Ngày xửa ngày xưa, thế giới vẫn đang ở trong tình trạng hoang tàn.
Tuy đúng là xích mích giữa nhân loại và Á nhân vẫn tồn tại, nhưng chuyện tranh đấu giữa con người với nhau, giữa Á nhân với nhau cũng không phải hiếm hoi.
Khi nhân số chủng tộc tăng lên thì lương thực và lãnh địa cũng trở nên cần thiết.
Chính vì thế, họ cần phải tìm lý do nào đó để đối địch.
Con người thì ghét bỏ Á nhân vì lý do một bộ phận của họ gần với thú vật.
Á nhân thì xem thường và căm ghét những kẻ mang bộ phận khác với chủng tộc của mình.
Trong số đó, đã có một bộ tộc được gọi là tộc Một Sừng.
Ít nhất thì tôi không biết bản thân đang mô phỏng hình dáng của loài thú nào, cũng chưa từng nhìn thấy chúng.
Chính vì không một ai biết đến nên tên bộ tộc mới không mang tên loài thú nào.
Tuy trong quá khứ từng xuất hiện bộ tộc mang sừng giống như sơn dương hay nai, nhưng những người sở hữu sừng trong Á nhân lại vô cùng hiếm hoi, một phe thiểu số vừa đúng dịp trở thành đối tượng loại trừ.
Và giữa những Á nhân sở hữu sừng hiếm hoi ấy lại còn xuất hiện một bộ tộc chỉ mang một sừng. Thế thì quá dễ dàng để tưởng tượng ra việc xung quanh bộ tộc ấy đều là địch nhân.
Do đó, tổ tiên đã chọn con đường chạy trốn ra vùng biên cảnh và sống trong bí mật.
Họ quản lý việc sinh sản để nhân số bộ tộc không gia tăng quá nhiều, cố gắng dạy dỗ con cháu để chúng cẩn thận chú ý nhằm không bị con người hay Á nhân khác phát hiện.
Song, dòng chảy thời gian đã khiến những điều ấy dần thoái hoá.
Vào thời điểm tôi được sinh ra, hiểm hoạ từ con người và Á nhân đã nhạt đi, cả nhân số trong tộc cũng tăng thêm đáng kể so với số lượng mà tổ tiên giới hạn.
Bộ tộc chúng tôi mở rộng ngôi làng, khuếch đại căn cứ săn bắt.
Tôi là một cô gái nghịch ngợm, lúc nào cũng khiến mẹ lo lắng, nhưng cha lại vui vẻ tươi cười vì tương lai sẽ có thêm một cộng sự ưu tú.
Vào một hôm, tôi đi khá xa khỏi làng và vô tình gặp gỡ một người đàn ông.
Tên người đàn ông đó là Grest, một hiệp sĩ tầm thường phụng sự cho vương quốc con người.
Lần đầu gặp mặt, Grest đang dính phải vết thương trầm trọng đến mức hấp hối.
Anh ta đã bị thương trong cuộc chiến tranh gần đó. Tuy cố gắng xoay sở chạy trốn khỏi kẻ địch, nhưng lại lạc đường trong khu rừng này.
Grest bị thú rừng tấn công, đánh trả rồi bị bắn máu lên cơ thể. Như thế thì thú hoang không thể nào lại không ngửi được chúng.
Những tháng ngày không ngủ, anh ta phải lang thang trong khu rừng và dần kiệt quệ.
Tại lần đầu tiên nhìn thấy con người, tôi đã nghĩ rằng họ hầu như chẳng khác gì chúng tôi.
Đúng là họ không có đuôi hay sừng, nhưng trong tộc cũng có những người bị thú hoang tấn công và mất đi các bộ phận ấy.
Vì vậy, tôi đã cứu Grest, cùng cha mang anh ta đến ngôi làng mà chăm sóc.
Người trong làng ban đầu cũng rất kinh ngạc, nhưng vì Grest đamg hấp hối, họ vẫn lập tức thu thập lương thực, chữa bệnh và trông nom suốt đêm.
Nhờ vậy mà chẳng bao lâu Grest đã hồi phục và có thể tự mình bước đi.
Grest nói lời cảm tạ sâu sắc, cúi đầu cảm ơn không biết bao lần và rời khỏi ngôi làng.
Dù không thể thấu hiểu tiếng nói, nhưng suy nghĩ của chúng tôi rõ ràng đã truyền đến anh ta.
Lời cảm tạ lúc ấy của Grest là thật, những giọt nước mắt lăn dài vì sự dịu dàng của dân làng không phải là giả dối.
Nhưng vài tuần sau, ngôi làng đã bị thiêu rụi.
Kẻ nổi lửa đốt làng chính là một gã đàn ông tên Tavas.
Sau khi biết chuyện Grest quay về, đoàn trưởng hiệp sĩ đoàn Tavas đã bẩm báo chuyện này lên vị vua Wafloy.
Wafloy đã luôn thể hiện sức mạnh của người đứng đầu một vương quốc mạnh mẽ.
Vì thế, khi ông ta nghe được chuyện của Á nhân vô cùng quý hiếm thì đã nói như thế này.
“Á nhân một sừng, chủng tộc chẳng hề giống với hình dạng loài thú nào chính là con quỷ mời gọi tai hoạ không tốt đến con người chúng ta. Với trách nhiệm của người nắm giữ sức mạnh, chúng ta phải diệt tuyệt dòng máu của chúng.”
Người quen, bạn bè, gia đình tôi đã bị giết.
Vì để kẻ bị thương nhẹ như tôi chạy trốn, tất cả mọi người đã lao ra trước đám con người.
Họ vừa lao ra vừa giao phó tương lai cho những kẻ còn sống sót, mong chờ rằng sẽ có người tái lập ngôi làng trong tương lai.
Tôi đã cố gắng hết sức chạy trốn, nhưng lại gặp một kẻ truy đuổi.
Khi nhìn thấy khuôn mặt kẻ đó thì tôi đã lập tức nhận ra đấy chính là Grest.
Khuôn mặt của anh ta vô cùng tiều tuỵ. Chỉ nhìn vào khuôn mặt ấy cũng khiến lòng tôi như có ảo giác rằng mình đã được cứu rỗi một chút.
Nhất định Grest đã bị cưỡng ép phải dẫn chúng đến làng, nhất định trái tim ấy cũng đã tổn thương không thua kém gì chúng tôi.
Từ phía sau lại xuất hiện thêm kẻ truy đuổi. Biết được mình không thể chạy trốn, tôi đã nói với Grest.
“Xin hãy giết tôi đi. Có lẽ chuyện này rất khổ sở đối với anh, nhưng tôi không muốn bị đám man rợ kia vui vẻ giết chóc đâu.”
Cho dù không thể lý giải được ngôn ngữ, nhưng hẳn là anh ấy cũng hiểu được suy nghĩ của tôi.
Sau khi chần chờ một chút, Grest đã vung kiếm xuống.
Nhưng anh ta không lấy mạng tôi. Thay vào đó, thanh kiếm lại chém tận gốc chiếc sừng trên đầu tôi.
Rồi anh ta trao mũ trụ và áo choàng của mình, bảo hộ tôi như một kẻ không có sừng lẫn đuôi.
Mặc dù là khổ nhục kế, nhưng nhờ vậy mà tôi đã được cứu sống.
Ngay sau khi những kẻ truy đuổi xác nhận tôi không có sừng, chúng lập tức mất đi hứng thú.
Đến lúc bọn chúng rời khỏi, Grest đã thả tôi chạy đi.
Vào thời điểm ngọn lửa tàn lụi, tôi quay trở lại ngôi làng, nhưng đã không còn một ai sống sót cả.
Toàn bộ thi thể đều bị cắt đầu mang đi.
Đám con người đã mang chiếc đầu có sừng của tộc Một Sừng về làm chiến lợi phẩm.
Có lẽ khi nhìn thấy bản thân không có sừng nên chúng mới nhận định rằng tôi không thể trở thành chiến lợi phẩm và không truy cứu nữa.
Tôi nhớ rõ tên của toàn bộ người trong làng. Vì nghĩ rằng có lẽ sẽ gặp được đối tượng mình biết nên tôi đã tiếp tục chờ đợi.
Nhưng đợi mãi đợi mãi vẫn không hề có ai quay trở lại.
Trong tình huống không có người giúp đỡ, không tìm được lương thực và cảm thấy thể lực đến giới hạn, tôi quyết định rời khỏi ngôi làng đã chỉ còn là tàn tích.
Bây giờ thì phải làm gì đây? Dù suy nghĩ rất nhiều, nhưng vì chưa từng có kinh nghiệm thế này nên tôi chỉ có thể nghĩ đến chuyện trông cậy vào người quen.
Người quen mà tôi biết rằng vẫn còn sống hiện giờ chỉ có Grest.
Tôi dùng đá mài đi dấu vết chiếc sừng bị gãy và che giấu cẩn thận.
Vì biết rằng sẽ xảy ra chuyện nếu bị tìm ra chiếc đuôi, tôi đã nghiến chặt dây thừng mà chặt xuống chiếc đuôi.
Tôi quấn băng quanh đầu, xác nhận bộ dạng bản thân trong hồ.
Bản thân chợt bật ra tiếng cười khan khi nhìn thế nào thì mình cũng giống hệt nhân loại, giống hệt đám người đã thảm sát chúng tôi.
Sau đó, tôi ghé qua vương quốc của Wafloy.
Trong thị trấn có nhiều người đến mức đáng kinh ngạc.
Do không biết ngôn ngữ nhân loại nên tôi giả vờ mình bị câm và lang thang xin ăn.
Dù vậy, có rất nhiều con người đối xử thân thiện với tôi.
Có khi họ cho tôi dùng bữa, có khi lại cho tôi chăn nệm vào những ngày lạnh giá.
Họ chẳng khác gì chúng tôi, thậm chí tôi còn bối rối rằng có thật là chúng tôi đã bị những nhân loại này giết chóc không.
Vào lúc hiểu được những từ ngữ đơn giản, tôi rốt cuộc tìm ra ngôi nhà mà Grest sinh sống.
Anh ta có vợ con, sở hữu một gia đình hạnh phúc.
Nếu đột nhiên xuất hiện thì sẽ mang lại bất an cho gia đình anh ta, hay là cứ xem xét tình hình trước rồi bắt chuyện lúc anh ấy một mình vậy. Nghĩ như thế, tôi nhìn ngó Grest từ bên ngoài cửa sổ.
Và tôi đã nhận ra đứa bé con của Grest đang cầm cái gì trong tay.
Đứa bé đang nghịch ngợm cầm lên vật trang trí trong nhà, còn Grest thì nhìn đứa bé mà mỉm cười quở trách.
Một khung cảnh đáng lẽ rất đáng yêu, nhưng tim tôi lại nhanh chóng nguội lạnh.
Đó là một chiếc hộp sọ… của tộc Một Sừng… hơn nữa là của mẹ tôi.
Tôi không thể nào nhìn nhầm vết tích cũ trên chiếc sừng ấy.
Những chiếc đầu do chúng mang về đã được ban tặng cho những kẻ có nhiều chiếc công làm kỷ niệm.
Có lẽ Grest không biết rằng đó là đầu của mẹ tôi.
Nhưng trước chiếc đầu có đường nét khuôn mặt giống tôi mà anh ta lại chẳng nghĩ gì sao?
Tại sao anh ta có thể tươi cười nhìn vào tàn cốt của bộ tộc mà mình chính tay huỷ diệt?
Vào lúc ấy, tôi đã hoàn toàn giác ngộ được rằng con người và Á nhân hoàn toàn khác nhau.
Tôi chìm vào chán chường và thơ thẩn giữa rừng.
Thế giới này đã không còn gì để tôi mong cầu nữa, bản thân chẳng còn lý do gì để tiếp tục sống tại thế giới này nữa.
Kể cả sức lực để thực hiện hành vi cần thiết cho sinh tồn cũng không còn.
Vì vậy, tôi trở nên hư nhược và kề cận cái chết.
Xung quanh có những con thú muốn tấn công vì thấy tôi không cử động.
Nếu là thú vật thì chúng nhất định sẽ ăn cả xương cốt, vậy thì thi thể của tôi sẽ không bị vũ nhục rồi.
Tôi chấp nhận chờ đợi cái chết.
“Chà chà, cô gái quỷ sắp chết kia. Không ngờ cô bé may mắn sống sót như vậy đấy. A, với cô đây thì chắc là xui xẻo nhỉ?”
Đến khi tỉnh lại thì tôi đang được nằm trên giường, bên cạnh chính là Yugura.
Dù được kéo dài mạng sống, nhưng sự hư nhược trong cơ thể vẫn không thay đổi.
Cứ tiếp tục thế này thì chẳng bao lâu nữa tôi sẽ chết, đó là lời khẳng định của Yugura.
Tôi đã mong rằng mình cứ thế chết đi, nhưng Yugura lại buông những lời ngon ngọt với bản thân.
“Cô đã tuyệt vọng với cuộc đời và muốn chết đi cho rồi phải không? Nhưng chết đi lại không phải phương pháp có thể kết thúc tuyệt vọng. Cô có thể vừa sống vừa thực hiện được đấy? Nếu cô đã không còn lưu luyến với cuộc đời thì chi bằng đồng ý đề nghị của tôi thì sao? Dù gì thì cô cũng đâu còn gì để mất phải không?”
Tôi không còn gì để mất nữa, điều đó đúng là như vậy.
Do đó, tôi đã chấp nhận lời dụ dỗ của Yugura mà trở thành Ma Vương.
Yugura ban năng lực “Diệt Vong” cho tôi vì cho rằng tôi cần thứ này.
Ngoài ra thì tôi cũng học ngôn ngữ, học ma pháp, được trao tặng nhiều tri thức.
Dù vậy, có nhận được những sức mạnh ấy thì tôi cũng chỉ là tôi.
Sự tuyệt vọng đối với thế giới vẫn không thay đổi chút nào.
Tuy ít nhiều cũng có cãi vã với các Ma Vương khác, nhưng những thứ đó cũng không khiến tôi có suy nghĩ thân thuộc.
Sau đó, tôi được Yugura giải phóng, và vẫn chẳng hề thay đổi.
Vào lúc cuối cùng, tôi đã đặt câu hỏi với Yugura, phải làm thế nào mới có thể kết thúc tuyệt vọng.
“Mấy chuyện đó thì chỉ cần thành thật với chính mình là được rồi. À, nhưng thành thật quá thì cũng có vấn đề đó. Nếu muốn cơ hội thì cô thử lần theo con đường đã đi qua xem.”
Yugura không đưa ra câu trả lời rõ ràng.
Nhưng tôi đã nghe theo lời gợi ý đó mà hướng về tàn tích ngôi làng.
Di tích khu tập trung đã bị thiêu rụi hoàn toàn, không có gì khác biệt so với lần trước.
Sự thay đổi duy nhất ở đây chính là tôi đã trở thành Ma Vương.
Vì vậy, tôi không nghĩ ngợi gì mà sử dụng sức mạnh của mình.
Tôi tái sinh tàn cốt của dân làng đã bị phân tán bởi thú hoang bằng thuật Tử Linh và biến họ thành Undead.
Điều tôi có chút bất ngờ chính là những chiếc đầu đã bị cướp đi lại được tái hiện một cách méo mó bằng đất đá.
Hẳn là linh hồn của họ vẫn còn mơ hồ nhớ lại hình dạng của bản thân rồi.
Nhưng họ không thể quay trở lại, kỳ tích người chết hồi sinh sẽ không thể thực hiện một cách đơn giản.
Là kẻ đã tiếp nhận ma pháp Tái Sinh, tôi biết rất rõ điều đó.
Những người xung quanh đều là người đã chết một lần, việc cưỡng ép đưa linh hồn trở lại thi thể và điều khiển không khác gì mấy so với hành vi hạ nhục chiếc đầu của đám con người.
Khi tôi nghĩ vậy và định giải trừ thì bất chợt, miệng tôi bỗng nói ra một câu.
“Mọi người muốn kết thúc như thế này sao?”
Là do bản thân đã bị Yugura hay Hắc kích thích sao? Tôi cảm thấy bất ngờ trước lời mình nói ra.
Undead không trả lời, nhưng cứ thế này mà kết thúc liệu có ổn không?
Tôi đã được ban tặng năng lực ấy, sức mạnh có thể cho những người đã chết như họ cơ hội lưu lại thế giới này.
Tôi hoá toàn bộ tro cốt của tộc Một Sừng thành Undead và tiến về vương quốc Wafloy.
Phản ứng của đám con người thật sự rất ấn tượng.
Tất cả họ chỉ đơn thuần là hoảng sợ hoặc hướng địch ý đến tôi.
Lần đầu đối mặt những Undead dù đánh bại bao lần vẫn tái sinh, đám con người dần dần chết đi và sinh ra các Undead mới.
Tavas từng thiêu rụi và huỷ diệt ngôi làng bị Undead hiệp sĩ bao vây và ăn tươi nuốt sống.
Khi Wafloy từng gọi tộc Một Sừng là quỷ và ra lệnh diệt tuyệt đang mưu tính đường chạy cùng với gia đình, hắn đã bị Undead tộc Một Sừng bao vây và diệt tuyệt.
Trong khi những con người còn lại của vương quốc lần lượt bị giày xéo bởi Undead thì tôi đã có cuộc tái ngộ lần thứ ba.
Đó là Grest đang muốn bảo vệ vợ con khỏi Undead.
Grest tìm thấy tôi. Ngay khi nhận ra tôi chính là nguồn căn của tình huống này thì đã vứt kiếm cầu xin.
“Tôi sẽ dâng mạng mình ra nên xin cô hãy tha cho vợ và con tôi. Tuy nghĩ đến chuyện mình đã làm với bộ tộc của cô thì có lẽ tôi không đáng để tha thứ. Nhưng tôi đã cứu cô vào lúc ấy, cho nên chỉ tính vào phần của cô cũng được, xin cô hãy tha cho chút sinh mạng nhỏ nhoi này.”
Tôi cho các Undead bao vây bọn Grest lùi xuống.
Và tôi lại trao thanh kiếm mà Grest vừa vứt bỏ cho anh ta.
“Anh đã không xem tôi là Á nhân mà cứu giúp. Thế thì tôi cũng sẽ không xem anh là con người mà giúp đỡ. Họ có thể sống sót sau đó không thì phải tuỳ vào anh rồi.”
Anh ta nhìn chằm chằm vào Undead xung quanh, nghiến răng bảo với vợ con rằng “nhất định sẽ không sao” và tự sát.
Tôi có chút do dự. Đúng là Grest đã phạm tội lỗi, nhưng anh ta cũng đã thể hiện thành ý của mình.
Nguyên nhân trực tiếp đã chết đi, thế thì cũng không cần phải truy cứu nữa. Tôi nghĩ thế rồi chuẩn bị rời khỏi nơi ấy.
Nhưng do dự trong lòng tôi đã hoàn toàn biết mất sau lời lẩm bẩm của vợ Grest.
“Phải chi ngươi chết đi lúc đó là được rồi, đồ___ quái vật.”
Kết cục, tôi biến Grest thành Undead và lệnh cho các Undead không tấn công như đã hứa hẹn.
Sau đó, Grest ăn sống vợ con mình, vương quốc Wafloy bị huỷ diệt.
Tôi cho bộ tộc Undead quay trở lại chốn cũ và giải phóng họ.
“Ai muốn ở lại thì cứ ở lại đi.”
Song, dù ra lệnh như vậy, tất cả Undead đều mong muốn được giải phóng khỏi thuật Tử Linh. Kể cả cha và mẹ cũng không thể hiện chút vẻ gì là có thể thông hiểu được tôi.
Tuy bản thân nghĩ rằng mình đang giúp họ giải toả nỗi hận trong lòng, nhưng sự đau khổ vì bị gọi lên bởi thuật Tử Linh còn đáng căm hận hơn thế nữa.
Dù vậy, tôi đã hoàn thành công cuộc trả thù.
Nhưng chẳng còn lại gì cả, chẳng có gì đổi thay, chẳng có gì được sinh ra.
Không có bất cứ thứ gì cả.
Và tôi lại một lần nữa muốn chết đi.
Dù sở hữu sức mạnh lớn lao nhường này mà vẫn không thể kết thúc được nỗi tuyệt vọng.
“Ồ, rốt cuộc cô lại muốn chết sao?”
Vào lúc ấy, Yugura lại xuất hiện.
Hắn nói rằng mình chỉ tình cờ đi ngang qua, nhưng e rằng hắn đã luôn ngắm nhìn náo động mà tôi gây ra.
Yugura vừa cười vừa nói.
“Nhưng thật đáng tiếc, ma pháp Tái Sinh hiện vẫn tồn tại trong linh hồn của cô. Giờ có chết đi thì cũng lại phục sinh đó?”
Tôi hối hận vì đã nghĩ rằng mình không còn gì để mất.
Yugura đã đoạt đi tử vong, đoạt đi cái chết từ tôi.
Tôi cầu xin Yugura giết mình.
“Nó cũng giống như việc vốn không thể hồi sinh người đã mất đi sự sống, con người chẳng thể nào ban cái chết cho kẻ đã mất đi tử vong. À thì vẫn có ma pháp Tái Sinh dị thường có thể lấy lại sự sống nhỉ? Nhưng xin lỗi nhé, tôi chưa nghiên cứu chút nào nên không nghĩ mình làm được đâu.”
Cả Yugura, cả Hắc, cả các Ma Vương khác cũng không có phương pháp để hoàn toàn giết chết kẻ đã trở thành Ma Vương.
Tôi phải vĩnh viễn sống trong thế giới đầy tuyệt vọng này.
Dù đã tìm kiếm xem có phương pháp nào giúp mình chết đi, nhưng chuyện mà kể cả Yugura đã tạo ra ma pháp Tái Sinh cũng không làm được thì chẳng thể nào những kẻ khác lại dễ dàng nắm giữ.
Dù vậy, tôi vẫn muốn chết đi, muốn rời khỏi trần thế, nhưng lại không được toại nguyện.
Vì tự làm tự chịu, tôi đã hoàn toàn buông bỏ tất cả mọi thứ.
Điều bản thân mong muốn chỉ có cái chết.
Và lúc ấy Tử đã nói rằng, chỉ cần trở thành hiểm hoạ đối với con người thì không chừng sẽ xuất hiện kẻ huỷ diệt tôi.
Mặc dù nhìn rõ ý đồ lợi dụng kẻ mong muốn cái chết như tôi, nhưng bản thân cũng không do dự mà bắt đầu xâm lược loài người.
Bởi vì tôi nghĩ rằng với sự tàn bạo của con người, không chừng sẽ có một chút khả năng xuất hiện.
Nếu bị căm ghét bởi kẻ giống như Yugura thì không chừng kẻ đó sẽ tạo ra phương pháp huỷ diệt bản thân.
Vào thời điểm đó, xung quanh tôi bắt đầu có ba Undead đứng cùng nhau.
Kẻ được cứu, Grest.
Kẻ huỷ diệt, Tavas.
Kẻ ra lệnh, Wafloy.
Tôi không thể tha thứ việc chỉ có mình tiếp tục sống.
Vì vậy, tôi đã lưu lại ba kẻ tượng trưng cho quá trình biến đổi cuộc đời tôi thành tuyệt vọng, vĩnh viễn ở đây cho đến khi bản thân chết đi.
“Xin lỗi vì đương lúc cô muốn chết, nhưng mà có chút phiền nên hãy để sau đi nhé.”
Rốt cuộc, về độ uy hiếp với con người thì tôi vẫn thua kém Hắc và Tử, cuộc xâm lược của tôi đã bị ngăn cản bởi Yugura.
Kể cả thế giới sau khi phục sinh cũng không tồn tại phương pháp khiến tôi chết đi.
Tôi đã đáp ứng lời dụ dỗ của Phi mà lặp lại chuyện trước kia…
Ôi, thế này thì tôi chẳng thể nào chết được.
Ai đó… làm ơn…
Xin hãy cho tôi chết đi.
-------------------------------------------------------------------
Thương Ma Vương lườm về bên này với vẻ căm phẫn.
Có lẽ vì nhắc đến chủ đề quá khứ nên trong đầu cô ta lại hiện lên khung cảnh ngày xưa rồi.
“Biết được quá khứ của ta thì sao chứ? Chẳng lẽ ngươi đồng cảm với ta ư? Thế thì để ta chết đi!”
“___Tôi không đồng cảm với cô. Cho dù được nghe về chuyện đấy thì tôi cũng không có sức mạnh để lý giải những tuyệt vọng và đau khổ mà cô nếm trải.”
Dù muốn chết nhưng vẫn không được đáp ứng mà phải sống qua năm tháng dài đằng đẵng. Tôi không thể nào có thể dễ dàng nói rằng mình có thể lý giải bóng tối sâu thẳm trong con tim của cô ta.
Nếu là huynh đệ… không, cho dù huynh đệ có lý giải được tâm tình thì tôi cũng không nghĩ anh ta sẽ lý giải hoàn toàn sức nặng ấy.
Huynh đệ đã chỉ cho tôi phương pháp khiến Thương Ma Vương chết đi, đến cả cái tên cũng đã nói cho tôi biết.
Tức nghĩa anh ta đang bảo tôi rằng “hãy giết chết Thương Ma Vương”.
Nhưng… dù như vậy…
“Thế thì___”
“Tôi không muốn giết cô.”
Giết chết Thương Ma Vương và kết thúc mọi chuyện. Tôi không thể nào lại làm chuyện đơn giản như thế, và bản thân cũng không muốn làm vậy.
“…Sao chứ? Không muốn giết kẻ thảm hại như thế này thì rốt cuộc chẳng phải là đồng cảm sao?”
“Không phải, nên nói sao đây… Tôi chưa từng có cảm xúc như thế này nên khó mà diễn đạt được. Nhưng tôi có nghĩa vụ phải giải thích điều này.”
Trước khi đặt chân đến đây, tôi chỉ ưu tiên việc bắt giữ Thương Ma Vương và ngừng cuộc xâm lược lại.
Vậy đến lúc khẩn cấp thì phải nói sao đây…
Khác với huynh đệ, tôi không thể dùng công phu miệng lưỡi để lung lạc đối phương.
Nhưng tôi có thể lý giải một chút cảm xúc của Thương Ma Vương.
“Tôi đã bị ác ma bắt cóc từ nhỏ, được nuôi dạy như một nguồn sức mạnh để đối địch loài người. Đối với tôi, ác ma nuôi dưỡng mình chính là kim chỉ nam duy nhất để bản thân ngu ngốc làm theo. Nhưng vào một hôm, ác ma ấy đã chết, một cách rất nhanh chóng. Tôi đã đánh mất giá trị sống của mình. Dù vậy, tôi vẫn luôn cố gắng tìm ra giá trị trong cách bản thân sinh tồn từ trước đến nay. Tôi lúc ấy… có chút giống với cô.”
Khi người cha Begragud bị huỷ diệt bởi Lacra, tôi đã không thể nhìn ra giá trị gì trong cuộc đời từ trước đến nay của bản thân.
Dù như vậy, nếu quyết định rằng nó là vô giá trị thì tôi có cảm giác mọi thứ sẽ kết thúc nên mới muốn tìm lại chúng.
“Và kể từ một hôm, suy nghĩ đó đã mang lại kết quả còn hơn cả mong đợi. Nếu hỏi rằng phục thù liệu đã hoàn thành thì đúng là như vậy. Tôi đã thành công lưu lại giá trị từng sinh tồn của chính mình.”
“Ngươi nói gì đấy, chẳng phải là lại đi tự mãn sao…!”
“Nhưng tôi lại không nghĩ gì về chuyện tương lai cả. Do đó, tôi cho rằng mọi thứ đã đủ. Vào lúc chuẩn bị chết đi thì tôi đã định chấp nhận lấy nó.”
“….”
“Song, quyết định lại bị che phủ bởi một việc nhỏ nhặt. Cô có biết đó là gì không?”
“Làm sao mà ta biết chứ!”
“___Đó là ham muốn. Tôi đã chứng minh giá trị của mình và mãn nguyện. Nhưng tôi lại nghĩ rằng trong tương lai sau này, phải chăng bản thân sẽ có thể nâng cao giá trị của mình. Tôi không muốn thua ai đó, muốn ở lại một chút. Chính ham muốn ấy đã khước từ việc chấp nhận tử vong của tôi.”
“Thật đáng tiếc, ta không hề có mấy cái ham muốn như vậy.”
“Ừ, và đó chính là lý do. Chính vì vậy nên tôi mới không muốn giết cô. Tôi không muốn giết một kẻ không mang ham muốn gì trong cuộc đời mà lại tự tuyệt vọng với thế giới và mong muốn cái chết.”
Mong muốn chết đi không phải là ham muốn. Đó chỉ là hành vi trốn tránh, từ bỏ tất cả mà kết thúc.
Tôi không cho rằng hy vọng bị tước đi, tuyệt vọng với cuộc đời và lựa chọn cái chết là điều hoàn toàn sai trái.
Có lẽ vẫn còn những con tim sẽ được cứu rối khi lựa chọn cái chết, nhưng với Thương Ma Vương thì vẫn còn quá sớm.
Nếu chỉ xét về thời gian sống thì cô ta lâu dài hơn tôi, nhưng thời gian mà cô ta ước nguyện muốn sống nhất định ngắn hơn tôi rất nhiều.
“Sau khi trở thành Ma Vương, cô đã mong muốn kết thúc sự tuyệt vọng, nhưng điều cô làm chỉ là sinh ra phục thù và bi kịch. Cô không hề có ý định nắm bắt hy vọng phải không?”
“Ngươi bảo rằng thế giới này có hy vọng gì chứ!? Một nơi chỉ toàn tuyệt vọng___”
“Ít nhất thì tôi cũng mang hy vọng trong mình. Tôi tin rằng cuộc đời mình vẫn còn có tương lai. Chính vì vậy, tôi không muốn một kẻ từ chối tất cả hy vọng trước mặt chết đi mà chỉ biết đến nỗi tuyệt vọng.”
Đúng vậy, đây chính là phẫn uất.
Bắt đầu từ huynh đệ, tôi đã gặp được rất nhiều người, trải qua rất nhiều chuyện.
Và tôi đã tìm ra mục đích sống mới cho mình.
Là kẻ được nuôi dưỡng bởi ác ma và chưa từng sống như một con người bình thường, tôi không muốn bị ép phải từ bỏ vì cho rằng đó là những điều mình không thể nào thực hiện, bị nghiền nát những khả năng ấy.
“Nhưng mà ta không biết mấy chuyện đó!”
“Cho nên tôi mới muốn cô tìm kiếm ham muốn và hy vọng của mình. Cô có thể cho chính bản thân thời gian làm việc ấy không? Hãy biến thời gian truy cầu cái chết thành khoảng thời gian tìm kiếm phương pháp không mong ước tử vong. Tôi không muốn cô chỉ ôm lấy tuyệt vọng mà chết đi. Đây chính là sự ích kỷ của tôi, là cá nhân tôi không cho phép cô chết đi bằng cách như vậy.”
“Ngươi bảo ta phải sống vì để ngươi thoả mãn lòng mình ư? Đừng có giỡn mặt!”
“Tôi không đùa giỡn gì cả, chuyện này cũng nhằm để bảo vệ cách sống của chính tôi, là cuộc chiến nhằm để cô tin tưởng rằng một gã đàn ông như tôi vẫn tồn tại hy vọng. Vì vậy, tôi sẽ dốc sức hợp tác với cô. Dù như thế mà vẫn không thể khiến cô tìm ra hy vọng thì… tôi sẽ giao trả cái tên cho cô.”
“Ta đã khổ sở trước tuyệt vọng từ thế giới này suốt hàng trăm năm, cho dù ngươi có hợp tác thì chỉ mấy chục năm sẽ đạt được gì chứ!? Và ngươi nghĩ ta sẽ có thể tin tưởng ngươi ư!?”
“Phương pháp tin tưởng thì đơn giản thôi.”
“Thế thì nói cho ta nghe xem!”
“Hãy biến tôi thành Ma Tộc của cô.”
“___!?”
“Tôi đã nghe chuyện này từ các Ma Vương khác. Ma Vương có thể ra chỉ thị hay mệnh lệnh cho ma vật sinh ra tại Ma Giới của mình. Và đối với Ma Tộc do chính mình tạo ra thì còn có thể hạ mệnh lệnh mạnh mẽ hơn.”
Với ma vật sinh ra tự nhiên và trưởng thành đến cấp độ Unique thì vẫn có khả năng phản nghịch giống như lần của Tử Ma Vương.
Nhưng Ma Tộc là vì có sự đồng thuận lẫn nhau mà sinh ra, do đó mà năng lực khế ước sẽ có ảnh hưởng.
Vì vậy, Ma Vương có thể thi hành mệnh lệnh tuyệt đối với Ma Tộc. Mặc dù Tử Ma Vương đã nói rằng “Họ là Ma Tộc đã chấp nhận việc phụng sự cả đời nên tôi nghĩ không có cơ hội sử dụng đâu?”, nhưng trong trường hợp này thì sẽ có thể rồi.
“Ngươi có tỉnh táo không đấy?”
“Tôi rất tỉnh táo, cô chỉ cần ra mệnh lệnh [Đừng phản bội ta] là được. Nhằm ngăn chặn cuộc xâm lược, tôi sẽ dùng chính bản thân làm vật trao đổi và giao mình cho cô.”
“…Quả nhiên ngươi không tỉnh táo rồi, nếu ta ra lệnh bảo ngươi nói tên ta ra thì chẳng phải sẽ kết thúc rồi ư?”
“Vào thời điểm cuối cùng thì cô dùng mệnh lệnh đó cũng không vấn đề, nhưng trước đó, tôi muốn cô hãy tin tưởng tôi.”
Thương Ma Vương im lặng nhìn chằm chằm về phía này.
Thời gian đang rất gấp gáp. Ngay đầu trận chiến thì tôi đã dùng ma pháp lôi ra hiệu cho huynh đệ.
Nếu có thể nhìn thấy thì có lẽ anh ta sẽ sắp sửa đến nơi rồi.
Vậy thì quyền chủ động trong cuộc giao dịch này sẽ do huynh đệ nắm giữ, như thế sẽ…
“…Được thôi, cho dù ngươi đang toan tính gì khác thì chỉ cần biến thành Ma Tộc rồi ra lệnh là sẽ sáng tỏ ngay. Một khi đã có nhân quả từ ma pháp Tái Sinh thì ngươi không thể làm trò vặt được nữa.”
“Tôi sẽ không làm chuyện đó, ngược lại thì tôi còn lo liệu cô có thất bại hay không.”
“Ngươi nói hay đấy.”
Tạm thời thì cô ấy có ý định chấp nhận thương lượng rồi.
Tôi giải trừ trói buộc trên người Thương Ma Vương. Tuy hơi lảo đảo, nhưng không có dấu hiệu cô ta sẽ lập tức làm gì khác.
Sau một lúc, cô ấy bước về phía bên này.
Thương Ma Vương gỡ găng tay phải ra, ngửa lòng bàn tay lên và chìa về phía này.
“Ngươi cũng giơ tay phải ra đi.”
“….”
Tôi đưa tay phải ra như cô ta bảo.
Thương Ma Vương có chút bực bội tóm lấy tay phải tôi và hướng lòng bàn tay xuống.
“Ngươi phải hướng về phía này! Rồi nắm tay lại!”
“À ừ…”
Tôi nghe theo lời nắm lấy bàn tay phải của đối phương, chỉ có hướng cổ tay là khác một chút.
Thương Ma Vương tạo ra một cây kim mảnh bằng ma pháp băng ở tay trái, vừa nhìn mặt tôi vừa nói.
“Ta đâm vào đấy.”
“Đâm vào đâu cơ?”
“Dĩ nhiên là tay rồi!”
Thương Ma Vương nói vậy rồi đâm thẳng cây kim xuống bàn tay vẫn đang nắm chặt.
Cây kim xuyên qua hai bàn tay chúng tôi.
Có chút đau nhưng cũng không quá mức.
Khi Thương Ma Vương rút cây kim lên thì máu từ tay phải cả hai bắt đầu chảy ra.
Nhiệt độ trong máu của Thương Ma Vương có chút lạnh lẽo, nhưng đích thực là nhiệt độ của con người.
Máu của cả hai hoà lẫn vào nhau có chút cảm giác hơi khó tả.
Trong lúc tôi nhìn chằm chằm thì tay phải của Thương Ma Vương bắt đầu phát ra ánh sáng xanh.
“Ta hỏi ngươi, liệu ngươi sẽ chấp nhận dòng máu của [Thương] Ma Vương và phục tùng đến vĩnh hằng hay không?”
“___Có.”
“Nếu vậy thì hãy xưng tên của ngươi, và tuyên thệ trung thành với chủ nhân đi.”
“Tên của tôi là Ekdoic Salf. Hỡi Thương Ma Vương, tôi sẽ dành tặng thời gian của mình cho người.”
Ngay khoảnh khắc tuyên thệ, lượng ma lực khổng lồ từ tay phải Thương Ma Vương tràn vào tay tôi.
Thứ giống với ma lực của Ma Giới, ma lực đặc hữu của Thương Ma Vương đang tuần hoàn khắp cơ thể.
Cơ thể nóng cháy. Làn da, cơ bắp, xương cốt, máu thịt toàn thân cứ như đang trở thành nguồn nhiệt.
“Hự… grừ… Aah!”
Cơ thể tôi đang bị hoà tan và cưỡng ép tái tạo.
Nếu mà bị xử quyết như vậy thì đây ắt hẳn chính là cảm giác ấy. Không, thực tế thì tôi đang bị như vậy.
Bản thân có cảm giác ma lực giống như dịch thể nhớp nhúa đang được sinh ra và trào dâng từ sâu thẳm trong cơ thể.
Cơn đau toàn thân mà có lẽ con người bình thường sẽ ngất đi vào thời điểm này, nhưng đến một thời khắc thì nó dần thu lại.
“Hộc… hộc…. Đã kết thúc rồi sao?”
“Dị biến của cơ thể sẽ bắt đầu từ lúc này trở đi, nhưng về can thiệp vào linh hồn thì đã xong rồi.”
Trong lúc không nhìn vào gương thì tôi không thể biết được biến hoá chi tiết trong ngoại hình, cùng lắm thì chỉ cảm thấy màu da có chút sậm hơn mà thôi.
Bên trong thì… cũng không rõ ràng lắm.
Nhưng toàn thân có cảm giác rất nặng nề, nếu mà ngủ một giấc thì có lẽ tôi sẽ ngủ say rất lâu.
“Giờ thì cô có thể ra lệnh cho tôi chưa?”
“…Ừ, hẳn là như thế.”
“Vậy thì hãy nói ra mệnh lệnh mà cô mong muốn đi.”
Lúc này vẫn chưa thể hoàn toàn an tâm được.
Như Thương Ma Vương vừa nói lúc nãy, chỉ cần cô ta ra lệnh hỏi tên mình thì mọi thứ sẽ tan biến như bọt nước.
Có thể Thương Ma Vương sẽ dùng cái tên đó để giải trừ ma pháp Tái Sinh, thậm chí còn có thể lệnh cho tôi đi tấn công đám người huynh đệ.
Nhưng lúc nào hay lúc ấy. Nếu không thể trao tặng cơ hội cho Thương Ma Vương thì tôi sẽ cảm thấy rất đáng tiếc, còn nếu chỉ một mình tôi phản bội thì mấy người huynh đệ cũng vẫn có thể xử lý.
Một khi đã xác định được vị trí này thì Lacra sẽ dễ dàng tìm đến. Cô ta chắc hẳn sẽ vui vẻ giải thoát kẻ đã trở thành Ma Tộc như tôi thôi.
Thương Ma Vương nhìn chằm chằm vào tôi và từ tốn mở miệng.
“…Ekdoic Salf, về cái tên của ta____”
…Không được sao… quả nhiên là tôi không thể làm được rồi.
Thật xin lỗi, người huynh đệ.
“____Ngươi hãy dốc lòng phục vụ để cái ngày nhắc đến nó không bao giờ đến.”
“….”
“Câu trả lời đâu?”
“….Cô có thể dùng lời nghiêm nghị hơn chút đấy?”
Cô ấy đã ra lệnh chưa? Cơ thể của tôi chẳng phản ứng gì cả.
Tôi còn tưởng tượng đến những thứ như cơ thể tự hành động theo phản xạ hay thần kinh bị cưỡng ép hoạt động cơ.
“Sao ngươi lại trả treo chứ!?”
“Không phải, việc dốc lòng phục vụ thì đương nhiên rồi… nhưng tôi đã bảo cô ra lệnh rồi mà.”
“Thì ta đang làm đấy!?”
“Nhưng không có lực cưỡng ép gì bắt tôi hành động cả.”
“…Thôi đủ rồi!”
Thương Ma Vương buông tay và quay ngoắt đi.
Không, thế này thì không được.
Hứa hẹn chính là hứa hẹn, chúng tôi phải làm theo tuần tự mới được.
“Nửa vời thế này thì không tốt chút nào, cô có thể ra lệnh rõ ràng hơn được không.”
“Ta đã bảo là làm rồi cơ mà! Chính vì ngươi thật lòng nghĩ rằng như vậy nên mới không có lực cưỡng ép gì đó! Cho nên ta mới bảo là đủ rồi!”
Vậy tức là sao?
Có nghĩa cảm xúc thật lòng muốn phục vụ của tôi đã được truyền đạt rồi nhỉ?
Còn chuyện đã đủ rồi là…
“Hoá ra là vậy, tức đây là hành động đáng để tin tưởng rồi sao.”
“Ekdoic Salf, nằm xuống mặt đất cho ta!”
“Owa!?”
Cơ thể tôi bỗng dưng bị hút xuống mặt đất, toàn thân bị áp lực đè lên đến mức lún xuống.
Tôi hoàn toàn không thể cử động, đây chính là sức mạnh từ mệnh lệnh Ma Vương sao…
Nhưng mà sao đột nhiên cô ấy lại làm vậy… À, vì để chứng minh lực cưỡng ép nên cô ấy đã thực hiện mệnh lệnh ngoài dự đoán cho tôi xem ư.
“Ra là vậy, đúng là rất mạnh. Giờ cô giải trừ được rồi đấy.”
“Cứ nằm đó một lúc đi!”
Bộ tôi đã khiến cô ấy tức giận gì sao? Quả nhiên lòng người thật khó hiểu mà.
-------------------------------------------------------------------
Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Sự biến đổi đó đích thị là nghi thức Ma Tộc hoá.
Tức là Ekdoic đã trở thành Ma Tộc của Thương Ma Vương ư?
Là giao dịch nhằm để thả người đi? Không, thế thì cần gì phải mạo hiểm với nguy cơ không thể chống lại mệnh lệnh của Thương Ma Vương chứ.
Tôi biết về trình độ thao túng ma lực của Ekdoic, nhưng tôi không nghĩ hắn sở hữu tri thức có thể can thiệp vào ma pháp Khế Ước lúc Ma Tộc hoá.
Không, nếu đạt được tri thức từ kẻ thuộc hành tinh Yugura thì không chừng lại có thể?
Nhưng Ekdoic lại lập tức bị đập xuống mặt đất.
Rõ ràng đó là mệnh lệnh của Ma Vương đối với Ma Tộc… Không lẽ là giao dịch thất bại?
Làm sao đây? Hay là quay trở về? Không, tôi cần phải biết rõ thêm về tình huống này.
Vì suy xét đến chuyện khi kẻ địch truy đuổi đến thì một số sẽ tấn công bản thân nên tôi đã đi đến vị trí vừa đủ để nhìn thấy hiện trường bằng ma pháp Viễn Vọng, nhưng giờ thì nó lại tạo nên bất lợi.
Nếu tiếp cận đến cự ly có thể nghe thấy âm thanh thì e rằng lại bị Ekdoic cảm nhận được. Quả nhiên là vẫn nên____
“Hự!?”
Cơn đau buốt ở chân phải, nhìn qua thì có một con dao đang cắm vào bắp chân tôi.
Một con dao dùng để ném có thể mua tại bất cứ đâu, mình đã bị tấn công ư!?
Tôi cảnh giác xung quanh, không được, nếu đã bị bắt giữ thì cứ vứt bỏ_____
“Ư… a…. a?”
Cơ thể tê dại, hàm răng không thể xoay chuyển bình thường.
Đây là… chết rồi, là độc.
Vì cơ thể nhỏ nhắn nên độc phát tán nhanh hơn. Trong thoáng chốc, toàn thân bị mất đi cơ năng hoạt động mà ngã xuống mặt đất.
Các cơ quan còn ổn so với những chỗ khác là năng lực suy nghĩ, thị lực, khứu giác, xúc giác…
Không thể cấu trúc ma pháp, là loại độc tê liệt sao?
Cả cơ bắp cũng bị giãn cơ nên tôi không thể hô hấp một cách bình thường được.
“Ai da, thật đúng như người bằng hữu nói luôn!”
Một người phụ nữ xuất hiện trong tầm mắt, là ma pháp ẩn thân mà các ám bộ hay sử dụng.
Là ám bộ của quốc gia nào ư? Không, phong thái của cô ta thiên về mạo hiểm giả hơn.
Với cả trang sức trên con dao đang trang bị, đó là của vương gia Turize…
“Do rơi vào đường cùng thì ngươi sẽ không do dự từ bỏ cơ thể nên ta xin phép được dùng độc để gây tê liệt đó!”
Nếu là một con dao có giá trị hơn thì tôi đã cảnh giác rằng nó mang tác dụng nào đó, nhưng bản thân lại sơ suất trước con dao có thể mua được bằng tiền tiêu vặt của trẻ con ấy.
Hồi với Đại Giám Mục Ukka cũng vậy, có lẽ tôi nên chữa thói ngạo mạn khi nhìn thấy thứ rẻ tiền mới được.
Người phụ nữ tiến đến gần, lật cơ thể không thể cử động của tôi lên và cưỡng ép mở miệng ra.
“Hình như là răng hàm phải nhỉ… Ồ, đây rồi! Nhưng làm sao để lấy ra đây… hay là cứ nhổ luôn vậy!”
Ả nói vậy rồi không do dự gì mà đưa tay vào miệng tôi và rút cả chiếc răng chứa Ma Thạch dùng để dịch chuyển linh hồn.
Phần lớn cảm giác đau đã bị tê liệt bởi độc nên cũng gọi là có chút may mắn, nhưng đúng là vẫn không nhẹ chút nào.
“Mấy cái răng khác thì… không có rồi nhỉ. Nhưng với kiểu quần áo rộng thùng thình thế này thì có vẻ sẽ giấu nhiều lắm? An tâm đi, ta cũng là người dùng ám khí nên rất giỏi trong việc lục soát đồ đó!”
Nói xong, ả vừa ngâm nga vừa lục soát quần áo tôi và lần lượt lấy đi từng vật phẩm trên người.
Con ả này điều tra đến từng khe hở, hệt như việc lục đồ này mới là nghề chính của ả vậy.
Ngay cả Ma Thạch dùng trong trường hợp khẩn cấp được may vào y phục cũng bị thu hồi.
“Ừm, nhiều quá đi. Thế này thì lột sạch đồ sẽ nhanh hơn không chừng.”
“Tôi đồng ý với điều đó, nhưng có thể đừng làm vậy trước mặt tôi không?”
Thanh âm của gã đàn ông khác. Tôi vẫn còn nhớ giọng nói này.
Vì không thể cử động cổ nên tôi cố gắng xoay tròng mắt sang.
Cuối tầm mắt chính là gã đàn ông từng gặp tại Turize, kẻ đến từ hành tinh Yugura.
Với nụ cười có thể nhận ra ngay là giả tạo, gã bắt chuyện với tôi.
“Chào, Larheit, gặp ta thế này có vui không?”
Đôi mắt ấy đục hơn rất nhiều so với lần gặp mặt trước kia, hệt như đang chứa đựng sự cuồng loạn huyền bí có thể nhìn thấu trái tim tôi.