Trời đất ơi, bụi gì mà bụi dữ vậy nè…
Sau khi chật vật thoát khỏi “ma trảo” của Ever, Takaya vừa cầm cây lau nhà, vừa tận mắt chứng kiến cảnh tượng tan hoang của tòa dinh thự.
Từ góc hành lang, đến những chiếc đèn chùm treo lơ lửng trên trần, hay khung cửa sổ… đâu đâu cũng thấy bụi đóng dày như tuyết. Chẳng biết bao nhiêu năm rồi không ai dọn dẹp mà đến nông nỗi này. Thật là lười biếng đến mức không tưởng.
“Thôi, bỏ qua mấy chuyện đó đi! Điều quan trọng là phải hoàn thành kha khá việc ngay trong ngày hôm nay mới được.”
Tạm gác chuyện càm ràm về sư phụ sang một bên, Takaya bắt tay vào thực hiện mục tiêu hôm nay: “chọn phòng và dọn dẹp phòng cho riêng mình”. Ever đã cho phép cậu tùy ý chọn phòng trong dinh thự này. Đằng nào cũng phải ở, nên Takaya muốn chọn một nơi tương đối thoải mái một chút.
Takaya quyết định bắt đầu từ tầng một. Dinh thự này có vẻ như có ba tầng, nhìn số cửa sổ từ bên ngoài thì hẳn phải có không dưới hai ba chục phòng riêng. Thế nên, cậu định sẽ xem xét từng phòng một, rồi mới chọn lựa kỹ càng.
“Đầu tiên, là phòng này xem sao.”
Takaya liền mở cánh cửa phòng ở góc tầng một. Nếu là phòng ở góc, chắc chắn sẽ có cửa sổ để đón ánh nắng vào phòng. Hơn nữa, chỉ có một phòng duy nhất ở cạnh bên, vậy vậy nên chỉ cần để ý tiếng ồn từ phía đó là đủ. Dù biết là chẳng có ai ở đây để mà bận tâm chuyện đó, nhưng thói quen sống trong căn hộ tồi tàn ở thế giới cũ vẫn khiến Takaya không thể không để ý.
“Khụ khụ, đúng như dự đoán, bụi bặm bay mù mịt… nhưng mà, nơi này cũng không tệ chút nào.”
Diện tích phòng vừa phải, chỉ chừng một căn sáu chiếu, đồ đạc cũng đơn sơ, vỏn vẹn mỗi chiếc giường và một chiếc đèn nhỏ. Thế nhưng, ánh nắng ban mai lại rọi thẳng vào từ khung cửa sổ bên hông, trông có vẻ đón nắng tốt. Hơn nữa, đồ đạc ít ỏi nên việc dọn dẹp chắc cũng dễ dàng.
Có lẽ đã có thể quyết định chọn phòng này rồi, Takaya nghĩ bụng. Cậu vươn tay ra định mở cửa sổ để thông gió cho căn phòng thì…
…cậu chợt nhận ra trên cửa sổ có khắc dòng chữ nhỏ:
『CỨU TÔI VỚI』
………
Cậu dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi lớp bụi mỏng trên mặt kính cửa sổ, rồi chợt rùng mình khi đọc tiếp những dòng chữ khác:
『CỨU TÔI VỚI! TÔI SẼ BỊ GIẾT!』
『CẨN THẬN! ĐÂY LÀ HANG Ổ CỦA ÁC QUỶ!』
『HẮN SẼ ĐUỔI THEO ĐẾN TẬN CÙNG TRỜI CUỐI ĐẤT! TẬN CÙNG TRỜI CUỐI ĐẤT!』
『SỢ QUÁ! CỨU VỚI! CỨU VỚI! CỨU VỚI!』
『CỨU VỚI CỨU VỚI CỨU VỚI CHẾT MẤT CỨU VỚI CỨU VỚI CỨU VỚI CỨU VỚI CỨU VỚI CỨU VỚI CỨU VỚI CỨU VỚI CỨU VỚI CHẾT MẤT CỨU VỚI CỨU VỚI CỨU VỚI CHẾT ĐI CHẾT ĐI CHẾT ĐI CHẾT ĐI CHẾT ĐI CHẾT ĐI CHẾT ĐI CHẾT ĐI CHẾT ĐI CHẾT ĐI CHẾT ĐI!』
Đúng vậy, những dòng chữ ấy được khắc chằng chịt, dày đặc trên mặt kính.
Và rồi, chưa dừng lại ở đó.
— Kétttt, RẦM!
“Ối giời!?”
Cánh cửa mà cậu vừa mở ra bỗng tự động sập mạnh lại, khiến Takaya giật mình như thể tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu liếc mắt nhìn vào bên trong cánh cửa vừa sập lại…
Trên cánh cửa hiện lên dòng chữ viết bằng máu to tướng: 『VỀ RỒI SAO』. Kèm theo đó, là vô số dấu tay, trông có vẻ của rất nhiều người khác nhau, in đầy lên khắp mặt cửa.
“Á á á á á!? X-X-Xin lỗi đã làm phiềnnnnnnnnnn!?”
Takaya, sau khi nhận được “lời chào nồng nhiệt” từ những kẻ vô hình, lập tức vọt thẳng ra khỏi phòng. Dù lúc đó cậu nghĩ bụng, “Chết rồi, nhỡ bị nhốt lại thì sao?”, nhưng may mắn thay, cánh cửa lại mở ra một cách bất ngờ dễ dàng.
Dinh thự Hiền giả tưởng chừng tráng lệ ấy, hóa ra lại là một căn nhà bị ma ám khủng khiếp. Dù Takaya vốn rất hăm hở muốn cho các thành viên nhóm Schillat thấy được bộ dạng trưởng thành của mình, nhưng xem ra quyết tâm ấy đã bắt đầu lung lay rồi.