Buổi sáng. 6 giờ 45 phút.
Hôm nay Kotoha có ca làm buổi sáng, nên giờ đang quây quần cùng Hiyori và Mirei bên bàn ăn. Số lượng đông hơn mọi khi làm không khí có phần náo nhiệt hẳn.
Souta ngồi chống hai tay ở căn bếp nói chuyện với những cô gái đang ăn sáng.
“Souta-san! Bữa sáng hôm nay Hiyori cho 10 điểmmm. Cơm nắm là số dách ạ!”
“Âu cũng là cái món ít tốn thời gian nhất mà, nêm nếm thì chỉ cần cho muối là cùng… Mirei-san thấy ngon không? Món trứng cuộn hôm nay của anh hơi bị được à nha.”
“...Thường.”
“T-Thường cơ à… Hừm, chẳng lẽ vị nhạt quá sao… Vậy để tối anh thử cho nó nồng nồng hơn.”
“Fufu, tiêu chuẩn của em nghiêm khắc vậy sao, Mirei-chan?”
“Thì bởi… em thích đồ do Kotoha-san làm hơn.”
“A, đúng thật. Kotoha nêm đồ rất vừa tay luôn.”
“C-Cảm ơn Souta-san. T-Tự nhiên được mọi người khen làm tôi thấy hơi ngượng…”
Dòng chảy câu chuyện bất thình lình rẽ hướng sang Kotoha. Cô nàng đang thể hiện khuôn mặt có phần bứt rứt, như thể vừa bị làm cho bất ngờ vậy.
“A! Tức là nếu anh nêm giống Kotoha-san thì Mirei-san sẽ cảm thấy ngon hơn ha! Ô kê, Kotoha ơi, lần sau chỉ tôi nêm thế nào được không?”
“Souta-san… tôi chỉ đo bằng mắt như Souta-san thôi ạ.”
“V-Vậy ư…”
Những phát ngôn của Mirei về Souta luôn xoay quanh việc dè bỉu anh chàng, nhưng bản thân chính chủ vẫn chấp nhận chúng như một sự thật hiển nhiên vậy. Thậm chí, chàng ta còn đồng ý với ý kiến của Mirei và cố gắng tiếp thu những cách nêm nếm cô nói vừa lòng mình hơn.
Cách đối xử đó của Souta chính là lý do khiến đối phương phải cảm thấy tội lỗi…
Và bản thân Mirei không phải là không nhận thức mình đã làm bao nhiêu điều vô lễ…
“...Nè.”
“Hửm, sao thế? Mirei-san.”
“Hôm nay, Koyuki-san yêu cầu món hầm… Tôi nói lại thôi.”
“Ô! Anh biết rồi. Vậy để hôm nay anh chuẩn bị món hầm nhé.”
“Ờm.”
Trong lòng Mirei, cảm giác tội lỗi giờ đã chất thành núi, vượt ngoài giới hạn chịu đựng của cô.
“Của anh… cũng ngon…”
Đây là lần đầu tiên Mirei nói ra lời yêu cầu với Souta mà không cần sự giúp đỡ của ai cả, nhưng so với lý tưởng thì vẫn còn một khoảng cách dài.
“Souta-sannn! Vậy thì Hiyori muốn ăn cơm ạ!”
“Em yêu cầu nhiều quá rồi đó, Hiyori. Lượt kế là của Kotoha.”
“Tôi cũng muốn ăn món hầm, nên Hiyori-chan cứ thoải mái đi em.”
“Oaaa!? Hiyori cảm ơn nhiều ạ! Hiyori muốn ăn khoai tây chiên ạ!!”
“Hết món hầm lại khoai tây chiên, có nặng bụng quá không? Nào cũng bỏ khoai lang mà.”
“Không có vấn đề gì ạ!”
“Ô-Ô kê… Quyết như thế rồi thì anh làm.”
Và thế là đã có hai món được cho vào bữa tối. Nhưng với Souta, đây là sự nhẹ gánh rất lớn vì anh chàng không phải lên thực đơn từ con số không.
Souta ngay lập tức vào chế độ công việc, trong đầu lướt qua hàng tá món ăn kèm đơn giản như salad, đồ chua hay hải sản hấp rượu. Ngay khoảnh khắc đó…
“...ÁÁÁ!”
