Bốn ngày trước bữa tiệc qua nhanh như chớp mắt.
Tôi đã làm việc thật chăm chỉ để phát triển những món ăn mới, hướng dẫn những người đàn ông cắt tiết, làm thịt kiba, và hướng dẫn các kĩ năng nấu nướng cho cánh phụ nữ. Tôi còn phải tìm hiểu các công việc diễn ra trong suốt bữa tiệc, thật sự là khó có thể diễn tả tôi đã phải bận rộn như thế nào.
Dù vậy, những người Forest’s Edge rất chăm chỉ và học cũng rất nhanh nữa. Họ không phải quá thông minh hay có năng lực, nhưng lại luôn luôn làm hết sức mình. Có lẽ là nhờ những cảm xúc mạnh mẽ xuất phát từ “gia đình” đã tác động đến thái độ của họ trong “công việc”.
Họ làm việc không biết mệt mỏi. Cho gia đình và cho cả sự sinh tồn, họ không hề có bất cứ lời phàn nàn nào, nhưng cũng không hề để lại ấn tượng về một cỗ máy vô tri. Họ cũng bộc lộ những cảm xúc như vui vẻ hay đau đớn, chỉ cần bắt tay vào làm việc họ sẽ trở nên nghiêm túc như thể một nhân cách thứ hai vậy.
“Làm việc” và “Sinh tồn” luôn gắn liền với nhau. Họ là những con người chân chất của bộ tộc thợ săn Forest’s Edge.
Không cần biết là công việc nào, tôi cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn vì điều kiện làm việc và những người cộng sự tuyệt vời.
Đáng chú ý nhất là những người phụ nữ Forest’s Edge.
Vào ngày thứ hai trong chuỗi chuẩn bị cho lễ cưới, ngoài nhà Wu ra những nhà nhánh cũng gửi một vài người phụ nữ đến.
Tuy nhiên khối lượng công việc của họ vẫn rất nặng nề. Một cái bục và những cái lò cần được dựng lên nhanh chóng, và họ còn phải đi kiếm củi đốt và đá về nữa. Vì cánh đàn ông đã vào rừng, nên những công việc trên đều là của những người phụ nữ.
Và dù cho khối lượng đồ sộ những công việc đó, họ vẫn phải dành một chút thời gian ra để học những món ăn mới lạ của tôi, tất cả đều cho thấy họ đã đặt rất nhiều tâm trí và sức lực vào chuyện này. Những bữa tiệc thông thường chỉ cần phục vụ súp kiba đơn giản và thịt nướng, vì vậy họ chỉ cần chuẩn bị các nguyên liệu, và đảm bảo đủ lượng thức ăn cùng với củi đốt. Chắc chắn sẽ có rất nhiều người nghĩ tôi đã mang đến cho họ toàn những rắc rối không cần thiết chỉ vì một lễ cưới.
Tuy nhiên, ngay sau khi nếm thử thịt nướng và bơ gơ, họ đã rất ngạc nhiên và vui vẻ, vì vậy sau đó họ bắt đầu ngiêm túc giúp đỡ tôi.
Những người đàn ông có thể mang về từ hai đến ba con kiba được cắt tiết mỗi ngày, tôi đã nhanh chóng có đủ lượng thịt cho bữa tiệc. Cuối cùng tôi chia số thịt thừa ra cho năm nhà nhánh của tộc Wu, và những người phụ nữ đều mừng rớt nước mắt.
So với cánh đàn ông, những người phụ nữ đặc biệt quan tâm đến “thức ăn ngon”. Chuyện này tôi cũng đã cảm nhận được rõ ràng trong những lần ở nhà Wu rồi.
Cũng không có gì đáng kinh ngạc cả, nếu công việc của họ có thể mang đến hạnh phúc và sự bình yên cho gia đình, thì họ luôn sẵn lòng học hỏi. Nếu mọi người trong gia đình cùng chia sẻ cảm xúc này, thì công việc của họ lại càng ý nghĩa hơn. Vì là người ngoài nên tôi luôn lo lắng liệu mình có mang đến những tác động xấu với nền ẩm thực của Forest’s Edge hay không…. Nhưng giờ đây, sự thỏa mãn mà tôi cảm nhận được còn lớn hơn rất nhiều những nỗi sợ và lo lắng.
Chắc chắn tôi đã chọn con đường giống với Kaslan Lutim.
Tôi hy vọng mọi người có thể hạnh phúc, và tình cảm gia đình ngày càng khăng khít… sau khi nghe tôi nói những điều quá lớn lao này vào đêm hôm đó, anh ta chắc hẳn muốn dùng chính đám cưới của mình để làm minh chứng cho điều đó.
Những người đàn ông săn kiba, cắt tiết, lột da và xẻ thịt.
Những người phụ nữ nhặt củi, hái thảo dược, đốt lửa và nấu những món ăn.
Chỉ cần bỏ qua một trong những bước trên họ sẽ không thể có được những bữa ăn ngon.
Mọi người cần chung sức để đạt được thành quả cuối cùng.
Chàng trai ấy muốn chia sẻ niềm vui này với hàng trăm người họ hàng của anh ta, qua đó thắt chặt tình thân và có được thứ sức mạnh lớn hơn.
Tôi cần phải làm hết sức mình để đạt được đến kỳ vọng của anh ta.
Mang đến những niềm vui lớn hơn cho nhiều người hơn trong một môi trường khắc nghiệt như thế này, tôi cảm nhận được sâu sắc bổn phận phải làm thật tốt công việc của mình.
Và hai ngày trước bữa tiệc, một rắc rối nhỏ đã xảy ra…. Vào buổi chiều ngày thứ ba tôi ở nhà Wu.
===============================
- A-A-Asuta! Thật kinh khủng! Đi với em! Những người đàn ông đang gặp rắc rối!
Rimee Wu là người thông báo cho tôi về cơn chấn động.
Ngày hôm đó, tôi đã tự nhốt mình trong bếp từ sáng và khi mặt trời lên đến đỉnh thì tôi bắt đầu hướng dẫn những người phụ nữ cách làm bơ gơ.
- Có chuyện gì với những người đàn ông? Họ chuẩn bị đi săn ngay bây giờ đúng không?
Có năm người phụ nữ trong bếp, đó là Leina Wu, Ditto Min Wu và những người đến từ nhà nhánh.
Rimee Wu mắt ướt nhẹp chạy vào trong.
- Một người đàn ông lạ mặt ở đây! Một bầu không khí nguy hiểm giữa ông ta và những người đàn ông, Darum-nii đã rút kiếm ra rồi! Chuyện, chuyện này rất tệ!
Sự căng thẳng nhanh chóng ập đến trong lồng ngực.
- Gã lạ mặt đó là ai? Có phải người nhà Tsun không?
- Không! Là từ Thành phố Rock!
- …Hả?
- Gã đó có mái tóc đẹp như của Ai Fa! Ông ta còn hỏi bọn em nhà Fa ở đâu nữa!
Tôi chết lặng người.
Một gã đàn ông từ Thành phố Rock với mái tóc vàng… Chắc chắn là Kamyua Yost. Tôi không thể nghĩ ra ai khác cả.
Nhưng ông ta đến Forest’s Edge làm gì?
- …Xin lỗi, tôi cần đi một lúc. Ditto Min Wu, bà có thể cố hết sức giải thích cho họ không?
- Được thôi, nhưng—
- Asuta, đi ra đó nguy hiểm lắm!
Leina Wu kéo tay tôi.
Cảm xúc của cô còn sướt mướt hơn cả Rimee Wu.
Tôi điều chỉnh lại nhịp thở, rồi nhẹ nhàng đẩy vai cô ấy ra.
- Không sao, tôi sẽ không làm chuyện gì nguy hiểm đâu. Đừng lo, tôi sẽ quay lại ngay.
Rimee Wu và tôi lao ra khỏi nhà bếp.
Chúng tôi chạy xuyên qua những dãy nhà Wu, hướng thẳng đến khoảng sân trống và ngay lập tức nhìn thấy cảnh tượng đó.
Chỗ cổng vào của cái sân đã chật cứng người.
Giờ là khoảng thời gian những người đàn ông đi vào rừng. Vì Ryada Wu đã về hưu, những người đàn ông nhà Wu còn lại mười sáu người. Và tất cả đều đã ở đây.
Sau đó— tôi có thể thấy rõ màu quen thuộc của chiếc áo choàng từ giữa đám đàn ông.
- Chờ-- Chờ đã!
Tôi vừa chạy vừa hét lên.
Tuy nhiên không có ai quay lại đáp trả.
Tôi chỉ có thể cảm nhận được Donda Wu người cao hơn tất cả một cái đầu liếc về phía mình.
- …Biến đi! Đây không phải chỗ để cho người của thành phố tới!
Tôi cuối cùng cũng nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Đó là con trai thứ nhà Wu, Darum Wu.
Darum Wu giơ thanh kiếm lên và đối mặt với người đàn ông nọ.
Và người đó—
Ông ta cao ngang với Donda Wu, nhưng lại rất gầy, toàn bộ cơ thể ông ta được che phủ bởi chiếc áo choàng da. Gã đàn ông kì lạ này có đôi mắt vừa người lớn vừa trẻ con— chính là Kamyua Yost đang đứng đó.
- …Chào, chúng ta cuối cùng cũng gặp nhau, Asuta của nhà Fa.
Ông ta nhìn chằm chằm vào lưỡi kiếm trước mũi và trả lời với giọng giả ngu.
Darum Wu gần tới mức đủ để lấy đầu ông ta chỉ trong một bước.
Dù vậy, Kamyua Yost không hề đưa tay vào trong áo choàng và vẫn cười hồn nhiên.
- Tôi đang hỏi đường để đến nhà cậu, nhưng lại thành ra như thế này. Dù sao cũng thật vui vì đã gặp được cậu. Erm, đã bốn ngày rồi đúng không?
- Câm mồm! Tao đang nói chuyện vời mày đấy!
Darum Wu gầm lên.
Đôi mắt của hắn ta đã bùng cháy dữ dội, hệt như một con sói đang nhe nanh. Cả cơ thể anh ta đang tỏa ra sát khí đằng đằng.
Tôi len lỏi qua bức tường bằng người đến một vị trí có thể nhìn rõ hai người kia và dừng lại.
Ngay sau đó tôi cảm nhận được Rimee Wu nắm lấy cánh tay trái của mình.
Con bé đã theo sau đến đây, tôi xoay người để đứng chắn trước cơ thể nhỏ bé của cô.
- Asuta, cậu có thể giải thích cho họ về trường hợp của tôi không? Tôi không hề có ý gây hại cho họ. Là một “vệ sĩ”, tôi chỉ muốn đi khảo sát đường đi, và đến thăm cậu vì đã lỡ đến đây rồi.
- Đừng có nói nữa! Chỉ càng rắc rối hơn thôi!
Tôi có thể hoảng hốt, nhưng cũng không ngu đến mức nói chuyện trực tiếp với Darum Wu. Tôi nhìn vào cơ thể khổng lồ của Donda Wu và nói.
- Donda Wu! Tôi đã từng gặp người này rồi! Bốn ngày trước, chúng tôi đã quen nhau khi tôi đến trấn giao thương để bổ sung thực phẩm! Tôi cũng không biết ông ta là người tốt hay xấu… Nhưng tôi không nghĩ ông ta là loại người sẽ nhắm đến bạo lực!
