NGOẠI TRUYỆN 3: Quá khứ của Sera
Eh? Anh muốn biết thêm chút về quá khứ của em ư? Sao lại là bây giờ chứ?
Không, nó không phải là thứ gì đó khó nói cả. Giờ thì, em cũng chả việc gì cần phải che giấu nó hết.
Vậy, em nên bắt đầu từ đâu đây? Đầu tiên là, em không sinh ra trong đất nước này. Em đến từ Vương quốc Sanokia ở phía bắc Nữ vương quốc Kastal. Sanokia là một vương quốc đầy rẫy bọn quý tộc, và khoảng cách giữa giàu và nghèo thì cực kỳ lớn.
Những đứa đứa trẻ được sinh ra trong gia đình nghèo hơn thì chỉ là những món công cụ tiêu khiển cho lũ quý tộc thôi. Em là con gái thứ 4 trong nhà… em tin chắc rằng từ khi sinh ra thì cha mẹ em đã quyết định là sẽ gả em cho một tên quý tộc nào đó rồi.
Vâng, em không cảm nhận được chút tình thương nào từ cha mẹ mình hết. Thứ duy nhất mà em được nghe từ họ là những yêu cầu làm việc này việc kia.
Mặc dù em có rất nhiều anh em ruột, nhưng em lại rất hiếm khi được thấy họ. Sự bất thường của em đã bị nhiều người biết đến từ khi em còn nhỏ. Vì các anh em ruột của em không thoải mái với nó, nên họ không tiếp xúc với em.
Eh? Về yêu cầu của cha mẹ mà em mới đề cập từ chút nãy sao? Đó chẳng phải là những thứ vui vẻ gì, em bị sai khiến như một con ở vậy. So với những người anh em ruột của mình thì số lần em gặp cha mẹ mình còn ít hơn cả thế.
Phải, em có thể trạng như thế này và <Minh chứng của anh hùng> kể từ khi em còn đỏ hỏn. Vì tác dụng phụ của kỹ năng này mà cân nặng của em thường cao chót vót; em ăn rất nhiều; có một thể trạng yếu; và bị mọi người xa lánh. Vì cha mẹ em muốn gả em đi, nên họ đã dạy em cung cách và khiếu thẩm mĩ của một quý tộc. Và tất nhiên không phải do chính cha mẹ em dạy rồi.
Em lúc này thì trông rất tốt, chứ còn lúc đó, thì em gầy giơ xương và mang theo cảm giác ghê tởm.
Em trông còn tệ hơn cả xác ướp ấy chứ… em không nghĩ ra từ nào để miêu tả tốt hơn từ đó đâu. Lúc đó, em chẳng có chút sắc đẹp nào hết, nhưng em vẫn là một cô gái. Bị đối xử như một xác ướp là quá mức chịu được rồi.
Kya~! Sao anh lại đột nhiên làm thế vậy!? eh? Em đã trở nên béo hơn sao? maa, nhờ những bữa ăn mà em có sau khi được chủ nhân mua về, mà giờ da dẻ và cơ thể em đã trở nên tốt hơn rất nhiều…em nghĩ là anh có thể hiểu được khi nhìn vào em lúc này…
'Tiếp tục nào.' Như anh muốn, chủ nhân.
Có một tin đồn được lan rộng trong giới quý tộc. Đó là về việc em bị thờ ơ bởi chính gia đình mình.
Cha mẹ em cố tạo ra những hôn ước với những quý tộc khác vài lần, nhưng chẳng có ai chấp nhận cả vì tin đồn đó. Họ chỉ nhắm đến những quý tộc có địa vị cao. Chứ còn những quý tộc bậc thấp có ít quyền lực thì họ chẳng thèm đếm xỉa đến, ngay cả khi là họ có thể ép gả em cho những người đó đi nữa.
Là một quý tộc, em cũng đã chuẩn bị tinh thần cưới bất cứ người nào như là 1 phần bổn phận của mình. Nhưng kết cục thì, quyết tâm đó hóa ra lại là vô ích,nhất là vì em còn chả có chút cơ hội nào hết nữa. Em đã luôn nghĩ rằng, “Oh, mình sẽ sớm được hứa hôn thôi!” khi em đi vẽ chân dung.
Vâng, em đã ăn nhiều thức ăn hơn bình thường trước khi vẽ một bước chân dung, và thế nên, tình trạng của em có tốt hơn chút so với bình thường.
Tuy nhiên, em không thể giữ nó quá lâu được vì em liên tục bị sụt cân. “Sao ngươi không tăng lượng thức ăn lên?” Cha mẹ em đã yêu cầu đầu bếp làm một lượng thức ăn riêng dành cho em. Dẫu vậy thì em vẫn ăn nhiều hơn người bình thường rất nhiều, do những người khác mà khẩu phần của em đã bị cắt giảm đi ngày càng nhiều. Ví dụ nhé, em ăn được lượng thức ăn bằng khoảng 10 người khi mà em mới có 10 tuổi, thế nhưng em lại chỉ được cho lượng thức ăn bằng với 3 người thôi. Em chắc rằng anh có thể hiểu được từng đó không đủ.
