~ Translator : Dantalian ~
_________________________________________
Cuối cùng cũng đến ngày hành quyết. Lúc này, đã là quá trưa rồi. Tôi đã lẻn vào đấu trường, nơi cuộc hành quyết được tiến hành, đồng thời trà trộn vào trong đám người thường.
Tôi đang làm việc riêng biệt với nhóm của Setsuna và Freya, vì tôi đã tin tưởng giao cho Freya 1 công việc và để Setsuna đi theo bảo vệ.
Setsuna đã lên cấp 28. Mặc dù vẫn khá thấp so với Freya và tôi, nhưng cô ấy lại cao hơn so với người thường và cảm giác chiến đấu của cô rất tốt. Ngoài ra, giá trị tài năng của cô cũng vượt ngưỡng khá cao rồi.
Thậm chí trong một trận đấu với kỵ sĩ cao cấp, cô ấy có khi còn mạnh hơn. Thánh kiếm Kureha cũng đã đề nghị tham gia, nhưng tôi lịch sự từ chối.
Cô ấy đã cung cấp thông tin, nhưng tôi không tính đó là một phần lực lượng chiến đấu của chúng tôi. Có rất nhiều nguyên do để làm thế.
Đầu tiên, mình tôi đã quá đủ cho chiến sách lần này rồi. Miễn là không có ai sở hữu tài năng chiến tranh đặc biệt như Kureha hay anh hùng đến, tôi có thể xử lý mọi thứ, kể cả khi độ khó tăng thêm. Tôi đã xác nhận những loại tồn tại như trên không hề xuất hiện, bằng việc bắt vài tên lính có mặt trong cuộc hành quyết lần này và dùng [Hồi Phục] lên chúng.
Lí do khác là vì điều đó sẽ tiện lợi cho Kureha ở lại vương quốc. Vai trò mà tôi trông chờ ở Kureha là gián điệp, vì ở đó có rất nhiều thông tin chỉ có thể tìm thấy từ bên trong.
Thật lý tưởng là kể cả nếu Kureha thiết tha hành động cùng chúng tôi, tôi cũng cần cô ta giết đứa em gái của công chúa Flare trước đã.
Canh phòng xung quanh cô gái đó vô cùng nghiêm ngặt. Cô ta là một người cầu toàn tuyệt đối không tin tưởng người khác, nên cô ta không để lộ bất kì sơ hở nào. Bất khả thi để giết cái thứ trời đánh đó trừ khi cô ta ra ngoài.
So với nhà vua, thì bản chất của con ả đó còn tồi tệ hơn. Lí do nhà vua có thể được gọi là gốc gác của mọi tội ác vẫn chưa bị giết là vì con nhỏ công chúa nhỏ đó sẽ hành động tùy ý sau cái chết của hắn ta. Chúng không được giao quyền hành của vua cho cái thứ đó. Nếu thứ đó gây ra những điều tội lội với tôi ở kiếp này, tôi sẽ ngay lập tức dùng toàn lực giết chết nó, nhưng chỉ một lúc thôi, tôi không có cách nào ngoài việc để nó yên.
“Dường như mình đã hơi hồi hộp.”
Tôi vô thức lẩm bẩm. Lần này, tôi sẽ đi giải cứu. Và khi nó trở thành một giải cứu chứ không phải phá hủy, thì độ khó cho chiến lược lần này đã tăng vọt ngay tức khắc. Có rất nhiều phần khó trong việc giái cứu mà hủy diệt không có.
Đầu tiên, tôi phải chiến đấu trong khi bào vệ dân làng. Nương theo điều đó, lại xuất hiện một rủi ro trong khi dẫn dắt họ trốn thoát. Đến cuối cùng, tôi cũng phải bảo vệ mạng sống của họ sau khi chạy đi.
Có gần 40 người bị hành quyết vào hôm nay… ngược lại, tôi có thể nói, chỉ có 40 người còn sống. Phần còn lại đều bị giết cả rồi.
Tôi đã tính toán nhiều phương pháp. Miễn là tôi có tiền, hầu hết mọi thứ đều nằm trong tấm kiểm soát theo cách nào đó và nếu tôi giữ được điểm yếu của người có tầm ảnh hưởng, tôi thậm chí có thể làm được những chuyện vô lý.
Tôi đã dùng tên thương nhân đã làm việc với tôi khi bán thuốc chữa căn bệnh lạ như một mảnh ghép của trò chơi. Đúng như tôi đoán, hắn đã thất bại trong việc tái sản xuất loại dược phẩm từ công thức đã trộm từ tôi và đang trên bờ vực của sự hủy hoại vì căn bệnh lạ đã tự nó thuyên giảm. Tôi cố ý giúp hắn với một ‘phương pháp có vấn đề’ khi hắn sắp bị xử lý bởi tên đầu xỏ cố lợi dụng hắn và cùng lúc đó, tôi đã nắm lấy điểm yếu của hắn đồng thời khiến hắn hợp tác trong trường hợp lần này. Tôi sẽ bắt hắn bảo vệ mạng sống của dân làng sau khi họ trốn thoát.
“Thôi thì, mặc dù mình đã cố, nhưng nó rất có thể sẽ vô ích.”
Tôi đã tự tin vào điều đó. Trong khi tôi suy nghĩ sâu xa, tôi đã bị đẩy vào hàng khán giả đứng thành vòng quanh vũ đài.
Có rất nhiều người và khán giả đứng thành một đám đông chật cứng. Đây là cuộc xử tử những mạng sống của ngôi làng đã sinh ra kẻ giết công chúa. Nó không quá tệ khi trưng bày như thế. Tôi cũng có thể đồng ý về sự nổi tiếng của nó.
Dân làng đã được mang đến vũ đài từng người một, đều bị đóng đinh lên cột. Dường như họ không còn ý muốn và sức lực để chống cự vì đôi mắt của họ đều vô hồn cả rồi.
Có cả phụ nữ và trẻ con. Từ ghế khán giả, thính giả đang kêu lên ‘giết chúng, giết chúng’. Tôi lại lần nữa cảm nhận nó; con người là sinh vật tàn nhẫn. Chúng còn có thể xấu xí tới mức nào nữa.
Sau khi chúng đã đóng họ lên cột bằng định, những tên kỵ sĩ dàn thành một hàng và một người trung niên mặc trang phục rất hào nhoáng bước lên chiếc bục cao hơn. Hắn có vẻ như là người đảm nhiệm cuộc hành quyết lần này. Có khả năng cao hắn là người kế nhiệm kẻ mà tôi đã giết, Renard.
Một tiếng ồn chói tai vang lên; đấy là hiện tượng kỳ dị từ ma thuật khuếch đại. Có một loại công cụ được chuẩn bị sẵn để dùng ma thuật khuếch đại trong vũ đài và khi hắn bắt đầu nói vào thứ trang sức ấy, giọng nói được khuếch đại đến từng khán giả.
“Từ giờ, cuộc hành quyết đối với những kẻ đồi bại sống ở làng dị giáo sẽ được tiến hành. Ngôi làng này không vâng lời thần linh chỉ dạy và tin vào những lời đường mật của quỷ dữ. Hơn nữa, những lời răn đầy sự méo mó thậm chí khiến anh hùng rơi vào con đường gian tà, dẫn đến cái chết bi thảm của vị thánh, Flare-sama.”
Những lời của tên trung niên được khuếch đại bởi ma thuật vang vọng khắp đấu trường. Tôi bắt đầu nghe thấy những sự thổn thức từ khán giả; công chúa Flare được mọi người yêu mến như một vị thánh.
“Để tấn bi kịch ấy không diễn ra lần nữa, chúng ta sẽ diệt trừ toàn bộ gốc rễ ngay tại đây.”
Những tên kỹ sĩ gần dân làng bị đóng định trên cột tạo một tư thế với ngọn thương của chúng.
