~ Translator : Dantalian ~
_________________________________________
“Đã sáng rồi hử.”
Tôi tỉnh dậy bên trong một căn phòng của nhà trọ. Hai bên giường tôi, chính là Setsuna của tộc băng lang và Freya, tiền thân là công chúa Flare, hiện tại đã trở thành người hầu của tôi.
Lần lượt, tôi vuốt ve đầu của hai cô gái. Khá vui khi vuốt ve mái tóc mượt mà trắng tuyết của Setsuna và mái tóc hồng bồng bềnh của Freya. Tôi đang nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua. Tôi đã giáo huấn Renard, đội trưởng hộ vệ hoàng gia, cái tên thủ phạm đã hủy diệt quê nhà tôi. Vì ắn không biết nỗi đau của một con người, nên hắn đã tàn nhẫn làm những chuyện đó với người khác. Tôi thương thay cho hắn, nên tôi đã chỉ giáo hắn nỗi đau ấy. Với thứ đó, hắn đã hối cải với những hành động của mình và làm lại từ đầu như một người tốt… ở kiếp sau.
Dù gì thì, chuyện này cũng thật tuyệt. Tôi cảm thấy thật thư thái. Không thế kiềm chế sự phấn khích của bản thân, thậm chí sau khi quay về nhà trọ, tôi đã đẩy Setsuna và Freya xuống giường; lần này sung mãn hơn mọi khi. Như tôi đã nghĩ, tích tụ căng thẳng và ham muốn tình dục quả là không tốt. Nếu chúng cứ tăng lên, tôi phải xả toàn bộ chúng ra. Thời tiết hôm nay cũng thật tuyệt. Yeah, cơ thể và tâm trí tôi nhẻ nhỏm hẳn ra.
“Chào buổi sáng, Kaeruga-sama.”
“Buổi sáng, Freya.”
Dường như Freya cũng đã tỉnh dậy, và cô ấy mớ ngủ dụi mắt. Vì nệm đã trở sang một bên, nên tôi có thể nhìn thấy bộ ngực lớn của cô một cách rõ ràng, nên tôi đặt mặt của mình vào nó.
“Kyah, anh lại đột nhiên tham lam vào buổi sáng sao, Kaeruga-sama.”
“Lúc này, anh cảm thấy như mình muốn hư hỏng. Hãy để anh làm thế này một chút nữa.”
Freya có một cơ thể tuyệt vời. Hư hỏng bởi cô ấy như thế này hết lần này đến lần khác cũng không hẳn là tệ. Tôi tận hưởng sự ấm áp, mềm mại và thơm tho của bộ ngực sữa của Freya trong một lúc lâu. Tôi có thể cảm thấy thứ gì đó ấm áp từ phần dưới của mình, nhưng phần dưới vẫn đang bị chăn che lại. Ngay khi tôi lật tấm chăm ra, tôi nhận ra Setsuna đã bò vào trong mà tôi không hề hay biết.
“Em sẽ đảm nhận phần phục vụ sáng sớm. Kaeruga-sama, anh vẫn tràn trề sức sống như thường lệ.”
Setsuna nhìn tôi với ánh mắt không hề lay chuyển trong khi đỏ mặt, cô ấy nói một câu ngắn gọn. Vì tính ganh đua của cô với Freya hay thứ gì đó, nên cô lại sung sức hơn thường lệ. Để nâng cấp giới hạn, sự đặc sệt là thiết yếu (trans: “tinh” ấy), nên buổi sáng là thời điểm hiệu quả nhất để làm chuyện đó. Setsuna bắt đầu phục vụ.
“Em đã tiến bộ khá nhiều rồi đấy.”
“Nn. Em muốn Kaeruga-sama hạnh phúc.”
Đây là thói quen thường ngày của Setsuna. Dường như việc dạy cô ấy xuyên suốt khá là có ích, và hiện giờ, không có điều này thì có thể tôi đã không thức dạy đúng lúc. Từ sáng sớm, tôi đã ân ái với cả hai người. Hôm nay cũng vậy, một ngày mới lại bắt đầu.
●
Hôm nay cũng vậy, thay vì dùng bữa ở phòng ăn, chúng tôi gọi bữa sáng lên phòng. Không chỉ có thế, mộ vị khách cũng đã ghé qua.
“Tại sao cô lại ở đây?”
Vẻ mặt của Freya cứng nhắc trong khi hỏi thế.
“Thần đã mang thông tin về rồi.”
Sau khi hoàn thành những việc làm hàng ngày, thánh kiếm Kureha đã xuất hiện. Dáng người của cô ấy với mái tóc bạc tuyệt đẹp đang bồng bềnh trong gió khá là mãn nhãn.
“Cái đó có chuyện cần gặp Kaeruga-sama… e hèm, Kaeru-sama?”
Freya có chút khó chịu. Có vẻ như cô ấy không hề nghĩ thoáng đối với Kureha, nhưng Setsuna lại quyết đoán hơn. Miễn là cô ấy “cũng” được yêu thương, thì cô không thực sự phiền. Nhưng cảm giác muốn độc chiếm tôi vẫn lấp ló đâu đó trong Freya.
“Vâng, đây là thông tin quan trọng. Còn nữa, ngài không cần phải chỉnh sửa khi nói chuyện, Kaeru và thần đều sẽ gọi ngài là Freya.”
“Ta rất cảm kích, vì hiện thời ta là Freya.”
Đây là thứ gì đó tôi đã yêu cầu Kureha khi chúng tôi ở một mình với nhau. Chúng không thể để ai biết rằng cô ấy là công chúa Flare và chúng tôi cần cô ấy cư xử bình thường như Freya. Thêm nữa, nếu Kureha, thánh kiếm sĩ, cư xử như đang nói chuyện với cấp trên, xung quanh sẽ muốn biết chuyện gì đang xảy ra đấy. Vì những lí do đó, tôi đã yêu cầu Kureha gọi cô ấy là Freya và cư xử như một người bạn.
“Thế thì thần sẽ quay lại vấn đề ngay. Sau khi nói chuyện với bốn tên cấp dưới của hắn, đội trưởng hộ vệ thượng cấp Renard đã không quay về nữa. Lúc này, mặc dù những tên lính đang tuyệt vọng tìm hắn, nhưng chúng không thể tìm được tung tích hắn đâu cả.”
Như tôi đã nghĩ, chỉ có như thế hử. Có thể nói, tôi biết rõ điều đó hơn ai hết, vì tôi là nguyên nhân của nó mà.
“Tôi đã làm đấy. Vì tôi muốn thông tin, dù có ít đi nữa, tôi đã đóng giả làm người cung cấp thông tin, tiếp cận và xử lý hắn.”
“Tại sao?”
“Nửa phần là vì tư thù. Trên cả việc cố gắng giết Flare, người đã tìm ra sự thật, hắn đã hủy diệt quê nhà tôi. Em không nghĩ rằng nó rất tự nhiên khi hắn đáng bị thế sao?”
“Thế còn phần còn lại?”
“Để bịch miệng hắn lại. Hắn đang nghi ngờ Flare vẫn còn sống, nên không có chuyện để hắn sống được. Còn nữa, dù nhỏ, nhưng vẫn có một cơ may buổi hành quyết sẽ bị dừng vì cái chết của hắn.”
Tôi liệt kê những lí do phù hợp. Đây không phải hoàn toàn là lời nói dối, vì thứ tôi đã nói lúc này là chỉ là phần ngoài của thâm tâm tôi. Tuy nhiên, nếu tôi nói ra cảm xúc thật của mình, là vì tôi ghét hắn nhiều đến mức không thể kiềm chế được. Tôi không thể nhìn hắn sống dửng dưng như thế sau khi hắn đã giết người đó. Thế nên, tôi đã giết hắn. phần còn lại chỉ là thêm bớt thôi.
“… Hiểu rồi. Nhưng dường như nửa thứ hai lại khá vô ích.”
“Vậy đó là thông tin mà em mang đến hử.”
“Đúng vậy, ngày hành quyết đã được xác định. Năm ngày nữa, một cuộc hành quyết sẽ diễn đấu trường của thành phố, và trong 3 ngày tới, nó sẽ được phổ biến toàn thành phố. Đó là để lùa anh ra.”
(Trans: kiểu đấu trường La-Mã cho ai không hình dung được.)
Đấu trường hử. Nơi đó là cơ sở giải trí để mọi người quan sát những nô lệ chống lại quái vật. Những vụ cá cược cho cuộc hành quyết cũng diễn ra, nên chúng sẽ nếm trải mùi máu tanh và sự hăng hái đầy hoang dại.
Nếu là nơi đó, thì việc hành quyết hẳn rất phù hợp. Trên cả việc khả thi xây một khán đài lớn thế, chúng đã dựng lên những phương pháp chống lại quái vật thoát ra khỏi vũ đài. Để hàng khách có thể an toàn xem những trận chiến với quái vật, chúng có một loại lồng ma thuật và những cạm bẫy, cả hai đều là những thứ đạt chuẩn cao cấp. Nếu tôi cứu đực dân làn sắp sửa bị giết trong vũ đài, những cạm bẫy chống quái vật và lồng phòng hộ sẽ kích hoạt, giam tôi bên trong và tôi rất có thể sẽ bị tra tấn cho đến chết.
“Thông tin ấy tốt lắm. Vì tôi đã phát hiện ra nó sớm, nên việc tạo dựng biện pháp chống lại sẽ dễ dàng hơn.”
“Anh định cứu dân làng thật sao? Đấy không khác gì tự tử cả. Nếu anh định cứu họ, thay vì cứu họ khỏi đấu trường, anh ít ra hãy nhắm đến thời điểm họ bị chuyển đi ấy.”
Chuẩn rồi, điều đó rất đúng đắn. Trên cả những cạm bẫy được dàn dựng để bọn quái thú hoang dã không thoát được, vô số binh lính đang thủ hộ ở đó, nên nhắm tới đó là chẳng có nghĩa lí gì. Nếu tôi chỉ muốn cứu dân làng, hướng đến thời điểm họ bị chuyển đi sẽ an toàn và đáng tin hơn.
“Nếu tôi làm thế, sẽ không đồng nghĩa với việc không làm gì. Tôi sẽ dùng sự kiện lần này để phơi bày bóng tối của vương quốc.”
Một bài thuyết giảng ở đấu trường. Mặc dù tôi sẽ đối mặt với rất nhiều người, nhưng chúng được đặc biệt tập trung lại vì tôi; Không cách nào tôi có thế dùng thứ đó.
“Suy nghĩ của anh không đúng lắm. Phải chăng anh không sợ chết ư?”
“Tôi có sợ. Dĩ nhiên tôi sợ chết. Ngay từ đầu, nếu tôi để bị bắt, thì không cách nào tôi có thể buông bỏ bản thân chết đi.”
Tôi đã học được những thứ tàn nhẫn với cơ thể này. Tôi không lạc quan đến mức nghĩ rằng mình đến để bị giết thôi đâu.
“Nếu như thế, tại sao anh lại liều lĩnh như thế?”
“Vì nếu tôi đến để chỉnh đốn thành phố này, thì điều đó rất cần thiết. Để chiến đấu với mặt tối của thành phố này, Flare và tôi đã rời khỏi hoàng cung và trở thành Freya cùng Kaeruga. Nếu không ai hành động, thành phố này sẽ tiếp tục tạo ra thảm kịch. Cái thảm kịch thứ hai hay ba của làng băng lang hoặc làng của tôi sẽ lại được sinh ra. Nếu điều đó để ngăn chặn những sự kiện ấy, liều mạng cũng đáng.”
A, không tốt rồi. Tôi không nhịn cười được mất. Nếu tôi nói cảm xúc thật ra, vì vương quốc khiến tôi khó chịu, thì tôi sẽ làm những thứ chúng ghét. Chỉ đơn giản như thế thôi.
Tôi không có khái niệm công lý; tôi sẽ đánh khi thấy phiền phức, sẽ giết khi thấy ngứa mắt, sẽ hiếp nếu tôi hứng tình. Ở kiếp sống này, tôi chỉ muốn cảm thấy thật thoải mái. Đó là toàn bộ thứ tôi cần làm. Nếu tôi thất bại, tôi chỉ việc đánh bại quỷ vương một lần nữa và bắt đầu lại. Tôi chỉ tồn tại để có được thế giới khiến tôi cảm thấy vui thôi.
“Hóa ra anh đã nghĩ nhiều như thế. Nếu đã thế, em sẽ không từ chối. Em cũng sẽ tham gia.”
“Tôi rất cảm kích. Xin hãy tiếp tục thu thập thông tin.”
“Chỉ như thế là ổn sao? Em cũng có thể chiến đấu vì anh.”
“Điều đó không cần thiết.”
“Em không cần báo đáp; em đồng lòng với công lý của anh.”
“Kureha, có vẻ như em nhầm lẫn gì đó. Tôi không cần bao đáp, nó chỉ là không cần thiết thôi. Nghĩa đen đấy.”
“Rất có thể sẽ không có khả năng dừng cuộc hành quyết ở đấu trường. Anh có thực sự biết sự tàn khốc của vũ đài đó hay không?”
Thời điểm chúng chọn đấu trường, độ khó đã giảm đi kha khá rồi. Vòng tròn quanh đấu trường đã được ảo vệ với tầng tầng lớp lớp những cạm bẫy là nơi mà tôi nghĩ nó sẽ an toàn.
“Yeah, tôi biết thế. Tin tôi đi, tôi sẽ không thứ gì mình không thế làm. Sau cùng, những cạm bẫy ở đấu trường được làm cho con người. ‘Sự thuyết phục’ rất dễ dàng. Nếu tôi có năm ngày để tiến hành chuẩn bị, chúng sẽ trở thành đồng minh của tôi.”
Bảo hộ dựng lên từ bẫy và ma thuật. Sự thuyết phục đối với những thứ như thế chính là điểm mạnh của tôi. Thêm nữa, nếu đó là tôi, tôi thậm chí có thể thêm một sự dàn xếp. Rất có thể chỉ với những cơn ảo mộng, chúng đã không nghĩ đến những cái bẫy sẽ giết tôi cũng có khả năng giết chết chúng.
“Hiểu rồi. Nếu anh đã nói đến thế, em sẽ tin anh. Em sẽ tiếp tục mang thông tin về.”
Kureha mỉm cười và đứng dậy. tôi cũng đứng dậy và ôm chằm lấy cô đồng thời cho cô ấy một nụ hôn dài.
“Cảm ơn vì đã làm thế vì tôi. Kureha, chúng thực sự có ích đấy.”
“… em sẽ làm nó vì lợi ích của công lý.”
Khuôn mặt Kureha ửng đỏ và cơ thể cô ấy trở nên nóng hơn. Cô ấy thực sự là một người dễ đối phó. Tôi tự hỏi liệu cô ấy có tự ý thức rằng bản thân đang phản bội vương quốc hay không.
“Còn nữa, có một thứ em quên đề cập. Công chứa Norn đã quay về từ chuyến du học.”
Kureha tình cờ nói ra những từ đó. Thời điểm tôi nghe dược những lời đó, tôi đã đứng ngớ ra. Con ả đó quay về? Thứ đó đã quay về? Con ả nắm quyền hành điên rồ nhất đã quay về, vào lúc này ư.
“Freya, chuyện gì đã xảy ra?”
“Kh-, không có gì, ta chợt cảm thấy lạnh lẽo.”
Freya phản ứng tệ hơn cả tôi. Trong khi hàm răng đang run bần bật, cô ấy giữ lấy cơ thể mình và thu người lại. Mặc dù tôi đã xóa kí ức cô ấy đi, nhưng phản xạ ấy nghĩa là cô ấy có một cơn khủng hoảng về nó.
“Cả hai người làm phản ứng kì lạ thật đấy. Cô ấy là một người trong sóng và vui tươi. Chúng ta cũng cần phóng thích cô ấy hỏi hoàng tộc điên rồ ấy.”
“Đ-, đúng rồi.”
Vẻ mặt tôi cứng ngắt. Phóng thích? Đùa chắc. Đó chẳng phải thứ gì đáng yêu cả. Đó là thứ còn đen tối hơn cả màu sắc của vực thẩm nữa. Một con ả điên loạn khác xa so với thường thức. Tôi nên cắt rụng nó ngay từ khi nó còn lại chồi non. Kể cả khi điều đó có nghĩa là phải bỏ vũ đài ấy, thì giết chết thứ đó càng sớm càng tốt là vô cùng cần thiết. Không, tôi nên dừng lại. Miễn là không tổn thương tôi ở thế giới này, tôi sẽ không trả thù họ. Đó là tiêu chí của tôi.
“Lần này sẽ là lời tạm biệt thực sự của em. Kaeruga, nếy anh cần dựa vào em, cứ nói ra.”
“Yên tâm đi.”
Với những lời nói cuối cùng này, Kureha rời đi… Công chúa Norn hử. Cô ta gợi tôi nhớ đến những thứ thực sự khó chịu. Nếu cô ta trở thành một mục tiêu trả thù của tôi, tôi sẽ khiến cô trở thành kẻ được ưu tiên hàng đầu của tôi và làm mọi thứ tôi có thể. Nếu ai đó có thể giết tôi ở thế giới này, thì rất có thể không ai khác ngoài con ả đó cả.