CHƯƠNG 31: Đến thủ đô và nữ hiệp sĩ
Một giờ sau, chúng tôi đến vương đô.
Eh? Bạn không nghĩ rằng thời gian trôi qua quá lạ hay sao? Còn xem những điều kỳ thú ở trong làng á? Ah ờm… không phải là chúng tôi có thể dùng <Cổng> để đến đó sau khi chúng tôi đến vương đô sao?
Cũng không tệ khi chúng tôi đi du hành mà không có mục tiêu gì hết, nhưng với sự giới hạn về thời gian, chúng tôi phải di chuyển với tốc độ nhanh nhất có thể. Nên tôi dùng <Bước nhảy không gian> và <Tốc biến>. Nói cách khác, là tiến thẳng đến vương đô với vận tốc cao và rồi dùng <Cổng> để mang xe ngựa đến đây.
Tất nhiên là tôi có đặt <Cổng> ở mọi ngôi làng mà tôi đã qua rồi, nên chúng tôi có thể đến đó sau. Chuẩn bị cho một việc như thế này thực sự rất thú vị. Maa… mặc dù là thế này không tốt cho du hành…
Tôi muốn nói là… Bởi lời gợi ý của Alta, tôi đã đặt ưu tiên cho việc giảm thời gian du hành xuống.
Maa, bởi vì chỉ có một số ít quái vật ở trên đường, nên nó là một chuyến đi bình yên nhưng nhàm chán.
Đúng rồi. Có một lý do cho việc tôi di chuyển nhanh hơn so với lần ở rừng Tiara. Vì <Bước nhảy không gian> có thể dịch chuyển người dùng đến nơi mà người dùng thấy. Nên tôi dùng nó để nhảy cao lên trời, và rồi tôi lập tức dùng lại đó để tăng thêm khoảng cách. Vì hiệu suất MP khi sử dùng cùng với Vô Niệm rất tệ, nên tôi phải dùng combo trên mặt đất gần như là không ngừng để tiếp tục di chuyển. Tuy nhiên, may là không có ai thấy tôi…
[Chủ nhân, không phải anh đã nói cần đến 7 ngày để đến được vương đô sao?]
[Đó là trong quá khứ. Còn giờ thì chỉ mất 1h thôi.]
[Sau cùng thì, thường thức không được áp dụng cho chủ nhân…]
Tôi chỉ nói với Coco và những nô lệ nói ở trong xe ngựa (trong <Phòng>) là chúng tôi đã di chuyển với tốc độ cao. Gạt chúng rằng đó là bí thuật của nhà tôi.
Tôi nối đuôi vào hàng người để vào thị trấn.
Ở vương đô, chúng tôi nhận thấy là nó được bảo quanh bởi những bức tường cao 10m. Riêng cánh cổng thôi cũng là 5m rồi. Xe ngựa của những người khác cũng xếp thành một hàng. Xem ra là thủ tục dành cho xe ngựa lâu hơn so với những người cuốc bộ đến.
[Oh, đúng rồi. Sao anh không cho họ xem bao thư màu nâu từ Gilbert đi?]
Hình như là có rất nhiều thứ được viết trong đó. Tuy tôi chỉ nhìn vào bản đồ thôi, nhưng tôi chắc chắn là anh ấy đã chuẩn bị cho những thứ còn hơn cả đề xuất những khách sạn.
[Vì tấm bản đồ rất tốt, nên tớ muốn nói về điều này.]
[Có chuyện gì sao?]
Tôi đưa xác văn kiện bên trong bao thư nâu cho Sakura.
[Oh, chúng ta sẽ được qua cổng của bức tường ngoài nhờ có cái này.]
Đúng vậy, Gilbert đã để một giấy ưu tiên cho quý tộc ở trong bao thư nâu. Tôi nghĩ anh ấy không nói với tôi về điều này là vì anh ấy nghĩ tôi sẽ thấy nó khi tôi xem bản đồ. Tuy nhiên, tôi vẫn muốn một lời giải thích.
[Tiếp theo.]
Đến lượt của chúng tôi rồi. Tôi đưa lá thư của Gilbert cho gác cổng, và rồi chúng tôi đi qua cổng mà chẳng phải trả đồng phí nào hết.
Tôi nghĩ họ sẽ báo chuyện này cho cấp trên. Tóm lại, chuyện chúng tôi di chuyển cực kỳ nhanh rất có khả năng là sẽ được biết đến, nhưng chuyện tôi một mình chặn cuộc chạy loạn lại là cực kỳ vô lý rồi. Nên tôi nghĩ giờ đã quá muộn đề che giấu rồi…
<<Chúng ta đến rồi.>>
[Lớn thật.]
Chúng tôi đi xem lâu đài hoàng gia ngay khi chúng tôi vào thành phố. Chúng tôi nhìn nó từ xa. Nó là một lâu đài tuyệt đẹp theo phong cách phương Tây tọa ở trung tâm thành phố. Mắt Mio và Dora đang lấp lánh.
Có nhiều công trình theo phong cách Nhật trộn lẫn với phong cách phương Tây, và sự kết hợp này mang đến cho tôi cảm giác không hợp. Tội ác của tên anh hùng đã truyền bá phong cách Nhật Bản theo kiểu nửa vời như thế này thực sự rất nặng. Tuy nhiên, tôi không thể không công nhận rằng tôi nghĩ gạo là một ý tưởng tốt.
Mắt Sakura hoàn toàn trái ngược với của nhóm trẻ con. Biểu cảm của cô ấy cho thấy rằng…
[Sakura.]
[Uh…Không có gì đâu.]
[Nó viết hết lên mặt cậu rồi kìa. Lần này, chuyện như thế sẽ không xảy ra đâu. Không đâu. Hãy tin vào tớ.]
[Được.]
Sakura mỉm cười. Xem ra đó là một ký ức cực kỳ xấu. Tôi muốn làm gì đó cho cô ấy. Tiêu diệt vương quốc đó để mang lại nụ cười cho cô ấy thì sao nhỉ? (TN: main đi tiêu diệt một vương quốc vì gái…) Uh…Không. Thế thì sẽ còn đáng sợ hơn nếu cô ấy mỉm cười vì điều đó…
[Chủ nhân, chúng ta đến rồi.]
Sera ngừng xe ngựa lại, nói.
Có vẻ như nởi này là khách sạn mà Gilbert đã đề xuất. Nó tên "Khách sạn trong rừng" à? Tôi thực sự không hiểu thế nghĩa là gì nữa.
[Chào mừng.]
Tiếp tân viên là một người có vóc dạng vĩ đại hệt như bà cô của ai đó. Cô gái chào mừng! Cô gái chào mừng đâu!?
A: Không có.
………
Huh?
[Gilbert đã đề xuất cho tôi nơi này. Tôi muốn tá túc 10 ngày.]
[Được rồi. Vì là lời đề xuất của Gill-bocchan, nên ta sẽ giảm chút giá cho cậu.]
Gill-bocchan… một thiếu gia đẹp trai…
Tôi cười nhăn nhở chút khi trả tiền thuê 2 phòng. Lần này, tôi quyết định chia theo thành viên chính và những nô lệ mới.
Tôi sẽ ở phòng của các thành viên chính.
[Được rồi. Một chuyến ghé thăm thường lệ đến chợ nô lệ thôi.]
[Anh định tăng thêm số thành viên sao?!]
Mio nói, có lẫn chút ngạc nhiên trong lời em ấy. Đó là chiến thuật cơ bản của tôi rồi…
[A~, Alta đã tìm thấy một nô lệ thú vị.]
[Lần này là nô lệ như thế nào vậy? Bí mật nữa sao?]
[Iya, chúng ta đã có một đợt lần trước rồi. Nên lần này, anh định thêm nữ hiệp sĩ vào làm thuộc hạ.]
[Oh… Ah? Eh? Một nữ hiệp sĩ? Ở trong đất nước này sao?]
[Đúng.]
[Sao người như vậy lại trở thành một nô lệ?]
Ở đất nước này, thông thường thì không thể có chuyện một hiệp sĩ trở thành nô lệ.
[Ai biết chứ? Anh không thể đi xa đến độ biết được thông tin chi tiết cá nhân. Tuy nhiên, sẽ là một tổn thất lớn nếu chúng ta không mua. Cô ấy sẽ chết nếu chúng ta không sớm mua cô ấy.]
[Vì anh đã nói vậy thì hãy nhanh thôi.]
Maria giục tôi. Kể cả phía bên kia có là một người không quen biết đi nữa, thì có vẻ như em ấy vẫn lo lắng về mất mát mà tôi sẽ cảm thấy nếu tôi không mua nữ hiệp sĩ đó.
[Được, anh không cần quá nhiều người đi theo đâu…]
[Em sẽ đi cùng.]
[Uh… được, Maria.]
Vì Maria không muốn để tôi đi 1 mình, nên tôi cho em ấy đi theo. Không còn cách nào khác mà.
[Nhân tiện, nhiệm vụ chính của cô ấy sẽ là huấn luyện và dẫn dắt những người mới. Dễ có thể chúng ta sẽ dính rắc rối nếu chúng ta chỉ có mỗi trẻ con dù là chúng ta có mạnh đến thế nào đi chăng nữa.]
[Nên điều này có nghĩa là các nô lệ mới sẽ sớm phải hành động độc lập.]
Tôi có đủ người và quái vật thuộc hạ để du hành rồi. Nếu nhóm nô lệ nữa có một thủ lĩnh, thì sẽ an toàn hơn khi để chúng hành động độc lập đến mức độ nào đấy. Maa, tôi đã có Alta rồi nên tôi không phải lo lắng, nhưng… Tôi nghĩ có một người giám hộ hữu hình cũng cần thiết nữa.
[Ừ, là vậy đấy. A, những người còn lại có thể đi ngắm cảnh quanh vương đô nữa. hãy nói luôn với những nô lệ mới.]
[[[Vâng.]]]
<<?>>
Oh! Dora không hiểu chúng tôi đang bàn luận về cái gì.
Maria và tôi rời quán trọ và đến chợ nô lệ. Tôi biết điểm đến nhờ <Bản đồ>, nhưng nó khá xa đấy. Như mong đợi từ vương đô. Nó lớn đến mức mà tôi không thể so sánh với bất kỳ thị trấn nào mà tôi từng đi qua. Dân số khoảnh 100,000 người, ở thế giới này thì thế được coi là đông rồi.
Khó để bảo vệ được một thành phố rộng như thế này chỉ với một kết giới, nên họ dùng " kết giới thạch" (được mọi người ở thế giới này gọi vậy) bảo vệ từng khu.
Chúng tôi đến chợ nô lệ sau khi đi bộ 15p. Vì sẽ rất phiền phức nếu di chuyển cùng với nô lệ nên tôi sẽ bí mật dùng <Cổng> để quay về.
Yêu cầu riêng của tôi đến thương buôn nô lệ là: "một nô lệ nữ, rẻ bèo." Um, cảm giác như là mô típ rồi đấy, nhưng đây là những gì mà Alta bảo với tôi.
Thương buôn nô lệ dẫn tôi đến căn phòng tối quen thuộc.
[Các nô lệ giá rẻ bèo đều ở đây. Oh! Hãy mặc chỗ quần áo đó vào đã vì bên trong rất khó coi đấy.]
Ừ, đúng thế.
A: Các điều kiện rất tệ như những gì mà thương buôn nô lệ nói. Ngài đã chuẩn bị chưa vậy?
Tất nhiên rồi. Ta ổn cả…chắc thế.
[Kể cả có tệ đi nữa, thì ông vẫn sẽ cho tôi xem 'hàng' chứ?]
[Các khách hành cũng có sở thích riêng mà.]
Được rồi, tôi sẽ mặc chỗ quần áo đó vào. Đúng, bên trong cực kỳ tệ hại.
Đầu tiên là cô ấy bị thương trầm trọng. Cánh tay, mắt, mũi, da đầu và ngực đều mất hết. Đúng… nghiêm túc mà nói thì quá mức rồi. Các vết thương của cô ấy rất gọn. Có lẽ là chúng bị cắt bởi thứ gì đó sắc hơn là bị xé ra. Tôi có thể nhìn thấy vết cắt rõ ràng. Mắt của cô ấy bị móc ra; cái mũi thì bị cắt; và mái tóc thì bị cạo đi đến khi không còn gì hết.
