“Nãy giờ là tự tôi tán dương chị ấy như thế, nhưng có thể Mashiro-san chỉ đang tính toán và lọc ra những đối tượng có tiềm năng để làm giàu cho cuộc sống của mình cũng nên. Chị ấy chia sẻ sản phẩm của tôi ngay vào thời điểm xuất hiện những điềm báo như thế mà… Tất nhiên, nếu không có sự giúp sức của Mashiro-san thì tôi đã không thể có được cuộc sống như bây giờ rồi.”
“Ahaha, em hiểu rồi. Đúng là nếu sự giúp sức của mình góp phần nào trong đà nổi tiếng của đối phương thì lợi ích cũng sẽ theo đó mà cộng hưởng nhỉ. Hóa ra chị Mashiro-san có đầu óc nhanh nhạy thật.”
Souta vừa nghe chuyện và có những lời khen cho Mashiro… nhưng tiếp đó, anh chàng được cho biết một chuyện khó tin.
“Nhưng Mashiro-san kiểu như bị phụ thuộc chồng mình… tóm lại là vô cùng yêu chồng nên mỗi lần giáp mặt nói chuyện là độ ấn tượng càng giảm đi đó? Lúc nào chúng tôi gặp nhau ở cafe, chị ấy đều huyên thuyên về chồng mình… Mới hôm nọ là ba tiếng không ngừng nghỉ. Sau đó bọn tôi nói chuyện về trang sức trong 30 phút, rồi một tiếng tiếp theo chị ấy lại đưa câu chuyện về chồng mình.”
“O-Ờm. Chuyện đó nói sao ta…”
“Tình yêu thật đáng sợ cậu nhỉ, một người giỏi giang đến thế mà cũng bị làm cho mờ mắt. Nhưng nếu đó là minh chứng cho cuộc sống kết hôn vui vẻ của chị ấy thì tôi cũng không có ý kiến gì.”
“Công nhận. Nhưng em thật sự cảm thấy ghen tị với anh chồng đấy ạ. Được một người như vậy yêu thương đến thế thì chắc hẳn anh ấy đang có cuộc sống hạnh phúc.”
“Tôi biết là thế… nhưng nghe vậy chứ Mashiro-san thật ra là người nặng nhu cầu sinh lý nên anh chồng cũng cực khổ lắm đó?”
“Gì chứ!? V-Vậy… sao ạ!? Chị Mashiro-san…”
“Fufu, đó là chưa kể tính chiếm hữu của chị ấy cũng nặng không kém nên chị không bao giờ cho tôi gặp người chồng đó đâu. Chuyện này đương nhiên là bí mật nên cậu kín miệng giúp tôi nhé.”
“V-Vâng…”
Chiếm hữu trong tình yêu là phần tính cách ai cũng có, nhưng một cựu idol đã từng làm mưa làm gió một thời lại có nhu cầu cao đến độ khiến chồng mình phải cực khổ… Đây dám chắc là thông tin tối mật…
“Souta-san có muốn cùng tôi đi gặp Mashiro-san không? Nếu cậu không coi việc gặp chị ấy là để tăng mối quan hệ và cộng với sự giới thiệu của tôi thì chị sẽ hạ sự cảnh giác với cậu. Ừ thì… ngay khi cảnh giác hạ xuống là mình sẽ phải ngồi nghe chị ấy kể lể chuyện tình cảm tới phát ngán thôi.”
Không hiểu sao Koyuki rẽ dòng chảy câu chuyện tới việc hướng Souta gặp Mashiro, nhưng anh chàng thì chỉ có một phản ứng duy nhất… là đưa tay lên lắc hết cỡ sang hai bên.
“D-Dạ thôi ạ. Thiệt ra… Cái việc đứng giữa hai chị như thế… làm em phát ngán cái sát khí từ đàn ông xung quanh thì hơn.”
“Fufufu, cậu nhút nhát thế.”
“Em chỉ là đang phòng vệ thôi!”
Lý do Koyuki muốn Souta gặp mặt Mashiro… là sử dụng bên thứ ba với ý định để người cô mến giới thiệu những điểm tốt về mình, như một cách để khỏa lấp khoảng cách giữa cô với Mashiro.
Người biết tính toán không chỉ có mình Mashiro. Koyuki cũng như thế.
“Quay trở lại chuyện ban nãy… Khi bị Mashiro-san cho nghe những chuyện đó với vẻ hạnh phúc như thế thì tôi muốn có gì đó để ăn miếng trả miếng với chị ấy. Bằng sự nghiệp chính của mình.”
“Vậy… cơ ạ?”