- Này này, cậu đang nói một công dân kiểu mẫu như tôi là—
- Đủ rồi! Không phải tôi bảo ông ngậm miệng lại sao?
Donda Wu liếc nhìn tôi và bước đến chỗ Darum Wu.
- Người thành phố, ông nói đến Forest’s Edge để giải quyết công việc.
- Đúng vậy. Tôi sẽ hộ tống một đoàn người đi từ Genos đến vương quốc phương đông. Tôi định đi qua khu vực này.
Dù cho Donda Wu vẫn đáng sợ như thường lệ, Kamyua Yost vẫn duy trì thái độ như cũ.
Chiều cao của họ giống nhau, nhưng cơ thể của họ thì khác nhau đến hai lần. Đây là một con gấu đen đối mặt với một con bọ ngựa rồi.
- Ta chưa từng thấy có ai ngây thơ như vậy trong mười năm qua. Những kẻ đó cũng đã bị tấn công bởi kiba trong suốt chuyến đi và đã bị quét sạch.
- Đúng thế, tôi có nghe nói một con kiba bị đói sẽ tấn công những người du hành… Nhưng ai biết nhóm đó có thật sự bị tấn công bởi kiba không.
Donda Wu nheo mắt.
Ông ta không có gì thay đổi, chỉ đơn giản là hơi khép mắt lại cũng đủ làm cho ánh nhìn trở nên sắc lạnh.
- Nè, cậu đang làm gì thế, thằng đần?
Ngay lúc đó, có người vỗ vào đầu tôi từ đằng sau.
Đó là Ludo Wu đã đứng ở phía sau, cậu ta kéo lấy tay của chúng tôi và đôi mắt của cậu cũng đã gần như vào trạng thái của thợ săn.
- Lùi lại một chút. Đừng có đến quá gần một người đã tuốt kiếm ra khỏi vỏ-- nhóc Rimee, em đang làm cái gì thế!
- I-Im đi!
Một nụ cười xuất hiện trên mặt Kamyua Yost khi ông ta nghe thấy cuộc hội thoại của chúng tôi.
Chuyện đó lại càng làm cho Donda Wu trở nên hung bạo hơn, và mắt ông ta lại càng sắc bén hơn trước.
- …Nhà Tsun đứng đầu, chịu trách nhiệm liên lạc với thành phố. Tại sao ông lại lang thang ở đây mà không có người dẫn đường?
- Đúng là họ đã gửi một người dẫn đường tới, nhưng tôi đã nói “Không sao, tôi chỉ tới đây để khảo sát đường đi, vậy nên tôi sẽ đi một mình.” Họ đồng ý ngay lập tức. Nhà Tsun không liên lạc với các người sao?
Sự tức giận ngay lập tức xuất hiện trong đôi mắt của Donda Wu, ông ta liên tưởng đến một ai đó và nguyền rủa “Thằng khốn.”
- Vậy ông có chuyện gì với nhà Fa? Hai người có mối quan hệ như thế nào?
Mấy lời cuối cùng của ông ta là nói với tôi.
Không còn lựa chọn nào khác.
Tôi nên chém ra một câu chuyện vô hại? Hay kể chi tiết ra—như thế nào mới là tốt nhất cho Ai Fa?
“….Asuta, cậu chỉ cần nói mấy chuyện có lợi cho mình thôi.” Kamyua Yost nói nhỏ với tôi, nhưng tất nhiên là ai cũng nghe thấy.
“Dm, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu Darum Wu cắt đầu ông ta xuống!” tôi nghĩ như vậy và đưa ra quyết định.
- …Khi chúng tôi đến trấn giao thương, Ai Fa và ai đó trong nhà Tsun đã vướng vào một cuộc tranh luận, và đã gần như bị binh lính bắt. Ngài Kamyua Yost đây đã giúp chúng tôi.
Ngay sau đó—ngọn lửa xanh bùng cháy trong đôi mắt Donda Wu.
