CHƯƠNG 34.5: Sakura và Sakuya
-Góc nhìn của Sakura-
Mỗi khi có thời gian rảnh, tôi thường đọc sách trong <Phòng>. Nó là căn <Phòng> riêng, mỗi người đều có một phòng. Nhân tiện, các nô lệ mới và thành viên mới tham gia, Lusia và Sakuya, vẫn chưa có phòng.
Vì tôi có thể thiết đặt nơi này thành phòng cách âm nên nó là nơi tốt nhất để thư thả đọc sách. Tôi đã thu thập hết tất cả những món đồ mà tôi yêu thích và sắp xếp lại vào đây, cho đến giờ thì căn phòng này vẫn mang lại cảm giác dễ chịu nhất. Còn căn phòng của tôi ở thế giới cũ thì sao à? Tôi không muốn nhắc đến nó.
Căn phòng của tôi chất đầy sách. Với cặp kính mắt và tóc tết đuôi sam, trông tôi giống hệt như thành viên của ủy ban sách vậy, và tình yêu đọc sách của tôi cũng không đi ngược lại với hình tượng đó. Khi tôi đọc một cuốn sách, tôi có thể tạm thời quên đi nỗi đau của thực tại. Nhưng thực tế thì, tôi không phải là một thành viên của ủy ban sách. Sự thực là tôi rất muốn tham gia vào đó, nhưng vì tôi cảm thấy có lỗi với những thành viên khác khi phải chăm lo cho một đứa vô dụng như tôi nên tôi đã không tham gia.
Ở thế giới này thì tôi không cần phải lo lắng gì nữa. Bên cạnh đó, vẫn còn có Jin-kun bảo vệ cho tôi nữa. Thế nên, tôi thực sự không cần đến sách lắm, nhưng tôi vẫn giữ thói quen cũ của mình. Đến khi tôi nhận ra thì căn phòng của tôi đã tràn ngập sách rồi.
[Phew~]
Tôi thở dài sau khi đọc xong cuốn "Sinh thái của ma vật". Tôi là người cái gì cũng đọc, nhưng ở trong thế giới cũ của mình, thể loại mà tôi thích đọc nhất là fantasy. Bởi nó xa với thực tại nhất, nên nó là một nơi tuyệt vời để trốn tránh khỏi thực tại. Nhưng giờ thì, tôi chỉ biết cười gượng thôi vì giờ đây, tôi đang ở trong một thế giới fantasy thật sự.
Tôi chưa bao giờ ngờ rằng những anh hùng sáng chói trong truyện sẽ đáng ghét đến thế này. Oh, Maria thì khác.
*Cốc cốc*
Trong khi tôi vẫn đang chọn quyển sách tiếp theo để đọc thì có tiếng gõ cửa. Tôi đi đến cửa.
[Ai đấy?]
[Ah, Sakura-san, em Sakuya đây.]
Xem ra vị khách là nữ hoàng của vương quốc này.
[Chị mở cửa đây.]
Khi tôi mở cửa ra, tôi thấy Sakuya đang mặc chiếc váy trắng mà Jin-kun đã cho em ấy. Tôi có chút ghen tị với em ấy. Không, tôi không có thấy đố kỵ với em ấy bởi em ấy được nhận nó như một món quà hay gì đâu. Mà thay vào đó, tôi thấy ghen tị với em ấy vì em ấy có thể mặc một chiếc váy trắng thuần khiết một cách tự nhiên đến vậy.
[Xin lỗi vì đã làm phiền.]
[Có chuyện gì sao?]
Vì Sakuya và tôi không tiếp xúc với nhau nhiều nên tôi không biết tại sao em ấy lại đến đây.
Tôi mời Sakuya-san ngồi xuống ghế.
[Cảm ơn. Thực ra, em có chuyện muốn trao đổi với Sakura-san…]
[Trao đổi sao?]
Giọng của Sakuya-san ít trịnh trọng hơn khi em ấy nói chuyện với Jin-kun, nhưng với những người khác thì lại rất trịnh trọng. Tuy đây không phải là chuyện của tôi, nhưng tôi nghĩ em ấy mở lòng với Jin-kun hơn mức độ bình thường.
[Vâng. Là về thuộc cấp của onii-chan.]
[Eh? Oh… Chị là thuộc cấp duy nhất của cậu ấy, còn tất cả những người khác đều là nô lệ hoặc quái vật thuộc hạ.]
Đây là điểm chung của bọn tôi.
[Vâng. Vậy, onii-chan đòi hỏi những yêu cầu gì với những thuộc cấp của mình?]
[Em lo lắng sao?]
Nếu bảo em ấy không lo lắng gì khi mà đột nhiên trở thành thuộc hạ của cậu ấy thì chắc chắn là nói dối. Cảm thấy miễn cưỡng khi giao phó mọi thứ của mình cho một người con trai có cùng tuổi cũng là điều tự nhiên. Tuy nhiên, cùng lúc đó, tôi cũng muốn có một liên kết gì đó với Jin-kun.
Cho đến giờ… Không có ai sẵn lòng bảo vệ tôi hết. Tôi vẫn nhớ như in cảm xúc đó, khi Jin-kun lần đầu tiên nói câu đó với tôi. Tuy rằng giờ thì chúng tôi đã có thêm những người đồng đội trong suốt chuyến hành trình, nhưng tôi vẫn có cảm giác rằng mình có thể sẽ bị bỏ rơi. Khi đặc kỹ của Jin-kun được mở ra, tôi đã nghĩ rằng nó chính là một cơ hội. Một cơ hội để có được liên kết được gọi là "thuộc cấp". Nó là liên kết mạnh hơn hẳn một người bạn đồng hành. Nhưng tôi không phủ nhận rằng đó là cảm xúc bị bóp méo.
[Không, em không lo lắng gì hết. Em nên nói thế nào đây? Em tự nguyện làm thuộc cấp của anh ấy…có thể nói rằng em chỉ thấy an tâm khi được onii-chan bảo vệ thôi.]
Tôi hiểu cảm xúc của em ấy. tôi không biết đó có phải là do tác dụng của <Liên kết thệ ước> hay không, nhưng nó mang đến cho tôi cảm giác yên ổn trong tâm trí khi tôi có liên kết này với Jin-kun.
[Ý em là, em muốn chị cho em biết onii-chan có những yêu cầu gì với thuộc cấp của ảnh? Với em, em có thể làm gì? Em nên mong đợi điều gì?]
Jin-kun muốn gì ư? Nói thật là tôi cũng không biết nữa. Jin-kun muốn tôi sáng tạo ma pháp cho cậu ấy, nhưng cậu ấy chưa bao giờ ép tôi làm vậy cả. Bên cạnh đó, do tôi có vấn đề với việc tưởng tượng nên tôi không thể tạo ra được ma pháp tấn công nào hết. Thế nhưng thái độ của Jin-kun vẫn chẳng thay đổi gì sau khi biết được vấn đề đó.
[Chị cũng không biết Jin-kun muốn gì từ chúng ta nữa. Điều duy nhất mà chị có thể làm cho cậu ấy là sáng tạo ma pháp…]
[Không, em nghĩ đó là một đóng góp to lớn đấy chứ.]
[Không có chuyện đó đâu. Đặc kỹ này tuy hữu dụng nhưng nó vẫn có rất nhiều nhược điểm…]
Tôi biết rằng đặc kỹ của tôi có rất nhiều nhược điểm nên điều đó khiến cho tôi thấy không thoải mái gì hết. Vì tôi phải cần đến sự giúp đỡ của Jin-kun để sử dụng nó nên tôi thấy mình chỉ như một người phụ nữ phiền phức…
[Thành thật mà nói, thì chị không nghĩ rằng Jin-kun sẽ gặp rắc rối bởi vậy đâu.]
Thứ nhất, vấn đề về thực phẩm đã được <Rương đồ> giải quyết rồi. Còn về chiến lực của chúng tôi lúc này… tôi có thể nói rằng chúng tôi có thể xâm chiến một vương quốc nếu chúng tôi muốn.
[Chị không nghĩ rằng mọi người sẽ giúp chị nếu chị chỉ là một kẻ vô dụng. chị chỉ làm những gì được bảo thôi.]
Tôi tạo ra ma pháp. Còn Sakuya-san thì có lẽ là quyền lực của em ấy. Cậu ấy đã nói rằng làm chủ một vương quốc là thứ không cần thiết, nhưng nắm nhiều quyền lực trong tay thì lại rất tiện lợi.
[Chị nói đúng. Suy cho cùng thì là vậy.]
Xem ra là em ấy đến đây với cùng suy nghĩ giống như tôi.
[Không phải là một khi Sakuya quay trở lại làm nữ hoàng thì sẽ tạo ra rất nhiều lợi ích cho Jin-kun sao?]
[Vâng, em nghĩ thế. Tuy nhiên, ơn nghĩa mà em đáp lại lòng tốt của onii-chan lại quá nhỏ bé…]
Tôi không thể nói được đây là khẳng định hay phủ định nữa.
[Nhưng điều duy nhất mà em có thể làm được là trở thành một nữ hoàng và cai trị vương quốc này cẩn thận.]
[Chị nghĩ như thế là rất tuyệt đấy, nhất là khi vương quốc này lại rất được Jin-kun yêu mến.]
[Cảm ơn chị. Lời khuyên của chị đã giảm bớt nhiều gánh nặng trong tim em.]
[Vậy thì tốt.]
Sau đó, chúng tôi có một cuộc trò chuyện dài và thú vị. Vì những người khác coi chúng tôi như cấp trên của họ, nên em ấy có thể sẽ thành một người bạn đồng giới của tôi. Dora-chan thì giống với thú cưng thì đúng hơn…
Không may thay, cuộc trò chuyện vui vẻ của chúng tôi không có chủ đề về người mà chúng tôi thích. Maa, chỉ nghe thôi thì cũng thấy được rằng chủ đề đó sẽ chỉ làm xấu bầu không khí thêm thôi…
Sau đó, tôi nói với Sakuya về những món đồ ngọt mà tôi vẫn chưa được ăn, một quyển sách hay, và nhiều điều thú vị của vương quốc này.
[Gặp chị sau, Sakura-chan.]
[Ừ, hãy đến nói chuyện nữa nhé, Sakuya-chan.]
Vì cũng đã khá muộn rồi, nên tôi sẽ ở đây đến hết ngày. Hôm nay, tôi không cần phải đọc sách nữa, vì hôm nay tôi đã có thời gian vui vẻ hơn thế nhiều.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được bảo vệ và có được 1 người bạn đồng giới như thế này.
Mặc dù tôi rất ghét Erudia và những tên anh hùng đó, nhưng tôi vẫn rất yêu thế giới này, bởi vì nó đã cho tôi cơ hội tìm thấy được hạnh phúc.