“Thì tôi nào có bạn trai… Với một người muốn kết hôn trước ba mươi như tôi thì hành động của chị ấy như đang tạo quyền uy với tôi vậy. Chị ấy đã huyên thuyên đến mờ cả con mắt thì tôi chỉ còn cách lắng nghe… Cậu thấy có tha thứ được không chứ?”
“Ahahaha, chị Mashiro-san chắc hẳn cũng không mỉa mai gì chị đâu. Hồi xưa em từng thấy chị đó năng nổ trên truyền hình rồi mà, kiểu giống Hiyori tươi tắn không tì vết đó ạ.”
“Như cậu nói. Nhờ ơn chị ấy mà tôi mới được nổi tiếng như ngày hôm nay, nhưng đến lúc nào đó tôi nhất định sẽ cho chị biết mặt.”
Một Mashiro tươi cười nói về cuộc sống hôn nhân của mình. Một Koyuki tập trung vào chính sự và để lời nói của đối phương làm động lực thúc đẩy cuộc trò chuyện. Chắc chắn đây là sự cân đối không thể hoàn hảo hơn.
“Nên tôi mới đang đi tìm ý tưởng mới… nhưng phía trước toàn trở ngại không. Một bức tường lần nào tôi cũng đụng…”
“Chị đang nói về ý tưởng à. Hừm… Chị đợi em một chút được không? Để em mang giấy với bút chì tới.”
“Ơ?”
Trước dấu hỏi chấm xuất hiện trên khuôn mặt của Koyuki, Souta quay đi và chạy tới lấy những đồ mình vừa nói thành lời. Ngay khi trở lại phòng khách, anh chàng đã đến đứng bên Koyuki và khom người xuống.
“Chị, cái này có thể sẽ khó ở khoản chế tác…”
Souta bắt đầu trầm tư và ngâm nga điệu suy nghĩ, được mười giây thì mới hạ bút chì lướt những đường đầu tiên trên tờ giấy. Đó là vẻ nghiêm túc tựa lúc anh chàng làm việc.
“Em không biết cái này có đáng để chị tham khảo không, nhưng với ý tưởng của em theo hình dạng này thì chị thấy sao ạ? Để tạo ấn tượng mạnh thì em sẽ vẽ những thứ nó hơi quá đà, mà trước hết là khuyên tai nha.”
Souta để cây bút bay lượn với vẻ thuần thục, từ cái tai phải đẹp đẽ tới lỗ khuyên tai… và sau đó là một chiếc khuyên tai xuyên qua cái lỗ ấy như găm lấy phần dái tai.
“Em biết một sản phẩm làm ra là để được bán, nhưng chị thấy sao với việc nhìn nhận nó như một sự… dẫn dụ? Kiểu… chị có thể để nó được tung lên mạng xã hội kèm thông điệp đại loại ‘tôi có cặp khuyên tai đảm bảo để lại ấn tượng nè’, rồi để người xem được đưa tới trang ‘toàn thể’... Kiểu kiểu vậy. Dù gì đó là nơi chị đưa lên những sản phẩm trọng tâm của mình, nên tỉ lệ đặt mua sẽ cao hơn ạ.”
“...”
“Vòng tay… ở đây. Kẹp tóc… thế này. Thử làm thành cái hình cầu nào. Nếu mình thay đổi mẫu mắt và làm thế này thì còn có thể đi theo hướng dễ thương mà.”
“...”
Souta vẽ vòng tay và kẹp tóc theo dạng ba chiều và triển khai ý tưởng theo hướng ai cũng có thể hiểu được. Thời gian càng trôi qua, mặt giấy càng kín mít… duy chỉ có sự ngạc nhiên của Koyuki là vẫn thế. Đương nhiên, cô không ngờ Souta thành thạo vẽ vời đến thế. Kể cả ý tưởng tạo ra những phụ kiện cho bài hướng dẫn, cô nàng trước giờ cũng chưa từng nghĩ tới…
“Còn nữa, cái logo máy tính này nãy như lọt khít mắt em, nên mình biến tấu nó một chút và làm cái kẹp tóc hay thứ gì đó khác kiểu táo mà nhóm trẻ con tới học sinh cấp ba có thể hiểu nó… là táo. Với vòng tay thì hình như mình cần nhựa resin nhỉ? Thế thì táo đỏ chín phần, táo xanh một phần nghe khá thú vị.”
Nếu Souta là dân nghiệp dư thì từ khoảnh khắc ban nãy, anh chàng sẽ không thể tưởng tượng đến những điều thế này. Khi những thắc mắc dần thành hình trong đầu Koyuki… cô nàng chợt nhớ tới cuộc trò chuyện trong quá khứ.
“N-Nhắc mới nhớ, cậu từng là nhà thiết kế thì phải…”
“Ahaha… Từng thôi ạ. Nên nếu chị gặp khó điều gì thì cứ gọi em tới nhé. Có thể em sẽ ra ý nào đó cân nhắc được cũng nên… Em còn giữ liên lạc với người bạn từ trường nghề, hiện đang là nhà thiết kế, nên cũng gọi là có thể móc nối chị với họ. Đương nhiên là sẽ không có vấn đề tiền bạc hay đạo ý tưởng nào ở đây cả, nên chị hãy an tâm.”
“...”
Koyuki không còn chỉ giữ sự ngạc nhiên. Giờ đây cô đã hoàn toàn im lặng theo dòng thời gian, để màu mắt nói lên sự biến động càng sâu nặng của trái tim dành cho một người bản thân vốn thầm thương trộm nhớ và đang sở hữu năng lực có thể giúp đưa sự nghiệp của mình thuận buồm xuôi gió.
Souta sẽ làm ra những ý tưởng… Koyuki sẽ biến chúng thành hiện thực… Từ nguồn thu nhập đó, cả hai có thể tận hưởng những chuyến du lịch…
Những ý niệm về tương lai như thế chẳng mấy chốc thành hình trong đầu Koyuki. Khi đó, nhân vật ở trước mặt càng trở thành người đàn ông cô không được phép tuột mất… Vận may nhiều khi xuất hiện một cách tình cờ như vậy.
“Thiệt tình… cái cậu này.”
Đôi mắt ấy thấp thoáng một vẻ lờ đờ, ẩn chứa cái nhìn đến cháy bỏng trong vô thức của kẻ si tình.
“Souta-san. Giờ tôi mới nghĩ… rằng nếu tôi hẹn hò rồi kết hôn… thì chưa biết chừng sẽ có được cuộc sống hạnh phúc hơn cả Mashiro-san cũng nên. Cuối cùng, nếu có thể làm điều mình tự hào thì tôi có lẽ sẽ tạo được vị thế trong mắt chị ấy, thậm chí là đến mức ăn miếng trả miếng.”
“Phải rồi nhỉ. Nếu đó là bàn đạp đưa sự nghiệp của chị lên cao thì nói thật là hết nước chấm.”
“...Điều này có thể áp dụng với chúng mình hiện giờ đó nhỉ?”
Trong một thoáng, tông giọng của Koyuki thấp thoáng màu sắc của sự dục vọng. Như thể hàm ẩn một ý tứ nào đó, vượt xa bề mặt câu từ…
“A-Ahaha… Chắc vậy chị nhỉ.”
Cảm nhận được điều đó, Souta trưng ra nụ cười ngượng cho qua… theo đúng bên khơi mào đã dự đoán. Cô nàng đưa mắt chạm lấy Souta và thốt ra từng lời đắm đuối.
“Souta-san, không biết… cậu có nhớ những gì tôi nói tối qua không.”
“T-T-Tối… qua, ạ?”
“Ừ.”
“...”
“...”
Bầu không khí căng như dây đàn. Với Souta, anh chàng sao có thể nói ra, rằng “Ý chị là chuyện ‘yêu’ sao?”... Nhưng đây chính là phản ứng Koyuki mong đợi. Bởi lẽ, mục tiêu của cô là gây sự chú ý của đối phương và khiến nó trở thành một suy nghĩ thường trực.
“Fufu, xin lỗi cậu. Không có gì đâu.”
“Hả!?”
“Tôi quên chút đồ nên quay trở lại phòng nhé.”
“A, a… V-Vâng… ạ…”
Koyuki đứng lên khỏi ghế và rời phòng khách, chính thức ngắt ngang câu chuyện ở một điểm dừng đầy sâu xa. Trong khi đó, Souta vẫn còn đang trong trạng thái không biết nói gì hơn.
Trong tình yêu, tồn tại vô vàn phương thức tấn công.
Thẳng thắn bày tỏ cảm xúc vẹn nguyên của mình như một cách nẫng tay trên trước khi người khác giật mất.
Sử dụng nhược điểm của bản thân và từ từ khiến đối phương để tâm trong khi dựa dẫm lấy họ.
Dần dà thu hẹp khoảng cách và làm đối phương phải chú ý tới mình ở mức thân thiết, để rồi mời gọi bằng sức mạnh của rượu.
Đập tan hoàn toàn đường chạy thoát của đối phương và nhen nhúm thứ tình ý đến rõ ràng để khiến họ khó lòng có thể làm ngơ.
Ở đây, Koyuki là trường hợp dưới cùng, rải nên những mưu mẹo sắp sửa xử đẹp Souta.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage