“Trời đất, đậu bắp giảm giá rồi… A, bắp cải nữa! A, nấm bạch tuyết nữa!”
Souta và Koyuki đã đến siêu thị lớn và cả hai người đang ở quầy rau củ. Nhìn thấy dòng chữ giảm giá, Souta tới gần ngó qua một lượt với vẻ hí hửng. Trông anh chàng chẳng khác gì một ông bố nội trợ.
“Fufu, cậu thuộc kiểu người đến siêu thị là lại giống như đứa trẻ nhỉ.”
“Đ-Đứa trẻ hả chị!?”
“Ừ, là một đứa trẻ vừa được dẫn tới cửa hàng đồ chơi ấy. Cậu trông vô cùng phấn khích theo nghĩa tốt mà.”
“A-Ahaha… Xin lỗi chị, để chị thấy cảnh xấu hổ mất rồi. Cứ thấy đồ rẻ là em không kìm được lòng mình.”
“Cậu không cần phải xin lỗi tôi. Cảm xúc đó là một phần quan trọng của cậu, và tôi lại thấy dễ mến… việc được nhìn thấy vẻ đáng yêu đó.”
“Đ-Đáng yêu… cơ ạ.”
Mỗi lần đặt chân tới siêu thị, Souta lại thành ra thế này. Anh chàng tìm thấy đồ rẻ là ngay lập tức đớp tới như Hiyori.
Nhưng đến lúc cân đo đong đếm, gương mặt của Souta lại khoác nên vẻ vô cùng nghiêm trọng. Sự thay đổi biểu cảm xoành xoạch đó là rất thú vị.
“Có thể đàn ông các cậu thấy cách khen này là phức tạp không cần thiết, nhưng với tôi, Souta-san ở ký túc xá toát ra vẻ chín chắn và khác nhiều so với bộ dạng bây giờ của cậu.”
“T-Thì ngoài chị ra, em có dẫn ai đi mua sắm cùng mình bao giờ đâu… Họ mà chứng kiến em bây giờ thì chắc chắn sẽ công kích không thương tiếc cho xem…”
Souta không nuốt được câu chọc “dễ thương quá đi!” của Koyuki và bắt đầu dựng chế độ phòng vệ. Âu cũng là lẽ thường tình.
“Hiyori, Mirei rồi Kotoha là ba nhỉ. Không thể bỏ lỡ cơ hội hiếm hoi này được, tôi có nên chụp trộm cậu vài pô không nhỉ.”
“C-Chị ác quá! Chỉ mình chị biết thôi là được rồi mà… Thiệt tình.”
“Đừng lo, tôi sẽ giữ bí mật cho cậu.”
“Ờm, thế thì tốt cho em quá.”
Koyuki hành xử vô cùng thuần thục, nhưng mọi người chắc hẳn đã nhận ra…
Rằng Koyuki là người duy nhất được nhìn thấy nét trẻ con của Souta thế này.
Và rằng Koyuki là người duy nhất từng đi cùng Souta mua sắm.
Tức là, trong số những cô gái ở ký túc xá chỉ có mình Koyuki tận mắt nhìn thấy cảnh tượng hiếm có đó của Souta.
Một thứ cảm giác độc nhất muốn giữ bóng hình anh chàng làm của riêng đang dần được ấp ủ trong lòng Koyuki, và việc dùng từ “chụp trộm” kia là cách cô đẩy những người khác ra xa.
Chỉ có Koyuki mới đi theo phong cách này, nhưng ở trọng tâm chính chủ là những cảm xúc mà ai cũng có.
“A, tôi quên một điều.”
“Vâng?”
“Để đền bù cho việc giữ bí mật với mọi người, tôi có thể đã chụp trộm cậu rồi cũng nên.”
“Ahaha, chị thì sao làm những chuyện như thế chứ. Em là em biết mà.”
“Ara, với những cậu trai tôi đổ thì là ngoại lệ nhé. Cậu cũng có ham muốn chụp ảnh người phụ nữ mình thích nhỉ? Để sau rồi mình còn ngồi ngắm trong phòng chứ.”
“A, ờm? Em là kiểu hỏi xin đàng hoàng ấy chị. Chính vì thích nên mới… mới… Ủa? Đ-Đổ…? Ơ…?”
Đến giờ Souta mới cảm thấy điều gì đó là lạ trong câu nói của Koyuki.
Anh chàng dừng tay nhấc hàng và bắt đầu nghĩ ngợi.
Nếu theo câu nói của Koyuki, thì “cậu trai tôi đổ” sẽ chính là Souta…
“Tôi đã đặt hình ảnh cậu mua sắm làm hình nền… Cậu muốn thấy không?”
“...”
“...”
Koyuki tủm tỉm nụ cười ra chiều thú vị.
Nếu cô nàng thật sự đã đặt hình nền như thế, thì điều này cũng đồng nghĩa với việc công nhận là bản thân cô đã đổ Souta. Nói vậy chứ… Souta phải mất một chút thời gian mới hiểu được tình hình.
Anh chàng đáp lại nụ cười của cô và vẫy tay qua lại.
“Cho em xin kiếu nhé. Cái hình nền mà chị định cho em coi không phải hình em mà là hình chụp thú cưng ở nhà chị chứ gì.”
“Biết đâu tôi đã thay đổi từ lúc đó thì sao?”
“Nó dễ để lại ấn tượng nên em không nghĩ là chị sẽ thay đổi dễ dàng vậy đâu. Em nói sai à?”
“Trùi… Đúng thế. Làm sao cậu có thể đoán trúng vậy chứ.”
Koyuki mở nguồn điện thoại và nhập mật khẩu với vẻ chán nản rồi chĩa màn hình cho Souta thấy hình nền.
Đúng như những gì Souta đã nói, có một con thỏ màu trắng nuôi ở nhà bố mẹ của Koyuki được lấy làm hình nền điện thoại cô.
Trước đó, Souta đã vô tình nhìn thấy tấm hình đó và có hỏi chuyện Koyuki về điều này nên con thỏ ấy mới đọng lại trong tâm trí anh chàng.
“Thì em là quản lý mà, Koyuki-san. Sao có thể bị chơi đểu dễ dàng vậy được.”
“Fufu, cậu vừa gửi lời tuyên chiến với tôi ư? Vậy để tôi thử nghĩ cách khác xem sao.”
“Tùy chị thôi. Chỉ là đừng làm quá lên chị nhé.”
“Ừ, đừng lo. Với tôi thì không có gì là quá đâu.”
“Hởm? K-Không hiểu sao em vừa cảm giác mình vừa nghe một câu rất đáng sợ…”
“Chắc cậu nghe lầm thôi. Tôi có nói gì đáng sợ đâu nhỉ.”
“P-Phải rồi nhỉ. Cứ cho đó là nghe lầm nhỉ…”
Souta biết mình không hề nghe lầm, nhưng anh chàng cũng hiểu mình không nên đào sâu gì thêm…
Trong lúc cuộc trò chuyện đang diễn ra vui vẻ thêm thắt một vài thứ như thế, hai người họ đã đi được một vòng quanh siêu thị. Ngay lúc đó…
Koyuki dừng chân trước một món hàng nọ.
“Nhắc mới nhớ, chị thích trái đào nhỉ.”
“Ừ. Đào ngon mà.
Koyuki đang nhìn chằm chằm vào trái đào mềm mại màu hồng với lớp lông trắng phủ ở bên ngoài và tiếp tục nói.
“Đúng là có nhiều món mình thích bày ra trước mặt khiến chúng ta không khỏi mê mẩn nhỉ.”
“Nếu vậy thì em mua luôn nhé?”
“Thôi, tôi không cần đâu. Cậu đã mua nhiều trái cây vào mùa mưa và còn phải tính việc cân bằng chi tiêu nhỉ?”
