~ Translator : Dantalian ~
Đón xem chương mới sớm 1 ngày tại web team dịch.
Chương 09 được Update vào lúc 18h00. Chúc các bạn đọc vui vẻ.
________________________________________________________________
Phía bên ngoài cửa sổ, một người quen của làng tôi đã bị đóng đinh và trước mặt Kaeru, anh hùng [Trị liệu], binh lính vương quốc đang nói rằng nếu cậu không ra mặt trong vòng 3 ngày, người này sẽ bị xử tử trước dân chúng.
Ngu ngốc làm sao. Ngay từ đầu, tôi đã định khẩn trương rời khỏi thành phố này. Mặc dù tôi sẽ tiêu diệt vương quốc, nhưng nó còn quá sớm để khiêu chiến với binh lính ở đó và tôi cũng không có hứng thú với nó.
Tuy nhiên, cái vương quốc vô nhân tính ấy tấn công quê nhà của tôi. Chuyện đó không thể nào cho qua được. Lúc này, tôi đang điên tiếc lên vì giận và thù hận. Tại sao chúng lại làm những chuyện như thế, sinh mệnh của binh lính vương quốc đáng lý ra đã được tha cho giờ lại đang tiến gần đến tử thần.
Nói cách khác, tấn công chúng lúc này cũng vô ích. Những thứ như thế đã được cảnh giác sẵn rồi. Thứ quan trọng nhất của sự trả thù chính là ràng buộc bản thân. Thực hiện nó một cách đáng tin cậy trong khi tránh càng nhiền rủi ro càng tốt.
“Kureha, tôi có một yêu cầu.”
Tôi hỏi Kureha với một vẻ mặt bi thương.
“Em tự hỏi là chuyện gì?”
“Người đằng kia chính là người quen từ quê tôi. Tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra với làng của mình, Alban. Em không cần phải làm gì cả, nhưng tôi chỉ muốn em tìm ra sự thật. Để làm thế, em có thể quay lại một lần nữa chứ?”
Trước hết, thu thập thông tin rất cần thiết. Chỉ là phỏng đoán của tôi, làng đã bị tiêu hủy và dân làng cũng đã bị gửi đến nhiều thành phố khác để làm mồi nhử gọi tôi ra. Tôi muốn có được bằng chứng xác thực nhất.
“Đã hiểu.”
“Nó giúp ích cho tôi lắm. Tôi chỉ có thể dựa vào Kureha thập thông tin từ vương quốc.”
“Cứ để đấy cho em. Quan điểm của anh về tình huống này thế nào?”
Thời điểm Kureha nghe rằng tôi nói chỉ có thể dựa vào cô, cô hạnh phúc mỉm cười. Cô ta đúng một người phụ nữ dễ hiểu.
Mặc cô ấy hỏi về tình hình hiện tại, Kureha gần như đã đoán được mọi thứ rồi. Tuy nhiên, rất có thể sẽ tốt hơn khi tôi nói với cô ấy những gì tôi nghĩ. Tôi nói cho cô ấy nghe giả thiết của mình, đồng thời giải thích cách mà làng tôi rất có thể đã bị hủy diệt với việc dân làng trở thành mồi câu dụ tôi vào tròng.
“… Xem xét tình hình hiện tại, khả năng đó rất cao. Thật dã man. Đây không phải thứ con người sẽ làm.”
“Tôi cũng nghĩ thế. Chúng không phải con người, chúng là thú dữ.”
Những tên vô cảm và vô nhân tính. Không có gì níu kéo để chúng có thể tiếp tục tồn tại cả. Những loại người như thế nên được hóa kiếp hết và đối với tôi, chúng giống như đống kinh nghiệm vậy.
“Nhưng em vẫn cảm thấy không thuận lợi chút nào.”
Kureha biểu lộ sự nghi ngờ.
“Em nghĩ về điều gì?”
“Đúng là khá tàn nhẫn khi chúng hủy diệt làng chỉ vì đó là nguồn gốc Kaeru, anh hùng [Trị liệu]. Em nghĩ nó sẽ có khá nhiều sự chống đối từ những ngôi làng khác và thành phố. Chúng hủy diệt 1 ngôi làng vì một tên tội phạm đến như thể đó là lỗi của làng vậy.”
“Công chúa bị giết đấy, em biết chứ?”
“Kể cả như thế. Vương quốc đề cao giả tri của tấm khiên bảo vệ nhân loại và sẽ tiêu diệt 1 ngôi làng không phải từ quốc gia khác, mà từ chính đất nước mình? Chúng sẽ không làm những điều làm xấu thanh danh của mình và trong trường hợp xấu nhất, sẽ khiến cho nhiều quốc gia chỉ trích chúng. Chỉ phòng hờ thôi, nếu chúng chỉ phá hủy làng để trả thù, thế thì em phần nào hiểu được. Nhưng nếu chúng dã man nhục mạ người dân vô tội trước cộng đồng để gọi anh hùng [Trị liệu] và để nói rằng chúng đang trả thù, nó chẳng khác gì chủ động lan truyền vết nhơ của chúng cả.”
Giờ cô ấy mới đề cập đến nó, cô ấy đúng đấy. Chúng sẽ không làm những thứ như lộ liễu hạ thấp danh tính của mình với những thành phố hay làng khác.
“Chúng có thể đã tạo ra một nguyên nhân giả cho nó. Nếu tôi ác giết chết công chúa không đủ, thì chúng chỉ việc thêm mắm thêm muối vào cho đến khi để giết sạch làng mà hắn được sinh ra. Tôi cũng muốn em xác minh điều đó trong lúc tìm kiếm.”
“Được rồi, cơ hội chuyện đó xảy ra cũng khá cao. Em sẽ đảm bảo xác minh điều đó. Nên…”
Kureha nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý, nó như biểu thị rằng cô muốn được tán tỉnh. Tôi ôm lấy Kureha và hôn cô ấy một cái. Đây là thứ mà cô ấy muốn.
“Hãy quyết định nó như một cách giao tiếp khi chúng ta gặp lại. Em không muốn chia cách khỏi anh.”
“Đúng vậy. Chúng tôi sẽ ở nhà trọ này thêm một khoảng thời gian nữa, nên cứ đến gặp chúng tôi bất cứ lúc nào. Trong trường hợp trở nên khó ở hơn, chúng tôi sẽ gửi một lá thư. Khi chuyện đó xảy đến, yeah, tôi sẽ dùng bí danh là Kuruta. Em có thể cho tôi đía chỉ sau này chứ?”
Kureha rành rỗi biết địa chỉ liên hệ của mình. Trong tình huống xấu nhất, tôi sẽ gửi cho cô ấy một nơi gặp mặt, ngày và thời gian.
“Em sẽ cố gắng.”
“Tôi tin tưởng vào em.”
Cứ như thế, Kureha rời khỏi nhà trọ. Trong khi chờ thông tin của cô ấy, tôi cũng nên hành động. Trong nhà trọ, ban đầu có 3 người; Freya, Setsuna và tôi đã rời đi. Tôi thay đổi bộ dạng của chúng tôi quay lại Kaeruga và Freya.
“Kaeruga-sama, anh khá thân mật với Kureha nhỉ.”
“Để cứu thế giới, sức mạnh của cô ta rất cần thiết.”
Tôi đã nói với Freya rằng mình đang trên đường cứu thế giới, nên tôi lặp lại nó ngay lúc này. Tôi không nghiêm túc yêu Freya, tôi chỉ đóng giả làm người yêu để lợi dụng cô ấy mà thôi. Dĩ nhiên, tôi đang tự mình hưởng thụ nó, nhưng cho đến cuối cùng, tôi sẽ ưu tiên dùng cô ấy.
“Dù gì em cũng là tùy tùng của Kaeruga-sama. Dù chủ nhân có làm gì thì, thì nó cũng tùy anh ấy.”
Giống với Setsuna, có vẻ Freya cũng ghen tị. Tôi đáp lại bằng một nụ cười mỉm kết thúc vấn đề này.
“Kaeruga-sama, về câu chuyện trước đó, nhưng nếu Kureha đã kiểm tra toàn bộ dân làng và làng vẫn còn bình an, liệu anh có cứu họ?”
“Mặc dù anh định làm thế, nhưng có một giới hạn là anh có thể làm được bao nhiêu. Nếu đất nước trở nên nghiêm túc, thì nó thực sự sẽ rất khó để cứu họ.”
“… Nếu chỉ có họ chạy đến một quốc gia khác như tộc băng lang.”
Setsuna tốt thật đấy. Cô ắt hẳn rất lo cho quê của tôi.
“Sau cùng thì, rất khó cho con người có thể rời khỏi một ngôi làng họ đã từng ở. Tuy vậy, anh sẽ không hy sinh mọi người vì sự vô dụng của bản thân. Anh định khiến vương quốc trả giá cho những gì chúng đã làm.”
“Anh định làm gì?”
“Dựa vào trực giác của anh, những chuyện đang xảy ra sẽ trở thành than hồng. Và nếu anh chăm lửa, thì anh nghĩ nó chắc chắn sẽ cháy tốt hơn.”
Nếu chúng tấn công làng của tôi mà không có lí do, tôi có thể đổ lỗi cho chúng và nếu chúng lại tạo ra thứ gì nữa, tôi sẽ khiến đống than hồng này lớn hơn bằng cách xuyên phá những lời xảo trả của chúng.
Rõ ràng mà nói, chẳng có ý nghĩa gì khi tự mình náo loạn cả. Tuy nhiên, nếu tôi lộ chúng ở một vài nơi thích hợp với một vài phương thức phù hợp, nó sẽ có ý nghĩa rất lớn. Tôi đã gặp và nhớ những tên thích những thứ như thế ở kiếp trước. Tôi sẽ dựa vào liên kết của họ.
Nếu tôi tiếp tục làm những thứ nhỏ bé thế này, tôi sẽ không đưa nó vào trình tự được. Tôi muốn nhanh chóng chuyển đến bước kể tiếp. Để làm thế, tôi cần dần dần lay chuyển vương quốc Dioral. Bằng cách làm những điều nhỏ nhặt một cách chăm chỉ và vững vàng, tôi sẽ tiêu diệt gốc rễ của chúng.
“Kaeruga-sama, anh thực sự đang thỏa mãn.”
“Thế ra em cũng nói thế hử. Anh thực sự đang khá hào hứng đây.”
Tôi ôm lấy Setsuna. Vì tôi chỉ ân ái với Kureha suốt ngày hôm qua, tôi sẽ bù đắp cho Setsuna.
“Aa, chỉ Setsuna thôi thì không công bằng. Mặc dù em luôn chờ đợi.”
“Đến đây nào, Freya.”
Tôi cũng dựa vào Freya. Trong khi chờ đợi tin tức của Kureha tôi cũng nên bắt đầu hành động từ trưa này. Tuy nhiên, trước đó, tôi sẽ dịu dàng ân ái với Setsuna đáng yếu và Freya. Họ là những quân cờ tiện lợi. Ngoài ra… tôi đã trở nên hơi gắn bó với họ rồi.