“Hầy… Sáng đông khách khứa quá trời. Mới đầu tuần tôi còn đờ đẫn thế mà, không tém tém lại chút hả trời…”
“Fufu, nói thật thì em cũng cảm thấy như chị đó. Nhưng từ chiều trở đi lượng khách sẽ dịu xuống nên em nghĩ tụi mình sẽ được thong thả ấy ạ.”
Một tuần mới lại bắt đầu. Bây giờ là buổi trưa thứ hai.
Kotoha và Ogawa đã mua bánh mì ở cửa hàng tiện lợi và hai người họ giờ đang nghỉ trưa ở phòng nghỉ cho nhân viên.
“Giời ạ, chị ghen tỵ cái thong thả đó của Kotoha lắm ấy. Xét về độ trẻ trung chị sao còn đọ được với em.”
“Ogawa-san mới 29 tuổi thôi ạ. Chị vẫn còn trẻ chứ.”
“Làm gì có chuyện đó. Còn một năm nữa thôi là chị sang ngưỡng 30 rồi… Thời gian trôi nhanh thật ấy chứ.”
“Nhưng thời gian trôi nhanh thực ra là một điều tốt ấy chị. Đó là minh chứng cho việc chị đang tận hưởng những ngày tháng bên chồng.”
“...M-Mồm mép quá nha, cô tiếp tân này.”
Ogawa có lẽ không ngờ việc Kotoha đáp lời bằng việc lôi chồng của cô vào. Cô lúng túng đảo mắt sang chỗ khác và cắn một miếng bánh mì.
“Fufu, mồm mép chuyện gì vậy ạ. Em chỉ đang nói ra những gì trong lòng thôi ạ.”
“Giờ chị lại hiểu vì sao Kotoha nổi tiếng rồi. Đàn ông chết mê chết mẩn trước ‘cái này’ sao. Nếu những gì em vừa nói là do có toan tính từ trước thì xấu xa quá nha. X-Ấ-U-X-A.”
“Không không, em đâu kinh nghiệm đến mức toan tính gì đâu ạ?”
“Rồi rồi, khiêm tốn kìa.”
Ogawa nheo mắt chất vấn Kotoha với vẻ bán tín bán nghi. Nhưng rồi cô chợt nhớ ra một chuyện và thay đổi chủ đề.
“A! Tự nhiên chị nhớ tới người đàn ông em từng nói… Cuối tuần vừa rồi em đi uống riêng với người ta chứ nhỉ? Cái anh ngon cỡ chồng chị ấy?”
“Vâng, tụi em đã đi uống tầm ba đến bốn tiếng ạ.”
“Ồ! Kể chị nghe cái coi!”
Đi uống riêng với đàn ông. Chắc hiếm có ai không có hứng thú với chuyện này. Nhất là khi Kotoha thường không làm vậy với ai bao giờ.
“Chuyện không có gì thú vị mấy đâu. Nói cái là bực dọc trào ra chị à.”
“Hơ? Nhưng nhìn mặt em đâu trông như thế. Chị cảm giác như em đã có khoảng thời gian trọn vẹn vậy.”
“Fufu, đương nhiên là có những điều vui rồi ạ.”
Kotoha lôi điện thoại ra với vẻ rạng ngời, cứ như thể cái “bực dọc” ban nãy chỉ là lời nói dối vậy.
“Trước tiên em cho Ogawa-san coi ảnh đối phương nhé, chị chắc cũng đang có hứng thú với cái này nhỉ.”
“Biết chị đợi dài cổ rồi không!”
“Nhưng đây là chụp mặt người ta đang ngủ ấy chị, cho em xin lỗi khoản này ạ.”
“Khuôn mặt ngủ à, lạ thật nhỉ.”
“Chị đợi chút nhé.”
Kotoha chêm câu đệm như thế và mở tấm ảnh từ album “yêu thích” của mình ra…
“Người này ạ.”
Cô nàng chĩa tấm ảnh chụp một Souta-san say giấc trong phòng quản lý cho Ogawa coi.
“Há?”
Ngay khoảnh khắc đó… Ogawa tròn xoe đôi mắt và áp mặt lại gần màn hình điện thoại. Cứ thế, cô nhìn chằm chằm vào tấm ảnh mãi không thôi.
“Fufu, chị thấy sao ạ? Nhờ chị chấm điểm hộ em.”
“Ớ, không…”
“Hửm?”
“Anh chàng này thật sự là ngầu lắm luôn… Gì trời, đùa tôi hả…”
“Người này có tên là Souta-san, biết nấu ăn lẫn dọn dẹp luôn ạ.”
“Kotoha, cho chị mượn cái điện thoại chút được không em?”
“Vâng, mời chị.”
Ogawa nhận điện thoại từ tay Kotoha và dùng ngón cái lẫn ngón trỏ liên tục phóng to thu nhỏ tấm ảnh đó, mục đích là quan sát cho kỹ càng hơn nữa.
Cô giữ im lặng, biểu cảm nghiêm túc.
“Ơ kìa, Ogawa-san trông ghen tỵ nhỉ?”
Thấy Ogawa như thế, Kotoha liền nở nụ cười với vẻ hí hửng. Đâu đó trên gương mặt cô còn phảng phất niềm tự hào.
“Nói thật là nếu chị không cưới chồng thì anh này cũng ở trong tầm ngắm rồi… Nội chuyện làm được việc nhà thôi đã là hàng chất lượng cao rồi, đằng này nét mặt nhìn rất khá nữa. Ước gì được nhậu với anh chàng này quá đi. Mà đây chẳng phải là ảnh chụp trên giường sao!”
“...Thực ra em còn chụp một tấm nữa, chị hãy lướt sang xem đi ạ.”
“Một tấm nữa?”
Bị Kotoha thúc giục, Ogawa lướt sang phải để chuyển sang tấm ảnh tiếp theo.
“Ồ, đây là chụp đôi này… Ụa mà, sao Kotoha làm vẻ mặt quạu thế kia? Chẳng lẽ em như mấy người đàn ông ngồi suy tư về nhân sinh hậu làm tình à?”
Hình ảnh Ogawa đang xem bây giờ là một Kotoha phồng má lấy ngón trỏ chọc má của Souta.
“Nói tóm lại thì như chị thấy đó ạ… Em không được chơi cưỡi ngựa với Souta-san ạ.”
“Hả!? Em không ‘ấy’ ư!? Đây là trên giường cơ mà!?”
“Ogawa-san này, trước tiên có điều em cần giải thích với chị… Thực ra, người có tên Souta-san này là quản lý nơi ký túc xá em đang sống ạ.”
“Q-Quản lý!?”
Người ở nhắm tới quản lý là trường hợp vô cùng hiếm gặp. Chắc không có ai tự tin băng băng qua lằn ranh này đâu.
“Không tin được em luôn, Kotoha…”
“C-Chị đâu nhất thiết phải thêm câu đó vào chứ ạ.”
“Xin lỗi xin lỗi! Em nói tiếp đi.”
“V-Vâng… Từ việc đó mà tụi em mới có cơ hội đi uống ở izakaya được vài tiếng… Say nên chuyện gì đến cũng phải đến chị nhỉ? Kiểu ‘tiếp theo tụi mình đi đâu đây’ ấy ạ…”
“Chuyện gì đến cũng phải đến chị nhỉ?”
Kotoha bưng ra một câu như thế, nhưng Ogawa thì không hề biết rằng đây là trải nghiệm lần đầu của cô nàng.
“Biết mà biết mà! Tiếp theo là ‘đến khách sạn nào’ chứ gì, thường chả vậy.”
“Vâng… Đúng là lúc đó Souta-san đã nói ‘tôi sẽ dẫn Kotoha về’ với em ạ.”
“Ừm ừm.”
“Nhưng em được dẫn về ký túc xá chứ không phải khách sạn…”
“Hả?”
“Đương nhiên là em đã bật đèn xanh rồi… Em đã chuẩn bị sẵn tinh thần vậy rồi, thế mà… Chị thấy có tàn nhẫn lắm không chứ!?”
“Thế là sau rồi, cậu quản lý nói với em là ‘dẫn về’ ký túc xá cũng đâu có gì sai, đúng không?”
“Vâng ạ…”
Hồi tưởng lại chuyện xảy ra cuối tuần trước, Kotoha rụt vai lại với vẻ thất vọng. Đây giống việc mình tin chắc những viên bi sẽ rơi vào lỗ của máy pachinko hay máy game xèng nhưng rồi chúng lại trượt ra ngoài vậy.
“K-Không thể nào… Còn cả bầu không khí lúc đó nữa, Kotoha có đang bịa chuyện không chứ? Chị thiệt sự là không thể tin được có người nào lại từ chối ‘lời mời’ của em…”
“Em không nói dối đâu ạ. Là thật ấy chị…”
“Này này Kotoha, tại sao em lại không phân biệt được ký túc xá với khách sạn? Có say bao nhiêu đi chăng nữa thì ít ra cũng phải có linh cảm rồi nhỉ. Em về bằng taxi mà ha?”
“Không ạ, Souta-san nói gọi taxi thì phí tiền nên đã cõng em về… Lúc đó còn cấm em nói chuyện với cựa quậy cơ thể nữa…”
“Chắc chắn là anh chàng có ý đồ ru ngủ em đây. Xét tới chức vụ quản lý thì hành động đó không phải là sai, nhưng Kotoha đã ô kê rồi thì cứ nhào vào đi chứ nhỉ.”
Hẳn thấu hiểu cảm giác của Kotoha, Ogawa - người đàn chị không chỉ trong công việc mà còn thường xuyên tư vấn chuyện đời cho Kotoha - hiện giờ đang đứng về phía cô.
“Thôi đủ rồi chị. Lần tới em chắc chắn sẽ trả thù.”
“Ahaha, được đấy! Muốn ‘làm’ thì chỉ có nước lấn tới nhỉ. Khuyên em chân thành đấy.”
“Cảm ơn chị ạ.”
Sự việc lần này không phải là kiểu đã-mời-nhưng-bị-từ-chối bình thường. Với Kotoha, cô coi đó là một lời tuyên chiến, rằng bản thân cô không có sức hút nào.
“O-Ogawa-san ơi… Tiện đây có điều em cần nói, chị có cần thứ hình vuông em đã mua không ạ? Chị hãy cùng chồng dùng nó đi ạ.”
“Ơ? Thủ sẵn trên người thì lúc nào cũng xài được mà… Được không đó?”
“Vâng. Ban đó em bỏ sẵn vào ví mình, nhưng cảm giác vì nó mà vận may của em bay mất ấy chị…”
“Vậy thì cho chị! Gì thì gì hãng đó cũng chát ví lắm. Có cũng chẳng mất gì.”
“Thế thì tốt quá ạ.”
Kotoha sau đó mở khóa ví dài đặt sẵn trên đùi mình và đưa thứ mũ bảo hiểm tình yêu hình vuông cho Ogawa.
Quanh đây chẳng có ai cả nên hai người họ mới có thể hành động táo tợn như thế.
“Ô!? Đây chẳng phải loại giúp mình ‘cảm giác như không cảm giác’ sao! Ha há, Kotoha cũng từng trải thế… Hàng tá loại mà chọn cái này.”
“Fufu, em cũng có tìm hiểu chút ạ. Em tới Don Kijote để mua cơ, nhưng đến lúc thanh toán thì bị người ta lườm dữ lắm ạ… Xấu hổ thật.”
Chuyện trò thì vẫn tiếp tục. Tay thì vẫn cứ chuyền hàng.
“O-Ơ… Ớ!? Em cho chị nhiều thế này sao?”
“Vâng, chị cứ sử dụng đi ạ.”
Trên lòng bàn tay Ogawa là tận sáu cái Mr.Gum.
…Tức là, Kotoha bỏ tận nhiêu đây vào ví của mình.
“O-Ờm… Chị hỏi Kotoha một câu được không?”
“Vâng, sao vậy ạ?”
“Đống này… Em thủ sẵn từ trước lúc đi uống rồi đúng không?”
“Tất nhiên rồi ạ.”
Kotoha không hề nhận ra… rằng khoảnh khắc cô thốt ra câu nói đó, mặt Ogawa cắt không còn hột máu…
“T-Tức, tức, tức là. Kotoha định chơi sáu nháy trong một đêm ư…?”
“Vâng ạ, đây không phải bình thường sao?”
“...”
Ngay lúc ấy, gương mặt của Ogawa tiếp tục hóa đá, như thể bầu không khí xung quanh vừa rớt xuống 0 độ vậy.
Ogawa đã hành sự cùng chồng không biết bao nhiêu lần nên mới hiểu… rằng sáu hiệp đấu là lãnh địa mình không tài nào đạt được…
“Có chuyện gì thế ạ?”
“...K-Không. Không có gì. Không có gì hết trơn…”
Thứ Kotoha đã mua là một hộp bỏ sáu thứ tránh thai.
Một người chưa từng tham chiến lần nào như Kotoha, thực sự đã nghĩ rằng sáu là con số tiêu chuẩn…
Không hề biết nhận thức của mình lệch lạc cỡ nào, Kotoha nghiêng đầu với vẻ nghiêm túc… Trong khi đó, Ogawa thì đang rùng mình sợ hãi.
“...P-Phải rồi nhỉ. Có người này người kia nhỉ…”
Ogawa không biết phải nói gì hơn, để mặc những hiểu lầm chạy loạn trong đầu…
Trong tầm hiểu biết của cô, một người ham muốn tình dục đến độ chiến được sáu lần một đêm như Kotoha đã là đứng trên đỉnh nhân loại.
Dám chắc anh quản lý sợ mình bị vắt ra bã nên mới cố tình cho Kotoha ngủ đây…
Kết cục là Ogawa đã đưa ra kết luận như thế…
Vài ngày sau, Ogawa bí mật đặt cho Kotoha một biệt danh.
Đó là… “Lục Chiến Vô Song”.
Kotoha thậm chí còn chẳng hiểu ý nghĩa biệt danh đó là gì.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage Nhại Don Quijote, một trong những chuỗi cửa hàng bán đủ thứ đồ lớn nhất Nhật Bản