「Nó như nào?」
Hinako nhìn tôi sốt sắng.
「Cảm giác thật dễ chịu và ấm áp.」
「Thật sao? Tuyệt!」
「Đây là chiếc áo khoác đẹp, anh thích nó.」
Tôi tập trung sự chú ý vào chiếc áo khoác xanh nước biển tôi đang mặc.
Nó được làm từ váy của các cô gái trong đội Sumeragi
Cứ nghĩ nó sẽ đầy vết vá, nhưng trông lại không giống như vậy..
「Meiko là người nghĩ ra ý tưởng này à?」
「Không! em nghĩ ra đấy!」
「Ra là vậy. Tuyệt lắm.」
「Ehehe.」
Hinako vui vẻ cười.
Dễ thương quá. Tôi xoa nhẹ đầu Hinako.
「Có rất nhiều quần áo tái sử dụng, như là mấy cái áo giữ nhiệt.」
「Đúng thế!」
Chúng tôi có rất nhiều quần áo của người đã chết trong nơi ẩn náu.
Nhiều loại trong số chúng đã được tái chế và biến thành quần áo mùa đông của cả bọn.
「Có thấy ngứa không?」
「Sẽ không có vấn đề gì miễn là mặc nó bên ngoài một lớp áo dài tay. Ngoài ra thì..」
「Ngoài ra thì sao?」
「Cảm giác sảng khoái. Trước đây nó là váy nhưng giờ lại là áo khoác. Cứ như làm trò biến thái vậy」
「Ahaha, đúng vậy. Nhưng chúng ta không có lựa chọn nào khác.」
「Em nói đúng. Vậy, Hinako, em có muốn tiếp tục công việc của mình không?」
Một cái nhìn lướt qua.
Người chị gái của, Meiko, lặng lẽ phân tách quần áo của người chết.
Những thứ từng là quần áo và váy đã biến thành những mảnh vải.
「Không, em sẽ ra ngoài hít thở không khí trong lành. Anh Shinomiya, ừm, có muốn đi dạo cùng em không?」
Hinako đỏ mặt.
Đi dạo chỉ là một lời mời kín của Hinako.
Tay của Meiko dừng lại sau khi nghe những gì Hinako nói.
Cô ấy nheo mắt nhìn tôi.
Hinako thì lại không hề để ý tới ánh mắt đó.
「Ừm, đi dạo à?」
「Không được sao? Hôm nay là thứ bảy mà」
Hinako có vẻ lo lắng về chuyện quan hệ tình dục để có con của tôi với Karin.
「Không, không thành vấn đề」
「V-Vậy thì, chúng ta đi dạo nhé」
Khuôn mặt của Hinako tràn ngập nụ cười rạng rỡ rồi nhảy cẫng lên.
Mái tóc đen ngắn của cô rung lên.
「Đợi đã.」
Meiko đứng dậy.
Khuôn mặt của cô ấy giống với Hinako, nhưng mái tóc và chiều cao thì lại khác.
「Tớ có thể nhờ hai người thu thập một ít bông trong lúc đi dạo không?」
Meiko chải mái tóc đen dài của mình và đưa cho tôi một chiếc giỏ đeo lưng bằng tre.
「Đồng bông không xa lắm nên cũng tiện tay luôn.」
Tôi hướng mắt về phía Hinako.
「Không sao đâu! Chị cần bao nhiêu vậy, Onee-chan?」
「Càng nhiều càng tốt. Chị đang có rất nhiều thứ muốn làm」
「Được rồi!」
Hinako lấy chiếc giỏ từ tay tôi và vui vẻ mang nó lên lưng.
Cô ấy cao một mét bốn chín với thân hình nhỏ nhắn nên chiếc giỏ trông khá to so với Hinako.
「Chúng ta đi thôi!」
Hinako quay lưng lại với Meiko và bước đi.
「Xin lỗi vì đã cản trở thời gian vui vẻ của cậu.」
Meiko nói nhỏ.
「Không sao đâu. Cậu thực sự cần bông sao?」
「Ừm.」
Meiko thì thầm「Nhưng…」
Cô ấy tiếp tục thủ thỉ vào tai tôi.
「Tớ hơi ghen tị, nên không muốn Shinomiya bị cướp mất đâu.」
「Lại thế nữa rồi」
Meiko chỉ cười và không nói gì thêm.
◇
Chúng tôi đã đến cánh đồng bông.
Đúng như tên gọi, bông ở khắp khu vực này.
Có vẻ như chúng tôi đã đi đến một thế giới trắng tinh nhờ cánh đồng bông.
「Từng này chắc là đủ rồi」
「Vâng, xong rồi」
Khoảng bảy mươi phần trăm giỏ được lấp đầy bằng bông.
Bọn tôi không tính đi xa hơn nữa. Có khả năng gió sẽ thổi bay chúng đi.
「Chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?」
Hinako đứng đối diện và nhìn tôi với vẻ xấu hổ.
「Để xem nào…」
Hì hục trên cánh đồng bông trắng tinh này không phải là một ý tưởng tồi.
– Nhưng gần đây mọi người đến đây khá thường xuyên nên rất nguy hiểm.
「Chúng ta hãy đi vòng đến hang Shinomiya.」
Tôi trả lời.
「Được! Đi thôi!」
Hinako vui vẻ trả lời.
Và thế là chúng tôi bắt đầu đi về phía hang động Shinomiya.
「Ừm, anh Shinomiya…」
Hinako bước đi bên cạnh tôi, cô ấy chạm vào tay tôi trong khi hướng về phía trước.
Tôi biết cô ấy muốn gì.
「Được thôi, anh không phiền đâu…」
Tôi đáp lại yêu cầu và nắm lấy tay cô ấy.
Một bàn tay nhỏ bé và ấm áp.
Khiến tôi muốn nắm chặt nó.
Sau đó Hinako mỉm cười.
「Gần đây Yoshiokada thế nào?」
Tôi bắt đầu tám chuyện.
「Anh Yoshiokada thế nào ư?」
Hinako nghiêng đầu ngơ ngác.
「Không có chuyện gì xảy ra sao?」
「Vâng, không có gì cả?」
「Hiểu rồi.」
Yoshiokada thích Hinako.
Điều này rất rõ ràng.
Cậu ta cởi mở như một cuốn sách vậy, giống hệt như Tanaka trước đây.
Tuy nhiên, Yoshiokada không vội vã mà đến mức bỏ qua mọi thứ.
Tanaka đối xử với Eri bằng tình yêu thương, nhưng Yoshiokada thì khác.
Vì thế Hinako không để ý đến nó.
Với cô, Yoshiokada chỉ dơn giản là người tốt bụng.
「C-cạnh đó, em có thể gọi anh là Hokage được không?」
「Không sao cả. Ý là, đó không phải là cách em gọi khi chỉ có hai ta sao.」
「Đúng vậy, nhưng gần đây chúng ta không ở bên nhau, nên em nghĩ rằng sẽ rất phiền nếu đột nhiên gọi anh bằng tên riêng.」
「Không phải vậy đâu.」
「Vậy thì, em sẽ gọi anh như vậy ngay cả khi có mặt mọi người! Gọi nhau bằng tên…ehehehe」
Cách các chị em họ xưng hô với tôi không giống nhau.
Trong trường hợp của Meiko, chủ yếu là gọi tôi bằng họ, nhưng thỉnh thoảng cô ấy cũng gọi tôi bằng tên.
Còn Hinako, cô ấy bắt đầu gọi tôi là「Hokage」 kể từ khi chúng tôi tình tứ với nhau trên biển.
Tuy nhiên, Arisa thường trêu Hinako về điều đó nên cô ấy đã quay lại với「Shinomiya」 khi những người khác có mặt
Tuy nhiên, đôi khi cô ấy gọi tôi là「Hokage」trước mặt mọi người nên không có chút nhất nhất quán gì cả.
「Chúng ta đã đến nơi rồi」
Chúng tôi đang ở trong hang Shinomiya.
Kênh dẫn nước tôi làm cùng Karin vẫn trông còn rất tốt.
Tuy nhiên, lý do khiến nó còn tốt là vì chúng tôi thường xuyên bảo trì nó.
「Chúng ta hãy ra phía sau để không phải tiếp xúc nhiều với thời tiết bên ngoài.」
「Vâng!」
Có rất nhiều thứ được đặt trong hang động nhỏ này.
Các dụng cụ nhóm lửa trước đây giấu dưới lòng đất giờ đã được lấy ra.
「Hokage, chỗ đó… ah…」
Âm thanh thích thú của Hinako vang lên.
Chỉ cần một cái vỗ nhẹ vào lưng là đủ.
「Em vẫn nhạy cảm như mọi khi」
Tôi lướt ngón tay trên lưng cô ấy trong khi đi vào trong hang.
Ngón tay tôi đi xuống thấp hơn và luồn váy
Tôi vuốt ve chỗ đấy ẩn sau quần lót mỏng manh.
「Khoan đã…làm ơn…hauuu」
Cuối cùng Hinako cũng dừng chân lại.
Sau đó, tôi cũng ngừng tay.
「Hả?」
Hinako nhìn tôi như muốn nói「Ai lại để người khác chờ đợi như vậy chứ?」
Nhìn khuôn mặt đó làm tôi thấy buồn cười.
「Ý anh là, chúng ta đã ở sâu bên trong hang rồi.」
Trước mặt chúng tôi là một bức tường đá.
Hinako không nhận ra là không còn đường nào để tiến về phía trước nữa.
「Chúng ta đặt giỏ xuống nhé? Rồi sẽ tiếp tục sau đó.」
「Được-Được thôi」
Hinako đặt chiếc giỏ tre đang mang xuống.
Khuôn mặt cô ấy đỏ lên vì xấu hổ.
Sau đó, chúng tôi ngồi cạnh nhau.
「Vậy thì chúng ta hãy cùng vui vẻ nhé」
Tôi chạm vào vai Hinako bằng cánh tay trái và đưa mặt cô ấy lại gần.
Lưỡi của chúng tôi quấn lấy nhau và tay phải tôi tìm đến chiếc quần lót quả Hinako.
「Hokage…haa…hmmm」
Hơi thở của Hinako nóng dần và trở nên gấp gáp.
Tôi cười khi nhìn thấy khuôn mặt cô ấy trở thành khuôn mặt phụ nữ.
「Chúng ta hãy cùng nhau tận hưởng, thật nhiều…」
Tôi bắt đầu tán tỉnh Hinako…