Tối hôm đó. Cơn mưa nhỏ tí tách ngoài cửa sổ.
“Koyuki-san, này.”
“Có chuyện gì không em?”
Mirei đang ở trong phòng riêng của Koyuki và cất tiếng bắt chuyện với cô.
Koyuki vừa nghe chuyện vừa sử dụng những đầu ngón tay một cách điêu luyện làm ra những đồ trang sức.
“E-Em có chuyện… cần chị tư vấn. Được không chị?”
“Tất nhiên là được. Chị có nên dừng tay lại không nhỉ?”
Sau khi bị Souta chỉ ra bản thân đã ngủ không đủ giấc, Koyuki đã chợp một giấc vào trưa nay. Khác với mọi khi, cô vẫn còn dư dả năng lượng để có thể tiếp tục công việc của mình từ khi ăn tối xong đến giờ.
“Không, không cần đâu chị. Chỉ cần chị nghe chuyện của em là đủ.”
“Được thôi. Thế em muốn nói chuyện gì. Thời tiết này… lẽ nào là đây?”
“Ừ thì… Cũng không phải là không tồn tại vấn đề đó, nhưng hôm nay là về hắn…”
Duy chỉ có một người duy nhất Mirei gọi “hắn” - người quản lý Hirose Souta.
“Souta-san?”
“...H-H-Hắn… lắm mồm.”
Khoảnh khắc Koyuki hỏi lại thì đáp lời cô là đây.
“Hầy… Mirei. Không biết chị có nên đuổi EM ra không.”
“X-Xin lỗi chị…”
Koyuki nhận ra ngay những lời vừa rồi của Mirei là nói dối. Cô giở giọng đe dọa Mirei để đối phương không thể chạy trốn khỏi trọng tâm.
“Nhờ tư vấn mà lại dối chị thì còn đâu ý nghĩa nữa. Chuyện xấu hổ vậy ư?”
“U-Ừm… C-Cảm giác em không phải là em của mọi khi…”
“Thế thì, đến lúc em cảm thấy được, hãy nói cho chị nghe. Em có tâm sự chuyện gì thì chị cũng không cười đâu.”
“Ừm, cảm ơn chị…”
Koyuki không ép Mirei phải nói ngay, cô ngồi quay chiếc ghế 180 độ ở hướng đối diện đối phương và tiếp tục chờ đợi. Cô nghĩ mình sắp sửa được cho nghe một chuyện quan trọng, đôi tay làm việc ban nãy vì thế cũng đang ở yên.
Cuối cùng, việc chờ đợi cũng có kết quả.
“...C-Chị tư vấn… là. E-Em muốn… c-cảm ơn… hắn.”
“!?”
Mirei chồng hai tay lại vào nhau với vẻ ngượng ngùng, gương mặt dần ửng một màu đỏ son. Những lời chắp vá được cô đan thành câu, với tông giọng nhỏ bé.
“C-Chị chứ… Chị bất ngờ như thế làm em ngượng lắm luôn á… Em biết không phải là tánh em mà…”
“X-Xin lỗi em. Chỉ là chị không ngờ Mirei lại thốt ra những lời đó… T-Tại sao đột ngột vậy em?”
“Tại chuyện hôm nay…”
Và rồi, Mirei bắt đầu giải thích từ lúc cô cùng Hiyori từ trường trở về ký túc xá.
Mirei đã đi chung ô với Hiyori. Mưa to làm ướt đồng phục của họ. Nhưng Souta đã chuẩn bị khăn lau cho cả hai từ trước.
Hiyori thì đã nói ra lời cảm ơn của mình, nhưng Mirei lại không làm được chuyện đó.
“E-Em đã cố gắng rồi. N-Nhưng không ra tiếng được…”
“Vậy ư. Em đã cố gắng rồi nhỉ.”
“K-Không phải là mở lòng liếc gì cả nhé chị! C-Chỉ là…
Mirei mào đầu hai từ như thế, đoạn đan thành lời những cảm xúc của mình. Đôi đồng tử của cô rũ xuống mặt sàn.
“Những gì hắn làm với em, cách hắn đối mặt em vẫn không đổi… Thì… hắn, chắc không có ý xấu…
Vẫn là một Mirei độc địa, buông lời sỉ vả, nhưng ấy kỳ thực không phải bản chất của cô.
Mirei đã kết thân với rất nhiều bạn bè ở trường. Mirei đã cố gắng không để Hiyori dính mưa. Đó là những ví dụ điển hình nhất thể hiện lòng tốt của cô.
Thái độ đối địch của Mirei với Souta, âu bắt nguồn từ những tổn thương trong quá khứ của cô.
“K-Không phải là em thích hắn hay gì cả đâu nhá. Em nói trước như thế… Chỉ là trút giận lên người điêu điêu như hắn thì tội thiệt…”
Mirei chưa thể hoàn toàn mở lòng, cô vẫn khư khư cách nói chẳng cho ai hiểu.
Nhưng nhìn bộ dạng cúi đầu ấy của Mirei là chúng ta sẽ nhận ra ngay. Rằng “điêu điêu” chính là sự dịu dàng tốt bụng.
“Phải rồi nhỉ… Chị nắm được cảm xúc của em rồi, Mirei. Kể cả việc em muốn trực tiếp cảm ơn thay vì viết thư.”
“Ừm.”
“Nhưng chị nghĩ Mirei không nên ép bản thân phải nói đâu. Bây giờ vẫn chưa phải lúc cho chuyện đó.”
“Ơ…”
Câu trả lời của Koyuki nằm ngoài dự đoán của Mirei. Đúng là Koyuki đã cho cô lời khuyên, nhưng đó không phải khuyên cô cảm ơn ra làm sao. Bản chất của cả hai là hoàn toàn khác.
“Đương nhiên nói được cảm ơn là chuyện tốt. Đôi bên đều cùng có lợi cả… Nhưng Mirei, em vẫn chưa thể cất thành lời mà nhỉ?”
“U-Ừm…”
“Nên chị mới muốn Mirei bước từng bậc thang một, để Mirei không phải ép mình như vậy nữa.”
“B-Bậc thang?”
“Trước tiên mình bắt đầu từ việc hiển nhiên là chào hỏi nhé. Mirei toàn giao tiếp bằng mắt với Souta-san thôi nhỉ? Em hãy bỏ thói đó và cất giọng chào hỏi xem sao. Nếu chọn hôm nay thì sẽ là ‘chúc ngủ ngon’, ví dụ như thế.”
Koyuki đặt lời cảm ơn ở bậc thang cao nhất và muốn Mirei tiến những bước mà người ngoài coi là hiển nhiên để cô không phải đưa bản thân đi quá sức.
Duy trì tập luyện mới mang lại thu hoạch. Cuối cùng là vận dụng vào chính sự. Có thể tóm gọn lối suy nghĩ của Koyuki như vậy.
“M-Mấy cái như ‘chúc ngủ ngon’, quá sức em rồi…”
“Những cách thô hơn kiểu ‘mau ngủ đi’ cũng không sao đâu. Souta-san thực sự rất bén nên sẽ nhận ra em vừa chào hỏi thôi. Nếu như không nhận ra thì đến lượt chị ra tay. Thấy sao?”
“V-Vậy thì được…”
“Tốt rồi. Vậy thì em đi một mình đi. Xong rồi thì trở lại đây ngay cũng được.”
“E-Em biết rồi. Để em đi gây sự với hắn.”
“Fufufu, đừng làm lớn chuyện nhé?”
“Ừm.”
Mirei đứng dậy khỏi giường và rời khỏi phòng của Koyuki.
Cô mò mẫm trên hàng lang tối tăm và đặt từng bước chân xuống cầu thang.
Rất nhanh chóng, ở trước mặt cô đã le lói tia sáng thoát ra từ phòng khách.
Cửa mở kìa…
Thắc mắc hiển nhiên. Mirei chỉ có thể suy đoán được có người ở nào đó đang ở trong phòng khách.
Thế nhưng, không có tiếng người vọng ra cả.
“Hắn quên khóa sao…?”
Lạ thật. Mirei khư khư cảm xúc đó và tiến xuống tầng trệt.
Mau ngủ đi. Mau ngủ đi. Mau ngủ đi… Đ-Được. Sẽ được…
Đây có thể coi là lời chào đầu tiên của Mirei hướng tới Souta kể từ khi anh chàng trở thành quản lý ở đây.
Ôm nỗi căng thẳng như thế, cô nàng rụt rè thò mặt vào phòng khách. Ngay khoảnh khắc đó…
“!”
Mirei đã chứng kiến một điều không thể tin được.
Souta vừa di chuyển kệ tivi sang một bên và giờ đang bò trên sàn dọn dẹp ngõ ngách…
Gần chỗ anh chàng có đặt hộp đồ mồi cho “G”.
“Qua dọn dẹp cỡ này rồi mà ta…”
Con người càng tập trung cao độ thì khoảng chú ý của họ càng hẹp đi, dẫn đến việc khó cảm nhận được sự hiện diện của người khác. Và ở đây, Souta đã hoàn toàn chìm trong thế giới của chính mình.
“Ráng nữa nào.”
Souta chỉ điềm nhiêm buông ra câu độc thoại, và những lời đó đã lọt tai Mirei…
“...”
Vào giờ giấc này rồi, Souta vẫn một mình chui rúc dọn dẹp mà không nói gì với ai cả.
Công việc là công việc… Nhưng giờ đã qua 10 giờ đêm. Rõ ràng đây không phải thời gian làm việc.
Nhưng Souta vẫn muốn đảm bảo không loài côn trùng độc hại nào xuất hiện.
…Tất cả là vì ai đây…
“...Đ-Đại ngố thiệt mà…”
Con tim của Mirei ngày một rung lắc, giọng nói run rẩy của cô dần trở nên rời rạc…
Giờ đây, cô gái ấy không còn tâm trí nào nói ra câu “mau ngủ đi” nữa.
Mirei đành quay trở lại căn phòng của Koyuki như chạy trốn khỏi những gì trước mặt cô.
“Thá gì vậy chứ… Không tin nổi luôn… Đừng… đối tốt với tôi.”
Người phải nghe những lời cự nự ấy, không ai khác chính là Koyuki.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage