Và cuối cùng… mặt trời đã lặn.
Đây là lần thứ ba tôi ăn tối ở nhà Wu.
Các thành viên đều đã ngồi xuống, và đĩa đã được bày ra.
Bữa tối hôm nay có thịt lưng và đùi nướng, súp hầm với thịt lưng, aria và tino, một núi poitan nướng và cuối cùng đó là “súp poitan” mẫu thử số một.
Sau khi bà Jiba đã yên vị, tôi nói với mọi người.
- Nồi súp ở cuối này là một món ăn thử nghiệm, tôi làm cho bữa tiệc. Món này không phải là cho bữa tối, và ai muốn thử thì cứ tự nhiên. Thành thật mà nói, đây vẫn chỉ là trong quá trình và tôi vẫn chưa quyết định có nên cho vào thực đơn hay không.
- ….
- Nếu không có ai nếm thử, nghiên cứu của tôi sẽ không thể hoàn thiện được. Vậy nên tôi hy vọng mọi người có thể thử nó và nêu ý kiến. Như vậy sẽ rất hữu ích.
- …Cậu lại đang lảm nhảm gì vậy?
Chủ nhà lên tiếng với gương mặt khó chịu.
- Lutim đã nhờ chúng tôi giúp… Lala, chia súp cho mọi người đi.
- Eh~!? Sao lại là con?
- Con phụ giúp nhà bếp hôm nay đúng không? Và con cũng ở gần nhất với nồi súp nữa, vậy nên lấy cho mọi người đi.
Mặc dù chữ miễn cưỡng đã hiện rõ trên gương mặt, Lala Wu vẫn nhanh chóng chia “súp poitan” ra đĩa.
- …Người giữ lửa nhà Fa.
- Vâng, có chuyện gì vậy?
- Cậu đã nhận được sự đồng thuận của con trai cả nhà Lutim, và nhà Wu đã chấp nhận yêu cầu của nhà Lutim. Tất cả chỉ có vậy, nhà Wu không có bất kỳ quan hệ đặc biệt nào với cậu.
- Đúng, ông nói rất đúng.
- …Nếu cậu biết rồi, vậy thì cứ thoải mái làm việc của mình.
Ông ta chắc chắn nói như vậy để tôi khỏi nghĩ lung tung. Vì cái giọng của ông ta vẫn đáng sợ như thường lệ làm tôi có chút lo sợ.
Có lẽ là do tôi vẫn còn chút khó khăn và lạ lẫm khi vào trong nhà Wu, Donda Wu đã nhìn thấu tất cả.
Nhận ra được điều này làm tôi rất tức giận… giận bản thân mình quá non nớt.
“ …Chúng ta gửi lời cảm ơn đến sự hào phóng của khu rừng…” Donda Wu lặp lại những lời quen thuộc.
- …Chúng ta cảm ơn đến Mia Lei, Sati Lei, Lala và Asuta để cuộc sống của chúng ta tiếp tục trong đêm nay…
Và như vậy, bữa tối nếm thử đồ ăn bắt đầu.
Vì tôi phải giúp làm thịt kiba, nên bữa tối nay chủ yếu là do người nhà Wu làm.
Kể cả món bơ gơ của bà Jiba, tôi chỉ chịu trách nhiệm hướng dẫn, và tất cả là do họ nấu.
Duy nhất chỉ có mẫu thử là làm bởi tôi thôi.
Người đầu tiên lên tiếng là Rimee Wu.
- Hmm? Mỗi người chỉ có một bát thôi sao?
Rimee Wu ngó vào cái nồi ở cuối và ngạc nhiên hỏi.
- Đúng vậy, đây chỉ là một thử nghiệm, nên phần của mỗi người là khoảng 2/3 củ poitan.
- Oh, em hiểu rồi.
Cô bé trông không có vẻ thất vọng và đặt cái đĩa trống xuống.
- Vị của nó thế nào?
- Hmm? Erm~ Em không biết.