Cổ họng của cổ hoàn toàn bị hủy nên cô ấy không thể nói được. các gân chân đều bị cắt hết, và có thứ gì đó giống như xiên đang đâm xuyên vào chân cô ấy. Miệng và háng đều đầy vết dao. (TN: Em này còn thảm hơn cả các em trước.)
Mặc dù ở tình trạng thảm thương này, nhưng đôi tai của cô là hoản toàn ổn. Tóm lại, cô ấy chỉ nhận biết xung quanh qua thính giác. Có dấu hiệu của ma thuật hồi phục được dùng lên cô ấy vì không thấy máu bị chảy ra. Thế có nghĩa là cô ấy sẽ không chết, kể cả có ở tình trạng này đi nữa.
Tôi có thể nói rằng cô ấy đang được giữ cho sống.
[Cái quái gì đây?]
Thương buôn nô lệ trông băn khoăn khi nghe câu hỏi của tôi.
[Ai đó đã mang cô ta đến đây. Lúc đầu thì tôi có muốn từ chối, nhưng…]
Thương buôn nô lệ lảng tránh chủ đề. Tôi nghĩ ông ấy cũng được trả tiền cho việc này nữa. Thật bất thường khi đi xa đến vậy sau khi biến họ thành nô lệ…
[Maa, giờ thì, chẳng có gì mà có thể dùng được cô ta hết, nên đối xử với cô ta cũng rất rắc rối.]
Tình cảnh của Maria và Sera cũng đã thảm lắm rồi, nhưng vẫn chưa bằng thế này. Đây là tình cảnh xấu nhất mà tôi từng thấy…
Thế giới này rất rộng lớn, có những nô lệ có số phận còn bi thảm hơn cả Maria và Sera. (Nhìn xa xăm) Nhìn vào tình cảnh này, cả Maria cũng thấy thương xót nữa.
[Bán cô ta với giá rẻ vẫn còn tốt hơn là giết cô ta lập tức. Tuy nhiên, tôi cũng không thể kệ cô ta ở tình trạng như thế này được vì tôi phải cho cô ta ăn để tránh cô ta chết đói.]
Người ở trong câu hỏi nghe được những gì thương buôn nô lệ nói. Sau cùng thì cô ấy có thể nghe thấy người khác nói mà…
[Hiểu rồi. Tôi sẽ mua cô ấy.]
[Eh…Thật sao? Không, nghiêm túc à, không. Vậy là ổn với cậu sao?]
Ánh mắt thương buôn nô lệ thay đổi. Ông ta nhìn vào tôi như thế tôi là thẳng tâm thần nào đó. Um, cũng không thể trách được vì tôi đã nói rằng tôi sẽ mua nô lệ mà.
[Ừ, tôi không có vấn đề gì hết.]
[Đ-được…]
Thương buôn nô lệ á khẩu.
[E-err, giá là… 3,000G.]
Yep, một mức giá thấp kỷ lục mới.
Tốn mất 10,000G cho một cái vòng cổ nô lệ (ngang với giá của Sera), nhưng nó lại mắc hơn nô lệ này.
[Oh! Đúng rồi. Xin chú ý rằng <Ấn nô lệ> không có hiệu lực với nô lệ này.]
<Ấn nô lệ> chỉ được đặt lên một người có vị trí thấp hơn hoặc người chấp nhận nó. Ở trong game, thất bại phụ thuộc vào cấp độ của thuật nô lệ và cấp độ của người dùng. Có khả năng là nữ hiệp sĩ này chống lại được là vì cấp độ cao của cổ.
Tôi đăng ký làm chủ nhân, mua một chiếc vòng nô lệ từ thương buôn nô lệ và đặt nó vào túi. Xem ra là cô ấy không đi được, nên tôi không còn cách nào khác ngoài mang cô ấy theo. Cứ như một mớ hành lý khổng lồ ấy.
Tôi có được nô lệ mới an toàn rồi. Tôi vào trong một con hẻm tối và rồi quay về xe ngựa bằng <Cổng> sau đấy. Sau khi vào trong xe ngựa, tôi đưa nữ hiệp sĩ ngồi lên ghế. Ngồi sao? Tôi nghĩ "đặt cô ấy lên đó" thì đúng hơn đấy.
[Được rồi…]
[Xin đợi một chút.]
[Huh?]
Maria ngăn tôi lại. Có chuyện gì sao?
[Em có thể giáo dục cô ấy trước hay không?]
[Giáo dục sao?]
[Vâng, người này sắp được tận mắt chứng kiến một phép màu. Nên em cần giải thích cho cô ấy trước đã, nên Jin-sama sẽ không thấy phiền chứ…]
Oh! Là về việc tôi ghét bị gọi là thần sao? Ừ, tôi không muốn được gọi là một vị thần đâu…
[Maa, anh không phiền đâu…]
[Em rất xin lỗi, nhưng anh có thể đi ra ngoài được không vì những lời lẽ khó nghe sẽ được đưa ra trong suốt quá trình giải thích?]
[Hiểu rồi.]
Tôi chắc là mình vẫn có thể nghe được những từ đó từ bên ngoài. Nếu vậy, tôi có nên đi đâu đấy không nhỉ?
[Anh sẽ quay về trong 1h nữa. Hãy truyền tin cho anh khi nào em xong.]
[Không lâu đến thế đâu!]
Khoảng 10p sau.
[Vâng, em thấy xấu hổ vì đã nói những thứ khó nghe nhiều lần vì Jin-sama đã chọn nô lệ này.]
Thần, quý tộc và anh hùng, tất cả hết một lượt.
[Thật may là những thứ như thế này không xảy đến với Sera-chan. Tuy nhiên, em nhận ra điều này khi số lượng nô lệ đang tăng dần lên. Có khả năng có một nô lệ có tình cảnh giống như em sẽ xuất hiện. Nên em nghĩ rằng việc giáo dục cho họ trước tiên là điều thiết yếu.]
Maria tự hào tuyên bố điều này.
[Nó không thể làm chỉ nửa vời được. Em muốn dành thời gian của mình giáo dục cho nô lệ cẩn thận để làm cho họ trở nên hữu ích cho Jin-sama dù cho có là một chút đi chăng nữa.]
[A-anh hiều.]
Tôi bị bất ngờ bởi ý định của Maria và quyết định đi giết chút thời gian ở bên ngoài xe ngựa. Vì mọi người đều đang đi mua sắm ở vương đô, nên không còn ai hết… hoặc là tôi nghĩ thế.
Sera nhận được tin nhắn từ Maria và dùng <Cổng> để quay về hộ tống tôi.
Sera đi gần tôi và ôm tay tôi. Cảm giác chỗ bắp tay tôi rất thoải mái. Tôi nhận ra rằng dạo gần đây chúng tôi không có chút thời gian nào dành riêng cho nhau cả. (TN: my heart!!! Sao t phải đi trans cái đoạn này!!!)
[Chủ nhân, có nơi nào mà anh muốn đến không?]
[Huh? Sao em không tham gia cùng những thành viên khác?]
[Không, anh không cần quá để tâm đến đâu vì chúng em đang tự do hành động.]
Tôi nhìn vào <Bản đồ>, và thấy được một đội 3 4 người, mỗi người đều theo cách riêng của mình. Sakura không di chuyển nhiều vì cô ấy đang ở thư viện cùng với Iris và Yuria. Mio và Dora thì đang mua nguyên liệu cùng Roro. Cậu nhóc Adel rụt rè thì đang mang hành lý cho họ. Cloud, Knot, Coco và Sicily thì đang thăm thú bên trong cửa hàng vũ khí.
Tôi không nghĩ là họ sẽ bị lạc đường đâu.
Nên tôi quyết định đi lang thang khắp nơi mà không có mục tiêu gì hết và ngắm qua các món hàng cùng Sera ở vương đô.
Nhân tiện, Sera đã di chuyển một chiếc xe ngựa bị thụt hố ở trên đường bằng 1 tay; đánh cho một con wyvern xổng chuồng từ sở thú đến khi nó chịu phục tùng thì mới thôi (nhưng em ấy lại không thuần hóa nó); chiến sạch một vài cửa hàng đồ ăn; và giải cứu một đứa trẻ ngã từ tầng 3 của một toà nhà bằng <Tốc biến> mà không gây ra tai nạn nghiêm trọng gì hết.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, và tôi nhận được tin nhắn từ Maria khoảng 1h sau đấy.