“… là điều ta muốn nói, nhưng một con dị quỷ trốn bên trong cơ thể của anh hùng [Trị liệu]. Toàn bộ những cơn ác mộng đều từ một người mà ra. Kaeru, anh hùng [Trị liệu]. Nếu ngươi có thể nghe thấy giọng ta, liệu ngươi có thể bước ra? Nếu người đã tạo ra những cơn ác mộng này chết đi, con quỷ dữ sẽ quay về với địa ngục và dân làng sẽ được giải phóng. Nếu ngươi vẫn còn tình người, thì hãy bước ra đi. Bằng cách chết đi, người cũng sẽ được siêu thoát.”
Tôi sắp nhịn cười hết nổi rồi. Một ý nghĩa ép buộc. Rất có thể chúng muốn dụ tôi ra, chúng cần dùng mạng sống của dân làng để làm mồi.
Tuy nhiên, vì chúng đã gán cái mác dị giáo cho tôi, chúng phải có lí do gì đó để bỏ qua cho dân làng mà không xử tử họ. Thế nên, chúng dựng lên nó để chứng tỏ toàn bộ mọi thứ tôi làm là sai trái. Dù vậy, dường như chúng đang cố biến danh dự của tôi thành mồi như. Nếu tôi lộ diện ở đây, ít nhất thì tôi cũng có thể bảo vệ danh dự của mình như người chống cự lại với sự kiểm soát của quỷ cho đến giây phút cuối cùng.
Cách nghĩ khá thú vị đấy, nhưng quá ngu dốt. Chúng thực sự nghĩ tôi sẽ bị dụ ra chỉ vì những thứ đó thôi sao?
Nói cách khác, nếu tôi không ra, dân làng rất có thể sẽ bị giết. Phiền phức thật, nhưng tôi phải đi. Tôi đứng dậy từ nơi mình đang lẩn trốn trong khán đài, chạy ra giữa những bậc thang và nhảy lên; đáp xuống ngay bên trong vũ đài. Ngay trước khi dân làng bị xử tử, tôi đã nhảy vào trận chiến chết chóc với sự quan sát của đám binh lính và kỵ sĩ.
Sự chú ý từ mọi thứ xung quanh bắt đầu tập trung lên tôi. Trong lúc đó, tôi ném chiếc áo choàng đi. Khán giả vẫn giữ im lặng.
Diện mạo lúc này của tôi là Kaeru; diện mạo của anh hùng [Trị liệu]. Không có vẻ ngoài nào phù hợp hơn thế nữa. Tên trung niên và chỉ huy đoàn lính và kỵ sĩ cười lên. Đó là một nụ cười khinh miệt.
“Vậy ra người đã đếnnnnnn, tên tội nhân gian ác đã gết công chúa, tên anh hùng sa đọa bị điều khiển bởi quỷ dữ. Anh hùng [Trị liệu] Kaeruuuuu!”
Toàn thể khán giả đứng bật dậy. Đám đông kêu gọi ‘giết hắn đi’. Sự điên loạn và hưng phấn dâng trào bên trong đám đông.
“Đến đâyyyy, giao mạng của ngươi ra đi. Nếu ngươi chết, dân làng sẽ được cứu. Giờ thì, với phần còn lại của lương tâm ngươi, hãy áp chế con quỷ lại. Chúng ta sẽ thương xót. Chúng ta sẽ chôn cất ngươi như một con người, nên hãy an tâm điiii.”
Thương xót. Chúng chắc hẳn là thế rồi. Sau cùng, chúng sẽ giết tôi mà.
Tên tội nhân gian tà đã giết công chúa và vô số binh lính. Nhanh chóng giết ai đó như thế quá nhân từ, nó khiến tôi gần như muốn khóc. Thường thì, chúng sẽ tra tấn tôi cho đến khi cầu xin được chết.
Dùng [Lục Nhãn], tôi xác nhận sự khác biệt về tiềm năng chiến tranh giữa chúng tôi. Kết hợp cả binh lính và kỵ sĩ, kẻ thù có tổng là 43. Cũng không có tiềm năng chiến tranh ở đẳng cấp đặc biệt cả. A~, là thế hử. Chỉ nhiêu đó? Số lượng như thế là sao? Chúng thực sự nghĩ mình có thể giết tôi chỉ với con số đó thôi sao? Khó chịu thật.
Những tên lính bắt đầu vây quanh tôi, mỗi lần như thế, chúng tạo thành một nhóm 5 người. Chúng rất có thể giả vờ như kiềm giữ tôi lại. Chúng thậm chí còn không tạo tư thế vững vàng với kiếm nữa. Điều đó càng làm tôi thấy khó chịu hơn.
“Rất có thể các ngươi không có dự định bắt ta một cách nghiêm túc. Nếu các ngươi chi nghiêm túc như thế này, nó quả là xúc phạm ta đấy.”
Thăm dò bọn chúng một cách ngắn gọn, tôi thoát khỏi tay bọn chúng. Tuy nhiên, tôi không chỉ thoát khỏi chúng; tôi điểm nhẹ lên lưng chúng. Tỏ ra lúng túng, bọn lính quay lại.
“[Giảm Hồi Phục]”
Tôi hô lên tên của ma thuật giết chóc của mình. Những tên lính ngã xuống.
Để giết một người, không cần thiết phải dùng đến một vụ nổ lớn hay chẻ chúng làm đôi với một thanh kiếm lớn. Chỉ đơn giản chặn đường đi của máu chảy đến tim có thể khiến con người chết. Với [Giảm Hồi Phục] của tôi, thì điều đó rất khả thi.
Tôi chỉ cần chạm vào chúng. [Thấu thị] tôi đã sao chép từ Thánh kiếm và [Trung hòa] khiến tôi tập trung đến cực điểm. Nếu tôi dùng cả hai, tôi có thể nhiều mánh khóe như thế này.
“Tên khốnnnnnnn, ngươi định tăng tội lỗi lên nữa ư.”
Tên trung niên, thủ lĩnh hiện giờ, quát lên.
“Tội ác? Ngươi đang nói gì thế? Tội ác là những thứ tà ma, ta đang làm những thứ công bình. Ta, người đến cứu dân làng đáng thương, là công lý. Nói cách khác, chuyện này chỉ là đang thực thi công lý. Các ngươi là những con ác ma, đúng chứ?”
Dường như chúng không thể nuốt được những lời tôi vừa nói, như ý định giết kỵ sĩ và binh lính trước mặt tôi tăng lên ngay tức khắc. Con người tức giận nhất là khi hồng tâm đã bị đánh động.
“Anh hùng [Trị liệu] Kaeru! Đừng cử động. Ngươi biết điều gì sẽ xảy ra khi người đến gần dân làng chứ?”
Binh lính gần dân làng chĩa mũi giáo ngay trước dân làng. Tôi mỉm cười và dùng [Giảm Hồi Phục] lên những tên gần nhất.
Cơ thế của tên lính phồng lên vào banh xác ngay lập tức. Nếu toàn bộ tế bào trong cơ thể bị ép phải tăng trưởng, chúng sẽ trở thành như vậy.
Quả là một cái chết tàn bạo đến mức vẻ mặt của tất cả mọi người ngoại trừ tôi đều tái mét. So với chặn mạch máu lại, đây là một phương pháp giết người có cường độ hấp thu ma lực cao. Tuy vậy, đây là một mối đe dọa. Rất cần thiết để giết người càng tàn nhẫn càng tốt; đó không phải một sự lãng phí, nhưng đó là một cái giá cần thiết.
“Nói ta biết, chuyện gì sẽ xảy ra với họ?”
“Giết chúnggggggg, giết 5 đứa đầu tiênnnnn!”
Dưới mệnh lệnh của tên trung niên, 4 người đã bị giết. Chúng đã định giết 5 người, nhưng một người đã được cứu. Bằng cách ném một thanh kiếm từ một cái xác, thanh kiếm cắm chặt vào gáy của tên lính cố giết một người, hắn chết ngay sau đó.
“Hahahahaha, vì ngươi đấy, cả 4 tên đều chết rồi. Đó là lỗi của ngươi!”
“Lỗi của ta? Chính xác là ngươi đang nói gì thế?”
Tôi không hiểu. Sao lại là lỗi của tôi?
“Vì người không vâng lời, nên dân làng đã chết!”
“Chẳng có cái quái gì liên quan cả. Các ngươi giết họ. Đấy là lỗi của người. Ta chỉ là một nạn nhân, những người ta yêu quý đã bị giết. Thật dã man. Hóa ra các ngươi sẽ cáo buộc tội ác sai trái lên ta trong khi ta đau thương. Thay vào đó, ta đã cứu một người Như ta đã nghĩ, ta thực sự là công lý. Sau cùng, các ngươi đã giết bốn, còn ta thì cứu một.”
Đúng là đáng buồn, hắn là thứ rác rưởi nhất mới đi gán tội danh cho người khác. Mặc dù tôi đáng thương, nhưng những người đáng thương nhất là dân làng đã bị giết. Để họ có thể được yên nghỉ, tôi cần phải giết chúng và xua tan oán hận của họ. Tôi nên bắt đầu giết vài người ngay như một món quà lưu niệm cho họ.
“Khoan, khoannnn, ngươi không hiểu, nếu ngươi chống cự, càng chống cự, dân làng sẽ…”
“Chả sao cả. Kể cả khi họ bị giết, ta có thể trả thù cho họ.”
Tôi yêu sự trả thù. Cả dân làng và lợi ích của tôi, tôi sẽ làm những thứ cần thiết. Bọn lính lạnh nhạt giết thêm 3 người nữa. Các ngươi không có lương tâm sao? Tôi cần phải giết chúng nhanh nhất có thể. Nếu tôi làm thế, số lượng dân làng được cứu sẽ nhiều hơn. Nó cũng sẽ xua tan sự tủi nhục của người đã chết, thế nên, đây chính là một mũi tên trúng hai con nhạn.
“Cái tên này, hắn điên rồi, kì lạ, cái thứ này là gì?”
Chúng đối xử với tôi như một tên lạc lối. Không chỉ tàn nhẫn, chúng còn thô lỗ với mọi người. Không còn cách gì ngoài việc giết chúng cả.
Tôi bắt đầu chạy. Mục tiêu của tôi là tên trung niên có vẻ là thủ lĩnh. Cố níu tôi lại, những tên khác tạo thế chiến đấu với kiếm của chúng nhằm chặn đường tôi. Một, hai, ba. Lần này là 3 tên tên kỵ sĩ, không phải binh lính, đã bị diệt gọn bởi [Giảm Hồi Phục] của tôi; đây quả là lựa chọn tốt khi phân phối điểm tài năng vào MP. Để giấu đi sự thật rằng tôi có thể dùng kiếm thuật, tôi đã chiến đấu vối [Giảm Hồi Phục] và võ thuật, nhưng nó khá là khó. Vì nó rắc rối, nên tôi muốn dùng một thanh kiếm.
“Rào chắnnnnnnnnnnn! Mở rào chắn lênnnnnn!”
Tên trung niên quát lớn. Ồ không, hắn đã làm thế rồi. Một mình thứ đó thì vô dụng thôi.
Ừm, rào chắn tôi đã chuẩn bị… thế giới tanh máu đã được mở ra. Nguyên bản thì, đó là con bài chủ bảo vệ chúng. Tuy nhiên, nó đã bị méo mó bất thường rồi. Thế giới đậm huyết sắc chắc chắn sẽ tạo ra bi kịch. Giờ, tôi sẽ cho chúng tận hưởng màn trình diễn này.