Thời tiết mưa bão đã qua đi. Vào một ngày nọ.
“...Thật là, tôi không sánh được Souta-san luôn đó.”
“Ơ? Chị vừa nói gì vậy?”
Souta đang ngồi trên chiếc Aodi màu đen thuộc sở hữu của Koyuki và được cô chở tới siêu thị gần đó.
Điều hòa đang được bật trong xe, và từ chiếc loa phát ra những bản nhạc phương Tây thời thượng một cách ngẫu nhiên.
Koyuki đang mặc chiếc áo top để lộ bờ vai trắng nõn. Cô nàng điều khiển vô lăng một cách thành thục và tiếp tục câu nói của mình.
“Thì tôi chỉ đang nghĩ về mùa mưa vừa rồi thôi. Nhờ có Souta-san hết lòng chăm sóc mà Mirei chưa lần nào phải suy sụp nhỉ? Tôi đã quen biết Mirei bấy lâu mà không thể làm được như Souta-san… Vậy mới ‘không sánh được’ chứ sao.”
“A… Em nghĩ là chị hiểu lầm ở chỗ ‘Mirei chưa lần nào phải suy sụp’ rồi. Vẫn có những ngày Mirei phải o ép bản thân mới tới được trường chứ. Kể cả khẩu phần ăn của con bé cũng giảm hẳn.”
“À, thế nên mỗi ngày cậu đều mua nhiều loại hoa quả nhỉ? Để Mirei chịu ăn một chút.”
“...Nói vậy chứ, rốt cuộc chỉ có mỗi Hiyori là hưởng hết chị nhỉ.”
Vào mùa mưa, Souta đã gọt sẵn trái cây và chuẩn bị phần ăn cho từng cô gái trong ký túc xá, nhưng Mirei thì không ăn nổi nên đẩy sang cho Hiyori.
Và Hiyori là Hiyori, cô nàng tọng đầy họng phần trái cây được Mirei đẩy sang cho mình và ngấu lấy nghiến để với vẻ sung sướng.
“Tôi không phủ nhận suy nghĩ của cậu, nhưng nếu so với năm ngoái, khi tình trạng con bé tồi tệ đến mức không thể đến trường, thì đây đã là sự chuyển biến tích cực lắm rồi. Nên… cảm ơn cậu. Tôi rất may mắn khi có cậu ở bên giúp đỡ.”
“Chị quá lời với thằng quản lý này rồi ạ.”
“Giờ đây, Mirei thậm chí dựa vào cậu còn nhiều hơn cả tôi nữa. Có cảm giác, từ vai trò bảo hộ đến vai trò người chị của tôi, đều bị cậu cuỗm đi mất vậy… Cậu làm tôi dỗi lắm đó, cậu biết không?”
Ngay khoảnh khắc đó, Souta mắt chạm mắt với Koyuki tay còn trên vô lăng, nhưng cô nàng liền đảo mắt đi như muốn khẳng định những lời vừa rồi của cô là thật.
“Ahaha, nói thiệt với chị là em thấy Mirei muốn dựa vào chị hơn là dựa vào em ấy.”
“Sao có chuyện đó được?”
“Thì Mirei đã nói trước mặt em không biết bao nhiêu lần rồi, kiểu con bé không muốn làm phiền mọi người và đặc biệt là chị - người đã trông nom con bé nhiều nhất. Còn em thì bị gộp chung với những người làm-phiền-bao-nhiêu-cũng-được ấy.”
“Mirei mà, đó là cách con bé làm nũng với cậu thôi. Nhìn vậy chứ Mirei hay ngại lắm, kể cả cách hành xử với người khác giới con bé cũng không hiểu rõ lắm đâu.”
Koyuki thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ của mình về Mirei, và dù trước đó cô có nói mình “dỗi” gì đi nữa, Koyuki kỳ thực là một người phụ nữ trưởng thành thứ thiệt. Vẻ lái xe của lúc này cũng rất ăn nhập với hình ảnh cô tạo ra.
“Với em, Mirei thật sự không có gì đáng để phàn nàn cả. So với cái xa lánh trước đó thì việc con bé chịu rút ngắn khoảng cách làm em vui hơn nhiều.”
“Rút ngắn khoảng cách… nhỉ.”
“O-Ờm, em vừa nói điều gì lạ lắm à?”
“Không, chỉ là tôi không biết cái rút ngắn khoảng cách ấy… có phải như thế này không.”
“Hở-”
Đó là lúc chiếc xe dừng bánh trước cột đèn đỏ.
Koyuki bỏ tay trái khỏi chiếc vô lăng màu đỏ rượu và vươn tới chỗ của Souta cố tình xoa đùi anh chàng qua lại.
Trước bờ vai tròn trịa vốn đã phơi bày trước mắt Souta và giờ đang tiếp cận chàng ta, anh chàng liền quay mặt đi theo phản xạ.
“C-Chị đang lái xe thì tập trung vào lái xe đi chứ, Koyuki-san…”
“Thì xe đang dừng mà.”
Koyuki như thể đã nhìn thấu phản ứng của Souta. Cô đáp một câu khiến anh chàng chỉ còn biết “ừ thì thế”.
“G-Gần đây chị hay chọc em nhỉ?”
“Lỗi ở ai mà Mirei đã bỏ tôi đi vậy.”
“E-Em xin lỗi.”
“Tôi muốn tha thứ cho cậu lắm, nhưng hãy ráng chịu chút nhé.”
Ngay khi Koyuki vừa dứt lời, đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh. Cô nàng rời tay khỏi đùi của Souta với vẻ tiếc rẻ và quay trở lại nắm vô lăng bằng cả hai tay, cũng như nhấn chân ga cho xe chạy tiếp.
“Chị… Vì chị là Koyuki-san nên em có mấy lời thế này, là chị đừng nên châm chọc kiểu đó với những người đàn ông khác. Sẽ có người hiểu lầm chị đang mời gọi họ ấy ạ.”
“Tôi hơi tò mò chút, là nếu cậu chính là người hiểu lầm như thế thì cậu sẽ định làm gì?”
“Thì ai cũng tưởng tượng được mà.”
“Vậy sao? Với một người được Mirei lấy làm gối ôm khi ngủ mà không ra tay với con bé dù chỉ một lần thì khó tin thật nhỉ. Cơ thể con bé đang dần ra dáng phụ nữ nên cảm giác đụng chạm cũng khác lắm chứ nhỉ.”
“À vâng…
Ở đây Koyuki không đề cập rõ ràng, nhưng nhiêu đó cũng đủ cho ta thấy Souta đã bị Mirei đem ra làm gối ôm lấy ôm để đến mức nào. Anh chàng có muốn cũng không tránh được việc chạm vào cơ thể mềm mại của cô.
“Là đàn ông nên lý sự của em chẳng đáng là bao, nhưng chị cũng biết sự tồn tại của cái gọi là ‘bản năng’ mà nhỉ… Chỉ là em còn chỗ đứng để mà lo và Mirei còn quá khứ để phải chịu, nên sao em có thể ra tay được chứ.”
“Đúng thật, nếu như cậu không giữ được lý tính của mình thì Mirei sẽ khốn đốn lắm nhỉ.”
“...Em xin phép giữ im lặng. Cái bản năng trong mình khiến em thấy không phải nếu đồng tình với chị.”
Souta lỡ trớn thốt ra hai chữ “đồng tình”, nhưng cảm xúc của cậu thì đã được truyền đạt đầy đủ tới Koyuki.
“Souta-san thật sự là một người chân thành nhỉ. Tôi vẫn còn nhớ cách cậu đối xử với tôi ở chỗ tôi làm thêm đó.”
“Ahaha… Em cảm ơn.”
“Chỉ cần cậu giữ tính cách đó, cô bạn gái của cậu có thể an tâm hẹn hò với cậu rồi.”
“Em còn chưa biết có cô gái nào chịu làm bạn gái mình ấy chứ…”
Souta đã bị vắt kiệt về cả thể xác lẫn tinh thần ở nơi làm việc trước đó, khiến anh chàng chưa lần nào suy nghĩ nghiêm túc về việc có bạn gái.
Thế nhưng, công việc bây giờ đã mang lại sự thư thái cho tinh thần của Souta, và thứ cảm xúc vốn bị đánh mất trước đó cũng dần quay trở lại.
“Nhân tiện, gu phụ nữ của Souta-san là như thế nào?”
“Phải, rồi nhỉ… Trước tiên là một người phụ nữ không phản bội ạ.”
“Không phản bội?”
“Vâng. Có thể người khác cho rằng cô ấy là người nặng tình, nhưng em thì muốn hẹn hò nghiêm túc chứ không phải là bỡn cợt người khác ấy chị, nên rất ngại việc bị bắt cá hai tay.”
“Tôi đây, nhìn vậy chứ tôi là người chung thủy nhé. Còn điều gì khác không?”
Koyuki chêm vào câu đệm như một lẽ hiển nhiên và tiếp tục hỏi.
“Ơm, em cũng thích một người biết quan tâm ạ. Chẳng là em từng làm cho doanh nghiệp đen… Nên kiểu thi thoảng sau khi xong công việc, em cũng muốn cô ấy nhắn cho mình một hai lời kiểu ‘anh vất vả rồi’, kiểu kiểu thế… Mà thế em lại gia trưởng quá thì chết dở.”
“Tôi đây, sau khi nhắn tin còn tới tận chỗ làm đón về nữa nhé. Còn không?”
Koyuki lại tiếp tục tấn công với cùng công thức đó.
“Ờm… Có hơi đòi hỏi quá mức, nhưng nếu cô ấy có chút thu nhập thì tốt biết mấy chị ạ. Em cũng muốn thử nếm trải cảm giác đi du lịch chung chẳng hạn, nhưng chỉ với đồng tiền của em thì có khi em lại không đáng để cổ nhờ cậy.”
“Tôi đây, sơ sơ cũng có thu nhập và khoản tiết kiệm được kha khá rồi nhé. Đủ để nuôi sống một người đàn ông… Còn không?”
“K-Koyuki-san này.”
“Sao thế?”
Koyuki thể hiện vẻ sững sờ. Cô nàng đã làm tới lần thứ ba thì Souta không thể bỏ ngơ được nữa. Nói đúng ra, Souta bắt buộc phải có chút lời qua tiếng lại.
“Em rất xin lỗi về chuyện của Mirei nên chị có thể thôi những trò đùa kiểu đó đi ạ…!? Em không biết là nên coi chúng là thật hay đùa đây!?”
“Thì thú vị mà.”
“E-Em đã nói là chị thôi đi mà… Chị còn tiếp tục là em bực thật đó.”
“Fufufu.”
Và rốt cuộc Souta đã bị Koyuki đưa vào màn châm chọc của mình… Đây chính là hiểu lầm của Souta.
Koyuki không phải là một người phụ nữ thiếu đứng đắn. Cô sẽ không chạm vào đùi của bất kỳ ai. Cô cũng không đề cập tới khoản tiền tiết kiệm với bất kỳ ai.
Sau đó, Koyuki không hề xin lỗi về màn châm chọc của mình mà chỉ cười xòa cho qua chuyện. Cô nàng tiếp tục tập trung vào việc lái xe, trong lúc đó cô để những sợi tóc xõa qua tai mình và đánh mắt sang chỗ ngồi của Souta không biết bao nhiêu lần.
Đôi đồng tử xanh biển trong suốt ánh lên sự nghiêm nghị trên gương mặt của Koyuki. Một màu đỏ tía dần dà xuất hiện trên đôi má cô nàng…
Koyuki sẽ không làm những điều này với bất kỳ ai. Cô nàng sẽ không bao giờ thành ra thế này cả.
Với Koyuki, Souta đã ra tay cứu lấy Mirei yêu quý của cô, và ấn tượng về anh vốn đã vượt qua ranh giới của một người quản lý từ lâu.
Chính cái “châm chọc” trong suy nghĩ của Souta, thực chất lại là cách thả thính người khác đậm chất Koyuki.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage Trong lĩnh vực thời trang, “top” có nghĩa là từ chỉ chung cho những trang phục tính từ thắt lưng trở lên phía đầu.