<<Xin lỗi vì đã để anh phải đợi. Công cuộc chuẩn bị (TN: tẩy não) đã hoàn tất. Giờ anh có thể quay trở về chứ?>>
<<Hiểu rồi. anh sẽ về đó ngay.>>
Một giờ ngắn thật.
[Sera, em định sẽ làm gì sau khi anh trở về?]
[Em cũng về cùng nữa. Em sẽ đợi ở phòng khác nếu anh không muốn bị làm phiền.]
[Hiểu rồi.]
Chúng tôi mở <Cổng>. Tôi đi đến chỗ xe ngựa, còn Sera thì về khách sạn.
[Jin-sama, xin hãy dùng <Tái tạo> cho cô ấy.]
[Ừ.]
Tôi không thấy có gì thay đổi gì hết á.
A: Có một thay đổi rất lớn. Xin hãy nhìn vào cái này.
<Bản đồ> hiển thị lên. Có 4 chấm xanh dương ở trong xe ngựa, đại diện cho đồng minh của tôi. Maria, Tamo-san, Midori và nữ hiệp sĩ này. Ngay cả khi là tôi chưa sử dụng <Liên kết thệ ước> cho nữ hiệp sĩ đi nữa, thì cô ấy vẫn được hiển thị là chấm xanh dương trên <Bản đồ>. Sự thật là, khi tôi mua cô ấy thì cô ấy có màu xanh lá.
Nói tóm lại thì đây là kết quả của 1h giáo dục của Maria. (TN: giáo dục kiêm tẩy não)
Uh… Đã có chuyện gì xảy ra ở đây nhỉ?
A: Ngài muốn biết chứ?
Không, thế này là được rồi. ta không muốn nghe chi tiết đâu.
Tôi lờ đi mọi thứ khác và bắt đầu niệm <Tái tạo>. Câu niệm được hoàn tất ngắn hơn 10p so với lần trước.
[Tái tạo.]
Cô ấy được bọc bởi ánh sáng giống như Maria, vẻ bề ngoài của cô ấy dần dần thay đổi.
Sau khi ánh sáng tan biến, một người phụ nữ xinh đẹp đứng ở đó. Cô ấy có mái tóc bạc dài đến eo, đôi mắt đỏ như Ruby. Bộ ngực thì có chút thua kém Sera. Đôi tay và chân dài, thon và không có bất cứ vết thương nào hết.
Chỉ vừa mới 10p trước, cô ấy bị hủy hoại đến mức thảm thê, nhưng giờ thì tôi đã có thể nhìn thấy cơ thể cô ấy chi tiết không sót một chỗ nào hết vì giờ cô ấy vẫn đang trong tình trạng không có mảnh vải nào che thân hết giống hệt như khi tôi mua cô ấy từ chỗ thương buôn nô lệ. (TN: Phải công nhận mấy ông tác giả Nhật miêu tả giá chi tiết vl, nhất là khi mấy ẻm chẳng mặc gì)
Nữ hiệp sĩ chạm vào chân, tay, mặt mình v.v…, và rồi nhắm mắt lại sau khi đã kiểm tra xong. Một dòng nước mắt chảy ra từ đôi mắt đang nhắm đó của cổ. Một chút sau, cô ấy qùy xuống, chắp hai tay vào nhau. Rồi, cô ấy bắt đầu cầu nguyện khi cô ấy cúi xuống.
Ok, một tín đồ nữa. Tôi nghĩ nữ hiệp sĩ này không chỉ trao cho tôi lòng trung thành không đâu mà còn cả đức tin của cổ nữa.
Không, tôi đã có cảm giác như cô ấy sẽ như thế này khi tôi để cô ấy cho Maria rồi. Ý tôi là, trong tình cảnh này, đây cứ như thể là Maria đã tẩy não cô ấy đi rồi đấy…
Và Maria thì gật đầu thỏa mãn.
[Jin-sama, xin hãy đưa mệnh lệnh cho người hầu mới này.]
Lời hưởng ứng của Maria là sao? Gợi ý à? Nữ hiệp sĩ này không di chuyển chút nào hết. Tôi nghĩ cô ấy đã được huấn luyện để duy trì như thế này trong công việc của cô ấy.
Giờ thì nói chuyện nào. Tôi nên nói với cô ấy gì đây?
[Err… cô ổn chứ?]
Yep, tâm trí tôi vẫn chưa làm việc vào thời điểm quan trọng này. Cảm giác khác với những lần tôi chào đón nô lệ mới mua về…
[Vâng, tiện nữ có thể có được một cuộc sống mới đều là nhờ vào tình thương của Chủ nhân. Cơ thể hiệp sĩ này giờ đã không còn thuộc về tiện nữ nữa. Ít nhất thì, tiện nữ muốn hiến dâng cơ thể của mình – cùng với lòng trung thành của mình.] (TN: như đã nói từ rất lâu rồi đó, bé Maria cực kỳ đáng sợ, ẻm chỉ cần 1h là có thể biến một hiệp sĩ thề trung thành với Vua chuyển phát sang thành tín đồ của main)
Bộ dạng của cổ không tương thích với lời tuyên bố trung thành này. Có lẽ đây là những gì mà cô ấy nghe được từ Maria: "Xem anh ấy như một vị thần là NG. Chỉ có lòng trung thành của cô mới được chấp nhận thôi." Đây là những gì mà em ấy đã nói à?
A: Đúng.
…Mặc dù từ NG được tránh, nhưng coi một người như thể họ là thần linh là không được.
Giờ thì, đi kiểm tra bảng trạng thái của nữ hiệp sĩ này đã. Tôi cảm thấy có lỗi vì gọi cô ấy là "nữ hiệp sĩ" hết lần này đến lần khác.
Tên: Lusia
LV 49
Giới tính: Nữ
Tuổi: 24
Chủng tộc: Con người
Kỹ năng: <Kiếm thuật LV6> <Khiên kỹ LV6> <Trung thành LV1> <Cường hóa cơ thể LV4>
Danh hiệu: Nô lệ của Jin, cựu hiệp sĩ của nữ hoàng
Cô ấy là một tên ngốc não cơ bắp à? Và cô ấy có kỹ năng <Trung thành>. Cô ấy có nó từ khi nào đấy nhỉ? Hồi cô ấy còn là một hiệp sĩ sao?
A: Một phút trước.
Oh, tôi hiểu rồi. Cô ấy đã bị tẩy não… Maa, cũng chẳng mất mát gì nếu tôi để cô ấy như thế này.
Oh, đúng rồi. tôi cần biết được Maria đã nói với cô ấy bao nhiêu rồi.
<<Maria, em đã cho Lusia biết bao nhiêu thông tin rồi?>>
<<Về sức mạnh của Jin-sama và mọi thứ mà anh có thể làm. Chúng là những điểm cốt lõi trong việc giáo dục cho người mới.>>
<<Thế không có nghĩa là em phải nói hết cho cô ấy mọi thứ…>>
Tôi có cảm giác còn thứ gì khác nữa khiến cho tôi lo lắng có dính dáng đến chuyện này, nhưng tư thế hiện giờ của cô ấy khiến tôi sao lãng khỏi cuộc thảo luận của chúng tôi.
[Lusia, đây là mệnh lệnh của tôi: cô sẽ huấn luyện cho những nô lệ mới đi cùng với tôi. Tôi rất kỳ vọng vào năng lực và khả năng lãnh đạo của cô vì cô đã từng là một hiệp sĩ.]
[Vâng. Xin hãy tin vào tiện nữ.]
Tư thế của Lusia khi trả lời vẫn y nguyên như đang cầu nguyện. Cô ngừng lại đi được không, làm ơn đó?
A: Cô ấy vẫn sẽ giữ như vậy nếu chủ nhân hay Maria không bảo cô ấy.
[Giờ chúng ta phải nói chuyện. Xin đứng lên đi.]
[Vâng.]
Lusia đứng lên sau khi trả lời, nhưng mà, cổ còn chẳng có chút gì gọi là cố gắng che đậy cơ thể đang không còn mảnh vải che thân của mình.
[Cô không thấy xấu hổ à?]
[Không. Vì cơ thể này đã thuộc về ngài rồi, tiện nữ không có chút quan tâm nào đâu nếu ngài muốn nhìn.]
