Isekai Ten'i de Megami-sama Kara Shukufuku wo! ~Ie, Temochi no Inou ga Aru no de Kekkou Desu~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Tập 02:Nữ vương quốc Kastal - CHƯƠNG 32: Di sản của anh hùng và 10 ngày

CHƯƠNG 32: Di sản của anh hùng và 10 ngày

Ngày đầu tiên sau khi đến thăm thủ đô:

Sakura, Mio và tôi đi thăm quan những địa điểm thú vị được Alta đề xuất ở trong những ngôi làng trên đường đến đây.

[Thật thanh bình…]

Mio nằm xuống sàn theo hình chứ 大. Váy của em ấy tung lên khi ẻm làm thế, và đồ nội y em ấy bị phơi hết ra. Oh, màu đen… đen sao?

[Mio, em dâm đãng đúng như anh nghĩ.]

[Huh? Oh, anh thấy quần lót của em rồi sao. Anh thấy hưng phấn chứ?]

[Có hưng phấn, có hưng phấn. Thế nên, nhanh sửa váy của em lại đi.]

[Boo. Ít nhất thì cũng phải đưa ra câu trả lời thỏa đáng chứ.]

Đây là lần đầu tiên chúng tôi thấy căn nhà Nhật "chuẩn" kể từ khi đến vương quốc này. Cho đến giờ, hầu hết những ngôi nhà mà chúng tôi thấy ở vương quốc này không phải là nửa Nhật thì cũng là kiểu râu ông nọ cắm cằm bà kia. Căn nhà này được làm bằng gỗ với mái ngói và cửa giấy trượt.

Người anh hùng đến vương quốc này trước kia cũng đã mang theo nhiều loại văn hóa Nhật điển hình. Tuy nhiên, theo thời gian, những dữ liệu đó thành tam sao thất bản, và đã mất đi hình hài ban đầu của nó. Hệ quả là những công trình kiến trúc dị thường ở vương quốc này. Chủ của căn nhà này hẳn phải đã điều tra và thu thập lại những thông tin rời rạc đó để phục hồi ngôi nhà này trở về hình dáng ban đầu mà người anh hùng trước đã để lại.

Mio nằm xuống chiếu tatami, tương tự với cái mà chúng tôi đang ngồi lúc này.

Hmm… sao chúng tôi lại thấy vô cùng thư giãn ở ngôi nhà này nhỉ?

[Trà đây. Mời.]

[Oh, cảm ơn.]

[Cảm ơn.]

Một thiếu nữ 20 tuổi mang trà đến cho chúng tôi. Cô ấy là cháu gái của chủ căn nhà này. Chúng tôi đã tìm thấy cô ấy bị ngất xỉu ở vườn khi chúng tôi đang đi thăm thú xung quanh. Cô ấy bị một căn bệnh mãn tính (giống như đột quỵ ở thế giới cũ của chúng tôi), nên tôi đưa cô ấy mật hoa của Midori (Hz: đính chính lại, thuốc của Midori là mật hoa nhé (nectar), lần trước là do mình không để ý đến ngữ cảnh nên phạm phải sai lầm này, sorry) để chữa cho cô ấy hoàn toàn khỏi bệnh. Sau đó, chúng tôi được cho phép đến đây và nghỉ ngơi bất cứ khi nào chúng tôi thích.

[Không, ổn mà. Đã một thời gian dài kể từ khi thể chất của chị được tốt như thế này. Nên hiển nhiên là chị muốn cử động cơ thể mình nhiều hơn rồi.]

Chị ấy sắn tay áo lên. Nhân tiện, chị ấy đang mặc kimono. Dù là chị ấy có mái tóc vàng đi nữa nhưng thế cũng không có nghĩa là kimono không hợp với chị ấy. Chị ấy là ứng viên hoàn hảo cho bộ đồ này.

Nhân thể, tên chị ấy là Yukari-san. Hình như là chị ấy cùng tên với con gái của anh hùng. Chủ của ngôi nhà này bị chứng cuồng anh hùng rồi, dám chắc luôn. Tôi rất muốn vặn lại, nhưng tôi lại không thể vì tôi chẳng có liên quan gì hết. Tuy nhiên, tôi cũng không chắc sử dụng mật hoa là hoàn toàn không có liên can gì hay không nữa.

Chúng tôi uống trà, ăn dango, và nghỉ ngơi như những người Nhật điển hình.

[Đây là lần đầu tiên tớ cảm thấy thư giãn thể này kể từ khi chúng ta đến thế giới này.]

[Ừ… cũng không quá tệ khi có những lúc thanh bình như thế này.]

Khi chúng tôi đến thế giới này, chúng tôi lập tức bị đuổi khỏi vương đô, và rồi phải rời khỏi cái vương quốc đó. Mục đích của chúng tôi khi đó là rời khỏi Eludia. Thế nên, chúng tôi không có lúc nào để thư giãn hết vì chúng tôi luôn trong trạng thái khẩn trương.

[Oh, đúng rồi. Sakura-sama, chúng ta thử hỏi Yukari-san cho mượn vài bộ kimono nhé! Hãy cùng mặc chúng đi, được chứ?]

[Đấy là ý tưởng tuyệt vời đó, nhưng chị không biết cách mặc nó.]

[Nếu là vậy, thì xin hãy để cho Mio-chan.]

Hai người họ muốn đi tìm Yukari-san, nên họ rời đến phòng khác. Rồi họ quay trở lại cùng với trang phục là những bộ kimono có họa tiết hoa.

[Thế nào? Có hợp không?]

[Trông… có lạ không?]

Mio đang mặc một bộ kimono đỏ, còn Sakura thì là bộ kimono vàng. Rất hiếm khi thấy Sakura để bím tóc của cô ấy xuống. Oh, cái này là có trừ lúc cô ấy ngủ rồi nhé.

[Ừ, trông hợp lắm.]

Ấn tượng của tôi về Mio làm tôi nhớ đến một đứa trẻ đang có mặt ở lễ 7-5-3 (TN: một lễ hội truyền thống của Nhật tổ chức cho trẻ lên 3, lên 5 và lên 7). Chắc chắn đây là thiên đường rồi.

[Eh…]

[Cảm ơn rất nhiều.]

Tôi có 1 khoảng thời gian thảnh thơi cùng với những mỹ nữ mặc áo kimono ở trên ban công.

Chúng tôi cứ như vậy cho đến hết ngày, rồi ăn tối với somen và rồi quay trở lại vương đô với <Cổng>.

Nhân tiện, những thành viên khác đang hoạt động như các mạo hiểm giả ở ngôi làng giữa thị trấn Atarime và vương đô. Bởi vì thành viên mới nhất, Lusia, có thiên bẩm đặc biệt trong chiến đấu, chỉ huy và lãnh đạo, nên tôi quyết định đề cô ấy huấn luyện những nô lệ khác sớm hơn. Alta có thể báo cho tôi biết nếu có gì xảy ra…

Lusia từng là một hiệp sĩ kiêm cựu mạo hiểm giả hạng B. Nên sẽ dễ dàng hơn cho cô ấy chuẩn bị mọi thứ từ quan điểm của mạo hiểm giả.

Tôi để Maria, Sera và Dora ở nhóm chính, rồi ấn định Lusia làm quản lý cho nhóm nô lệ mới. Vì tôi đã nói cho Lusia về sức mạnh của mình, bảo gồm cả thần giao cách cảm, nên không có vấn đề gì hết với việc liên lạc.

Khi tôi nói cho cô ấy về thần giao cách cảm, tôi nghe cổ lầm bầm, "Đây là lời sấm truyền, nhỉ?"

Ngày thứ 2 sau khi đến vương đô:

Hôm nay, chúng tôi lại đến căn nhà Nhật.

Maira cũng đi cùng nữa. Thực ra là tôi bảo em ấy đi. Vì, tôi nghĩ rằng sẽ còn tốt hơn nữa khi có một bé mèo trên ban công. Nên tôi quyết định bảo Maria đi vòng quanh ban công. Hoàn hảo!

Ý tưởng để Maria ngủ trên đùi tôi đột nhiên nảy lên trong đầu tôi. Tôi hoàn toàn coi em ấy như một bé mèo.

[Jin-sama, đây có ý nghĩa gì vậy?]

Maria hỏi tôi sau khi đặt đầu em ấy lên đùi tôi khi tôi bảo ẻm làm thế. Em ấy không còn lựa chọn nảo khác ngoài tuân lệnh.

[Không thoải mái sao?]

[Không, rất hạnh phúc.]

Maria làm một khuôn mặt cực kỳ thoải mái khi nhìn vào tôi. Không phải đây cũng hệt như lúc tôi xoa xoa tai em ấy sao? Tôi chưa được nhìn thấy vẻ mặt này rất lâu rồi.

Tôi phải xoa tai em ấy nhiều nhất có thể mới được.

[Maria, anh sẽ xoa tai em.]

[Eh… oh, vâng.]

Mặt và cơ thể Maria lập tức trở nên cứng đơ. Em ấy nằm xuống, đặt đầu lên đầu gối. Vì đầu em ấy ở trên đầu gối tôi, nên dễ xoa hơn. Momimomi.

[Fufun, hau, nn…]

Maria vặn vẹo không ngừng và kêu như vậy liên hồi. Làm thế này trong 1h thì sao nhỉ? Thế thì sẽ là kỷ lục lớn nhất từ trước đến giờ. Tôi đưa ra đề nghị này vì xét cho cùng thì chúng tôi có chút thời gian nhàn hạ mà.

Đây chỉ là chuyện vặt thôi, nhưng quần của tôi sớm bị ướt nhẹt vì nước dãi của Maria. Maria xin lỗi một cách nghiêm nghị, nhưng ngay từ đầu tôi đã đoán được chuyện này rồi, nên tôi bảo với em ấy là không có vấn đề gì hết.

Gilbert hẳn sẽ ở gần ngôi làng này vào mai nếu anh ấy đi theo lộ trình của mình. Vì tôi không muốn gặp anh ấy, nên tôi sẽ phải ngừng đến thăm ngôi làng này một khoảng thời gian.

Ngày thứ 3 đến ngày thứ 6 sau khi chúng tôi đến vương đô:

Thời gian nghỉ ngơi của tôi ở ngôi làng đến lúc kết thúc, và tôi phải tiếp tục làm mạo hiểm giả. Thế nhưng, không như những người khác, tôi làm việc tương đối là nhẹ nhàng vì tôi không cần phải nâng hạng mạo hiểm giả của mình nữa. Sakura, Mio và Dora ở trong nhóm của tôi. Maria và Sera thì đang làm việc chăm chỉ để nâng hạng của những nô lệ mới và của họ lên hạng C.

Sau khi nỗ lực, Maria, Sera và tất cả các nô lệ mới cuối cùng thì cũng lên mạo hiểm giả hạng C trong 6 ngày. Vì chúng tôi có <Bản đồ>, nên nhiệm vụ thảo phạt và thu hái được làm xong trong nháy mắt. Do đó, hạng của họ cũng được tăng lên nhanh chóng.

[Từ giờ, Maria và chị sẽ ngừng thăng hạng.]

[Cloud và những người khác, hãy cố gắng để nâng hạng của các em.]

[Vâng. Chúng em cũng chiến đấu thành thạo hơn rồi. Vì có Lusia-sensei ở cùng với chúng em, nên em không nghĩ là sẽ có chuyện xảy ra với bọn em khi làm mạo hiểm giả đâu. Với tốc độ này, em nghĩ là hạng của chúng em sẽ tiếp tục tăng một cách êm ả thôi.]

Vì Lusia là một cựu mạo hiểm giả hạng B, nên sức mạnh chiến đấu của cô ấy không chỉ mạnh thôi, mà cổ cũng có giác quan của một mạo hiểm giả tài giỏi nữa. Bất kể hạng của một mạo hiểm giả có thấp đến thế nào, thì vẫn có vài luật mà họ phải tuân theo. Tôi nghe nói Lusia đã nhận được sự kèm cặp của một hiệp sĩ đàn anh trước khi làm một mạo hiểm giả. Tôi nghĩ việc cô ấy có hạng E hay F cũng là điều bình thường, nhưng tôi được biết rằng, trên thực tế, hạng D được coi là hạng trung.

Nhưng giờ thì, Lusia đã rơi xuống hạng C rồi. Xem ra là một mạo hiểm giả hạng B hay cao hơn thì không được là một nô lệ. Tôi cần một kế hoạch đặc biệt cho những nô lệ mới kia.

Những nô lệ mới mạnh lên đến nỗi mà tôi sẽ không tin nếu tôi không được tận mắt chứng kiến. Chúng có khả năng chiến đầu toàn diện trong 10 ngày nhờ có những buổi huấn luyện địa ngục. Tất nhiên là tôi có bí mật nâng chỉ số của chúng lên, nhưng…

Một vài trong số chúng vẫn còn cảm thấy không thoải mái và muốn học thêm kinh nghiệm chiến đấu từ Lusia thêm nữa.

[Chủ nhân! Chúng em sẽ lại hoạt động riêng rẽ nữa sao!?]

Có vẻ như Coco hiểu được suy nghĩ của tôi, nên em ấy nhìn vào tôi với nét mặt buồn và nói với giọng đau đớn.

[Đừng lo. Bọn anh sẽ trở lại vương đô trong 4 ngày, nhưng các em cũng nên chuẩn bị đến mức nào đó đi.]

[Vâng, em sẽ cố hết sức để giúp chủ nhân. Tuy nhiên, sau cùng thì, em thấy có chút cô đơn.]

Roro hành động dễ thương và dựa vào tôi. Vì cơ thể em ấy đã có chút trưởng thành so với khi tôi nhận em ấy, nên nó có chút cảm giác mê hoặc. Với một bé gái 11 tuổi, sự hấp dẫn này đúng là đáng sợ mà.

7 ngày sau khi đến vương đô:

Gilbert đến vương đô. Sau khi nhận được báo cáo từ lâu đài, anh ấy đến “khách sạn trong rừng”, chỗ chúng tôi đang ở.

[Tôi xin lỗi. Cậu có thể đi cùng tôi đến lâu đài không?]

Tôi mời Gilbert vào phòng mình, rồi mời anh ấy ngồi lên ghế và bắt đầu nói chuyện.

[Không phải chúng ta sẽ gặp nữ hoàng vào 3 ngày nữa sao?]

[Vâng, nhưng tôi muốn cậu đến gặp cấp trên của tôi trước đã.]

[Cấp trên của anh?]

[Vâng, Gorudo, đoàn trưởng của hiệp sĩ đoàn. Cậu biết ngài ấy chứ?]

Gilbert tự hào nói cái tên đó ra. Nhưng tiếc là, tôi lại không biết ông ấy.

[Uh, tôi không biết.]

[S-sao…]

Tôi có thể thấy được khuôn mặt kinh ngạc của Gilbert. Yep, xin lỗi về điều đó.

[Thật vô lý! Kể cả cậu có vừa đến vương quốc này đi chăng nữa, thì đáng ra cậu phải được nghe về những câu truyện của Gorudo chứ!]

Bộ ổng nổi lắm sao?

A: Ông ấy nổi tiếng lắm, là “hiệp sĩ” mạnh nhất thế giới.

Oh….

[Cậu chưa nghe về câu chuyện: “Diệt rồng” hay “diệt khổng lồ” của đoàn trưởng Gorudo sao, và cả các danh hiệu của ngài ấy: “Bá giả” và “Bức tường thành sống”, chúng đều rất nổi tiếng mà? Cậu không nghe gì về điều này từ Hội mạo hiểm giả sao? Đoàn trưởng Gorudo là một cựu mạo hiểm giả hạng S đó! Ngài ấy đã nghỉ hưu khi trở thành đoàn trưởng hiệp sĩ đoàn…]

[Không, tôi chưa nghe. Xin lỗi.]

Gilbert thất vọng buông thõng vai xuống.

[Thật vô lý… thần tượng của tôi…]

Wow! Một kiểu sụp đổ đáng kinh ngạc làm sao. Đây giống như là khi ai đó đi khoe chữ ký của một thần tượng yêu thích và rồi nhận được chữ “Đấy là ai?” vào mặt.

Anh ấy hồi phục lại sau khi tôi để anh ấy một mình một lúc. Anh ấy ngẩng đầu lên và rồi nhìn vào tôi.

[Xin lỗi. Tôi đã có hơi sốc một chút. Tôi nghĩ cũng có nhiều người không biết về đoàn trưởng Gorudo. Mặc dù điều này có thể hiểu được nếu là phó đoàn trưởng Lusia mới nhận chức gần đây…]

[…?!]

Tôi suýt ngã. Lusia là phó đoàn trưởng á? Iya, tôi chưa hỏi cô ấy về vị trí cũ của cổ. Tôi nghĩ đó là tại sao mà cô ấy lại có chiến lực, khả năng chỉ huy, lãnh đạo cao đến thế.

A: Từ lập trường của Lusia thì đây không phải là thông tin quan trọng cho chủ nhân.

Maa, chỉ là tôi có hơi ngạc nhiên khi bất ngờ được nghe thấy thông tin này sau khi mọi thứ xảy ra thôi.

A: Tôi sẽ cố gắng hiện thị thông tin kịp thời hơn.

Cố gắng nhé.

[Sao vậy?]

[Không, không có gì. Sao đoàn trưởng lại muốn gặp tôi vậy?]

[Khi tôi báo cáo với ngài ấy về việc tập hợp các mạo hiểm giả mạnh, có vẻ như là ngài ấy rất hứng thú với vụ diệt trừ trận chạy loạn của cậu và muốn gặp cậu. đó là lý do mà tôi đến thẳng đây để gặp cậu, thay vì nói với một trong số các thuộc cấp của tôi, vì mấy kẻ đó có thể sẽ truyền đạt lại cho có lệ và xúc phạm đến cậu.]

Coi bộ là có một vài tên hiệp sĩ đi coi thường và thích trêu đùa các mạo hiểm giả. Xem xét tình hình mà chúng tôi sẽ phải đối mặt thì tôi nghĩ chúng tôi tốt nhất là không nên đến đó mà không có sự chuẩn bị gì hết.

Tóm lại, đây là vấn đề về lựa chọn thời điểm. Dora và Mio muốn đi cùng đến lâu đài, nhưng tôi có nên mang họ theo cùng không?

[Mấy đứa nhóc trong nhóm của tôi muốn đến lâu đài. Tôi mang chúng theo có được không?]

[Uh… tôi không để ý đâu. Khi nào thì cậu rảnh? Tôi muốn đưa cậu đi gặp đoàn trưởng sớm nhất có thể.]

[Vâng, đừng lo.]

Vì mang theo quá nhiều người không phải là ý kiến hay, nên chỉ có 4 người là đi đến lâu đài thôi: Maria(vì em ấy muốn đi theo), Dora, Mio và tôi.

Lâu đài của vương đô Nữ vương quốc.

Tòa kiến trúc cao nhất vương quốc này và là biểu tượng quyền lực của hoàng tộc. Bản thân tòa lâu đài cũng là một đại ma pháp cụ với nhiều chức năng được thiết đặt vào trong đó. Một trong số chúng là <Vô hiệu vịnh xướng(TN: Chanting Neutralize)>. Nó ngăn không cho sử dụng bất cứ phép thuật nào kể cả có dùng <Vô niệm> và <Vịnh xướng tỉnh lược (TN: chant omission)> đi nữa.

Tuy nhiên, khi nào bạn thực sự cần thi triển ma thuật thì bạn sẽ phải cần đến chiếc vòng cổ của nữ hoàng. Chỉ chủ nhân của chiếc vòng cổ của nữ hoàng (nữ hoàng) mới có thể sử dụng được nó, nên những người khác sẽ không thể sử dụng ma thuật được.

Kể cả có tấn công ma thuật từ bên ngoài đi nữa, thì hiệu dụng của chúng sẽ bị giảm xuống từ nhỏ xuống còn 0 vì bức tường của lâu đài được làm từ vật liệu chống ma thuật.

Còn tại sao lâu đài này lại có hàng phòng thủ mạnh như thế, thì đó là do anh hùng của vương quốc này. Khi những anh hùng có phước lành sản xuất xuất hiện, họ có thể tạo ra những ma cụ sở hữu nhiều tác dụng ma thuật khác nhau.

Lâu đài này là một trong những kiệt tác đứng đầu mà tôi từng thấy.

Thêm vào đó, nó còn có những chức năng khác như <Thành nội phóng tống (TN: Castle broadcasting)>, <Nguy hiểm vật thám tra (TN: hazardous materials detection- phát hiện vật nguy hiểm), <Thải kim khố (TN: safe box- hộp an toàn)>, <Lạc huyệt(TN:Trap- bẫy)>, <Hồi chuyển phi (TN: revolving door- cửa quay)>, <Bí mật bạt đạo (TN: secret passage- mật đạo)> và còn nhiều chức năng hữu ích khác nữa mà họ nghĩ ra và tạo.

Tôi nhìn xung quanh bên trong tòa lâu đài và nghe lời giảng giải từ Alta. Tôi hiểu rồi… đây là sở thích của một anh hùng nào đó. Điều này giải thích cho tại sao tòa lâu đài này lại tráng lệ đến thế. Tôi từng tự hỏi tại sao tòa lâu đài này phô trương đến vậy mà trong khi đó thì những nơi còn lại trong Kastal lại rất giản dị và khiêm tốn.

Mặc dù nơi này rất có ích, nhưng tôi cảm thấy như đồ nội thất lại quá phô trương.

A: Chúng không phải là đồ nội thất, chúng là một phần của tường và sàn.

Thật đấy à? Bao gồm cả bộ giáp kia sao?

ở nơi mà chúng tôi vừa đi qua khi nãy, có một bộ giáp mang đến cho tôi cảm giác “Đây thật sự một lâu đài rồi!”

A: Chúng được liên kết với sàn nhà. Không thể mặc lên được vì chúng không có mối nối nào hết.

Anh hùng à, ông là một tên ngốc à ?!

A : Có lẽ thế, những tôi nghĩ làm vậy là để chống bị trộm. Tuy nhiên, nó lại hoản toàn lộn chỗ rồi.

Tôi quyết định đưa ra đánh giá cho anh hùng của vương quốc này và xếp hạng anh ta vào "tên ngốc".

[WooHoo! Một tòa lâu đài! Đây là một tòa lâu đài đó!]

