“Koyuki-san. 10 giờ rồi ạ, chị còn thức không…?”
Sau những lời động viên kín đáo của Mirei, Souta tiến đến trước cửa phòng của Koyuki và mở lời. Đôi mắt anh chàng đang nung nấu ý chí mãnh liệt.
“...Ừ. Cửa mở nên cậu cứ vào đi.”
“Em hiểu rồi ạ. Vậy em xin phép.”
Nếu là lúc bình thường, Koyuki ắt hẳn sẽ đứng lên mở cửa cho Souta, nhưng với tình trạng khổ sở như hiện giờ thì có lẽ điều ấy là không thể… Sau khi nghe câu trả lời của Koyuki, Souta cất giọng thêm một lần nữa và thả một tay khỏi cái khay, đoạn mở cánh cửa ra.
Đón chào Souta là một tông màu ấm áp choán hết tầm nhìn của mình. Tiếp đó, anh chàng nhận thấy chiếc thảm màu hồng nhạt cùng tấm rèm cửa sổ cũng màu tương tự. Chiếc bàn tròn màu trắng để cạnh kệ tủ chứa những vật dụng nhỏ làm đồ trang sức cũng màu trắng nốt. Trên chiếc giường trải sẵn ga màu trắng kia, có ba chiếc gối màu huỳnh quang, gồm tím, vàng, xanh, và một cây cảnh mini. Căn phòng của Koyuki không đặt đồ thừa thãi nào, tạo cảm giác tối giản và sạch sẽ, cùng với một hương thơm thoang thoảng đó đây.
“...Ơ.”
Koyuki, người chủ căn phòng, đang mặc pajama và ngồi trên giường. Cô nàng tròn xoe đôi mắt, không phải với Souta… mà là thứ anh chàng đang bê trên tay.
“Chị có cần ngạc nhiên đến thế đâu nhỉ. Từ sáng giờ em biết bệnh tình của chị rồi.”
Souta tỉnh bơ buông ra một câu như thế và đặt chiếc khay xuống bàn tròn kia, đoạn quay sang đối phương với biểu cảm nghiêm nghị trên gương mặt mình. Trong khi đó, Koyuki thì hết ngước lên Souta lại đưa mắt xuống nhìn cái khay, nét mặt biến dạng đi trông thấy. Trên chiếc khay gồm có cháo, các loại nước uống thể thao và thuốc cảm mua ở cửa hàng. Tất cả những điều Souta muốn nói đều dồn cả vào chúng.
“...C-Cậu đang nói gì thế nhỉ, Souta-san. Tôi ổn mà. So với buổi sáng, tôi chẳng có gì thay đổi cả.”
Trong suốt cả ngày hôm nay, Koyuki đã khoác lên vẻ bình thường trước mặt những cô gái khác ở đây và để cơ thể khốn khổ của mình bị hành hạ. Cho đến tận bây giờ, cô nàng vẫn không có vẻ gì là sẽ chịu thành thực…
Sau câu trả lời không mong muốn ấy, Souta chĩa ánh nhìn sắc bén về phía Koyuki.
“Koyuki-san. Chỉ ngồi thôi mà nửa người trên của chị cũng lảo đảo, vậy mà chị cũng có thể nói ra câu đó nhỉ. Mặt chị đỏ thế kia kìa, chắc chắn là sức khỏe của chị đang không tốt. Và em cũng chẳng tìm ra dấu tích nào cho thấy chị vừa làm việc cả.”
“Tôi có lảo đảo gì đâu. Là cậu tưởng tượng thôi.”
“...”
“Và mặt tôi đỏ là do đi qua đi lại dọn dẹp trước khi cậu vào đây. Cũng vì thế mà không có dấu tích nào cả.”
“Chị hãy nói thật đi ạ. Lý do chị không ăn… Lộn, lý do chị không thể ăn tối nay là do sức khỏe không tốt khiến chị không có cảm giác muốn ăn, đúng chứ?”
“*ho* *ho*... Không có chuyện đó. Công việc còn tồn đọng nên tôi chỉ ưu tiên chúng thôi.”
Cả hai người họ đều có những điểm mình kiên quyết không nhượng bộ. Souta dù có tấn công bao nhiêu đi chăng nữa, thì Koyuki vẫn có thể né đòn một cách điệu nghệ. Thế nhưng, anh chàng đã nghĩ ra một cách đơn giản để phong tỏa mọi lối thoát của cô.
“Vậy ạ. Nếu chị đã nói đến thế thì chị có thể để em đo nhiệt độ không? Em sẽ mang nhiệt kế tới ngay. Nếu nhiệt độ cơ thể của chị vẫn ở mức bình thường thì em sẽ dẹp mấy chuyện này ngay và luôn.”
“...”
Nếu Koyuki không sốt thì cô nàng sẽ ngoan ngoãn gật đầu ngay. Nhưng giờ đây, cô không làm điều đó mà chỉ chìm vào im lặng, đôi mắt rũ xuống dưới sàn… Souta xem đó là một câu trả lời.
“Chị này, trước đó em từng nói với chị rồi nhỉ. Cái ‘giúp đỡ nhau khi gặp khó là chuyện thường tình’ ấy ạ.”
“Ừ…”
“Và chị cũng nói với em là ‘Hãy để tôi dựa dẫm cậu’. Vậy chị tính sao? Thực chất chị có như thế đâu chứ. Vậy tất cả lời vừa rồi là dối trá à?”
“...”
Koyuki lại thêm một lần phải im lặng. Đúng ra, cô không có lời nào phản bác những gì Souta vừa nói. Nhưng một ý chí sắt đá khiến cô không động đậy khuôn miệng của mình gì thêm, dù cho đã bị Souta công kích đến thế. Nếu anh chàng không thay đổi hướng hành động thì tình thế sẽ trở nên tệ hơn và sức lực của Koyuki sẽ bị bào mòn hơn mà thôi.
…Đây là khoảnh khắc duy nhất cho Souta quăng ra con bài quyết định.
“Có thể chị cho em là hốc hách, nhưng chỉ riêng những lúc thế này thì em thấy chị hãy đừng bận tâm tới cái ‘vì tôi là người lớn tuổi nhất’ đi ạ. Không phải chỉ có mình chị chịu khổ khi ép uổng bản thân và kéo dài căn bệnh này thôi đâu… Mirei yêu quý CHỊ như thế thì giờ sẽ thành ra thế nào?”
“...”
“Chị muốn đè gánh nặng lên Mirei lắm sao?”
Souta là người hiểu rõ nhất, rằng những lời anh chàng thốt ra tàn nhẫn đến mức nào. Tuy vậy, để khiến Koyuki bỏ cuộc thì anh không còn cách nào khác ngoài việc lấy một người Koyuki luôn giữ mối quan tâm thường trực như Mirei làm ví dụ.
“...Xin lỗi cậu. *ho* *ho*, là tôi sai rồi…”
Con bài quyết định ấy phát huy hiệu quả đến mức khó tin. Koyuki không tìm lời chạy trốn hay bào chữa, cô đơn thuần chỉ cúi đầu và xin lỗi.
“Chị hiểu thì được. Em mới là người phải xin lỗi chị nhiều thứ.
Souta không phải là bưng ra những chuyện này để khiến Koyuki với bệnh cảm của mình phải mệt mỏi hơn nữa.
Vì cả Mirei, em muốn chị hãy dựa dẫm vào em mà không bận tâm tới vị thế của mình.
Đây là điều Souta muốn truyền tải tới đối phương cho bằng được. Đây không phải ham muốn thỏa mãn cái tôi… Đây là vì Koyuki.
“Cơ mà đến lúc chị khỏe lại thì hãy chuẩn bị tinh thần đi đó. Với tư cách quản lý, em có nhiều điều cần thuyết giáo chị đây.”
“Fufu… Souta-san này, cậu vũ phu thật đó. Tôi đang xin lỗi rồi mà cậu còn thêm muối vào vết thương là sao chứ.”
“Đúng ra, kể cả khi chị xin lỗi thì cơn sốt còn nặng thêm ấy.”
“...Đúng vậy nhỉ.”
Cuối cùng, mọi thứ cũng tiến triển. Koyuki thừa nhận mình đang bị sốt và câu chuyện nặng nề đã trôi đi. Souta tiếp tục cuộc trò chuyện, gương mặt khoác lên vẻ áp lực vốn có.
“Nhân tiện, chị đã đo nhiệt độ chưa ạ? Nếu chưa thì để em mang nhiệt kế cho.”
“Ừ, tôi đã đo bằng cái mình đã mua trước đó rồi. Lúc 9 giờ thì tôi đo là 37,6 độ.”
“...Chị. Em, bực thật đó.”
“T-Tôi nói lộn. 38,8 độ… đó.”
“Hở!? C-Cao đến vậy luôn sao!? Ụa mà… Chị không thấy hai con số xa nhau lắm à…”
“...Thật là, tôi không sánh được Souta-san luôn đó. Nhưng tại sao cậu lại nhận ra cơ chứ. Tôi không ngờ mình sẽ bị vạch trần nhanh đến vậy.”
“Thì tùy mỗi người sẽ có cái nhiệt độ bình thường khác nhau, nhưng em nghĩ nếu chỉ là cơn sốt 37 độ thì cỡ như chị có thể giấu tốt hơn nhiều. Nhưng không ngờ mình lại gần 39 độ… A, em xin lỗi. Chị đang không khỏe mà em lại dông dài thế này.”
“Không sao. Tôi còn ổn chán.”
“Người ổn chán không có đôi mắt mơ màng vậy đâu.”
“*ho* *ho*... Nào, cậu biết thì giữ trong đầu đi chứ.”
Koyuki đặt hai tay lên giường lùi người ra sau cho đến khi chạm vào bức tường và cứ thế tạo dáng ngồi kiểu bó gối. Cô đang làm cơ thể của mình thoải mái hơn… nhưng từ góc nhìn của Souta, anh chàng có thể nhìn thấy cả đôi chân đẹp đẽ của cô nàng, từ bàn chân trần tới đầu gối và thậm chí là cả phần đùi bên trong. Điều này khiến cho Souta bối rối không biết đặt mắt ở đâu, may thay chàng ta vẫn có thể đưa dòng chảy câu chuyện đến chủ đề chính.
“C-Chị này, em nghĩ chị đã biết em đến đây để làm gì… nhưng cho phép em được chăm bệnh chị hôm nay nhé?”
“...Tôi từ chối thì cậu cũng có nghe đâu, sao còn hỏi lại như thế?”
Koyuki nghiêng phần đầu nhỏ của mình và chĩa cái nhìn cháy bỏng về phía Souta với vẻ đỏ rực trên khuôn mặt. Biết rằng đối phương đang bị cảm, Souta vẫn không khỏi cảm nhận được vẻ khiêu gợi như hút lấy ánh mắt người nhìn trong dáng vẻ đó của cô.
“T-Thì em chỉ đang xác nhận thôi. Để chị còn dựa dẫm em một hai điều chứ.”
“Fufu… Cậu ép người quá đáng rồi đó.”
“Nãy em có lấy Mirei ra làm ví dụ mà. Lo cho chị đến nhường ấy thì nó vậy thôi.”
“C-Cái cậu này… Cậu nói thế làm tôi sốt hơn nữa bây giờ…”
Ngay khoảnh khắc đó, đôi mắt của hai người chạm lấy nhau. Như chứng thực cho lời nói vừa rồi, khuôn mặt của Koyuki thậm chí còn đỏ hơn so với ban nãy. Cô nàng lồng đôi bàn chân trần vào nhau và khuất gò má sau mái tóc xanh da trời.
“A-Ahaha… Xin lỗi chị. Ụa mà, bây giờ chị có muốn ăn gì không nhỉ? Trước mắt, em có chuẩn bị những món dễ tiêu hóa… Ngoài ra còn kem với đồ uống năng lượng nữa.”
“*ho*... Souta-san, cảm ơn cậu nhiều. Tiền tôi sẽ gửi sau nhé.”
“Lúc này chị đừng bận tâm mấy chuyện đó. Ờm… chị muốn ăn không?”
“Tôi muốn… cháo. Mùi gừng thơm quá.”
“Ô, nghe chị nói vậy là em an tâm chút rồi.”
Koyuki có chút cảm giác thèm ăn, và đây là sự nhẹ nhõm dành cho Souta. Chỉ cần cô bỏ bụng thứ gì đó thì tâm trạng sẽ trở nên khá hơn. Souta lấy thìa với đĩa cháo từ khay và tiến gần vị trí của Koyuki… Ngay lúc ấy, có giọng cất lên thế này.
“Souta-san…”
“Vâng?”
“C-Có hơi khó nói… nhưng không biết, cậu có thể đút cháo cho tôi không…”
“!?”
“C-Cậu có cần phải ngạc nhiên thế không… Chính cậu là người bảo tôi phải dựa dẫm mà…
Koyuki lồng những ngón tay vào nhau và hướng cặp mắt long lanh qua phần tóc mái tới vị trí của Souta. Màu đỏ giờ đây đã lan tới tận mang tai của Koyuki, nhưng trông cô không có vẻ gì là sẽ thoái lui cả.
Từ trước đến nay, Koyuki đã chiến đấu với bệnh cảm một mình, nhưng nội tâm của cô luôn thầm kêu cứu, hết “tủi…” đến “buồn…” tới “cứu với…”. Koyuki đủ giỏi để che đậy giọng nói đó, nhưng trước bàn tay cứu giúp chìa ra trước mặt mình, cô nàng không thể ngăn cản mong muốn được dựa dẫm một mực trào dâng.
“T-Tôi nói… là không biết cậu có thể đút cháo cho tôi không…”
Koyuki nắm lấy tà áo của Souta và giữ chặt không rời. Vẻ đàn chị ngày thường đã mất dạng, nhường chỗ cho sự yếu mềm của một cô gái dường như chịu đựng quá lâu, xen lẫn căn bệnh cảm thoắt ẩn hiện…
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage