Tôi đã theo dõi trạng thái của “người Trái Đất” được một lúc lâu.
Sau khi được nghe chuyện từ vị vua, hành động tiếp theo của cậu ta chính là điều tra phòng nghiên cứu.
Và tiếp theo là hỏi con nhóc kia chi tiết sự tình.
Hẳn là cậu ta có thể nhận ra trò tiểu xảo của đằng này, nhưng đó mới là mục đích chính của tôi.
Những hành động cho đến lúc ấy thì cũng đáng xem, chỉ là hành vi sau đó lại chán hẳn. Chả hiểu sao tên này lại bắt đầu đi nấu ăn sau khi tạm biệt con nhóc.
Thoạt nhìn thì có vẻ là bánh kẹo, bộ cậu định nấu ăn để dỗ dành con nhóc à? Làm như bản thân là ông chồng nội trợ vậy.
Sau đó, cậu ta chia bánh kẹo đã nướng ra nhiều giỏ, dọn dẹp và hướng tới chỗ của tên vua.
“Cái gì đây?”
“Có vẻ Nora chưa ăn uống gì mấy nên tôi đã chuẩn bị vài món giúp em ấy dậy cảm giác thèm ăn. Tôi cũng chuẩn bị cho anh nữa nên lấy ăn nhẹ đi.”
“Đúng là thơm thật đấy…. nhưng mà mùi sẽ ám lại trong phòng đó.”
“À, chuyện đó thì tôi quên mất. Xin lỗi nhé.”
Chắc giờ cũng đến lúc rồi.
Kẻ đang ở trong phòng gồm “người Trái Đất”, tên vua, nữ hiệp sĩ hộ vệ và con cháu của Yugura.
Con cháu Yugura thì sẽ không ra tay trừ phi mình ra tay với tên vua, ngược lại thì hắn còn phải cẩn thận để mình không ra tay với tên vua nữa.
Ả hiệp sĩ thì chả vấn đề. Với con người thì rất mạnh, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Tôi dịch chuyển đến chỗ sofa còn trống trong phòng, nhưng chưa lộ diện ngay lập tức.
Tôi cầm lên một chiếc giỏ đặt trên bàn và kiểm tra bên trong.
Một loại kẹo nướng thơm tho. Dường như do nướng bằng dầu nên mùi rất nồng khiến bụng tôi sôi sùng sục.
Tôi kiểm tra bằng ma pháp để đề phòng… chúng không có độc gì cả.
Đã vậy thì xin phép ăn luôn vậy. Tôi thò tay vào giỏ bốc lấy kẹo nướng và bỏ vào mồm.
Đồng thời, tôi khiến bọn họ cảm nhận được sự tồn tại của mình.
“Ồ, cái này ngon đấy!”
“…..!?”
Kẻ lập tức phản ứng là nữ hiệp sĩ, hai gã đàn ông thì lộ vẻ mặt như đã đoán trước.
Nhưng cái này ngon thật đó, có thể ăn hết luôn cả giỏ ấy chứ.
“Sao anh lại ăn cứ như đồ làm sẵn cho mình vậy?”
“Đừng có cứng nhắc chớ, ‘người Trái Đất’. Tiếp đãi khách nhân mới là lễ nghĩa phải không?”
“Ngươi lại dám thản nhiên____”
“Illias, bản thân không cản cô tức giận, nhưng tôi đã bảo để tôi lo vụ việc này rồi mà.”
Nữ hiệp sĩ định rút kiếm nhưng lại bị “người Trái đất” ngăn cản.
Hừm, “tôi” sao?
Gã đàn ông này thỉnh thoảng lại dùng ngôi thứ nhất để thể hiện lập trường của mình.
Sau khi tham chiếu quá khứ của cậu ta thì kết quả là cậu ta sẽ cố không sử dụng đại từ nhân xưng lúc bình thường, khi trở nên cảm tính thì bắt đầu dùng “[tôi]”.
Và “tôi” thì được dùng vào những lúc ứng phó với đối tượng nguy hiểm.
Bộ phận đen tối nhất, không bị xuôi theo cảm tính và lạnh nhạt tiến hành mọi chuyện.
Tốt, rất là tốt, phải là như thế này chứ.
Có vẻ như cậu ta thật sự muốn đối đầu với tôi rồi.
Không như thế thì chán lắm, phải như vậy thì đóng vai ác mới có ý nghĩa.
Tôi tiếp tục lấy kẹo nướng từ trong giỏ ra vừa nhét vào mồm vừa nói chuyện.
“Ngoàm, ứng phó tức là cậu có chuyện gì cần nói hả?”
“Dĩ nhiên là có rồi, chuyện của Luco vào tối qua đấy.”
“Có vấn đề gì à? Con nhóc kia đã chạm vào Cấm Kỵ cho nên ta mới định giết. Sau đó thì tiểu thư kia lại chen ngang. Ta nghĩ mình không giết người đã là tốt lắm rồi, có chuyện gì mà ta lại bị ghét bỏ nhỉ?”
“Chỉ trong trường hợp Nora tự mình chạm vào Cấm Kỵ thôi, nhưng vụ việc này lại là do anh giở trò.”
Tới rồi, quả nhiên tên này nhạy bén thật.
“Ấy dà, chuyện gì vậy ta? Cậu muốn nói rằng ta đã nhúng tay vào sao?”
“Ừ, khi xác nhận với Nora, em ấy nói rằng do bản thân nhìn vào tài liệu tôi từng làm nên mới nghĩ đến lý luận cấu trúc Cấm Kỵ trong vụ việc lần này. Cả tôi cũng đã kiểm tra tài liệu về chuyện đó.”
“Có vẻ là thế rồi. Chỉ bằng vào tài liệu của ‘người Trái Đất’ thì đúng là tài năng kinh khủng ấy nhờ?”
“Song, vốn dĩ phải cần một khoảng thời gian nữa để Nora có thể đọc đến tài liệu đấy. Bởi vì đó là những thứ tôi chưa có ý định cho em ấy xem.”
“Chẳng phải do con nhóc đó tự tiện lấy ra xem sao?”
“Không hề, công việc của Nora tại phòng nghiên cứu đều đã được cố định. Sau khi mở kệ sách, em ấy sẽ cầm lấy những tài liệu nghiên cứu hiện thời đặt ở phía trước và bắt đầu công việc, lúc kết thúc thì bỏ trở lại chỗ cũ. Những động tác đó vô cùng đơn giản. Khi tập trung vào nghiên cứu trước mắt thì em ấy sẽ không đụng tay vào thứ khác, ngoại trừ lúc xuất hiện tài liệu ngẫu nhiên lôi kéo sự hứng thú của em ấy mà thôi.”
“Thế thì chả phải là đã nhìn thấy rồi sao?”
“Đó là do anh đã khiến em ấy nhìn thấy. Bởi vì biết được việc Nora độc lập nghiên cứu nên anh đã rút ra tài liệu có thể thúc đẩy tạo ra Cấm Kỵ và sắp xếp để nó lọt vào tầm mắt của em ấy. Vào thời điểm lấy tài liệu ra và bỏ trở lại thì Nora sẽ lập tức nhìn thấy nó.”
Vô cùng chính xác, đây là một cái bẫy rất tỉ mỉ.
Nhờ vào tri thức từ “Trái Đất” nên con nhóc kia đã đặt chân lên con đường đi đến Cấm Kỵ.
Vậy thì tôi chỉ cần thiết lập thêm vài cơ hội nữa là được.
Bản thân chỉ đang nghĩ rằng sớm muộn gì thì con nhóc đó cũng sẽ nhận ra, nhưng không ngờ chuyện lại diễn ra nhanh hơn dự kiến.
Cơ mà ta không dễ dàng thừa nhận như vậy đâu nha?
“Cậu cho rằng ta đã làm chuyện đó sao?”
“Về nguyên tắc, chỉ có chìa khoá của Luco mới có thể ra vào phòng nghiên cứu. Dù rằng vẫn tồn tại ngoại lệ là Nora có thể thông qua bức tường mà vào, nhưng trong trường hợp vị trí ấy xảy ra dị biến thì Nora sẽ nhận ra. Nếu anh biết một nhân vật nào có thể lẻn vào mà không để ai biết và rút ra tài liệu liên quan đến Cấm Kỵ viết bằng [tiếng Nhật] thì nói cho tôi biết được không?”
“Đúng là ta chẳng nghĩ ra được ai đáp ứng điều kiện đó, dĩ nhiên là bỏ qua tên Yugura đang chờ phục sinh kia. Nhưng vẫn tồn tại khả năng tiểu thư kia ngẫu nhiên sắp xếp sai vị trí___”
“Đây chỉ có thể là hành vi phạm tội đến từ người ngoài. Luco là người vô cùng ngăn nắp, lúc nào cũng sắp xếp tài liệu cẩn thận. Ngược lại, do vấn đề chiều cao, mỗi khi Nora sắp xếp tài liệu ở kệ sách thì lúc nào chúng cũng có chút lộn xộn.”
“Chỉ có hai lựa chọn sắp xếp cẩn thận với lộn xộn thôi sao? Vậy thì chẳng phải vẫn có khả năng đó à?”
“Sắp xếp cẩn thận tức là đúng theo nghĩa đen đấy. Luco luôn luôn sắp xếp lại toàn bộ tài liệu không sử dụng vào ngày hôm sau theo thứ tự.”
“Thứ tự?”
“Tài liệu mà tôi làm ra đều đánh số thứ tự ở phía sau. Lúc tôi kiểm tra thì có vài tài liệu được đặt ra đằng trước không theo thứ tự. Anh đã chuẩn bị rất kỹ càng cơ hội giúp em ấy chạm tay vào Cấm Kỵ đấy nhỉ.”
Ui thế luôn cơ. Mình đã cố đưa nó trở lại như ban đầu, nhưng thế thì quả thật rất thiếu tự nhiên.
Thứ dẫn đến Cấm Kỵ được viết bằng [tiếng Nhật] lại bị đưa ra đằng trước, đúng là không ổn tí nào.
Chẳng có thủ phạm nào khác ngoài mình hết. Giờ có mang đứa vớ vẩn nào đó ra cũng sẽ lộ hết cả thôi.
“….Ai da, thế thì chết thật! ‘Người Trái Đất’ quả nhiên rất tinh mắt đấy nhờ!”
“Xem như anh đã tự thú rồi, giờ thì tôi muốn anh nói ra lý do của mình.”
À, đúng rồi.
Khi nhận ra đây là điều tôi làm thì tên này nhất định sẽ hỏi lý do. Đó là điều tôi đã chờ đợi.
“Ta chỉ đang muốn thử xem liệu con người của thế giới này có thể chạm đến Cấm Kỵ chỉ bằng một cơ hội không ấy mà. Hoá ra chỉ cần có tri thức thì vẫn sẽ xuất hiện người chạm đến Cấm Kỵ chứ không chỉ mỗi Yugura, thật là một kết quả thú vị.”
“Tự mình bày trò mà anh lại định giết chết Nora sao?”
“Thì tại vì ta mà Cấm Kỵ được hình thành nên đương nhiên bản thân phải đi dọn dẹp chớ? Chỉ vì lý do như vậy thôi, có vấn đề gì hả?”
“Ngươi…”
Nữ hiệp sĩ đằng sau thấp giọng gầm lên.
Cả tên vua giả vờ bình tĩnh nhưng phẫn nộ và sát khí vẫn đang tràn ra kia kìa.
Đám người thích đẹp đẽ như vầy rất ghét chuyện đồng minh bị tổn thương, và nếu nguyên do là vì một kẻ tuỳ tiện thì lại càng căm ghét hơn nữa.
Đương nhiên là người mình trân trọng bỗng dưng gặp nguy hiểm đến tính mạng vì một lý do nhảm nhí thì phải tức giận rồi.
Nào, “người Trái Đất” cũng tức giận đi. Hãy cởi bỏ bộ mặt thảnh thơi đó đi nào.
Ta biết trước luôn là cậu đang lén chuẩn bị phương pháp báo thù với ta đấy.
Tôi vừa lộ vẻ thoải mái vừa ăn sạch kẹo nướng trong giỏ.
Nên ăn luôn cả giỏ tiếp theo không nhỉ? Nhưng bụng hơi bị no quá rồi.
Hay xem như là quà mà đem về vậy. Tôi xin phép nhé.
“Tôi đã bảo từ đầu rồi mà, có một vấn đề trong vụ việc của Luco đấy?”
“Người Trái Đất” vẫn không thay đổi sắc mặt ôn hoà, đưa thanh kiếm gỗ cho nữ hiệp sĩ và tiến về phía tôi.
Đúng rồi, nếu muốn tranh cãi thì cứ nói thoải mái đi.
Mình chỉ cần khiêu khích ngược lại để cậu ta sinh ra địch ý là xong rồi.
“Hừm, tức là chuyện về con nhóc có ra sao cũng được hả?”
“Anh đang hành động trong phạm vi của người canh giữ Cấm Kỵ. Cho dù bối cảnh có như thế nào thì hành vi anh thực hiện đối với Nora vẫn có thể xem như nằm trong phạm vi của mình, dù rằng có hơi gian trá. Tôi vẫn có thể nhường nhịn chuyện đó được.”
“Ố chà, không ngờ cậu lại rộng lượng như thế đấy.”
“Nhưng mà nhé, việc lôi Luco vào và đe doạ cô ấy lại nằm ngoài phạm vi của anh.”
“Thì ta đã bảo là do tiểu thư đó ngáng đường rồi mà?”
“Sự cản trở từ Luco có ý nghĩa gì với anh chứ? Cho dù cô ấy có hành động thế nào thì anh vẫn sở hữu sức mạnh có thể nhanh chóng giết chết Nora. Anh đang ở vị trí canh giữ Cấm Kỵ và có thể làm điều đó, nhưng rốt cuộc anh lại cố tình cuốn cả Luco vào.”
Hừm, nói vậy cũng đúng.
Tôi có thể thoải mái lờ đi tiểu thư đấy mà giết con nhóc.
Công việc của tôi là giết toàn bộ kẻ chạm vào Cấm Kỵ, chỉ cần xử cho nhanh gọn là được.
Tôi có thể làm như vậy, nhưng lại cố tình làm chuyện vòng vo phiền toái.
Ra là vậy, xét theo chức trách thì không hợp lý chút nào. Cậu ta nhìn nhận rất hay.
Ưm, thế thì cứ khiêu khích một chút vậy.
“Vì đó là thú vui của ta ấy mà. Khiến đám con gái run sợ hơi bị thích đó?”
“Vậy thì đó không phải một sở thích hay ho tí nào nhỉ.”
Một bước lại một bước, “người Trái Đất” rốt cuộc đã đi đến trước mặt tôi.
Ở đây thì cậu ta chỉ cần đưa tay là có thể chạm đến tôi, dĩ nhiên là bản thân chẳng sợ rồi.
“Không tệ lắm đâu? Nhìn một con nhóc tè dầm cũng vui lắm luôn.”
“Tôi đã nói nhiều lần rồi, bản thân không định kêu ca về chuyện của Nora. Điều tôi không phục ở đây chính là việc anh lôi Luco vào, là chuyện anh ra tay với người thân của chúng tôi trong khi không cần thiết.”
“Hưm, thế cậu định làm gì nào?”
“Là báo thù cần thiết mà thôi.”
Đến rồi, “người Trái Đất” gọn gàng rút ra thứ nằm trong tay áo mà đâm về phía này.
Đó là một con dao. Tôi đã quan sát rõ ràng cậu ta lén giấu một con dao vốn nằm trong căn phòng của em gái tên vua mà con nhóc đang ở.
Người thường có lẽ còn có thể đâm vào sơ hở, chứ cái kiểu tập kích từ một tên gà như cậu thì éo làm nên trò trống gì đâu.
Chủng loại con dao là… quả nhiên là dao thông thường.
Không có dấu hiệu tẩm độc trên đấy, cũng không có phản ứng ma lực.
Mục tiêu là miệng của tôi, chẳng lẽ cậu ta muốn khiến cái miệng khiến bản thân bực bội này im lặng ư?
Mặc dù cũng có lý do rằng rất khó để Cường Hoá Ma Lực bên trong cơ thể, nhưng cái này chẳng phải qua loa quá sao.
Với thanh kiếm gỗ cậu ta giao cho nữ hiệp sĩ còn có khả năng, chứ một con dao không Cường Hoá Ma Lực thì có đâm vào trong cuống họng cũng không tổn thương chút nào đâu.
Nhưng yếu quá đi, thậm chí còn không thể cảm nhận được nguy hiểm cần tránh né. Thôi làm thế này vậy.
Con dao hướng thẳng vào miệng, tôi dùng răng cắn chặt lưỡi dao đấy.
“……”
“Áng iếc ật ỉ? Ới ứ ày ì____”
Ê ê, đã chặn lại rồi mà tên này còn đẩy tới nữa.
Chỉ lực cổ thì chẳng thể cử động cơ thể được, với lực hàm thì lưỡi dao cũng sẽ không thể trượt vào.
Vậy mà tên này vẫn không đổi sắc mặt…. Ui mệt quá!
Tôi dồn lực vào cằm và cắn nát lưỡi dao. Tên đó nhìn thấy thì tránh về sau một chút.
Với con dao rẻ tiền này thì chẳng đau cũng không ng____
“Ua ộc!?”
Cảm giác khó chịu tràn ngập trong miệng, cơn run rẩy chạy dọc cơ thể.
Tôi lập tức phun ra mảnh vụn của con dao trong miệng.
Những mảnh vụn được phun ra trên mặt đất rõ ràng đang trộn lẫn chất dịch màu xanh gì đó.
Rốt cuộc hắn làm thế nào? Không, cái này là cái gì!?
Cảm giác bám chặt lấy lưỡi không thể xoá bỏ, thực quản và dạ dày cứ co giật từng đợt.
Là độc ư? Không, độc không có tác dụng với mình!
….A, không được rồi.
“Ô… oẹ.. oẹẹ!’
Tôi nôn ra toàn bộ kẹo nướng vừa ăn vào bụng. Dù vậy, cơn buồn nôn vẫn không dứt, cứ lặp đi lặp lại cho đến khi bụng trở nên trống rỗng…
Đây là cái gì? Nó cực kỳ dở tệ.
Vừa đắng, vừa chua. Gớm ghiếc đến mức bản thân cũng cảm thấy sợ hãi.
So với cái chất lỏng kinh tởm tràn ngập trong miệng thì đi uống nước bùn trộn lẫn nước tiểu chó còn tốt hơn.
“Người ta đã cất công nấu ăn vậy mà. Mong anh có thể đưa nó trở lại chỗ cũ.”
“Tên khốn… ngươi vừa làm gì…”
“Con dao mà anh vừa cắn nát đúng là thứ tôi đã lấy trộm từ phòng Mix như anh đã quan sát. Lúc lấy con dao thì bên trong trống rỗng nên tôi đã nhét vào kha khá thứ. Mix thì sẽ nhét ma thạch vào và cho nó phát nổ, nhét Phong Ma Thạch vào và vô hiệu hoá ma pháp của đối phương gần cạnh, nhưng tôi thì lại dùng cái này cơ.”
“Người Trái Đất” nói rồi lấy ra một thứ từ túi áo.
Đó là xác chết côn trùng, một loại sâu bướm màu lục với sắc màu trông gớm ghiếc hơn là tươi mới.
“Đây là ấu trùng bướm Itoella. Bản thân bướm Itoella chẳng phải là chủng loài đặc thù gì, nhưng bộ dạng ấu trùng của nó khá là đặc trưng phải không? Mấy loại trùng có màu sắc sặc sỡ thế này thường sở hữu điểm chung là có độc hoặc vô cùng đắng. Vì để chim ăn vào một lần sẽ chẳng muốn ăn thêm một lần nào nữa nên chúng mới cố tình nổi bật lên như vầy.”
“Tại sao… ngươi lại…”
“Ấu trùng này được dùng trong thuốc đó. Sau khi phơi khô, giã thành bột rồi trộn một chút vào các loại thuốc khác thì sẽ giúp hiệu quả của thuốc lưu chuyển trong cơ thể tốt hơn. Mặc dù có khuyết điểm là chính loại thuốc sẽ trở nên vô cùng đắng. Và tôi đã cắt nhỏ ấu trùng này ra và nhét vào con dao, không ngờ việc tiện tay nhặt về lúc thu thập thuốc lại có ích như vậy.”
Đưa vào dao là từ khi nào… Không, hắn từng có cơ hội đó.
Chính là lúc hắn nấu ăn. Khi đó, cho dù cắt thứ gì trên tấm thớt thì cũng không có gì thiếu tự nhiên cả.
Không không, cho dù vậy thì cũng không thể nào hắn lại có thể nhắm vào điểm đấy!
“Ờ, tôi biết anh luôn giám thị hành động của đằng này đấy. Không, nên nói là tôi lý giải rằng anh sẽ làm như vậy. Nhưng xét tính cách của anh thì sẽ chẳng thể nào cứ nhìn chằm chằm vào mấy công việc đơn điệu đâu nhỉ? Cho nên tôi đã chuẩn bị nhiều kẹo nướng hơn. Tiện thể thì tôi cũng biết hết mấy chuyện như đâm dao vào miệng thì anh sẽ dùng răng chặn lại, nếu đẩy thêm thì sẽ cắn nát nó. Và thêm cả chuyện anh sẽ dốc đống kẹo nướng ngon lành vào bụng và phải nôn ra biết bao lần như thế này đấy.”
Cái tên này, hắn làm tất cả những chuyện vòng vo đó chỉ vì để khiến tôi ăn phải trùng đắng và nôn ra ư!?
Thật là một tên xấu bụng, chuẩn bị chu toàn cũng có mức độ thôi chứ!?
…Không, thế này thì mục đích của mình cũng đã hoàn thành.
Hắn đã tiếp xúc tôi với địch ý trong lòng, hắn đã nhìn nhận tôi là kẻ địch.
Mặc dù phải cảm thấy khổ sở hơn bản thân nghĩ, nhưng trong trận này thì tôi là kẻ thắng!
Vậy là tôi sẽ có thể hành động như kẻ địch của con người và trận doanh thứ ba!
“Hộc… hộc… Làm chuyện này thì cậu đừng tưởng thế là xong! Nhớ đấy!?”
“Vô Sắc Ma Vương, để tôi dạy cho anh một điều để tham khảo cho tương lai.”
“Hả!? Cái gì mà tham khảo____”
Gã quẳng con trùng đang cầm trong tay vào miệng.
Rồi hắn cử động hàm một lần, hai lần, cắn nát thứ ở trong miệng mình.
Hắn nhai nó không biết bao nhiêu lần như đang nhấm nháp.
Vẻ mặt ôn hoà đó vẫn không đổi, hắn đang nhai cùng một thứ mà bản thân vừa mới nôn ra.
Được một lúc, “người Trái Đất” phun ra thứ trong miệng mình.
Trên bãi nôn của tôi đang tràn ngập một thứ.
Không thể nhầm được, đó là con ấu trùng vừa nãy đã bị cắn nát.
Chỉ nhìn vào nó cũng khiến tôi một lần nữa dậy cơn buồn nôn.
Gã khẽ lau miệng một cái, nhìn vào mắt tôi và nở nụ cười.
“Có vẻ anh đang nghĩ mình rất phù hợp với vai ác. Nhưng ác nhân thật sự phải là kẻ giỏi che giấu cảm xúc của mình. Cho dù trải nghiệm nhục nhã vì lỡ cắn lấy trùng đắng, nhưng nếu không thể bình thản mỉm cười thì cũng chỉ là một tên ác nhân hạng ba mà thôi.”
“….”
Không thể nào. Cắn một thứ như vậy mà không thay đổi tí sắc mặt nào ư…
Ngay cả bụng bản thân đã trở nên trống rỗng cũng còn cảm giác muốn nôn ra đây này!
“Vô Sắc Ma Vương, có vẻ như anh muốn tôi có địch ý với anh nhỉ.”
“___!?”
“Nào nào, lộ cảm xúc như thế thì không được rồi. Thông thường, anh thể hiện thái độ đầy khiêu khích không chỉ vì bản tính vốn có, mà là anh muốn tự mình tạo ra kẻ địch nhỉ? Lý do anh phải cất công làm như vậy là bởi vì đã nhận mệnh lệnh trong thân phận Ma Tộc của Bạch Ma Vương phải không? Đại khái chắc là [Từ bây giờ, cậu sẽ phải đứng trong vị trí công bình, làm người thủ hộ và bảo vệ cân bằng của thế giới. Tôi cấm cậu tự mình đối địch với bất cứ ai đấy nhé] nhỉ?”
“Cái____”
Đã bao lâu rồi mình mới nổi da gà như thế này chứ?
Tại sao hắn có thể thốt ra không sai một chữ cơ chứ!?
Không lẽ không chỉ tôi mà cả Yugura…
“Lại lộ cảm xúc nữa, thế là không được rồi. Lúc mới gặp mặt, anh đã sử dụng sức mạnh cường đại có thể dễ dàng giết chết Đại Ác Ma. Nhưng dù thể hiện thái độ muốn đảo điên mọi chuyện, anh lại hầu như chẳng có hành vi nổi bật nào. Chắc hẳn là vì anh không thể tự mình thực hiện hành động đối địch phải không? Chuyện anh có thể làm chỉ là cung cấp thông tin công bằng trong phạm vi của người trung lập, ngoài ra thì anh lại pha lẫn hành động khiêu khích nhằm thao túng ấn tượng về bản thân. Nghĩa là anh đã cố tình lựa lời để khiến đối phương căm ghét và có địch ý với mình. A, nhưng mà xấu mồm là bản chất của anh rồi, xin lỗi nhé. Phủ nhận cá tính người khác thì tệ quá.”
…Tôi đã hiểu một chuyện, tên này quá kinh khủng.
Hắn đồng cấp bậc với Yugura… không, tôi không thể dùng tiêu chuẩn phán đoán này.
Yugura là kẻ khủng bố làm loạn thế giới chỉ vì dục vọng cá nhân, nhưng cái tên này lại dị thường theo một nghĩa khác.
Tôi đã nghĩ hắn giống với Hắc Tỷ, điều đó vừa đúng cũng vừa sai.
Khi đại từ nhân xưng là [tôi] thì tôi cảm nhận được hắn là kẻ gần giống Hắc Tỷ.
Lúc ấy, hắn đã lộ ra khả năng có thể trút cảm xúc của mình vào sức mạnh.
Song, hiện tại thì hắn lại chẳng có một chút bóng dáng Hắc Tỷ nào cả.
Con người lại có thể vừa báo thù vừa không thể hiện chút cảm xúc nào như vậy ư?
“Nếu anh muốn trở thành địch nhân của tôi thì bản thân sẵn lòng chấp nhận. Nhưng nếu muốn trở thành cái ác với tôi thì… hãy về luyện da mặt dày đến mức đạt điểm chuẩn đi nhé?”
Một con quái vật thuộc chủng loại hoàn toàn khác biệt.
Hắn không phải thay đổi tính cách hay nhân cách, hắn đã trở thành một thứ hoàn toàn khác.
…Con quái vật này…
-------------------------------------------------------------------
Vô Sắc Ma Vương rời đi mà không bỏ lại lời nào.
Sau khi nhìn hắn biến mất, tôi quay về chỗ Illias và nhận lại Kutou.
“Kutou, bình nước.”
“Vâng, xin mời!”
Tôi hớp một ngụm thứ trong bình nước bằng da, súc miệng rồi nhổ lên bãi nôn của Vô Sắc Ma Vương.
Mặc dù làm trong nhà thì không tốt tí nào, nhưng nếu đã phải chuẩn bị dọn dẹp thì mong hãy tha thứ cho tôi.
“Đó là gì đấy?”
“Là rượu có độ cồn cao nhất trong mấy loại ở nhà. Liên tục bỏ vào mồm thì sẽ giúp miệng tê liệt đó.”
“…Không lẽ cậu đã uống nó từ trước sao?”
“Thế thì sẽ hôi rượu lắm nên tôi chỉ tẩm rượu vào vải rồi quấn lấy lưỡi thôi. Nhưng vậy thì cũng hơi hôi mùi nên tôi mới để mùi kẹo nướng tràn ngập cả phòng.”
“Ra là vậy, nhưng vẫn còn đắng lắm nhỉ?”
“Cũng khá là đắng, nếu không bỏ bữa ăn thì có khi tôi nôn ra thật.”
“Vẫn là do Vô Sắc Ma Vương ăn đầy bụng nhỉ. Phòng của người ta mà cậu quá đáng thật đấy.”
“Nhưng cảnh tượng rất hay ho mà phải không?”
“Trong thân phận vương giả mà công nhận thì có chút không đúng… nhưng cá nhân ta thì lại rất vui sướng.”
Tôi vừa nói chuyện vừa uống rượu và súc miệng.
Cảm giác trong miệng đã hoàn toàn mất đi, nhưng cảm giác khó chịu vẫn còn vương lại bên trong.
Mục đích của Vô Sắc Ma Vương chính là trở thành đồng minh của Phi Ma Vương, vì vậy mà hắn cần tôi, kẻ thuộc phe con người và trận doanh thứ ba, nhận định mình là kẻ địch.
Nếu chỉ muốn được nhận thức là địch thì hắn không cần phải làm trò như vậy mà cứ giết người luôn là được.
Một khi đã không thể làm vậy thì có nghĩa hắn bị cái gì đó hạn chế.
Và kẻ có thể đặt hạn chế chắc chắn như vậy không có ai khác ngoài Bạch Ma Vương Yugura Nariya.
Dựa vào kiểu hành động không nhất quán cùng với giọng điệu đã nghe từ bọn Kim, tôi đã sử dụng những từ ngữ trong khi nghĩ đến Vô Sắc Ma Vương, và có vẻ lời thoại gần như giống với chính chủ rồi.
“Vậy thì lập trường sau này của Vô Sắc Ma Vương sẽ như thế nào?”
“Chỉ cần không chạm vào Cấm Kỵ thì gã sẽ chẳng thể trở thành kẻ địch. Mặc dù có khả năng hắn tuồn thông tin sang Phi Ma Vương, nhưng đồng thời thì hắn buộc phải cung cấp tin tức tương đương như vậy. Và nó cũng phải nằm trong phạm vi không đối địch nữa.”
“Tức là…”
“Đừng quan tâm tới lập trường gì cả, cứ bơ hắn đi. Về Cấm Kỵ thì chỉ cần giải thích chi tiết cho Nora và Luco là đủ.”
Nếu bên này không tiếp cận Cấm Kỵ thì Vô Sắc Ma Vương gần như chẳng thể làm bất cứ cái gì.
Dù có thể moi móc thông tin, nhưng nếu làm vậy thì hắn sẽ tuồn thông tin có giá trị tương đương cho những kẻ đối địch với con người như Phi Ma Vương.
Chỉ cần nhận thức rõ ranh giới đó thì hắn chỉ là một hệ thống bình thường chẳng có vấn đề gì sất.
Giờ thì đi hỗ trợ hai người Nora thôi.
“Marito, để tôi… không, để [tôi] đi nói chuyện với Nora cho. Luco thì nhờ anh nhé?”
“Ừ, ta hiểu rồi.”
“Vậy thì Illias, có thể cho tôi mượn mặt không?”
“Theo nghĩa đen thì___Ục.”
Tôi dùng hai tay áp chặt lấy đầu Illias và nhìn chăm chú vào đó.
…Dù nhìn bao lần thì đó vẫn là đôi mắt cương trực vô cùng đẹp đẽ, thật là đáng ghen tị.
Con người thường mang cảm xúc ghen tị với đối tượng sở hữu thứ mình không có.
Tôi ghen tị với cách sống của những người đơn thuần tại thế giới này, nhưng đồng thời thì vẫn có những người bị thu hút bởi cách sống của tôi.
Là người hiểu rõ cả hai bên, tôi thì biết rằng phương thức sinh tồn này chỉ là một cách gọi khác của trốn chạy mà thôi.
“…Tôi muốn hỏi một điều, lý do mà anh vừa nắn vừa kéo mặt tôi là gì?”
“Mặt hề sẽ giúp tôi bớt nghiêm túc dễ hơn.”
“Được lắm, anh nhớ đấy.”
“Chết cha, lỡ mồm rồi…. Mà xin cô nhẹ tay vậy.”
Tinh thần đã quay trở lại… nhưng cảm giác trong miệng lại đang trở nên cực kỳ ghê tởm.
Thế này chắc hôm nay không nên ăn tối rồi, với lại đi đánh răng thôi.
“Anh đã quay lại rồi sao? Thay đổi kịch liệt đến như vậy lại khiến tôi có cảm giác như có một con người khác chui vào cơ thể anh vậy.”
“Ta cũng nghĩ thế đó, rốt cuộc là sao nhỉ?”
“[Tôi] hay tôi cũng đều là một cá thể. Chỉ là nhận thức sẽ có chút dao động khi chuyển đổi mà thôi.”
Một [tôi] hành động cảm tính và một tôi không như vậy, thú thật thì bản thân cũng không rõ cách nhìn nào là đúng đắn.
Không, hẳn là cả hai đều đúng cả.
Câu trả lời không chỉ có một, không cần phải quá cố chấp làm gì.
Cả [tôi] lúc này lẫn tôi đều nghĩ vậy, chỉ cần như thế là đủ.
-------------------------------------------------------------------
“Hộc… oẹ!”
Dù súc miệng bằng nước bao lần cũng không xoá nhoà được cảm giác khó chịu. Tôi không nhịn được mà thọc tay vào trong miệng mà nướng chín bên trong.
Nếu phương pháp nửa vời không có tác dụng thì cứ làm thật cực đoan là được.
Đau đớn thì không vấn đề, bản thân đã được rèn luyện trong phần này cả rồi.
Sau khi thiêu đốt đến khi không còn cảm giác bên trong, tôi bắt đầu trị liệu bằng ma pháp.
Tôi có sức chống chịu cao với đau đớn, chỉ là không ngờ bản thân lại bị tấn công vào vị giác. Tuy là nhằm để trị liệu, nhưng khiến bản thân phải bị tổn thương thì thật quá đáng sợ.
Dù đã hoàn thành tái sinh, nhưng cảm giác đã khắc sâu trong não cứ quanh quẩn khiến cảm giác khó chịu ấy vẫn còn sót lại.
Không chỉ ký ức đau khổ, cả nỗi sợ hãi cảm nhận được khi nhìn vào mắt gã cũng còn đó.
Khốn nạn, bọn xuất thân từ “Trái Đất” toàn đám có vấn đề cả à.
Một khi đã bị lộ chuyện không thể đối địch thì tôi chẳng thể gia nhập vào phe Phi Ma Vương.
Tiếp tục va chạm cũng có khả năng, nhưng nếu tiếp xúc quá nhiều thì những thông tin đang giấu sẽ bị rút cạn mất.
Không còn cách nào rồi, đành phải nhờ Phi Thú tự mình cố gắng thôi.
“Phải làm sao đây, thật là một vấn đề nan giải.”
Tôi biến “chiếc gương” ra và kiểm tra. Quả nhiên vị trí của bản thân vẫn là trung lập sao.
Nếu muốn hắn thay thế Hắc Tỷ thì bản thân cần khiến gã trong trạng thái [tôi] cảm nhận được phẫn nộ.
Nhưng bên trong hắn lại có một con quái vật khác.
Gã trong trạng thái tôi xuất hiện khi tôi muốn dao động mặt cảm xúc của hắn và cản trở hành động của tôi bằng năng lực quan sát khủng bố như quái vật kia.
Thật không ngờ lại tồn tại một kẻ với nhân cách khác hành động nhằm bảo vệ nhân cách chủ, rõ ràng “Trái Đất” éo phải nơi tốt làm gì cả. Thật muốn chia buồn với tên “người Trái Đất” này.
Sau này phải làm sao đây… dùng [con rơi] để làm lớn chuyện thì quá tệ.
Hẳn là sẽ không còn kẻ nào ở Turize định chạm đến Cấm Kỵ nữa.
Cứ đứng ở trung lập thì bản thân chẳng thể nào thoải mái hành động. Muốn can dự vào “người Trái Đất” mà chả làm cái éo gì được thật khó chịu quá đi.
Chỉ còn cách bí mật tiến hành kế hoạch còn lại để không bị nhận ra và chờ đợi thời cơ rồi.
“Nếu cảm nhận về cách biệt thực lực đã bị khắc sâu vào trong tiềm thức thì ta sẽ chẳng còn giá trị gì rồi nhỉ, ‘người Trái Đất’. Vậy thì nhờ ngươi thất bại trước kẻ khác nhé?”
Nếu tôi không thể trở thành địch nhân thì cứ chuẩn bị thứ thay thế là được.
Hiện tại thì Phi Thú là thích hợp nhất, nhưng vẫn nên chuẩn bị thêm một hoặc hai kẻ nữa.
Cái con mẹ nó, chắc phải đốt miệng lần nữa quá.