Kami-sama no Memochou

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3470

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1286

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 302

Tập 01 - Chương 07

Và cứ thế, tôi tiếp tục sống trong vô vọng.

Sự bền bỉ của chúng ta thật là vô nghĩa, và nó khiến chúng ta không thể thoát khỏi thế giới này nếu không được một thiên thần đưa bàn tay ra giúp đỡ.

Thực ra, cảnh sát đã lần ra manh mối về Toshi và Hakamizaka từ các xét nghiệm trên người Ayaka, có điều Hakamizaka là con trai của một chính trị gia, nên họ phải xử lý những manh mối của mình thật cẩn thận. Họ chẳng thể ngờ rằng một đám NEET sẽ xông vào và làm đảo lộn mọi thứ. Ông thanh tra ở Cục Điều tra Hình sự có vẻ cũng quen cả Tetsu-senpai, và ông ta buồn rầu kể cho tôi mọi chuyện.

Tôi được thả ra sau khi chỉ bị thẩm vấn một lần, trong khi không ít thành viên của Hirasaka-gumi, dẫn đầu bởi Yondaime đã bị bắt. Lý do Alice và tôi được thả ra ngay lập tức có lẽ là vì Yondaime đã che giấu một phần sự thật, vì anh ta đã nói với tôi khi chúng tôi chia tay: “Mày nợ tao vụ này đấy.”

Khi xe cứu thương tới nơi thì Hakamizaka Shirou đã chết tại hiện trường; năm thành viên còn lại đã tham gia vào việc sản xuất và bán thuốc cũng bị quá liều và chết ở bệnh viện.

Và như thế, đôi cánh của những thiên thần đã biến mất khỏi phố phường.

Một cái kết kinh điển.

Tôi không rõ chi tiết mọi chuyện xảy ra sau đó, vì tôi không quay trở lại tiệm Hanamaru Ramen nữa.

*

Tháng Một đã kết thúc, và tháng Hai cũng dần trôi qua. Sau một vài cơn bão tuyết, tôi trượt thêm ba môn nữa trong kì thi cuối kì vào cuối tháng Hai.

Tôi cố gắng tránh xa Câu lạc bộ Làm vườn, vì tôi sẽ lại nghĩ tới Ayaka và trở nên buồn bã. Sao tôi lại buồn nhỉ? Tôi nhìn ra khu vườn trơ trọi từ cánh cửa sổ trong lớp. Chỉ là tôi đã quay trở lại những ngày trước khi tôi gặp Ayaka, thằng tôi khi đó không cảm thấy đau đớn khi ở một mình.

Lý do tôi thay đổi, đương nhiên, là vì tôi đã bắt đầu hiểu được sự ấm áp của việc có những người khác ở bên cạnh mình, nên tôi tìm cách quên nó đi, và trốn tránh việc nói chuyện với người khác. Đối với đám bạn cùng lớp tỏ ra lo lắng và cố nói chuyện với tôi, tôi chỉ lắc đầu và không nói gì cả. Ngay sau khi những bài kiểm tra bù kết thúc, tôi không tới trường nữa.

Chỉ là tôi đã quay trở lại những ngày trước khi tôi chưa gặp cô ấy - nói láo cả.

Sự biến mất của Ayaka như một vết cứa, hằn sâu vào bên trong trái tim tôi.

*

Thi thoảng, tôi bất giác nhớ lại những chuyện về Ayaka. Nhất là vào nửa đêm, khi tôi nằm trên giường, nhìn trân trân lên bầu trời đêm đen kịt phía bên kia ô kính cửa sổ.

Rồi sau đó, tôi sẽ nghĩ tới bàn tay lạnh giá của Alice, món kem của Min-san, giọng nói và tiếng cười của bốn người quây quanh cái bát để chơi xúc xắc.

Nhưng những điều đó không chỉ tồn tại vì một mình tôi. Nếu tôi cứ khăng khăng rằng chúng chỉ tồn tại vì một mình tôi, khi tôi phát hiện ra sự thật, tất cả những điều đó sẽ bị lấy đi khỏi tôi, bị chà đạp, biến mất, bỏ lại bản thân khốn khổ này của tôi.

Nếu kết cục là như thế này, lẽ ra ngay từ đầu tôi đã không nên lại gần nó rồi.

Đó là kết luận của tôi. Kể cả nếu như tôi cứ mãi mãi cô đơn như thế này, và chẳng bao giờ còn ai nói chuyện với tôi hay nhắc tên tôi nữa.

*

Nhưng một đêm nọ, điện thoại của tôi bất ngờ reo lên. Tôi trốn học triền miên, và cứ thế, kì nghỉ xuân đã tới. Vào ngày đầu tiên của kì nghỉ xuân, điện thoại của tôi réo vang. Vì tôi đang nằm trằn trọc trên giường mà vẫn để đèn, nên tôi vô thức nhấc máy điện thoại.

‘Tôi đây, anh hãy mau tới trường. Tôi đang đợi anh ở cổng chính.’

Đó là Alice. Đó chính xác là giọng của Alice.

Tôi không thể tin nổi, và ngẩn cả người ra, điện thoại dí sát vào tai, và đờ đẫn nhìn cái trần nhà.

‘Anh sao vậy? Đừng bảo anh định nói là anh sắp đi ngủ đấy nhé chứ? Buổi đêm khuya là thời điểm tôi hành động. Là phụ tá của tôi, anh vẫn muốn nói anh buồn ngủ sao? chẳng phải kì nghỉ xuân đã tới rồi sao? Mau chuẩn bị ra ngoài đi.’

“Cái…” Tôi không nói được thành lời, giọng tôi nghẹn lại. “T-tại sao? Trường ư?”

Alice có biết giờ là mấy giờ không vậy?

‘Giờ là ba giờ ba mươi lăm phút đêm. Hãy tới đây trong ba mươi phút. Anh tuyệt đối không được phép để tôi đợi ở ngoài.’

“Tại sao tôi phải…”

‘Anh cái gì cũng phải hỏi nhỉ, phiền quá đi. Anh là phụ tá của tôi, phải chứ? Hay anh đã quên mất hợp đồng tuyển dụng của chúng ta rồi? Tôi có một thứ cần phải ho anh thấy, nên đừng hỏi nữa, mau tới đây.’

Tôi gập điện thoại lại và nhìn nó thật kĩ. Tôi có cảm giác cuộc điện thoại mới rồi chỉ là tôi tưởng tượng ra, nhưng trên màn hình tinh thể lỏng đúng là có ghi lại một cuộc gọi trong nhật kí.

Một thứ tôi cần phải thấy sao?

Sau khi tôi đã quyết tâm không gặp lại mọi người, lúc đầu tôi đã định mặc kệ lời gọi của Alice để ngủ tiếp. Nhưng ngay cả khi tôi nhắm mắt lại và nằm xuống giường, những lời Alice nói vẫn lảng vảng trong tâm trí tôi.

Ở trường. Một thứ tôi cần phải thấy.

Phải chăng đó là một thứ liên quan tới Ayaka?

Tôi trèo khỏi giường, và rón rén bước xuống cầu thang để không đánh thức chị tôi dậy, và bước ra khỏi cửa. Có lẽ vì đã sang mùa xuân, tôi có thể đi ra ngoài mà không cần phải mặc áo len.

Tôi trèo lên xe và lao đi như cơn gió đêm.

*

“Anh đến muộn mười hai phút.”

Alice đang nổi cáu. Giống như ngày hôm đó, cô ấy mặc một bộ váy âu phục màu đen, một chiếc khăn đội đầu và chiếc voan che mặt, con gấu bông nhỏ nằm trong tay, và cô ấy đang ngồi cạnh cây cột trước cổng trường.

Đây là lần đầu tiên tôi tới cổng trường Cao trung M muộn như thế này, những ngọn đèn huỳnh quang màu trắng mờ mờ chiếu sáng cả khu trường. Một góc của ô cửa kính trên tầng ba phản chiếu bóng của mặt trăng. Không có ai khác ở đây hết.

“Trông mặt anh có vẻ đờ đẫn, nên để tôi nói trước với anh. Tôi là một hikikomori, và sự đau đớn tôi phải trải qua mỗi khi phải ra khỏi nhà tăng theo hàm mũ đấy. Anh có thể nghĩ mười hai phút chẳng có gì là to tát cả, nhưng đối với tôi, anh còn phải tính thêm cả hai mươi lăm phút tôi bỏ ra để đi từ phòng mình tới đây.”

“Xin lỗi, nhưng đã khuya lắm rồi, chúng ta không nên làm um sùm ở đây thì hơn.”

Alice không nói nữa nhưng phồng miệng lên, và túm lấy thắt lưng của tôi bằng đôi tay run rẩy.

“Đưa tôi lên chỗ có những chậu cây được đặt ở trên mái nhà.”

“Mái nhà…? Nhưng…”

“Tôi là một thám tử NEET. Báo động đã bị vô hiệu hóa rồi, và tôi có chìa khóa đây.”

Làm sao cô ấy lấy được chìa khóa?

“Nếu anh muốn biết, cứ hỏi Thiếu Tá. Tôi không rõ chi tiết đâu. Có trời mới biết làm sao anh ta làm được như vậy.”

Thiếu Tá… Tôi có cảm giác là anh ta có xu hướng tội phạm từ lâu rồi, nhưng không ngờ đó lại đúng là sự thật. Nhưng tại sao chúng ta lại lên mái nhà chứ?

Alice không trả lời những câu hỏi của tôi nữa, và làm bộ mặt ‘thấy thì khắc biết thôi’, và đẩy mạnh tay vào lưng tôi. Tôi thở dài và nhận lấy cái chìa khóa.

Khi tôi mở cánh cửa ra, tôi bước lên mặt sàn xi măng mấp mô đầy hoài niệm. Không có gì chiếu sáng ở đây cả, trên mái nhà tối đen như mực. Những ngọn đèn đường thì ở quá thấp, còn ánh sáng của những vì sao thì lại ở quá xa.

Màn đêm mịt mù có thể nhìn thấy được qua hàng rào. Vượt qua con sông, nhìn về phía nhà ga, ánh sáng ở khu vực quanh đó như một sự xúc phạm đối với màn đêm. Quay lưng về phía nhà ga, làn ranh giới mờ ảo giữa bầu trời đêm và mặt đất được điểm xuyết những ánh đèn pha và những ánh đèn ló qua những khe cửa của những ngôi nhà.

Cảm ơn nhé bầu trời đêm. Nếu lúc này là ban ngày, chắc tôi sẽ lại nghĩ tới Ayaka, nhỉ?

“Ahhh, cái này trông có vẻ có ích này. Chúng ta có thể trèo lên trên từ đây không?”

Alice vừa nói vừa túm chặt lấy thắt lưng tôi từ phía sau. Ngẩng đầu lên, tôi chỉ thấy bầu trời đêm và một cái hố đen khổng lồ - không, đó là cái bóng của cái tháp nước.

“...cô sẽ trèo lên sao.”

“Lên càng cao càng tốt.”

Tôi định nói rằng trèo lên như thế này vào ban đêm thì quá nguy hiểm, nhưng bị ngăn lại bởi ánh mắt quả quyết của Alice. Nhưng kể cả nếu tôi trèo lên thang, tôi vẫn phải tốn công sức để kéo thêm cả Alice yếu nhớt nữa.

“Cái thang này thật là, rõ ràng là không thèm nghĩ cho những người dùng có cỡ người như tôi!”

Alice lồm cồm leo lên đỉnh tháp nước, dí sát người xuống mặt sàn không bằng phẳng vì hơi bị nghiêng, vừa phàn nàn vừa thở hổn hển.

“Cô để con gấu bông lại ở dưới cũng được mà…”

“Anh nghĩ tôi có thể chịu được nỗi kinh hoàng khi phải ra ngoài mà không có Lyril sao? Tôi biết anh là một người vừa lạnh lùng vừa không có ý tứ, nhưng tôi không biết anh lại quá đáng tới mức này!”

“Ok, được rồi, được rồi, tôi xin lỗi.”

Alice gắt lên giận dữ trong khi vẫn cố sống cố chết túm chặt lấy quần áo của tôi, chẳng hề tỏ ra dũng cảm chút nào.

“GIờ chúng ta sẽ làm gì đây? Triệu hồi UFO à?”

“Chúng ta đợi tới bình minh.”

“...Eh?”

“Chúng ta sẽ đợi ở đây tới bình minh.”

Tôi không nói được gì mất một lúc.

Tôi định phàn nàn gì đó, nhưng khi thấy Alice ôm lấy đầu gối, vùi đầu vào lòng con gấu bông trong khi mắt dán chặt xuống nền xi măng, tôi chẳng thể nói nổi điều gì.

Alice nói có một thứ cô ấy muốn tôi nhìn thấy. Cô ấy đã làm điều này cho tôi, chỉ cho riêng tôi, và vì điều ấy, cô ấy đã chui ra khỏi vỏ bọc của mình - căn phòng bao quanh bởi máy móc, để tới đây đợi tôi, phải vậy không?

Tôi ngồi xuống cạnh Alice, và cảm nhận hơi ấm từ thân thể của cô ấy bên cạnh mình.

Chỉ có tiếng khe khẽ của gió, những tiếng động từ ống xả xe hơi ở đằng xa, và tiếng thở của Alice.

Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, như thể một dòng nước trong, tinh khiết thấm qua màn đêm, bầu trời dần chuyển sang màu xanh lam. Những ngọn đèn đường dần mờ đi, và bóng đêm dần tan đi trên mặt sàn sân thượng. Có thể nhìn thấy những bụi cỏ dại trên nền xi măng.

“Ayaka…”

Alice nhỏ giọng nói.

“Có thật là chị ấy đã bỏ đi mà không nói với anh một lời không?”

Tôi cắn môi, gật đầu.

“Thật sao? Vậy thì tôi sẽ nói với anh những lời đã tan biến đi, thay cho người đã khuất.”

“...Eh?”

“Đó chính là lý do vì sao Ayaka chọn cách nhảy xuống từ mái nhà của khu trường. Ngày mới sẽ sớm sang thôi.”

Alice nói rằng đó là điều bí ẩn duy nhất.

Bí ẩn đã kết nối tôi với Alice.

“...Anh đã hiểu chưa?”

“Ayaka đã nhảy xuống từ mái nhà để cho nó bị khóa lại.”

“...Cái… cái gì?”

“Anh vẫn chưa hiểu sao? Đây là nơi thiêng liêng mà anh và Ayaka đã dành thời gian bên nhau. Vậy nên để không ai có thể xâm phạm nơi này, chị ấy đã chọn nhảy xuống từ nơi này. Họ định sẽ chụp ảnh tốt nghiệp ở đây, phải không? Nhưng nếu có ai đó tự sát ở đây, nhà trường sẽ phải đóng mọi lối đi lên sân thượng vì lý do an toàn - anh thấy chưa, bắt đầu rồi này.”

Bắt đầu? Cái gì đã bắt đầu kia chứ?

Nhìn theo ánh mắt của Alice, tôi nhìn xuống mặt sàn trên sân thượng.

Trong một khoảnh khắc thật dài, mặt trời mọc lên phía sau lưng tôi. Buổi bình minh trong vắt hòa trộn ánh sáng và bóng đêm một cách dịu dàng, bầu không khí mát lạnh bao quanh tôi, và đó là giây phút tôi nhận ra.

Ban đầu, tôi nghĩ có gì đó kì lạ, nhưng mặt đất xum xuê đầy cỏ trên mặt sàn xi măng dần lấy lại màu xanh tươi của nó khi được tắm trong ánh nắng, và một màu đỏ tươi rực rỡ lan ra bốn xung quanh giống như chúng được nhuộm vậy.

Những bông hoa.

Giữa miếng đất xum xuê cây cỏ trên mái nhà, rất nhiều bông hoa đang bừng nở, như thể đang đón chào ánh bình minh.

Tôi suýt bật khóc, có gì đó ấm nóng trào lên cổ họng tôi. Những ngôi sao màu đỏ nở ra trên nền xanh vẽ nên một bức tranh rõ ràng.

“Những bông hoa được trồng thành vòng tròn… Không, hai vòng… hay ba vòng kia…?”

Alice nói bằng giọng nhỏ không khác gì mấy với hơi thở của cô ấy. Tôi bấu chặt đầu ngón tay vào đầu gối, và lắc đầu. Không, đó không phải một vòng tròn. Chữ G nằm bên trong chữ C, còn chữ M thì được ôm trọn bên trong chữ G.

Đó là phù hiệu của chúng tôi.

Là biểu tượng kết nối Ayaka và tôi.

Trong ánh bình minh, những bông hoa trông như thể chúng đang dùng gương mặt của mình để chào đón niềm hân hoan, và bừng nở tinh khôi. Không biết tôi và Alice đã lặng lẽ ngắm nhìn chúng bao lâu?

“Anh túc bông dài.”

Alice ngắm nhìn lá cờ của chúng tôi và lẩm bẩm.

“Chúng bắt đầu nở từ bình minh, và héo tàn trong một ngày.”

Tôi không thể rời mắt đi, và chỉ có thể gật đầu đồng ý. Lồng ngực tôi đau đớn như thể đang bị bóp nghẹt, và cả người tôi nóng ran. Chỉ còn tôi ở lại, và chẳng còn ai ở lại bên cạnh tôi cả. Tại sao? Tại sao cậu lại bỏ mình lại với thứ này? Tại sao cậu lại muốn mình nhớ về điều này?

“Có thể Ayaka đã lạc lối vì viên thuốc, nhưng sau cùng, chị ấy vẫn nhớ tới nơi này, và đã nhảy xuống để bảo vệ nơi này.”

Alice nói bằng giọng nhỏ nhưng quả quyết.

“Tôi biết.” Giọng nói phát ra từ cuống họng tôi ươn ướt.

“Ayaka vẫn luôn nghĩ cho anh.”

“Tôi biết!”

Thì sao chứ? Tôi đâu có cần thứ này. Tôi chỉ mong Ayaka vẫn tiếp tục khỏe mạnh. Điều ước của tôi thật nhỏ bé, nó chỉ bé nhỏ đến vậy thôi...

“Đương nhiên, tất cả chỉ là giả thuyết của tôi thôi, nhưng tôi không thực sự biết đó có phải là chân lý không. Đào xới những lời của những người đã khuất từ dưới mồ của họ-”

“Im đi!”

“-dù sao, cũng chỉ là để an ủi kẻ đang sống thôi. Những gì Ayaka đã thực sự nghĩ, tôi cũng không biết. Nhưng…”

Alice đặt bàn tay của cô ấy lên bàn tay đang đặt trên đầu gối của tôi.

“Khung cảnh tươi đẹp này thì là thật, chỉ có điều này là sự thật. Nên anh phải chấp nhận nó, phải không?”

Lá cờ tạo nên bởi những bông hoa trong mắt tôi mờ dần đi, và cả sân thượng tan ra thành một đại dương vào buổi sáng ngày hôm ấy. Giọt nước mắt đầu tiên lăn xuống má tôi, chúng không thể bị ngăn lại nữa, và rồi chúng lấp đầy cả thế giới của tôi. Đó là lần đầu tiên tôi khóc kể từ khi Ayaka tự tử.

Tại sao con người ta chỉ để lại những kí ức? Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu họ mang theo cả những kỉ niệm khi họ ra đi? Những kí ức không thể nào xóa bỏ được; cả cuộc đời trước mắt tôi sẽ phải dành vào việc tìm kiếm ý lời nhắn thực sự của Ayaka gửi gắm trong cảnh tượng tuyệt đẹp này.

“Narumi, anh có ghét tôi vì đưa anh tới chỗ này không?”

Đối mặt với câu hỏi của Alice, tôi lắc đầu, nước mắt lăn trên má. Làm sao tôi ghét được cô chứ?

“Thế thì sẽ tốt hơn nếu như anh ghét tôi. Tôi đã nói với anh rồi, việc Ayaka tự sát, nỗi buồn của anh, tất cả đều là lỗi của tôi.”

“Đừng nói nữa.”

“Tôi chỉ có thể kết nối với thế giới bằng cách này, nên sẽ tốt hơn nếu anh ghét bỏ hay trách móc tôi.”

“ĐỪNG NÓI NỮA!”

Tôi quát lên gay gắt, và quay đầu lại đối mặt với Alice. Đôi mắt to của cô ấy trông như ngân ngấn nước, nhưng cũng có thể đó là nước mắt của chính tôi.

“Như vậy thì có nghĩa lý gì chứ? Cô bị ngu à? Hãy hét lớn khi cô tức giận như mọi người, cười khi cô hạnh phúc như mọi người, hãy nói lên khi cô mong muốn điều gì, tại sao điều đơn giản như vậy cô cũng không làm được?”

“Vì tôi là người như vậy, anh không biết sao?”

“Tôi không biết!”

Tôi gạt phắt bàn tay của Alice đang nắm chặt lấy áo mình.

“Narumi, đợi đã-””

Tôi nhảy xuống từ tháp nước, cơn đau nhói lên từ đầu gối và hông tôi. Tôi lờ đi lời của Alice, chạy hồng hộc xuống cầu thang. Tôi, chính tôi, cũng không hiểu vì sao tôi lại cảm thấy giận dữ, nhưng cơn giận ấy không nhắm vào Ayaka hay Alice, và cũng không nhắm vào cả chính tôi nữa.

Những giọt ngước mắt làm cuống họng tôi nghẹn lại. Tôi chạy trên những con phố trong buổi sáng ngày hôm ấy, hai lá phổi đau đớn như thể chúng đang bốc cháy. Khi tôi chạy qua cây cầu, ánh mặt trời buổi sáng rọi lên mặt tôi từ bên sườn.

Tôi dừng lại một lúc, chống khuỷu tay lên thành cầu và nhìn xuống. Tôi nức nở một hồi, những giọt nước mắt rơi xuống, và hòa lẫn vào đám bụi tung lên khi chiếc xe tải đi ngang qua.

*

Dẫu vậy, tôi vẫn chỉ là một thằng vô dụng, óc đất, vô ý và máu lạnh. Cơn giận dữ vô nghĩa đã biến mất ngay hôm đó, và kể cả những giọt nước mắt cũng không xuất hiện nữa.

Con người có thể quen với mọi thứ.

Và họ thậm chí còn không nhận ra những thói quen của họ là những điều đáng buồn.

Những người nhận ra rằng chúng là những điều đáng buồn có lẽ đều đã lên thiên đường cả rồi, huh?

Tất cả chúng ta đều bị điều khiển bởi cuốn sổ viết ngoáy một cách ngẫu nhiên của ông ta, mỗi ngày đều cáu bẳn hơn một chút, cười nhiều hơn một chút, hối tiếc thêm một chút, chúng ta chỉ có thể cố gắng sống tiếp như vậy.

*

Buổi tối hai ngày sau đó, tôi lê cái xác nặng nề của mình đi, mặc một cái áo khoác len dày, và loạng choạng đạp xe tới bệnh viện.

Ayaka vẫn đang hôn mê.

Trong căn phòng được chiếu sáng đến phát bực, bệnh nhân nằm trên chiếc giường đặt ở giữa phòng không có chút màu máu nào trên gương mặt của cô ấy, đó là Ayaka. Y tá bảo tôi: “Cô ấy vẫn còn thở!” nhưng tôi chẳng thấy ngực cô ấy di động chút nào. Phòng bệnh im ắng tới mức tôi có thể gần như nghe được tiếng nước từ chai truyền tĩnh mạch chảy róc rách qua ống truyền.

Tôi nghĩ, hẳn là thân xác Ayaka đang nằm ở đây.

Nhưng linh hồn của cô ấy đã đi về đâu, có trời mới biết được.

Lúc đó, khi ánh sáng chiếu qua từ phía bên kia cánh cống được cạy mở ra bởi viên ma túy, nơi mà tôi nhìn thấy có lẽ không phải là nơi Ayaka đang ở đó, mà là chính tôi; còn đích đến của Hakamizaka là bóng đêm trong trái tim của chính anh ta. Chúng ta đều bị giam hãm trong cơ thể này của chính mình, và có lẽ sẽ chẳng thể đi tới nơi nào khác.

‘Đúng rồi, cậu là Fujishima-kun?’ Tôi ngẩng đầu lên khi nghe câu hỏi của y tá. ‘Hình như là bọn họ là bạn cùng lớp của Ayaka, họ đã mang tới vài thứ, và bảo tôi đưa cho cậu.’

Y tá lấy ra thứ gì đó từ cái tủ ở một bên bức tường. Đó là một cái túi nhựa đựng đầy giấy màu. Một dòng chữ viết bằng bút mực dầu trên cái túi: ‘Mười tờ giấy cho Fujishima-kun.’

Tôi nhìn trân trân vào khuôn mặt của y tá. Người y tá mỉm cười và chỉ về phía cái giường. Tới lúc đó, tôi mới để ý thấy một nghìn con hạc giấy được treo ở bên cạnh chiếc gối của cô ấy, và một tấm thẻ bên cạnh đó ghi rằng đó là món qua của lớp 1-4.

Có việc gì thì cứ gọi nhé. Người y tá rời đi sau khi nói như vậy.

Tôi chỉ còn lại một mình.

Tôi nhìn vào chiếc túi nhựa đựng đầy những tờ giấy màu ở bên trong, đầu cúi thấp.

Tại sao họ không quên tôi đi? Tôi còn chẳng thèm trả lời họ mỗi khi họ nói chuyện với tôi, tôi thậm chí còn chẳng đến lớp.

Có lẽ tôi sẽ phát khóc nếu cứ nghĩ về chuyện đó, nên tôi ngồi xuống chiếc ghế đẩu và lấy những tờ giấy màu từ trong túi ra.

Chỉ là mười con hạc giấy, nhưng tôi đã mất rất, rất nhiều thời gian. Con nào trông cũng xấu tệ vì giấy bị vò nhàu. Để treo nó vào cùng với một nghìn con hạc kia, tôi bước sang bên cạnh chiếc gối, và đột nhiên tìm ra một thứ.

Trên chiếc tủ cạnh giường, có những món đồ trông có vẻ giống những món quà của khách đến thăm xếp chồng lên nhau, tạo thành một hỗn hợp thú vị.

Một bó hoa được đặt trong một chiếc hộp trong suốt nhỏ bằng nắm tay.

Bên cạnh bó hoa là một cái mô hình xe tăng bằng nhựa.

Món quà duy nhất có vẻ bình thường là một lẵng hoa khô.

Và còn có cả một lon nước 350cc màu đỏ thẫm nữa.

Bên cạnh giường, và cũng là bên cạnh đầu của Ayaka, tôi cúi lưng xuống, và nhìn thẳng vào mặt của Ayaka.

Sẽ là nói dối nếu bảo rằng tôi không thể bỏ đi nơi khác được, vì tôi vẫn có thể tự bước đi bằng đôi chân của mình. Ayaka thậm chí còn chẳng thể dùng đôi chân của cô ấy để đi lại được nữa, nhưng tôi thì vẫn còn một nơi tôi phải tới.

Sau khi treo mười con hạc vào đàn hạc nghìn con kia, và đang chuẩn bị bước ra khỏi phòng bệnh, đột nhiên tôi dừng lại.

Hình như tôi nghe thấy gì đó, như thể có ai đó đang gọi tên mình, nên tôi quay đầu lại. Đương nhiên, đó chỉ là tưởng tượng của tôi, Ayaka vẫn nằm im lìm ở giữa căn phòng bệnh trắng toát. Nhưng tôi để ý thấy sự thay đổi trên mặt Ayaka, và vội vàng chạy về phía cái giường và nhìn chăm chăm vào gương mặt cô ấy.

Mi mắt của Ayaka chậm chạp hấp háy mở ra.

Tôi có thể nhìn thấy lòng đen trong mắt Ayaka, nhưng cô ấy không hề nhìn tôi. Đôi mắt của Ayaka có lẽ đang nhìn xuyên qua tôi, xuyên qua trần nhà của bệnh viện, xuyên qua bầu trời trong xanh của mùa xuân đang tỏa nắng rực rỡ đến mức khiến người ta ngẩn ngơ, và đang nhìn vào cánh cổng đang mở rộng kia.

Tay tôi tự động di chuyển, và tôi không chắc tôi đã bấm nút khẩn cấp bao nhiêu lần. Những tiếng chân chạy tới gần phòng bệnh bao vây lấy tôi. Các y tá đẩy tôi sang bên và dí sát mặt lại gần gương mặt của Ayaka. Ngay khi cô ấy nói gọi bác sĩ tới, một y tá khác nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bệnh. Những nguwoif mặc đồ trắng bỗng chốc quây kín quanh giường bệnh và bắt đầu thảo luận xem có nên chạy điện não đồ, và nói rằng có con ngươi có phản ứng với ánh sáng, và họ xua tôi ra khỏi phòng.

Vị bác sĩ tóc bạc bước ra ngoài và bắt đầu giải thích về tình trạng của Ayaka cho tôi, thằng đang ngồi đần ra trên cái sofa ngoài hành lang. Mọi thứ vẫn chưa rõ ràng, đại khái là họ chưa thể biết chắc khi chưa làm các xét nghiệm cụ thể. Mặc dù chưa chắc chắn, nhưng tình trạng như thế này đôi khi cũng xuất hiện. Và mặc dù cơ hội để cô ấy tỉnh lại là mong manh, vẫn có một cơ may nho nhỏ.

Nên hôm nay cậu hãy về nhà đã.

Trước kia, tôi từng chọn cách bịt chặt hai tai lại để chờ đợi.

Nhưng giờ tôi có một nơi tôi phải tới. Vì thế, tôi gật đầu và đứng dậy.

*

Vượt qua cây cầu, đi ngang qua Cao tốc Shuto, vòng qua nhà ga, tôi bước tới quán Hanamaru Ramen, nơi tôi chưa tới trình diện suốt một tháng rưỡi nay.

“Chị đã nghĩ ra một món mới: ‘Ramen vừng bơ’, thử đi!”

Min-san, người đang chuẩn bị làm việc, nói như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cứ như thể tôi vẫn tới cả hôm qua và hôm kia. Giọng nói của Min-san khiến lồng ngực tôi nhói lên - nhưng nó cũng làm tôi bình tĩnh lại.

“Vừng và bơ đều ngon, nhưng khi trộn với nhau…”

Em nghĩ nó sẽ tệ đấy.

“Đừng có lảm nhảm nữa. Sắp xong rồi, nên hãy ăn đi.”

“Em phải lên chỗ Alice một lát.”

“Hmm-? Ahh, thôi được…”

Min-san vươn người qua khỏi quầy bếp và vỗ vai tôi.

“Con bé đang bực lắm đấy, cậu chuẩn bị tinh thần đi.”

Eh, cô ấy bực lắm sao.

“Lần này không có cây kem nào để giúp cậu đâu, nên cậu phải dùng sức của mình thôi!”

Min-san cười gian xảo, và đẩy mạnh vào lưng tôi. Biết làm thế nào được, đằng nào cũng là lỗi của tôi mà.

*

Bầu không khí trong Văn phòng thám tử NEET lạnh tới mức có thể làm người ta chết cóng, và cảm xúc trong lòng tôi cũng nhọn hoắt như những chỏm băng tạo nên bởi làn gió lạnh ùa ra từ những chiếc máy lạnh. Alice, người đang mặc bộ pajama, đang quay lưng lại về phía tôi. Mái tóc đen dài của cô ấy suôn dài như một dòng sông, trông giống như một vật sắc nhọn làm từ mảnh kính vỡ ngày hôm đó.

“Miễn đi, anh không cần phải xin lỗi tôi đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà. Bỏ mặc tôi ở trên cái tháp nước trên sân thượng ngày hôm đó, mặc dù tôi phải trải qua hai tiếng đồng hồ như một cái vệ tinh nhân tạo bị bỏ quên, tôi cũng chẳng tìm thấy nào khiến anh cần phải xin lỗi tôi trên đời này hết. Không thể trèo xuống khỏi cái thang đó hoàn toàn là lỗi của tôi. Nếu anh muốn xin lỗi, đi kiếm Thiếu Tá mà xin lỗi. Anh ta bị tôi gọi dậy sớm hôm đó, phải lẩn trốn giáo viên trực nhật hôm đó, và đón tôi xuống từ trên tháp nước.”

“...Tôi xin lỗi, tất cả là lỗi của tôi. Tôi thành thật xin lỗi.”

Alice không thèm quay đầu lại, và tiếp tục gõ phím một cách thô bạo. Những chồng lon Dr.Pepper rỗng chất đống bên cạnh giường, tạo thành một bức tường hình tròn.

Rõ ràng là cô ấy đang bực. Sao tôi lại ngu đến vậy chứ?

Chỉ vì Alice đang nói với tôi bên cạnh mình, vậy mà tôi đã trút hết những cảm xúc lẫn lộn của mình lên cô ấy, như một đứa trẻ con.

“Tôi đã bảo anh không cần phải xin lỗi tôi mà!”

Giọng nói gai góc của Alice vang lên sau lưng tôi.

“Nhưng bỏ cô ở ngoài trời và chạy về nhà đúng là lỗi của tôi mà. Xin lỗi, tôi sẽ không làm vậy nữa. Lần sau khi chúng ta ra ngoài, tôi sẽ để ý thật cẩn thận…”

Mái tóc đen dài bỗng nhiên lay động. Alice quay đầu lại, gương mặt cô ấy đỏ bừng.

“Đ-đ-đó chỉ là vì ngẫu nhiên anh ở đó bên cạnh tôi thôi! Đừng có làm như tôi không thể ra ngoài nếu không có anh ở đây!”

“Ah, x-xin lỗi.”

Tôi co rúm người lại. Đương nhiên tôi cũng không có ý đó.

“Anh còn lý do gì để tới đây ngày hôm nay ngoài việc tới để chế giễu tôi? Nếu có, hãy mau nói ra!”

Alice quăng quật chiếc gối của mình ra xung quanh, đập xuống cả tấm thảm.

Còn việc gì khác.

Cuộc nói chuyện vừa rồi là những gì tôi muốn nói… Nếu tôi nói thật như vậy, chắc tôi sẽ càng khiến Alice bực hơn, huh? Tôi phải nói cái quái gì bây giờ?

Alice đột nhiên quay ngoắt lại về phía cái bàn phím, và quay lưng lại với tôi.

Tôi ngẫm nghĩ một lúc xem phải nói điều gì.

Liệu cái cớ dở tệ này có ăn thua không?

Tôi cũng không biết, nên tôi chỉ có thể thử thôi.

“...Hợp đồng tuyển dụng của tôi… vẫn còn hiệu lực chứ?”

Tiếng gõ phím ngừng lại, và mái tóc đen suôn dài lệch sang một bên, vì Alice ngoảnh đầu lại để nhìn tôi. Cô ấy hơi cau mày, và khóe môi hơi lệch xuống dưới.

“Đương nhiên là nó đã kết thúc, vì hợp đồng kết thúc khi tôi đã tìm ra sự thật.”

“Nhưng…”

Tôi liếm môi để làm ẩm nó, cố nén hồi hộp trong lòng mình.

“Alice đã nói rằng, chính cô cũng chưa chắc chắn về tình hình mọi chuyện. Cho nên…”

Tôi vụng về chỉ ra sai sót trong những từ ngữ của Alice. Nếu trước mặt tôi là Alice, Alice của mọi ngày, cô ấy hẳn là sẽ sử dụng gấp mười lăm lần khả năng hùng biện của bản thân để đè bẹp tôi ngay từ đầu. Nhưng Alice của giây phút đó đột nhiên đông cứng lại vì câu trả lời của tôi.

“Nên tôi vẫn là phụ tá của Alice, phải không?”

“Cho nên hôm nay tôi tới đây để xin lỗi, và kể từ nay-”

Có thể một ngày Ayaka sẽ tỉnh dậy, và có thể ngày đó cô ấy sẽ nói cho chúng tôi nghe sự thật. Vì vậy, cho tới ngày ấy, tôi sẽ là phụ tá của Alice.

“Đồ đần này! Ra ngoài đi!”

Alice nói, hai má hơi ửng đỏ. Đây là câu bình luận ngắn nhất mà tôi từng nghe từ Alice.

Tôi cúi đầu, nín thở, rồi thở dài và đứng dậy.

Khi tôi bước ra khỏi căn phòng, thực sự tôi cũng chẳng tới đây để xin lỗi, và cũng không tới đây vì chuyện làm phụ tá, và thế là tôi đã vô thức quên luôn về chuyện đó vì tôi nghĩ nó là một thứ quá ngớ ngẩn. Hẳn rồi, tôi chỉ có thể nói những lời này thôi.

“...Cảm ơn cô, theo nhiều cách khác nhau.”

Tôi nói với bóng hình đang mặc bộ pajama hình gấu kia.

Bước ra khỏi căn phòng và đóng cửa lại, và dòng chữ trên tấm biển hiệu đập vào mắt tôi.

It’s the only NEET thing to do.

Chắc hẳn phải có một cách tốt hơn để xử lý mọi chuyện chứ? Nhưng biết làm thế nào được, tôi chỉ là một thằng nhãi vô dụng, óc đất, vô ý và máu lạnh. Đối với tôi, đây đã là nỗ lực tốt nhất tôi có thể làm được. Nếu cả nó cũng không thành công, thì sự nuối tiếc cũng sẽ chẳng đưa tôi đi tới đâu.

Chẳng có lý do gì để tôi ở lại đây nữa.

Đây chính là kết cục tôi đã lựa chọn, vì cuộc sống không thể quay lại được.

*

Khi tôi bước xuống cầu thang và hướng ra ngoài phố, tôi gặp một bóng người hơi ngăm ngăm. Đó là Tetsu-senpai! Tôi cuống quýt cả lên. Mới có hơn nửa tháng, nhưng tôi đã chẳng biết phải nói gì, và còn định nghĩ tới chuyện lờ đi senpai và bỏ chạy.

Nhưng Tetsu-senpai nói như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

“Oh? Chà, chẳng phải Narumi đây sao. Cậu đến đúng lúc lắm.”

Từ đằng sau Tetsu-senpai, Hiro, Thiếu Tá với một khẩu súng mô hình đeo sau lưng, và cả Yondaime trong bộ vest màu tím đang bước tới phía sau căn bếp một cách ồn ào.

“Narumi, lâu rồi không gặp. Bọn anh định tới thăm Toshi hôm nay! Ở chỗ bệnh viện cảnh sát, bệnh viện cảnh sát ấy! Ở Iidabashi, cậu đã tới đó bao giờ chưa? Chưa đúng không? Anh cũng thế.” Hiro nở nụ cười chân thành như mọi khi. “Anh không ngờ cả Yondaime cũng đến, anh tưởng cậu ta sẽ bị nhốt lại năm năm hay gì đó ấy chứ. Không ngờ cậu ta chui ra ngoài nhanh như vậy, nên hôm nay chúng ta sẽ ăn mừng cậu ta được ra tù.”

“Đừng có nói như thế, chỉ là hết thời hạn tạm giam của tôi thôi.”

“Vậy không có ai trong băng của cậu bị bắt chứ? Chúc mừng nhé. Vì hôm nay cậu mời, tôi sẽ ăn thả ga và gọi một suất mì thịt nướng cỡ lớn.”

“Oi, đợi đã, tại sao tôi phải mời? Đúng ra phải là ngược lại chứ?”

“Cũng giống như khi cậu đánh được quả bóng xuống lỗ khi chơi golf ấy!”

“Giống cái nỗi gì!”

“Cậu căng thẳng quá, vậy cậu nghĩ sao nếu năm chúng ta chơi poker, và ai thua sẽ phải khao nhé!”

Tetsu-senpai lấy ra một xấp bài poker từ trong túi.

Năm chúng ta?

“Narumi, cậu làm gì vậy? Mau ngồi xuống đây!” Tetsu-senpai ngồi lên chân cầu thang và gõ gõ vào chỗ ngồi bên cạnh anh ấy. Hiro đã ngồi lên cái thùng phuy, Thiếu Tá an tọa trên chồng lốp xe, và Yondaime đang ngồi trên thùng bia đều đang nhìn tôi.

“... Em… cũng được chơi cùng sao?”

“Đương nhiên!” Hiro vỗ vào lưng tôi.

Tôi đứng đó ngơ ngác, cúi đầu xuống và nhắm mắt lại, cố ngăn dòng nước mắt trào ra? Tại sao? Tại sao tôi lại cảm thấy muốn khóc vì chuyện này? Kể từ ngày đó, tôi có cảm giác có nơi nào trong tim tôi đau nhói. Nhưng vậy cũng không sao hết, trái tim tôi chẳng bị vỡ vụn hay bị sao-

Ngay lúc đó, chiếc điện thoại trong túi áo tôi rung lên.

Tôi dùng bàn tay cứng đờ của mình để lấy chiếc điện thoại ra khỏi túi.

‘Giờ có hai mệnh lệnh cho anh đây.’

Alice nói. Đó đích thị là giọng của Alice.

‘Đầu tiên, hãy chuyển nhạc chuông của anh sang ‘Colorado Bulldog’.’

Bàn tay đang nắm chiếc điện thoại của tôi run rẩy. Để nước mắt không rơi, tôi tự ép mình nhìn thẳng lên bầu trời đầy nắng.

‘Thứ hai là, kho dự trữ Dr.Pepper của tôi cạn rồi. Anh sẽ thấy Siêu thị Lowson sau khi rẽ phải ở cuối đường, mau tới đó và mua một thùng Dr.Pepper về đây.’

“Mnn, à, cái đó….”

Tôi nói, mắt ngân ngấn nước.

‘Tôi không tha thứ cho anh, vì tôi chẳng giận gì anh cả, và anh cũng không cần phải xin lõi tôi!’

“Mnn, hiểu rồi.”

‘Nhớ ghi Văn phòng thám tử NEET vào cuối hóa đơn.’

Và Alice đột ngột cúp máy. Tôi lau đôi mắt đỏ hoe, và bốn người kia nhìn tôi ngạc nhiên, hoặc đang mỉm cười.

“...Anh muốn một chai nước thể thao.”

“Tôi muốn một cà phê đen Wonder.”

“Miễn là nước ép trái cây nguyên chất, cái gì cũng được.”

“Trà Ô Long. Tao sẽ giết mày nếu mày dám mua nhãn hiệu gì khác ngoài Suntory.”

Và thế là tôi lập tức trở thành chân sai vặt của bọn họ. Chà, như vậy cũng không sao. Có thể tôi là một thằng nhãi vô dụng, óc đất, vô ý và máu lạnh, nhưng, vẫn có những việc tôi có thể làm được.

Tetsu-senpai đá đít tôi, và tôi bị xua đi. Trong túi tôi đựng đầy tiền lẻ, và tôi lên đường hướng về con phố chính.