[Maa, tôi không nghĩ sẽ có tên đàn ông nào cảm thấy chút khó chịu gì với bộ dạng lúc nào của cô đâu, đặc biệt là khi so sánh với trước khi được chữa nữa.]
[Tạ ơn ngài.]
Thành thật mà nói, tôi cảm thấy cực kỳ hạnh phúc. Tuy nhiên, có thứ làm tôi thất vọng. Đó là vòng cổ nô lệ. Cái vòng cổ nô lệ này hoàn toàn trái ngược với làn da trẳng mịn của cổ. Có lẽ là nó trông hợp với cổ, nhưng đấy không phải là sở thích của tôi.
Lusia đọc ánh mắt của tôi và mở miệng.
[Tiện nữ có một yêu cầu nhỏ mọn muốn xin chủ nhân. Tiện nữ có thể có một ấn nô lệ thay vì một cái vòng cổ nô lệ không? Tiện nữ muốn có nó như một minh chứng cho lòng trung thành của tiện nữ dành cho ngài.]
Không. Đây hoàn toàn khác với những gì mà tôi đang nghĩ.
Như tôi đã nói trước đây, ấn nô lệ không thể được khắc lên nếu có một cách biệt lớn về sức mạnh hay không có được sự bằng lòng.
[Được rồi. Quay lưng ra cho tôi đi.]
[Vâng.]
Cổ đưa lưng ra mà không ngần ngại gì hết.
<<Maria, em đã nói với cô ấy về thuật nô lệ của anh rồi sao?>>
<<Không, em chỉ nói với cô ấy rằng anh có thể làm được mọi thứ, và cô ấy không nên kinh ngạc khi được tận mắt chứng kiến.>>
<<…>>
Buổi giáo dục của Maria thật đáng sợ. Lusia bị biến thành một tín đồ bởi combo sự cuồng đạo của Maria + ma thuật <Tái tạo>.
Nhắc mới nhớ… cô ấy còn chẳng có phản ứng gì khi tôi gọi tên cô ấy mà còn chưa để cổ giới thiệu bảo thân trước.
Mặc dù thật đáng ngạc nhiên ở trường hợp của Maria, nhưng trường hợp của Lusia thì lại khác. Da của cổ thực sự rất đẹp. Không… Thật lạ khi tôi cẩn thận nghĩ về nó. Không phải là các hiệp sĩ thường có một vài vết thương à? <Tái tạo> cũng chữa luôn toàn bộ các vết thương cũ của cổ sao?
A: Đúng.
Tôi hiểu rồi. Các vết thương cũ cũng được coi là "Thiệt hại" nữa. Xem ra là giá trị thẩm mĩ của con người sẽ được tăng lên khi những vết thương cũ được xóa đi. Iya, giờ thì ma thuật cũng có thể xóa bỏ những vết thường nữa…
Bây giờ, tôi khắc một ấn nô lệ lên cô ấy. Tôi có thể đặt ấn nô lệ tạm thời lên cô ấy vì giờ có được sự bằng lòng rồi. Có vẻ như là giờ không cần đến vòng cổ nô lệ nữa. Um, tôi không cần để thêm bất cứ thứ gì cho cô ấy nữa.
[Xin tạ ơn ngài.]
Lusia nói và cúi đầu. Được rồi, giờ chúng tôi cũng nên vào chủ đề chính nhỉ?
[Lusia, sao cô lại trở thành nô lệ trong tình trạng như vậy?]
Đây là điều đầu tiên mà tôi cần biết.
[Vâng, đó là…]
[Tôi hiểu rồi. Sau cùng thì đúng như anh đã dự đoán.]
[Jin-sama, chúng ta nên làm gì?]
[Không, chúng ta không cần phải làm gì hết. Chúng ta sẽ ở trong thành phố này trong 10 ngày theo kế hoạch ban đầu.]
[Vâng.]
Sau khi nghe được câu chuyện của Lusia, nó làm chắc thêm câu chuyện mà tôi được nghe từ Alta. Tình cảnh trở nên có chút mơ hồ với chúng tôi.
[Chỉ để đề phòng thôi, chúng ta có nên chuẩn bị biện pháp đối phó không?]
[Có.]