Isekai Ryouridou

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

26 229

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

5 106

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

5 33

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

98 2386

Tập 03 - Chương 4.3

Hai tiếng đồng hồ yên bình trôi qua, và cả bốn nồi súp đều đã đạt được yêu cầu là bay hơi hết một nửa lượng nước.

Giờ là lúc để cho sốt tarapa vào.

Nồi súp đang có màu đỏ nhạt của rượu hoa quả ngay lập tức chuyển sang màu đỏ đậm.

Và mặc dù aria được cho vào để tăng mùi vị, nhưng vị chua cực mạnh và hương thơm của tarapa ngay lập tức xâm chiếm cả căn phòng.

- Được rồi giờ là lúc để cho poitan vào, nhớ đừng có làm lộn số lượng đó.

Mỗi nồi sẽ cần mười củ poitan, nếu chúng tôi cho quá con số đó, thì nó sẽ lại như món súp bột kinh khủng ngày trước.

Tôi lột vỏ từng củ poitan một và ném vào nồi.

Dù là với lửa nhỏ, những củ poitan cũng ngay lập tức vỡ ra và hòa tan vào nồi súp.

Thật là một nguyên liệu lạ thường.

Tôi sẽ không thể được nếm thứ đồ ăn như vậy nếu không đến với thế giới này.

Vì ở thế giới cũ đâu có loại thực phẩm nào tương tự, tôi đã gặp rất nhiều phiền phức khi tìm cách để chế biến nó, nhưng càng khó lại càng khiến tôi không muốn bỏ cuộc.

Và giờ thì mười củ poitan đã hoàn toàn hòa quyện vào món hầm.

Màu đỏ của cà chua từ từ chuyển thành loại màu pha trộn giữa hồng và cam. (hường?)

Sau khi cẩn thận khuấy nhẹ nhàng, cho thêm muối khoáng và lá pico vào….

Món ăn đã hoàn thành.

Sau hai giờ đồng hồ, ngay cả bên trong của củ chachi cũng đã mềm và mịn.

Tino và aria cũng rất mềm, chỉ cần cho vào miệng là chúng đã tan ra ngay lập tức.

Tiếp theo là thịt kiba.

Những miếng thịt cỡ vừa miệng rất mềm.

Phần thịt vai thì từ từ tan ra trong miệng, còn thịt đùi thì vẫn giữ lại được độ dai vừa phải.

Vị chua cực mạnh của tarapa được bù đắp hoàn hảo bằng rất nhiều nguyên liệu khác… tất cả tạo nên một hương vị tươi mới lan tỏa khắp trong khoang miệng.

Không phụ sự mong đợi từ món ăn mà tôi đã đổ rất nhiều thời gian và công sức nghiên cứu, trong số tất cả những món ăn liên quan đến kiba mà tôi đã làm ra, đây có lẽ là tuyệt phẩm.

Tuy nhiên đây là một món ăn xa xỉ chỉ dành cho các bữa tiệc chứ không phải món ăn gia đình.

Món này chắc chắn sẽ làm cho buổi tiệc trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.

Để có thể được nếm những món ăn ngon, người thợ săn của Forest’s Edge sẽ càng làm tốt công việc của mình hơn để kiếm được nhiều những miếng đồng hơn nữa… Đó là ý tưởng nằm trong đầu tôi.

Tôi mong muốn có thể truyền tải thông điệp này cho Kaslan Lutim và những người họ hàng của anh ta.

- Được rồi, giữ lửa thêm một lúc nữa. Mọi người hãy khuấy nó thật cẩn thận để không bị cháy nhé.

Ai Fa, Leina Wu, Lala Wu và tôi lần lượt đứng trước bốn cái nồi.

Rimee Wu đứng ngoài cuộc đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Cô bé không nói gì, nhưng đôi mắt to đang sáng lấp lánh.

“…Em có muốn thử--” “Em muốn!”

Cô bé cắt lời tôi ngay lập tức.

Tôi dùng cái muỗng thử múc lấy một chút nước súp. Nhìn xuống và thấy cô bé đáng yêu đang chờ sẵn với cái miệng mở to.

Oh, chuyện này làm tôi nhớ lại cái đêm mà lần đầu tôi gặp Rimee Wu… cảm giác thật thân quen khi tôi từ từ đưa cái thìa vào miệng cô bé.

- Nó… nó ngon tuyệt…

Cô bé cười tít mắt.

Cô bé lại nhìn tôi lần nữa.

Mà giờ nghĩ lại, cô cũng nhõng nhẽo đòi tôi cho thử lần hai trong cuộc gặp mặt đầu tiên.

Rimee Wu không phải đứa trẻ tham ăn, nên con bé sẽ không đòi đến lần thứ ba đâu. Nghĩ vậy tôi cho thêm miếng thịt đùi và chachi vào cái thìa. Khi tôi đang thổi để làm nguội bớt, thì bị ai đó tẩn cho một cú vào gáy.

- Đừng có làm hư nhóc Rimee! Chúng ta sẽ không có đủ đồ ăn cho các vị khách đó!

“Em không ăn nhiều đến mức đó đồ tomboy Lala…” “Không cãi nhau, không cãi nhau” tôi nói rồi đút thìa vào cái miệng trực chờ sẵn của cô bé.

Rimee Wu ngậm nguyên cái thìa trong mồm và trông cô bé dường như sắp tan chảy.

- Không công bằng! Đồ láu cá! Chị đã phải nhẫn nhịn và không ăn vụng lấy một miếng!

- Huh? Cô đang tự kiềm chế sao? Ít nhất cô cũng nên nếm thử mùi vị món ăn chứ, đó là đặc quyền của người giữ lửa mà.

- Sao không nói sớm! Nhóc Rimee, đưa cái thìa đây!

- Ah~? Để em nghĩ đã.

Ngay cả những cuộc cãi vã vô thưởng vô phạt thế này cũng rất đáng yêu. Trong khi tôi vui vẻ quan sát bọn họ, có ai đó kéo vạt áo phông của tôi.

Leina Wu vừa nãy còn cẩn thận nhìn vào nồi súp bên cạnh tôi, nhưng giờ lại đang bẽn lẽn nhìn vào tôi.

- …Erm, tôi đã nói là được nếm thử rồi mà.

Mặt Leina Wu sáng bừng lên.

Bầu không khí này thật dễ chịu.

Tuy nhiên, chúng tôi cũng chỉ được thoải mái trong lúc này thôi. Vào buổi chiều, nơi này sẽ trở thành một chiến trường. Nhưng ngay lúc này hãy cứ tận hưởng cảm giác ấm áp với ba chị em gái thân thiết này.

- …Vậy phần việc buổi sáng đã xong chưa?

Cuối cùng Ai Fa cũng lên tiếng.

- Um.

Khi cô ấy nhận được câu trả lời của tôi, cô gật đầu và gọi Rimee Wu.

- Tôi sẽ về nhà một chút. Rimee Wu, trông cái này giúp tôi được không?

- Vâng! Chị về nhà làm gì vậy?

- Tôi phải về để lật chỗ thịt trong kho. Nếu cứ để như vậy cả ngày, chỗ lá pico sẽ hỏng mất.

Ra vậy, vẫn còn những công việc ở nhà nữa.

- Chờ chút, tôi sắp xong rồi. Cùng về đi.

- Nhưng tại sao?

Ai Fa nghiêng đầu khó hiểu.

- Chỉ là lật lại chỗ thịt thôi, tôi có thể làm một mình. Cậu cứ nghỉ ngơi đi.

Nói vậy, Ai Fa nhanh chóng rời khỏi bếp.

- Hmm~…. Ai Fa không thích chúng ta sao?

Lala Wu thắc mắc.

- Không có chuyện đó đâu.

Tôi bác bỏ.

- Cô ấy không ghét cô. Ai Fa chỉ là khó làm thân với người khác thôi.

- Nhưng ngoài Rimee Wu và bà Jiba, tôi chưa từng thấy Ai Fa nói chuyện với ai khác. Nếu cô ấy không ghét chúng tôi, thì chắc cũng không có hứng thú với chúng tôi.

Lala Wu tỏ ra khó chịu.

Lala Wu muốn thân thiết hơn với Ai Fa sao?

- Mà lại nói… Lala Wu, cô có biết chuyện cầu hôn hai năm trước không? Sau ngày đó, mối quan hệ với Donda Wu đã trở nên khó xử, đó là tại sao cô ấy lại giữ khoảng cách với nhà Wu.

- Nhưng thái độ của cậu với chúng tôi vẫn bình thường.

- Vì tôi là một thằng đần.

- Um, tôi biết.

Cô ấy biết sao.

- Nhưng papa Donda không còn nhắc đến chuyện cưới xin nữa rồi. Nếu cô ấy đã thân thiết với Rimee và bà Jiba, thì cũng đâu có lý do gì để né tránh chúng tôi chứ. Thế thì chắc hẳn cô ấy không có hứng thú với chúng tôi rồi.

- Không hẳn đâu, như tôi nói… cô ấy rất khó làm thân với người khác.

- Sau khi ở cùng nhau lâu như vậy hai người có hòa hợp không…? Hay đúng hơn, hai người có thân thiết không?

- Hmm~ Thật là một câu hỏi khó!

Bỏ qua chuyện chúng tôi thân thiết đến mức nào, ngay từ đầu tôi đã không hề có chút sợ hãi nào với Ai Fa, tôi nói cho cô tất cả những điều mình muốn mà không hề ngần ngại, mặc dù chúng tôi cũng chưa quen nhau quá lâu.

Mặc dù chúng tôi sống dưới cùng một mái nhà như thể đó là lẽ tự nhiên, nhưng lần đầu tiên tôi đến Forest’s Edge, tôi chỉ quyết định tạm thời ở lại nhà Ai Fa để tránh gây ra những rắc rối và làm Ai Fa phải chịu trách nhiệm.

Chuyện đáng lẽ là như vậy, và mới chỉ sau một tuần quen biết Ai Fa, tôi đã nói mình muốn làm Donda Wu ngạc nhiên với món ăn của mình. Đó hẳn là một hành động gây phiền phức cho Ai Fa… Nhưng Ai Fa lại cũng mang một cảm giác căm giận như vậy, và có khi còn bị kích động hơn cả tôi nữa. Khi cô ấy nghe thấy Donda Wu sỉ nhục món ăn của tôi, cô ấy còn tức giận thay cho tôi.

Ai Fa luôn luôn mang một gương mặt lãnh cảm, nhưng cảm xúc của cô thì dao động rất nhiều, vậy nên tôi nghĩ chuyện đó cũng là tự nhiên thôi. Cơ mà Ai Fa lại rất hiếm khi thể hiện cảm xúc ở nơi đông người.

Ai Fa đã từng nói…. “Tôi không muốn cậu đột nhiên biến mất.”

Hmm~… thật là tệ.

Tôi không nghĩ là mình có thể giải thích rõ ràng được mối quan hệ giữa bản thân và Ai Fa.

Và nói về chuyện này sau lưng Ai Fa làm tôi có cảm giác như mình đang lừa dối cô ấy vậy.

Tôi chỉ có thể xin lỗi Lala Wu.

- Xin lỗi tôi cũng không biết giải thích sao nữa.

Lala Wu tặc lưỡi, sau đó chuyển ánh mắt về người chị gái đang cần thận chăm lo cho cái nồi rau hầm.

- Leina-nee, chị nghĩ sao? Chúng ta hiếm khi nói chuyện với Ai Fa đúng không?

Tôi nghĩ Leina Wu có thể bị làm phiền vì câu hỏi này, nhưng câu trả lời của cô nhanh hơn tôi tưởng.

Và nó là “Chị vẫn hy vọng Ai Fa có thể gả vào nhà Wu.”

- Nhưng tại sao?

Khi cô ấy nghe thấy câu trả lời ngạc nhiên của Lala Wu, Leina Wu mỉm cười và liếc nhanh về phía tôi.

- Bởi vì Rimee Wu và bà Jiba rất yêu quý cô ấy, và chị nghĩ cô ấy là một người rất nổi bật… Hơn nữa, nhà Fa sẽ trở thành họ hàng với nhà Wu.

Hmm~ Những nghi ngờ lại nảy sinh trong trái tim tôi.

Tôi vui vì Leina Wu đã mở lòng với tôi, nhưng so với Rimee Wu và Lala Wu những người có khoảng cách lớn về tuổi so với tôi, tôi không biết nên đối đãi với Leina Wu, người cùng tuổi với tôi, như thế nào.

Tôi không thể thật lòng cảm ơn vì những gì cô vừa nói được.

- Rimee thấy cũng được.

Rimee đang cố hết sức để khuấy cái nồi mà Ai Fa giao phó lại cho cô bé và vui vẻ nói.

- Dù cho Ai Fa và Asuta không phải là người nhà hay họ hàng, em vẫn thích họ! Sẽ thật tuyệt nếu nhà chúng ta ở gần hơn!

Đó chính là điểm mà tôi thích ở Rimee Wu.

Tôi hy vọng cô bé có thể ở bên Ai Fa mãi mãi và luôn nở nụ cười thật tươi.

- Nếu cô sống hòa thuận với những nhà khác, thì tự khắc sẽ thành bạn thôi.

Sau khi đưa ra một lời khuyên chung chung cho Lala Wu, tôi chấm dứt chủ đề này.