“Gần đây em thấy sao rồi? Mirei. Không biết có chuyện gì làm em khổ tâm không.”
“Ưm, cũng chẳng có gì đáng nói đâu chị.”
Lâu rồi, Koyuki mới lại cùng Mirei ngắm sao trên ban công ký túc xá.
Trên cái bàn tròn gần đó có đặt hai ly chịu nhiệt. Bên trong đã rót sẵn súp hành mà hôm qua Mirei yêu cầu Souta nấu.
“A, có một chuyện. Nhà mình có một người suốt ngày mè nheo nên em muốn xử lý ổng.”
“Ara? Không còn là ‘một con’ nhỉ.”
“...Một con.”
“Fufu, chậm rồi em à.”
Koyuki so sánh Mirei của bây giờ với một Mirei trước đó và tủm tỉm nụ cười ra chiều thú vị.
“Chị ấy, hôm nay gặp chuyện tốt nè.”
“C-Chuyện tốt?”
“Chị nghe được từ Hiyori, là Mirei mới yêu cầu Souta-san nấu ăn nhỉ? Khi mà chị còn không hay thì em đã chịu mở lòng… Chị nghĩ thế.”
“K-Không phải! Đó là Hiyori ép em làm theo ý cậu ấy nên em mới chọn bừa một món thôi. Không có yêu cầu hay gì cả.”
“Yêu cầu” là xuất phát từ nhu cầu hoặc mong đợi nào đó. Mirei đang cố cho rằng khái niệm đó không ăn nhập với tình huống hôm qua, nhưng hành động đó sao có thể qua mặt được người đối diện cô.
“Mirei có thể qua mặt mọi người, nhưng qua mặt chị là không thể đâu nhé. Chị biết món ăn đầu tiên Mirei vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon nè.”
“!”
Ngay khoảnh khắc đó, nét mặt Mirei chợt biến sắc.
“Tại chính nơi đây, chị đã đóng vai trung gian, dạy dỗ Mirei, nên chị vẫn nhớ như in đó. Món hầm đó của Souta-san là một, và súp hành hôm qua em yêu cầu Souta-san nấu là hai, cả hai đều cùng một giuộc nhỉ.”
“...”
Koyuki bỏ ống nhòm khỏi tầm mắt và quay sang nói ra những sự thật với một Mirei đang tròn xoe đôi mắt màu ngọc bích.
“Nên chẳng phải em vì không thể quên được vị đó nên mới muốn ăn thêm lần nữa sao? Thêm điều là món hầm mất nhiều thời gian để nấu nên em mới đổi sang súp hành nữa nè.”
“...Em không nói nữa.”
“Vậy thì để mình chị nói, ngày mai chị sẽ yêu cầu Souta-san nấu một món. Đó là món hầm mà Mirei yêu thích.”
*Gật*
Ban đầu Mirei còn phủ định, nhưng biết là bản thân rồi cũng không đáp trả được gì ra hồn, cô nàng gật đầu và thể hiện cảm xúc của mình một cách thành thực. Ánh trăng rọi làm ánh lên những đường nét cân đối trên gương mặt cô, cùng với đó là một màu ửng đỏ đang dần lan rộng.
“Koyuki-san này… đừng nói với hắn cái món đầu tiên đó. Hắn chắc chắn sẽ chêm những câu kỳ cục cho xem.”
“Souta-san sẽ vui lắm đó?”
“Nên em mới ghét. Em không muốn để người như hắn được đà làm tới chút nào. Làm sao biết được hắn sẽ làm gì mình…”
Tông giọng của Mirei chứa đầy sự nhõng nhẽo, chắc chắn là thứ không thể cho Souta thấy được.
“Souta-san là người có thể tin tưởng được đó. Chị muốn Mirei sớm hiểu được điều này.”
“Kể từ lúc hắn cuỗm Kotoha-san đi là không tồn tại cái tin tưởng gì ở đây rồi…”
“Biết là hiểu lầm rồi mà tại sao vẫn cố chấp thế chứ, Mirei. Em không còn câu công kích nào hợp lý hơn ngoài mấy lời đó ư.”
“...”
Những lời lẽ sắc bén đến độ chặn họng được Mirei.
Koyuki sau đó còn bồi tiếp một câu “nếu em không còn câu công kích nào thì chỉnh cái thái độ đó cũng đâu mất gì nhỉ?”.
“Hôm nay, Souta-san trông buồn lắm đó.”
“T-Tại sao?”
“Không phải ‘tại sao’, Mirei. EM đó… chẳng phải đã nói món súp hành vừa rồi dở tệ hay sao.”
“!...”
Koyuki hiếm khi nào giở ra tông giọng nghiêm khắc đến thế. Ấy đương nhiên là lý do khiến Mirei dao động.
“T-Thì em biết đó thực sự là lỗi ở em… N-Nhưng tự nhiên Hiyori chọc… nên em lỡ mồm… nói ngược…”
“Biết kiểm điểm bản thân là tốt rồi. Chị chỉ cần xác nhận điều đó thôi.”
“C-Chị không kêu em đi xin lỗi ư…?”
“Cái ‘Souta-san trông buồn lắm’ là chị nói dối mà, sao bảo em làm vậy được.”
“Há!?”
“Âu cũng là điều cần thiết thôi, để chị chắc chắn xem em đã kiểm điểm hay chưa. Xin lỗi em.”
“Lại bị lừa nữa rồi…”
Từng hành động của Mirei bị Koyuki nắm gọn trong lòng bàn tay, nhưng may mà cô nàng không bước qua lằn ranh “em không có lỗi gì cả”. Nếu như Mirei tỏ thái độ chống chế thì ắt hẳn sẽ có màn thuyết giáo khác chờ sẵn cô như hôm trước.
“T-T-Thế… Phản ứng? Của hắn… với Koyuki-san ấy. Nếu chị đã biết em nói ‘dở tệ’ thì chắc chắn là do nghe được từ hắn…”
“Fufu, phải rồi nhỉ. Người ta vừa cười vừa tuyên bố ‘lần sau em chắc chắn sẽ khiến con bé phải khen ngon’ ấy nhé. Chỉ có thể là Souta-san, em nhỉ?”
“Hầy… Hắn đó, thiệt sự là cái giống loài gì vậy trời. Cá chắc là đầu hắn rớt vài cục ốc…”
Mirei hết thở dài lại ôm đầu buông lời rủa sả. Không thể nói tư thế đó là dành cho việc ngắm sao được.
“Ý em là sao?”
“Em nghĩ là Koyuki-san cũng biết, rằng em đã buông hàng tá lời lẽ bẩn thỉu rồi, với hắn ấy… Nhưng tại sao… hắn vẫn đối xử với em như những người khác ở đây, kể cả phàn nàn cũng không… Chẳng hiểu nổi thiệt mà…”
Xả bớt sự bực bội đang dần chất đống, Mirei vươn tay tới chỗ đặt ly súp và cầm nó trên tay, đoạn húp cái ực xuống họng. Cô nàng sau rồi vẫn tiếp tục bĩu môi.
“Một người không trân trọng Mirei thì sẽ không thể làm như vậy được đâu. Chị chắc chắn.”
“Nên mới lạ vậy chứ… Giả sử hắn có biết quá khứ của em thì cứ cho đó là đồng cảm đi, nhưng em biết không thể lấy đó làm giải thích được…”
Mirei không phải đồ ngốc. Cô nàng hiểu lấy thứ quá khứ đáng ghét của mình mà làm giải thích cho hành động của Souta thì không ổn chút nào.
“Hầy… Khó chịu thiệt mà. Hắn thiệt sự là cái giống loài gì trời…”
“Souta-san là kiểu người làm mình cảm thấy tội lỗi hết lần này tới lần khác nhỉ. Nếu như chúng ta nghe được chỉ một lời kêu ca của cậu ta thì chuyện có lẽ đã khác, nhưng sự thực không phải vậy nhỉ.”
“Thiệt thì… hắn có nhiều cái khổ.”
Mirei thực ra đã nghe được lời phàn nàn từ Souta.
“A, nhưng Mirei-san thì mồm miệng vẫn chẳng bớt độc địa.”
Nhưng chẳng có chút hờn trách nào trong câu nói ấy cả.
“...Nhưng kể cả điều đó đi nữa thì Mirei-san vẫn là một người cực kỳ tốt tánh, mẹ à. Con nghĩ con bé còn nhiều điểm tốt mà chỉ có con không biết nữa cơ.”
Đây là những lời anh chàng thốt ra sau đó.
Tông giọng Souta khi ấy ẩn chứa sự dịu dàng mà Mirei chưa từng được cho nghe bao giờ.
“Mirei tốt bụng thật nhỉ.”
“...Sao có thể đọ được với hắn. Em nói đến thế rồi mà thái độ của hắn vẫn không đổi…”
Mirei tiếp tục bưng ly súp lên ăn. Hương vị làm ấm cả cơ thể lẫn trái tim.
“Mẹ nghĩ đến cả người tốt tánh cũng phải biết ơn cách đối xử đó của mày ấy.”
Không người nào ở đây biết được Rie đã nói những lời đó với đứa con của mình là Souta.
“Đến ngày nào đó mình sẽ có thể mở lòng với nhau nhỉ, Mirei.”
“Trước giờ cũng có rồi mà chị? Chỉ tại em ngượng nên nó mới vậy.”
“Trong đầu chị, Mirei rồi sẽ mở lòng, rồi sẽ bị Souta-san trêu về những chuyện xưa. Chị thấy tương lai đó trước mắt mình rồi nhé.”
“Nó mà là thiệt thì em sẽ đi kết liễu chính mình… Ngượng chết bà…”
“Fufu, mọi người nói dự đoán tương lai của chị là bách phát bách trúng nhé.”
“Chị nói xạo!”
Hai người họ vẫn thân thiết với nhau như bình thường. Khoảng thời gian thư thả ấy kéo dài tới tận 11 giờ đêm.
Và rồi… mùa mưa gió đáng ghét của Mirei, giờ đang chầm chậm tiến gần.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage