Isekai Ryouridou

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 03 - Chương 4.2

Sau một khoảng thời gian, chúng tôi ngồi tán phét với nhau và thỉnh thoảng lại đút củi vào lò, Lala Wu và Leina Wu đã trở lại.

- Nè, chúng tôi đã mang những cái nồi về rồi!

Đúng như họ nói, mỗi người đều đang cầm trên tay một cái nồi.

Đây có lẽ là mượn từ các nhà nhánh tộc Wu.

Trong số bảy nhà Wu, nhà chính có phòng bếp lớn nhất, vậy nên tôi dùng nơi này làm trụ sở. Nhưng chỉ có bốn cái nồi ở đây, và tôi lại cần chúng để làm món hầm trước, do đó chúng tôi đã quyết định sẽ đưa hết người ở nhà nhánh và cả nồi nữa đến nhà chính.

Hôm nay những người phụ nữ đã từng luân phiên giúp tôi trong mấy ngày qua, tất cả đều tập trung tại đây, và lúc này có lẽ họ cũng đã bắt đầu nướng poitan và cắt rau ở nhà rồi.

Tôi cần phải phân công công việc thật rõ ràng, mỗi nhà sẽ chịu trách nhiệm các món khác nhau. Tôi cũng cần phải tính toán số lượng bát đĩa cần thiết và ước lượng khoảng thời gian mà món ăn sẽ hoàn thành. Với tôi đây là công việc khó khăn nhất.

- Những cái nồi này để làm gì vậy? Làm sốt tarapa cho món hầm sao?

- Đúng vậy. Giờ chúng ta có đủ người rồi, bắt đầu làm món này trước. Sau khi hoàn thành chúng ta có thể thư giãn đến hết buổi trưa.

Tôi để phần hầm rau lại cho Ai Fa và Rimee Wu, sau đó đi cùng Lala Wu và Leina Wu ra ngoài để làm sốt cà chua, à không, sốt tarapa.

Có rất nhiều tarapa có thể phải dùng, nhưng cách thức làm thì lại rất đơn giản.

Tôi trộn phần aria thái nhỏ đã xào, cùng với những miếng tarapa lớn và rượu hoa quả, sau đó đun sôi và cho thêm gia vị gồm muối và lá pico, như vậy là xong.

Tôi nghĩ cho thêm tỏi hoặc lilo sẽ làm nó tốt hơn, nhưng như thế này đã là loại sốt đạt tiêu chuẩn rồi. Làm ra thứ này để kết hợp với món hầm sẽ cần rất nhiều công sức, nhưng tôi hy vọng nhà Wu có thể làm quen với nó trong tương lai bằng cách kết hợp với những món khác.

- Thật không thể tin được! Cái thứ tarapa siêu chua đó giờ lại ngon thế này ư.

Lala Wu lẩm bẩm trong khi liên tục quấy nồi tarapa để nó không bị cháy.

- Đó là nhờ aria và cả vị ngọt của rượu hoa quả nữa. Đáng lý tôi phải nghĩ ra sớm hơn mới phải.

Trong năm ngày qua, thái độ thù địch của Lala Wu đã dần dần dịu bớt.

Cô ấy luôn luôn chế nhạo vì cái đó đã ăn vào máu rồi, nhưng nếu bạn không làm gì chọc giận thì cô ấy là một người con gái thẳng thắn và cũng dễ thương nữa.

- Ah, Lala Wu, cô đã từng nói rằng mình ghét tarapa đúng không?

- Um, nhưng giờ nó là món yêu thích của tôi rồi.

Cô gái đó như vậy đấy.

Tôi từng nghĩ cô ấy ghét cay ghét đắng mình cơ, nhưng giờ nói chuyện với cô làm tôi thấy rất ấm áp.

Và lúc đó—tôi cảm thấy một ánh mắt rắc rối nhắm vào mình, tôi quay người lại kiểm tra.

Leina Wu tránh ánh mắt cô đơn sang hướng khác.

…Sao vậy, tôi cứ nghĩ lườm nguýt lạnh lùng vào những lúc như thế này là nhãn hiệu độc quyền của Ai Fa chứ.

Trong khi tôi đang cảm thấy khó nghĩ, Ludo xuất hiện với một cái ngáp dài.

- Hả, mấy người đã bắt đầu làm việc rồi sao? Nóng quá đi… nè Asuta, đi tắm thôi. Mấy cô gái tắm rồi đúng không?

- Thôi, tôi sẽ đi sau. Hoàn thành món này tôi sẽ có chút thời gian nghỉ.

- Chỉ có hai cái nồi thôi, sao ba người lại dính với nhau ở đây? Hay là họ không thể làm được gì nếu không có Asuta ở đây? Tất cả những người đàn ông đều đã học được cách xẻ thịt kiba rồi đấy, biết chưa?

- Im đi! Cứ đi tắm nếu anh muốn! Chúng tôi không cần Asuta!

Sao tôi lại là người bị mắng chứ?

- Cứ đi đi, chúng tôi sẽ lo chuyện ở đây.

Ánh mắt của Leina Wu vẫn còn chút cô đơn và ủ rũ, nhưng cô ấy vẫn cười nói với tôi.

- Được rồi, tôi sẽ đi cùng cậu… Mấy bà mẹ đã tắm xong chưa?

- Nếu đó là những người vợ, cậu đâu thể gả vào nhà này đúng không?

- Ý của tôi là…

- Cậu sẽ bị cha và Jiza-nii xử đẹp.

- Đó là tại sao tôi lại hỏi cậu đấy!

- E-Erm, Sati Lei và những người khác đã quay lại rồi, đó là tại sao chúng tôi lại quay về đây…

Leina Wu hơi đỏ mặt và bẽn lẽn lên tiếng.

Không ổn rồi, trong số những người ở đây, rõ ràng cô ấy là người đang phải âm thầm chịu đựng, tôi nên nhanh chóng đến nguồn nước thôi.

Sau khi nói chuyện với Ai Fa và Rimee Wu trong bếp, tôi rời khỏi khu nhà với Ludo Wu.

- Ludo Wu, hiếm khi thấy cậu rủ tôi đi tắm đấy.

- Ah~ Tôi có vài chuyện muốn hỏi cậu.

Ludo Wu vừa đi vừa đá chân và nhìn tôi với cặp mắt màu xanh xám.

- Cậu đã hỏi chuyện đó chưa?

- Hỏi gì?

- Kiểu săn “hiến tế”.

- Ah.

Ôi không.

Tôi đã hoàn toàn quên khuấy mất chuyện đó.

Thật là bất cẩn.

Hiện tại tôi đã quá bận rộn, nhưng vẫn không thể tha thứ được.

Ai Fa luôn đi săn một mình, nhưng cô lại săn được khá nhiều. Ludo Wu đã gợi ý rằng có thể dùng phương pháp “hiến tế”… và nếu tôi muốn biết rõ nội dung thì nên hỏi cô ấy.

Làm sao mà tôi lại có thể quên một chuyện hệ trọng như vậy chứ? Tôi thật sự muốn ôm đầu mà hét lên vì sự ngu ngốc của bản thân.

Tôi vẫn chưa biết mức độ nghiêm trọng của việc này. Cụm từ “hiến tế” nghe kiểu gì cũng toàn điềm xấu, và biểu hiện nghiêm trọng khác thường của Ludo Wu khi nhắc đến chuyện này lại càng làm tôi lo lắng.

Nếu như vậy, tôi chỉ cần hỏi thẳng nguồn cơn của nỗi lo này thôi.

- Xin lỗi, tôi đã hoàn toàn quên chuyện đó… Cậu nói cho tôi biết được không?

- Nếu cậu không hỏi thì quên đi. Muốn biết thì đi mà hỏi trưởng tộc nhà cậu.

- Sẽ có rất nhiều người vây quanh tôi cả ngày hôm nay, có ổn không nếu những người khác cũng nghe chuyện này?

- Mấy người phụ nữ thì không sao. Đằng nào thì họ cũng chẳng hiểu được gì đâu… Nhưng tôi nghĩ cậu tốt nhất là đừng để cha biết chuyện này.

- Vậy là tôi không thể hỏi Ai Fa rồi, vì tôi chẳng muốn phải bịt miêng Rimee Wu đâu.

Ludo Wu liếc nhìn sang tôi lần nữa.

Rõ ràng là cậu ta đang khó chịu ra mặt.

- Hmm… “hiến tế”, là một phương pháp đi săn dùng những loại quả thu hút lũ kiba. Khi những loại quả này bị đập nát, nó sẽ phát ra một thứ mùi mà lũ kiba rất thích, và dụ chúng ra, thế thôi.

- Hmm? Nghe có vẻ đơn giản, nhưng cái tên thì ghê vkl.

- …Tôi nghe nói rằng kiba sẽ trở nên hung tợn hơn khi ngửi thấy mùi đó. Thường thường, chúng sẽ bỏ trốn nếu nhìn thấy người từ xa. Nhưng nếu một người có thứ mùi này trên cơ thể, chúng sẽ bị kích động tấn công.

- Cái…

- Phương pháp này dùng chính cơ thể người thợ săn như một vật tế, đó là tại sao nó lại có cái tên “hiến tế”. Nếu dùng đến phương pháp này thì vấn đề không phải là cậu có bao nhiêu mạng. Vì thế, giờ đây đã không còn ai dùng đến nó nữa.

- …..

- Có vẻ không giống như Ai Fa dùng cách này, nhưng cô ta đã săn được rất nhiều kiba. Tôi tò mò không biết cô ta đã làm như thế nào để kéo dài được cái trò chơi hoang dã này.

- …Những loại quả dẫn dụ kiba…

- Hmm?

- Chúng có mùi hương rất ngọt ngào đúng không?

Ludo Wu không chỉ liếc nhìn mà đã quay hẳn mặt sang phía tôi.

Cậu ta ngạc nhiên trả lời.

- Ai biết, tôi chưa từng nhìn thấy chúng trước đây.

- Đúng ha…

Tôi chỉ có thể ngửi thấy mùi hương đó từ người Ai Fa.

Nếu đó là mùi của thứ quả đó…

- Cha ghét nhất là những người không coi trọng mạng sống của mình. Nếu một thợ săn dùng đến nó, ông ấy chắc chắn sẽ làm bộ mặt khinh bỉ.

- …Yeah.

- Nhưng tôi lại tôn trọng những người như vậy. Tôi nghĩ bất cứ ai có thể đi xa đến như vậy chỉ để săn kiba thật là tuyệt vời. Hành động như vậy có thể là ngu ngốc, nhưng cũng rất ngầu, nên tôi rất tôn trọng những người như thế.

-….

- Asuta nghe này.

Ludo Wu bất chợt nắm lấy cổ áo tôi và kéo lại.

Mặt cậu nhóc đang ở ngay trước mặt tôi.

- Nếu cậu gặp được một người thợ săn như vậy, cậu nên tôn trọng họ. Đừng lo lắng mà hãy tôn trọng họ.

- …tôi biết rồi.

Ludo Wu ngay lập tức buông ra và lại thơ thẩn bước tiếp.

Tôi không thể kìm lại mà phát ra một tiếng thở dài.

Lúc này, chúng tôi đã có thể thấy những tấm ván, dấu hiệu của nguồn nước nhà Wu.

- Ah~ Có vẻ sẽ là một ngày ‘nắng cực’ đây.

Ludo Wu nói và bước qua phía bên kia của rào chắn.

Tôi bước theo sau Ludo Wu và nghĩ về Ai Fa đang đợi mình ở nhà bếp—

Và tôi đã suýt nữa thì hét lên.

- Hmm? Jiza-nii, Darum-nii, hai người cũng ở đây sao?

Đúng vậy, Jiza-nii và Darum-nii cũng ở đây.

Theo một cách nào đó mà hai cậu con trai này còn khó để hòa hợp hơn ông bố Donda Wu.

Ludo Wu không ngần ngại quẳng quần áo sang một bên, rồi lại cẩn thận đặt cái vồng cổ lên nền đất.

Con suối này ngập đến đầu gối.

Xung quanh đều được một lớp đá bao phủ, bên kia bờ suối là một vách đá và ở trên đỉnh là cánh rừng rậm rạp. Hai người thợ săn, đang ngồi dưới lòng suối và dùng một mảnh vải bằng bàn tay để làm sạch làn da nâu trần như nhộng.

- Wah, lạnh vãi!

Ludo Wu nhảy vào dòng suối và hét lên thích thú.

Tôi thì không hề hứng thú chút nào.

Jiza Wu liếc nhìn tôi, sau đó lại im lặng kỳ cọ cơ thể mình.

Một ngọn lửa đã bùng cháy trong mắt của Darum Wu, nhưng anh ta vẫn giữ im lặng.

Ai mà có thể cảm thấy thú vị với cái khung cảnh này chứ?

Tôi không thể cứ thế này mà lượn đi được, không còn lựa chọn nào khác mà phải lột đồ thôi.

Tôi cởi áo vét, áo phông và những phần còn lại, sau đó đặt cái vòng cổ lên nền đất.

Lẳng lặng bước xuống dòng suối, luồn ra sau lưng hai người kia và im lặng ngồi xuống.

- Darum-nii, sao anh lại làm cái bộ mặt đáng sợ đó chứ!? Hôm nay là ngày của tiệc tùng mà!

Nói vậy, Ludo Wu vung cái chân phải đang ngập trong nước.

Một lượng lớn nước đổ ập vào đầu Darum Wu.

Arrggghhhh, tôi sợ đến chết ngất mất.

Darum Wu dừng mọi hành động trong một khắc, sau đó lại tiếp tục hững hờ lau cơ thể. Tôi không thể nhìn thấy mặt anh ta từ vị trí của mình, vậy nên nó lại càng trở nên đáng sợ hơn.

Mặc dù tôi không thấy được mặt anh ta, nhưng cơ thể của một người đàn ông Forest’s Edge thật đáng kinh ngạc.

Trong một tháng qua, cơ thể tôi đã mất kha khá mỡ vì những công việc chân tay nặng nhọc, và cơ bắp cũng phát triển. Mặc dù cơ thể nhỏ gọn hơn, nhưng cân nặng của tôi lại tăng lên ,và tôi trở thành một gã cơ bắp lần đầu tiên trong đời. Tuy nhiên, tôi vẫn chỉ là một con khỉ khô nếu đem so sánh với những người đàn ông của Forest’s Edge.

Đầu tiên thì, cấu trúc khung xương đã rất khác biệt. Cánh đàn ông của Forest’s Edge có một bờ vai rộng, ngực dày, cổ và tứ chi dài và mảnh.

Dáng người của họ không dày, nhưng phần cơ lưng lại thật đáng kinh ngạc.

Vì những nhóm cơ phát triển đồng đều nên nhìn cơ thể của họ rất cân đối khi mặc quần áo. Hoàn toàn chỉ có những thớ cơ mà không có một chút mỡ nào. Cũng như Ai Fa, thân thể của họ là một hàm đồng biến với hai biến số là vẻ đẹp và sức mạnh.

Nhìn gần thì có thể thấy phần eo rất dày và những bàn tay cũng rất to, không chỉ những ngón tay dài, cả lòng bàn tay cũng rất ấn tượng. Nếu bắt tay, họ hoàn toàn có thể bóp nát bàn tay tôi.

Tuy nhiên…. Cũng như Ai Fa cơ thể của họ có rất nhiều những vết sẹo trắng trên nước da nâu ấy.

Bị húc bởi kiba gần như là một vết thương chí mạng. Những vết sẹo này chắc hẳn là do khi họ di chuyển trong rừng hay những vách núi.

Họ là những người thợ săn của Forest’s Edge.

- Sao cậu lại thẫn người ra thế? Đây là công việc lớn đầu tiên trong đời đấy.

Như vậy một cột nước ập thẳng vào người tôi.

Ludo Wu đã nhảy đến ngay trước mặt tôi.

- Rửa sạch cơ thể mình đi! Hôm nay là buổi lễ của nhà Lutim!

- T-Tôi biết rồi… Ludo Wu sao cậu lại tăng động như vậy vào sáng sớm thế hả?

- Hmm? Fufufu. Tất nhiên! Tôi được ăn những món ăn ngon mỗi ngày, và chúng lấp đầy tôi với năng lượng! Tôi cảm tưởng mình có thể nhấc bổng con kiba với một tay đấy!.

Ludo Wu đang cười hạnh phúc.

Mặt cậu ta lúc này đáng yêu như một cô gái vậy. (Đm, đau đ*t)

Mặc dù có một cơ thể chắc khỏe như một con thú hoang, cậu ta vẫn lùn hơn tôi, và không mạnh mẽ như những người anh trai. Về sức mạnh tôi thua cậu ta, nhưng cái ngoại hình trẻ con của cậu ta vẫn làm tôi cảm thấy thoải mái.

- Những người phụ nữ nhà Wu giờ đã ổn rồi. Tôi không hề động quá nhiều vào bữa tối năm ngày qua, và họ cũng đã thực hành làm bơ gơ rất nhiều lần nữa. Từ ngày mai trở đi, họ chắc chắn sẽ tiếp tục nấu những bữa ăn ngon cho cậu.

- ….

- Hmm? Sao vậy?

- Asuta, không cần biết cậu nói gì, cậu vẫn cứ tiếp tục nói cái kiểu “mọi thứ sẽ ổn thôi kể cả khi cậu không có ở đó”, cái đó làm tôi rất điên đấy.

- Huh? Nhưng tôi không cần phải giữ lửa nhà Wu nữa. Không phải rất tốt khi những người phụ nữ đã có thể tự làm những món ăn ngon sao?

- Tôi biết! Tôi không có cái ý đó!

Splash—Ludo Wu đập vào mặt nước.

Cậu ta đúng là một đứa trẻ.

- Asuta.

Ngay lúc này, Jiza lần đầu lên tiếng.

- Tôi đang tính nói với cậu một số chuyện ngày hôm nay.

- Được thôi, chuyện gì vậy?

- …Cậu sẽ gặp lại người đàn ông từ Thành phố Rock, Kamyua Yost đúng không?

Jiza Wu quay nửa thân người đồ sộ của mình lại, và nhìn vào tôi với đôi mắt gần như nhắm lại.

- Đúng vậy. Nếu ông ta đến đây, tôi sẽ gặp.

- Um… Forest’s Edge không hề có khu vực giới hạn. Chúng tôi đã lập thỏa thuận với lãnh chúa của Genos để ngăn bất cứ ai tự ý đi vào Forest’s Edge, nhưng đó là vì giữ cho sự an toàn của người thành phố. Nếu người đàn ông đó đến đây lần nữa, chúng tôi sẽ không có quyền để ngăn ông ta lại.

- …Um.

- Tuy nhiên, tôi không cho phép bất cứ ai từ thành phố qua lại với người Forest’s Edge. Cậu nên nhận ra sau khi đã chứng kiến người nhà Tsun rồi đúng không? Những văn hóa của thành phố sẽ chỉ làm cho Forest’s Edge đi vào con đường suy đồi mà thôi.

- ….

- Asuta, tôi có thể cảm nhận được bầu không khí của một người thành thị từ cậu. Cậu nên sống trong Thành phố Rock… Đó là những gì tôi cảm nhận được, tôi có sai không?

Jiza Wu nói về sự đối đãi mà tôi nên được nhận.

Kaslan Lutim đi ngược lại phong tục của Forest’s Edge, Jiza Wu nghĩ gì về chuyện này? Anh ta còn phản đối chuyện này hơn cả Donda Wu…. Ý nghĩ đó xuất hiện trong đầu tôi.

- Tôi không biết anh đúng hay sai. Nhưng… nếu so với trấn giao thương, tôi vẫn thích sống ở Forest’s Edge hơn.

Tôi chỉ có thể đáp lại anh ta như vậy.

- Vậy sao.

Jiza Wu đứng dậy.

- Với tôi, Kaslan Lutim là một người họ hàng vô cùng quan trọng. Tôi mong muốn đám cưới của cậu ta diễn ra êm đẹp nhiều hơn bất cứ ai khác.

Sau đó, Jiza Wu lấy mảnh vải treo trên rào chắn lau khô người và mặc lại quần áo.

- …Asuta, cậu thật sự dám nói chuyện với Jiza-nii trong cái tình thế đó sao. Tôi thì chịu.

Ludo Wu nói với giọng bực tức.

- À, tôi vẫn chưa biết anh ta kinh khủng như thế nào. Ngoài cái áp lực tỏa ra thì tôi không biết nên sợ cái gì.

- Ý cậu là sao? So với cha, Jiza-nii còn nguy hiểm hơn gấp bội… Darum-nii tại sao anh lại căm ghét Asuta? Cậu ta nấu ăn cho chúng ta, và dù có nhiều thứ em không hiểu được nhưng cậu ấy vẫn là một gã tốt bụng.

Những lời của Ludo đã chạm đến sâu thẳm trong trái tim tôi (ghê v~). Nhưng khi nhìn cậu ta đối đáp không hề sợ sệt với Darum Wu, tôi cảm thấy cậu ta còn mạnh mẽ hơn mình nhiều. Dù sao họ cũng là anh em, nên cũng dễ hiểu khi họ có thể hòa hợp với nhau.

Đúng như tôi đoán, Darum Wu không hề đáp lại. Anh ta còn không nhìn tôi một lần và rời đi giống như Jiza Wu.

- Hmm~ Asuta họ thật sự ghét cay ghét đắng cậu rồi.

- Ờ, tôi cũng biết rồi.

- Mà nói sao nhỉ… Asuta, Darum-nii cứ như là sợ cậu ấy.

- Hả? Đ*o thể nào! Dù tôi có làm trò gì thì cũng không thể đánh lại anh ta.

- Những người đàn ông ở Forest’s Edge sẽ không bao giờ thua cậu… trừ khi đó không phải là một cuộc đấu của sức mạnh.

Ludo Wu ngồi khoanh chân trong nước và quay mặt về phía tôi.

- Asuta rất lạ, cậu rất yếu, nhưng lại không sợ sệt ai cả. Cái đêm bữa tiệc mừng trước đám cưới, cậu trông còn mạnh mẽ hơn cha tôi nữa.

- Ahaha, tôi rất vinh dự.

- Tay.

- Huh?

- Cho tôi xem tay cậu.

- Tay?

Tôi chìa lòng bàn tay ra.

Ludo Wu nhẹ nhàng úp lòng bàn tay của cậu ta lên của tôi. (con xin hai bố tắm nhanh mẹ đi, dịch cái chap này ass thốn vch)

- Tay cậu nhỏ cứ như của phụ nữ vậy.

Ludo Wu lùn hơn tôi, nhưng bàn tay và những ngón tay thì lại to gấp đôi.

Trong khoảng một năm nữa thôi, tôi sẽ là người phải ngước lên nhìn cậu ta.

Ý nghĩ này làm tôi cảm thấy vô cùng tủi thân.

Nhưng dù vậy… Nếu được như thế thì cũng thật vui vì tôi vẫn được ở lại Forest’s Edge thêm một năm nữa. (Hmm nghe câu này hơi nhiều, kaminee-sama gọi nó về luôn đi~~)