Dù vậy, ông ta vẫn cẩn thận chọn từ và hỏi bằng giọng trầm.
- Người nhà Tsun đó tên là gì?
- Anh ta tự nhận mình là Doddo Tsun. Anh ta không cao, nhưng cũng rất đô. Một người trẻ với một gương mặt lờ đờ.
- Doddo Tsun… con trai thứ hai của nhà chính.
Ánh mắt thú dữ của Donda Wu chuyển từ tôi sang Kamyua Yost.
Một nụ cười tươi đang nở trên gương mặt của y.
- Asuta cậu đã quá qua loa rồi không phải sao? Cậu không hề nói rõ như vậy mọi người sẽ không biết Ai Fa hay Doddo Tsun mới là người sai… Cái gã Doddo Tsun đó đã uống say vào giữa trưa, và đã vung dao đe dọa một người ở thị trấn. Và Ai Fa đã ngăn hắn ta lại… Đó là sự thật đằng sau vụ việc. Rút dao ra thì quá lằm rồi. Luật pháp của Genos cũng nghiêm cấm chuyện đó.
- ….
- Gã từ nhà Tsun đó sử dụng quyền lợi của mình và ép mấy người lính đổ tội lên Ai Fa. Khi đó tôi đã kể những chuyện đã xảy ra cho những người lính và vụ việc được giải quyết êm thấm. Chuyện là thế đấy.
- …Vậy, ông có chuyện gì với nhà Fa?
- Ara, nói chuyện với Ai Fa và Asuta rất thoải mái, nên tôi muốn gặp họ và nói chuyện thêm… Ah! Tôi quên không kể cho mọi người Asuta đã hành động rất dũng cảm và cứu được Tara! Asuta, Tara cũng muốn gặp lại cậu đấy.
Tôi cảm thấy muốn hét thẳng vào mặt ông ta “Đủ rồi, ngậm cái miệng ông lại.”
Người này không hề nói dối một câu nào, nhưng mấy lời của ông ta luôn luôn quá hời hợt.
- …Thằng nhóc này còn có việc phải làm, nó không có thời gian để nói chuyện với ông đâu.
- Ah, vậy sao. Tiếc quá.
- Về đi.
- Đúng vậy, nếu thế thì, tôi sẽ phải bỏ cuộc…. Tôi có thể đến thăm nhà Fa vào hôm khác không?
- …Theo như luật, người Thành phố Rock không thể tùy ý vào Forest’s Edge.
- Tôi hiểu rồi, vậy thì lần sau tôi sẽ kiếm chút việc làm lý do.
- Sao mày….
Darum Wu nghiến chặt răng nói.
Khi Kamyua Yost nói chuyện với chúng tôi, lưỡi kiếm của Darum Wu vẫn chĩa vào mũi của ông ta.
Tuy nhiên, Kamyua Yost cười với tôi và không coi nó ra gì.
- Asuta khi nào thì cậu xong việc?
- Ngày kia, nhưng—
- Vậy tôi sẽ lại đến vào ba ngày nữa.
Cặp mắt tím của Kamyua Yost nhìn vào Donda Wu.
- Tôi là một công dân của vương quốc phương tây, “vệ sĩ” Kamyua Yost. Thợ săn của Forest’s Edge tôi có thể biết tên của ông không?
- …Ta là tộc trưởng nhà Wu, Donda Wu.
- Donda Wu của nhà Wu, cảm ơn. Tôi hy vọng chúng ta có thể uống với nhau ngày nào đó.
Kamyua Yost nhanh nhẹn bước lùi lại.
Khi Darum Wu muốn đuổi theo, bàn tay nặng chịch của Donda Wu đặt lên vai anh ta.
- Vậy thì, chúc mọi người một ngày tốt lành.
Cứ như vậy Kamyua Yost rời đi.
Không chỉ tôi, sự xuất hiện của ông ta cũng gây ra một cơn sóng lớn trong trái tim của những người đàn ông nhà Wu.