-Góc nhìn của Koyuki-
Một ngày bình thường trong tuần. 9 giờ 30 phút sáng.
Hiyori và Mirei đã tới trường, Kotoha thì ở nơi làm việc. Chỉ có tôi và Souta-san trong ký túc xá.
“*ho* *ho*. Ựmmm…”
Tôi đưa tay lên che miệng và ho liên hồi. Được lúc thì sự khó chịu dưới đáy họng mới nguôi đi.
Như mọi người thấy, tôi đã mắc bệnh cảm lạnh. Đây có lẽ là lần cảm đầu tiên của cả năm nay nhỉ.
“K-Koyuki-san, chị ổn chứ? Cảm… đúng không ạ?”
“Ừ. Trước đó giọng của tôi đã khó chịu rồi… Tôi cũng ho nhiều hơn nhỉ.”
Cơn ho này đáng ra chỉ ở mức tôi có thể kiềm chúng trong cổ họng mình. Nhưng bản thân tôi thì muốn gây sự chú ý với Souta-san nên không giữ kẽ gì cả.
Nếu Souta-san biết tôi bị cảm, thì với tính cách của mình, Souta-san sẽ dành nhiều thời gian quan tâm tới tôi.
“Em lo cho chị lắm đó, ho là triệu chứng đầu tiên của bệnh cảm mà… Đúng là vụ bám đuôi kia có ảnh hưởng lên sức khỏe chị nhỉ… Em đã để tâm đến cân bằng dinh dưỡng trong khẩu phần ăn của nhà mình, vậy mà… Thật xin lỗi chị.”
“Fufu, cậu không có gì phải xin lỗi cả. Đừng bận tâm.”
Thực chất tôi đã thực hiện đầy đủ các biện pháp đối phó đặc biệt mới đưa khuôn mặt của mình lên mạng, vậy nên không có chuyện có ai đó sẽ tra ra trên Web cả. Đây là chuyện tôi không bận tâm chút nào, và cũng là chuyện tôi tuyệt đối không thể thú nhận với Souta-san.
Cơ mà… quả thực chỉ có Souta-san mới nói điều đó nhỉ.
Nhìn vẻ mặt hối lỗi với đôi mắt trĩu xuống của Souta-san là tôi hiểu, rằng Souta-san thật sự đang nghĩ rằng nguyên nhân tôi bị cảm có lẽ là do thực đơn ăn uống mình soạn ra.
Còn trẻ tuổi như vậy mà có thể nghĩ đến khả năng ấy, Souta-san thật sự là rất giỏi.
Mirei trước đó từng nói với Souta-san rằng Souta-san “không có tư cách làm người quản lý” hay gì đó, nhưng giờ tôi lại muốn thử hỏi cảm nhận của con bé thật.
Với tôi, kể cả một Souta-san trên tư cách quản lý cũng đã đạt một trăm điểm rồi… Đương nhiên là tôi không thiên vị gì nhé.
“Cậu này, thật ra tôi đã biết nguyên nhân vì sao bản thân bị cảm rồi. Chỉ là tôi không thể chứng minh điều này bằng khoa học thôi.”
“...Hở?”
“Người ta thường nói nhỉ. Là ‘gieo nhân nào gặt quả ấy’ đó.”
“A, em biết… Ủa!?”
“Ừ, là tôi gieo điều xấu cho người quen nên giờ phải gặt chúng đó. Quả thật chúng ta không được làm điều xấu nhỉ.”
“Chị… làm điều xấu?”
Souta-san làm vẻ mặt sững sờ, có thể vì đang nghĩ tôi không phải loại người như thế cũng nên.
Thế thì không được đâu nhé, Souta-san. Cậu biết đó, tôi là người cực kỳ xảo quyệt luôn. Cực kỳ nhé.
“*Ho* Ừ, đối phương là cô nhân viên ở cửa hàng donut hôm tôi đi cùng cậu đó.”
“V-Vậy sao? Em thấy bọn chị nói chuyện với nhau vui vẻ vậy mà…”
Không hiểu sao khi Souta-san trưng ra bộ mặt ngây ngô đó là tôi thấy bực dọc hẳn lên…
Souta-san, cậu là người nổi tiếng nên sao không cẩn trọng hơn đi chứ.
Souta-san, CẬU đó. Cậu chính là lý do vì sao tôi phải gieo điều xấu đó, CẬU biết không?
“Được ghê… Được ghê… Không biết làm kèo goukon được hông ta… A, Koyuki-san! Chị muốn đi một buổi goukon không!? Để em xếp lịch!”
“Ý em là chị tham gia để kéo thêm Souta-san nhỉ?”
“Ehehe, mình đã biết được thông tin đó rồi thì phải giật ngay trước khi người ta nổi như cồn chớ! Đương nhiên là em sẽ chuẩn bị dàn trai mua vui cho chị, chị thấy sao nè!?”
Làm sao tôi có thể nói được với Souta-san, rằng cô nhân viên vừa dễ thương lại năng động ấy đã định mời Souta-san tới một buổi goukon.
Souta-san cũng đã nói rằng bản thân mình thích donut, nên chẳng may Souta-san lén lút lui tới chỗ đó và xây dựng được những mối quan hệ khăng khít thì tôi không khỏi khổ sở cho được.
Vì vậy, tôi đã lợi dụng sự hiểu lầm của chị chủ tiệm và trả lời thế này.
“Koyuki-chan, để em chờ rồi… Không nhanh không được nhỉ.”
“Cảm ơn chị. Đúng như thế ạ, em tách khỏi anh ấy ở nhà vệ sinh từ ban nãy rồi.”
“...A-Anh… ẤY!?”
“Anh ấy” là đại từ nhân xưng có thể vừa ám chỉ nam giới nói chung lẫn bạn trai của một người.
Nên tôi mới lựa một từ nghe thì như dối trá nhưng thực chất là không phải.
“Phải đấy. Chị nói rồi đó… Đừng hòng nhắm tới Souta-san. Vì anh ấy là của chị.”
Tôi biết mình không có quyền để nói điều đó, nhưng vì không muốn để tuột Souta-san nên tôi đã ra lời cảnh cáo cuối cùng.
Phụ nữ đáng sợ thật nhỉ.
Kể cả có là người quen bao nhiêu đi nữa, nếu một người vô tình đi vào lãnh thổ của đối phương thì họ sẽ không thoát được răng nanh thật sự đang chĩa về phía mình đâu.
“Cô nhân viên tốt bụng nên tôi mới muốn chọc ghẹo cô ấy thôi. Tôi không nói điều gì khiến bầu không khí trở xấu đâu.”
“Ahaha, ra là thế. Em hiểu cảm giác của chị mà.”
Không hiểu sao nỗi bực dọc lại xuất hiện. Cậu hiểu cảm giác của tôi thì cũng nhận ra ý đồ của cô nhân viên đó đi chứ.
“*ho* *ho*. Ựmmm…”
“Ngay vào lúc mới bị cảm mà chị vẫn phải làm thêm thì cũng cực thật nhỉ… Chị đừng ráng quá nhé. Mọi người đều lo cho chị mà.”
“Fufu. Lúc đó không biết cậu có chăm bệnh cho tôi không nhỉ.”
“Đương nhiên là được rồi ạ. Lúc đó chị nói gì em cũng nghe nên hãy dựa dẫm em nhé.”
“Cảm ơn cậu.
Gì cũng nghe… Không biết Souta-san sẽ định chịu trách nhiệm với lời nói đó không nhỉ.
Một người có động cơ thầm kín như tôi đương nhiên sẽ sử dụng chúng với ý nghĩa khác, vậy mà Souta-san vẫn có thể điềm nhiên như thế... Nhưng kể cả một Kotoha suy nghĩ đa chiều hay một Mirei biết tính toán ắt hẳn ở bên này cũng nên.
Hiyori thì… có phần chân chất nên có lẽ con bé không tận dụng được điều này rồi.
“Nói vậy, tôi là người lớn tuổi nhất nên không thể dựa dẫm đến thế được. Chí ít tôi đã để cậu phải đưa đón rồi.”
“Em là người muốn gì làm đó nên chị không cần phải nghĩ vậy đâu. Và em đã nói rồi, giúp đỡ nhau khi gặp khó là chuyện thường tình. Những lúc như thế em sẽ nhờ cậy chị nhé.”
“Trùi, lúc nào cậu cũng khéo mồm không.”
“Thì em nói thật mà.”
Chính cách cậu diễn đạt với vẻ mặt lạnh như băng mới là thứ khiến tôi không khỏi khổ sở đó, cậu biết không. Tôi thừa hiểu cậu đang nói thật rồi.
“Ra là thế. Đó là cách cậu tán tỉnh phụ nữ nhỉ, Souta-san.”
“Ơ!? Tự nhiên chị lại nói chuyện đó!?”
“Fufu, cậu thử nghĩ kỹ đi nhé. Vậy tôi đi chuẩn bị đây.”
“A… V-Vâng ạ!”
Tôi có ca làm thêm sau đây một tiếng nên trở về phòng của mình.
Kể cả Souta-san hay những người khác ở đây có lẽ không biết điều này, nhưng niềm hứng khởi gần đây của tôi là những ngày có ca làm thêm.
Ấy là vì tôi được ngồi trên chiếc mô tô của Souta-san, chứ không phải thích thú làm thêm gì cả. Và ấy là vì tôi có thể đường đường chính chính kéo Souta-san về phía mình.
Chưa kể, tôi khi trên xe còn bí mật chọc vào cơ thể của Souta-san ở một mức đủ để không làm phiền việc lái xe. Nói vậy chứ, có lẽ Souta-san không biết điều này đâu.
Hình như… Hiyori cũng từng được Souta-san chở đi trên chiếc mô tô này thì phải.
Tính ra tôi cũng chỉ đang làm điều tương tự mà thôi… Nói sao nhỉ. Được thì tôi muốn con bé nắm tay vịn hay hông của Souta-san, chứ đừng thân mật quá mức với cậu ấy.
“Chỉ mình được ôm Souta-san là đủ…”
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage