“Ưm… Ngon thật.”
Koyuki rẽ những lọn tóc dính má để ở bên tai và cử động phần miệng nhỏ của mình nuốt lấy muỗng cháo được Souta đưa tới. Dù vậy, tốc độ ăn của cô nàng vẫn chậm hơn gấp đôi so với mọi khi, chừa thời gian cho cô thong thả với đĩa cháo của Souta. Kể cả khi bản thân đang hứng chịu cơn sốt gần 39 độ, Koyuki nhờ vào sự chăm sóc của Souta vẫn có thể đáp lời một cách rành mạch.
“Chị không cần phải vội đâu. Cứ thế là được.”
“Ừ, cảm ơn cậu…”
Hai người họ còn trao cho nhau những lời như thế… Có thể mọi người đang nghĩ công cuộc chăm bệnh của Souta đang diễn ra thuận buồm xuôi gió, nhưng thực chất mọi việc không phải thế.
“Chị này… Em có điều cần xin lỗi chị, là em thiệt sự rất tệ khoản cho người khác ăn. Kiểu không sao quen được… ấy ạ… Xin lỗi chị nhiều…”
“Không cần bận tâm đâu. Cậu đang thành công từng chút một rồi đó?”
“B-Biết là thế…”
“Và tôi cũng trông mong không biết cậu sẽ phải dùng bao nhiêu cái khăn giấy đây.”
“Ớ!?... Nào, chị đang cảm như thế thì đừng dùng sức đó trêu em nữa chứ.”
“Fufu, *ho* *ho*...”
“Chị thấy chưa kìa.”
Chuyện là thế này. Souta làm cái “a nào” để Koyuki há mồm, nhưng anh chàng càng cố đưa muỗng cháo cho lọt miệng cô thì những đầu ngón tay của anh càng run lên trông thấy. Rốt cuộc, Souta để vương cháo trên khóe miệng cô nàng và phải mất thời gian lấy khăn giấy lau cho cô. Sự thật là những việc thế này chỉ có thể tốt lên qua kinh nghiệm, và nay là lần đầu Souta trải nghiệm điều đó trong số hàng tá nhiệm vụ cần làm khi chăm bệnh. Chưa kể, đối phương cho lần đầu tiên này lại là một mỹ nhân như Koyuki, người thậm chí còn cho Souta thấy vẻ dựa dẫm khác hẳn mọi khi…
“Nãy tôi hiểu tại sao cậu lại phải xin phép tôi rồi… *ho* *ho*. Cậu không tự tin trong những khoản này nên mới không thể hùng hổ được nhỉ.”
“A-Ahaha… Bị lộ tỏng rồi nhỉ. Mất mặt em quá… Em đâu thể hùng hổ rồi gây phiền phức cho chị được.”
“...Cậu thạo đời thật đó, Souta-san. Một người như thế mà lại không quen chăm bệnh thì tôi cũng có hơi thắc mắc.”
“Em lại thấy một người thành công như Koyuki-san ở độ tuổi của chị mới là thạo đời ấy chứ. Chị đã ở một cảnh giới mà thằng như em không bao giờ với được rồi.”
Một người phụ nữ mới chỉ ở sườn bên kia của tuổi đôi mươi, lại sở hữu chiếc xe Aodi cao cấp và tiết kiệm được một khoản tiền đủ để nuôi sống một người trưởng thành. Không những thế, cô gái ấy không hề xem thường người khác, hay ôm bất kỳ thứ tự tôn lạ đời nào. Ở một góc độ nào đó, những lời Souta vừa nói là hoàn toàn chính xác.
“À, em quay lại chuyện chính chút. Chị không cần phải ép bản thân ăn cháo đâu nhé. Chị có bỏ thì em cũng không sao đâu.”
“Không, tôi ăn hết được. Cậu không cần lo.”
“Vậy sao? Em biết là cách em cho chị ăn có phần dở hơi, nhưng chẳng phải tốc độ ăn của chị đang giảm dần à?”
“...”
“Nếu chị tọng cháo đầy họng thì còn đâu chỗ cho đào với pudding nữa. Chị thấy vậy được sao?”
“...”
Đương nhiên, bao tử con người chỉ chứa một lượng nhất định. Đó là chưa kể Koyuki đang bị cảm, và chỉ cần vài muỗng cháo khiến cô nàng khen ngon như vừa rồi có thể tạo cảm giác đầy bụng trong người cô. Sức khỏe một người càng yếu thì họ chắc chắn càng ăn ít dần.
“Em biết là chị cảm thấy lãng phí, nhưng ít ra những lúc thế này thì chị đừng nghiêm khắc với bản thân nhé? Em là em muốn chị đỡ hơn một chút qua việc hấp thụ đủ thứ chất này ạ.”
“Thiệt tình… Cậu đã nói thế thì tôi còn lựa chọn nào khác ngoài nghe theo không chứ…”
“Thì em đâu muốn chị phải ép bản thân chịu đựng mà. Em nghĩ mình là người hiểu rõ nhất những cảm xúc ấy đau đớn thế nào.”
Doanh nghiệp đen ấy đã khiến Souta trải qua những đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần, và anh chàng không muốn cảm xúc mình gánh chịu khi ấy bị truyền lại cho bất kỳ ai. Đó là lý do vì sao những câu từ của anh chan chứa sự chân thành đủ sức rung động trái tim đối phương.
“Hầy… Thật đó, tôi không thể đọ được với cậu mà, Souta-san… Nếu cậu đã nói thế thì tôi sẽ ăn đào trước vậy.”
“Vâng, tất nhiên ạ. Chị muốn ăn gì thì cứ tiếp tục với món đó nào.”
Câu trả lời của Koyuki làm Souta hài lòng và anh chàng nở nụ cười tươi, đoạn để lại trên khay đĩa cháo đã vơi đi nửa và tiến tới đĩa đào mà mình gọt sẵn cho cô dễ ăn.
“Chị mở miệng ra đi ạ.”
“Ưm, a…”
Và Souta đã đưa được miếng đào vào miệng của Koyuki. Nhờ gọt thành miếng to vừa miệng ăn, anh chàng đã có thể đút cho cô ăn dễ dàng hơn nhiều so với những muỗng cháo ban nãy. Có thể vì đào là trái yêu thích của Koyuki, Souta nhận thấy cô tận hưởng miếng đào với vẻ ngon lành, đôi mắt ánh lên thích thú và vài chỗ ở má dịu đi trông thấy.
Rốt cuộc, Koyuki không ăn pudding mà chỉ động đến nửa đĩa cháo và một miếng đào như trên. Một phần vì sức khỏe đang yếu của mình, Koyuki chỉ có thể tiêu hóa được lượng đồ ăn ít ỏi như thế, nhưng việc cô vẫn uống nước kèm theo giúp cho những nỗi bất an của Souta được hóa giải phần nào.
Để khép lại, Souta dùng nước ấm cho Koyuki uống thuốc cảm và hối thúc cô đi ngủ khi thấy cô nàng bắt đầu dụi mắt. Ngay khoảnh khắc ấy, Koyuki một lần nữa bám lấy vạt áo của Souta và ngước lên anh chàng thể hiện vẻ yếu mềm…
“Hãy cho tôi mượn đùi đến khi ngủ…”
“Xin lỗi vì dựa dẫm cậu thế này… Ngủ một mình làm tôi buồn khó tả…”
“Em rất vui vì chị đã trông cậy vào em nên chị không phải rụt rè thế đâu ạ. Và chị cũng chẳng có gì phải xin lỗi em hết.
Trên chiếc giường mềm mại tỏa hương thơm ngát, Koyuki đang để đầu mình trên đầu gối của Souta. Về tư thế, cô nàng đang hướng lưng phía Souta để anh chàng không thấy được khuôn mặt hóa đỏ của mình. Xung quanh, chỉ còn bóng đèn ngủ tỏa ra màu cam là đang phát sáng ở mức tối thiểu. Điều này giúp cho Koyuki có thể thiếp đi bất cứ lúc nào, nhưng cũng đồng thời tạo ra một độ tối nhất định.
“Đến khi chị ngủ thì em sẽ ở cạnh chị, nên chị hãy thả lỏng cơ thể nghỉ ngơi đi nhé.”
“Cảm ơn cậu nhiều…”
“Chị thấy sao rồi ạ? Cơ thể có đỡ hơn chưa?”
“Ừ, nhờ cậu cả. Tôi đã được cậu cho uống thuốc nên ngày mai sẽ còn đỡ hơn nhiều so với bây giờ.”
“Thế thì tốt quá rồi… Nói là đỡ chứ, chị đừng có lại ép bản thân như hôm nay nhé? Mới có một ngày thì bệnh chưa hết đâu.”
Souta thừa hiểu một người như Koyuki chẳng mấy chốc sẽ lại chứng nào tật nấy. Thế cho nên, anh chàng mới ra lời cảnh cáo nặng trịch đó và thậm chí còn nghĩ tới việc làm sao bắt Koyuki sử dụng nhiệt kế vào sáng mai cho bằng được.
“Fufu, tôi không làm vậy nữa đâu. Bị cậu thuyết giáo chẳng phải trải nghiệm vui vẻ gì cả.”
Đối phương là người Koyuki thầm thương trộm nhớ, nên nội việc bị la rầy hay nhận câu nhắc nhở hà khắc đã ảnh hưởng không nhỏ lên tinh thần của cô. Suy cho cùng, Koyuki chỉ là không muốn bị anh ấy ghét…
“Thì biết làm sao cho được, em dù gì cũng là quản lý mà… Cơ mà phần nhiều cũng chỉ là cảm xúc cá nhân nên cho em xin lỗi.”
“Nhưng cậu nghĩ cho tôi nhiều đến thế làm tôi thật sự rất vui. Thật sự…”
“Thế thì đỡ cho em quá.”
“Có điều… Khi nghĩ đến chuyện về sau thì tôi lại cảm thấy hỗn độn.”
“Hỗn độn… cơ ạ?”
Chuyện về sau… tức là những gì sẽ xảy ra sau khi Koyuki khỏi bệnh. Souta không rõ cô đang nói về điều gì, và chắc hẳn nhiều người có cùng suy nghĩ như anh chàng.
“Tôi chỉ nghĩ… khi mình khỏi bệnh thì sẽ không thể dựa dẫm cậu thế này.”
Dựa trên tiền đề là được Souta bảo vệ khỏi tên bám đuôi, Koyuki có thể hành xử như người bạn gái của anh ở bên ngoài, nhưng đặc quyền này sẽ không được áp dụng trong ký túc xá. Cần phải nói, cách Souta để cô dựa dẫm như hôm nay đã khiến lớp vỏ bọc của Koyuki bị lung lay dữ dội, kéo theo cái chặn cảm xúc nơi trái tim cô sắp sửa bung ra hoàn toàn.
“Mọi người đều làm như thế nên việc gì chị phải ngại ngần chứ? Chị biết đó, tạm thời chúng ta cũng là người yêu của nhau nên em nghĩ quan trọng là làm quen dần với những chuyện như thế.”
“Được sao…? Tôi là người chỉ cần bị để sổng một lần thì không ai có thể cản bước đấy nhé…?”
“Đương nhiên nếu là lúc em đang làm việc thì cũng hơi khó, nhưng mấy lúc nghỉ ngơi hay chẳng có việc gì làm thì chị cứ dựa dẫm em thoải mái ạ.”
“N-Những… lời đó, cậu đừng hối hận nhé…?”
“Ahaha. Đúng ra là em đang mong chờ đây, nên chị hãy ráng khỏe sớm nha.”
Souta làm sao biết được… rằng chính hành động chấp nhận nguyện vọng ấy của Koyuki sẽ khiến cuộc sống anh chàng lâm vào cảnh đau khổ, kể từ lúc này trở đi. Sự dựa dẫm của Koyuki không phải chỉ là cái dựa dẫm đơn thuần. Một khi đã nhìn nhận Souta dưới tư cách người khác giới, cách Koyuki suy nghĩ về sự dựa dẫm Souta cũng sẽ thay đổi tương ứng.
“Hầy… Nếu biết mọi chuyện thành ra thế này, thì thay vì nhẫn nhịn, tôi đáng ra nên thông báo tình trạng sức khỏe của mình thì hơn… Mọi người có lẽ đã biết tôi bị cảm rồi, làm họ phải lo lắng những chuyện không đâu vào đâu thì có…”
“A, em quên nói mất tiêu. Chị không cần lo chuyện đó đâu ạ.”
“Không… lo?”
“Vâng. Nãy là em nói nghiêm với chị, nhưng nếu em ở vị trí của chị thì chắc cũng làm điều tương tự… chị nhỉ. Em hiểu cảm giác của chị mà, hiểu đến nhói cả lòng nên đã hỗ trợ chị khoản đó. Mọi người vốn đã chấp thuận lý do chị không ăn tối là vì ‘còn công việc’ rồi.”
“...”
Từ căn thời gian trở về ký túc xá để có thể ở phòng khách một mình với đống đồ đã mua, đến việc nhét chúng vào trong góc rồi nhanh chóng chuẩn bị món cháo ăn liền, Souta đã làm tất cả để che giấu cho Koyuki. Duy chỉ có một điều… Mirei đã phát hiện ra sự tình của Koyuki, nhưng anh chàng thấy không cần phải nói điều này với cô. Từ hành động đứng đợi Souta ở hành lang và tự tay chìa thông điệp cầu xin cho anh, rõ ràng Mirei sẽ đứng về phía Souta và nói đỡ cho anh chàng.
“Thế cho nên, từ giờ chuyện ngả theo hướng nào thì em xin phép nhường hết cho chị quyết định đó. Gì cũng được, chỉ cần chị không cùng em đi quá đà.”
“G-Gì vậy chứ… C-Cái cách rào trước đón sau đó là sao…”
“Xin lỗi chị. Em biết là em toàn chơi đểu, nhưng em thì chỉ muốn làm đồng minh của chị.”
“...”
Khi Koyuki vẫn còn chưa hết dao động trước những nỗ lực thầm lặng của Souta, anh chàng lại đan tiếp những lời nắm thóp trái tim mình khiến cô nàng không khỏi sung sướng. Nhịp tim của Koyuki tăng lên chóng mặt. Khuôn mặt vốn ửng đỏ càng đỏ rực hơn nữa, đến mức không thể hòa lẫn với ánh cam tỏa ra từ ngọn đèn ngủ.
Nóng ran. Ngứa ngáy. Khó thở. Cảm giác dễ chịu. Koyuki muốn cảm nhận tất cả, nhiều hơn, nhiều hơn nữa…
“...Souta-san, cậu có thể xoa đầu tôi được không… Tôi sắp buồn ngủ rồi…”
“Được sao ạ? Em chẳng giỏi khoản này đâu, có chăng lại làm chị khó buồn ngủ hơn…”
“Làm ơn cậu, lúc nào Hiyori cũng được tận hưởng cảm giác sung sướng đó…”
“Ahaha… Vậy em xin phép.”
Souta đặt tay thuận lên đỉnh đầu của Koyuki và bắt đầu lần theo kẽ tóc mà vuốt xuống một cách nhẹ nhàng. Anh chàng lặp đi lặp lại hành động đó, khoảng bốn đến năm lần, thì đột nhiên Koyuki trở mình trên đùi anh…
“...”
“Hãy cho tôi dựa dẫm… cậu thêm nữa.”
Cứ thế, Koyuki vùi mặt vào phần bụng của Souta và ôm lấy ôm để anh chàng.
Trong một thoáng, Souta đã dừng bàn tay vừa xoa đầu cô… nhưng anh để nó cử động trở lại khi câu nói của cô nàng đã thấm vào đầu mình, với một sự dịu dàng khiến đứa trẻ nào cũng cảm thấy được nâng niu.
“Ahaha, chị thật sự trở thành em bé luôn nhỉ.”
“Xin lỗi cậu, thật mất mặt làm sao…”
“Không không, chị không cần bận tâm đâu. Em thấy chị dễ mến cực.”
Sau câu nói đó là một khoảng lặng có lẽ phải đến vài phút. Nhưng khi đã nhận được sự xoa đầu ân cần đến thế, Koyuki bất chợt phá vỡ cái im lặng bằng một tông giọng chất chứa sự ghen tị.
“Souta-san, nếu như tôi có người yêu… thì mỗi ngày sẽ được trải nghiệm cuộc sống đầy dựa dẫm này sao…”
“Phải rồi nhỉ… Em nghĩ chị sẽ có người bạn trai yêu thương chị rất nhiều, nên những chuyện như thế không phải là không thể chị nhỉ.”
Và một khoảng lặng mới lại bắt đầu… Chỉ có hai tiếng động duy nhất. Sự sột soạt quần áo do Koyuki khẽ cựa mình. Sự xoa đầu Souta từ tốn dành cho Koyuki.
“Souta-san…”
“Vâng?”
Sau câu hỏi lại của Souta, Koyuki buột miệng cái ngáp cho thấy sự buồn ngủ. Cô nàng dồn lực vào cánh tay và lấy Souta làm gối ôm.
Ở trong sự thân mật đó… Koyuki lấy bụng Souta che miệng và thổ lộ cảm xúc của mình.
“Tôi yêu… cậu lắm.”
“...”
Trong căn phòng lặng như tờ, giọng nói đầy ngọt ngào ấy đã truyền tới tai của Souta trước khi kịp tan vào bầu không khí xung quanh.
Souta chớp mắt không biết bao nhiêu lần, tâm trí bắt đầu tái hiện từng chữ một.
“...”
“Gì cơ?”
Khi chúng thấm vào suy nghĩ của Souta, anh chàng mới thốt ra giọng nói thất kinh… nhưng mọi sự đã chắc như đinh đóng cột.
“Phù… Phù…”
Ở trên đùi anh, Koyuki đã bắt đầu thốt ra những nhịp thở đều đặn…
“Hả!? G-Gì cơ…!? Hả?”
Trong vô vàn rối bời, Souta chỉ có thể suy nghĩ đến ba khả năng…
“Tôi yêu ‘cách xoa đầu của’ cậu lắm.”
“Tôi yêu ‘cung cách quản lý của’ cậu lắm.”
Và cuối cùng… là chẳng có gì ở đó cả. Chỉ là một lời tỏ tình, không hơn không kém.
“...Trời ạ, mình nghĩ cái điều ngốc nghếch gì thế chẳng biết… Phải chăm chị ấy cho trót chứ…”
Sự nghiêm túc làm Souta dẹp bỏ hoàn toàn những điều không liên quan. Anh chàng ngay lập tức nhận định một người như thế thì không thể nào nhìn mình với tư cách người khác giới và bám luôn không rời cái suy nghĩ đó để khỏi đưa đầu óc tơ tưởng những chuyện lạ lùng.
Lỡ như, Souta lay Koyuki trở dậy và nhìn thấy gương mặt của cô… thì chắc chắn, lựa chọn ấy sẽ phải thay đổi.
Koyuki nhắm tịt đôi mắt, bặm chặt đôi môi… khuôn mặt đỏ rực như vừa bị đút vào lò bánh mì.
Koyuki không chỉ vờ ngủ. Koyuki đã trút bao dũng khí cho chữ “yêu” của mình. Tất cả rõ ràng đến mức chỉ cần quan sát là sẽ nhận ra, vậy mà…
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage