Đây là nơi gần với bức tường, vị trí tránh xa khu vực đóng quân do binh lính chuẩn bị.
Tôi đã hoàn tất chuẩn bị, cũng gửi thư cảnh báo cho Đại Giám Mục Ceraes.
Còn lại chỉ là chờ đợi Thương Ma Vương hành động mà thôi.
Chính vì thế, tôi đang ở tại căn cứ đơn giản được làm ra từ các thợ xây đã huy động tại Lilbe và nhìn ngắm một loại thiết bị.
“Oa… nước ấm thật đó…”
Món đồ mà tôi đã chuẩn bị để đối phó Thương Ma Vương, một bồn tắm khổng lồ bằng gỗ.
Không phải trò đùa gì cả đâu, nghiêm khắc mà nói thì nó không phải bồn tắm, mà là một thiết bị trông giống như bồn tắm thôi.
Chiếc bồn này có độ dài phải hơn 10m và có hình dạng giống như vòng cung.
Và tôi đã chuẩn bị hai bộ như vậy và đặt ở vị trí cách nhau một chút.
Người đang ngâm trong mỗi bồn là Ekdoic và Lacra.
Đương nhiên là họ cũng không phải khoả thân mà đang mặc thứ giống như y phục tu luyện mà đằng này đã chuẩn bị.
Chính là chiếc áo mặc khi đi tu luyện dưới thác nước ấy.
Vì cần phải chờ đợi trong thời gian dài nên tôi đã chuẩn bị nước ấm vừa đủ để họ không bị cảm lạnh.
“Thượng Thư-sama, anh có rượu gì không? Để giết thời gian lúc vừa mới đi tắm thì quả nhiên phải có rượu rồi!”
“Hoặc là tiếp tục tập trung, hoặc là giảm nhiệt độ xuống nước lạnh, chọn đi.”
“Sao tự dưng anh lại đe doạ tôi thế!?”
Lacra thì vẫn nhàn nhã, nhưng Ekdoic thì lại nghiêm túc đến đáng sợ.
Vì từ khi bước vào bồn nước, anh ta chẳng hề động đậy trong suốt một tiếng rồi.
Lacra, cái thái độ kệch cỡm đấy của cô sẽ làm loạn sức tập trung của anh ta nên im lặng chút đi.
Tôi bỏ mặc Lacra phàn nàn và đi vào trong căn cứ đơn giản.
Bên trong đang có Mix chờ sẵn. Khi thấy tôi vào phòng thì cô ấy châm trà giúp tôi.
Trên chiếc bàn giữa phòng có rất nhiều mảnh giấy da cừu chưa viết gì, ngoài ra còn có bản đồ khu vực xung quanh ranh giới giữa Quama và Ma Giới đang được trải rộng.
“Tình huống của Ekdoic-dono với Lacra-dono thế nào rồi?”
“Ekdoic thì quá ganh đua, Lacra thì quá lơi lỏng. Tôi muốn họ phải ở mức giữa cơ, nhưng chỉ còn cách hỗ trợ bổ sung mà thôi.”
Chỉ là về Ekdoic thì chuyện ganh đua cũng không thể tránh khỏi.
Tôi đã hoàn thành việc chuẩn bị cho anh ta, cả phản ứng cũng khá là thích thú.
Illias và Ulffe thì hành động riêng, chắc là họ lúc này cũng đang khởi động rồi.
Tôi vừa uống trà được đưa đến vừa ngồi xuống ghế.
Bỗng nhiên Mix lại vòng qua sau mà bóp nắn vai tôi.
“Không cần đâu mà.”
“Người bằng hữu nói vậy chứ nó bị căng cứng khá nhiều đó. Tôi không phải không nhận ra anh chưa nghỉ ngơi đàng hoàng từ khi đến Quama đâu!”
“Chỉ là công việc bàn giấy thôi. Sắp tới sẽ phải nhờ các cô vận động cơ thể nhiều lắm đấy.”
“Chuyện đó không thành vấn đề, chúng tôi đã được rèn luyện như vậy rồi mà!”
“Cô nói vậy thì tôi cũng được rèn luyện bởi mấy ca làm việc thâu đêm rồi. Được ngủ là còn tốt đấy.”
“Vậy thì đây chính là khởi động cho công việc sau này nhé!”
Chắc cũng không cần cố từ chối, cứ để cô ấy tuỳ ý là tốt nhất.
Thú thật thì cái này có chút đau, nhưng dường như nó có hiệu quả với triệu chứng căng cứng vai thật.
Dù sở hữu năng lực chiến đấu nhưng Mix lại rất giỏi trong điều chỉnh sức mạnh, nếu Illias mà bóp vai thì chắc tôi bị trật khớp mất.
“Vẻ mặt đó của anh là đang nghĩ về chuyện vai mình sẽ bị trật khớp nếu gặp Sir Ratzel nhỉ?”
“Cô hiểu rõ thật đấy.”
“Ồ, vậy là trúng rồi sao? Thế thì tốt quá!”
“Tôi không rõ là cô đang nói cái gì tốt, nhưng tôi nghĩ việc Mix có thể đọc được sắc mặt người khác là tuyệt lắm đó.”
“Fufun, thật vô cùng đáng giá cho việc quan sát người bằng hữu mà!”
Tôi được quan sát nhiều vậy á? Chẳng phải ở Turize thì hầu như bản thân chỉ gặp Mix tại lâu đài thôi sao… Có lẽ không nên nghĩ nhiều thì hơn.
“Cứ mát xa như thế thì có chút buồn ngủ thật, nhờ cô làm mạnh xíu.”
“Ố chà, vậy sao? Thế thì tôi sẽ dồn thêm chút sức vào nhé.”
“Ui da!?”
Cái cảm giác bị tấn công vừa đủ để không gây thương tổn lên cơ thể thật kinh khủng.
Quả nhiên sức mạnh của cư dân thế giới này quá dị hợm rồi.
Nhưng chuyện đó cũng giúp tôi tỉnh ngủ. Vì còn vài tiếng nữa là phải dứt điểm nhiều chuyện nên phải nâng cao tinh thần mới được.
Cũng nên chuẩn bị trước cho việc thay đổi cảm xúc, với đối tượng lần này thì không cần phải khoan dung.
Lần này thì xin được phép gài bẫy một vố nhé.
“Hừm, người bằng hữu lại lộ mặt xấu rồi. Nếu bóp mặt thì liệu có chữa được không nhỉ?’
“Đau nhe.”
-------------------------------------------------------------------
Ma Giới Quama bị cách ly với các vùng đất khác bởi những rặng núi cao và vực sâu xung quanh, tất cả các phương án di chuyển bằng bộ binh đều bị giới hạn rất nhiều.
Song, chỉ có một nơi tồn tại vành đai nối liền với bình địa.
Ai cũng đều biết rằng nhằm để đám Undead vô tri xâm lược từ Ma Giới, cách tối ưu nhất chính là cho chúng thông qua nơi này.
Song, tại đó đang có bức tường khổng lồ đứng sừng sững được xây dựng qua năm dài tháng rộng bởi nhân loại, hoàn toàn ngăn cản sự xâm chiếm của Undead.
Tôi đang nhìn ngóng tình hình tại bức tường bằng ma pháp Viễn Vọng từ một nơi thoáng đãng tại sơn mạch. Kể cả lúc này, tôi vẫn không nhìn ra dấu hiệu đột phá bức tường từ đám Undead.
Những Undead lấp đầy đại địa, mệnh lệnh được ban ra chỉ đơn giản là “Hãy tiến về phía trước và giết chết con người”.
Chính vì vậy, tuy chúng lộ ra phản ứng với nhân loại đang dàn trận trên bức tường, nhưng chúng chẳng có ý định phá huỷ bức tường mà chỉ ngu ngốc tiến tới.
Dù vẫn có những con dùng đồng loại làm chỗ đặt chân, vượt qua rồi từ từ bò lên, nhưng chúng cũng nhận phải công kích từ con người và rơi xuống trong quá trình ấy.
Nếu số lượng dần tích tụ thì chúng sẽ bị quét sạch bằng công kích từ ma pháp Thanh Tẩy diện rộng. Cả đống bụi chồng chất cũng thỉnh thoảng bị thổi bay bằng ma pháp Viêm Bạo.
Đống bụi Undead tại khu vực xung quanh đó đã được thay thế bằng thổ nhưỡng.
Nếu sau vài trăm… không, phải là vài nghìn năm nữa thì có lẽ nhân loại sẽ không thể thổi sạch toàn bộ bụi bặm và đám Undead có thể vượt qua bức tường mà không tốn chút công sức. Nhưng thế thì lại tiêu tốn quá nhiều thời gian.
Hơn nữa, nếu sử dụng năm tháng dài lâu như thế và Undead cứ liên tục hoá thành bụi thì kiểu gì cũng tiêu hao hết mà thôi.
Thương Ma Vương đứng bên cạnh vẫn không mang cảm xúc gì với khung cảnh đó mà chỉ nhìn xuống với vẻ chán chường.
“Thương Ma Vương-sama, ngài cất công rời khỏi chỗ ở và di chuyển đến nơi này tức là đang muốn xúc tiến tình hình ư?”
“Đúng rồi, mặc dù ta muốn ở lại lâu đài cơ… Ôi, muốn chết quá đi…”
Thương Ma Vương từng nói rằng không bao lâu nữa, bức tường sẽ bị đột phá.
Và hiện tại đang là giai đoạn cuối cùng.
Trong lòng tôi đã tìm ra được phương pháp ấy, nhưng nó thật sự có thể đột phá được sao?
“Tôi xin được mạn phép hỏi thẳng, Thương Ma Vương-sama định tạo ra Undead cấp cao ư?”
“Ừ, đúng rồi. Nếu Undead cấp thấp không đột phá được thì chỉ cần sử dụng thứ tốt hơn thôi.”
Quả nhiên là thế. Thương Ma Vương đã nói rằng cần tốn nhiều thời gian để tạo ra Undead có chất lượng tốt hơn.
Việc tiến quân trông như ngu ngốc này hẳn là để chuẩn bị cho điều đó rồi.
Nhưng dù có tạo ra Undead thượng cấp thì Quama cũng vẫn tồn tại những kẻ có thực lực.
Giả như có thể chuẩn bị Undead cấp độ Unique đi nữa thì nó cũng không thể nào lại một mình xuyên phá bức tường.
“Nó sẽ thuận lợi ư?”
“Có hai phương pháp để tạo ra Undead cấp cao. Một là sử dụng linh hồn dũng sĩ để tạo ra Undead dũng sĩ. Đối với các Undead tạo ra từ những kẻ vốn mạnh mẽ, cho dù có yếu đi một chút và thần kinh bị ô nhiễm thì tính năng cơ bản của chúng vẫn rất cao. Nhưng nếu chỉ tạo ra thôi thì cũng khó mà an tâm, cho nên tốt nhất pha trộn lời nguyền hoặc các nghi thức đặc thù và chuẩn bị cơ thể đặc biệt dành cho Undead_____ Đấy là những lời mà Yugura từng nói.”
Các Undead được tạo ra từ thuật Tử Linh vẫn có một chút bản ngã. Cho dù thần kinh bị ô nhiễm đến mức không thể giao tiếp thì chúng vẫn tồn tại những cá thể có khả năng thực hiện hành động giống như con người nhờ vào bản ngã ấy.
Tuy không thể đưa ra hành động phức tạp, nhưng chúng vẫn sở hữu năng lực thực hiện những việc như đâm vũ khí đang nắm trong tay vào đối phương.
Nếu chất lượng linh hồn đã cao cấp sẵn ngay từ ban đầu thì chúng có thể sử dụng các kỹ thuật trình độ cao cho dù biến thành Undead.
Chỉ là tôi không nhìn thấy bất cứ chiều hướng nào như vậy từ đám Undead đang tiến đến tường chắn.
Tức chúng chỉ là Undead cấp thấp mà thôi.
“Vậy thứ ngài sẽ sử dụng chính là phương pháp còn lại ư?”
“Ừ, tuy có thể tạo ra Undead Unique bằng phương pháp vừa rồi… nhưng vì linh hồn dũng sĩ quá mạnh nên bản ngã của nó cũng vô cùng mạnh mẽ nên rất khó khống chế. Nếu là đối tượng hết lòng vì mình hồi còn sống thì có thể, nhưng ta lại chẳng quen biết ai là dũng sĩ cả.”
“Vẫn có Yugura mà?”
“Ta không gọi hắn là dũng sĩ đâu.”
“Dù kẻ đó được gọi là anh hùng ư?”
“Là hắn tự xưng thôi. Đúng là tên lừa đảo mà.”
Quả nhiên là Ma Vương nào cũng không hề nghĩ tốt về Yugura cả.
Dù gì thì họ đã bị đối phương tiêu diệt nên chuyện này cũng là đương nhiên.
“Vậy thì… phương pháp kia có liên quan đến cuộc xâm chiếm đang diễn ra nhỉ?”
“Đúng thế. Nếu đã không có linh hồn dũng sĩ thì chỉ còn cách sử dụng linh hồn người chết tại đấy. Nhưng thế thì lại chẳng tạo ra được Undead nào ra hồn cả. Vì vậy nên phải tập trung lại một chỗ, tóm gọn lại… Đã đến lúc rồi.”
Thương Ma Vương hướng lòng bàn tay về phía bức tường.
Ngay lập tức, tôi cảm nhận được làn sóng ma lực lạnh lẽo băng giá.
-------------------------------------------------------------------
“…Cái gì đây?”
Cũng vì bắn ma pháp Thanh Tẩy không ngừng nghỉ nên có chút chậm trễ cho đến khi tôi nhận ra dị biến đầu tiên.
Nhưng sự khác thường đó cũng dần dần lan ra mọi người.
Một làn khí lạnh thoáng qua trong phút chốc, hành động của đám Undead xung quanh tường chắn bỗng nhiên ngừng lại.
Những kẻ từng nhốn nháo phản ứng với chúng tôi trên tường thành lại không chút cử động, hệt như chúng đã quay trở về bộ dạng thi thể ban đầu.
Cả cơ thể gớm ghiếc của chúng cũng không thể đứng thẳng mà lần lượt đổ ập xuống.
Tôi nhớ lại lời truyền đạt từ Đại Giám Mục Ceraes: “Nếu có biến hoá gì thì hãy chú ý.”
Đây có phải là biến hoá ấy không?
Chúng tôi không được giải thích cụ thể, người tiếp nhận mệnh lệnh chỉ có người chỉ huy.
Một giáo sĩ tuyến đầu như bản thân chỉ được lệnh rằng nếu nhận ra bất cứ biến hoá nào thì hãy liên lạc với bên trên.
Nhưng nếu là chuyện này thì không cần tôi phải liên lạc, bất cứ ai cũng sẽ lập tức nhận ra mà thôi.
Những người xung quanh cũng xôn xao vì đám Undead ngừng hoạt động.
Đối với đám ma vật luôn tiến tới dù bắn bao nhiêu ma pháp Thanh Tẩy, chuyện chúng bỗng dưng ngừng hành động giống như đang phản lại quy tắc tự nhiên vậy.
Nhất định… đó là điềm báo của chuyện gì đấy…
“N… này, cái quái gì kia!?”
Phản ứng lại lời của binh sĩ, tôi dùng ma pháp Viễn Vọng xác nhận địa điểm mà người đó đang nhìn chằm chằm.
Ở nơi đó là tàn tích Undead giống như những nơi khác… nhưng không chỉ như vậy.
Đám Undead… không, đống tàn tích Undead xung quanh đấy đang ngọ nguậy một cách kỳ dị.
Đó không phải chuyển động của Undead, mà nó giống hệt như là… được điều khiển bằng ma pháp đất vậy.
Đống cát bụitTàn tích của Undead xung quanh đang dần tập trung lại vị trí ấy.
Tàn tích Undead bị tiêu diệt bằng ma pháp Thanh Tẩy từ trước đến nay là rất nhiều, và hiện tại thì toàn bộ chúng…
“Đây chắc là… đùa thôi hả…?”
Không chỉ tàn tích, cả đất cát xung quanh cũng trộn lẫn vào, bắt đầu hình thành nên một cá thể.
Đó là một bóng người ngồi co lại trên mặt đất, hơn nữa lại vô cùng khổng lồ…
“To… toàn quân! Bắn ma pháp Thanh Tẩy vào địa điểm đó! Nó là Undead! Nếu để nó hoàn thiện thì Undead đó sẽ lớn hơn cả bức tường nữa!”
Ngay khi nghe tiếng thét của người chỉ huy, mọi người giống như ngọn lửa cháy lan mà đồng loạt tấn công.
Hiện tại, nó chỉ đang trong hình dạng một người ngồi co ro.
Nhưng nếu nó chuyển động thì… Nỗi kinh hoàng chợt ập đến, tôi chưa từng nhìn thấy một ma vật như vậy bao giờ.
Vô số Undead đang muốn hoà thành một, chuyện nhảm nhí như vậy có thể xảy ra ư!?
Một ma vật khổng lồ đến thế mà hành động thì bức tường sẽ…!
Chút cảm giác mệt mỏi bỗng chốc tiêu biến, tôi dồn toàn bộ ma lực của mình mà phóng ra ma pháp Thanh Tẩy.
Mục tiêu lớn như thế thì không cần phải nhắm, hiện giờ tôi cần uy lực hơn là độ chính xác.
Ma pháp phóng ra đã trúng đích.
Ngay lập tức, chỗ đó sụp đổ giống như Undead thông thường và hoá thành bụi.
Nó có tác dụng, dù vô cùng to lớn nhưng nó vẫn chỉ là Undead.
Ma pháp Thanh Tẩy của những người khác cũng lần lượt chạm đích, Undead khổng lồ dần sụp đổ nhanh trông thấy.
“Hay… hay quá! Đừng nghỉ ngơi mà____”
Cơn ác hàn một lần nữa chạy dọc sống lưng.
Ngay sau đó, vị trí đang sụp đổ cấp tốc phục hồi, một lần nữa quay lại giai đoạn thành hình.
Ma pháp Thanh Tẩy không có tác dụng, thế gian lại tồn tại một Undead như vậy ư!?
Cả Ác ma cấp Unique cũng bị đánh bại bởi ma pháp Thanh Tẩy đó!?
Tất cả mọi người nhận ra sự thật đó nhưng vẫn tiếp tục công kích bằng ma pháp.
Song, điều đó vẫn không đủ. Chúng tôi không thể thổi bay Undead quá khổng lồ trong một lần, không thể nào vượt qua tốc độ cấu trúc và hồi phục của nó.
Cuối cùng, Undead khổng lồ bắt đầu hành động, nó từ tốn chống tay lên mặt đất.
Ngay khoảnh khắc ấy, xung quanh rung lắc kịch liệt, rất nhiều người té ngã chỉ vì chấn động ấy.
Cử động của nó không hề nhanh chút nào.
Người già bị bệnh từ tốn ngồi dậy còn nhanh hơn nhiều.
Tuy nhiên, Undead đấy chỉ cần nhấc tay đã khiến đại địa rung động.
Và bức tường đã bị bao phủ bởi chiếc bóng khổng lồ.
Bức tường vĩ đại nhất mà nhân loại xây dựng nay chỉ còn ngang bằng với phần ngực của Undead khổng lồ vừa đứng dậy.
-------------------------------------------------------------------
“Với kích thước đó thì ở đây nhìn bằng mắt trần cũng được nhỉ.”
Tôi vừa nhìn Undead khổng lồ do Thương Ma Vương hoàn thiện vừa lẩm bẩm.
Rốt cuộc là khoảng cách từ đây đến đó là bao xa? Rốt cuộc thì những binh lính trên bức tường cận kề nhìn nó sẽ cảm nhận được nỗi sợ hãi đến thế nào?
“Giữa chừng thì tôi trông thấy nó giống như vừa tái sinh…”
“Cùng là Undead thì dĩ nhiên là sẽ tái sinh rồi. Cho đến khi vượt qua bức tường, chỉ cần một suy nghĩ thì ta có thể tái sinh nó bao lần cũng được.”
Tôi nhớ lại năng lực tái sử dụng thuật Tử Linh với Undead cấp thấp của cô ta mà mình được nhìn thấy tại lâu đài.
Cô ta có thể ứng dụng lên Undead khổng lồ ấy chỉ với độ khó như vậy thôi sao?
Giả như xuất hiện một kẻ vượt ngoài quy tắc, sở hữu sức mạnh tương đương với Ma Vương thì cũng chẳng thể nào làm gì tại nơi đó cả.
“Thế này thì chẳng bao lâu nữa là bức tường sẽ sụp đổ, vậy thì tiếp đó sẽ là cuộc xâm lược Quama của Undead khổng lồ đó ư?”
“Ngươi nói cái quái gì đấy? Sau khi san bằng bình địa thì chỉ cần Undead thông thường cũng đủ. Cho dù lớn cỡ nào đi nữa, cứ ngồi chờ nó phá huỷ từng toà thành hay thị trấn Quama thì phải tốn bao nhiêu thời gian chứ.”
Ánh mắt tôi hướng về phía xa đằng sau của Undead khổng lồ, nơi đó lại đang có cuộc tiến công của quân đoàn Undead vô tận.
Hơn nữa, toàn bộ bọn chúng đều được trang bị đầy đủ, hệt như là được một vị tướng thống lĩnh vậy.
Đám Undead cấp thấp tấn công bức tường cũng cầm vũ khí, chỉ là ngoại hình của chúng lại vô cùng tệ hại.
Ngược lại, tuy những Undead từng là binh lính này chỉ mạnh hơn một chút so với Undead cấp thấp, nhưng vẻ ngoài lại tốt hơn rất nhiều.
Có lẽ đây mới là đội quân phù hợp với thế lực của Ma Vương.
Trong trường hợp Ma Vương này truy cầu cái chết mà liên tục tạo ra địch nhân thì rốt cuộc sẽ hoá thành mối uy hiếp cỡ nào chứ?
Sự đáng sợ ấy khác hẳn với Phi Ma Vương theo một nghĩa khác, nhưng thế này thì… kế hoạch sẽ thuận lợi tiến triển rồi.
“Thật sự tuyệt vời. Tôi cảm thấy vô cùng cảm phục trước điều này.”
“Ta không cần mấy thứ lễ tiết đó, điều ta cần chính là phương pháp có thể giết ta. Ôi, muốn chết quá đi…”
“___Nếu là phương pháp ấy thì tôi sẽ ban cho cô.”
Sát khí bộc phát trông khoảnh khắc. Ngay khi cố xoay sở tránh về phía sau thì nơi tôi vừa đứng xuất hiện vô số sợi xích trút xuống.
Đống xích này… chắc chắn là hắn rồi.
“Úi chà, đã lâu không gặp rồi nhỉ, Ekdoic.”
Ở cuối sợi xích chính là bóng dáng của mạo hiểm giả Ekdoic, kẻ mà tôi từng gửi đến Turize.
“Ngươi vẫn giữ bộ dáng trẻ con như thế sao, Larheit.”
“Trông vậy chứ bộ dạng này dễ làm thân con người lắm đó.”
Rốt cuộc thì làm sao mà hắn ta biết được nơi này? Với thực lực lúc này thì tôi sẽ rất khó khăn để đối đầu với hắn.
Khoan, Thương Ma Vương có ổn không? Tôi có cảm giác cô ta còn không phản ứng được với công kích vừa nãy cơ.
Khi dời tầm mắt về phía Thương Ma Vương thì xung quanh cô ta xuất hiện ba Undead. Tất cả đều bảo vệ Thương Ma Vương khỏi sợi xích.
Chúng được vũ trang không lộ chút thừa thãi, hoàn toàn khác hẳn so với đám Undead ngoài kia.
Undead cấp Unique, quả nhiên cô ta đặt sản phẩn chất lượng cao nhất ngay bên mình.
“Là người quen của ngươi sao, Larheit?”
“Ừ thì trước kia chúng tôi từng là đồng bọn ấy mà.”
“Đáng tiếc rằng bây giờ chúng tôi là địch nhân. Xin được phép xưng tên với Thương Ma Vương, tên của tôi là Ekdoic Salf, là kẻ đến ngăn chặn các người.”
“Vậy sao, ta đã cố tình ẩn nấp tại nơi xa mà hành động rồi mà. Quả nhiên là vẫn có kẻ ngáng đường… muốn chết quá đi… Tại sao ngươi lại biết được chỗ này vậy?”
“Tôi không có ý định trả lời, cũng không có ý định nói chuyện phiếm đâu!”
Vô số sợi xích được triển khai, hắn ta đồng thời công kích với năm kẻ được xem là địch.
Đương nhiên là tôi cũng không có thời giờ để cứu Thương Ma Vương, mà hẳn cô ta cũng không có ý định cứu tôi.
Tôi phát động ma pháp Thuỷ Tinh đã thiết lập sẵn, tạo ra thuỷ tinh dưới chân và mượn thế nhảy về sau.
“Thương Ma Vương-sama, đáng tiếc là thân thể này không thể nào hỗ trợ được ngài cả. Tôi sẽ rút lui trước nên ngài cứ thoải mái chiến đấu đi nhé.”
“Tức là ngươi đùn đẩy sang cho ta rồi chạy sao? Thật phiền toái. Ôi, muốn chết quá đi…”
Ekdoic phản ứng khi thấy tôi đào tẩu và định truy kích, nhưng hắn ta lại bị phân tâm bởi Undead Unique vừa né tránh đòn tấn công và đuổi đến.
Có lẽ Thương Ma Vương cũng không phải để tâm giúp đỡ tôi, nhưng đã có cơ hội thì xin phép được lợi dụng vậy.
Tôi tạo ra thuỷ tinh với tốc độ cao nhất giữa không trung, dựa theo thế đó mà rời khỏi nơi này.
Ekdoic là một gã rất nguy hiểm, nhưng đối phương lại là Thương Ma Vương, chắc hẳn không bao lâu nữa thì sẽ có kẻ khác đuổi theo.
…Vậy có nghĩa kẻ thuộc hành tinh Yugura kia đã đến vùng đất này rồi sao? Khó nhằn thật đấy.