Eh? Nói về các hoạt động sao? Tất nhiên là có rồi. Em cảm thấy khi nào cũng đói, trừ khi em đang làm việc hoặc đang học. Maa, về cơ bản thì đó là một nỗ lực vô ích…
Cha mẹ em gần như bỏ rơi em, và những lời đề nghị hôn sự cũng không bao giờ xuất hiện. Hình như là lúc đó, cũng là do cha mẹ em không làm tốt nữa. em cũng nghe nói rằng họ sẽ thoát khỏi chuyện xấu gì đó.
Lý do em trở thành nô lệ thay vì bị giết sao? đúng rồi. điều này có lẽ liên quan đến cuộc nói chuyện của cha mẹ em… đó là một trong những người anh em ruột của em đã chết bởi một căn bệnh nào đó…
Vâng, đây có thể chỉ là suy đoán của em thôi, nhưng họ đã nghĩ rằng sẽ rất xấu nếu để em chết vì một căn bệnh vào cùng lúc đó…
Em đồng ý. Họ không nghĩ gì khác ngoài giết người thân của chính mình vì thể diện. Em cảm thấy có lỗi với người anh em ruột của mình, nhưng nhờ đó mà em đã được sống.
Cha mẹ em chỉ quan tâm đến thể diện của mình, và họ đã ruồng bỏ em… Maa, họ đã bán em cho một thương nhân nô lệ ở một quốc gia khác và để em chết ở đó.
Họ coi trường hợp của em như một vụ mất tích. Em đã bị đưa đi trong yên lặng vào giữa đêm khuya.
Em chẳng thể chống cự gì hết. Vì em không có đủ sức mạnh. Và bản thân em cũng đã cam chịu theo hướng nào đấy. Em đã nghĩ rằng không bị giết ngay ḷập tức vẫn là tốt chán.
Tình cảnh sau khi em bị bán cho thương buôn nô lệ rất khó khăn. Với một cựu quý tộc, thức ăn, không, đó chỉ là mẩu đồ ăn. Là không đủ chút nào hết. Vì điều kiện ở trong xe ngựa rất tồi tệ, cơn đói và suy nghĩ về cái chết cứ lặp đi lặp lại.
Khi người buôn nô lệ thấy em, ông ta đã nghĩ rằng em sẽ không được bán, vậy nên, khẩu phần ăn của em còn bị giảm thêm nữa. vẻ bề ngoài của em đã từng tốt hơn đó không kéo dài được lâu. Vì thương buôn nô lệ cũng chả phải là một người nhiệt huyết với công việc, nên ông ta chỉ mặc kệ em trong tình trạng đó.
Em đã nghe nói rằng…họ sẽ không đối xử với bạn tốt hơn, kể cả bạn có là một cựu quý tộc đi nữa.
Vâng, em đã chắc chắn là mình sẽ chết. Em trở nên cực gầy sau đấy. Thành thật mà nói, em đã nghĩ là mình sẽ chết nếu bị để kệ qua ngày hôm đó. Em vô cùng biết ơn chủ nhân rất nhiều.
Nhận thức sở hữu sao? Thứ như vậy ư? Cuộc sống hiện tại quá tốt, còn những ngày đó như một cơn ác mộng vậy. ít nhất thì, giờ em sẽ không phải đi ngủ với cái bụng đói nữa.
Kể cả họ có biết về việc em còn sống đi nữa, thì họ cũng không gửi bất cứ sát thủ nào đến em đâu. Nên xin đừng lo.
Mà nếu chúng có tới thì xin cứ thoải mái hạ chúng, thưa chủ nhân. Chúng là những quý tộc.
Mặc dù em là một cựu quý tộc nhưng chẳng có cái gì tốt từ việc kết giao với chúng hết!
Eh, anh đã chống lại chúng sao? không phải thế là điên sao? Không, nếu chủ nhân nói vậy thì đó không phải là nói dối. Bên cạnh đó, không phải là giờ anh an toàn sao?
Iya, rất khó để thuê mạo hiểm giả hạng S, kể cả có là quý tộc đi nữa… nhưng anh đã đánh bại ông ta. Và anh đã đánh bại ông ta trong một trận 1v1, mà không có vết thường nghiêm trọng gì hết. Chủ nhân… anh là loại quái vật gì vậy?
Au! Đau đấy! Em xin lỗi! Em sẽ không nói thế nữa!
Ha ha, ugh…
Không, xin đừng đổi chủ đề như thế chẳng có gì xảy ra hết.
Chủ nhân, anh không cần phải lo về những kẻ bám đuôi đâu. Kể cả họ có thuê được mạo hiểm giả hạng S đi nữa, em không nghĩ là họ có thể cử được hơn 1 người đâu.
Cảm ơn anh… khi kỹ năng của em ngang với một mạo hiểm giả hạng S, em sẽ tự mình chặn chúng! Kể cả có là một đội quân người thường đến đi nữa, thì đó cũng chỉ là chuyện nhỏi thôi…
Còn giờ, anh muốn nghe về quá khứ của em đúng không? Em xin lỗi, nhưng em không có bất cứ truyện tốt nào hết.
Vâng, từ giờ trở đi, em sẽ phục vụ chủ nhân như một nô lệ của anh.