Như từ trên trời rớt xuống. Đó là tiếng thét dễ thương xuất phát từ miệng Mirei.
“Hở!?”
“Ớ.”
“Mirei-chan, sao vậy em!?”
Ba người còn lại không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Sau khi Souta cất giọng từ căn bếp, Hiyori và Kotoha cũng có phản ứng tương tự.
“X-Xin lỗi làm chị giật mình! N-Nhưng, nãy, có… Loạt soạt!”
Mirei chĩa ngón trỏ run run về phía bên dưới tấm rèm cửa.
“L-Loạt soạt là gì chứ, Mirei-chan!?”
“...Là G!”
“AAA!?”
“Em không đùa chứ…”
Mirei vô tình chứng kiến loài vật này lúc đang ăn và nói lại những gì mình thấy với hai cô nàng còn lại. Mới sáng ra đại nạn đã xảy đến rồi.
“S-S-Souta-san. Souta-san có thể xịt nó đi được không?”
Mặt mày tái mét, Kotoha đứng dậy khỏi ghế và vươn cánh tay đang run tới chỗ Souta.
Cô nàng muốn hành động nhanh chóng để thể hiện bản lĩnh một người chị gái, nhưng không thể phủ nhận toàn thân cô đang tỏ ra sợ hãi.
“Hừm… Tôi còn chưa mua bình xịt côn trùng đây. Ai ngờ nó lại xuất hiện vào mùa này chứ.”
“...”
Thiếu vũ khí của nền văn minh nhân loại, Kotoha trở nên hoàn toàn bất lực trước kẻ thù đáng ghét. Trong một thoáng, gương mặt cô nàng tối sầm đi trông thấy.
“K-Không mua thì anh tính sao hả!”
“Làm sao ạ!? Hiyori phải làm sao ạ!?”
Cả ba người giữ khoảng cách nhất định với tấm rèm, nơi được cho là có “G” đang ẩn nấp. Rốt cuộc họ rời khỏi bàn ăn và tập trung ở căn bếp với Souta, trông chẳng còn đâu tâm trạng ăn uống.
“Mirei-san, nó màu đen hả em?”
“Đỏ!”
“Ô, vậy vẫn tốt chán. Không đen thì chắc vẫn chưa to.”
“Anh đừng có vô tư như vậy, làm gì nó mau đi! Là lỗi của anh không mua bình xịt đấy!”
Và trong đám người ở đây, nhân vật tỏ ra sợ hãi nhất chính là Mirei. Biểu cảm trên gương mặt Mirei giống với lần đầu cô chạm trán Souta, như thể trong cô đang tồn tại một nỗi ám ảnh nào đó vậy…
“S-Souta-san. C-C-Cùng tôi làm chứ… ạ?”
“H-Hiyori xin lỗi ạ! Quá sức Hiyori rồi ạ…!!”
“Nào, mọi người đừng gồng lên vậy chứ. Để tôi lo.”
Duy chỉ có một người giữ được sự bình tĩnh. Đó chính là Souta.
Với “G” đen tuyền, vừa thon dài lại nhanh nhẹn, cách xử lý tốt nhất vẫn là sử dụng bình xịt, nhưng Souta ở đây định sử dụng sức mình làm phương án thay thế.
“Tôi đi đập nó nha.”
Souta lấy tận sáu tờ giấy thấm nước nằm cạnh lò vi sóng và cuộn chúng lại bên tay, đoạn tiến tới tấm rèm cửa.
Anh chàng không có vẻ gì là sẽ thoái lui, những bước chân cũng chẳng trễ nải đi bao nhiêu. Chúng ta gần như không thể cảm nhận được bất kỳ sự sợ hãi nào của Souta dành cho “G”.
Khi đến trước tấm rèm, Souta liền ngồi xuống. Anh chàng dồn chút lực vào bên tay thuận đang cầm cuộn giấy, tay trái thì giữ tấm rèm và lật mạnh nó lên.
“!”
