, hai đứa giờ cùng câu lạc bộ à?”
Cuối cùng Toshi cũng mở lời với tôi, và tôi ngập ngừng gật đầu.
“Ồ thật à, vậy ra cậu là Narumi.”
Tôi tự hỏi, Ayaka đã nói gì với Toshi về tôi.
“Con bé ngu lắm, nên ở chung với nó chắc cũng khó chịu, nhỉ?”
Tôi lắc đầu. Toshi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời mùa đông xám xịt và cười khô khốc; tiếng cười của anh ta nghe như ai đó đang dùng một thanh thép lạnh để gãi lưng vậy.
Sau đó, câu chuyện của chúng tôi dừng lại. Toshi cúi người xuống, rồi đút tay vào hai bên túi chiếc áo khoác thể thao của mình. Ánh mắt anh ta đảo vòng quanh trong khi hai chân anh ta bắt đầu run lên. Tôi lén quan sát Toshi từ bên cạnh.
Anh ta thực sự giống tôi đến vậy sao?
Tôi không biết, có khi chúng tôi thực sự giống nhau đến vậy cũng nên? Anh ta hơn tôi khoảng một hai tuổi gì đó, nhưng da anh ta khô ráp và nhợt nhạt. Thảo nào Ayaka lo lắng cho anh ấy cũng phải thôi.
“Ồ? Chả mấy khi thấy cậu ở đây!”
Một giọng nói vang lên sau lưng chúng tôi. Tôi quay đầu lại, và thấy Tetsu-senpai trong chiếc áo phông cộc tay như mọi khi, Hiro-san đang mặc một chiếc áo khoác da, còn Thiếu Tá có vẻ đang mặc bộ đồ của binh lính vùng Siberia. Cả ba bọn họ bước vào khe hẹp giữa hai ngôi nhà cùng nhau.
“Toshi, mấy hôm trước cậu làm gì vậy?”
“Chẳng có gì hết, tôi bận lo nhiều chuyện.”
Đối mặt với câu hỏi của Tetsu-senpai, Toshi né ánh mắt đi, và trả lời một cách bí ẩn.
Tetsu-senpai nhìn tôi rồi lại nhìn Toshi và nói: “Narumi cũng tới này! Như thế này, với ba thằng bỏ học đều ở đây, hội NEET đã tốt nghiệp cấp hai thực sự là bá cháy!”
“Em đã bỏ học đâu, đừng có gộp em vào với mấy anh!”
Lời phản đối của tôi bị lờ tịt đi.
“Chính nhờ Tetsu-san động viên như vậy, số NEET-dự-bị sẽ ngày một tăng! Chúng ta không thể đợi tới lúc cậu ta bỏ học được, phải tìm cách khiến cậu ta tự nguyện trốn học!” “Cái tên tốt nghiệp cấp ba kia, lắm mồm quá! Thích đánh nhau không?” Không hiểu vì sao Thiếu Tá và Tetsu-senpai bắt đầu cãi nhau.
“Chẳng mấy khi thấy Toshi tới đây, hay là chúng ta ra quán game để hàn huyên chút nhỉ, cùng nhau nhé!” Hiro-san đề nghị. “Tôi mới học được một combo mới, và một đòn tất sát nữa, nên giờ tôi đã có thể thắng được Toshi!”
“Eh, tôi không muốn, aiyo!”
Toshi không chịu đi, nhưng hai tay anh ta bị Tetsu-senpai tóm được, và kéo anh ta đứng dậy.
“Cậu có đi cùng bọn anh không, Narumi?”
“Đi đâu?” Ayaka vội vàng lao ra từ trong bếp.
Hiro-san mỉm cười và nói: “Trung tâm trò chơi.”
“Onii-chan cũng đi chứ?”
“Mau lên nào!”
Hình như anh ta thấy cứ cãi cọ thế này thật phiền phức, Toshi nhìn Ayaka một chút, rồi nhanh chóng bước về phía đường lớn.
*
Tôi bị kéo tới trung tâm trò chơi trong khu mua sắm ở gần ga. Tầng một được nhồi kín bởi những cái máy gắp đồ chơi và máy in sticker, còn một nửa tầng hai và ba là những máy game âm nhạc, game online và đua xe. Những trò chơi cổ hơn đều bị dẹp vào trong xó.
Toshi thực sự rất giỏi trò đánh nhau, Tetsu-senpai và Hiro-san lần lượt thách thức anh ta, nhưng đều không thể thắng được.
Thiếu Tá lôi Toshi tới trò Gundam và thách thức anh ta với vẻ tự tin rạng rỡ, nhưng rốt cục cũng thua liểng xiểng. Toshi - đang điều khiển con Sac II, có những giác quan ở mức siêu nhân, khiến người ta nghĩ anh ta có lẽ có một đôi mắt nữa ở sau gáy. Từ đầu Toshi đã không muốn chơi, nhưng ánh mắt anh ta trở nên ghê rợn sau khi thắng một vài trận, và anh ta phát ra những tiếng kêu kì quái. Sau khi thắng liền sáu trận trước Thiếu Tá, tôi vẫn nghĩ anh ta sẽ lại bật lên tiếng cười khó chịu lúc nãy, nhưng mặt anh ta bỗng tái xanh, và nói ‘tôi vào vệ sinh một lúc’, rồi bỏ dở trận game anh ta đang chơi.
“...Cái tên này, có vẻ cậu ta lại vướng vào rắc rối rồi.” Tetsu-senpai nói, giọng lo lắng.
“Rắc rối?”
“Cậu ta từng mua một loại thuốc hợp pháp trên Internet lần trước.”
Tôi nhớ lại mấy viên thuốc mà Toshi vừa nuốt lúc nãy, có phải đó là thứ thuốc hợp pháp Tetsu-senpai vừa nói? Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng.
“Để anh xem Toshi thế nào rồi.”
Toshi bước ra khỏi nhà vệ sinh với vẻ mặt nhợt nhạt, khóe môi ướt, và người anh ta tỏa ra mùi chua chua. Hẳn là anh ta vừa mới nôn xong.
Toshi nói: “Tôi ra ngoài hít thở không khí một chút.” Tôi vẫn thấy lo lắng, nên tôi đi theo anh ta ra ngoài.
Dưới ánh hoàng hôn, con đường chật kín xe cộ, bài hát Giáng Sinh của Bing Crosby cùng những ánh đèn trang trí xanh đỏ có thể được nghe thấy và nhìn thấy trên hè phố đang đông người qua lại này. Toshi ngồi xuống bậc thềm bên ngoài trung tâm trò chơi, tu chai Fanta có ga anh ta mua từ máy bán hàng tự động. Ánh mắt của Toshi lại đảo lia lịa khiến người khác cảm thấy muốn bệnh.
“...Anh có sao không?”
“Trông chúng cứ như không chuyển động vậy.”
“Eh?”
“Mọi người. Trông như họ đang đứng yên. Thật đấy, tôi có thể nhìn thấy từng điểm chuyển động. Kể cả nếu tôi nhắm mắt và chỉ cần nghe tiếng, tôi cũng có thể thắng được.”
Nói xong, anh ta bật cười, không để tâm tới những người đang đi lại xung quanh.
“Cậu vẫn hay đi cùng Tetsu và mọi người?”
Toshi vừa nấc vừa nói.
“Không… Em mới biết bọn họ mới đây thôi.”
Toshi lại bật cười. Trông tôi thân thiết với họ lắm sao?
“...Chính vì tôi hay bỏ học để tới trung tâm trò chơi nên tôi mới gặp họ, và dần dần chúng tôi thân nhau. Bọn họ dạy tôi rất nhiều thứ, nên sao cậu không vào chơi trò đánh nhau luôn nhỉ! Lần sau tôi sẽ chỉ cho cậu!”
Tôi thấy hơi ngại, và hướng ánh mắt xuống đầu gối. Nếu ngày nào tôi cũng có thể chơi bời như thế này, kể cả nếu tôi có bị đuổi học, hay thậm chí trở thành NEET, —— nó cũng không hẳn là điều gì quá tệ.
“Toshi, sau này anh vẫn sẽ tới ‘Hanaramu’ chứ?”
“Eh? Ah…, hmmm, ừ, đúng rồi, tôi đã…”
Đối diện với những câu hỏi của tôi, Toshi trông như anh ta đang nhìn về một nơi rất xa.
“Tôi quên mất, chắc vì đã lâu lắm rồi tôi chưa gặp họ…”
Toshi đột nhiên ngừng nói, và bắt đầu ho sặc sụa. Sau khi anh ta hết ho, anh ta vẫn thở rất nặng nề, tấm lưng gù nhô lên lại hạ xuống. Tôi không biết phải làm gì, và chỉ biết xoa xoa lưng anh ta qua lớp áo khoác thể thao.
Toshi dùng đôi tay run rẩy để lấy ra một cái túi nhựa trong túi, lần này anh ta nuốt viên thuốc với một ngụm Fanta. Tôi cố cản anh ta lại, nhưng đã quá muộn. Nước ngọt rớt lên chiếc quần bò của Toshi, nhưng dường như anh ta không để ý. Những người đi đường đều nhìn ngó chúng tôi.
Cơ thể của Toshi cuối cùng cũng ngừng run rẩy.
“...Angel Fix.”
“Cái gì thế?”
“Cái này này! Cái tên tuyệt vời, phải không? Nó sẽ đưa cậu tới thiên đàng.”
Toshi dúi hai viên thuốc còn lại vào sát mặt tôi. Tôi có thể nhìn thấy hình ảnh một đôi cánh và hai chữ A.F được in chìm lên viên thuốc nhỏ màu hồng.
“Cậu muốn không? Tôi có thể bán rẻ cho cậu.”
“Không, cảm ơn… Đây không phải thuốc bình thường, phải không?”
“Cái đó không quan trọng. Đây không phải ma túy đâu, mọi người chỉ toàn làm quá những chuyện không đâu, đây là một loại thuốc hợp pháp.
Tôi khổ sở nuốt nước bọt.
“Tại sao? Cái loại thuốc này…”
“Cậu hỏi tôi tại sao ư? Cậu, cậu…” Lời nói của Toshi bắt đầu trở nên lắp bắp. “Cậu nghĩ vì sao con người lại sống trên cõi đời này?”
Tôi không biết anh ta có ý gì khi tự dưng nói như vậy, nên tôi chỉ có thể lặng im.
“Trong bộ não con người, có một thứ gọi là hệ thống thần kinh bổ sung, chính là cái được gọi là hệ thống thần kinh A10. Khi ta ăn cái gì đó ngon, chúng ta được khen ngợi, hay khi chúng ta mua được món đồ mình thích; hệ thống này sẽ sản sinh ra các chất dẫn truyền thần kinh, và biến nó thành tín hiệu khiến chúng ta cảm thấy sung sướng. Ngược lại, chứng tâm thần phân liệt hay trầm cảm thường do sự suy giảm lượng dopamine. Nói ngắn gọn là, dù cậu có cố theo đuổi hạnh phúc tới cỡ nào, nếu bộ não không tiết ra đủ chất dẫn truyền thần kinh, chúng ta sẽ không cảm thấy hạnh phúc, nên lý do chúng ta tiếp tục sống trên thế giới này là để thỏa mãn hệ thống thần kinh A10.”
Tôi không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm vào gương mặt của Toshi. Tôi nhận thấy Toshi thậm chí còn không nhìn tôi, anh ta có biết anh ta đang nói với ai không nữa vậy? Có cảm giác như anh ta đã trở thành một người khác hẳn lúc nãy, và bỗng dưng nói rất nhiều.
“Chính vì vậy, chúng ta chỉ cần sử dụng thuốc là đủ! Nó trực tiếp hơn, dễ dàng, và có thể cảm nhận được sự sung sướng ngay lập tức. Cậu chẳng cần phải làm việc vất vả để kiếm tiền, chẳng cần tìm con gái về để cưới vợ, chúng ta có thể đạt được cùng một kết quả đó bằng cách trực tiếp dựa vào thứ thuốc này. Có điều là quá trình có khác đi một chút, bớt tốn thời gian hơn, và không đau đớn. Dùng thuốc là hay hơn cả. Chẳng hạn, đối với những người như tôi này, bị đuổi việc, bỏ học cấp ba, chỉ tốt nghiệp cấp hai và không thể tìm được việc làm, nhưng đằng nào tôi cũng không muốn đi tìm việc. Chỉ có những thiên thần là không coi thường tôi, đấy, cái này chính là như vậy đấy.”
Toshi giơ cái túi nhựa đựng mấy viên thuốc màu hồng lên để che bớt ánh đèn đường chói lóa trong bóng tối. Không thể chịu nổi nữa, tôi túm lấy vai anh ta và lay anh ta dậy.
“Tôi không sao, đau quá, đừng lay tôi nữa.”
Tôi không sao, tôi không sao, Toshi lặp đi lặp lại câu này, cứ như là theo nhịp bài hát vậy.
“Đúng rồi, tôi phải hỏi chuyện này, dạo gần đây cậu có thấy mấy tên yakuza tầm tuổi bọn mình quanh tiệm ramen không?”
“...Ý anh là Yondaime?”
Tôi kể cho Toshi về lần Yondaime đến phòng Alice.
“Cái quái gì chứ, cậu còn biết cả Yondaime và Alice à! Tốt đấy, tôi đang muốn biết chuyện này. Hahaha, cậu đã hoàn toàn trở thành một trong số bọn họ rồi!”
Toshi lảo đảo bước trên vỉa hè, nhìn lên bầu trời đêm và cười như một gã điên. Những người đi đường cau mày và tránh xa chúng tôi, tạo thành những hình vòng cung ở hai bên của chúng tôi.
“Ayaka có hòa đồng với mọi người không?”
Tôi gật đầu.
“Con bé trông có cô đơn ở trường không?”
“Mặc dù cậu ấy có hơi khác người một chút, Ayaka không giống như em, và cậu ấy có thể trò chuyện với bạn cùng lớp một cách tự nhiên.”
“Vậy sao? Sao lại thế nhỉ? Có lần, hồi cấp hai, con bé không chịu đi học cơ, sao lại thế nhỉ? Nó trở thành một người bình thường từ bao giờ vậy? Con bé lại còn định lôi tôi đi học nữa. Tôi đơn giản không thể làm vậy được, tôi đâu có thích đi học đâu. Con bé nổi khùng lên khi tôi nói muốn bỏ học, đùa chứ, quấy rầy tôi cũng nên có mức độ thôi.”
Nghe xong những lời đó, tôi - người đang ngồi dưới đất - cứng đờ người. Toshi cười sặc sụa, rồi hòa lẫn vào đám đông, bước về phía phố chính. Nhìn Toshi biến mất trong biển người, tôi chỉ biết ngây người nhìn trân trân.
Giữa tiếng ồn ào của người qua lại trên phố, tiếng cười ghê rợn, chói tai của Toshi vẫn văng vẳng bên tai tôi. Tôi vội vàng đứng dậy, chen vào đám đông và đuổi theo anh ta. Không ổn rồi. Dù chính tôi cũng không hiểu tại sao, nhưng tôi có dự cảm rằng rắc rối sắp xảy ra.
Những người xung quanh có vẻ cũng cảm nhận được cảm giác của tôi khi nghe tiếng cười của anh ta. Toshi loạng choạng bước trên con phố, và một khoảng trống hình tròn được tạo ra quanh anh ta, như thể anh ta là một cái bong bóng vô hình trôi nổi. Đám đông dừng lại, khiến tôi không thể tiếp cận Toshi.
Có cảm giác như Toshi được bao bọc bởi một lớp màng vô hình, lao về phía vạch kẻ đường khi đèn dần chuyển sang màu vàng. Ánh đèn chuyển sang màu đỏ chỉ sau phút chốc, và các tài xế bấm còi inh ỏi về phía Toshi. Anh ta loạng choạng bước sang bên kia đường trong khi vẫn cười sằng sặc, còn tôi, người đang đứng ở bên này đường, chẳng thể làm gì ngoài dán chặt mắt lên người anh ta.
Đám đông đang đợi đèn xanh gây ra những tiếng ồn, nhưng bóng dáng của Toshi biến mất chỉ sau thoáng chốc giữa những tiếng bấm còi sốt ruột và những dòng xe vượt qua giao lộ. Ngay khi bóng dáng của Toshi biến mất, mọi người dường như lại quên đi tiếng cười đáng sợ kia. Người dân trong thành phố này đã quen với những kẻ kì quặc, vì nếu họ để tâm tới từng kẻ kì quặc đi ngang qua họ thì có lẽ việc đó sẽ chẳng bao giờ kết thúc.
Dù vậy, vẫn có một người đàn ông nhìn Toshi chằm chằm và mỉm cười, đến khi Toshi biến mất hẳn. Anh ta trông rất trẻ, và đang đợi đèn đường chuyển màu cùng bên với tôi. Anh ta mặc một chiếc áo khoác len Kashmir thượng hạng, hai bên má gầy, đeo một đôi kính không vành trên gương mặt với một cái cằm nhọn.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau trong thoáng chốc, và nhiêu đó là đủ khiến tôi run rẩy. Tôi không hiểu vì sao, nhưng tôi cảm thấy có gì đó ẩn sâu trong ánh mắt ấy khiến tôi cảm thấy phát bệnh.
Tiếng nhạc chuông phát ra từ túi áo của người đàn ông, một tiếng gảy ghita đều đều. Anh ta lấy chiếc điện thoại ra và nhấc máy: “Alo… Đúng vậy, tôi thấy Shinozaki rồi, tôi sẽ đón cậu ta rồi về ngay. Hmm? Khóa bình chưng cất lại trước đi, rồi đợi tôi về đã… Cứ tiếp tục cất chúng trong từng gói riêng đi, cậu biết chúng ta không có đủ dự trữ mà? Đúng rồi, ừ…”
Giọng nói đó khiến tôi không thể nào quên dù chỉ nghe một lần, nó có cảm giác gai góc khiến người khác khó chịu. Người đàn ông đó vừa đi vừa nói chuyện, trong khi tôi bị những người phía sau xô lên trước, và suýt nữa thì ngã dập mặt xuống đường. Tôi vội vàng túm lấy tay vịn bên đường. Đèn đã chuyển xanh từ lúc nào khi tôi không chú ý, nên đám đông ùa tới vạch kẻ đường cho người đi bộ.
Nhưng tôi không thể nhúc nhích nổi. Những lời anh ta vừa nói để lại một ấn tượng khó phai, khiến đôi chân tôi run rẩy, không bước nổi dù chỉ một bước.
Quả thật anh ta đã nói: “Shinozaki.” Anh ta có quen Toshi sao? Nhưng anh ta là ai chứ?
Một dự cảm không lành lướt qua tâm trí tôi.
“Này! Toshi đâu rồi? Cậu ta chạy đâu mất rồi?”
Giọng ai đó cất lên gọi tôi, người đang đứng ở cuối phố, ngây người ra không biết phải làm gì. Tôi quay đầu về phía tiếng gọi, và thấy Tetsu-senpai, Hiro-san và Thiếu Tá đều ở đó.
“...Em không biết anh ấy chạy đi đâu rồi.”
Cuối cùng tôi nói. Sau khi kể cho bọn họ về tình trạng của Toshi, Tetsu-senpai tỏ vẻ ngỡ ngàng và gãi gãi đầu.
“Đừng có làm mấy trò dở hơi trên phố sau khi phê thuốc chứ, thằng hâm này…”
Thiếu Tá nói: “Chúng ta có nên tìm cậu ta không?”
Hiro-san lắc lắc cái điện thoại: “Nhưng tôi không gọi cậu ta được!”
Gần như cùng lúc, cả ba người đều nhìn về phía con phố kín đặc người qua lại. Không thể nào tìm được ai trong con phố kia. Dẫu vậy, Tetsu-senpai vẫn nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
“Narumi, cậu quay về ‘Hanamaru’ trước và lo cho Ayaka đi.”
“N-nhưng…”
“Đừng khiến con bé lo lắng. Bọn anh đi tìm Toshi.”
Tôi còn chưa kịp trả lời. Ba người bọn họ biến mất vào đám đông, tìm kiếm Toshi.
*
Sau khi trở về tiệm ramen, tôi phát hiện ra trong quán đang tối om, và chẳng có lấy một khách hàng nào ở đó. Tôi cũng không thấy Ayaka đâu cả. Min-san đang quấy bơ trong một cái bát to.
“Chị bảo Ayaka rồi, hôm nay không có khách đâu, nên con bé có thể về sớm. Nhưng con bé nói rằng biết đâu Toshi sẽ quay lại, nên nó vẫn đang đợi ở trên nhà.”
“Trên nhà tức là trong văn phòng của Alice?”
“Ừ.”
Ayaka đang ngồi bệt trên thảm sàn của căn phòng, cậu ấy đặt Alice ngồi lên đùi mình, và chải mái tóc dài cho cô ấy.
“Onii-chan đi rồi à? Anh ấy đâu?”
“Ayaka, đau quá, chị kéo tóc em đấy.” Alice ngọ nguậy cổ để phản ứng.
“Ah, xin lỗi.”
Ayaka không phải quá cao, nhưng khi họ ngồi cạnh nhau, có thể nhận thấy Alice cực kì nhỏ bé, trông như một con búp bê thật vậy.
“Onii-chan có nói dạo này anh ấy sống ở đâu không?”
“...Mình không chắc lắm.”
Tôi không thể trả lời cậu ấy đàng hoàng. Trở nên điên loạn sau khi phê thuốc, rồi biến mất, thực sự rất khó để kể cho người khác những chuyện này.
“Điên đầu quá, ít nhất anh ấy cũng phải bảo mình làm sao để liên lạc với anh ấy chứ!”
Nhưng có vẻ Toshi cảm thấy Ayaka rất phiền hà. Anh ta có thực sự nghĩ vậy không? Hay đấy chỉ là lời lảm nhảm anh ta nói trong cơn phê?
“Ayaka, mặc xác cái tên bốn mắt ngáo ngơ tự dưng biến mất ấy đi. Mối quan hệ gia đình là hòn đá tảng ngu xuẩn đầu tiên mà con người nên phá bỏ.”
“Alice, đừng có quay người lại!”
“(hic)” Alice muốn quay lại để nhìn vào mặt Ayaka, nhưng Ayaka giữ đầu Alice lại, nên cô ấy không thể quay đầu lại được, và khiến Alice trông thật tội nghiệp.
“Và nếu chị đừng quan tâm đến tóc của em nữa, thì em sẽ rất vui đấy.”
“Không được đâu! Em có mái tóc dài đẹp và óng ả như thế này, nếu em không chải đúng cách, nó sẽ bị rối đấy. Dầu gội và dầu xả chị mang cho em, em có dùng không đấy?”
“Thật chứ, lo chuyện bao đồng cũng nên vừa phải thôi chứ!”
Alice kêu lên bực bội, nhưng vẫn ngồi yên trên đùi Ayaka. Có một kiểu người trên đời này rất thích lo chuyện bao đồng và không để người khác yên. Ayaka là một trong số họ. Hẳn là như vậy.
Khi tôi chuẩn bị ra khỏi căn phòng, Ayaka nói cô ấy cũng muốn về luôn.
Khi bước xuống thang, tiếng nhạc chuông vang lên từ túi của Ayaka.
“...Alo?”
“Alo, Ayaka? Anh đây…”
Toshi, người ở đầu kia của chiếc điện thoại, nói rất to, tới mức tôi cũng có thể nghe thấy anh ta. Có lẽ anh ta vẫn bị thứ thuốc kia ảnh hưởng, giọng nói của anh ta tươi tỉnh một cách khó hiểu.
“Onii-chan?”
“Đây là điện thoại của Hakamizaka-san, nên anh không thể nói chuyện lâu được. Anh đang ở chỗ anh ta, bảo với mẹ như vậy.”
“Ah, nhưng mà này, Onii-chan…”
Anh ta đột nhiên dập máy, hệt như lúc anh ta vừa gọi. Ayaka lặng im nhìn chiếc điện thoại của mình, rồi nhìn tôi, cho tôi thấy một nụ cười bối rối trên gương mặt cậu ấy. Tôi khẽ quay mặt đi.
“Toshi gọi à?”
“Ừ. Có vẻ anh ấy đang ở chỗ Hakamizaka.”
Hakamizaka?
“Ừ—— mình mới gặp anh ta hai ba lần gì đó, nên mình cũng không thân quen với anh ta lắm. Anh ta là sinh viên hay sao ấy. Anh ta rất hiểu biết về hoa anh túc, mình nghĩ có thể anh ta định trở thành một học giả, nhỉ?”
“Thế cậu có biết bọn họ ở đâu không?”
“Không, mình không biết, số điện thoại này cũng là số máy riêng… mình không thể gọi lại được. Onii-chan thật là quá đáng mà.”
Ayaka buồn bã chau mày, và đút điện thoại lại vào túi.
“Anh ấy lúc nào cũng vậy, cứ biến mất mà chẳng nói gì với ai hết.”
Tôi thầm nghĩ: “Có lẽ anh ta nghĩ cậu phiến phức quá đấy.” Ayaka nhìn tôi và nghiêng đầu.
“Cậu vừa nói gì cơ”
Tôi giả vờ làm mặt ‘mìnhcónóigìđâu’. Chắc tôi lại buột miệng nghĩ thành tiếng rồi.
“...Onii-chan bảo cậu chuyện gì đúng không? Mình biết cậu đang giấu mình chuyện gì đó.”
Tôi lặng lẽ cúi đầu.
“Thật chứ, sao cậu không nói cho mình?”
Tôi nuốt nước bọt, rồi ngẩng đầu lên.
“...Mình nghe kể là cậu không chịu đi học hồi cấp hai.”
Sao tự dưng tôi lại hỏi chuyện này? Gương mặt Ayaka cứng đơ, và một nụ cười ngượng nghịu, không tự nhiên hiện lên trên gượng mặt cậu ấy, như thể cậu ấy muốn giấu chuyện gì.
“V-về mình á? Eh, um, chuyện đó…”
Toshi thì hết thuốc chữa rồi, nhưng nếu là tôi—
“...Cậu có nghĩ mình vẫn có thể cứu chữa được không?”
“...Ý cậu là sao?”
Tôi quay lưng lại về phía Ayaka và rảo bước xuống cầu thang. Chính tôi cũng chẳng hiểu mình đang nói gì nữa, sao tôi lại nói vậy nhỉ?
“Fujishima-kun!”
Tôi lờ đi tiếng hét của Ayaka và chạy khỏi khu nhà. Trên đường về, những lời của Ayaka và Toshi hòa lẫn vào nhau, xoay vần trong tâm trí tôi.
*
Sáng hôm sau, tôi định trốn tiết năm và sáu, là tiết Hóa, và về thẳng nhà. Đấy là vì tôi cảm thấy chưa sẵn sàng để nói chuyện với Ayaka một mình.
Nhưng đúng vào giờ nghỉ, thằng ngồi kế tự dưng tới nói chuyện với tôi, khiến tôi bỏ lỡ cơ hội trốn khỏi lớp.
“Fujishima, mình thấy cậu ở trung tâm trò chơi hôm trước. Cậu đi cùng Ichinomiya-senpai, đúng không?”
“Ừm, hmm?”
Dạo gần đây, mấy đứa bạn cùng lớp vẫn hay nói chuyện với tôi, nhưng mà tôi vẫn chưa quen lắm. Nói đúng ra, tôi vẫn chưa nhớ tên của bọn họ, nên tôi cảm thấy có lỗi mỗi khi tôi nói chuyện với họ. Nhưng dù sao tôi vẫn trả lời:
“Các cậu nói về Tetsu-senpai sao? Các cậu biết anh ta à?”
“Đương nhiên, Ichinomiya-senpai cực kì nổi tiếng. Mình nghe nói mấy trung tâm đấm bốc đã thử mời anh ấy về đội của họ rồi.”
“Đúng đấy, anh ta là một huyền thoại. Chẳng phải anh ta đã làm nhiều việc rất bá đạo sao? Nghe nói phòng vệ sinh của giáo viên thể dục bị biến thành nhà kho vì Ichinomiya-senpai đã phá nó tan tành.”
“Mình cũng nghe nói là cổng sau lúc nào cũng đóng im ỉm vì Ichinomiya đã phá hỏng nó. Giờ nó bị kẹt và không thể mở ra được.”
“Thầy Hiệu trưởng bị hói là vì Ichinomiya-senpai đấy.”
T-Tetsu-senpai nổi tiếng vậy sao?
“Làm sao cậu quen Ichinomiya-senpai vậy, Fujishima?”
Đấy là vì…
“Có phải vì Ichinomiya-senpai vẫn hay tới chỗ Ayaka làm thêm không? Đúng không?”
Mấy đứa con gái cũng chêm vào.
“Một tiệm ramen, nhỉ? Tao tới đó một lần rồi.” “Chị chủ tiệm xinh cực kì.” “Thật à? Tao cũng muốn đến đó.” “Ngon không?” “Kem ở đó ngon miễn bàn.” “Sao kem ở đó lại ngon chứ? Đấy là tiệm ramen cơ mà?”
Nhưng Ayaka. người đang được nhắc tới, không nói gì, và không tham gia vào cuộc nói chuyện đó. Lũ bạn cùng lớp lờ tịt tôi và Ayaka đi, và tán chuyện rôm rả. Ngay khi cả đám bắt đầu trở nên hỗn loạn, tiếng chuông báo hiệu tiết năm vang lên, và giáo viên Hóa bước vào lớp.
Thế là tôi đã không thể trốn tiết, và phải ở lại tới lúc tan học. Mọi khi, Ayaka sẽ ngay lập tức lôi tôi tới Câu lạc bộ Làm vườn, nhưng hôm nay cô ấy chỉ nhìn tôi trong thoáng chốc, rồi bước khỏi lớp trong khi đeo băng tay.
“Hai cậu cãi nhau à?”
Thằng bàn trên hỏi tôi thản nhiên, và tôi lắc đầu. Cả lũ bạn cùng lớp cứ dồn về phía tôi. Nếu tôi cứ thế mà bỏ về, có lẽ tôi sẽ còn khiến không khí trở nên tệ hơn. Tôi đành bỏ cặp lại trong lớp và đi tìm Ayaka ngoài sân trường.
Ayaka đang cầm một cái xẻng, ngồi xổm bên cạnh khu vườn. Tôi ngồi xuống hàng gạch bên cạnh đó, nhìn những cái cây chúng tôi đã cùng chăm sóc, vì tôi chẳng biết phải nói gì.
Người đầu tiên mở lời là Ayaka.
“Cậu vẫn chưa nhớ tên các bạn cùng lớp, đúng không?”
“...Sao cậu biết.”
“Mình cảm nhận từ cách cậu nói chuyện.”
Vậy thì sao chứ?
“Vấn đề không phải là cậu không nhớ tên mọi người, chỉ là lúc nào trông cậu cũng rất đề phòng mọi người khi nói chuyện, cứ như là nói chuyện qua một bức tường gạch vậy. Hôm qua cậu cũng như vậy đấy…”
Ayaka vẫn nhớ chuyện xảy ra hôm qua… Nói thật là tôi cũng vậy. Những lời Toshi nói vẫn văng vẳng bên tai tôi.
“...Tại sao cậu cứ phải xen vào việc của mình vậy? Cậu thấy những người không hòa nhập được với trường lớp chướng mắt lắm à?”
Nói xong, tôi cũng tự thấy mình hơi quá đáng. Từ hôm qua tôi đã phải cố để kiểm soát cảm xúc của mình rồi. Ayaka ngây người, miệng há hốc. Khoảng ba giây sau, đột nhiên cô ấy đỏ bừng mặt.
“Sao cậu lại hỏi chuyện đó chứ?”
Chà, cô ấy hỏi tôi tại sao thật kìa.
“Mình chỉ có thể nói chuyện với người khác qua một bức tường đấy, thì đã sao nào, ai thèm quan tâm chứ?”
“...Có mình bận tâm!”
Ayaka trả lời, mặt đỏ bừng.
“... Có mình quan tâm tới cậu đây!”
Giọng Ayaka bỗng trở nên gay gắt, và cô ấy lại lặp lại câu nói ấy. Miệng hơi há ra, tôi chỉ biết nhìn chăm chăm vào đôi môi của cô ấy một cách đờ đẫn. Cô ấy đang nói gì vậy? Nói vậy ý là thế nào?
“Cậu không cần phải thân với mọi người trong lớp, nhưng chẳng lẽ cậu không thể bớt cảnh giác với cả mình sao? Nó làm mình cảm thấy rất cô đơn.”
“...Tại sao?”
“Tại sao ư? Cậu hỏi mình tại sao á? Chẳng lẽ chính cậu không biết câu trả lời sao?”
Ayaka đứng phắt dậy, to tiếng. Những học sinh quanh sân trường đều quay lại nhìn chúng tôi.
“Mình… eh? À, t-tại sao?” Những suy nghĩ rối tung trong đầu khiến tôi như sắp phát khùng. Tôi nên dừng lại.
“...Mình thực sự không biết!”
“Quên đi, không biết thì mặc kệ cậu.”
Ayaka cắn môi và lắc đầu, gương mặt cô ấy như được nhuộm màu đỏ của hoàng hôn. Tôi đứng sững người, còn Ayaka xách cái cặp đang đặt trên chiếc ghế dài cạnh khu vườn, quay người đi, rồi chạy mất.
“...Đợi đã!”
Tôi không biết vì sao mình lại muốn giữ Ayaka lại, nhưng cô ấy hất văng tay tôi đi một cách thô bạo.
Roẹttttt.
Tiếng của thứ gì đó bị xé rách vang lên. Người tôi bỗng trở nên lạnh toát.
Một vật màu vàng rơi xuống đất.
Cái băng tay của Ủy ban Làm vườn đã trở thành một miếng giẻ rách màu vàng.
“Ah…”
Ayaka quay người lại, dùng hai tay để che miệng, rồi cúi xuống nhìn cái băng tay một hồi lâu. Khi tôi nhặt nó lên và định nói gì đó, Ayaka mau chóng quay đi và bỏ chạy, biến mất sau cánh cổng trường trong nháy mắt.
Tôi bị bỏ lại phía sau. Tôi ngồi bệt xuống và thừ người ra trong ánh nắng đầu đông, nghĩ đi nghĩ lại về những điều Ayaka vừa nói. Tôi tua nó qua đầu rất nhiều lần, nhưng cuối cùng tôi vẫn không hiểu được lý do đằng sau những giọt nước mắt của Ayaka, hay nghĩ ra việc tôi phải làm bây giờ.
Tôi đứng đó một lúc, rồi thất thểu nhặt cái băng tay và cái xẻng lên. Lúc đầu tôi nghĩ Ayaka sẽ quay lại ngay, nhưng với tư cách là một thành viên Câu lạc bộ Làm vườn, tôi vẫn nên làm việc của mình. Nhưng tôi chỉ biết nhổ cỏ và tưới nước, và sau khi tôi làm xong, tôi cảm thấy như có một cái lỗ hổng to tướng trong lòng mình.
Tới khi mặt trời lặn, Ayaka vẫn chưa quay lại.
Tôi bước vào phòng máy tính mà tôi đã chưa lui tới bấy lâu nay, cố ngồi vào chỗ ngồi bên cửa sổ, nhưng tôi không còn sức mà bật cái máy lên nữa. Hóa ra căn phòng máy chỉ có một người lại yên ắng tới mức này.
Tôi đặt miếng băng tay rách bươm lên bàn. Tại sao? Sao Ayaka lại nổi giận? Càng nghĩ tôi càng thấy bực mình. Cậu ấy còn chẳng thèm giải thích hẳn hoi, mà chỉ tự dưng bật khóc, làm tôi cũng đau đầu theo. Tôi không biết đó có phải lỗi của mình không nữa. Không, có lẽ đó đúng là lỗi của tôi. Nếu tôi không thể mãi im lặng thế này, thì tôi nên làm gì bây giờ?
Rồi tôi nghĩ ra một chuyện.
Chẳng phải thế này có nghĩa là tôi lại được quay lại thế giới chỉ có mình mình hay sao?
Nhưng sự im lặng của căn phòng khiến tôi ngộp thở. Tôi không chịu nổi nữa, đút cái băng tay vào túi áo, rồi rời khỏi phòng máy tính.
*
Nghĩ lại thì, đây là lần đầu tiên tôi đi một mình ra nhà ga. Quanh nhà ga có rất nhiều người đang đợi sang đường, và thi thoảng lại có một đám đông ùa ra như khi một cánh cổng vừa được mở tung.
Trên đường là một dàn hợp xướng tạo nên bởi tiếng động cơ, tiếng bước chân của hàng trăm người, tiếng rao bán điện thoại, và tiếng nhạc của những bài hát Giáng Sinh. Bước đi trong đám đông, lưng và vai tôi liên tục bị xô đẩy, nên tôi chỉ có thể bước đi một cách loạng choạng. Đột nhiên, tôi có một ảo ảnh rằng tôi đang lạc lối một mình giữa một nơi hoang vu trong mùa đông.
Tôi lắc đầu, vượt qua vạch kẻ cho người đi bộ và bước vào trung tâm trò chơi ở giữa phố.
Tôi nhớ mình đã bỏ vài đồng xèng vào máy, nhưng còn chẳng nhớ đã chơi cái gì. Sau khi tôi tiêu hết chỗ xèng, tôi ngồi trên ghế, dựa lưng vào tường, và nhìn đăm đăm vào màn hình ‘game over’ trên máy trò chơi.
Trước khi gặp Ayaka, tôi đã giết thời gian một mình thế nào ấy nhỉ? Tôi không nhớ nổi nữa, thật là khó tin. Tôi không biết phải xin lỗi Ayaka như thế nào nếu giờ tôi tới tiệm ramen và gặp cô ấy ở đó, nên tôi cứ ở lỳ trong tiệm game, buồn thiu. Vì Ayaka thậm chí chẳng thèm nói chuyện với tôi nữa.
Và cứ thế tôi mệt mỏi tựa lưng vào tường, và không rời khỏi đó tới khi tiếng nhạc “Chúc ngủ ngon” vang lên.
*
Lúc đó đã quá nửa đêm, những con phố ở phía bên kia nhà ga đã chìm vào bóng tối. Tôi bước tới gần tiệm Hanamaru Ramen và nhòm vào bên trong cửa tiệm giữa những tòa nhà. Những tấm rèm đã kéo xuống, và ánh đèn lờ mờ hé ra từ trong căn bếp tối tăm. Chẳng có ai ở đó trừ Min-san, vì đã đến giờ đóng cửa tiệm.
Tôi đang làm cái gì thế này?
Tôi ngồi thụp xuống bên cạnh cục điều hòa để nấp. Mọi chuyện đều đã rối tung hết lên rồi. Tôi thực sự cảm thấy muốn đào một cái lỗ để chui xuống. Khi tôi ngồi xuống, cơn gió lạnh lùa qua lớp áo mỏng của tôi. Tôi có nên ngủ luôn ở đây không? Tôi có thể sẽ chết rét như thế này mất.
“Narumi, cậu làm gì ở đây thế này?”
Đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nói từ phía trên. Giật mình, tôi đứng dậy và va đầu vào cái ống xả điều hòa. Tôi đau đến mức nổ đom đóm mắt.
“...Đau quá.”
“Cậu bị dở hơi à…”
Vẻ ngạc nhiên hiện ra trên gương mặt Min-san.
“Làm sao…” Sao chị biết em ở đây?
“Alice gọi chị và bảo có ai đang rình mò ngoài này. Cậu đến đây làm gì? Ayaka về từ lâu rồi!”
“Ah…”
Thì ra là mấy cái camera theo dõi. Phiền thật, dùng một mớ máy móc hiện đại đó vào một chỗ vô ích như thế này. Tôi không thể nhìn vào mặt Min-san, nhưng tôi cảm nhận được ánh mắt của chị ấy đặt lên người mình.
Trong phút chốc, tôi không biết phải nói gì.
Sau cùng, tôi nghe thấy chị ấy thở dài.
“Cậu muốn vào cửa hàng không? Có mấy món mới chuẩn bị cho mùa đông đó.”
Tôi ngẩng đầu lên. Min-san đã cởi cả áo khoác ngoài, đeo một cái tạp dề quanh thân dưới của chị ấy, và chỉ có một dải sarashi quấn quanh phần trên của chị ấy.
Min-san túm tay tôi và lôi tôi vào cửa hàng. Tôi vừa tới đây hôm qua, nhưng giờ tôi vẫn cảm thấy mùi hương ở tiệm Ramen Hanamaru có gì đó rất hoài niệm. Cái nồi to dùng để nấu súp vẫn đặt trên bếp, và làn hơi nước màu trắng vẫn bay lên lơ lửng. Dù đang là mùa đông, nồi nước dùng được đun lâu như vậy cũng phải nghi ngút khói chứ, phải không nào? Chỉ có điều là cách ăn mặc của Min-san: để bụng trần, có hơi quá nóng bỏng đối với một thằng học sinh cấp ba như tôi. Tôi chỉ biết quay mặt đi chỗ khác.
Min-san lấy ra hai cái cốc giấy và ngồi xuống cạnh tôi. A lô? Chị chỉ đeo mỗi một cái sarashi để che thân trên thôi đấy! Ít nhất chị cũng có thể mặc một chiếc áo được chứ? Tôi cố hết sức để không nhìn vào chị ấy và tập trung vào cốc kem của mình. Cốc kem hôm nay được rắc thêm bột cacao. Chỉ với một thìa đầy, tôi cũng có thể cảm nhận được vị ngọt ngào của phô mai, mùi hương của rượu cam, một hương vị mà kể cả tôi cũng có thể nhận ra.
“...Tiramisu?”
“Ừ, thi thoảng chị cũng muốn thử làm những thứ phổ thông hơn. Ngon không?”
Tôi gật đầu. So với ramen ở quán, nói rằng kem ở đây ngon không chỉ là nói cho lịch sự. Tôi có nhớ Tiramisu trong tiếng Ý có nghĩa là “hãy kéo tôi dậy", trông mặt tôi rầu rĩ tới vậy sao? Tôi chìm vào suy nghĩ, và lỡ buột miệng:
“Chị làm kem ngon như thế này cơ mà, sao chị không mở quán kem đi?”
Ối!
Tôi rón rén liếc trộm biểu cảm của Min-san, nhưng chỉ thấy vẻ nuối tiếc trên gương mặt chị ấy.
“Quán mì này là của bố chị để lại.” Gương mặt của chị ấy đột nhiên trở lại bình thường, và nói: “Chị muốn mở một nhà hàng kem, nên chị đã học việc ở một nhà hàng kem khác. Nhưng một ngày bố chị đột nhiên biến mất, nên chị phải quay lại để tiếp quản quán mì.”
“Ra là vậy…” Tôi không biết phải nói gì, và chỉ biết áy náy cúi đầu. “Em xin lỗi, tự dưng lại hỏi mấy câu kì quái này.”
“Không phải lo đâu.” Min-san cười nói.
“Chị đã bao giờ nghĩ đến việc bài trí lại quán mì thành nhà hàng kem chưa?”
“Có chứ, chị nghĩ rồi. Nhưng chị yêu thích quán mì này, khách hàng và không khí ở đây. Tất cả những thứ đó chỉ tụ hội về đây vì quán mì này ở đây. Nếu chị sửa lại quán, những điều đó sẽ biến mất, và vì vậy chị quyết định cứ giữ nó như vậy.”
Min-san nhìn quanh cửa tiệm tối tăm. Những tờ thực đơn lấm lem bởi những giọt dầu mỡ, chữ kí của các nghệ sĩ (chắc vậy) đầy trên tường, quầy bếp có một vết nứt cắt ngang qua, và những bức tường và trần phòng bếp hơi cũ kỹ, nhưng được lau chùi sáng loáng.
“Cả mấy tên thất nghiệp coi cái nơi phía sau quán là thánh địa nữa, vì bọn họ không còn nơi nào để trở về. Chị cũng không thấy phiền!”
Vừa nói, Min-san vừa vỗ vỗ nhè nhẹ chiếc tạp dề in chữ ‘Hanamaru’. Đó là biểu tượng của quán mì, và Min-san đã từ bỏ mơ ước làm kem của mình vì nó.
“Vậy… sao?”
Tôi lại nghĩ linh tinh và vô tình nói ra.
“Nhưng biết đâu bố chị bỏ đi vì ông ấy ghét quán ramen này thì sao; nếu thế em nghĩ ông ấy sẽ không muốn chị tiếp tục thừa kế nó.”
“Chị biết chứ.”
Min-san vỗ đét một cái vào vai tôi và cười lớn.
“Chị không quan tâm người khác nghĩ gì, chị chỉ làm vì chị muốn làm thôi, vậy là đủ rồi. Người ta ai cũng sống bằng cách ép người khác chấp nhận cách sống của mình mà.”
Tôi nhìn mặt Min-san với ánh mắt trống rỗng.
“Chúng ta còn chẳng biết mọi người nghĩ thế nào về mình mà, nên ta chỉ có thể cho rằng có lẽ họ cũng đều nghĩ giống ta!”
… Ah, thì ra là như vậy.
Tôi cuối cùng cũng đã hiểu phần nào lý do cho cơn giận của Ayaka.
Cậu ấy cũng giống tôi. Cũng như tôi, cảm thấy buồn và tức giận vì Ayaka bỏ đi mà không nói lời nào.
Vì người duy nhất ở bên tôi chính là Ayaka.
Ayaka là người duy nhất nói chuyện với tôi.
Tại sao bây giờ tôi mới nhận ra điều đơn giản này chứ? Sao lại là lúc này?
Sau một hồi lâu yên lặng, tôi chợt nhận ra mình đang ghé đầu lên bờ vai trần của Min-san, và vội vàng lùi lại.
“Ah, ờ… E-em xin lỗi.”
Min-san bật cười, và khẽ xoa xoa đầu tôi với một nụ cười kiểu ‘không sao đâu, đừng bận tâm.’
Mọi chuyện giờ đã ổn hơn rồi, nhỉ? Dù tôi vẫn chưa biết phải làm gì lúc này. Có lẽ vì tôi đã thấy nhẹ nhõm hơn, bụng tôi bắt đầu sủi sùng sục. Min-san không bỏ sót tiếng kêu đó.
“Có một món ramen vị mới đó, muốn thử không?”
“Ờ… ừm…” Tôi lưỡng lự một chút. Có vẻ Min-san đã nhận ra điều gì đó, rồi chị ấy nheo mắt và ghé sát mặt vào mặt tôi.
“...Hmmm, chị có cảm giác cậu là người thành thật nói ra suy nghĩ của mình, nên chị có một chuyện muốn hỏi thật.”
“Dạ?” Trông tôi giống vậy thật à? Tôi tự nói chuyện một mình nhiều lắm sao?
“...Ramen của chị thế nào? Có ngon không?”
Vẻ mặt của Min-san trở nên cực kì thành khẩn. Chị ấy cầm chặt cả hai tay tôi, và nhìn tôi với ánh mắt long lanh, khiến tôi không thể nào không trả lời.
“Ờ…”
“Cứ nói thật đi, chị không đánh cậu đâu.”
“Có thi thoảng nước dùng hơi bị ngọt quá…”
“Cứ nói thẳng xem có được không?”
“Nếu chị hỏi thật thì, đương nhiên là không ngon. Ui! Đau đấy, chị bảo không đánh em cơ mà?”
“Im đi, đồ ngốc này!”
Tôi bị sút khỏi quán.
“Chị SẼ làm một món nước dùng mà cậu phải công nhận là ngon và khiến cậu phát khóc, nhớ đấy!”
Min-san gào lên với tôi như một đứa trẻ và kéo cánh cửa lưới lại. Chỉ còn lại mình tôi ở dưới tầng một của ngôi nhà này.
Liệu mọi chuyện có trở lại bình yên như trước không? Tôi nên xin lỗi như thế nào đây? ‘Rất dễ mà…’ Những lời Ayaka nói hôm ấy vang lên trong tâm trí tôi. ‘Hét lớn lên khi cậu tức giận như mọi người, cười như cậu hạnh phúc như mọi người, và hãy nói lên khi cậu mong muốn điều gì, cậu cũng có thể làm được mà.’
Nếu mọi chuyện đơn giản vậy, tôi đã không ở đây rồi. Nhưng nếu vậy, tôi có thể làm cái quái gì bây giờ đây? Tôi nghĩ vẩn vơ trong khi sải bước đi trên những con phố đêm buốt giá.
*
Tôi trốn học hai hôm liền. Không phải vì tôi đau ốm gì đâu. Mặc dù chính tôi cũng thấy làm thế này thật ngớ ngẩn, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình chưa thể đối diện với Ayaka khi chưa chuẩn bị tinh thần.
Hôm thứ sáu, tôi tới trường sau giờ tan học. Đã lâu rồi tôi chưa leo lên mái nhà sau giờ học, nhưng tôi không thấy Ayaka đâu cả. Ngó đầu qua hàng rào chắn và nhìn xuống sân trường, tôi cũng không thấy Ayaka ở trong vườn.
Tôi nghĩ—— có lẽ đã quá muộn rồi, có lẽ tôi đã mất tất cả, nhưng mọi chuyện vẫn cứ xoay vòng một cách nực cười, vẫn cố gắng để sửa chữa mọi việc. Biết làm thế nào được, tôi đúng là một thằng ngu.
Sau khi ngồi trầm ngâm một lúc lâu, trôi chợt nhớ ra một nơi mà tôi chưa tìm kiếm.
Bên trong trường có một khu nhà kính ở gần bức tường bao quanh ngôi trường. Bên kia bức tường là một nghĩa trang, nên có ít người qua lại chỗ này. Dù đã gia nhập Câu lạc bộ Làm vườn được một tháng, nhưng đây mới là lần đầu tiên tôi đặt chân vào nhà kính. Vì cần có những kĩ năng chuyên môn để chăm sóc cho nhà kính, nên từ trước đến giờ Ayaka vẫn làm việc này một mình.
Nhìn qua lớp kính mờ, tôi chỉ có thể thấy loáng thoáng sắc xanh của vườn cây bên trong, diện tích bên trong có lẽ bằng khoảng một lớp học.
Khi tôi với tay ra để cầm lấy tay nắm cửa làm bằng thép không gỉ cao cấp, cánh cửa bỗng bật mở từ bên trong.
“...Fujishima-kun?”
Đột nhiên, tôi đối mặt với Ayaka, người đang hết sức ngỡ ngàng và kêu lên. Tôi cũng hơi sốc, và chưa kịp chấp nhận sự thật rằng Ayaka đang xuất hiện ngay trước mắt tôi.
“M-mình mới xịt thuốc diệt cỏ nên đừng đóng cửa vào ngay bây giờ!”
Ayaka lấy lại sự bình tĩnh, đặt tay lên ngực tôi và đẩy tôi ra khỏi nhà kính.
“Cậu tới đây làm gì?”
Giọng Ayaka có vẻ vẫn chưa hết giận dỗi tôi.
“...Thì, mình cũng là một phần của Câu lạc bộ Làm vườn mà.”
“Cậu không cần phải tự ép mình nữa đâu. Lỗi tại mình cả, kéo cậu vào Câu lạc bộ Làm vườn trái với ý muốn của cậu. Bọn mình cứ làm thành viên ma cho câu lạc bộ của nhau thôi cũng được.”
Ayaka phụng phịu nói, thật là trái ngược với tính cách hàng ngày của cô ấy.
“...Như vậy không được.”
Tôi nói bằng giọng nhỏ và cứ ngày càng lí nhí dần. Có lẽ Ayaka sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi nữa. Nghĩ đến đây, người tôi run lên bần bật.
“Tại sao? Chẳng phải cậu…”
“...Nếu mọi chuyện cứ mãi như thế này, không phải mọi việc chúng ta đã cùng bỏ công sức để làm sẽ trở nên uổng phí hay sao?”
“—— Eh?”
Tôi lấy ra một cái túi nhựa từ trong cặp, lấy một thứ ra từ trong túi, và giúi nó vào tay cô ấy. Cô ấy mở bàn tay ra và đưa nó lên tầm mắt. Đó là một miếng vải màu đen —— một cái băng tay, và trên đó là một biểu tượng tròn tròn màu da cam.
Ayaka nhìn cái băng tay một cách chăm chú hồi lâu, rồi ngẩng đầu lên.
“...Máy, Xua đuổi, Biến thái?
"Thôi cậu cứ trả nó lại cho mình đây cũng được!"
"Ấy, mình đùa thôi mà, xin lỗi."
“Mình nghĩ cậu nên thử đọc các chữ cái từ trong ra —— M High School Gardening Club.”
“...là bọn mình, nhỉ?”
Tôi né ánh mắt đi, và gật đầu. Vẻ mặt của Ayaka thay đổi một cách vô cùng phức tạp, trông như cô ấy vừa khóc vừa cười vậy.
“Làm thế nào mà cậu làm được nó? Đừng nói là cậu trốn học hai hôm vừa rồi để làm nó nhé?”
“Ừa, mình thiết kế trên máy tính, rồi đặt làm ở tiệm.”
Ayaka trông có vẻ nhẹ nhõm hẳn đi. Cô ấy đeo cái băng lên tay một cách cẩn thận, rồi khoe ra cho tôi xem; vẻ cứng ngắc trên gương mặt cô ấy cũng dần tan đi.
Ayaka nhìn cái túi nhựa trong ba lô của tôi và hỏi: “Cậu cũng làm một cái cho cậu chứ?”
“Có chứ, muốn đặt hàng ở đó thì phải làm ít nhất mười cái cơ.”
Tôi đã nghĩ ra đủ cách để xin lỗi, nhưng lúc này tôi đã quên ráo cả.
“Mình chưa từng nghĩ rằng cậu lại không biết mặc cả như thế đấy."
Ayaka cười rạng rỡ, còn tôi thì xấu hổ gần chết, và chỉ biết cúi gằm mặt xuống.
“Nhưng cậu đã làm cái băng tay cho mình, mình thực sự rất hạnh phúc.”
Cô ấy nói với tôi như vậy. Tôi ngẩng đầu lên, ngượng nghịu đáp lại nụ cười của cô ấy, và nói bằng giọng lí nhí như cái đài sắp hết pin có thể tắt phụt bất cứ lúc nào. “Ừm, mình xin lỗi…” Đó là tất cả những gì tôi có thể nói được lúc đó.
“Này, hay là làm một cái to hơn đi! Một lá cờ chẳng hạn. Bọn mình có thể dùng nó vào lễ hội văn hóa, trong cuộc thi chạy tiếp sức các câu lạc bộ ấy.”
Nhưng biết lấy ai tham gia bây giờ? Câu lạc bộ có mỗi hai chúng tôi mà.
“Đúng rồi, bọn mình còn có thể lập một trang web nữa! Bọn mình có thể đặt cái phù hiệu này lên trang web. Cậu biết làm mấy thứ đó không?”
Cậu muốn mình đăng gì lên bây giờ? Nhưng tôi chưa kịp trả lời trước khi Ayaka lại tiếp tục: “Mình sẽ đi tìm chìa khóa lên mái nhà!” và chạy biến đi mất.
Nhìn bóng hình của cô ấy từ phía sau, tôi tự nhủ: Sẽ thật tốt nếu mọi chuyện cứ mãi như thế này.
Có thể tôi vụng về, nhưng chỉ cần tôi cứ làm từng chút một những điều mà tôi biết, tôi nghĩ như vậy có lẽ cũng đủ rồi.
*
Nhưng tất cả đã quá muộn. Ở một nơi nào đó mà tôi không hay biết, một góc của thế giới của tôi đã bị một thứ ma túy ăn mòn tới mục rữa, một cách lặng lẽ nhưng rõ ràng. Ở góc tờ nhật báo ngày hôm ấy là một mẩu tin về một nam thanh niên trẻ tuổi nhập viện vì quá liều ma túy.
Vụ việc ‘Angel Fix’ đã làm rối tung mùa đông năm mười sáu tuổi của tôi, và đó là người đầu tiên thiệt mạng trong vụ việc này.
mì Dan Dan: một món mì cay Tứ Xuyên, có dưa cải và ngọn rau cải mù tạt, thịt lợn xay, hạt tiêu, và hành lá không hợp pháp, nhưng được bọn buôn ma túy quảng cáo như vậy 'Chikan', 'Genkitai', 'Machine' - biến thái, xua đuổi, máy. Ba chữ cái đầu chính là ba chữ cái CGM trên băng tay.