Vài tiếng trôi qua sau khi Souta và Koyuki đi mua sắm. Bây giờ là 4 giờ 50 phút chiều.
Souta đã làm xong bữa tối trước 6 giờ và chọn ngơi tay một lát. Anh chàng đưa tay lên che miệng ngáp và mang ra chiếc chăn từ phòng quản lý.
Từ mùa mưa đến giờ, Koyuki đã chứng kiến cảnh tượng đó không biết bao nhiêu lần, nên cô vẫn tiếp tục công việc làm đồ trang sức của mình như bình thường và bắt chuyện với Souta.
“Cuối cùng cậu mới chợp mắt được nhỉ.”
“A-Ahaha… Xin lỗi chị. Chị đang làm việc vậy mà…”
“Không cần phải để tâm đâu. Cân bằng trong sinh hoạt chỉ cần một lần bị phá vỡ là khiến mình khốn đốn nhỉ.”
“Nói thiệt thì… đúng ạ. Ban đầu em còn ráng được, nhưng quả là không thể chị nhỉ. Cơn buồn ngủ dữ dội quá.”
Ở đây, cả hai không nhắc đến nguyên nhân khiến cân bằng trong sinh hoạt của Souta bị phá vỡ, nhưng họ đều biết điều đó xảy ra là do anh chàng phải chăm sóc Mirei vào đêm khuya những ngày mưa bão. Gánh nặng ấy đến giờ vẫn còn đè nặng lên anh.
Đương nhiên, việc Souta bị đánh mất cân bằng trong sinh hoạt được giữ bí mật với những cô gái ở ký túc xá ngoại trừ Koyuki.
Hai người đã trao đổi với nhau về vấn đề này và quyết định làm thế để Mirei không cảm thấy tội lỗi cũng như những cô gái còn lại không cảm thấy lo lắng.
“Khỏi lẹ lẹ xíu thì tốt biết mấy chị nhỉ. Thế này thì lại thành ra là em bỏ bê công việc mất rồi.”
“Không ai ở đây nghĩ rằng cậu bỏ bê công việc đâu. Hôm nay là cậu dồn toàn bộ thời gian nghỉ trước đó cho việc chợp mắt này mà?”
“Ừ thì thế ạ.”
“Cậu đều làm những chuyện cần làm nên không có ai phàn nàn gì đâu. Lỡ có thì để tôi lo, tôi sẽ đứng ra che chở cho cậu.”
“Cảm ơn chị… Nhưng phải công nhận thường thì em còn làm được nhiều hơn thế này. Em sẽ cố gắng để có thể quay lại trạng thái tốt nhất ạ.”
Vào những ngày bình thường, Souta có thể làm việc quần quật không biết nghỉ ngơi là gì, và kể cả trong tình trạng thiếu ngủ như bây giờ, anh chàng vẫn hoàn thành nghiêm chỉnh những nhiệm vụ được giao.
Có thể nói, cuộc sống hằng ngày của Souta vượt hẳn những gì gọi là bình thường, và điều đó khiến người xung quanh không khỏi bận lòng.
“Cậu nghiêm túc quá mức rồi đó, Souta-san… Thiệt tình, tôi chưa từng thấy ai nhỏ tuổi hơn mình nghiêm túc đến thế.”
“Vậy ạ? Em chỉ đang nói điều hiển nhiên thôi mà.”
“Ngay từ lúc cậu chọn phòng khách làm chỗ chợp mắt để không ngủ quên là tôi thấy CẬU đã nghiêm túc quá mức rồi. Trong đầu cậu lúc nào cũng chỉ chứa đầy công việc thôi.”
“Đây là tiết kiệm điện chị à. Sử dụng hai máy lạnh thì phí quá.”
“Vậy thì để tôi nói rõ hơn nhé. Cậu ngủ ở phòng khách là để tôi gọi cậu dậy nhỉ?”
“Không phải. Là tiết kiệm điện ạ.”
Souta ngoan cố với câu trả lời của mình, nhưng Koyuki thì đã biết tỏng anh chàng từ đời nào.
Không thể phủ nhận sự tiện lợi của chiếc đồng hồ báo thức, nhưng nếu có người chịu đến đánh thức thì Souta gần như không thể không dậy được. Anh chàng cũng tránh được việc rơi vào giấc ngủ thêm lần nữa.
Souta coi trọng mặt này hơn việc “tiết kiệm điện”.
“Cậu vẫn cố chấp thì không biết tôi có nên làm việc trong phòng riêng không nhỉ.”
“Đ-Đừng mà chị!? C-Chị xem, làm việc ở nơi rộng rãi thế này thì hiệu quả công việc cũng cao hơn chứ?”
“Cậu vừa hoảng hồn rồi nhỉ. Đúng là cậu định coi tôi như cái báo thức còn gì.”
Đôi đồng tử đẹp đẽ của Koyuki như đóng đinh về phía Souta thể hiện vẻ nghi hoặc của cô.
Nhưng Koyuki không tỏ ra bực bội, cô chỉ nâng khóe miệng lên như muốn nói “chịu cậu thật”.
“Ôi, xin lỗi cậu nhé. Tôi chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của cậu rồi.”
“A, vâng ạ. Vậy em xin phép được chợp mắt nhé.”
