“T-Thì Koyuki-san cũng nhìn đi ạ! Kia kìa chị!”
Cô nhân viên thúc giục Koyuki như thế. Và cô nàng đáp những lời thật lòng như sau.
“Ara… Quả là người đàn ông tuyệt vời thật nhỉ. Đáng để em gọi chị chủ tiệm ra đó.”
“Đ-Đúng vậy ạ!! Anh ấy ăn nói rất nhã nhặn nên em cá chắc với chị là người tốt bụng luôn!”
Nhờ sự tán thành của Koyuki, cô nhân viên dần trở nên cao hứng thấy rõ, nhưng bà chủ ở bên cạnh thì chêm vào giọng lãnh đạm.
“Nhưng cậu này gọi đến 24 chiếc donut thì chắc cũng phải có đến hai người con hay gì rồi.”
“T-Thì không phải là không có khả năng đó… nhưng chị không thấy ảnh trẻ măng hay sao!? Em đoán tầm 25 tuổi đổ lên á.”
“Chính xác là 23 tuổi nhé.”
“Ơ, 23 tuổi sao!? Vậy kém hơn em một tuổi ư!”
“...Ụa, sao em lại biết về cậu khách đó, Koyuki-chan?”
Bà chủ đưa ra thắc mắc hiển nhiên. Trước một nhân vật lạ mặt, không con người nào có thể đoán trúng những thứ như độ tuổi của họ được. Koyuki cũng chẳng phải là người thích đoán mò hay gì cả.
“Người đó có tên là Souta-san ấy ạ, và tụi em quen biết với nhau qua công việc… Chị xem.”
Koyuki ngoái đầu khỏi quầy thanh toán vẫy tay về phía Souta đang ngồi ở ghế dành cho khách và nhận được cái vẫy tay đáp lại cùng gương mặt in dấu hỏi to tướng của Souta. Anh chàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên chỉ hành động theo phản xạ, nhưng nếu Koyuki không phải người quen thì chàng ta sẽ chẳng phản ứng gì đâu.
“Oa! Tức là hôm nay hai người vô tình gặp mặt nhỉ! Tuyệt vời quá ạ!”
“Fufufu.”
Chứng kiến Souta và Koyuki tiến vào cửa hàng ở hai thời điểm khác nhau, cô nhân viên cho rằng hai người họ vừa “vô tình gặp mặt”. Trước nhận định đó, Koyuki chỉ nở nụ cười mà không nói năng gì thêm.
Đây chính là tuyệt kỹ của Koyuki - làm cho đối phương ngộ nhận bằng việc không trả lời vào trọng tâm thay vì sử dụng bất kỳ lời nói dối nào.
Trước đó, Koyuki đã vận dụng điều này để khiến Mirei chịu nuốt những món ăn Souta đã nấu.
“C-Chị ơi! Tức là chị nắm rõ về vị khách đấy nhỉ!? Em có vài điều tò mò một tẹo ý ạ…!”
“Ara, thế thì sao em không đến hỏi trực tiếp để chắc chắn hơn?”
“Làm vậy xấu hổ quá trời chị ạ…!”
“Vậy ư? Vậy để chị trả lời cho… Thế này được không ạ, chị chủ tiệm. Việc này sẽ chiếm chút thời gian đó?”
“Đảm bảo tiếp đón cẩn thận mỗi khi có khách mới ghé tới là được. Có làm ồn thì chị cũng không bận tâm đâu. Tiệm bọn chị toàn nhân viên năng động nên căn bản là chơi theo phong cách này à.”
“Cảm ơn chị.”
Quả là Koyuki, làm hộ một bước xin phép cho cô nhân viên khi cho rằng đây là chuyện cô cảm thấy khó nói với người chủ của mình… Nói vậy chứ, đây chính là diễn biến mà Koyuki đã mong chờ từ trước.
“Em xin bắt đầu! Trước tiên vị khách đó có gia đình chưa ạ…?”
“Souta-san chưa có vợ lẫn con cái đâu. Chị nghĩ 24 chiếc bánh donut kia là quà dành cho người quen thôi.”
“Ra là thế… Vậy thì vị khách đó có bạn gái chưa ạ…?”
“Ưm, để chị coi. Nói thật là Souta-san có bạn gái cũng không lạ đâu nhỉ.”
Trong một thoáng, vùng khóe mắt yêu kiều của Koyuki dịu đi trông thấy.
“Chị nghĩ là có đấy chớ? Koyuki-chan hiếm khi nào lại nhận xét ‘người đàn ông tuyệt vời’ mà.”
“V-Vâng ạ…”
“A, đúng rồi nhỉ. Chị nhớ là Souta-san có thể nấu ăn lẫn dọn dẹp nhé.”
“Gì cơ!? Cậu đó làm được việc nhà sao!”
“Chà… Còn trẻ mà cũng đỉnh gớm.”
Bên cạnh ngoại hình và tính cách, Souta sở hữu những kỹ năng mà ai nấy cũng phải ghen tị. Đối với phụ nữ, đây là yếu tố lôi cuốn sự chú ý của họ.
Hằng tháng, mọi người phụ nữ đều phải đối mặt với “ngày đèn đỏ”. Đây là thời điểm cơ thể sẽ chuẩn bị cho việc thụ thai.
Những dấu hiệu thường gặp là đau bụng dưới, tiêu chảy, đau đầu, buồn nôn.
Mặt khác, các triệu chứng của hội chứng tiền kinh nguyệt (PMS) cũng sẽ xuất hiện ở phụ nữ, cụ thể là: đau đầu, sự bực bội, khả năng tập trung giảm sút và mất động lực làm việc. Kể cả chứng trầm cảm, buồn ngủ, sự biếng ăn hay một làn da sần sùi đều có thể xuất hiện.
Khi phải chịu đựng nhiều ngày cực khổ như thế, nhiều lúc phụ nữ cần những cánh tay giúp đỡ, và một người đàn ông có thể đảm đương việc nhà sẽ là chỗ dựa vững chắc cho họ.
“Vâng ạ, Souta-san vừa trẻ lại giỏi chị nhỉ. Em cũng làm việc nhà như bao ai khác, nhưng nói thật là không thắng được Souta-san.”
“Ôi. Kể cả chị Koyuki-san cũng… như thế sao!”
“Chị đã được Souta-san làm cho bao nhiêu món hầm rồi, nhưng lần nào đều có cái ngon của lần nấy cả.”
“Ực. Chuyên gia nấu ăn luôn sao… Chẳng phải đồ hầm khó nấu lắm sao!”
“Ừ. Em biết không, kể cả trong chuyện dọn dẹp Souta-san cũng không nương tay đâu. Phòng nào phòng nấy đều sạch sẽ cả, giống như thể ông chồng nội trợ thứ thật nhỉ.”
“*Xuýt xoa* Hàng chất lượng cao thật… Koyuki-san, sao chị có thể quen biết một người tầm cỡ như thế! Chị tàn nhẫn quá đó!”
“Fufu. Em à, mình phải cảm ơn duyên phận cả.”
24 tuổi là thời điểm những khát khao trở nên chín muồi, là lúc những người đồng trang lứa đã kết hôn rục rịch xuất hiện.
Cô nhân viên nghiến lấy nghiến để lời kể của Koyuki, đôi mắt dần sáng lên lấp lánh.
Trong khi đó, bà chủ thì đang mổ xẻ những câu nói ấy và làm vẻ mặt đầy vẻ phán đoán với Koyuki theo kiểu “em được đó, Koyuki-chan”.
Hết chuyện nấu ăn tới chuyện dọn dẹp, tất cả đều là những thông tin không ai có thể tóm được chỉ qua mối quan hệ công việc.
Và qua lời khen hiếm có của Koyuki về một “người đàn ông tuyệt vời” thì ai cũng có thể suy ra, rằng mối quan hệ giữa hai người là như thế nào.
Ắt hẳn, nếu cô nhân viên không khơi mào bằng câu “trai ngầu vừa tới” thì Koyuki đã chẳng như thế này rồi.
“Được ghê… Được ghê… Không biết làm kèo goukon được hông ta… A, Koyuki-san! Chị muốn đi một buổi goukon không!? Để em xếp lịch!”
“Ý em là chị tham gia để kéo thêm Souta-san nhỉ?”
“Ehehe, mình đã biết được thông tin đó rồi thì phải giật ngay trước khi người ta nổi như cồn chớ! Đương nhiên là em sẽ chuẩn bị dàn trai mua vui cho chị, chị thấy sao nè!?”
“...Từ đã, Koyuki-chan, em gọi món như mọi khi đúng không?”
“Vâng, em trả bằng thẻ nhé.”
“Ừa.”
Đây chính là đặc quyền của khách quen. Bà chủ nhanh tay nhập tên món ăn vào máy và cho tổng số tiền hiện trên màn hình. Koyuki theo đó thanh toán số tiền trên bằng thẻ của mình.
Quy trình không khác gì mọi khi… nhưng trong lúc thực hiện, hai người họ đã có những sự tương tác bằng mắt.
[Anh bồ đáng đồng tiền bát gạo đấy. Nhường chị nhé?]
[Fufu. Quả là chị chủ tiệm, lúc nào cũng nhanh nhạy. Đương nhiên là em không nhường rồi.]
[Tiếc quá.]
Sau đó, bà chủ đưa hóa đơn cho Koyuki và bắt đầu chuẩn bị churro và Pan de Ring. Bên cạnh, cô nhân viên cũng bắt đầu rót cà phê xay, tạo nên sự phối hợp nhịp nhàng với bà chủ của mình.
“Vậy em tính sắp xếp goukon như thế nào?”
“Vâng, ba-ba hoặc bốn-bốn được không ạ? Vừa hay có thêm thức ăn lẫn đồ nhậu nữa!”
“Phải rồi nhỉ… Chị thấy có vẻ vui đó, nhưng không biết có người đàn ông nào hơn Souta-san không nhỉ.”
“C-C-Chuyện đó… Ahaha! A, để em chuẩn bị mấy anh có bằng cấp cao cho!”
Nếu như cô nhân viên này biết người nào ăn đứt Souta thì đã không tổ chức goukon rồi. Trước ý đồ của đối phương, Koyuki có cái nhìn sắc bén như thế.
“Thật thì, EM cũng không quan tâm gì đến bằng cấp nhỉ? Chẳng phải một cuộc sống hạnh phúc với người mình yêu mới là mục tiêu thật sự sao?”
“C-Chị biết tỏ– Ơ? Ủa? Gì? Em… cũng, á…?”
Cuối cùng cô nhân viên này cũng nhận ra điểm bất ổn trong cách nói của Koyuki. Ngay lúc ấy, bà chủ bày ra những món cô nàng đã gọi.
“Koyuki-chan, để em chờ rồi… Không nhanh không được nhỉ.”
“Cảm ơn chị. Đúng như thế ạ, em tách khỏi anh ấy ở nhà vệ sinh từ ban nãy rồi.”
“...A-Anh… ẤY!?”
“Fufu, xin lỗi vì đã chọc em nhé. Chị không thể để ai khác cuỗm anh ấy đi được.”
Sau lời xin lỗi, Koyuki đặt đồ ăn lên khay và quay lưng về phía quầy thanh toán bước thẳng… đến khi cô nàng còn cách chỗ ngồi của Souta tầm một, hai bước.
…Ở khoảng cách đó, Koyuki ngước đầu về phía quầy một lần nữa.
“Ừ. Nên… đừng hòng nhắm tới Souta-san đó. Anh ấy là của chị.”
Koyuki nhíu mắt nở nụ cười đầy mê hoặc và nhẹ nhàng ra lời cảnh cáo. Trong đôi đồng tử của cô chất chứa một sự thù địch đến rõ ràng…
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage Hẹn hò tập thể (phần lớn nam và nữ không quen nhau) Còn gọi là bánh rán Tây Ban Nha. Nhại Pon de Ring, một loại bánh Mochi Donut sử dụng nguyên liệu chính là bột sắn dây.