Okay, cũng chẳng thể làm gì nếu cô bé không biết.
Súp poitan nguội sẽ có vị còn kinh khủng hơn. Có vẻ điều này đã khắc sâu vào trong tim của mọi người rồi, vì vậy họ cố gắng ăn hết nhanh nhất có thể.
Tôi lén nhìn biểu cảm của mọi người… Bà Ditto Min làm mặt hoài nghi, Vena-nee không cảm xúc, con gái thứ hai Leina Wu mặt lo lắng, và Ludo Wu khó chịu ra mặt… tôi cảm thấy tương lai đáng lo ngại rồi đấy.
Nhân tiện, ba người vào bếp hôm nay đã nếm thử và đều nói rằng “có thứ gì đó thiếu thiếu”.
Tôi không thể đoán ra mấy người đàn ông nghĩ gì.
Ai Fa im lặng ăn như những người khác, rồi đặt cái đĩa xuống.
Nhìn gần thì thấy cô ấy đã ăn hết phần thử đó rồi.
- Ah, Ai Fa vị nó thế--
- Kinh khủng.
Lạ chưa?
Cô ấy có vẻ đang giận.
Vì tôi đã ở trong bếp cả ngày hôm nay, và đây là lần đầu chúng tôi nói chuyện kể từ buổi trưa. Có chuyện gì đã xảy ra khi tôi không ở bên cạnh sao?
- …Vậy, cậu đã cho cái gì vào súp poitan này vậy?
Một vài phút sau, khi hơn một nửa đã ăn xong phần của mình bà Ditto Min hỏi tôi.
- Tôi đang nghiên cứu cách để làm súp poitan dễ ăn hơn. Tôi chỉ cho thêm gigo, tino và muối thôi.
- Cậu cho gigo sao? Tôi không nhận ra đấy.
Tôi vẫn không biết gigo là cái gì.
Nhưng tôi nghĩ nó giống với “Khoai mỡ Nhật”
Gigo đun sôi trong nước sẽ tan ra, và tạo thành súp gigo sền sệt. Nó có mùi thơm, nhưng vị lại rất nhẹ dịu.
Khi nấu chung với poitan, tính đặc sệt của nó sẽ lấn át cấu tạo dạng bột của poitan, làm nó dễ uống hơn. Sau khi thử nhiều lại rau khác để nấu kèm, tôi đã chọn lá tino và thêm muối làm gia vị.
Dưới đây là nhận xét của mọi người:
“ Um… nó có thể uống được” bà Ditto Min nói.
“ Tôi không ghét nó” Mama Mia Lei Wu thêm vào.
“ Tôi không cảm thấy giống thức ăn” Sati Lei nêu ý kiến.
“ Tôi không thật sự rõ…” Vena Wu.
“ Nó rất dễ nuốt.” Leina Wu.
“ Chưa hoàn chỉnh.” Lala Wu.
“ …Em vẫn không biết.” Rimee Wu.
Đây mới chỉ là phần súp cơ bản, vẫn chưa hoàn thiện. Nhưng cũng thật khó để lên tiếng nói một món ăn là không ngon hay tệ. (Kinh khủng ~~ Ai Fa said)
Mà khi tôi mua cái bánh bao ở trấn giao thương tôi cũng chỉ nhận xét là “bình thường”
- Tôi không biết. Tại sao tôi lại phải ăn cái này chứ. Đừng nấu mấy thứ nhàm chán này, tôi đã rất mong chờ mà.
Ludo Wu phàn nàn, có vẻ như cậu ta là người không hài lòng nhất.
Nhưng sau đó lại ngay lập tức cười rất tươi.
- Nhưng món poitan nướng này rất tuyệt ,tôi đã ăn ba miếng đấy.
- Ah, Yeah! Nó rất ngon! Nó mềm và mịn, Rimee cũng ăn rất nhiều đấy!
Rimee Wu có vẻ buồn chán và liên tục đổi chỗ, hiện tại cô bé đang ngồi kế bên Ludo Wu, và chen vào khen ngợi món poitan.
- Ah, tôi đã cho Gigo vào đó. Sau khi nướng những sản phẩm lỗi, tôi đã nhận ra nó trở nên mềm như vậy.
Mà nói thì ,tôi cũng nhớ là cho thêm khoai mỡ vào okonomiyaki sẽ làm nó mềm và nở hơn. Không quan trọng đây chính là một phát hiện tuyệt vời… Nhưng vấn đề lần này là súp poitan.
Tất cả mọi người đều khen ngợi món poitan nướng và thịt và đã thôi không bàn luận về món ăn thử nữa.
Nhân tiện, Ai Fa là người giúp bà Jiba ăn tối, và Mia Lei Wu người hỗ trợ bà Jiba giờ vẫn đang ăn. Khi hai người họ ăn xong thì bữa tối cũng kết thúc.
- Có thể mới chỉ là món thử, nhưng tôi vô cùng xin lỗi vì đã để mọi người phải ăn một món nhàm chán như vậy. Tôi hy vọng không có ai bị làm phiền và sẽ tiếp tục giúp đỡ vào ngày mai.
Tôi đang định kết thúc bữa ăn với mấy lời đó, nhưng Jiza Wu, người vẫn luôn im lặng lại lên tiếng.
- Asuta, chúng tôi giúp cậu vì trưởng tộc Donda đã đồng ý với nhà Lutim, vậy nên đừng có lo quá. Tuy nhiên… Tôi có thể nêu ý kiến về món súp poitan đó không?
- Tất nhiên rồi.
- Tôi không biết nó tồi hay được. Nhưng nếu cậu muốn chúng tôi ăn nó, thì cậu nên làm món cũ còn hơn… mấy món khác như poitan nướng không làm tôi nghĩ như vậy.
- Tôi hiểu…
Món này thật sự không được ưa chuộng rồi.
Vậy là công sức của tôi đặt nhầm hướng rồi sao?
Cả căn phòng trở nên im lặng. Khi bà Jiba ăn xong và Ai Fa đang định đứng dậy… âm thanh đó vang lên.
- …Tại sao cậu không cho thịt vào?
Đó là Donda Wu.
Tôi đã choáng trong một khắc sau đó trả lời.
- Đ-Đây mới chỉ là phép thử thôi, mục tiêu của tôi là làm ra nước súp, đó là tại sao tôi không cho thêm thịt vào. Tôi cũng không nghĩ là nó sẽ hợp với thịt.
- Cậu mong chờ điều gì khi phục vụ một món hời hợt như thế này?
Ông ta không có vẻ đang rầy la tôi, nhưng cái giọng thì vẫn khó chịu như thường.
- Người dân của Forest’s Edge sẽ cho tất cả nguyên liệu vào trong nối súp, vì đó là cách dễ nhất để nấu. Ngay cả với thịt nướng, chúng tôi cũng vẫn cho thịt vào súp. Chúng tôi có thể chỉ ăn thịt riêng, nhưng không bao giờ uống nước súp mà chỉ có rau củ không… Đừng có phục vụ mấy món như vậy.
Donda Wu từ từ đứng dậy và nói.
- Bữa tối đã xong… Ta vào trong trước.
Đó là dấu hiệu giải tán.
Những người nấu ăn bắt đầu dọn dẹp và những thành viên khác về phòng. Khi tôi đang ủ rũ dọn chỗ đĩa, Ai Fa bước tới, biểu cảm khó chịu của cô ấy có thể sánh với Donda Wu.
- Bà Jiba đang tìm cậu.
Sau khi nói như vậy, cô ấy cầm lấy cái áo khoác và nhanh chóng rời khỏi phòng.
Vì Ai Fa không vào bếp hôm nay, cô ấy không cần dọn dẹp, nhưng không phải cô ấy nên đáp trả lại chủ nhà vì bữa ăn và chỗ nghỉ sao? Hay đó là thô lỗ nếu khách phải dọn dẹp? Không quan trọng, tôi cần biết tại sao cô ấy lại khó chịu như vậy, tôi đi thẳng đến chỗ bà Jiba.
- Asuta, cảm ơn vì bữa ăn ngon ngày hôm nay… Món ăn của cậu thực sự rất ngon…
- Không, Mia Lei Wu làm món bơ gơ hôm nay, và nó dùng thịt mà Ludo Wu làm ra. Tôi chỉ hướng dẫn họ làm thôi, và không tự tay làm gì cả.
- Vậy sao…? Mia Lei Wu không hề nhắc gì hết…
- Bà ấy hẳn là quá ngại nên không dám nói.
Hoặc bà ấy không phải là người tranh đấu cho kết quả.
Dù sao thì đó đúng là phong cách của một người mẹ rồi.
- Vì vậy ngày mai cũng không vấn đề gì. Jiba Wu bà còn phải nếm rất nhiều món ngon và sống thật lâu nữa.
- Ta rất vui… Asuta, ta thật sự rất rất vui…
Bà Jiba nắm lấy tay tôi bằng bàn tay gầy ấm áp của mình.
Leina Wu đứng bên cạnh để có thể dìu bà Jiba về phòng, và đôi mắt của cô đã ươn ướt.
- Cậu đã mang ánh sáng đến với nhà Wu. Không chỉ cho tôi, tất cả mọi người đều cảm nhận sâu sắc niềm vui cuộc sống… Lượng răng và sừng trên cổ cậu đã là mười. Donda cũng đã cho cậu sao…?
- …Vâng.
Khi tôi gật đầu, Leina Wu mở tròn mắt, và thật sự bất ngờ.
- Ngay cả Donda cứng đầu cũng công nhận sức mạnh của cậu… Cậu thật là khó tin, Asuta…
- Không có gì đâu, tôi chỉ là một đầu bếp nửa mùa thôi.
Khi tôi nói như vậy, cái lưng yếu đuối của bà Jiba đột ngột run lên.
- Sao vậy? Bà thấy không khỏe sao?
Leina Wu nhanh chóng đỡ lấy bà Jiba… nhưng với tôi bà Jiba chỉ cười.
- …Asuta, chuyện đó không do cậu quyết định, mà là do những người quanh cậu cân nhắc… Cậu chỉ cần sống như mình muốn. Asuta, cứ để mọi chuyện như bây giờ…
- Cảm ơn.
Tôi cúi đầu.
Tôi chắc chắn sẽ cảm thấy không thoải mái nếu có ai đó quá đề cao mình. Nhưng nếu ai đó là bà Jiba nói, tôi có thể cảm thấy con tim được sưởi ấm.
- …Tiếp theo là về những gì mà Donda đã nói…
- Hmm?
- Với chúng tôi, cho tất cả nguyên liệu vào một nồi là tượng trưng cho sự sống… Một cô gái trẻ như Leina có thể không biết, nhưng khi chúng tôi uống nước súp với thịt kiba và những thứ được đổi bằng sừng và nanh kiba, cuộc sống của chúng tôi sẽ được kéo dài thêm một tối… Vậy nên khi chúng tôi nếm súp không có thịt kiba sẽ cảm thấy có thứ gì đó bị thiếu…
- …Vâng.
- Asuta nếu cậu muốn nấu một món súp mà mấy người già có thể thích… vậy thì cậu nên cân nhắc đến chuyện đó nữa.
- Tôi sẽ làm như vậy. Cảm ơn rất nhiều.
Có thứ gì đó đang rối lên trong đầu tôi.
Thịt, cuối cùng vẫn là thịt.
Có lẽ người Forest’s Edge không muốn một món súp nhẹ nhàng.
So với súp thì thịt quan trọng hơn. Không có thịt thì không còn là nồi kiba nữa.
- … Vậy ta đi trước Asuta…
- Vâng, ngủ ngon bà Jiba Wu.
Sau khi chào bà Jiba và Leina Wu, tôi dọn dẹp chỗ đồ còn lại.
Thịt—thịt, thịt, thịt…
Tôi đặt trọng tâm vào các loại rau, nhưng lại phải quay lại với thịt kiba.
Kiba là nguyên liêu đáng giá nhất, vị rất ngon và có nhiều cách dùng.
…Mà tôi chẳng bao giờ nghĩ lời nói của Donda Wu lại có ẩn ý như vậy.
Tôi cảm thấy rất phức tạp, một chút lo lắng và hạnh phúc cùng một lúc.
Cuối cùng thì chỉ có cậu con thứ Darum Wu im lặng suốt cả buổi, vậy đây là một buổi thử nghiệm nhiều kết quả. Tôi sẽ giữ tiến độ như thế này và làm việc chăm chỉ trong bốn ngày còn lại. Với những cảm xúc dữ dội như vậy, tôi hoàn thành việc dọn dẹp và rời khỏi nhà chính tộc Wu.
Tôi thắp một ngọn đèn rồi nhẹ nhàng đi qua khoảng sân trống.
Mà Ai Fa không đến chỗ bà Jiba, và về thẳng phòng.
Trong khi đang mải nghĩ như vậy, tôi đã đến được căn nhà mà Ai Fa đang đợi ở trong.
Tôi mở cửa và thấy căn phòng tối om.
- Hmm, Ai Fa, cô có đây không?
Tôi đưa cây đèn vào trong căn phòng.
Và Ai Fa đang ở đó.
Cô ấy đang nằm gần bức tường, chỗ có cửa sổ, quay lưng về phía tôi.
Cô ấy cảm thấy không khỏe sao?
Tôi cảm thấy lo lắng và lao đến chỗ Ai Fa mà không đóng cửa lại.
- Ai Fa… cô ngủ rồi sao?
Không có lời đáp lại.
Tôi nhận ra tấm lưng cong tuyệt đẹp của Ai Fa không hề động đậy.
Theo như kinh nghiệm của tôi, những người đang ngủ sẽ có nhịp thở lớn hơn, nhưng tôi cũng không chắc là có đúng không.
Dù sao tôi cũng rất lo lắng, và dù có chút ngần ngại, tôi quyết định đánh thức Ai Fa dậy.
“ Nè, Ai Fa…” tay tôi chạm vào bờ vai trần của cô ấy.
Ngay sau đó, cô đánh mạnh vào mu bàn tay của tôi với tốc độ ánh sáng.
- Đau quá! Cô vẫn tỉnh sao? Vậy trả lời tôi đi chứ!
- …Tôi ngủ rồi.
- Cô vẫn thức! Nè, có chuyện gì vậy? Cô không khỏe sao?
Dù sao tôi cũng cảm thấy an tâm vì đã nghe được giọng của Ai Fa.
Khi tôi nhận ra thì lưng đã đầy mồ hôi và dính chặt vào chiếc áo phông. Tôi đã lo lắng hơn mình nghĩ. Cũng là tự nhiên thôi, vì Ai Fa đã hành động như thế này bao giờ đâu.
Nếu Ai Fa thật sự có chuyện mà cứ dấu diếm, tôi nhất định không để yên.
Với suy nghĩ như vậy, tôi ngồi xuống bên cạnh Ai Fa.
- Nè, nếu cô không sao thì nhìn tôi đi. Cô đang cư xử rất lạ đấy, có chuyện gì vậy?
- …Tôi nói tôi ngủ rồi.
- Nhưng cô đâu có! Cô dừng lại được không, tôi sắp tức giận thật rồi đấy?
- …Cậu sẽ tức giận?
Lạ quá.
Là do tôi tưởng tượng sao? Tấm lưng rắn chắc, xinh đẹp, nữ tính của Ai Fa đang tỏa ra một luồng khí cuồng nộ sao.
Không, đó chỉ là ảo tưởng của tôi thôi. Dù tôi có thể cảm nhận được những luồng khí “phừng phừng”, nhưng đó là không thể và đây đâu có phải một bộ manga.
- …Cậu nói rằng cậu sẽ nổi giận sao?
Uwah.
Cô ấy từ từ ngồi dậy với một chuyển động mềm mại, như một con báo.
Vì cô ấy đã xõa tóc, nó nhẹ nhàng buông xuống bờ vai và tấm lưng hết sức gợi cảm.
Cơ mà cô ấy thì lại trông rất đáng sợ, và tôi không thể thốt ra được lời khen.
- …Tôi mới là người nên tức giận.
Đôi mắt màu xanh lóe sáng nhìn về phía tôi qua bờ vai mềm mại của cô.
Tuyệt vời, cô ấy vẫn chưa hoàn toàn có đôi mắt của một thợ săn.
Nhưng chắc chắn là cô ấy vẫn đang rất giận.
- S-Sao cô lại giận thế chứ? Chúng ta đã làm việc tách rời nhau cả ngày đúng không? Tôi đâu có làm gì để kích động đến cô trước khi chúng ta chia ra vào buổi trưa đâu đúng không?
Có lẽ Ai Fa đã lén nhìn vào bếp khi về đây, tôi cân nhắc các khả năng.
Nhưng dù vậy tôi cũng đâu có làm gì để cô ấy phải giận như thế.
Ba người phụ nữ ở bên cạnh tôi, và tôi cũng không làm gì đặc biệt. Mama Mia Lei tham gia vào sau đó vẫn như bình thường, và tôi cũng hòa hợp với Sati Lei Wu và Lala Wu nữa.
- Nè, tôi có làm gì sai đâu! Nếu cô tức giận thì ít nhất cũng cho tôi biết lý do chứ!
-….
- Hmm? Cái gì vậy?
- ….bơ gơ. (đến đây thì t hiểu rồi ~~ móe)
- Bơ gơ? Có chuyện gì với bơ gơ?
- ...Cậu đã nói tối nay sẽ có bơ gơ. (bé muốn ăn bơ gơ ~~)
Hả?
Khi tôi nhận ra, Ai Fa đã phồng má như một cô bé.
Đôi mắt thì đang bùng cháy ngập tràn cuồng nộ, còn đôi môi thì đang mím chặt như trẻ con.
- C-Chờ đã! Tôi đã hứa khi nào vậy? Ema Min đến vào sáng sớm nay…
- ….Cậu đã hứa với tôi lúc hai đứa về nhà ngày hôm qua.
Ah.
Tôi nhớ rồi.
Trên đường về nhà từ trấn giao thương, khi chúng tôi băng qua nguồn nước và gần về đến nhà, tôi đã nói “Ngày mai sẽ có bơ gơ”
Dù sao thì, lúc đó cô cũng đòi tôi với gương mặt trẻ con, nhưng không hề có cơn cuồng nộ như lúc này.
- C-Cô đúng rồi. Xin lỗi! Tôi đã quá mải mê với nghiên cứu của mình, và đã hoàn toàn quên mất chuyện đó. Tôi đã phải giải thích về cách xẻ thịt cho đám đàn ông, chuyện đó đã chiếm hết cả ngày rồi!
- …Tôi không muốn nói chuyện với kẻ ngốc không biết giữ lời hứa.
Ai Fa lại quay lưng về phía tôi.
- Cái gì mà phá vỡ lời hứa chứ!? Cô đã thổi phồng quá mức rồi đấy! Chỉ là bơ gơ thôi mà, tại sao cô lại phải giận thế…? Á đau!
Khi tôi đặt tay lên vai, cô ấy lại đánh tôi cái nữa.
- Nè ~! Tôi xin lỗi, là lỗi của tôi! Ngày mai! Tôi sẽ nấu cho cô vào ngày mai! Tôi chắc chắn sẽ không quên! Ai Fa! Ai Fa-san~!
Và cứ như thế.
Ngày đầu tiên của quá trình chuẩn bị cho lễ cưới đã kết thúc trong êm đẹp.