<<Thật tuyệt vời! Thật tuyệt vời!>>

Hai gái đang rất phần khích. Khi tôi quay lại, thì chúng đã chạy đâu đó mất rồi.

[Đừng đi xa quá.]

[Vâng…]

Hai bé ấy biến mất. Khi tôi nhìn sang <Bản đồ>, thì tôi thấy chúng đang di chuyển tốc độ cao.

[Err…Cậu không ngăn chúng lại sao?]

Gilbert hỏi, sự ngạc nhiên lộ rõ lên trong giọng anh ấy.

[Nah, tốt nhất là để cho trẻ em có chút tự do. Không cần phải kiềm chế chúng đâu.]

[Maa, nếu cậu nghĩ vậy…]

[Thật sao? Như vậy có ổn thật không đấy?]

[Maa, có những cơ sở quan trọng ở quanh đây, như sân tập và nhà lao. Có những vệ binh ở đó, nên không có vẻ gì là chúng có thể vào được.]

Giờ chúng tôi đang ở tầng 1. Xem ra là đoàn trưởng Gorudo đó đang ở trong khu vực sân tập.

Thành thật mà nói, tôi có linh cảm xấu. Theo như mô típ, thì có thể là ông ấy sẽ thách đấu với tôi.

Tôi đến sân tập trong khi vẫn đang suy nghĩ về điều này. Dora và Mio cũng đuổi theo chúng tôi.

Có một ông chú trung tuổi ở đó, cầm một thanh kiếm và mặc giáp, đang luyện tập ở đó. Ừ, bộ dạng của ổng khá đáng sợ, nhưng tôi không cảm thấy chút sức mạnh áp đảo nào từ cú vung kiếm của ổng.

Gorudo

LV 85

<Kiếm thuật LV10> <Khiên kỹ LV10> <Cường hóa cơ thể LV10>

Wow! Kỹ năng của ông ấy gần như đạt đến đỉnh cao rồi. Nói cách khác, người này đã ở một đỉnh cao khác với người thường rồi. Ông ấy không có nhiều kỹ năng, nhưng ông ấy cực kỳ mạnh trong lĩnh vực mà ông ấy tinh thông, không giống một người dùng cheat như tôi.

[Gilbert sao? Xem ra cậu đã đưa mạo hiểm giả được nói đến về đây.]

Gorudo nói như vậy mà còn chẳng nhìn về hướng chúng tôi. Thế giới này có tồn tại các kỹ năng. Nhưng các kỹ năng không phải lúc nào cũng áp dụng vào mọi hành động. Có thể có 1 người nấu ăn giỏi mà không có kỹ năng nấu ăn gì hết, có thể có 1 gã may mắn mà không có kỹ năng may mắn.

Nên cũng không có gì lạ nếu người này có thể phát hiện hiện diện mà không có kỹ năng <Khí phối sát tri>.

Ông ấy đúng chuẩn là người được gọi là "bậc thầy" ở trong thế giới của tôi. Phản ứng ban đầu của tôi với ông ấy là: ông ấy là người mạnh nhất mà tôi gặp ở thế giới này.

Gorudo ngừng vung kiếm. Chuyển động bên ngoài của ông ấy rất tinh tế -- như nghệ nhân vậy. Rồi ông ấy đến gần chúng tôi.

[Hân hạnh được gặp mặt. Tên ta là Gorudo, đoàn trưởng của hiệp sĩ đoàn của vương quốc này.]

Không có chút sự khinh thường nào trong ánh mắt ông ấy nhìn tôi hết. Chỉ có ít hiệp sĩ chú ý đến những mạo hiểm giả trẻ như tôi.

[Hân hạnh được gặp mặt. Tôi là Jin, một mạo hiểm giả.]

[Hmm… tóc đen, mắt đen và đồng phục của một anh hùng à. Cậu ăn mặc thực sự rất giống với một anh hùng.]

[Chỉ trùng hợp thôi.]

Đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện mặt đối mặt như thế này. Hình dáng của tôi có những nét giống với của một anh hùng như tóc đen và mắt đen, và đồ tôi mặc giống như một bộ đồng phục. Hơn nữa, phản ứng của những người khác thường mang theo chút ghen tỵ.

[Dạo gần đây, nước láng giềng Eludia đã làm nghi thức triệu hồi anh hùng. Nên không có gì là lạ khi có người bắt chước hình dáng của họ.]

Tôi hiểu rồi. Hình dáng này có thể gây ra chút hiểu lầm vì cuộc triệu hồi anh hùng đã được thực hiện trong thời bình này. Tôi nghĩ thế này có lẽ vẫn ổn miễn là chúng tôi không thể hiện sức mạnh thật sự của mình ra.

[Ngài nói đúng. Tôi nghĩ quần áo của mình đã gây ra nhiều sự hiểu lầm không cần thiết.]

[Oh, vậy thì tốt.]

Sao đoàn trưởng hiệp sĩ đoàn muốn nói chuyện với tôi nhỉ?

[Đoàn trưởng, chúng ta cũng nên sớm vào chủ đề chính thôi nhỉ?]

Gilbert hỏi, có lẫn chút khiển trách trong giọng của anh ấy.

Tuy nhiên, coi bộ là Gorudo không quan tâm tý gì luôn.

[Đây cũng là chủ đề chính mà. Ta không thấy chút độc ác nào trong con mắt cậu ấy. Cậu ấy có vẻ không trong sáng, thánh thiện nhưng đó là chuyện bình thường.]

Đánh giá tôi là 1 trong những chủ đề chính sao? Gorudo nói câu đó ở ngay trước mặt người mà ông ấy vừa mới đánh giá. Tôi nghĩ mình cũng cần theo vai của mình nữa.

[Được rồi, còn vấn đề chính khác. Tuy nhiên, xem ra là nó có chút bất khả thi. Cũng không khác được nên thôi bỏ đi.]

[Eh?]

Hãy nói cho tôi về nó trước khi đưa ra kết luận chứ.

[Đoàn trưởng, lời giải thích...]

[Oh, xin lỗi. Tại ta. Là lỗi của ta khi tự mình đưa ra kết luận mà không có giải thích gì hết. Thói quen cũ của ta.]

Gorudo cười gượng và nói tiếp.

[Gilbert nói rằng cậu ấy đã tìm thấy một người mạnh mà cậu ta chưa từng nghe nói đến, nên ta muốn tự mình xác nhận năng lực của cậu.]

Vậy, thế là sẽ thành một trận đấu sao?

[Tuy nhiên, cậu mạnh hơn ta rất nhiều. Dù là ta có muốn đấu với một đối thủ mạnh đi chăng nữa, nhưng xét đến vị trí của ta thì ta không thể. Ta không muốn bị bẽ mặt trước công chúng.]

Oh? Xem ra là tôi tránh được một trận chiến rồi. Ý tôi là... ông ấy có thể ước đoán sức mạnh của đối thủ mà không cần kiểm tra <Bảng trạng thái>. Đúng như dự đoán, Gorudo là một bậc thầy.

[Tôi thực sự không hiểu, nhưng tôi tự hỏi: cậu ấy mạnh đến vậy sao?]

[Ừ, nếu chỉ xét về kiếm thuật thôi thì cậu ta ngang hàng với ta. Nhưng, ta nghĩ sức mạnh thực sự của cậu ta còn lớn hơn nhiều...]

Wow! Lời nhận xét của ổng đúng với kỹ năng của tôi. Đúng như mong đợi từ một bậc thầy.

[Kiếm thuật của cậu ấy ngang hàng với một "Thánh kiếm" ư!]

Đã bao nhiêu lần Gilbert bị bất ngờ hôm nay rồi nhỉ? Tôi nghĩ giờ anh ấy đã có hơn 2 lần bị kinh ngạc rồi.

[Ừ, tuy là ta có nhiều kinh nghiệm chiến đấu hơn cậu ta, nhưng thế vẫn chưa là gì để có thể gọi là một lợi thế cả.]

[...]

Gilbert lại bất ngờ lần nữa và á khẩu rồi. Nhân vật của anh ấy sụp đổ rồi. Có thật là ổn không nhỉ?

[Maa, giờ thì xong rồi. Ta đã không được nhìn thấy thứ gì thú vị như thế này trong một khoảng thời gian dài rồi. Ta xin lỗi vì đã gọi cậu đến đây.]

[Không, tôi không để tâm đâu. Đây là một trải nghiệm tốt đối với tôi.]

Sau khi nói xong, Gilbert đưa chúng tôi ra khỏi lâu đài. Chúng tôi từ chối lời đề nghị hộ tống về quán trọ của Gorudo, chúng tôi tự mình quay về.

Ngày thứ 8 sau khi đến vương đô.

Tôi đi mua sắm. Tôi mua chút quần áo cho Mio. Sao khi tôi suy nghĩ kỹ cẩn về chuyện quần áo, tôi nhận ra rằng tôi chỉ có độc mỗi bộ đồng phục trường thôi. Nhân tiện, Sakura cũng có nhiều bộ đồ giản dị. Tôi đưa Mio đi cùng tôi vì tôi không tự tin vào cảm quan thời trang của mình. Tôi luôn tự hỏi rằng tôi nên mặc gì ngoài bộ đồng phục trường ra.

Giờ đồng phục của tôi đã quá hạn rồi, đây là đòn đau nhất kể từ lần bảo quản thực phẩm thất bại đó.

[Hmm... quần áo phù hợp với chủ nhân à. Cái này thì sao...]

Mio lập tức đưa tôi xem bộ đồ mà em ấy chọn. Về phía Mio thì, em ấy đang mặc bộ đồ theo phong cách gothic loli, nhưng có vẻ như em ấy có sở trường chọn đồ cho người khác.

Những thứ Mio chọn cho tôi là: quần lanh và một cái áo sơ mi cotton, có vẻ như những thứ này là cách phối đồ bình thường ở thế giới này. Màu vải lanh coi bộ là hợp với tôi, nhưng nó có đen và nâu quá. Nên không thể khác được nếu trông tôi giản dị hơn.

Tôi biết là nó cực kỳ giống với cách ăn mặc của 1 dân làng, nhưng thế là được rồi vì bộ đồ này đúng với chủ đích của tôi…

[Maa, tốt hơn là anh ăn mặc thế này đi, thế thì mọi người sẽ ít bị nhầm lẫn anh với các anh hùng hơn…]

[Thế nào? Con mắt của em thế nào?]

[Iya, không có gì.]

Tôi đột nhiên để ý đến một bộ váy trắng. Nó dành cho những cô gái đoan trang với cách trang trí được tối giản hóa.

Khi tôi xem xét cái váy đó với Mio, mái tóc đen của em ấy có vẻ hợp với nó. tôi cũng nên mua nó làm quà cho em ấy.

Đêm đó.

[Eh, chủ nhân mua nó cho em sao?]

[Gh-ghen tỵ quá…]

Khi em ấy khoe chiếc váy trắng của mình ra, Maria rên rỉ. Rồi ẻm nhìn vào tôi với con mắt buồn bã, không còn cách nào khác. Tôi sẽ mua quần áo cho mọi người. Vì tôi không có khiếu thẩm mĩ về thời trang, nên tôi không biết đồ tôi mua có làm họ hài lòng không nữa…

Ngày thứ 9 ở vương đô.

Chúng tôi cần chuẩn bị cho ngày mai. Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Tình hình xấu nhất là 2 mạo hiểm giả hạng S hoặc hơn sẽ là kẻ thù của tôi. Đó là: Gorudo và Gilbert…

Tôi có hỏi Gilbert, nhưng lần này, tôi không thể đưa Mio và Dora đi cùng. Maa, tôi cũng chẳng định làm thế đâu, nhưng anh ấy bảo tôi rằng có thể mang theo Maria- người đã chặn cuộc chạy loạn cùng tôi hoặc Sera- người đã lái xe ngựa—chỉ một trong số họ thôi. Vì Maria quyết tâm trở thành vệ sĩ của tôi, nên lần này, Sera đành phải ở nhà chút.

[Rất có thể là sẽ có một trận chiến vào ngày mai. Trong trường hợp xấu nhất, chúng ta sẽ chạy trốn khỏi vương quốc này.]

[Nhưng...Không phải là có khả năng rằng chuyện này sẽ trở nên tốt đẹp sao?]

[Ừ, chúng ta có khả năng chiến thắng với quân bài mà chúng ta đang giữ lúc này.]

[Ý em là, chủ nhân đã có được quân Joker.]

Maa, anh tự nhận thức được mà.

[Anh chỉ nói trong trường hợp xấu nhất thôi. Anh không muốn cẩu thả.]

[Nếu là vậy thì anh không nên nói về điều này ngay từ ban đầu chứ...]

[Nhưng anh không muốn đi. Anh thực sự rất thích vương quốc này.]

Ngoài Eludia ra, đất nước này phù hợp với sở thích của tôi. Sẽ đáng tiếc lắm nếu chúng tôi phải chạy khỏi đây.

Nhưng quan điểm của tôi về cơ bản là không động đến quá khứ của thuộc hạ của tôi. Những chuyện xảy ra trong quá khứ không ảnh hưởng trực tiếp gì đến chúng tôi. Tất nhiên là tôi sẽ giúp nếu thuộc cấp của tôi muốn... Nói cách khác, tôi sẽ không động tay vào nếu thuộc cấp của tôi không muốn tôi làm thế.

Nhưng nếu sự kiện này ảnh hưởng đến một trong những thuộc cấp của tôi, tôi sẽ không để nó xảy ra. Tôi sẽ nghiền nát nó hoàn toàn.