Ngay từ hôm sau, công việc ở trường của tôi trở nên bận rộn. Ngay khi tan học, tôi lại phải xuống chăm sóc cho khu vườn. Sayuri-sensei cũng tới giúp tôi nữa.
“Trước khi Fujishima-kun gia nhập Câu lạc bộ Làm vườn, thi thoảng cô cũng tới đây để giúp đỡ.”
Cô ấy cảm động nói, trong khi đang cầm chậu hoa lan.
Bạn có thể dẹp mấy chậu hoa này đi vào mùa đông vì chúng đâu có nở, lúc đầu tôi nghĩ vậy; nhưng giờ tôi mới biết nếu chúng ta không chăm sóc chúng trong mùa đông, những bông hoa sẽ không thể nở vào năm sau.
Bản thân tôi cũng không hiểu sao mình lại tiếp tục Câu lạc bộ Làm vườn làm gì, chỉ là tôi có cảm giác rằng nếu tôi tiếp tục chăm sóc cho những bông hoa mà Ayaka đã chăm sóc, có thể tôi sẽ hiểu hơn về suy nghĩ của cô ấy, dù ít ỏi. Đó là những gì tôi đã nghĩ.
Sau khi hoàn thành hoạt động câu lạc bộ, tôi đi vào Cao tốc Shuto dọc theo dòng sông, đi qua ga tàu và tới ‘Hanaramu’. Sau khi chào Min-san, tôi đi ra đằng sau quán.
Người duy nhất tới sớm hơn tôi hôm đó là Hiro. Anh ấy mặc một chiếc áo khoác được khâu cúc áo màu vàng, và một chiếc quần jean trắng. Tôi chưa từng thấy Hiro mặc như vậy bao giờ, nhưng tôi đoán chắc đó là quà của những cô gái khác tặng cho anh ta.
Hiro đang ngồi trên cái thùng phuy cháy sạm, một chiếc điện thoại đang được anh ấy kẹp vào vai, còn hai tay nhắn tin bằng hai cái điện thoại khác. Trông cứ như người biểu diễn tung hứng trên phố vậy.
Hiro ngồi trên cái thùng phuy cháy sạm, một chiếc điện thoại kẹp vào vai, và nhắn tin bằng hai cái điện thoại trên hai tay
“...Ah? Mika đấy à? Ừ, anh đây, ừ ừ, Anh là bạn của Yumi, đúng thế. Hiro đây, rất vui được gặp em. Hahaha, Eh? Thật sao? Mời anh đi chơi… Hmm, mm, thứ Sáu này thì sao? Em có rảnh không?”
Người không biết có thể cho rằng anh ấy chỉ đang ve vãn mấy cô gái. Nhưng lời nói của anh ấy tuân theo một hướng chung, dần dà chuyển sang đề tài về ma túy. “Ah, anh cũng có nghe nói. Đúng rồi, một loại bột màu hồng… Mnn, không, anh chưa thử bao giờ, nhưng bạn anh bảo là tuyệt lắm. Ai là người mua vậy? Ừm, mn…” cứ như vậy.
Tôi ngồi trên chồng lốp xe cũ, nhìn Hiro đầy ngưỡng mộ. Hiro tắt máy điện thoại ở bên phải mà anh ấy vừa nói chuyện, đút nó vào túi, rồi mỉm cười với tôi. Sau đó, tay trái của anh lại tiếp tục công việc lúc nãy, và viết cái gì đó xuống giấy với một cây bút.
“Có vẻ khá nhiều cô gái anh quen đã mua nó rồi, nhưng họ đều mua từ bạn của mình, nên khó có thể truy lùng được nguồn gốc của chúng.”
Tôi hỏi, hoàn toàn vì tò mò: “Hiro, anh quen bao nhiêu cô gái vậy?”
“Ừm - anh cũng không rõ.”
Lúc Hiro trả lời tôi, điện thoại của anh ấy lại réo lên. Hiro nhấc máy, và lại bắt đầu màn tán tỉnh ngọt như dâu tây của mình; quả thật là anh ấy bận tối mặt. Khi nói chuyện điện thoại, tay trái của Hiro không ngừng lại giây nào. Đặt trên bàn có vẻ là một tấm bản đồ của những địa điểm xung quanh nhà ga: Siêu thị Marui, Siêu thị Balco, Tokyo Home Center, Hiệu sách Số Một… Một chiếc bút đỏ được dùng để khoanh hết con phố này tới con phố khác giữa những cửa hàng mà tôi vừa thấy tên.
“Phù!”
Cuối cùng Hiro thở phào, đặt cả dãy điện thoại lên bàn (không chỉ có ba cái, mà còn hai cái nữa trong túi anh ấy). Anh ấy vươn vai và uống một cốc cà phê.
“Cái này là để tiếp mấy em nữ sinh, cái này cho các bà vợ, cái này để tấn công những cô gái mà anh thực sự muốn hẹn hò, cái này là để chống đỡ những cô nàng mà anh không thích lắm…” Hiro giải thích lần lượt công dụng của từng chiếc điện thoại. Tấn công? Chống đỡ?
“So với một gã trai bao, em thấy anh giống lừa đảo hơn thì có…”
Tôi muốn chào thua Hiro.
“Cậu có biết điểm khác nhau giữa kẻ lừa đảo và trai bao không?”
Hiro hỏi. Tôi nghiêng nghiêng đầu.
“Một gã trai bao thì chỉ chuyên chú nhắm vào một cô, còn một tên lừa đảo lúc nào cũng phải được ít nhất ba cô theo đuổi. Anh vẫn còn non tay lắm, và chưa dám tự nhận là một tay lừa đảo.”
“Ah…” Quả là một thế giới phức tạp. “Vậy nếu được hai cô gái yêu một lúc thì sao?”
“Một gã hẹn hò với hai cô gái cùng một lúc thường có kết cục là một con dao cắm vào ngực, nên không cần gọi tên bọn họ làm gì.”
“Oh, em hiểu rồi.” Khoan, sao tôi lại đồng tình chứ??
“Nhưng sau khi bắt đầu điều tra, mọi thứ cứ rối tung hết cả lên. Thảo nào cả Yondaime cũng gặp rắc rối vì chuyện này.”
Hiro xoay người lại về phía tấm bản đồ và nói, lấp đầy những khoảng trống trên đó với tên người và những con số.
“Đấy là cái gì?”
“Giá của nó quá rẻ, họ đã mua từ những người họ quen, và thậm chí chẳng có một tiêu chuẩn nào cho giá của nó cả. Thứ thuốc này quá kì lạ, mà nó lại còn cực kì phổ biến nữa…”
Ah, vậy những con số đó là giá bán. Tôi không biết giá cả ma túy ra sao, nên tôi cũng không biết rẻ là thế nào. Có cả mấy con số không trên tấm bản đồ nữa, vậy là họ mua miễn phí luôn?
“Còn bên này bản đồ là gì?”
“À, đấy là nơi họ đã mua ma túy. Khoanh tròn hai lần có nghĩa là đó là nơi bị nghi ngờ là nguồn gốc của ma túy.”
Tôi hoàn toàn sững sờ, nhìn trân trối lên tấm bản đồ gần như đã bị nhuộm thành màu đỏ. Mới chưa tới ba ngày kể từ khi họ quyết tâm tìm kiếm Toshi, vậy mà chỉ một mình Hiro đã tìm được ngần này thông tin với năm chiếc điện thoại của anh ấy.
“”Phó Đô đốc Fujishima đây rồi! Đúng lúc lắm.”
Một giọng nói cất lên phía sau tôi. Khi tôi quay đầu lại, Thiếu Tá đã đứng sẵn ở đó, mang theo một chiếc ba lô khổng lồ như một ngọn đồi con.
“Giúp tôi bỏ cái cặp xuống với, cái này hỏng mất rồi,” Thiếu Tá nói. Vậy là tôi tới giúp anh ta, và mất khá nhiều công sức chúng tôi mới có thể nhẹ nhàng đặt được cái ba lô xuống đất.
“Tôi thức hai ngày liền để làm cho xong đấy!”
Thiếu Tá trông có vẻ khá mãn nguyện khi nói vậy, lấy ra những chiếc camera nhỏ từ trong cặp và đặt nó lên cái bàn gỗ. Mấy cái camera chỉ là những chiếc hộp đen bé bằng lòng bàn tay với mắt kính tròn. Có khoảng hai mươi chiếc giống hệt nhau như vậy.
“Thiếu Tá chơi lớn đó!”
“Thực ra tôi đã làm xong đống camera đó từ lâu rồi, chỉ là cài đặt thêm phần mềm xác thực có hơi mất thời gian thôi. Lâu lắm rồi không có nhiệm vụ nào yêu cầu phải xác định chính xác một mục tiêu cụ thể nên tôi vẫn chưa có dịp đem chúng ra dùng, hehe.”
“Vậy mấy cái camera này dùng thế nào đây?”
“Cậu đến đúng lúc lắm, Phó Đô đốc Fujishima. Thực ra gương mặt cậu trông rất nhạt nhòa, nên cậu là một đối tượng thí nghiệm hoàn hảo.”
Tôi có cảm giác Thiếu Tá vừa nói gì đó hơi thô lỗ với mình bằng giọng thẳng tuột. Thiếu Tá mượn tạm cái ổ cắm trong bếp, cắm điện cho chiếc máy tính xách tay to bằng cuốn vở của anh ta, rồi đặt một vài chiếc máy quay thành một vòng cung trước mặt tôi. Rồi anh ta nhờ Hiro nhấc một chiếc lên, vừa nhìn vào màn hình máy tính vừa điều chỉnh lại nó: “Hạ xuống một tí, ok, được rồi.” Rồi Thiếu Tá quay về phía tôi và nói:
“Đi ra ngoài một lát rồi lại quay trở lại đây.”
Hoàn toàn ngơ ngác, tôi làm theo lời của Thiếu Tá, bước ra khỏi con hẻm rồi lại quay lại chỗ bọn họ. Ngay khi tôi chạm bóng của căn nhà, chiếc máy tính của Thiếu Tá vang lên tiếng chuông báo động xé tai. Tôi giật nảy người và lùi lại một bước. Hiro thì kinh ngạc tới mức suýt đánh rơi cái camera trên tay. Chỉ có Thiếu Tá là cười gian xảo, tay vỗ đùi đen đét.
“Hừm, quả thật là nó còn chính xác hơn nếu bức ảnh được chụp chính diện từ trước mặt. Phó Đô đốc Fujishima, lần này cậu thử cúi đầu xuống xem nào.”
Sau đó, theo chỉ dẫn của Thiếu Tá, tôi thử đi cúi đầu, bước theo chiều ngang, hoặc thử vừa đi vừa quay đầu lại. Tôi làm những động tác kì quặc này khi bước từ bên ngoài về phía cánh cửa sau của căn bếp. Mãi tới lúc Min-san quát lên: “Đừng làm ồn, im ngay! Và đừng có tùy tiện dùng ổ cắm của tôi như là của các cậu!” thì trò này mới kết thúc. Có điều, Min-san không nói gì về mấy cái camera và cái máy tính.
Cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng…
“Mấy cái camera này có thể nhận diện được mặt em sao?”
“Đúng vậy. Nếu có được những bức ảnh được chụp cận cảnh từ sáu góc khác nhau, độ chính xác có thể cao tới mức đó. Khi tôi tới phòng thí nghiệm hồi hè, giáo sư đang làm thí nghiệm về cái này, nên tôi mượn luôn ý tưởng của ông ta.”
“Ồ, thú vị đấy.” Hiro lại gần để nhìn kĩ hơn cái camera và màn hình. Cái này không thể gọi là thú vui được nữa rồi. Anh ta có kĩ năng xuất sắc như vậy, tại sao anh ta vẫn làm NEET?
“Cậu định dùng nó để tìm Toshi sao?”
“Chúng ta đâu có nhiều ngân sách, nên phải cố định lại ở một vài điểm thôi. Hệ thống này thực sự ngốn khá nhiều năng lượng.”
“Khoan hãy bàn tới nguồn điện, cậu định lấy đâu ra thông tin về gương mặt của Toshi. Không có nó thì hệ thống không thể hoạt động, phải không?”
“Hệ thống giám sát trong phòng Alice có lẽ chứa được thông tin trong vòng một tháng.”
Ah, vậy ra Thiếu Tá là tác giả của mấy cái camera giám sát luôn? Tôi chỉ cảm thấy quy mô của việc này cứ lớn dần lên, và tôi chỉ biết đứng đó há hốc mồm như một thằng ngu.
“Đúng rồi, Tetsu đâu nhỉ?”
Thiếu Tá nhét mấy cái camera lại vào cặp và hỏi.
“Chắc cậu ta đang ở đồn cảnh sát.”
“Ah, nếu chúng ta có báo cáo điều tra từ cảnh sát, chúng ta có thể xác định chính xác nơi cần gắn camera.” Thiếu Tá nói như thể chuyện đó chẳng có gì to tát.
“Tetsu-senpai… có quen biết với cảnh sát sao?”
Hiro cười đầy ý tứ; nhìn tôi ngạc nhiên buồn cười lắm sao?
“Trước khi cậu ấy bắt đầu đấm bốc, lúc nào cậu ta cũng được cảnh sát chăm sóc. Nghe nói chính là mấy sĩ quan giáo dưỡng đã đem cậu ấy tới lò luyện đấm bốc vừa sụt sùi dặn họ rằng hãy chăm sóc cậu ta cẩn thận. Kể từ khi bắt đầu đấm bốc, cậu ấy không vướng vào những vụ đánh nhau nữa.”
Cuối cùng thì, giờ cậu ấy lại trở thành một con bạc pachinko - Hiro kết luận. Tôi chưa từng biết về quá khứ của Tetsu-senpai, nhưng anh ấy không thể chỉ đơn giản tới đồn cảnh sát để thu thập tin tức được, liệu có phải anh ấy…
Ngay khi tôi đang nghĩ về chuyện đó, Tetsu-senpai xuất hiện ở tiệm ramen. Anh ấy lấy ra một cuốn sổ tay từ trong túi áo, rồi đặt nó xuống trước mặt Thiếu Tá và Hiro đánh bộp một cái.
“Tetsu, người cậu toàn mùi khói thuốc.”
“Biết làm sao được, nơi duy nhất ám mùi khói thuốc hơn cả tiệm pachinko là sở cảnh sát. Mà đó không phải chuyện chính. Tôi đã tỉa gọn lại tấm bản đồ rồi, các cậu lấy bản đồ của mình ra để xem lại đi.”
Thiếu Tá lướt qua cuốn sổ và nói: “Bên phía cảnh sát đúng là vẫn chưa đi đến đâu.” Nhìn từ bên cạnh, cuốn sổ được ghi chi chít bằng bút chì, có lẽ là ghi chú của Tetsu-senpai. Anh ấy hỏi được tin tức từ cảnh sát thật sao?
Ba người bọn họ ngồi quanh cái kệ gỗ và bắt đầu khẽ bàn bạc với nhau. Hiro thêm những thông tin có được từ cảnh sát lên tấm bản đồ đầy nhóc những vết bút đỏ.
Thực sự chẳng còn chỗ cho tôi tham gia vào việc này nữa.
Khi bọn họ đang bàn bạc ở đó, tôi quay vào trong quán ramen và phụ rửa bát. Min-san không nhờ tôi giúp, chỉ là tôi không thể cứ ngồi thù lù mãi ở cửa sau, nên tôi tự nguyện vào giúp chị ấy.
“-chẳng phải sẽ tốt hơn nếu chúng ta giao lại thông tin cho Yondaime sao?”
“Tôi không muốn phải mượn tới băng đảng của cậu ta.”
“Nhưng chúng ta sẽ thu được nhiều tiến triển hơn nếu chia sẻ thông tin.”
Tôi sẽ mang một bản copy sang đó, và sẽ tới cả khách sạn nữa. Tôi có việc phải nhờ trực tiếp mấy cô gái.”
“Tetsu, cậu giúp tôi lắp đặt mấy cái camera theo dõi nhé.”
“Được thôi.”
Khi tôi đang nghe lỏm từ trong bếp, ba người bọn họ đã bàn bạc xong và rời đi. Khách hàng ra vào giống như mọi người đang xếp hàng để tới lượt ăn của mình. Đứng giữa làn hơi nghi ngút của tiệm mì đang tấp nập khách, tôi cảm thấy mình đã bị tất cả mọi người bỏ quên.
Có lẽ vì thấy bộ mặt thất thểu của tôi, Min-san vỗ vỗ vai tôi.
“...ba người bọn họ… giỏi việc này thật đấy.”
“À ừ - mấy tên đó đã làm mấy trò này từ trước rồi. Dù chỉ là để giúp Alice, chị nghĩ mấy tên đó nên đi làm nếu bọn họ có thể làm những việc này tới trình độ này.
Tôi cũng nghĩ như vậy.
*
“Chính vì chúng tôi không thể làm được như vậy nên chúng tôi mới trở thành NEET!”
Alice tươi tỉnh nói. Như mọi khi, điều hòa trong phòng 308 vẫn đang chạy ầm ầm. Cô gái bọc trong bộ pajama có vẻ đang có tâm trạng phấn khởi hôm nay, thậm chí cô ấy còn ăn được một chút ramen xì dầu mà không phàn nàn mấy.
“Phần lớn mọi người trên thế giới này không hiểu về NEET. Phẩm chất của một con người không thể đánh giá được qua số lượng, mà là theo thiên hướng của họ. Kể cả khi người ta nói rằng ai cũng có điểm mạnh riêng, có khát vọng riêng, và cuộc sống có vô số cơ hội, họ vẫn bị giới hạn bởi thế giới đơn chiều này khi đánh giá.”
“...Ý cô là cả Min-san cũng không hiểu sao?”
“Bà chủ khác với bọn họ, vì chị ấy không bao giờ nói những thứ vớ vẩn đó. Chị ấy vẫn dạy dỗ chúng tôi sau khi đã hiểu về số phận của chúng tôi, nhờ sự trong sáng và quan tâm thành thật của chị ấy. Nhưng những người được như Bà chủ chỉ là số ít, phần lớn mọi người đều không hiểu thế nào là ‘vô số cơ hội’. Vì họ không thể hình dung nổi thứ gì đang ở phía sau con thuyền của họ, nên có những người cứ thế hùng hục cố chèo con thuyền của mình đi ngược dòng. Chẳng phải là như vậy sao? Là vì con đường mà họ đang cố tiến lên là ngược lại với con đường của chúng tôi.”
Hừm… nghe cũng có vẻ hợp lý…
“Nếu tôi cho người như anh một lối đi, anh cũng sẽ tự động trở thành như vậy. Tetsu, Thiếu Tá, và Hiro có thể thực lòng muốn cứu Toshi, vì bọn họ là bạn chơi xúc xắc hay chơi điện tử. Có điều, họ vẫn luôn muốn vờ như mình không quan tâm, nên họ không thể tham gia tích cực được. Thực sự thì bọn họ đều mong chờ anh giúp đỡ họ.”
Tôi nhớ lại quyết tâm rực cháy trong ánh mắt của bọn họ ngày hôm ấy - có lẽ chuyện đã xảy ra đúng như Alice đã nói.
“Tôi đang nói về chuyện này như thể đó không phải việc của tôi, nhưng thực sự tôi cũng là một người thích che giấu suy nghĩ thực sự của mình. Điều đáng lo ngại duy nhất đối với NEET chỉ có một thôi - không biết phải làm gì.”
Alice đặt cái bát xuống, nhẹ nhàng nắm lấy đôi đũa của mình, nhìn xa xăm với ánh mắt cô đơn.
“Sau trận đại hồng thủy, Chúa đã khắc lên những lời chúc tốt đẹp nhất cũng như những điều răn tối thượng dành cho tất cả sinh linh trên thế giới này, anh nghe về chuyện đó chưa nhỉ? ‘Các con hãy sống và sinh sôi nảy nở để lấp đầy mặt đất.’ Nhưng - Người đã quên không viết điều đó lên chúng tôi.”
Những lời cô ấy nói nghe như lời nói đùa, nhưng nhìn nụ cười của Alice như thể cô ấy nhìn thấy ánh mặt trời rạng rỡ lần đầu tiên sau ba ngày bám lấy tấm ván lênh đênh trên biển, tôi không làm sao có thể cười nổi.
“...nhưng mà, anh cũng vậy, phải không?”
Alice nói. Cô ấy đặt cái bát xuống đầu gối đang gập lại của mình, và liếc nhìn tôi; làn khói trắng từ bát nước mì nóng hổi phảng phất giữa hai chúng tôi.
“Không biết phải làm gì, chính vì vậy nên anh mới muốn biết một điều vô ích kể cả nếu như anh biết được nó; cảm thấy cực kì, cực kì bồn chồn, tới mức anh không thể chịu đựng nổi.”
Sự thật đúng như những gì Alice đã nói, nên tôi không trả lời.
“Tại sao? Tại sao chúng ta chỉ có thể nhìn thấy những gì chúng ta đã đánh mất?”
Alice ngừng lại. Cô ấy lại cầm đôi đũa lên, tập trung vào bát mì một lát. Một lần nữa, chỉ còn tiếng Alice húp mì và cắn miếng hành, và tiếng vù vù của những chiếc quạt tản nhiệt là choán đầy căn phòng.
Khi tôi đứng dậy, và lấy một lon Dr.Pepper đặt trước mặt Alice, cô ấy cũng vừa ăn xong miếng cuối cùng.
“Anh chỉ thông minh trong mấy việc như thế này thôi.”
Alice cười nói trong khi bật nắp lon, còn tôi thì ngồi thụp xuống góc giường và ôm lấy hai đầu gối của mình.
“Tôi cũng chẳng có năng khiếu gì khác, nên tôi sẽ chỉ lấy Dr.Pepper cho cô mãi mãi thôi.”
Những lời tôi dành để tự giễu cợt mình nghe như nó sẽ trở thành sự thật khi tôi nói chúng ra. Điều đó càng làm tôi cảm thấy đau đớn hơn.
“Narumi…”
Tôi ngẩng đầu lên vì Alice gọi tên mình.
Alice đang vẫy gọi tôi… Eh? Gì vậy? Cô ấy muốn tôi ra đó? Tôi nghi ngại chầm chậm nhích người sang, hai gối vẫn chống xuống đất.
“Ngoan lắm.”
Alice xoa đầu tôi.
“Cô làm gì…” Cô đang làm gì vậy? Tôi bất giác lùi lại một bước.
“Đây là lần đầu tiên tôi thu được phản ứng này đấy. Hiro có vẻ thích thú, còn Yondaime thì khó chịu, nhưng không bỏ chạy.”
“Không… tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu cô không làm những việc đó với người khác giới.”
“Tại sao?”
Hỏi vậy tôi cũng không biết trả lời ra sao.
“Không phải anh đã nói là bản thân vô dụng sao? Anh có nghe tôi nói gì nãy giờ không? Rất ít khi tôi nói với anh những lời có ý nghĩa như ‘ai cũng có điểm mạnh riêng, con người có vô số tiềm năng’, và vân vân.”
...Chẳng phải cô vừa bảo đó đều là những lời vô nghĩa mà?
“Nhưng dù anh có làm gì đi chăng nữa, người sẽ khen ngợi anh vì điều đó đã không còn ở đây nữa.”
Giọng nói nhẹ nhàng của Alice khiến tôi cứng đờ người.
Tựa lưng vào bức tường bên cạnh cửa ra vào, cả người tôi chầm chậm tụt xuống sàn.
“Dù anh có tìm được một hướng đi-cũng sẽ chẳng có gì chờ đợi anh ở đó. Đích đến duy nhất chờ đợi anh chỉ là nghĩa trang thôi. Vì vậy ít ra hãy để tôi xoa đầu anh thay cho lời an ủi.”
Alice bước xuống khỏi giường và lại gần về phía tôi. Cô ấy hơi cúi xuống tới khi mắt của chúng tôi ngang nhau, dù tôi đang ngồi dưới sàn nhà, và lại dùng bàn tay mát lạnh của mình để xoa xoa mái tóc của tôi.
*
Suốt mấy ngày hôm sau vẫn chưa có thêm tin tức gì.
Dù ngày nào tôi cũng tới tiệm ramen Hanamaru ngay sau khi tan trường, tôi chẳng làm gì cụ thể ở đó cả. Hiro ngày nào cũng tới khách sạn. Thiếu Tá thì chiếm luôn cái thùng phuy trước cầu thang, cắm mặt vào cái máy tính xách tay của mình với bộ mặt hùng hổ khiến người khác tránh xa anh ta.
Lúc đầu tôi muốn nói với Min-san rằng tôi sẽ giúp một tay, nhưng hình như chị ấy đã nhận ra suy nghĩ của tôi và nói bằng giọng căng thẳng:
“Thôi, cảm ơn cậu… Cậu chỉ cần mau mau chóng chóng kiếm một cô vợ giỏi bếp núc, và đừng bao giờ bén mảng vào bếp.”
Dù chị ấy có hơi nặng lời, nhưng tôi cũng chẳng biết nói gì để phản đối. Đó là vì tôi đã lập một kỉ lục đến cả Ayaka cũng chưa từng đạt được - làm vỡ năm cái đĩa chỉ trong vòng hai giờ. Ngồi bệt xuống nền đất ẩm, tôi suýt chảy nước mắt vì sự vô dụng của bản thân.
Ngay trước khi tháng Một chuẩn bị khép lại, một vụ việc lớn xảy ra. Tôi thấy tin đó trên TV khi tôi chuẩn bị đi học. Người dẫn chương trình trung niên với kĩ năng của mình đã kìm nén cảm xúc, chỉ để lộ ra một cen-ti-met hối hận trên gương mặt mình khi phát sóng.
“...một vụ ngộ độc tập thể vừa xảy ra. Khoảng mười một giờ đêm qua, sáu người đột nhiên ngất xỉu tại một hộp đêm thường mở cửa tới khuya…”
Hộp đêm đó nằm ngay cạnh Siêu thị Balco, một câu lạc bộ lớn mà ngay cả tôi cũng biết tới. Đương nhiên, người dẫn chương trình không nhắc tới việc câu lạc bộ đó có liên quan gì tới ma túy cả.
Nhưng khoảng tám giờ tối hôm đó, Tetsu-senpai, người đã lâu không tới tiệm ramen Hanamaru bước vào và thản nhiên nói: “Vụ ngộ độc này có liên quan đến Fix. À.. Ừ, tôi nghe bên cảnh sát nói như vậy.” Cảnh sát ở đây làm vậy có ổn không? Chia sẻ thông tin với một thanh niên mười chín tuổi nghiện pachinko, chỉ vì anh ấy là Tetsu-senpai sao?
“Yondaime có tin gì mới không?”
“Có vẻ là ngoài cảnh sát ra còn có nhiều người cũng đang hành động vì vụ việc này. Với chiến thuật tấn công biển người như vậy, chúng ta sẽ sớm tìm ra cái gì đó thôi… Tôi đã cho họ thông tin đã được chắt lọc rồi. Nhưng nếu mấy viên thuốc này lan rộng như vậy, sao vẫn chưa có manh mối gì nhỉ?”
“Ừm…”
Tôi dè dặt ngắt lời. Tetsu-senpai và Thiếu Tá cùng quay lại nhìn tôi một lúc, khiến tôi thấy hơi lo lắng.
“...nếu chúng ta đang dùng chiến thuật biển người, em có thể giúp được không?”
Senpai nghiêng đầu.
“Cậu thử hỏi Yondaime về việc đó xem? Dù anh nghĩ cậu cũng sẽ bị từ chối thôi.”
“Eh? Tại sao?”
“Có vẻ hắn ta khá là ghét cậu, dù hai người mới gặp nhau có hai ba lần thôi.”
“C-cái này…”
“Dù Yondaime nhìn nhận cậu thế nào, cậu cũng sẽ không thể tham gia vì đang là học sinh. Dù bọn họ là yakuza, nhưng cũng tử tế phết. Học sinh thì không được tham gia, và kẻ thù của họ thì sẽ mãi mãi là kẻ thù.”
Ra vậy, vì tôi thậm chí còn không phải là NEET. Nhìn tôi đang thất thểu, Tetsu-senpai để lộ một biểu cảm khó hiểu.
“Làm sao nào? Có thêm một người nữa tham gia cũng không cải thiện được gì, hơn nữa cậu là khách hàng, nên cậu không cần phải làm gì ngoài việc ngồi đợi kết quả đâu.”
Vấn đề không phải ở chỗ đó. Vậy thì khác gì với việc để Alice làm hết mọi việc, còn tôi chỉ có thể phụ trách việc lấy Dr.Pepper? Chẳng có gì khác khi nhờ mọi người giúp đỡ, nhưng tôi phải dựa vào chính mình để tìm ra lý do vì sao Ayaka tự sát. Tôi chỉ có thể nhắc đi nhắc lại với chính mình rằng tôi phải tự mình tìm ra sự thật, lấy lý do giúp đỡ Ayaka để lấp đầy khoảng trống trong chính trái tim của mình.
Dù tôi thừa biết nó không thể được lấp đầy.
Không thể nào, vì Ayaka sẽ không bao giờ cười hay nói với tôi nữa. Vì không phải tôi đang làm việc gì Ayaka yêu cầu, cô ấy không nói gì-không nói gì với tôi cả, mà lại tự sát mất rồi.
Đối với cô ấy, tình bạn của chúng tôi cũng chỉ đến mức này thôi, huh?
Giờ thì đã quá muộn rồi.
Nhạc chuông ‘Colorado Bulldog’ réo lên quen thuộc, kéo tôi ra khỏi những cảm xúc vô định của mình. Tetsu-senpai và Hiro đứng cả dậy, nhưng chỉ có điện thoại của Thiếu Tá là reo lên.
“Tôi đây, anh có mang máy ghi âm không?”
Máy ghi âm?
“Có đây, nhưng cô định làm gì?”
Sau đó, Alice và Thiếu Tá nói chuyện trên điện thoại một lúc. Sau khi họ cúp máy, Thiếu Tá nhìn chúng tôi và nói:
“Có vẻ bọn họ đã tìm thấy kẻ đã đâm người của Yondaime. Hắn ta bị bắt khi đang uống trong một quán rượu, và rút dao ra gây rối.”
Tôi ngạc nhiên và đứng dậy. Giờ khi đã bắt được một tên buôn ma túy, chúng ta đã có thể hành động.
Tetsu-senpai nói: “Hắn ta bị ngu sao? Ít ra cũng phải biết là mình đang ở trên lãnh địa của Hirasaka-gumi chứ.”
“Rồi hắn ta đi vào cửa tiệm mà Hiro và Tetsu đang điều tra, cái này có gọi là tìm ra một thứ nhờ may mắn sau khi đã dành bao nhiêu công sức tìm kiếm không?”
“Vậy Alice bảo sao?”
“Con bé muốn nghe nội dung buổi thẩm vấn, nên nó yêu cầu tôi tới ghi âm.”
“Ồ, thảo nào con bé hỏi cậu có mang máy ghi âm không. Nhưng chắc giờ Yondaime đã bắt đầu nện hắn rồi, nhỉ?”
“Nghe nói Yondaime chưa tới đó, nên con bé muốn tôi tới đó thật nhanh.”
“Nếu không nhanh, hắn ta sẽ bị nện ra bã đó. Yondaime không khoan nhượng với những kẻ dám động tới đồng bọn của mình.”
Tôi thấy lạnh sống lưng sau những lời Tetsu-senpai nói.
“Hôm nay tôi đi bộ đến đây, vì tôi đi thẳng từ Akihabara…”
“Narumi, cậu đi xe đạp đúng không? Đèo tôi ra đó.”
Eh?
“Cậu muốn giúp Yondaime, phải không? Cậu cứ nói thẳng với hắn ta cũng được mà.”
“Nhưng…”
“Thôi vớ vẩn nữa và đi đi! Đằng nào cậu cũng có chịu ngồi không ở đây đâu, đúng không?”
Quả đúng là như vậy. Tại sao Tetsu-senpai hiểu rõ suy nghĩ của tôi như vậy? Hay bộ mặt thất thểu của tôi dễ đọc tới vậy sao?
“Đi thôI! Phó Đô đốc Fujishima, hãy lướt như gió nào!”
Thiếu Tá hồ hởi lấy cái cặp vỗ vào mông tôi.
*
Câu lạc bộ Haploid Heart nằm dưới tầng hầm của một tòa nhà nhỏ ở Snack Street đằng sau Trung tâm Thương mại Tokyu. Những biển hiệu đèn neon màu vàng treo trên cầu thang chật chội dẫn xuống tầng hầm, và tên của hộp đêm được viết bằng tiếng Anh với nét chữ uốn lượn. Tôi thấy một cái miếng dán với phù hiệu bướm cánh phượng được dính lên góc dưới bên phải của tấm biển hiệu. Trước giờ tôi vẫn nghĩ Hirasaka-gumi chỉ là một băng yakuza hàng rởm gồm toàn những tên NEET, đúng là mọi thứ càng lúc càng rắc rối. Nói thật, cho tới tháng trước tôi vẫn nghĩ Hirasaka-gumi là một băng đảng mô-tô hay gì đó cơ.
“Cậu định đứng đợi ngoài đó à?’
“Thì, đằng nào cũng tới rồi, chẳng việc gì em phải đứng ở ngoài.”
Đây là lần đầu tiên tôi bước chân vào hộp đêm, nên tôi khá căng thẳng. Hai thanh niên đang ngồi xổm ở góc căn phòng, chơi game trên điện thoại, ngoảnh lại và nhìn tôi và Thiếu Tá chằm chằm như nhìn hai con đà điểu vừa trốn khỏi sở thú.
Bước hết cầu thang xuống, chúng tôi mở cánh cửa to đùng ra, và nhìn thấy những bức tường cũng như sàn nhà của hành lang ngắn này được sơn màu kim tuyến. Có một quầy tiếp tân ở bên trái, còn ở sâu nữa bên trong căn phòng còn một cánh cửa nữa. Cả căn phòng trông cứ như một buồng điều áp ở trong một bộ phim viễn tưởng vậy. Tiếng nhạc chát chúa của bài nhạc sàn có thể nghe thấy được từ tận ngoài này.
“Học sinh cấp ba không được vào câu lạc bộ.”
Gã quản lý mặc chiếc áo len dây màu đen nhìn trông như một tên đồng bóng nói với với chúng tôi. Hắn ta nhìn chằm chằm vào tôi, rồi liếc sang phía Thiếu Tá, người đang mặc bộ quân phục hoàn toàn không ăn nhập gì với hộp đêm. Lúc đó tôi mới nhớ ra mình vẫn mặc nguyên bộ đồng phục khi tôi tới thẳng tiệm ramen ngay sau khi tan học.
“Bọn tôi không phải khách, Souichirou cử chúng tôi tới đây.”
Thiếu Tá bốc phét thản nhiên.
“Ah, Sou-san bảo mấy người đến, hả?”
“Và giờ đang có vấn đề, nên bọn tôi-”
“Tôi bảo mấy người tới đây lúc nào cơ?”
Thiếu Tá nhảy dựng người lên cao gần hai mét vì giọng nói sắc lạnh đó. Bọn tôi quay lại nhìn lối ra vào, và thấy Yondaime trong chiếc áo choàng màu đỏ sẫm, bước qua ánh đèn rọi vào người anh ta về phía chúng tôi, theo sau là Núi Đá và Cột Điện.
“Sou-san, cảm ơn cậu đã làm việc vất vả.”
Gã (hoặc bà mụ) đằng sau quầy nói bằng giọng chát chúa. Tôi liếc nhìn hắn, và thấy mặt hắn đang đỏ rực vì lo lắng, chỉ có đôi mắt là đang long lanh.
“Aniki, cảm ơn anh đã làm việc vất vả!”
Núi Đá và Cột Điện tới đồng thanh chào tôi và cúi thấp đầu. Thiếu Tá nhìn tôi kinh ngạc. Chính tôi cũng không biết tại sao chuyện lại thành ra như thế này!
“Mấy người đang làm gì ở đây? Alice lại nói mấy chuyện không cần thiết hả?”
“Con bé chỉ muốn biết nội dung cuộc thẩm vấn.”
Thiếu Tá nhún vai, và đưa cái máy thu âm to bằng nắm tay cho Yondaime xem. Yondaime tặc lưỡi.
“Còn nhóc Câu lạc bộ Làm vườn sao cũng tới đây?”
“Phó Đô đốc Fujishima là trợ lý của Alice.”
“Ầy-thôi đủ rồi, hiểu rồi. Phiền quá đi mất.” Yondaime đẩy tôi và Thiếu Tá sang bên và nói với lễ tân: “Xin lỗi vì đã làm phiền, gã tôi cần tìm đang ở bên trong, đúng không?”
Khi cánh cửa bên trong mở ra, Yondaime quay đầu lại và nói với tôi:
“Nhóc Câu lạc bộ Làm vườn, ít ra mày cũng phải biết cởi áo khoác và cà vạt ra chứ!”
Bên trong hộp đêm giống như lạc vào một thế giới khác. Một bản nhạc chậm đang được chơi trên sàn nhảy. Màu cam u ám chỉ xuất hiện vào giây phút mặt trời mọc trên mặt biển đen thẫm án ngữ ngay giữa sàn nhảy; người trộn nhạc đang mặc một chiếc áo phông bốn màu kì lạ, và chơi thứ nhạc nhịp sáu khiến người ta khó chịu. Trong bóng tối ấy, đám đông lắc lư và gật đầu theo nhịp điệu của bản nhạc, những món trang sức và pha lê lấp lánh trong ánh đèn mờ.
Đi theo sự dẫn đường của Yondaime, theo sau là Núi Đá, Cột Điện, tôi, và cuối cùng là Thiếu Tá, nhóm người kì lạ chúng tôi đi thành một hàng vào sâu bên trong hộp đêm, gạt đám đông sang hai bên.
“Ah! Sou-san!”
“Sou-san, thật tốt khi thấy cậu! Chẳng mấy khi cậu lại tới đây giờ này!”
Một dãy những cô nhân viên văn phòng đã tan sở vây lấy Yondaime.
“Rất xin lỗi, giờ tôi đang bận. Tôi sẽ gặp mọi người sau.”
“Ehhh~”
“Lúc nãy đáng sợ kinh khủng! Một gã điên vừa lấy dao ra và làm loạn lên, sợ quá đi mất.”
“Thật may là buổi biểu diễn không bị dừng lại vì chuyện đó. DJ hôm nay tuyệt lắm, Sou-san hãy ở lại cùng nghe đi!”
Núi Đá nhe răng ra dọa cho bọn họ chạy đi mất, trong khi Thiếu Tá và tôi lách qua kẽ hở. Ánh mắt nghi ngờ từ phía mấy cô gái quả thật là khiến tôi thấy đau đớn. Sau đó, Yondaime lại phải xử lý mấy cô gái cứ xúm vào anh ta mỗi khi đi được khoảng năm mét. Cuối cùng, chúng tôi tới được một cánh cửa tầm thường, khuất dưới bóng của cái cầu thang xoắn ốc, và dòng chữ “Dành cho nhân viên” được ghi ở trên đó.
Ngay khi cửa mở ra, tiếng kêu kì lạ của một người đàn ông vang lên trong hành lang. Tôi không phân biệt nổi đó là tiếng rên rỉ hay là tiếng cười. Đột nhiên tôi cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Những cái giá kim loại, hộp gỗ, ghế tròn được xếp chồng lên nhau, bức tường xi măng dán đầy những tấm poster quảng cáo Pepsi Cola phai màu, cả căn phòng toát ra cảm giác cũ kĩ. Có lẽ nhà kho rộng này được dùng chung, vì tôi thấy có nhiều cánh cửa cùng mở ra chỗ chúng tôi vừa đi qua.
“Cảm ơn anh đã làm việc vất vả!”
“Cảm ơn anh đã làm việc vất vả!”
Một vài gã thanh niên mặc áo phông đen chào Yondaime.
“Aniki cũng tới đâu sao?”
Kể cả tôi, người đang núp sau Núi Đá, cũng bị phát hiện ngay lập tức.
Có một người đàn ông bi trói nằm trên sàn ở trong một góc của nhà kho. Anh ta mặc một chiếc áo khoác có mũ chụp màu xanh thẫm và chiếc quần hơi bẩn; đôi mắt của anh ta giống như con quạ đang mò rác, đảo đi đảo lại dưới mái tóc bù xù. Môi và da của anh ta nứt nẻ, không thể nhìn ra được anh ta bao nhiêu tuổi, nhưng chắc là khá trẻ.
“Hắn ta mang theo nhiều viên thuốc lắm.”
Một gã tay chân đưa một cái túi nhựa cho Yondaime. Bên trong là những viên thuốc được chia thành nhiều gói. Chúng có màu đỏ đậm hơn nhiều so với viên thuốc tôi thấy lúc đầu, nhưng hình đôi cánh và hai chữ cái - A.F được khắc lên, tôi vẫn còn nhớ về chúng.
“Chúng đang tăng lượng thuốc bán ra gần đây.”
“Có vẻ đây là một mẻ bán để thanh lý kho.”
“Ô, ô, ô…”
Người thanh niên nằm trên mặt đất vặn vẹo người để cố gắng túm lấy chân của Yondaime. Một gã áo đen giơ chân sút vào bụng anh ta.
Yondaime cởi áo choàng ra và đưa nó cho Cột Điện, người đứng đằng sau anh ta. Anh ta ngồi xổm xuống, túm lấy mớ tóc bờm xờm của gã thanh niên, và xoay mặt của anh ta về phía vai mình.
“Mày nhận ra phù hiệu này chứ? Mày đã đâm một người của bọn tao, đúng không?”
Hắn không trả lời, chỉ sùi bọt mép. Tôi bị choáng ngợp bởi bầu không khí áp đảo của Yondaime, và không dám gây ra tiếng động nào. Tôi đột nhiên cảm thấy cả căn phòng đang tỏa ra sự căng thẳng.
“Làm sao mày gặp được bọn sản xuất Fix? Bọn chúng ở đâu?”
Yondaime hỏi bằng giọng trầm, còn tiếng trả lời the thé gần như nhấn chìm giọng nói của Yondaime.
“Không cần phải gọi họ, họ luôn ở đây, chỉ có chúng tôi mới có thể nhìn thấy họ. Đỉnh đầu của họ luôn tỏa sáng, họ có cánh, có thể nghe thấy bài hát. Chúng tôi có thể nghe được… và có thể nhìn thấy, chỉ chúng tôi mới có thể nhìn được.”
“Đừng lảm nhảm nữa!”
Một gã chân tay đá vào lưng người thanh niên, khiến hắn ta ho sặc sụa, nhưng hắn không ngừng nói.
“Các người không thể nhìn thấy những đôi cánh, nhưng bọn tôi có thể.Giữa đám đông, bài hát đó sẽ dẫn lối cho bọn tôi. Các người không thể nghe được, phải không? Bọn rác rưởi các người làm sao mà nghe được. Dylan, bài ‘Knocking on Heaven’s Door của Bob Dylan vang lên, và những thiên thần sẽ tới cứu rỗi bọn tôi.”
Angel Fix không coi thường ai cả, Toshi cũng đã nói như vậy. Tôi không nhịn được nữa, gạt những tấm lưng to đùng của những gã áo đen trước mặt ra và chạy tới chỗ gã thanh niên. Khi tôi đưa mặt lại gần, tôi có thể ngửi thấy mùi máu mà hắn ta ho ra.
“Anh có biết Shinozaki không? Đây này, người này này.”
Tôi lấy một bản copy của tờ poster truy nã có in ảnh của sáu người cho hắn xem, và chỉ vào góc dưới cùng bên phải.’
“Thấy anh ta bao giờ chưa?”
“Aniki, lại gần hắn nguy hiểm lắm. Xin hãy tránh ra.”
Gã áo đen tóm lấy cổ áo tôi và kéo tôi lùi lại. Người thanh niên không nhìn tôi hay tờ poster, mà tiếp tục khò khè yếu ớt:
“Các người, những kẻ không thể nghe được bài hát hay nhìn thấy những thiên thần nên chết hết đi. Giết các người, tôi muốn giết các người, tôi rất nhẹ nhàng, nên tôi chỉ đâm vào bụng hắn ta, máu chảy ra thật ấm…”
Một gã chân tay tức tới mức gân mạch trên trán hằn lên, và anh ta giơ tay lên.
‘bạt’ một tiếng, bàn tay của anh ta bị cản lại.
“...Sou-san!”
Yondaime nhẹ nhàng hạ cánh tay của anh ta xuống.
“Cởi dây trói cho hắn.”
“Chúng ta không biết hắn có thể làm trò gì!”
“Đừng có làm loạn lên nữa. Tên rác rưởi này cũng cần được thử thách.”
Thử thách?
Khi người thanh niên được thả ra, hắn đứng lên cứng ngắc như một con robot. Yondaime lấy ra con dao dài lục soát được từ trong người hắn, rút bao ra, và xem xét lưỡi dao.
“Này! Thử thách của Hirasaka-gumi được một tên dở hơi nào đó nghĩ ra, bắt chước theo phong tục thời Trung cổ Châu u. Nó còn có tên là Phán quyết của Chúa; vì Người sẽ ban chiến thắng cho kẻ có lẽ phải.”
Gã thanh niên nhặt lấy con dao được ném sang bên cạnh hắn như một con sói háu đói vồ lấy con cừu. Tôi suýt hét toáng lên.
“Aniki, xin hãy ra ngoài.”
Một vài gã áo đen tạo thành một bức tường bằng người, và dẫn tôi và Thiếu Tá ra khỏi nhà kho.
“Nguy hiểm lắm! D-dao…”
“Phó Đô đốc Fujishima, Yondaime chắc chắn sẽ ổn thôi.”
Ngay khi Thiếu Tá vừa thì thầm câu đó, gã nghiện đạp chân vào tường và lao người về phía trước. Chúng tôi gần như có thể nghe thấy tiếng lưỡi dao xé gió. Nhưng chúng tôi không thấy Yondaime, nên không biết anh ta di chuyển như thế nào. Yondaime đứng trước gã nghiện đang lao về phía mình, đánh vào gáy của hắn ta. Khi hắn ta ngã xuống, tiếng răng vập vào nhau vang lên trong căn phòng.
Một vệt màu đen lan ra từ trên đầu của gã nghiện đã ngã gục.
“...Cảm ơn anh đã làm việc vất vả.”
“Cảm ơn anh đã làm việc vất vả.”
Các thành viên của Hirasaka-gumi nghiêm trang cúi đầu. Yondaime đá vào người của gã thanh niên nằm bất động, và tôi thấy máu dính đầy trên mặt hắn ta.
“Nhóc Câu lạc bộ Làm vườn, ra ngoài đi. Đây không phải thứ cho trẻ con nhìn đâu.”
“Nhưng…”
“Aniki, xin thứ lỗi.”
Trước khi tôi kịp phản đổi, hai gã áo đen đẩy tôi ra ngoài hành lang. Trước khi cánh cửa khép lại, tôi thấy Thiếu Tá bật máy ghi âm lên, và ánh mắt của Yondaime khi anh ta túm lấy mái tóc của gã nghiện.
Tôi bị bỏ lại một mình trong hành lang lạnh lẽo được chiếu sáng bởi ánh đèn neon nhấp nháy.
Những tiếng rên rỉ đau đớn phát ra từ đằng sau cánh cửa, và chúng đọng lại trong đầu tôi rất, rất lâu sau đó.
*
Tôi đang ngồi bó gối, vùi mặt vào hai bàn tay của mình. Tôi chợt ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng cửa mở.
Yondaime bước ra sau Thiếu Tá. Tôi để ý thấy máu trên hai nắm đấm của anh ta.
“...Hắn ta sao rồi?”
“Hắn ta cứ lảm nhảm những thứ khó hiểu, nên giờ tao tạm thời chưa giết hắn. Vẫn còn vài thứ tao cần hỏi.”
Chưa? Tạm thời chưa giết?
“Thiếu Tá, mang đống thuốc tới chỗ Alice.”
“Bọn chúng thay đổi thành phần sao?”
“Có thể. Lượng người nhập viện đang tăng cao dạo gần đây. Chỉ một lượng nhỏ có thể khiến bọn chúng phê quắc cần câu, và khiến bọn nhóc ngu xuẩn sung sướng. Có vẻ chúng đã thêm rất nhiều chất hóa học vào đây.”
Đã có thêm rất nhiều chất hóa học. Ngay lúc đó, tôi bàng hoàng nhận ra đó là vì bọn chúng thiếu nguyên liệu thô.
Vì không còn Ayaka nữa.
Thiếu Tá nhận lấy gói nhựa từ Yondaime và giúi nó vào tay tôi.
“Phó Đô đốc Fujishima, giúp tôi cầm mấy viên thuốc về chỗ Alice. Tôi cần về nhà một lúc.”
“Oi! Đừng bắt một thằng học sinh cấp ba cầm những thứ này chứ!”
Thiếu Tá quay về phía Yondaime và nhún vai.
“Nếu là Phó Đô đốc Fujishima thì sẽ không sao hết! Cậu ấy có gương mặt và bộ dạng tầm thường tới tột độ; kể cả nếu có khủng bố xảy ra ở Hoàng Cung, cậu ta vẫn có thể đi tới bất cứ đâu ở Chiyoda mà không bị thẩm vấn gì hết.”
Lo chuyện của mình đi.
Yondaime tặc lưỡi: “Sao cậu không tự mang tới cho con bé?”
“Vì tôi phải chỉnh lại bản ghi âm! Làm sao tôi có thể để Alice nghe tiếng Yondaime bẻ khớp tay của hắn, đánh gãy răng hay dẫm lên ngón tay hắn!”
“Cậu đúng là phiền phức.”
“Cảm ơn vì lời khen.”
Cột Điện thò đầu ra từ trong nhà kho.
“Sou-san, bọn em đã băng bó xong cho hắn ta rồi. Chúng ta mang nó về văn phòng nhé?”
“Tôi giao nó cho cậu đấy.”
Ngay khi Yondaime chuẩn bị bước vào trong hành lang,
“Ừm-”
Yondaime rất nhạy cảm với giọng nói của tôi, như thể anh ta coi tôi là một con bọ bám lên cổ anh ta vậy.
Lời nói của tôi im bặt vì ánh mắt sói của anh ta lườm tôi, và khiến tôi không biết phải nói gì nữa. Đúng là tôi tới đây vì muốn giúp tìm Toshi, nhưng không khí lúc này khiến tôi không thể nói ra nổi.
Quả thật đây không phải là một thế giới mà tôi có thể sống được.
*
Trên đường về tiệm ramen từ hộp đêm, điện thoại tôi bất ngờ rung lên khi tôi đang đi ngang qua công viên. Tôi dừng lại, nhìn vào cái tên hiện lên trên màn hình tinh thể lỏng, và suýt nữa hét lên.
Shinozaki Ayaka.
Xoạch một tiếng, khuỷu tay và đầu gối của tôi nhói lên. Chiếc xe đạp của tôi đổ nhào, còn tôi lăn lông lốc trên đường. Mấy nhân viên văn phòng xay xỉn chửi mắng tôi khi họ đi ngang qua, nhưng mắt tôi vẫn dán vào chiếc điện thoại nắm chặt trong tay. Ayaka, là Ayaka! Nhưng sao có thể như vậy được? Ayaka đang gọi cho tôi sao?
Nằm trên mặt đường nhựa, tôi nhấc máy bằng bàn tay run rẩy.
“...Alo?”
“...Hmm? Mnn? Oh, oho~ quả nhiên số này là của cậu, ahahaha!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia, giọng nói to và ồm ồm của một người đàn ông.
“-Toshi?”
“Chỉ có mỗi số của cậu và số của tiệm ramen trong điện thoại của Ayaka, ahaha, hahahaha!’
Tiếng cười ghê rợn của Toshi hiển nhiên là tiếng cười anh ta cất lên sau khi phê thuốc. Tại sao Toshi lại có điện thoại của Ayaka? Tôi hoàn toàn chưa từng nghĩ tới việc Ayaka gặp Toshi trước khi tự sát
“Anh… đang ở đâu-”
‘Những tờ truy nã dán khắp nơi, cả mặt của Hakamizaka cũng bị phát hiện. Haha, tôi đúng là đã đánh giá thấp Alice, cô ta đúng là một con điên.’
“Anh đã làm gì Ayaka?”
‘Sao, sao mọi chuyện lại thành ra như thế này…’ Giọng Toshi nghe như người mất hồn.
‘Về chuyện Ayaka, tôi cũng… nếu tôi, tôi…’
Những tiếng nức nở vang lên từ chiếc điện thoại. Toshi đang khóc, anh ta không nghe thấy tôi nói gì cả.
‘Bọn tôi không thể chạy trốn thêm nữa…’
Giọng của Toshi cứ bé dần đi.
“Mau nói anh đang ở đâu!” Tôi gào lên như gõ búa vào đầu anh ta. Toshi bắt đầu lắp bắp:
“...này...C...Cứu...Tôi…”
“Anh đang đùa sao! Anh-”
Một tiếng động đột nhiên vang lên từ đầu dây bên kia, ngắt lời tôi. Có tiếng một người đàn ông quát lên: ‘Đồ ngu, mày đang nói chuyện với ai!’ và rồi có tiếng giống như tiếng hộp đựng dao dĩa bị rơi đổ.
Khi tôi nhắc điện thoại ra xa khỏi tai vì tiếng ồn, giọng nói quen thuộc của một người đàn ông vang lên:
‘...Vậy ra các người là Alice, huh?’
Một giọng trầm ồm ồm.
“Anh là ai-”
Tôi đã nhận ra từ trước khi tôi hỏi, đây là giọng của người đàn ông đã đứng bên cạnh tôi ở chỗ vạch kẻ sang đường vào ngày cuối cùng tôi thấy Toshi.
“Anh là- Hakamizaka? Anh đang ở đâu? Anh đang làm gì Toshi?”
‘Cậu không phải Alice? Không phải thám tử đang tìm tôi à? Cậu có biết Alice không?’
“Trả lời tôi! Tại sao các người bắt Toshi đi?”
Tôi đứng dậy, bước về phía trước trong khi nắm chặt chiếc xe đạp bằng một tay, như thể tôi đang túm lấy cổ áo của gã đàn ông ở đầu dây bên kia trong tuyệt vọng.
‘Ồ, cậu là thằng học sinh đuổi theo Shinozaki hôm trước.’
Hắn ta đang cười. Hakamizaka đang cười tôi qua điện thoại của Ayaka. Cơn giận chảy qua tôi tay tôi như dòng máu đang sùng sục, khiến tôi nghẹt thở.
‘Bảo với thám tử rằng, nếu cô ta có giỏi thì tìm ra tôi xem nào. Tới bắt tôi đi. Kể cả nếu các người có tìm được tôi, thí nghiệm của tôi cũng đã thành công rồi.’
“Anh… Các người là ai, đang định làm gì?”
‘Nói cho cậu chỉ tổ tốn thời gian thôi. Có vẻ cậu chẳng biết gì cả, nên cậu sẽ không thể tìm được, tôi đã nhìn ra điều đó khi tôi thấy cậy. Nhưng có người khác có thể làm được, nhiều là đằng khác. Tôi sẽ cứu rỗi bọn họ. Kể cả khi chỉ có một người, tôi cũng sẽ đưa họ lên Thiên đường.’
Sau khi Hakamizaka đột nhiên cao giọng, chiếc điện thoại ngắt máy.
Tôi gọi lại số của Ayaka nhiều lần, tới mức gần như gãy cả ngón cái. Nhưng tôi không gọi được. Giọng nói lạnh lẽo của hộp thư thoại báo rằng người nghe không có sóng hoặc đã tắt máy.
Tôi trèo lên xe và guồng chân đạp như điên. Khi tôi đang lao đi trên đường, có lẽ tôi đã gào lên những câu khó hiểu.
*
“Alice!”
Tôi lao vào trong phòng như thể tôi định phá nát cánh cửa phòng 308, làm cho Tetsu-senpai, người đang ngáp ngủ trên giường nhảy dựng lên. Đối diện với anh ấy, mái tóc của Alice bị thổi tung lên.
“Narumi, anh làm sao vậy? Anh còn quên cả bấm chuông cửa-”
“Toshi vừa gọi tôi. Anh ta đang cầm điện thoại của Ayaka, và đang ở cùng chỗ với Hakamizaka!”
Alice và tôi nhìn nhau, rồi Alice lập tức hiểu ý của tôi. Cô ấy ngậm miệng lại, quay về phía bàn phím và bắt đầu gõ phím một cách tinh tế tới ngạc nhiên, và cùng lúc đó gọi điện cho mọi người.
Dùng sử dụng vệ tinh để phát hiện sóng điện từ yếu ớt từ điện thoại để dò vị trí của người khác đáng ra phải cần sự đồng ý của người bị dò, nhưng Alice là chuyên gia bẻ khóa người có thể thậm chí đọc được cả lịch sử cuộc gọi của người khác.
“Narumi, bình tĩnh lại và ngồi xuống.”
Tetsu-senpai ấn tôi ngồi xuống bên cạnh cái tủ lạnh, như thể anh ấy định ấn bẹp cả đầu tôi. Đầu tôi đau điếng, và tôi không thở được; cả người tôi từ cổ trở xuống lạnh ngắt, nhưng tôi lại thấy mặt nóng bừng. Tôi nhìn thấy cả đom đóm mắt, và môi tôi run rẩy không kiểm soát được.
“Thở chậm thôi, cậu thở gấp quá. Nghe anh này… Một, hai, ba.”
Bàn tay to tướng của Tetsu-senpai vuốt nhẹ lưng của tôi. Tôi cảm thấy không khí nghẹn lại trong khí quản như nắm tay ai nhét vào, nhưng tôi vẫn cố thở theo nhịp đếm của Tetsu-senpai. Lồng ngực của tôi lúc đầu như bị thắt nút lại dần cảm thấy dễ chịu hơn.
“Không được, tắt máy rồi.”
Sau khoảng mười lăm phút, Alice quay đầu lại và nói. Toi tựa lưng vào tủ lạnh, kiệt sức. Tôi vẫn thở rất gấp, nên tôi uống một ngụm nước uống thể thao mà Tetsu-senpai mua cho tôi.
“Narumi, anh ổn không?”
“Ựa…”
Tôi muốn trả lời ‘có’ nhưng không nói nổi thành lười. Tetsu-senpai đang ngồi ở cuối giường.
“Con mẹ nó, anh quên mất là vẫn còn đầu mối từ điện thoại của Ayaka.”
“Tôi cũng quên mất. Giá mà tôi nhận ra sớm hơn.”
Gương mặt của Alice méo đi vì căm hận, cô ấy lấy ngón cái day day môi dưới của mình.
“Nhưng theo lịch sử cuộc gọi, họ vẫn ở khu vực này thôi.”
“Giờ này bọn họ chắc là đã bỏ chạy rồi, phải không?”
“Có trời mới biết được. Cơ sở sản xuất ma túy có lẽ ở trong khu phố này thôi, vì vậy nên họ mới ở lại khu vực này. Bỏ lại toàn bộ hàng để bỏ chạy thì cần có sự am hiểu về tình hình… Narumi, Toshi còn nói gì với anh?”
Tôi đờ đẫn nhìn Alice, người vừa hỏi tôi, và vẫn chưa nhận thức được rằng cô ấy đang nói với tôi.
Toshi. Toshi nói gì trên điện thoại nhỉ? Anh ta nói rằng tờ rơi truy nã ở khắp nơi và bọn họ không thể bỏ chạy. Và rồi, và rồi-
“...Anh ta bảo muốn chúng ta cứu anh ta.”
Dù biểu cảm trên gương mặt của Tetsu-senpai chỉ thay đổi một chút xíu, tôi vẫn có thể nhận ra được.
“Thật không?”
Tôi gật đầu.
Sau cùng thì, Toshi cũng đã nói: ‘Cứu tôi.’
“Alice, tôi hiểu rồi.”
Mái tóc đen tung bay vì lời nói của tôi.
“Cô nói cô không hiểu vì sao Toshi lại cho tôi thấy mấy viên thuốc, đúng không?”
“Ừ…”
“Toshi không đến để mượn tiền của Ayaka hôm đó, và cũng không đến để do thám cô, thực ra anh ta…”
Mặc dù chẳng có bằng chứng cụ thể nào, nhưng tôi biết chắc.
“Thực ra anh ta tới để cầu cứu, chỉ là anh ta không thể nói ra, nhưng anh ta đã hi vọng rằng ai đó, bất cứ ai cũng được, sẽ nhận ra lời cầu cứu của mình, và rồi, và rồi…”
Toshi đã cầu cứu Hakamizaka? Và hắn ta đã dùng những viên thuốc màu hồng thay cho bàn tay vươn ra giúp đỡ.
Sao anh ta lại ngu xuẩn như vậy? Tại sao ngay từ đầu anh ta không nói thẳng ra? Sao lại là lúc này? “Quá muộn rồi! Tên đần! Lẽ ra anh ta phỉa nói từ đầu! Tại sao anh ta không nói trước khi Ayaka tự tử? Tại sao cô ấy lại tự tử mà không nói một lời? Tại sao? Tại sao…”
Lúc đó tôi cảm thấy thực sự tức giận, giận Ayaka, và cả Toshi. Hai cảm xúc ấy xáo tung tâm trí của tôi, hóa thành những từ ngữ và vuột ra khỏi miệng tôi. Nhưng tôi không thể ngừng lại. Giờ anh mới cần chúng tôi cứu anh? Chính vì anh Ayaka đang hôn mê. Đúng là một trò đùa! Đừng đùa nhảm nữa!
Tôi chống hai tay lên mặt sàn lạnh lẽo, và gào lên từ cuống họng giống như đang nôn nửa.
Sau khi tôi đã gào thét không thành lời cho tới khi không cất tiếng nổi nữa, sự im lặng đang đè bẹp ba chúng tôi dần vơi đi.
Trong căn phòng băng giá đó, người đầu tiên hành động là Tetu-senpai. Anh ấy đứng dậy khỏi giường, và bước ra cửa.
“Giờ anh đã chịu nghiêm túc rồi sao?”
Alice nói bằng giọng bình tĩnh. Senpai đặt tay lên tay nắm cửa, và nói mà không quay đầu lại.
“Đồ ngốc này. Anh lúc nào cũng nghiêm túc, chỉ là anh không vội vàng gì thôi.”
“Ồ thật sao? Nếu anh không nhanh lên, Toshi hoặc sẽ bị những thiên thần nuốt sống hoặc bị Yondaime xẻo thịt đó.”
“Anh biết.”
Tiếng sập cửa rung lên bần bật tới tận sâu trong trái tim tôi.
Chỉ những lúc như thế này Alice mới không nói gì, và còn tự đi ra tủ lạnh để lấy một lon Dr.Pepper nữa. Alice ngồi xuống bên cạnh tôi. Dù đôi tay của chúng tôi chỉ cách nhau qua một làn vải mỏng, nhưng thân nhiệt của chúng tôi khác xa nhau.
*
Ngày hôm sau, sau khi tan học.
Tôi lại ngồi thụp xuống một mình ở một góc trong khu vườn ở trường và đào đất, tự nhủ rằng mình sẽ không bao giờ quay trở lại tiệm mì Hanamaru nữa. Không phải vì tôi không có việc gì ở đó cả, mà chỉ riêng sự tồn tại của tôi đã làm cản trở công việc của mọi người rồi.
Dù tôi chẳng biết điều gì, tôi vẫn muốn tìm một việc nào đó chỉ có tôi mới có thể làm được. Kể cả lang thang ngoài đường cả ngày và cầm tờ poster trên tay cũng được. Cứ ngồi bẹt dí mãi trên cái thùng phuy và chờ đợi khiến tôi thấy như bị cán phẳng.
Một việc gì đó tôi có thể làm.
Một việc chỉ có tôi mới có thể làm.
Liệu việc đó có tồn tại không?
Khi tôi cầm xẻng để lật mớ rễ cây mủn lên, vật trong túi áo tôi rơi lên mặt đất.
“Ah…”
Đó là một cái túi nhựa. Bốn viên thuốc màu đỏ nằm trong đó, và trên mỗi viên được khắc hình đôi cánh của một thiên thần.
Đó là chỗ Angel Fix mà Yondaime đưa tôi hôm qua. Đúng vậy, lúc đầu tôi định tới chỗ tiệm ramen để đưa chúng cho Alice. Tôi đã quên khuấy mất chuyện đó.
Tôi nhấc cái túi lên và nhìn nó qua ánh nắng yếu ớt của mùa đông.
Những thành viên của đội bóng chày chạy qua sân, và hai cô gái ở đội tennis chạy ngang qua bọn họ. Chắc chẳng có ai nghĩ rằng tôi đang cầm một thứ ma túy có tên là một thiên thần đâu, nhỉ? Vì mấy viên thuốc con con này, mà không ít người đã bỏ mạng.
Vì chúng mà Ayaka đang chìm trong cơn hôn mê.
Cơn tức giận trào lên trong tim tôi. Tôi nắm chặt chiếc túi, và cắm mạnh lưỡi xẻng xuống đất, cố gắng kiềm chế bản thân. Chỉ là một loại thuốc thôi. Một vật hình tròn có thành phần từ quả của một loại hoa anh túc kì lạ. Kể cả nếu tôi có xé nát nó ra, nghiền nó thành bột, và đốt nó ra tro, Ayaka cũng sẽ không quay trở lại.
Tôi nhắm mắt lại, và thở ra từ từ.
Rồi tôi lại nhấc chiếc túi lên ngang tầm mắt và tự nhủ, chỉ là một loại thuốc.
“...Hmm?”
Tôi có cảm giác có gì đó không đúng.
Tôi không biết vì sao. Tôi nhấc lên đặt xuống cái túi nhựa nhiều lần, nhìn đi nhìn lại bên trong nó, và cảm thấy có gì đó… không đúng, nhưng tôi không biết nó là cái gì.
“FU- JI- SHI- MA- KUN!”
Giọng nói của một cô gái cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi vội vàng đút mấy viên thuốc vào trong túi áo. Sayuri-sensei chạy tới chỗ tôi từ trong trường, mặc một bộ đồ trắng muốt với một chiếc váy ngắn.
“Cô xin lỗi, em có thể khiêng mấy cái chậu sang bên kia không?”
Sensei chỉ vào mấy chậu hoa chưa nở.
“Có việc gì… thế ạ?”
Tôi trả lời bằng giọng là lạ.
“Vì bây giờ sân thượng bị khóa, nên bức ảnh cho học sinh tốt nghiệp sẽ được chụp ở trên sân. Chúng ta phải dọn dẹp để lấy chỗ cho bọn họ.
Ahh… Ra là vậy.
“Vậy em đang chắn đường ạ?”
Sayuri-sensei cười ngượng nghịu.
“Ừ, hôm nay chúng ta không tiến hành hoạt động của Câu lạc bộ Làm vườn được.”
Rốt cục, tôi đứng dậy. Giống như một ai đó đã nói với tôi, tôi phải đi đâu đó, chứ không nên ngồi thụp xuống và nghĩ vơ vẩn. Tôi thở dài, đứng dậy và phủi sạch đất trên đầu gối. Có thêm Sayuri-sensei giúp đỡ, chúng tôi đã khuân hết cây ra cổng sau năm phút.
*
Cuối cùng, tôi vẫn tới tiệm ramen. Tôi không thể cứ thể biến mất mà không đưa thứ này cho Alice.
Lúc đầu tôi định đưa mấy viên thuốc cho người đầu tiên tôi gặp rồi chuồn thẳng, nhưng ở cửa sau chẳng có ai hết. Tôi đến sớm quá sao? Nhưng tôi không muốn phải đưa nó tận tay cho Alice. Hẳn là cô ấy sẽ nhìn ra suy nghĩ của tôi ngay khi tôi ló mặt ra và lại chêm vào mấy câu khó chịu.
Nghĩ rằng mình không còn cách nào khác, tôi đành ngồi đợi mọi người tới ở chỗ thùng phuy. Min-san, người đang bận bịu chuẩn bị nước dùng, nói: “Mấy tên đó lên văn phòng hết rồi.”
Mấy tên đó?
Khi tôi vừa mở cửa vào Văn phòng Thám tử NEET, phòng 308, tôi nghe thấy những giọng nói quen thuộc trong văn phòng.
“...chỉ có bọn tôi mới có thể tìm được họ, có những đôi cánh tỏa sáng trên đầu của các thiên thần, nghe thấy bài hát, bọn tôi có thể nghe, và có thể thấy, chỉ có bọn tôi…”
Hiro và Tetsu-senpai ngồi ở hai bên của cái giường, còn Thiếu Tá ngồi đối diện với Alice. Rất nhiều những chiếc túi đựng những viên thuốc màu hồng được chất đầy trên mấy cái chăn. Giọng nói phát ra từ chiếc máy ghi âm của Thiếu Tá, chính là giọng của gã buôn ma túy chúng tôi bắt được ở hộp đêm Haploid Heart.
Tetsu-senpai lẩm bẩm: “Bọn họ đều nói giống mấy tên bị cảnh sát bắt được.”
“Vì họ có những đôi cánh tỏa sáng ở trên đầu, và nhờ bài hát của Bob Dylan mà họ có thể tìm ra ngay lập tức.... (thở dài). Giá mà có một kẻ lộ liễu như vậy, Hirasaka-gumi đã tóm được hắn từ lâu rồi.”
Alice lắc đầu và tắt cái máy ghi âm đi.
“Narumi, anh còn đứng ngẩn ngơ ở cửa làm gì? Chúng ta đang có một cuộc họp, nên mau chóng đóng cửa lại và lấy cho tôi một lon Dr.Pepper.”
“À… Ừm.”
Một cuộc họp sao? Tôi chỉ làm vướng chân họ thôi, vì vậy tôi nên chuồn thẳng càng sớm càng tốt.
Tôi đưa lon Dr.Pepper và chỗ Angel Fix cho Alice cùng lúc.
“Hmm? À, đây là cái Yondaime đưa anh tối qua. Anh lúc nào cũng quên những chuyện quan trọng.”
“Ừm… Xin lỗi. Tôi về trước vậy.
Khi tôi chuẩn bị bước ra khỏi phòng, Thiếu Tá túm lấy áo khoác của tôi.
“Phó Đô đốc Fujishima, cậu đi đâu vậy? Chúng ta đang có buổi họp chiến thuật ngay bây giờ!”
“À, thì… Tôi chỉ làm vướng chân mọi người thôi, phải không?”
“Đừng lảm nhảm nữa và ngồi xuống. Anh là trợ lý của tôi, đúng chứ? Nếu anh bỏ về, ai sẽ lấy cho tôi lon Dr.Pepper thứ hai đây?”
Alice nói với tôi bằng giọng ương ngạnh như mọi khi. Những vòng xoáy của vô vàn câu hỏi hiện ra trong tâm trí tôi, nhưng rốt cục tôi cắn môi, không nói gì thêm, và ngồi xuống cạnh Thiếu Tá, người vừa mời tôi ngồi cạnh. Chật quá. Đây quả thật không phải một căn phòng để năm người có thể ngồi họp.
Dù tôi chỉ có thể làm vướng víu mọi người, biết đâu tôi có thể nghĩ ra điều gì sau khi nghe hết buổi họp. Tôi nghĩ lại, và cố tìm ra một việc gì đó mà tôi có thể giúp được mọi người.
“Đôi cánh và bài hát có lẽ chỉ là một mật hiệu hay gì đó.”
Hiro nói khi đọc lướt qua đống thông tin.
“Xương bàn tay hắn bị Yondaime đập nát rồi, làm sao hắn ta có thể tiếp tục ảo tưởng như vậy? Và năm gã bị bắt kia cũng khai giống hệt như thế!”
“Chẳng có điểm chung nào giữa những tên buôn ma túy… Mà thậm chí họ còn chẳng phải là buôn ma túy, mà chỉ là những người mua thuốc dưới dạng viên, những người chúng ta gọi là khách hàng đầu tiên.”
“Có người còn được nhận thuốc miễn phí, chứng tỏ tổ chức này không cần lợi nhuận, mà chỉ làm nó như một thí nghiệm.”
“Rồi những tên nghiện tập hợp ở những điểm có những người với những đôi cánh tỏa sáng ở trên đầu và có tiếng nhạc. Và chỉ có bọn họ mới phân biệt được những dấu ấn đó? Đây là trò đùa sao?”
Tôi có thể hiểu ý của mọi người. Chúng tôi vẫn chưa tìm được kẻ trực tiếp tham gia sản xuất. Kể cả gã bị Yondaime đánh gần chết cũng chỉ mua một lô ma túy lớn rồi đem bán khắp nơi, nhưng cũng không biết gì về tổ chức kia.
Có một thứ như vậy sao? Nếu cảnh sát hay Hirasaka-gumi cố thử mua mấy viên thuốc, thì họ đã phát hiện ra từ lâu rồi.
“Tôi cũng đã lần theo mấy cô gái dùng thuốc, nhưng cũng không tìm ra kẻ nào hay tổ chức nào.”
“Chắc hẳn là có một loại mật hiệu. Bọn chúng còn có nguồn cung ổn định nữa, vậy mà cảnh sát chìm cũng không tìm ra được.”
“Vậy vấn đề ở đây là mấy đôi cánh và bài hát.”
“Thực sự tôi chẳng hiểu như vậy nghĩa là gì.”
Khi nghe Hiro, Thiếu Tá và Tetsu-senpai thảo luận, tôi quan sát đống Angel Fix to tướng dưới chân Alice. Tôi lại cảm thấy cảm giác kì lạ giống như lúc ở trong vườn trường. Cái quái gì vậy? Có gì ở chúng cứ thu hút sự chú ý của tôi?
Tôi vô thức cầm một cái túi nhựa lên. Alice nhận ra và hỏi: “Narumi?” Tôi lơ đãng nhấc cái túi nhựa lên và nhìn nó dưới ánh đèn, rồi lại quay sang mặt sau. Lúc đó tôi nhận ra vấn đề không nằm ở những viên thuốc bên trong, mà nằm ở chính cái túi.
“Alice…”
Tôi biết giọng mình đang run run.
“-cô có cây bút mực nước nào không?”
“Bút mực nước.”
“Gì cũng được, miễn là mực nước. Nếu cô có thì đưa tôi một cái.”
Không biết từ bao giờ, ba người còn lại cũng đang yên lặng nhìn tôi. Tôi cầm lấy cây bút đỏ từ tay của Alice, bỏ mấy viên thuốc ra, tì cái túi lên góc tường và bắt đầu tô lên nó cẩn thận từ góc túi.
“AH! AHHHH!”
Tôi không rõ những tiếng hét ấy là của ai, mà cũng có thể là của chính tôi. Trên mặt chiếc túi trong suốt được tô đỏ- một đôi cánh dang rộng hiện lên nhờ một lớp chống nước.
“Cái này gần như hoàn toàn… được vẽ bằng mực trong suốt, đúng không?”
Thiếu Tá nhỏ giọng thì thầm, và tôi gật đầu.
Những hình vẽ giống hệt nhau được vẽ trên mỗi chiếc túi bằng cùng một chất liệu, và bức tranh sẽ hiện ra nhờ một loại mực nước. Cũng giống như những đôi cánh được khắc lên những viên thuốc, nhưng quay về hướng ngược lại, chúng là những đôi cánh thiên thần.
“Narumi… Cái này… Anh đã tìm ra rồi…”
“... Nhưng, cái này thì sao chứ?”
Hiro hỏi.
“Chúng là những đôi cánh tỏa sáng, vì vậy nên cảnh sát và Hirasaka-gumi không nhận ra.”
Tôi trả lời, và nhìn chằm chằm vào một cái túi khác mà tôi chưa tô màu lên. Thực sự bạn sẽ không để ý thấy nếu không nhìn nó thật kĩ dưới ánh đèn.
“Vậy đây là những đôi cánh tỏa sáng.”
Theo lời của gã bán thuốc: ‘Những đôi cánh tỏa sáng trên đầu họ’ và ‘Một bài hát vang lên’
Đó không phải ảo giác do viên thuốc gây ra.
Tất cả chúng đều có thật.
Loại sơn đó cũng có thể được vẽ lên mặt, hay trên mũ; bật nhạc của Bob Dylan liên tục, trong túi chứa đầy những viên thuốc ma thuật màu hồng.
“Nhưng tại sao chỉ có người mua thuốc mới nhận ra? Lạ thật.”
“Tác dụng phụ của Angel Fix khiến thị giác và thính giác của họ cực kì nhạy bén, nên họ có thể nhận ra những dấu hiệu đó, phải không Narumi?”
Alice trả lời thay cho tôi, còn tôi im lặng gật đầu.
‘Cảm giác như thời gian ngừng lại’, ‘Có thể nhìn thấy những chuyển động nhỏ nhất’, ‘Nhắm mắt và chỉ nghe tiếng tôi cũng có thể thắng được’.
Chỉ với một thay đổi - bạn cũng có thể thấy các thiên thần.
“Bọn chúng chỉ đợi những người có giác quan được tăng cường sau khi dùng thuốc. Còn cách bán thuốc nào ngu xuẩn hơn không?
“Cách đó đúng là kì quái, nhưng nếu vậy, mục đích của bọn họ chính xác là gì?”
“...Ý cô là sao?”
“Thí nghiệm! Một thí nghiệm trên con người để thử nghiệm tác dụng của loại thuốc. Nếu họ có thể tạo ra những tín đồ có thể nhìn thấy những đôi cánh và nghe được tiếng nhạc giữa con phố ồn ào-
Alice vốc một nắm Angel Fix dưới chân và trải chúng lên giường.
“-thí nghiệm của hắn ta đã thành công.”
Tetsu-senpai đứng há hốc mồm, không nói nổi lời nào.
Sau một thoáng im lặng, Hiro nói:
“...Đây là giả thuyết của em sao?”
“Đương nhiên.”
Alice nói, nhìn vào ngọn đồi con tạo nên bởi những viên thuốc.
“...Vậy, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Nghe Thiếu Tá nói vậy, căn phòng lại chìm vào yên lặng.
Một sự im lặng nặng nề, giống như xăng bị đông cứng, tràn vào căn phòng qua những cánh cửa sổ, vì cả năm người chúng tôi đều biết điều gì sẽ đến tiếp theo.
Lúc đó, tôi cảm thấy cảm giác như thể tôi đã trải qua việc này từ lâu rồi, cảm giác khiến cả người tôi căng lên - tôi đã nhìn thấy cảnh tượng này rồi, như thể tôi đã biết trước từ hàng nghìn, hàng vạn năm trước. Đó là cảm giác của tôi, nhưng đương nhiên nó chỉ nằm trong tưởng tượng của tôi.
Nhưng, lúc này tôi vẫn nghĩ như vậy. Có lẽ vì tôi đã được thấy trang giấy viết về mình trong cuốn sổ tay của Thượng Đế trước khi mình ra đời, và rồi quên sạch mọi thứ, chỉ nhớ rõ ràng rằng ngay lúc này tôi phải nói điều gì.
Bởi vì, nếu có một lý do khiến cho tôi tồn tại chính trong giây phút này, ở nơi này-
Có lẽ tất cả chỉ là để dành cho mục đích này thôi, nhỉ?
Và vì thế, tôi nói.
“Em sẽ dùng ma túy, và tìm ra kẻ bán chúng.”
Bên cạnh tôi, Thiếu Tá giật nảy người.
Alice chỉ tiếp tục nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tetsu-senpai thở dài và ngồi lên giá để máy tính.
Cuối cùng, Hiro nói.
“Chúng ta không thể để Narumi làm những chuyện như vậy…”
“Thế thì ai làm đây?”
Tôi cương quyết ngắt lời Hiro.
“Ngoại trừ em ra, còn ai đã từng thấy những bức vẽ trên chiếc túi? Không phải ai cũng có thể nhìn thấy chỉ bằng cách uống thuốc, đúng không? Nếu ai cũng có thể thấy, thì chúng ta đã phát hiện ra từ lâu rồi.”
“Không, chẳng phải đó chỉ là giả thuyết của cậu sao?”
“Vậy thì! Còn cách nào khác không? Em chỉ có thể làm được việc này! Kể cả nếu anh có ngăn cản, em vẫn sẽ làm việc này.”
“Thậm chí đã có người chết vì nó đấy, cho nên…”
“Hiro, im đi.”
Hiro ngẩn người ra một thoáng chốc, nhưng rồi có vẻ như anh ấy lập tức trở thành một con báo ngoan ngoãn và cúi đầu xuống.
Alice đứng lên trên giường, mái tóc đen chảy dài xuống đôi vai thanh mảnh. Nữ hoàng nhỏ bé, người đã bắt buộc những bức tường máy móc phải nghe lệnh của mình, cúi xuống nhìn tôi với ánh mắt băng giá.
“Narumi, dùng những viên thuốc kia và cái chết không khác gì nhau cả. Kể cả nếu cơ thể anh chịu được, tâm trí anh cũng sẽ chết đi, anh có hiểu không? Mà thôi, tôi nghĩ anh sẽ không hiểu đâu, anh sẽ không hiểu, chừng nào anh chưa dùng nó. Đây đúng là một nghịch lý không có cách giải quyết.”
Tôi lặng im lắng nghe lời của Alice.
“Nhưng ngay cả như vậy - nếu anh vẫn quyết tâm làm việc đó, tôi sẽ không cản anh, và sẽ không để cho bất cứ ai ngăn cản anh.”
Tôi cảm thấy quyết định của tôi đã được đưa ra từ hàng nghìn năm nay rồi, và trả lời không do dự:
“Tôi sẽ làm, vì đó là điều tôi đã quyết định.”
Nét buồn rầu hiện lên trên gương mặt của Alice. Đôi mi dài của cô ấy chùng xuống, như thể cô ấy muốn gạt nước mắt đi, rồi lại mở mắt ra.
“Thiếu Tá, chuẩn bị một cái mini-microphone, tai nghe, và camera giấu được trong mũ. Hiro và Tetsu sẽ lựa chọn thời gian và địa điểm. Tôi sẽ tổng hợp tất cả thông tin lên bản đồ.”
“Alice… Như thế này có ổn thật không?”
Hiro nhìn tôi và nói bằng giọng bồn chồn. Alice chỉ liếc nhìn anh ấy một lần và nói:
“Không còn cách nào khác, chúng ta chỉ có thể tiếp tục tiến bước trên con đường này. Đây là-”
Lúc đó, gương mặt của Alice thực sự, thực sự vô cùng cô đơn. Nỗi cô đơn ấy khiến người ta cảm thấy như trái tim của chính họ bị cột lại bởi một sợi dây mảnh ngay khi họ nhìn thấy nó, và một nét mặt tưởng như sẽ vỡ vụn ra nếu bị chạm phải quá mạnh.
“Đây là cách duy nhất khả thi. Nên đừng nói gì nữa, hãy làm việc của mình đi.
*
Tôi là người cuối cùng rời khỏi văn phòng thám tử, vì tôi bị bắt ở lại và soạn thảo văn bản cho Alice. Gió ở bên ngoài trời rất mạnh, thậm chí còn lạnh hơn cả căn phòng chạy điều hòa ầm ầm này. Ánh sáng rực rỡ của thành phố không ngủ rọi lên bóng tối vô tận. Không có một ngôi sao nào tỏa sáng trên bầu trời đêm nay.
Tôi quay đầu lại và nhìn vào tấm biển hiệu của văn phòng.
It’s the only NEET thing to do.
Có đúng là như vậy không? Tôi cũng không biết nữa.
Nhưng không thể phủ nhận rằng đây là việc duy nhất tôi có thể làm. Không phải làm cho Ayaka, cũng không phải là vì Toshi, không phải vì bất cứ ai hết, mà là cho chính tôi.