“Ừ. 5 giờ 50 phút như mọi khi nhỉ.”
“Vâng, cảm ơn chị. Nếu có chuyện gì thì chị hãy đánh thức em nhé. Em sẽ dậy ngay.”
“Tôi biết rồi.”
“Chị cũng nghỉ ngơi đi nhé, Koyuki-san.”
“Ngủ ngon.”
Và Souta nằm xuống ghế sofa. Cuộc trò chuyện giữa hai người khép lại và sự im ắng dần bao trùm phòng khách.
Koyuki tiếp tục làm việc, trong khi Souta thì kiếm chút giấc ngủ cho riêng mình. Cả hai người họ đều biết ý để không làm phiền nhau.
30 phút trôi qua.
“Phù…”
Koyuki trút ra hơi thở ngắn. Tiếng thở rơi tõm vào sự tĩnh mịch của không gian.
Hoàn thành chỉ tiêu hôm nay, cô nàng dừng tay chấm dứt mạch tập trung và dang tay vươn vai nửa thân trên.
“Hơn 30 phút rồi sao…”
Koyuki hướng tầm mắt về phía chiếc đồng hồ được bố trí trong phòng khách, sau đó nhỏ mắt bằng lọ thuốc đặt trên bàn và tiến tới dọn dẹp đủ loại phụ kiện. Bước này đòi hỏi nhiều thời gian mới làm quen được, nhưng Koyuki thì đã thực hiện nó hàng chục, hàng trăm lần. Những nơi để đồ đều nằm lòng trong đầu Koyuki, giúp cô nhanh chóng hoàn tất việc dọn dẹp.
Sau khi cho tất cả đồ đạc vào hộp, Koyuki nhận ra bây giờ đã là 5 giờ 35 phút.
Còn 15 phút nữa là đến lúc Koyuki đánh thức Souta, và cô đứng dậy khỏi ghế để đến chiếc sofa nơi Souta đang nằm ngủ…
“Phù, phù…”
Souta thở ra từng nhịp đều đặn, đôi tay buông thõng xuống sàn trông không còn chút sức lực nào.
“Trừi… Mình thật chẳng người lớn chút nào… Ngắm nhìn thứ này mà ghen tị với Mirei là sao chứ…”
Koyuki là người hiểu rõ nhất trạng thái tinh thần của Mirei vốn như thế nào, và như những cô gái khác ở đây, cô nàng cũng biết Mirei tận dụng dáng ngủ này của Souta theo ý mình. Thế nhưng, tâm trí vẫn đưa cô đến những suy nghĩ như thế.
“Mirei-chan gay gắt với em như thế mà giờ đây con bé tiến tới không chút e dè chị nhỉ…”
“Mirei được Souta-san đối xử dịu dàng như thế thì tụi mình biết làm sao cho được. Chị nghĩ là mọi thứ đều đi theo một quá trình cả, Kotoha à.”
“Chỉ là em… khi chứng kiến Mirei-chan làm bất kỳ điều mình thích với Souta-san thì có chút nghĩ ngợi… thôi ấy?”
“Ara, em ghen tị với Mirei ư?”
“U-Ừ thì… Vâng, đúng vậy. Hàng tốt mà chị. Em từng ngủ chung với Souta-san nên mới nhận ra điều này, rằng Souta-san khi đã ngủ say thì mình có thể làm bất cứ điều gì với cơ thể của Souta-san mà không sợ Souta-san tỉnh dậy ấy ạ.”
“Vậy ư…”
Vài ngày trước, Kotoha và Koyuki đã có cuộc trò chuyện thế này. Đây chính là nguyên nhân khiến con tim Koyuki nhói lên.
Và không dừng lại ở đó, Hiyori cũng sẽ nhận được sự đối xử tương tự, nếu kết quả bài thi của cô nàng nằm ở nửa trên trong bảng xếp hạng toàn khối.
Chính sự khác biệt với những cô gái xung quanh đã là quá đủ cho Koyuki.
“Hầy… phải làm sao với thứ này đây… Thật tình.”
“Thứ này” ám chỉ những tâm tư trong lòng Koyuki, xen lẫn với sự ghen tị và ham muốn độc chiếm. Đã là con người thì ai cũng có những cảm xúc này, nhưng với Koyuki, chúng mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần.
“Souta-san…”
Koyuki cầm cánh tay buông thõng khỏi ghế sofa của Souta và nhẹ nhàng đưa chúng về chỗ cơ thể của anh.
Chỉ có điều, cách cô đưa chúng về chỗ cũ có sự khác biệt so với bình thường.
Koyuki lồng bàn tay của mình vào giữa những ngón tay của Souta và nắm chặt theo kiểu nắm tay của những người yêu nhau, rồi cứ thế đưa chúng về lại chỗ cũ.
Sự ghen tị. Ham muốn độc chiếm. Ít ra chúng đã nguôi ngoai phần nào…
Vào 5 giờ 46 phút, Koyuki đã đánh thức Souta tỉnh dậy.
Đúng là Koyuki làm việc này sớm hơn một chút so với mốc thời gian hai người định ra, nhưng mười phần lý do thì đến tám phần trong đó… đã là cô nàng không muốn bất kỳ cô gái nào khác ở đây khi trở về sẽ được chứng kiến gương mặt say ngủ của anh.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage