“Mặc dù điều này đã nằm trong suy tính của ta, nhưng đây không phải tình huống tốt đẹp cho lắm nhỉ.”
Tại phòng làm việc trong lâu đài Turize, tôi báo cáo chi tiết chuyện diễn ra ở Quama cho Marito và Sir Ragdo rồi cùng nhau thở dài.
Sau khi tiếp nhận công việc, tôi sử dụng năng lực phi hành của Kutou mà bay về Turize.
Tuy năng lực này rất tiện lợi, nhưng Kutou không thể sử dụng ma pháp nhỏ nhặt khác, và trên cao thì vô cùng lạnh.
Lần này thì còn ổn nhờ ma pháp của Illias, chỉ là tôi vẫn cần phải chuẩn bị phương pháp tránh rét để có thể tự bay một mình.
Tôi đã nhờ Ekdoic và Mix thu thập thông tin tại bang hội của mỗi người, Ulffe và Lacra thì đi theo hỗ trợ.
Dù hơi lo lắng về Lacra, nhưng chắc Mix sẽ trông nom cô ta tốt thôi.
“Anh hãy giải thích về uy hiếp của Phi Ma Vương cho các hiệp sĩ để họ chuẩn bị sẵn sàng khi địch đến nhé.”
“Ừ, chuyện đấy hãy giao cho Sir Ragdo. Vậy thì có lý do khác để cậu quay về đây phải không?”
“Cái đầu tiên là vận chuyển hàng hoá.”
“Ai là hàng hoá chứ hả!?”
Người vừa gào lên là Thương, hay còn gọi là Thương Ma Vương. Trong khi Ekdoic hoạt động tại Quama, nếu một kẻ từng chính diện xâm lược như Thương mà ở lại thì có thể sẽ gây ra rắc rối gì đó nên tôi đã dẫn cô ta đến Turize.
Thương không phải Ma Vương chuyên về mảng chiến đấu, cả năng lực Diệt Vong cũng không thể phát huy đầy đủ nếu không ở tại Ma Giới mình sáng tạo.
Nếu bỏ đi việc sử dụng thuật Tử Linh thì cô ta cũng chỉ còn cái tấm thân bất lão bất tử đó thôi.
Dù vậy, năng lực chiến đấu thuần tuý của cô ta vẫn hơn xa tên nào đấy.
Thế nên tôi quyết định đưa Thương đến biệt thự của Tử.
Đương sự thì lộ vẻ mặt vô cùng bất phục, ờ thì hiển nhiên là thế rồi.
Nhưng khi được Ekdoic nghiêm mặt nói “Tôi có chuyện cần làm. Nếu đặt an toàn của cô lên đầu thì chỉ còn cách này thôi.” thì cô ấy cũng chẳng thể phản bác được.
Trong trường hợp Phi Ma Vương sở hữu mạng lưới thông tin ưu tú thì cũng không lạ nếu hắn biết được chuyện Thương phản bội và chuyển sang phe bên này.
Kể cả Ekdoic cũng lo lắng nếu bỏ cô ấy một mình tại Ma Giới.
“Ta từng nghe rằng đây là Ma Vương luôn muốn chết đi, nhưng cô ta có vẻ năng động đấy.”
“Đừng than thở như thế, Thương. Bọn tôi đang bàn bạc chuyện tri thức đấy.”
“Anh đang muốn nói tôi không phải tri thức đó hả!? Với cả đừng có gọi [Thương] như thân thiết lắm vậy!”
“Nói vậy chứ gọi cả Thương Ma Vương thì người thường xung quanh cũng nhận ra thì sao.”
“Thì cứ tuỳ theo địa điểm mà gọi chứ!?”
“Tôi có rảnh đâu mà đi làm chuyện phiền phức vì cá nhân cô. Không hiểu tại sao bản thân lại phải ôm khổ vào mình chi nữa.”
“Bộ anh chỉ biết nói theo kiểu chọc điên người khác vậy hả!?”
Ưm… điếc tai quá đi.
Giọng của Mix cũng to thật, nhưng không phải kiểu kích động nên còn đỡ… Đã bao năm rồi mình mới bị người khác quát mắng như vậy nhỉ?
“Vậy lý do khác là gì?”
Marito thản nhiên bơ đi cơn giận của Thương bằng nụ cười ôn hoà, tên này cũng đáo để đấy.
Mặc dù anh ta giúp tôi thoát vây, nhưng Thương vẫn tiếp tục lườm cả tôi lẫn Marito.
“Trong phạm vi tôi biết thì Turize là đất nước có rất ít mạo hiểm giả. Nếu kế hoạch của Larheit cũng vươn tay đến cả các quốc gia khác thì tôi nghĩ Turize là nơi dễ nắm đuôi nhất ấy mà.”
“Đúng là vậy thật. Các hiệp sĩ cũng nhạy cảm với người đến từ bên ngoài nên họ thường để mắt đến hành động của những kẻ đấy.”
“Thế thì tốt quá rồi.”
Nếu chuyện này là thật thì có lẽ tôi cũng từng bị để mắt khi lần đầu bước vào Turize rồi.
À, đúng là bị thế thật, lại còn là người vô cùng kinh khủng nữa.
“Sao cậu lại nhìn vào mặt ta vậy?”
“Tôi chỉ đang nhìn ngắm khuôn mặt của người đứng đầu các hiệp sĩ đáng trông cậy thôi.”
“Vậy… vậy sao.”
“Marito, bên này sẽ xác định chi tiết âm mưu của Larheit theo cách của mình. Chuyện cảnh giác mạo hiểm giả bên trong Turize cùng chuẩn bị đối đầu với Phi Ma Vương thì giao cho anh.”
“Cậu không cần phải nói vậy, đó chính là trách nhiệm của một vị vua mà.”
“Ừ cũng đúng. Khi chiến tranh giữa Phi Ma Vương và con người diễn ra thì tôi chẳng giúp ích được gì mấy đâu.”
Luật pháp thì tôi còn biết một chút chứ bản thân chẳng thể nào lại đi học chiến thuật quân sự.
Đối đầu với đám người ác đức dùng mánh lới thì còn tốt, nhưng tôi chưa từng trải qua chiến tranh lần nào cả.
Những chuyện có thể giao thì cứ giao cho nhân tài ưu tú tại thế giới này là hay nhất.
“Chỉ là ta cũng chưa trải qua chiến tranh bao giờ cả.”
“Có sao đâu, anh cũng nắm giữ đầy đủ thành tích đấy.”
Bằng quân lực của một Garne sở hữu sức phát triển tiên tiến và nâng cao sức mạnh quân đội, Kim đã gây chiến với Turize rất nhiều lần trong thế giới giả tưởng.
Nhưng dù thách thức bao lần thì cô ta vẫn chưa từng đánh thắng Turize một lần nào, chỉ điều đó cũng đã truyền tải được sự hữu dụng của Marito.
Không chỉ Garne, nếu Turize có thể hợp tác với Quama hay Methys thì sự tồn tại của Marito sẽ có ảnh hưởng vô cùng to lớn cho phe con người.
“Tuy không có cảm giác rõ ràng, nhưng nếu cậu đã nói như vậy thì ta phải đáp lại kỳ vọng của người bạn rồi.”
“Đúng thế. Chuyện này không dính dáng gì đến trách nhiệm của vị vua, mà đây chính là kỳ vọng của cá nhân [tôi]. Đừng có phản bội niềm tin này nhé?”
“___Dĩ nhiên rồi.”
“Nhưng phải nhờ anh làm thân với Kim hơn một chút đấy.”
“Chẳng phải cậu nên nói vấn đề đó với bên kia sao?”
-------------------------------------------------------------------
Không gian mà Vô Sắc Ma Vương ở, một nơi dị thường thay đổi toàn bộ màu sắc mà người sáng tạo không gian này nhận thức.
Tại nơi người thường sẽ không thể cầm cự nổi một ngày mà phát điên, Vô Sắc Ma Vương lại đang vừa phát ra thanh âm lười biếng vừa thư giãn toàn thân bằng chiếc ghế mát xa tồn tại ở Trái Đất.
“A….. cái này tốt thật đó…. Mặc dù éo còn ký ức là mình từng lao động đến mức bị cứng cả người, nhưng trông có vẻ sẽ mang bệnh thật đấy. Tại sao tên đó đã trải nghiệm cuộc sống như thế này mà lại có thể hưởng thụ cuộc sống nhà quê thế nhỉ…”
Tay phải là nước ngọt có ga của công ty thức uống nổi tiếng, tay trái là loại bánh que thường thấy tại Nhật Bản.
Và ở trước mặt chính là màn hình tinh thể lỏng cỡ lớn. Thứ được chiếu trên đó là cuộc trò chuyện của người đàn ông Trái Đất xuất hiện tại dị giới.
“'Người Trái Đất' đi giải quyết âm mưu của Larheit sao…. Cho dù có giải quyết cũng không vấn đề lắm, nhưng về độ cân bằng thì sao nhỉ? Thương Quỷ đã phản sang bên kia rồi, thế này thì chẳng phải Phi Thú-chan cũng bất lợi quá sao? Hay là lôi cả Bích Vương vào luôn đi nhỉ? Không được, lỡ sai một bước thì con người bị huỷ diệt mất.”
Vô Sắc Ma Vương đặt mô hình thu nhỏ của Thương Ma Vương đang nắm trong tay phải xuống chiếc bàn bên cạnh.
Trên bàn có một tấm bản đồ thế giới được trải ra.
Tại biên giới của Ma Giới Garne và Ma Giới Methys là quân cờ Phi Ma Vương, còn ở Ma Giới Turize là quân cờ Bích Ma Vương, những quân cờ Ma Vương còn lại đều được đặt tại Turize.
“Khi chiến tranh xảy ra thì tỉ lệ Ma Vương sẽ là một chống ba. Quân lực của Kim Nữ là con người nên không tính, Tử Cơ thì cho dù đám Ác ma tạp nham còn khoẻ mạnh thì hệ Unique cũng chỉ còn một, Thương Quỷ thì có được Ma Tộc, nhưng khi đã mất thuật Tử Linh thì chỉ còn là một người phụ nữ… Chỉ xét tổng chiến lực thì cũng chả khác mấy nhỉ?”
Hắn một hơi uống hết nước ngọt có ga trong tay phải rồi sảng khoái ợ ra một tiếng.
“Phù! Tuy không sâu sắc như rượu nhưng mà kích thích thật đó! Dinh dưỡng thì như rác rưởi chứ độ thơm ngon này lại dễ nghiện ghê. Ăn gian quá đi. Phải chỉ ở đây cũng làm được thì no căng bụng rồi.”
Vô Sắc Ma Vương nhét bánh đầy miệng như phiền toái rồi đứng dậy.
“Chắc là im lặng ngồi yên quan sát là tốt nhất, nhưng phải làm thế nào để giết thời gian đây. Vốn dĩ công việc của mình cũng chỉ là cảnh giác Đại Hiền Giả ở đâu đấy với giết tên Ác ma vi phạm điều luật mà thôi…”
Vô Sắc Ma Vương nhắm mắt lại rồi mở ra. Ngay lập tức, khung cảnh xung quanh biến đổi hoàn toàn, một màn hình khổng lồ hiện ra trước mặt hắn.
Trên đó được ghi chép rất nhiều chữ viết, khi Vô Sắc Ma Vương uể oải ngắm nghía thì các dòng văn tự bỗng cuộn lên với tốc độ dị thường.
“Một khi chuyện Ma Vương tấn công đã lan rộng thì việc xuất hiện kẻ dốc sức hướng đến Cấm Kỵ cũng… Ái chà?”
Ngay khi Vô Sắc Ma Vương nghiêng đầu thì những dòng chữ bỗng ngừng lại.
Hắn chăm chú nhìn dòng chữ được hiển thị với vẻ đầy hứng thú, sau đó cong khoé miệng với vẻ khoái trá.
“Ái chà chà, tuy là do đạt được cơ hội, nhưng được như thế cũng dữ dội đấy. Cái này chắc dùng được nhờ? Ngon lành nha! Cứ lấy cái này đi viện cớ thử xem nào!”
Hắn gật đầu mãn nguyện rồi ngả người về sau. Ở đó đang được đặt một chiếc giường cao cấp cỡ lớn.
Vô Sắc Ma Vương vừa hưởng thụ sự êm ái vừa suy nghĩ.
“Chỉ xem như thay thế của Hắc Tỷ thì cũng không thoả mãn cho lắm. Hay là sẵn dịp đi thử xem cậu ta có khác biệt bao nhiêu so với Yugura chứ nhỉ? Nếu đấu sức đã mất đi giá trị thì phải đến lúc đụng đến trò đấu trí đã lâu không chơi rồi!”
-------------------------------------------------------------------
“Không chịu, tại sao ta lại phải làm thân với tên vua ngu ngốc kia chứ.”
“Cái con này…”
Khi đưa Thương đến biệt thự của Tử thì tôi nghĩ rằng cũng nên nhân dịp bàn luận vài chuyện. Vậy nên tôi nhớ lại cuộc đối thoại với Marito rồi bảo cô ta hãy hợp tác với anh ta thì lại trở nên thế này đây.
Nhìn Kim đang cố tình ra vẻ quằn quại trên sofa khiến tôi phải thật sự nghĩ đến chuyện có nên cho con nhỏ này thống trị một quốc gia hay không.
Không chỉ tôi, cả Tử, Thương và thậm chí là Duvleori cũng đang trợn mắt lên nhìn.
Illias thì cứ như ở đây là an toàn nên trốn ra ngoài hít thở bầu không khí rồi.
Dù gì thì ở đây cũng có tận ba Ma Vương, nhưng mà cô ấy cũng đang thực sự tin tưởng các Ma Vương đến mức như vậy.
“Cậu không biết tên đàn ông đó nhìn ta với ánh mắt khinh miệt thế nào đâu. Cứ mỗi khi có chuyện gì là lại xem như người ta là cái quái gì vậy đó!”
“Thế thì cô cũng nên để ý đến chuyện mình vừa nhận ánh mắt đó từ bốn người đi.”
“Tại vì ta cảm nhận được tình yêu chan chứa trong ánh mắt của cậu đó. Còn cái bọn người quần chúng không hiểu được vua chúa là gì thì ai quan tâm chứ.”
“Đó là khiêu khích tới tôi sao? Chỉ cần không chết thì ra tay cũng không sao đâu nhỉ?”
“Không được đâu, Thương. Chuyện này là phải xử lý luôn cô ta rồi mới biện hộ rằng mình không định giết mới đúng đó?”
“Nhìn đi kìa. Một bọn man rợ biết mình không đấu võ mồm được là lại lôi vũ lực ra.”
“Thế thì tôi cũng tham gia nhóm man rợ này vậy.”
“O… oa!”
Tôi dùng hai nắm tay dúi vào thái dương của Kim để trừng phạt.
“Đã bảo đừng vì mấy cái khiêu khích vớ vẩn mà biến Turize làm chỗ Ma Vương chém giết lẫn nhau.”
“Đáng đời chưa Kim.”
“Hừ… hừm. Nhưng cậu cũng biết nhẹ tay trong hình phạt lúc nãy đó nha!? Quả nhiên là ta được yêu thương quá mà!”
Cô ta trông thật sự nghĩ vậy luôn ấy, nghe mà thấy tủi thân.
Tuy Kim không có sức chiến đấu và công kích yếu ớt từ tôi lại có tác dụng, nhưng dù gì thì cô ta cũng là người dị giới nên vẫn khoẻ mạnh hơn bình thường.
Song, nếu làm quá thì người bên ngoài sẽ nghĩ tôi đang ngược đãi cô ta nên đau đầu thật.
Quả nhiên phải là đuôi rồi, lần tới nhắm vào đuôi cô ta vậy.
“Chỉ như vậy thì tôi cũng muốn nhận hình phạt đó?”
“Tôi không muốn bị Duvleori lườm nên xin phép từ chối.”
Duvleori đứng đằng sau gật gù, cái tên này không biết đùa đâu.
Cho dù không ra tay thì tôi cũng sẽ chịu khổ chỉ bằng sát khí từ anh ta đấy.
“Hai người thấy tên đàn ông này có chỗ nào tốt vậy?”
“Thế thì bọn tôi cũng sẽ hỏi lại y vậy đấy, Thương. Cái tên đàn ông mang xích loà xoà đó có gì tốt chứ?”
“Tôi có phải biến anh ta làm Ma Tộc vì có điểm gì tốt đâu! Tại vì gã bảo rằng muốn được hồi đáp nên tôi mới biến thành Ma Tộc thôi!”
Tên đàn ông mang xích loà xoà á? Ờ thì cũng đúng thật…
“Biến một gã trong có vẻ tới lúc quan trọng lại tạo dáng làm Ma Tộc thì buồn cười thật đấy.”
“Vẫn… vẫn hay hơn so với một kẻ thô kệch còn gì!?”
Ừ thì đúng là anh ta cứ hở ra là tạo dáng, nhưng mà ngầu lắm đó?
Mặc dù nghĩ đến tuổi tác của Ekdoic thì có lẽ nên xem xét lại không chừng?
“Về độ ngầu thì cái người này còn ngầu hơn nữa nha! Nào nào, cậu tạo dáng đi nè!”
“…..”
“Híc, đừng làm ánh mắt đó mà!?”
Thôi chết, bị Kim giục làm chuyện mình ghét nên suýt nữa tôi thật sự đối phó cô ta rồi.
Nhưng mấy người này cao hứng thật đấy. Cả Tử cũng tạo cảm giác năng động hơn bình thường.
Người ta thường nói ba người phụ nữ tập trung một chỗ là thành cái chợ, nhưng cái này cũng giúp nâng cao năng lực giao tiếp ấy chứ. Không chừng ở Mỹ cũng có mấy luận văn nghiên cứu về chuyện này nữa.
Trong bọn Illias thì chỉ có Mix và Lacra là ồn ào thôi… Nếu Saira mà tham gia thì chắc náo nhiệt lắm nhỉ, phải cẩn thận mới được.
“Anh đôi khi lại lộ ánh mắt khó chịu thật nhỉ. Cái ánh mắt cá chết còn toả sáng hơn một chút đấy.”
“Ồ, tôi đã cảnh cáo rồi mà cô còn định đá chuyện sang bên này sao? Nếu cô muốn bị một kẻ âm hiểm dồn ép thì tôi sẵn sàng tiếp nhận đấy.”
“Chỗ đó phải là đường đường chính chính tiếp nhận chứ!?”
Tuy vẫn ồn ào thêm một lúc, nhưng cả bọn lại bị áp lực bởi một Duvleori đứng nhìn với khuôn mặt nghiêm nghị nên chẳng bao lâu đã trở nên tĩnh lặng.
Tôi thật sự cảm tạ từ tận đáy lòng với bản thân trong quá khứ vì đã để anh ta sống.
Sau đó, tôi kể chi tiết những chuyện ở Quama và bàn luận về phương châm sau này.
“Mạo hiểm giả nhỉ? Nếu là thương nhân Quama thì tôi còn nắm giữ được một chút, nhưng tôi chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện cất công sử dụng Cám Dỗ với đám mạo hiểm giả bụi bặm đó đâu?”
“Garne cũng có kha khá mạo hiểm giả đang lưu trú, cậu nhất định phải giúp ta xử lý chuyện này đấy.”
“Vậy để tôi Cám Dỗ toàn bộ mạo hiểm giả ở Quama thì sao?”
“Cô dừng cái ý tưởng đòi giết toàn bộ phần tử bất ổn đó đi nhé?”
Mặc dù đó là phương pháp giải quyết nhanh nhất, nhưng nếu dùng cách ấy thì uy hiếp từ Ma Vương lại càng nhảy vọt. Hơn nữa, trước khi có thể tiến hành thì các quốc gia cũng sẽ ngăn cản mà thôi.
Cũng có một cách là thu hẹp xuống danh sách mạo hiểm giả có lẽ từng tiếp xúc với Larheit mà Girista đã điều tra. Song, giống như lần với Đại Giám Mục Ukka, trong trường hợp họ chỉ bị lợi dụng thì việc sử dụng năng lực Cám Dỗ sẽ tạo ra hậu quả tồi tệ.
Năng lực phớt lờ tôn nghiêm của con người và thống trị họ cũng chẳng có khác biệt bao nhiêu so với thuật Tử Linh. Chúng tôi chẳng thể nào sử dụng nó một cách công khai được.
“Vậy cho Ác ma cấp thấp giám thị thì sao? Tổng số mạo hiểm giả cũng không nhiều tới vậy phải không?”
“Nếu là so với cả trăm triệu Ác ma thôi. Nhưng với các mạo hiểm giả có thực lực thì không chừng sẽ nhận ra giám thị từ bọn chúng. Khi thông tin về chuyện Phi Ma Vương dẫn theo ma vật xâm lược được lan truyền mà mọi người lại trông thấy Ác ma thì sẽ gây hoảng loạn mất.”
“Xã hội con người phiền toái thật nhỉ?”
“Chính vì phiền toái như vậy nên nó mới tạo nên khác biệt để nhìn ra giá trị từ họ đấy.”
“Anh nói vậy thì tôi sẽ chẳng thể nói xấu được rồi, thật ăn gian quá đi?”
“Cô bảo thế cũng được. Tuy vậy, lúc cần nhân thủ để thực hiện công việc đơn giản thì số lượng Ác ma của Tử cũng đáng trông cậy thật. Tôi sẽ nhờ cô giúp vào lúc đó vậy.”
“Ừ, chuyện đơn giản thôi mà?”
“Còn có ta nữa này!”
“Phải rồi, tôi cũng cần gặp mặt Ludfein-san một lần để nói chuyện chi tiết nữa.”
“Có ta đây này!?”
“Nhắc mới nhớ, Ác ma tôi giao cho anh, Kutou như thế nào rồi? Nó có giúp ích gì cho anh không?”
“Ừ, tuy không làm được chuyện lớn, nhưng với [tôi] thì nó quá là tiện lợi. Nhỉ, Kutou?”
Khi tôi vuốt Kutou thì một Ác ma nổi lên từ gậy gỗ và nhảy tưng tưng.
“Yes, Kutou là best partner của, chủ nhân!”
“…Hình như tình trạng của nó có hơi lạ nhỉ?”
“À, về chuyện đó thì…”
Lúc tôi nhận ra dị biến chính là sau khi Kutou ăn ma lực và thay đổi giọng điệu vào ngày hôm sau.
Người cho nó ăn đầu tiên là Ekdoic, bỗng dưng nó có cảm giác khá là lạnh nhạt.
Đến khi Mix cung cấp ma lực thì nó liền trở nên hoạt ngôn, sau khi ăn ma lực của Lacra thì có cảm giác rất chậm chạp uể oải.
Lúc Illias cho ăn thì nó bỗng trở nên nghiêm nghị, đến Ulffe thì nó cực kỳ ít nói và vô cùng vâng lời.
Có vẻ như nó sẽ bị ghi đè bản tính của chủ nhân cung cấp ma lực cho nó.
Vì nhận ra tính cách lộ ra bên ngoài có chiều hướng thay đổi tuỳ theo tỉ lệ ma lực được cung cấp nên tôi bảo mọi người đồng thời cho nó ăn và bỗng nhiên biến thành thế này.
Cả lúc hình thành các bộ phận thì kiểu dáng cũng có chút tự do thái quá.
Chắc là tại Lacra vừa uống rượu vừa truyền ma lực rồi, ừm.
“Ma lực của Ma Vương gây ảnh hưởng lúc tạo ra hình dạng ma vật, còn ma lực của con người lại ảnh hưởng đến thần kinh của chúng sao? Trông thú vị thật nhỉ?”
“Hey, chủ nhân cũ, không được bắt cóc con người đâu đó!”
“Sao mà lại khiến người khác bực bội thế nhỉ? Có lẽ nên cho anh Ác ma khác rồi giải phẫu nó sẽ tốt hơn đó?”
“Híc! Chủ nhân, yêu thích phụ nữ hiền lành, người bạo lực không tốt!”
Chỉ là xét về tính cách thì cũng có chút giống tên nào đấy lúc hưng phấn.
Người ta hay bảo thú cưng thường giống chủ nhân, chắc cái này là ảnh hưởng từ đó rồi.
Vẻ ngoài trông cũng dễ thương hơn nên chẳng vấn đề gì cả. Hơn hết là nó sở hữu một năng lực rất ưu tú.
Đó chính là biết đọc bầu không khí. Khi được bắt chuyện thì nó sẽ hoạt náo như thế này, nhưng tuyệt đối không bao giờ tự tiện mở mồm hay lộ diện.
“Mà tôi cũng đã cho nó học mấy trò vụn vặt nên cô hãy tha cho nó đi.”
“Chủ nhân, không chịu được khổ tâm nhề.”
Hơn nữa, nó còn biết quan sát việc tôi lao tâm khổ tứ và hỏi han nữa.
Về vấn đề không tốt thì hẳn là chuyện nó sẽ gây cảm giác không thoải mái với đối tượng không lý giải được tính tình của nó.
Dù rằng nó đang trở thành vấn đề trí mạng vào lúc này.
“Anh cảm thấy ổn với nó sao?”
“Ừ, vốn cây gậy gỗ này chính là cộng sự của tôi nữa. Cảm giác có thể thấu hiểu suy nghĩ với vũ khí của mình chẳng phải rất hay ho sao?”
“Ừm hửm?”
“Ta không hiểu.”
“Cứ như con nít vậy.”
“…..”
“Chủ nhân…. Don’t mind!”
Và thỉnh thoảng nó cũng khiến chủ nhân phát cáu nữa.