“U-Ừ thì… so với những tháng trước thì có cao hơn thật. Tại em phải mua trái cây cho tất cả mọi người.”
“Nên tôi mới không cần là vậy.”
Vào mùa mưa, Souta hằng ngày đều mua trái cây cho Mirei để đối phó với chứng biếng ăn của cô. Và khi những cô gái khác muốn Souta cho trái cây vào phần ăn của mình, anh chàng sẽ phải trích ngân sách mua tích trữ để đáp ứng yêu cầu của họ. Ở đây, Koyuki đang nghĩ cho ví tiền của Souta.
“Đúng ra, tôi đã định mua bằng tiền của mình… nhưng lại quên ví ở xe rồi. Đáng trách thật.”
“Ờm… quên nói với chị mất tiêu, là em tự nhiên cũng muốn ăn đào ấy ạ? Nên cứ để em trả tiền cho.”
“Ơ?”
“Tiền là tiền của riêng em nên chị không cần bận tâm ‘cân bằng chi tiêu’ gì ở đây cả, và mình chỉ cần tọng thiệt nhanh vào họng là mọi người không phát hiện đâu mà.”
“Cảm ơn cậu. Để lát nữa tôi trả lại tiền nhé.”
“Không không, này là em bao chị mà.”
“Không được. Tôi biết là cậu chỉ đang giữ kẽ với tôi thôi.”
Ngay từ thời điểm Souta bổ sung “em tự nhiên cũng muốn ăn đào”, Koyuki chắc hẳn đã hiểu đó là những lời của anh chàng nhằm giúp cho cô không phải lưỡng lự.
Ít ra nếu là tiền bạc thì Koyuki có thể trả cho Souta, nhưng anh chàng đã ra tay trước.
“Đây là mệnh lệnh của người quản lý. Nếu chị không tuân theo thì em không cho chị ở ký túc xá, nên chị hãy chấp nhận đi ạ.”
Souta lạm dụng chức quyền một cách trắng trợn. Bình thường hành vi này sẽ nổ ra vấn đề lớn, nhưng nó bắt nguồn từ quan tâm của anh dành cho đối phương nên không làm cô thấy khó chịu hay gì cả.
“Trùi, hễ những lúc thế này cậu lại dùng đến quyền lực là sao chứ.”
“Xin lỗi chị. Chỉ là em không có cách nào khác thắng chị ngoài đây ra. Vậy em xin phép kiểm tra những trái đào này ạ.”
“Để trả thù, tôi sẽ chọn những trái đào không ngọt cho cậu đó. Nhớ nhé, Souta-san.”
“A, chị mà làm thế thì em sẽ giật những trái đào của chị. Hãy chuẩn bị tinh thần đi nhé, Koyuki-san.”
“Thế thì không biết là tôi có nên sử dụng những tấm ảnh mình đã chụp trộm vào mục đích trái phép không ta.”
“Hahaha, đòn đe dọa đó không có tác dụng với em đâu. Em biết là chị chưa hề chụp tấm nào mà.”
“Fufufu, dễ thương ghê.”
“C-Chị đang nói cái gì dễ thương cơ!?”
Souta hổ báo như thế vì anh chàng tin rằng việc hình nền điện thoại của Koyuki không thay đổi đồng nghĩa với việc anh chàng vẫn chưa bị chụp trộm.
Thế nhưng, Koyuki không phải là người dùng những từ ngữ đáng quan ngại như chụp trộm làm lời nói dối. Trong điện thoại của cô có riêng album lưu trữ những ảnh như thế.
“Để đền bù cho việc giữ bí mật với mọi người, tôi có thể đã chụp trộm cậu rồi cũng nên.”
“Ara, với những cậu trai tôi đổ thì là ngoại lệ nhé. Cậu cũng có ham muốn chụp ảnh người phụ nữ mình thích nhỉ? Để sau rồi mình còn ngồi ngắm trong phòng chứ.”
Đây là toàn bộ câu trả lời…
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage