~ Translator : Dantalian ~
Đón xem chương mới sớm 1 ngày tại web team dịch.
Chương 04 được Update vào lúc 17h55. Chúc các bạn đọc vui vẻ.
____________________________________________________
Thánh kiếm Kureha Claylet. Kiếm sĩ mạnh nhất vương quốc Dioral. Mặc dù không phải anh hùng, nhưng cấp của cô là 45, điều đó đã đứng trên hết thảy nhân loại. Cô sở hữu một chức nghiệp cực kỳ hiếm hoi, [Thánh kiếm sĩ], thứ mang cho cô năng lực và kĩ năng mạnh mẽ. Mặc dù năng lực và kĩ năng của cô rất khủng bố, nhưng thứ đe dọa nhiều nhất chính là kĩ thuật vô cực kiếm mà cô chăm chỉ rèn giũa từ nổ lực và kinh nghiệm.
“Như ta nghĩ. Đường kiếm của ngươi khi đỡ kiếm của ta không khác gì của kiếm thuật nhà Claylet. Chặn đứng ba kiếm mà kể cả thầy ta cũng không làm được. Ngươi thực ra là ai?
Ngay khi một vết cắt nhỏ sượt qua gáy tôi, máu bắt đầu chảy ra. Có vẻ như tôi không thể đón được kiếm của Kureha.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Kureha tung ra ba kiếm. Nếu ai khác ngoài tôi thử, thì họ chết chắc rồi. Mặc dù tôi [Sao Chép Hồi Phục] năng lực của [Thánh kiếm sĩ] và có thể đoán trước được đường kiếm vì tôi biết toàn bộ kinh nghiệm của cô ấy, tôi vẫn rơi vào tình cảnh nan giải này.
Kiếm thuật nhà Claylet được đặc biệt tạo ra cho chiến đấu, nên những chuyển động thừa đèu đã bị loại bỏ, nhưng họ vẫn nhỉnh hơn so với bất kì loại kiếm thuật khác. Tồn tại của Kureha, người có mái tóc đang được cột lên, kết hợp cùng với những chuyển động đặc biệt ấy khiến cô như một thanh kiếm được mài rèn cực kỳ sắc sảo vậy.
Tôi nhảy lui về, kéo khoảng cách ra khoảng một mét. Kureha không rút ngắn khoảng cách, nhưng kể cả thế, tôi không nên thả lỏng. Nếu là cô ấy, cô ấy có thể xóa bỏ khoảng cách này trong một khoảnh khắc.
“Đó khá là một ‘lời chào’ bất ngờ có thể giết tôi đấy. Thật vậy, tôi không nghĩ ra lí do mình lại bị ‘chào hỏi’ như thế.”
Nắm chặt kiếm của mình, tôi cười trong lúc đề phòng. Tôi không thể đánh bại Kureha ở mảng kiếm thuật được.
Có rất nhiều lí do tôi không thể thắng. Trước nhất, vì cấp bậc quá chênh lệch và kĩ năng mà [Thánh kiếm sĩ] có, Kureha đã được cường hóa và khả năng thể chất của cô ấy ưu việt hơn tôi.
Và mặc dù tôi có thể tái hiện lại kiếm thuật của Kureha, nhưng những đường kiếm thuật ấy đã được tối ưu hóa để phù hợp với cơ thể của cô ấy. Dù tôi có điều chỉnh khi vung kiếm cách mấy, tôi vẫn sẽ không thể so đấu cùng nguyên chủ được.
“Đừng có giả ngu, ngươi là một tên tội phạm đã giết binh lính từ vương quốc. Ngoài ra, ngươi cũng đã vấy bẩn niềm kiêu hãnh nhà Claylet về kiếm thuật. Chỉ có cái chết đang chờ ngươi.”
“… Cô đang nói gì vậy?”
“Đừng có giả nai. Lí do ta đến thành phố này là để giải quyết một vấn đề nhỏ. Ngày kế đó, làng băng lang bị tấn công, kẻ tấn công trong số đó, có một tên kiếm sĩ đáng chú ý đã dùng kĩ năng của kiếm thuật nhà Claylet. Binh lính của vương quốc đã cố bảo vệ làng băng lang đã bị tàn sát bởi người đó. Nếu một kiếm sĩ nhà Claylet thực sự sa lầy vào bóng tối, không ai có thể ngăn hắn lại ngoại trừ ta, đây là bổn phận gia trưởng phải ngăn cản chúng.”
Nghe được điều đó, tôi hiểu ra nhiều điều. A, hiểu rồi. Vậy lí do Kureha đến đây là vì vương quốc đã thất bại trong việc tấn công làng băng lang.
Kể cả thế, vương quốc vẫn tạo ra những lời bịa đặt hài hước kiểu như gửi một đạo quân đến bảo vệ làng băng lang. Nếu tôi có một cái đầu tốt, tôi không thể nói đó là một câu chuyện bịa đặt cả.
Tính ra thì, tôi cũng bất cẩn quá. Binh lính vương quốc lúc đó nhiều đến thế, ắt hẳn phải có ai đó nhận ra tôi dùng kiếm thuật của nhà Claylet rồi.
“Và thế, cô đến chém hết bất kì kiếm sĩ và phán xét họ thông qua đường kiếm hử. Cái đó chả khác gì chém ngẫu nhiên đâu.”
“Khác đấy. Vì nếu ta trông thấy cách mà họ đim ta sẽ biết họ có dùng kiếm kĩ nhà Claylet hay không. Khi ta quan sát toàn bộ mọi người trong cả thành phố, ngươi là chính là kiếm sĩ Claylet duy nhất. Vì thế ta theo dõi người, đúng như ta nghĩ, ngươi đang day dưa với những tên láu cá.”
Đây là lần thứ hai tôi ngạc nhiên rồi đấy. Tôi đã cảnh giác và vẫn không phát hiện ra cô ấy. Mặc dù tôi có tự tin bản thân có thể phát hiện một thích khách ưu tú. Thật là hài hước.
“Và… ngươi đang có trong tay một nô lệ từ tộc băng lang chính là chứng cứ rõ ràng nhất!”
Trong chớp mắt, Kureha tuyên bố điều đó khi chỉ tay về phía Setsuna, người đã rời khỏi tộc băng lang. Cô tỏ ra đắc thắng rõ trên mặt mình trong khi cho rằng điều mình nói không sai tí nào.
Setsuna, người mà Kureha chỉ tay, hiện lên một vẻ đây khó chịu. Cô ấy đứng trước mặt tôi và bảo vệ tôi trong khi giang hai tay ra.
“Kaeruga-sama không phải người xấu. Anh ấy ngược lại. Kaeruga-sama là ân nhân đã bảo vệ bộ lạc băng lang khỏi cuộc đột kích của con người. Mặc dù Setsuna là một nô lệ, nhưng tôi trở thành một nô lệ để trả ơn việc Kaeruga-sama đã bảo vệ làng.”
Trong khi nhìn chắm chằm Kureha, Setsuna giải thích tình hình. Hỗ trợ tốt đấy. Điều đó đáng tin hơn là từ chính miệng tôi nói ra.
“Nói dối. Lính của vương quốc được gửi đi để bảo vệ tộc băng lang, cô biết chứ. Nếu là thật, thế thì không có lí do lính của vương quốc và hắn chiến đấu cả.”
“Giả thiết của cô sai rồi. Những tên lính vương quốc tấn công bộ lạc băng lang. Vì lợi ích của việc tập huấn cho lính và kiếm tiền, mỗi khi bọn lính được rảnh rỗi, vương quốc sẽ bắt chúng đi tấn công làng á nhân và bán họ thành nô lệ. Vì đứa trẻ này, tôi đã chống lại binh lính vương quốc.”
Sẽ thật tốt nếu cô ấy tin lời tôi, nhưng…
“Ồ, là thế sao.”
Như tôi nghĩ, vô dụng rồi. Kể cả khi tôi không nghe những lời của cô ấy đi nữa, thì ý chí chiến đấu của cô vẫn không hề giảm đi, tôi biết Kureha sẽ chọn cái gì rồi.
“Sau khi tấn công làng băng lang, ngươi thậm chí điều khiển cô gái nhỏ này như một nô lệ và khiến cô ấy nói dối. Dường như không còn cách nào khác ngoài việc giết những tên súc vật như người.”
Dù gì thì cách xử sự của cô cũng bính thường như tôi nghĩ. Vì tôi đã bị cho vào vai phản diện ngay từ đầu, nếu cô ấy so sánh lời của tôi và nô lệ của mình, lời của Setsuna và của vương quốc, cô sẽ chọn vế phía sau.
Bề ngoài của vương quốc Dioral là một đất nước lành mạnh. Cô ấy không thể tin rằng đội quân sẽ tấn công làng á nhân và kéo họ vào những cuộc trao đổi nô lệ.
“… dù vậy, tôi ít nhiều cũng là ân nhân của cô…”
Tôi vô thức than vãn vu vơ. Tôi bắt đầu hối hận vì đã cứu cô ấy.
“Ngươi nói ân nhân là có ý gì?”
“Không, không có gì. Bỏ qua chuyện cô có tin tôi hay không đi, tôi đang nói sự thật. Tôi muốn cô rút lui và tự tìm ra sự thật đi, nhưng nếu cô chọn tin vào vương quốc, thì lũ sẽ tràn bờ đê đấy.”
Đây là lí lẽ cuối cùng mà tôi nói với cô ấy. Thánh kiếm Kureha Claylet. Tôi tôn trọng cô ấy và ngưỡng mộ cả sức mạnh lẫn sắc đẹp của cô. Nên tôi không muốn vấy bẩn những thứ đó. Ngoài ra, tôi muốn cô ấy hiểu tôi không phải kẻ xấu. Cô ấy cũng là nạn nhân bị lừa, nên cô ấy vẫn nằm trong khoảng mà tôi có thể chịu đựng. Nếu cô ấy rút lui, tôi sẽ tha thứ cho cô ấy.
Tuy nhiên, dù có như thế…
“Chẳng cần làm thế. Bây giờ, ta sẽ phán xét điều đó tại đây. Nếu ta giải phóng cô ấy khỏi ngươi, đứa trẻ này sẽ có lại ý thức của mình.”
Cô ấy chĩa mũi kiếm về phía tôi.
A, không tốt rồi. Tôi sắp sửa bị bạo hành mà không có nguyên do và trên hết, sự tồn tại của tôi đang bị đe dọa. Vết xước ở cổ tôi đang nhói lên.
Khao khát ẩn bên trong tôi là muốn vật lộn với bạo lực. Người này không chỉ đối xử với tôi tàn nhẫn, mà cô ấy còn muốn bắt Setsuna đi trong khi trưng vẻ mặt thiện lương ấy ra. Tôi sẽ không tha thứ cho người cướp tài sản của tôi. Ngừng lại đi, Kureha Claylet. Tôi sẽ… a, nếu thế này.
“Kureha Claylet. Cô nhất quyết trở thành kẻ thù của tôi hử?”
“Dự định của ta là thế đấy.”
Cô ấy bước đến trước tôi. Vào thời điểm ấy, một quả cầu lửa to cỡ một con người bay thẳng đến Kureha.
“Từ trước, nếu cô im miệng và lắng nghe! Kaeruga-sama là anh hùng đã chữa bệnh cho mọi người khỏi căn bệnh lạ và cứu tộc băng lang! Tôi không tha thứ cho cô vì đối xử với anh ấy như tội phạm đâu.”
Đó là Freya. Cô ấy đã giải phóng ma thuật của mình. Nếu đó là một tên lính bình thường, thì chẳng có vụ né hay bị trúng đòn đâu, họ sẽ sẽ bốc hơi ngay lập tức thôi. Tuy nhiên, Kureha đã chém đứt quả cầu lửa và tiếp tục tiến công.
“Hi-”
Freya buông ra một tiếng hét sau khi bị hạ gục bởi một đòn đánh vào cằm bằng tay của Kureha.
“Ta không có thói quen giết phụ nữ và trẻ con. Hãy ngủ một giấc đi. Vì ngươi và cô gái từ tộc băng lang chỉ bị lợi dụng bởi tên này mà thôi, ta sẽ không làm gì xấu với ngươi cả.”
Đầu tôi cảm thấy chóng voáng rồi. Người phụ nữ này. Cô ta tổn thương đồ vật (đồ chơi) của tôi. A, tôi sôi máu rồi đấy.
Người phụ nữ này đã chém tôi, đã thế còn cố bắt Setsuna và làm tổn thương Freya…
Cô ta là đối tượng trả thù.
“Ngươi, ngươi là thứ gì.”
Mặt ác trong tôi đang rất sung sướng vì thấy được con mồi sau một thời gian dài. Kureha trở nên sợ thứ gì đó và lui một bước về sau.
“A, tôi đã nhẫn nhịn khá nhiều rồi đấy, Kureha Claylet. Vì sao cô lại ngu đến thế? Giờ, tôi chẳng còn cách nào khác ngoài giết cô.”
Tôi cười. Dù gì thì hãy trừng phạt cô ta nào. Vì cô ta là mục tiêu phục thù của tôi, sẽ không còn sự tha thứ nữa. Tôi sẽ khiến cô ta trở thành đồ của tôi (đồ chơi).
Trước tiên, chà đạp cô ta. Như một kiếm sĩ, tôi chắc chắn thua [Thánh kiếm] Kureha Claylet. Tuy nhiên, tôi không phải một kiếm sĩ hay cái khác. Có một vài cách mà tôi có thể thắng.
Trong khi nắm chặt thanh kiếm mình thật chặt, tôi nghĩ về việc mình có thể chơi đùa với cô ta như thế nào mà không tổn hại nhan sắc của cô ta.