Đúng như những gì Mirei đã nói, ở đó là “G” không nhỏ cũng chẳng to đang trú ngụ. Khoảnh khắc Souta với “G” chạm mắt nhau, “G” bắt đầu loạt soạt chuẩn bị tẩu thoát. Nhưng Souta thì đã đọc được ý đồ của “G” trong chớp mắt. Souta tống cái *rầm xuống sàn nhà.
“...”
Souta cảm nhận được mình đã đánh trúng gì đó dưới tay mình. Nhưng anh chàng vẫn đợi vài giây xem “G” còn cựa quậy không rồi mới lật cuộn giấy lên. Và ở đó là “G” đang nằm chỏng chơ giữa sự sống và cái chết.
“Ngon, một nhát.”
Souta gói ghém “G” một cách cẩn thận và đứng dậy định bụng đi tới thùng rác. Ngay khoảnh khắc đó…
“...”
“...”
“...”
Anh chàng nhận ra những tia nhìn cùng với sự sững sờ hướng về phía mình.
“Hở, anh làm cái bản mặt đó là sao…?”
“S-Souta-san ơi… Bé gián…?”
“Tôi đập nó rồi…”
Trước một Kotoha đang tròn xoe đôi mắt màu táo, Souta đáp lại lời cô với vẻ mặt như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
“Bằng cuộn giấy đó… cơ ạ?”
“Ờm, tôi thấy nó vẫn còn nhỏ mà.”
“Tôi, lần đầu tiên chứng kiến cách xử trí sáng tạo như thế ạ…”
“H-Hiyori cũng thế… ạ.”
“Á, tôi sẽ đi rửa tay đàng hoàng, mọi người đừng lo!? Tôi sẽ đi rửa tay ngay!”
Ba cô gái chỉ đơn giản là ngạc nhiên, nhưng không có gì lạ khi Souta lại hiểu lầm họ đang ái ngại cách anh chàng hành động.
“...Xin lỗi Mirei nữa. Anh sẽ mua bình xịt trong hôm nay.”
“U-Ừm…”
“Nếu còn chuyện gì thì cứ nói anh. Anh ráng dọn dẹp cho.”
“Ừm…”
Đến giờ Souta còn nhớ như in khuôn mặt khi ấy của Mirei. Anh chàng thể hiện biểu cảm hối lỗi không biết chuyện gì đã xảy ra với Mirei, và nhận được cái ngoan ngoãn gật đầu đáp lại của cô.
Đó chính là dáng vẻ thành thật Mirei của nhiều năm về trước dành cho một người khác giới, điều không ai ở đây nhận ra cả.
Đối với Souta, xử lý “G” là chuyện đương nhiên, mọi người ở đây yêu cầu thì anh chàng sẽ ra tay.
Nhưng đối với Mirei, được người khác giới cứu giúp không phải là chuyện đương nhiên.
Nhất là khi lối hành động của Souta là không phải ai cũng làm được. Chính vì lẽ đó, trong mắt Mirei việc làm của Souta mang một ý nghĩa lớn lao… Đó là sự bảo vệ Mirei bằng cả mạng sống khỏi thứ khiến cô sợ hãi.
Quá khứ… là quãng thời gian Mirei không nhận bất cứ sự giúp đỡ nào, thậm chí còn bị ép buộc phải gồng gánh những thứ khiến cô sợ hãi. Hàng trăm giờ trôi qua, hàng ngàn giờ trôi qua, điều ấy vẫn cứ tiếp diễn như một lẽ hiển nhiên, khoét thành vết thương sâu hoắm bám riết tâm trí cô từ đó đến giờ.
Nguồn cơn chính là từ cha cô, một người khác giới.
Kết cục là…
“Đàn ông là kẻ thù. Họ không màng tới tình cảm. Họ sẽ làm điều mình ghét.”
Lối suy nghĩ trên trở thành thứ khái niệm cố định trong đầu Mirei để cô có thể tự phòng vệ bản thân.
Nhưng sự kiện lần này không trùng với điều trên. Và sự dịu dàng của Souta mà Mirei cảm nhận từ trước tới giờ dần nới lỏng những định kiến vốn có trong suy nghĩ của cô.
Hôm nay là một ngày bình thường như bao ngày khác, nhưng nó rồi sẽ trở thành điều thúc đẩy sự thay đổi của Mirei.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage